Sắc Thu Ôm Tinh Hà
-
Chương 6: C6: Vịt sống miệng cũng không mềm
Trans: Khánh Khánh
Thu Tùy hít sâu một hơi, thoáng nâng mí mắt, nhìn về phía Trương Gia Ninh: "Nếu là xe của cậu, hẳn là cậu phải thêm WeChat."
Trương Gia Ninh đúng tình hợp lý nói: "Là cậu lái xe, đương nhiên là cậu thêm."
Thu Tuỳ: "Ai đưa ra đề xuất sẽ cung cấp bằng chứng, ai đưa ra đề xuất sẽ phải chịu trách nhiệm. Vì cậu và anh Thẩm đã thảo luận riêng về vấn đề này nên tốt hơn hết cậu nên thêm WeChat."
Trương Gia Ninh: "Anh Thẩm và tớ đã không gặp nhau nhiều năm rồi, không thể so với cậu, mấy ngày trước không phải cậu làm phiên dịch cho anh Thẩm sao? Hai người quen nhau hơn, cũng dễ dàng liên lạc hơn.". 𝗧hách thánh tì𝙢 được ⩶ 𝗧r𝑼 𝙢𝗧ruy𝐞n.𝘷n ⩶
Thẩm Tấn mu bàn tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn Thu Tùy và Trương Gia Ninh tranh cãi không ngừng chỉ để từ chối thêm anh trên WeChat.
Như thể anh là một con thú man rợ, khiến mọi người phải tránh xa.
Cùng năm đó chia tay không có sai biệt.
*Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Rõ ràng anh cũng không tệ, nhưng lại bị cô coi thường chán ghét, muốn giữ khoảng cách với anh.
Thẩm Tấn không nói gì, chỉ cười tự giễu.
Khi gặp lại, Thu Tuỳ đã là thông dịch viên hàng đầu trong ngành phiên dịch đồng thời.
Đối mặt với mọi tình huống khẩn cấp có thể xảy ra, cô giống như một người máy luôn bình tĩnh và không bao giờ mất kiểm soát.
Trong cuộc đời của Thu Tuỳ, dường như không có từ bất ngờ.
Thẩm Tấn cũng tin rằng danh tiếng mỹ nhân nhạy cảm trong ngành của Thu Tuỳ không phải là không có căn cứ.
Giống như khi cô ấy đột nhiên nảy ra ý tưởng xem tướng mặt và yêu cầu một tập Chu Đại Phúc mà không thay đổi biểu cảm, cô luôn có thể xoa dịu sự xấu hổ và đồng thời kéo bầu không khí.
Sau khi gặp lại, Thẩm Tấn không ngừng suy nghĩ về chuyện đó.
Anh không biết khi nào mới có thể nhìn thấy Thu Tuỳ mất kiểm soát.
Nếu một ngày, Thu Tuỳ, người gần như không có cảm xúc, mất kiểm soát thì sẽ ra sao?
Hôm nay, Thẩm Tấn cuối cùng cũng nhìn thấy Thu Tuỳ, người đang mất kiểm soát.
Về phần sở dĩ mất khống chế, là bởi vì cô không muốn cùng anh có chút liên hệ nào.
Thực sự thì, có chút châm chọc.
*
Có thể là do thời tiết quá xấu, hoặc là do cô và Trương Gia Ninh đã giằng co với nhau quá lâu, nhưng trong lòng Thu Tuỳ lại cảm thấy khó chịu vô cớ.
Thu Tuỳ luôn tin rằng nếu Thẩm Tấn vẫn nhớ đến cô, bọn họ hẳn là mối quan hệ cả đời không qua lại với nhau.
Nếu Thẩm Tấn đã sớm quên cô thì họ sẽ là những người xa lạ tình cờ gặp nhau.
Nhưng rõ ràng là mối quan hệ của họ dường như đã đi chệch khỏi con đường đã định kể từ cuộc gặp gỡ tình cờ trên máy bay.
Tiếp theo, cô sẽ nhận một thực tập sinh mới là họ hàng của Thẩm Tấn, sau đó cô sẽ bị buộc phải thêm thông tin liên lạc của Thẩm Tấn.
Thu Tuỳ xác nhận rằng Thẩm Tấn đã nhớ ra cô từ lâu, nhưng cô thực sự không biết mối quan hệ của mình và Thẩm Tấn đang phát triển theo hướng nào.
*Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Nhưng dù phát triển theo hướng nào thì sự vướng mắc như vậy là sai lầm.
Thẩm Tấn và cô hẳn là hoàn toàn, triệt để là những người đến từ hai thế giới khác nhau.
Thu Tuỳ chậm rãi thở ra, trong lòng cảm thấy bất lực mãnh liệt.
Cảm giác khó chịu vì mọi thứ hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của cô từ lâu đã không xuất hiện.
Thu Tuỳ nhắm mắt lại, cô không thể kìm nén được cơn tức giận đang dâng trào, khi lửa giận sắp bùng nổ, cô nghe thấy một giọng nói yếu ớt——
"Tôi có một đề nghị, không biết có nên nói hay không?"
Thu Tuỳ và Trương Gia Ninh đều sửng sốt, nhìn theo giọng nói đó, ngay cả Thẩm Tấn cũng quay đầu lại nhìn——
Là thiếu niên ngồi bên cạnh Thẩm Tấn, đang cúi đầu, rõ ràng là bị ba người bọn họ làm cho sợ hãi, giơ tay phải lên như muốn trả lời một câu hỏi trong lớp.
Ba giây sau, ba giọng nói đồng thời vang lên.
Thẩm Tấn: "Nói."
Thu Tuỳ: "Nói."
Trương Gia Ninh: "Trước nghe thử xem."
Thiếu niên chậm rãi nhẹ nhàng nói: "Nếu hai người đều không nguyện ý thêm..."
Dừng một chút, cậu cẩn thận nhìn Thẩm Tấn, mím môi dưới.
Thu Tuỳ liếc mắt một cái, đoán rằng cậu ta hẳn đã nuốt xuống cái tên "Thẩm Tấn".
"Nếu mọi người không muốn thêm tài khoản WeChat của nhau, nhưng thực sự có chuyện muốn trao đổi", chàng trai trẻ nói, "Tôi nghĩ ba người có thể thành lập một nhóm trò chuyện."
Ba giây sau, ba giọng nói khác đồng thời vang lên.
Thẩm Tấn: "Được."
Thu Tuỳ: "Tôi đồng ý."
Trương Gia Ninh: "Làm như vậy đi."
Sau khi thành lập nhóm trò chuyện, Thu Tuỳ vẫy điện thoại di động của mình với Thẩm Tấn: "Nếu anh có gì muốn nói, hãy nói với tôi trong nhóm."
*Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Thu Tuỳ cúi đầu, khuôn mặt sáng sủa và quyến rũ, chiếc khăn quàng cổ bằng nhung được quấn vài vòng trên cổ cô, khiến cô trông càng thanh tú như một con búp bê sứ.
Thẩm Tấn nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, phần lớn băng tuyết trong mắt anh đều vô thức tan đi.
Anh thu ánh mắt lại, dùng ngón tay dài liếc nhìn nhóm chat trên WeChat của ba người, sau đó ánh mắt chậm rãi ngước lên, khóe môi giật giật: "Được."
Sau khi sự việc được giải quyết, Thu Tuỳ gần như không chút lưu luyến, kéo Trương Gia Ninh rời đi.
Cô bước đi bình tĩnh, nhưng rõ ràng bước đi rất nhanh, như thể có ai đó đang đuổi theo phía sau.
Thẩm Tấn trên mặt không có chút cảm xúc nào, chỉ ngồi ở ghế sau im lặng quan sát, từ lúc Thu Tuỳ xoay người rời đi, cho đến lúc Thu Tuỳ ép Trương Gia Ninh ngồi vào ghế phụ, sau đó tức giận mở cửa ghế điều khiển rồi bước vào.
Trong suốt quá trình, cô không một lần nhìn lại.
Giống như năm đó khi chia tay.
Cô cùng nam sinh kia sóng vai nhau rời đi, không quay đầu nhìn anh dù chỉ một lần.
Thẩm Tấn im lặng, tài xế không dám cử động.
Phó Minh Bác lo lắng, hôm nay là ngày thực tập đầu tiên của anh, có tin đồn rằng người hướng dẫn anh là một trong những phiên dịch viên giỏi nhất trong ngành, còn là người nghiêm túc và không thích thực tập sinh đến muộn.
"Anh họ", Phó Minh Bác do dự một chút, sau đó yếu ớt nói: "Anh họ, khi nào chúng ta khởi hành? Hôm nay em..."
Giọng nói của Phó Minh Bác dần dần yếu đi, những lời còn lại nhanh chóng bị nuốt chửng.
*Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Thực sự là bởi vì áp suất không khí của Thẩm Tấn thấp đến mức đáng sợ.
Phó Minh Bác chưa bao giờ thấy Thẩm Tấn trông như thế này.
Anh cụp mắt xuống, nhíu mày, đưa tay kéo cà vạt, ánh mắt không rõ ràng.
Phó Minh Bác rất nhanh liền sợ hãi, vừa cẩn thận tránh xa Thẩm Tấn, vừa im lặng suy nghĩ xem vừa rồi mình có nói sai hay không.
Một lúc lâu sau, Phó Minh Bác mới nghe thấy Thẩm Tấn khịt mũi.
Anh giơ tay gõ lên lưng ghế lái, nhỏ giọng nói: "Xuống xe liên lạc với thư ký Trần. Tôi sẽ đưa tiền lương hôm nay cho anh."
Ý ngoài lời đã rõ ràng.
Sau khi tài xế rời đi, Thẩm Tấn cúi đầu gõ nhẹ vào màn hình điện thoại di động, một lúc sau mới bình tĩnh nói: "Phó Minh Bác, cậu cũng xuống xe đi."
"Cái gì?" Câu nói này như sét đánh ngang tai, Phó Minh Bác sửng sốt mấy giây, sau khi xác nhận mình không nghe lầm, hắn gần như bật khóc, dũng cảm phản bác: "Anh họ? Tại sao em lại xuống xe? Không phải anh nói hôm nay có thể đưa em đến công ty thực tập sao?"
Thẩm Tấn: "Thư ký Trần đang làm việc ở ngân hàng gần đây, tôi bảo anh ấy đến đón cậu."
Phó Minh Bác không bị thuyết phục: "Việc này có ảnh hưởng tới việc anh đưa em đi thực tập sao?"
Thẩm Tấn: "Tôi còn có việc phải làm, không tiện đường."
Vừa dứt lời, Trần Duệ đã đến, hơi cúi người, dùng giọng điệu cung kính gõ lên cửa kính ô tô: "Thẩm tiên sinh, tôi đã trả lương cho tài xế rồi, có cần tôi tìm một tài xế tạm thời khác không?"
Tài xế tận tâm của Thẩm Tấn xin phép đi dự tang lễ, Trần Duệ sắp xếp tài xế tạm thời, nhưng rõ ràng là Thẩm Tấn không hài lòng với tài xế tạm thời.
"Không cần", Thẩm Tấn dựa lưng vào ghế, "Đưa Phó Minh Bác đi."
Phó Minh Bác: "..."
Trần Duệ gật đầu, mở cửa xe cho Phó Minh Bác: "Xe của tôi mười phút nữa sẽ đến, cậu có thể xuống xe trước."
*Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Phó Minh Bác trong lòng uỷ khuất nhưng không dám lên tiếng, nghĩ đến xe của Trần Duệ ít nhất phải đợi mười phút, anh chần chừ xuống xe, nhân cơ hội lén nhìn màn hình của Thẩm Tấn.
Điện thoại của Thẩm Tấn chuyển sang WeChat, chính là nhóm WeChat mà anh vừa thành lập, có Thu Tuỳ và Trương Gia Ninh.
Phó Minh Bác trơ mắt nhìn Thẩm Tấn dừng ngón tay lại, chọn một trong hai hình đại diện và gửi yêu cầu kết bạn.
"Anh họ", Phó Minh Bác vô thức thốt lên, "Vừa rồi anh thêm chị gái tóc nâu vào à?"
Hình đại diện của Thu Tuỳ và Trương Gia Ninh đều là ảnh của bản thân, vì lý do nghề nghiệp nên Thu Tuỳ không thể dễ dàng nhuộm tóc, luôn duy trì thói quen để tóc đen.
Trương Gia Ninh thoải mái hơn nhiều, cô là nữ diễn giả talk show nổi tiếng ở Thượng Hải, thường xuyên thay đổi kiểu tóc và màu sắc, để tóc ngắn gọn gàng từ lâu.
"Trần Duệ", Thẩm Tấn nhíu mày, tựa hồ có chút không kiên nhẫn, lạnh lùng ra lệnh: "Đưa Phó Minh Bác đi."
"Anh họ?!" Phó Minh Bác sốt ruột: "Nghe nói người hướng dẫn em cực kỳ nghiêm khắc, trong tay cô ấy có hàng vạn linh hồn sa ngã. Điều mà người hướng dẫn này ghét nhất chính là thực tập sinh đến muộn, xe của Trần Duệ phải mất mười phút mới đến nơi, nếu ngày đầu tiên thực tập của em đến muộn, sau khi tan sở anh có thể đến nhặt xác em!"
Thẩm Tấn quay người ngồi vào ghế lái: "Tôi đã báo cho công ty phiên dịch biết cậu bị tông vào đuôi xe trên đường, bị chậm trễ thời gian."
Phó Minh Bác nhăn mặt, đầu đau như búa bổ: "Lý do này giống như một học sinh tiểu học không làm bài tập về nhà sau đó nói với giáo viên rằng mình không mang theo sách bài tập. Ngay cả giáo viên tiểu học cũng sẽ không tin!"
*Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Thẩm Tấn nhướn mày, đột nhiên cười lạnh.
Anh kiên quyết nói: "Người hướng dẫn của em thì khác, cô ấy nhất định sẽ tin."
Phó Minh Bác chưa kịp hỏi tại sao thì đã nhìn thấy chiếc Rolls-Royce lao đi như bay.
*
Khi Trương Gia Ninh nhìn vào lời mời kết bạn do Thẩm Tấn gửi đến, cô vô thức liếc nhìn Thu Tuỳ ở ghế lái với vẻ mặt ủ rũ.
Cô mím môi dưới, gật đầu nhanh chóng.
Thẩm Tấn: [Rút khỏi nhóm đi]
Trương Gia Ninh: [Xoá lẫn nhau đi]
Thẩm Tấn: [Được]
Trương Gia Ninh mở ra xem danh sách kết bạn "Bạn chưa phải là bạn bè của anh ấy (cô ấy). Vui lòng gửi yêu cầu xác minh bạn bè trước. Chỉ sau khi bên kia xác minh, bạn mới có thể trò chuyện."
Thẩm Tấn:......
Xoá còn rất nhanh.
Trương Gia Ninh cất điện thoại, thở dài một hơi: "Tớ đã nói cậu và Thẩm Tấn thực sự là những người vịt chết còn cứng mỏ."
Thu Tuỳ mặt không biểu tình nói: "Vịt sống miệng cũng không mềm."
Trương Gia Ninh: "..."
Trương Gia Ninh: "Tớ thực sự nghĩ rằng những gì Thẩm Tấn nói chúc mừng năm mới ở Moscow, chính là nói cho cậu nghe"
Vẻ mặt của Thu Tuỳ vẫn không thay đổi: "Anh ấy muốn chứng tỏ rằng mình có khả năng tự học mạnh mẽ. Anh ấy có thể học nói chúc mừng năm mới bằng tiếng Nga một cách trôi chảy và chuẩn dù chỉ nghe qua một lần."
Trương Gia Ninh: "..."
Trương Gia Ninh: "Vậy tớ hỏi cậu, nếu Thẩm Tấn chỉ muốn xem pháo hoa đêm giao thừa thì căn bản không cần dùng phiên dịch. Tại sao anh ta lại tốn công sức mời cậu cùng xem?"
Thuy Tuỳ bình thản ung dung: "Nhà tư bản thích tận hưởng thú vui tiêu tiền, đồng thời có thể trừ nghiệp chướng, tích công đức".
Trương Gia Ninh: "..."
*Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Trương Gia Ninh: "Được rồi, chúng ta nói về cậu đi. Sao cậu không vứt cuốn sách Thẩm Tấn đưa cho cậu đi? Đừng nói với tớ về chuyện đầu tư. Giá trị đầu tư của một cuốn sách có chữ ký của Thẩm Tấn là bao nhiêu? Anh ấy là nhà tư bản, không phải nhà thư pháp, họa sĩ hay nghệ sĩ, đừng nghĩ là tớ không nhìn thấy, cậu chính là luyến tiếc."
Thu Tuỳ vẻ mặt bình tĩnh: "Trong sách tự chứa người đẹp như ngọc, trong sách tự có vinh hoa phú quý, đầu tư không chỉ giới hạn ở đầu tư tiền tệ, đầu tư vào hiểu biết bản thân cũng là một loại đầu tư. Trương Gia Ninh, cậu cần phải có tầm nhìn dài hạn hơn."
Trương Gia Ninh: "..."
Trương Gia Ninh hít sâu một hơi: "Dài hạn cái rắm, cút khỏi đây, tớ không nói với cậu nữa, dừng xe lại! Đưa tớ đến trước cửa trung tâm thương mại."
Thu Tuỳ rốt cuộc lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, quay người liếc nhìn Trương Gia Ninh: "Cậu định làm gì ở đó? Xe của cậu thì sao? Tớ lái đến công ty của tớ nhé?"
Trương Gia Ninh liếc qua kính chiếu hậu, nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce đi theo phía sau, nhìn rất quen, là xe của Thẩm Tấn.
Cô nhướn mày.
"Tớ đi spa ở trung tâm thương mại, nếu tiếp tục nói chuyện với cậu, tớ sẽ tức giận đến sinh ra hai nếp nhăn ở mũi." Trương Gia Ninh trợn mắt, mệt mỏi ấn vào thái dương, " Cứ để xe ở gara của công ty cậu, đi spa xong tớ sẽ gọi tài xế đưa về."
Thu Tuỳ gật đầu: "Được."
Sau khi đưa Trương Gia Ninh đến trung tâm mua sắm, Thu Tuỳ rẽ hướng, quay trở lại công ty.
*
Công ty dịch thuật của Thu Tuỳ nằm ở trung tâm thành phố Thượng Hải, cùng những tòa nhà văn phòng cao chót vót, đường đi tấp nập và khách du lịch đông đúc.
Cứ cách vài trăm mét là có thể nhìn thấy một ngã tư, đèn giao thông so với ngã tư còn nhiều hơn, đặc điểm điển hình là thời gian đèn đỏ cực dài, mà thời gian đèn xanh cực ngắn.
Thu Tuỳ dừng lại trước đèn đỏ thứ ba, nhìn đồng hồ đếm ngược ba chữ số trên biển đèn đỏ, không khỏi thở dài.
Cô đang định lấy điện thoại di động ra để giết thời gian thì nhận thấy một ánh mắt từ bên trái cửa sổ xe.
Thu Tuỳ không để ý nhiều, chỉ coi đó là ảo ảnh của chính mình.
*Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Cô uể oải ngả người ra sau, vừa lấy điện thoại ra, một bản nhạc vui tươi vang lên.
Màn hình hiển thị - Thẩm Tấn mời bạn tham gia cuộc gọi thoại.
Thu Tuỳ sửng sốt một lúc, có chút không kịp phản ứng.
Nhóm này có ba người, tại sao Thẩm Tấn không mời Trương Gia Ninh nói chuyện với họ?
Chuông vẫn reo, Thẩm Tấn dường như càng kiên nhẫn hơn, quyết tâm không bỏ cuộc cho đến khi cô bắt máy.
Thu Tuỳ mím môi, do dự hồi lâu, ma xui quỷ khiến bấm xuống nút trả lời.
Đầu óc cô có chút trống rỗng, nhất thời không biết phải nói gì.
Nói Anh Thẩm có nghĩa là mối quan hệ của cô với Thẩm Tấn vẫn là mối quan hệ giữa phiên dịch và khách hàng.
Nhưng vừa rồi cô hiểu rất rõ, Thẩm Tấn đã nhận ra mình từ lâu. Về phần việc cô xem tướng trước mặt Thẩm Tấn một cách vô lý, theo Thẩm Tấn, đó giống như một trò đùa tự chế.
Nói Thẩm Tấn tương đương với việc trực tiếp làm rõ mối ràng buộc trong quá khứ giữa cô và anh.
Nhưng Thu Tuỳ vẫn không chắc liệu đây có phải là thời điểm và bối cảnh thích hợp để vạch trần mối quan hệ trong quá khứ của họ hay không.
Thu Tuỳ cầm chặt điện thoại, không tuỳ tiện nói chuyệ.
Trong chốc lát, đêm giao thừa mấy năm trước chợt hiện lên trong đầu cô.
Cô cũng giống như bây giờ, vì không dám đánh thức người nhà đang ngủ nên cô im lặng chờ đối phương lên tiếng trước.
Bên kia điện thoại không tiếng động, sau một hồi im lặng giằng co, Thu Tuỳ nghe thấy một giọng nói lạnh lùng.
*Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
"Mở cửa sổ."
"..."
Thu Tuỳ hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ của Thẩm Tấn lúc này.
"Cái gì?"
Giọng nói của Thẩm Tấn lại bình tĩnh vang lên: "Cửa sổ lái xe phía bên trái."
Ừm?
Thu Tuỳ bối rối, cô không mở cửa sổ bên ghế lái, lại quay đầu nhìn sang bên trái.
Cạnh cửa kính ô tô bên trái cô là chiếc Rolls-Royce màu bạc quen thuộc.
Sở dĩ nói quen vì chiếc Rolls-Royce này chính là chiếc xe đâm vào phía sau cô khi nãy.
Trong giây lát, Thu Tuỳ nghĩ đến ánh mắt cô nhìn thấy từ bên trái cửa sổ xe cách đây không lâu.
Thì ra là thế.
Cô hơi nheo mắt lại.
Thẩm Tấn lần này không ngồi ở ghế sau mà ngồi ở ghế lái, ghế phụ trống rỗng, cậu thiếu niên ngồi cạnh Thẩm Tấn cũng không biết đang ở đâu.
Người đàn ông cong cánh tay, những ngón tay dài lười biếng đặt lên vô lăng, hạ tầm mắt, liếc nhìn cô.
Thu Tuỳ không cúp điện thoại, thẳng lưng, hồi lâu sau mới chậm rãi hạ cửa sổ xuống.
Lúc trước qua cửa kính xe ô tô cô không nhìn rõ lắm, nhưng bây giờ, cô gần như bắt gặp ánh mắt mất cảnh giác của Thẩm Tấn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook