Sắc Dụ
-
Chương 346
Trái tim tôi đã lừa dối nhiều năm như vậy, lừa dối tình cảm thế gian, lừa dối tình người ấm áp, lừa dối thiện ác luân hồi, lừa dối nhân quả thế gian, giờ phút này cuối cùng cũng chịu xé lớp mặt nạ đạo đức giả ra, đường hoàng sống thật một lần.
Sợ gì những năm tháng còn lại rất ít, rất tàn khốc, những sự ấm áp còn lại cũng nguội lạnh, ít nhất cũng đã được, điên cuồng yêu qua hận qua.
Tôi bất lực từ trên đùi Tào Kính Hùng tuột xuống, ngồi ở bên chân ông ta, chiếc ghế dưới lực đẩy của tôi bị lùi về đằng sau, ép vào góc tường, phát tiếng vang lớn vô cùng nặng nề.
“Khoảng thời gian ba ngày ba đêm này, là khoảng thời gian trong cuộc đời này mà tôi chịu đựng sự dày vò nhất lâu dài nhất sợ hãi nhất, tôi dường như bị cô lập với thế giới, tôi chưa bao giờ có khát vọng muốn thoát ra như vậy, những thứ ông cho tôi không phải những gì tôi muốn, nó sẽ tra tấn tôi đến phát điên mất.”
Cả người tôi cuộn tròn thành một đống, kìm nén dưới cái nhìn chăm chú của ông ta, nhưng không nhịn không được, khóc lóc thảm thiết khản cả cổ họng, bất lực và mù mịt, không thể tự mình thoát khỏi sự bế tắc đó.
Một lúc lâu sau ông ta mới động đậy thân hình cao lớn đang cứng đờ của mình, ngồi xổm ở trước mặt tôi, nhẹ nhàng nâng mặt tôi lên, đầu ngón tay và lòng bàn tay nóng ran chạm vào làn da của tôi như muốn thiêu đốt chúng, mỗi một giọt nước mắt rơi xuống: "Đừng khóc.
Tôi thả cô đi.”
Tôi ngây dại ra và cực kì sửng sốt, đôi mắt đẫm lệ không thể nào tin nổi nhìn về phía ông ta, Tào Kính Hùng bắt tôi đi dứt khoát và quả quyết như vậy, ông ta thà rằng khiến tôi phát điên, khiến tôi hận thù, cũng không chịu thả tôi ra khỏi căn nhà này, đi đến con đường đã mặc định là chết.
Ông ta bỗng nhiên đồng ý thả tôi đi, tôi cho rằng bản thân mình đã nghe lầm.
“Hà Linh San, đây có lẽ là quyết định sai lầm nhất trong đời tôi.
Tôi rõ ràng đã biết trước, nó sẽ đẩy cô vào vực sâu muôn đời muôn kiếp không qua trở lại được.
Nhưng tôi không thể không đầu hàng.”
Trong đáy mắt ông ấy có một vòng xoáy rất nhỏ, vòng xoáy đó đang không ngừng giãy giụa trong sự mâu thuẫn và sự đau đớn, hóa thành một con sóng lớn, sau mấy trận bùng cháy, đã hoàn toàn hồi phục.
“Nhưng tôi không muốn thấy cô sống bên tôi mà đau buồn không vui.
Tôi cho rằng tôi có thể đem những gì tốt đẹp nhất, thú vị nhất trên thế giới này cho cô, có thể đem những thú này dỗ dành cô vui, quên đi ưu sầu, quên đi sự tuyệt vọng, quên đi tay sai đã nằm sâu trong trái tim cô.
Hóa ra tôi đã đánh giá quá cao bản thân mình.”
Ông ta có chút tự giễu, cúi đầu cười khẽ: "Tôi thà rằng tự mình biết, là thời gian khiến cho tôi bỏ lỡ, tôi là người đến sau Dung Thành và Kiều Dĩ Thương, cho nên tôi không nhận được sự báo đáp của bọn họ.
Mà không phải do tôi không tốt, không đủ cố gắng.”
Ông ta vén sợi tóc rối bời của tôi ra sau tai: "Tôi nhận thua.
Tôi không nên có ý nghĩ hoang đường này.
Hà Linh San, đời này của tôi quá ngang ngược, quá vô tình, tôi không biết đã hủy hoại biết sự chân thành của bao nhiêu người phụ nữa, tôi trêu đùa tình cảm, cuối cùng tình cảm cũng quay lại trả thù tôi.”
Ông ta chỉ lên xà nhà, khuôn mặt đẹp trai như hòa tan với ánh sáng đèn, như thể ông ấy là người dịu dàng và trìu mến nhất trên đời này: "Cô đã thấy cảnh Hà Bắc khắp nơi toàn là hoa đào nở chưa.
Trên trời có rất nhiều diều bay lượn, đủ loại màu sắc, hình dạng, tôi đã đi lướt qua một người, cô chính là con diều xa tôi nhất, cô tốt đẹp như thế, người đời không nhìn thấy sự tốt đẹp đó, tôi muốn giữ chặt lấy khi cô từ trên bầu trời rơi xuống, mang cô rời đi, mang cô về nhà.
Trong khoảnh khắc tôi đang vui mừng nhất, tôi phát hiện sợi dây thừng đang giữ chặt lấy cô không nằm trong tay tôi.
Trong thế giới của tôi cũng có thứ không thể chạm đến, không thể có được.”
Ông ta nhắm mắt lại, bóp bóp ấn đường, dừng lại một lúc rồi nói tiếp: "Cô là cánh diều trên bầu trời, tôi không nên treo cô ở trên tường, tôi nên để cô bay đi.
Cô đã từng dừng lại ở trong thế giới của tôi, như vậy là đủ rồi.”
Ông ta chậm rãi đứng lên, cơ thể to lớn ngăn lại ánh sáng ở bên ngoài cửa sổ, căn phòng càng thêm âm u tối tăm, ông ta im lặng đi qua bên người tôi, lại im lặng rời đi.
Ánh đèn của cây đàn hương treo ở cạnh cửa sổ, bỗng nhiên vụt tắt bởi một trận gió nhỏ.
Giống như sự xuất hiện nhàn nhạt của chúng ta.
Cả đêm tôi rời khỏi trang viên của Tào Kính Hùng mà không một lời tạm biệt, mà là lặng lẽ rời đi trong khi mọi người đang ngủ say.
Tôi không quay về Thường phủ, mà âm thầm tìm đến A Bích, cùng cô ấy ở trong một nhà nghỉ nhỏ khiêm tốn một đêm.
A Bích tìm hiểu đã có tin tức của ba ngày trước là cớm đã đi đến Đức Trung, lấy cớ là thanh toán tiền thuế, điều tra tất cả những công việc làm ăn bên trong, xưởng đóng tàu đã rất nhiều năm làm ăn trong sạch, hình như không có sai phạm gì, cớm lại đi đến câu lạc bộ đêm và sòng bạc, nhưng hai nơi này đang người ở trên tỉnh ủy một tay bảo lãnh, một tay vẫn tạm giữ chức như cũ, bởi vậy có chút u ám không thấy ánh mặt trời, cũng không giải quyết được gì.
Nhưng mà trận sóng gió này quá lớn, toàn bộ Quảng Đà đều biết Kiều Dĩ Thương lần này thì hoàn toàn gặp khó khăn rồi, cực kì nhiệt tình bỏ đá xuống giếng, chủ động đưa tin tình báo.
3 năm trước ở sòng bạc đã có ba tay sai chết, bên trong thành cổ cũng từng xảy ra chuyện cầm súng ẩu đả với nhau, đến nỗi câu lạc bộ đêm này là nơi chứa của rất nhiều rác rưởi, chuyện cũ càng khó coi hơn, đại khái chuyện tính mạng của mười mấy bị giấu nhẹm đi, nhưng những chứng cứ này không đủ để hạ gục Kiều Dĩ Thương, nhưng đã ép ông ta từng bước đến con đường cùng.
Sau khi Kiều Dĩ Thương đến trang viên gặp Tào Kính Hùng, liền trực tiếp đi đến Tam Giác Vàng, địa bàn của ông ta ở đấy rất rộng lớn, địa hình cũng rất hiểm trở, cớm muốn hoàn toàn phá được vòng vây xông vào cũng không phải chuyện dễ dàng, tôi biết Kiều Dĩ Thương không còn đường lùi nữa, anh ta đã đi trên con đường đấu tranh, chết còn hơn là chịu khuất phục.
Tờ mờ sáng ngày hôm sau, tôi đi đến chùa Pháp Hoa.
Tôi dừng xe ở chân núi, nhìn qua cửa sổ có thể nhìn thấy cánh cửa xa xa của chùa.
A Bích cùng tôi xuống xe, có mấy người ni cô mặc áo lễ phật màu xanh quét lá cây rơi và sương đọng lại trong đình viện đêm qua, không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ là thấy rất gầy yếu.
Từng bậc cầu thang được xây bằng những viên đá chất lượng tốt, những cánh hoa tàn và cành liễu rụng khắp cả sân, trong núi nhiệt độ không khí thấp, Thành Nam có ấm áp đến mấy cũng không chịu được gió táp mưa sa, cái lạnh đột nhiên ập đến, lá cây cũng biến thành màu vàng và khô héo.
Những viên ngói của ngôi chùa màu xám tầng tầng lớp lớp lặng im tràn ngập sương sớm sừng sững đứng ở trong gió, những tia sáng dịu nhẹ tỏa ra rải rác, giống như một cuộn giấy cũ kĩ.
A Bích dìu tôi đi đến bậc thang thứ 49, cô ấy gọi lại một ni cô đang cầm chổi, hỏi cô ấy đã tới giờ tiếp khách hành hương chưa.
Ni cô bỏ cây chổi xuống, đi về chỗ tôi hai bước: "Bà Sáu đến đây là để dâng hương lễ tạ thần sao, hay là đến để chỉ bảo chúng tôi điều gì.”
Tôi hơi hơi ngạc nhiên: "Cô biết tôi sao.”
“Khắp chùa không ai không biết đến bà Sáu.”
Tôi chắp tay trước ngực đáp lễ lại nói: "Sư thái, đó là chuyện của quá khứ rồi.
Tôi tới thăm bạn cũ.”
Cô ấy hỏi bạn cũ của tôi là ai.
“Bà lớn của Thường phủ.
Trước khi quy y cửa Phật là họ Trần.”
Ni cô như hiểu ra gì đó nói: "Là Huệ Tĩnh sư thái.
Bà ấy vừa đúng lúc đang tụng kinh sáng, tôi dẫn cô đi.”
Tôi cảm ơn với cô ấy, để A Bích ở chỗ này chờ, một mình đi theo ni cô qua một lối đi nhỏ hẹp và khá dài, đi về phía sau thiền viện.
Những bức tường đã lâu không được tu sửa ở hai bên đường bị bao phủ bảo cỏ khô và những mảng rêu vàng úa, tôi nhớ rõ Thường Bỉnh Phát tám tháng trước quyên không ít tiền hương khói, hình như vẫn chưa kịp khởi công, chùa Pháp Hoa Tự đã được xây dựng hơn nửa thế kỷ phải chịu đựng những cơn giông dài ẩm ướt của mùa đông, hoang vu đến cực điểm.
Đây là một thiền viện ẩn mình trong sau giếng khô rừng núi, gỗ lê đặc đỡ hai bên mái chùa, những đường gờ chằng chịt để chống cái lạnh cái ẩm ướt của mùa đông và giữ nhiệt độ mát mẻ vào mùa hè, dưới mái hiên phía Tây Nam có một tổ chim nhạn, có tiếng hót ríu ra ríu rít.
Tôi ngưng mắt nhìn một lát, mấy chú chim nho nhỏ lông xù xù thò đầu từ trong ổ ra, lại một mùa xuân nữa đến, và những đóa hoa sắp nở.
Ni cô dẫn tôi đến chỗ hai cánh cửa đang đóng chặt, cô ấy bảo tôi chờ một chút, duỗi tay khẽ đẩy, âm thanh kẽo kẹt truyền đến, mỗi một nơi của ngôi chùa này đều là dấu vết của năm tháng, tang thương, rách nát, viết đầy lịch sử của Thành Nam.
Một mùi hương nồng nàn bay ra, một chùm tia sáng chứa đầy khói bụi bay ra theo khi cánh cửa được mở ra, tôi nhìn thấy một ni cô đáng quỳ trên đệm, bà ấy cực kì an tĩnh, gõ mõ có tiết tấu, trong miệng lẩm bẩm, không nghe được rõ, hình như là một đoạn kinh văn rất uyên thâm.
Người ni cô dẫn tôi đến đi đến bên tai bà ấy nói có thí chủ đến thăm.
Lúc ban đầu bà ấy không chịu gặp, ni cô nói họ đã quyên rất nhiều tiền hương khói, là người có duyên với cửa phật mà lại có thành ý.
Lúc này bà ấy mới miễn cưỡng gật đầu, ni cô đi ra khom lưng hành lễ với tôi, ý bảo tôi đi vào trong, tôi đi qua thềm cửa, bước chân vài rất nhẹ nhàng và chậm rãi, đánh giá cả bốn phía, chiếc bàn gỗ khoảng một mét trải tấm khăn trải bàn màu nhung đỏ, đỉnh lò ba chân bị gỉ sét được để trong một góc phía nam trước tượng Phật, hai mâm quả dại, năm miếng bánh, ba nén hương khói từ từ uốn lượn, một làn khói màu lam nhạt như sương mù bay lên xà nhà quanh quẩn mãi không dứt.
Căn thiền viện này vô cùng yên lặng, nếu không phải có tiếng gõ mõ đứt quãng, đúng là một chút sinh khí cũng không có, dường như đã quên lãng hết thế giới bên ngoài kia, kéo dài hơi tàn để sống tiếp.
Tôi dừng lại cách tấm đệm ngồi khoảng nửa mét, âm thanh nhẹ nhàng nói: "Bà cả, bà vẫn khỏe chứ.”
Cơ thể của lão ni cô đang quỳ chợt cứng đờ, hình như nghe ra tiếng của tôi, chiếc chày gõ mõ trên tay bỗng nhiên run run, rơi khỏi lòng bàn tay rơi xuống bên cạnh chân, tôi đi về phía trước vài bước: "Chỉ nhìn bóng lưng, bà đã già đi rất nhiều.”
Tôi không vội đến để nhìn khuôn mặt già nua sắp chết, nó chắc chắn đầy nếp nhăn, vết nám, sự buồn bã, phiền muộn, giống như một tờ giấy bị vùi lấp ở trong đống cát vàng, cuối cùng cũng được đào ra để nhìn thấy ánh mặt trời.
Thế nhưng nó không thể trở lại bộ dạng trắng thuần khiết như lúc ban đầu nữa, thời gian không đợi cho con người nhận ra, không ban phát sự thương hại cho con người.
“Những ngày tháng sống trong chùa bà có khỏe không.”
Bà ấy bình tĩnh lại, bình tĩnh nhặt chiếc chày gõ mõ lên, tiếp tục đánh: "Rất khỏe, làm phiền cô quan tâm.”
Quả nhiên là nơi cửa Phật, một người gai góc, sắc bén, đi vào đây không sớm thì muộn cũng sẽ được mài giũa phẳng phiu.
Tôi bật cười: "Bà khách sáo như vậy, tôi không quen, ngày trước ở thường phủ bà chính là người đa mưu túc trí nhất, tôi cũng xếp bà liệt vào danh sách những nhân vật cực kì tàn nhẫn và khó đối phó nhất.”
Bà ấy nghiêm túc nhắc nhở tôi: "Bần ni Huệ Tĩnh.
Những chuyện cũ đó, tôi không nhớ gì nữa.”
Tôi đi về hướng chiếc bàn thấp, cầm lên một cuốn kinh Phật ở trên cùng không ai thèm ngó ngàng tới, đưa lưng về phía bà ta chậm rãi ung dung mở miệng: "Bà khôn khéo như vậy, đến cả quả bá của mình cũng đã quên rồi sao.”
“Thế tục hồng trần, thị phi nhân quả còn ít sao.
Cứ lơ mơ như vậy, một ngày ba bữa cơm, dây dưa tình cảm, nhìn thấu nhưng không nói ra.
Trên đời này những người nhìn thấu được, phần lớn sống không vừa ý.”
những quyển sách này nơi nào cũng bụi bặm.
Khiến cho tôi như có một quầng sáng xẹt qua, nhớ tới túi gấm mà vị cao tăng cho tôi, một bàn tay tôi sờ khắp cả người, cuối cùng tìm thấy ở sợi dây đỏ treo ở trước ngực, tôi vội vàng tháo nó ra, bên trong túi gấm chỉ có một tờ giấy, mặt trên viết một câu thơ: Khi vướng vào chữ tình, thì uyên ương bỏ mạng.
Hơi thở ngừng lại trong tim tôi, hơi thở này giấy trước còn lạnh băng giây sau đã thành nóng hôi hổi, sao lại thay đổi thất thường như thế.
Tôi buông ra tay, khép lại những trang sách trong sự kiềm chế sốt ruột, mùi mực bị cuốn theo chiều gió, tôi im lặng nắm chặt lại, vò mạnh ném vào góc để nó chìm vào trong bóng tối.
Số phận luân hồi, chúng tôi không trốn được kiếp số.
Tôi hít sâu một hơi, xoay người nhìn về phía mái tóc bạc bị che bởi chiếc mũ phật của bà cả: "Bà muốn rời đi sao.
Những ngày tháng ở Thường phủ, dễ sống hơn so với nơi hoang vu này.”
Bà ta im lặng lắc đầu, không hề cảm thấy quyến luyến: "Trần Bảo Nhi đã sống hai phần ba cuộc đời, sống vì đàn ông và tôn nghiêm, nhưng không có được đàn ông, tôn nghiêm cũng bị đã chà đạp.
Trong màn kịch hôn nhân giữa bà ta và Thường Bỉnh Phát, luôn chỉ diễn một vai hề trong suốt ba mươi năm.”
Bà ta dừng một chút, thở dài một tiếng: "Điều phụ nữ sợ nhất không phải già đi, mà là nhìn vào đôi mắt của tay sai, lại không hiểu anh ta muốn cái gì, nhìn hiểu được lại phát hiện, trong mắt anh ta không có mình.
Là một cái xác rỗng không hồn, nếu tôi có thể sớm dứt ra, cuối cùng cũng không đến mức gặp nhau mà cảm thấy mệt mỏi như vậy.”
Tôi nhấc chân lên, dẫm lên cái bóng của mình ở trên mặt đất: "Là tôi vì áp chế dư luận, ép bà xuất gia, bây giờ tôi cho bà lựa chọn.
Ở đây hay không ở thì do bà tự chọn.”
Bà ta cười một tiếng: "Cho dù thí chủ không ép tôi, tôi cũng sẽ đi trên con đường này.
Phật đường thiền tịnh, cả đời cùng nhiều người phụ nữ tranh đấu như vậy, lúc tuổi già nên rửa sạch tội nghiệt, cũng là một chuyện tốt.
Nên cảm ơn sự thành toàn của cô.”
Cô ta đứng dậy từ đệm, đốt ba nén hương đưa cho tôi, làn sương mờ mịt xộc vào mũi tôi, tự nhiên thấy cực kì buồn nôn, tôi vội vàng quay đầu đi, tránh mùi hương kia, chối từ nói tôi không tin cái này.
Bà ta không ép buộc tôi: "Tôi cũng không tin, Phật có thể dưỡng sinh, nhưng không có thể giải sầu.
Nó khiến rất nhiều người trên thế giới này mê muội, thật ra nó chỉ là một bức tượng mà thôi, nó còn không thể trốn thoát khỏi thế giới này, lấy cái gì để cứu vớt sinh mạnh khắp nơi.”
Tôi dựa vào ánh sáng ngọn đèn, nhìn rõ khuôn mặt già nua trước mặt này, khuôn mặt có chút xấu xí, rời khỏi cuộc sống nhung lụa sung sướng, mất đi những món ăn tẩm bổ trên thế giới này, bà cả lột xác thành một người gầy yếu bước đi có phần lảo đảo.
“Thường Cẩm Lệ bây giờ đang sống rất tốt, có người hầu hạ, ăn uống không lo, tuy rằng đã mất đi rất nhiều thứ, nhưng bà cũng nên biết, cô ta không có khả năng làm chủ, chút thông minh này của cô ta, căn bản không phải đối thủ trong thế giới hỗn loạn này.
Vứt bỏ những thứ người khác thèm muốn ngược lại có thể bảo vệ an toàn cho bản thân mình.
Con thuyền của Kiều Dĩ Thương chuẩn bị bị lật, lúc này cô ta dứt được ra, cũng coi như là chuyện tốt.
Tôi sẽ cố gắng lo cho cô ta, tôi có mối thù sinh tử với Thường Bỉnh Phát, khi ông ta chết đi, khoảnh khắc Thường phủ rơi vào trong tay tôi, thì sẽ kết thúc tất cả.
Tôi sẽ không động vào con gái của bà.”
Bà cả đem ba nén hương cắm vào lư hương, bà ta đưa lưng về phía tôi nhẹ nhàng vê tràng hạt, sương khói lượn lờ quanh khuôn mặt bà ta, không có một lời đáp lại.
Tôi đi ra ngoài thiền viện, đi qua cánh cửa này, tôi đi về hướng gió trong núi, khi tiếng gió chợt thổi lên, tôi nghe thấy bà ta nói: "Cô cũng là một người số khổ, Phật sẽ tha thứ cho.”
Bước chân tôi dừng lại, Phật sẽ tha thứ cho tôi, pháp luật thì không.
Tôi ngẩng đầu lên, năm ngón tay che ấn đường, chân trời xanh thẳm lọt qua khe hở giữa những ngón tay, và những đám mây đang bay, thời tiết lúc này rất tốt, sắc trời như vậy, có lẽ những ngày tháng sau này của tôi sẽ không còn nhìn được nữa.
Núi cao sông dài, không hẹn ngày gặp lại.
Tôi chẳng qua mới có 23 tuổi, vẫn còn quá nhiều lưu luyến với cuộc sống tốt đẹp xa hoa này, nhưng tất cả những điều này, đều không bằng sự dịu dàng mà Kiều Dĩ Thương dành cho tôi.
Tôi rời khỏi Phật đường, A Bích ở dưới một gốc đa cổ chờ tôi, dưới chân cô ấy có ba mẩu thuốc lá vừa dập, còn lập loè ngọn lửa, khi cô ấy nhìn thấy tôi đi ra, thì hỏi tôi bây giờ đi đâu.
Tôi nói trở về đặc khu, gọi điện thoại cho tổng giám đốc Giang, đặn tất cả cổ đông cấp cao đến họp.
Đến Thil là hơn hai giờ chiều, đúng lúc hết giờ nghỉ trưa, rất nhiều viên chức nghe nói bà Chu trở về, đều tụ lại đến đại sảnh và hành lang nhìn tôi, có một số chào hỏi, có số chỉ là trầm mặc nhìn chằm chằm, tôi thì không để ý đến, lập tức đi lên tầng bảy, trong phòng họp đã không còn chỗ ngồi, bọn họ đều đang chờ đợi, khi cửa kính bị đẩy ra, tất cả lặng ngắt như tờ nhìn về phía tôi.
“Mọi người đã lâu không gặp.”
Tôi mặt mày hớn hở, đi đến vị trí chủ tịch và ngồi xuống, Thẩm Nga bưng nước trà và tư liệu lên, đặt ngay ngắn trước mặt tôi, tôi rũ mắt nhìn lướt qua, sau đó một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn về phía bọn họ.
“Vừa mới kết thúc một quý, nghe nói lợi nhuận khá tốt.” Tôi hơi hơi đảo mắt, nhìn về phía Đỗ Ngọc Hướng ngồi ở hàng ghế đầu bên phải từ khi tôi bước vào cửa đã âm thầm đánh giá tôi, ánh mắt chạm với ánh mắt tôi, trở tay không kịp, lập tức xấu hổ cười cười, tôi nhướng mày nói: "Cổ đông Đỗ, Thil hưng thịnh, dù gì cũng có công sức do ông dẫn dắt các đồng nghiệp.”
Mặt ông ta ngạc nhiên, không nghĩ tới tôi sẽ nể mặt ông ta như vậy, ông ta ha ha cười hai tiếng: "Đây là chuyện nên làm, Thil cũng đã dạy chúng tôi những người cũ này sao, tôi luôn cố gắng hết mình để không phụ sự tín nhiệm của tổng giám đốc Chu và tổng giám đốc Kiều.”
Tôi trầm ngâm nhìn khuôn mặt ông ta một lát: "Hy vọng cổ đông Đỗ nói được thì làm được, cố gắng tiếp tục không thẹn với tâm.
Đã khá lâu tôi không tới, không thể hiện rằng tôi không chú ý.
Có lẽ có ngày nào đó tôi nhàn rỗi không có việc gì làm, lại tới đây kiểm tra đột xuất, tôi hy vọng đáp án mà các vị đưa cho tôi, vĩnh viễn hoàn hảo và đẹp đẽ như tờ giấy này.”
Ông ta nghe ra ẩn ý trong lời nói của tôi, nụ cười mất tự nhiên, tôi ý mời mọi người uống trà, trình bày những thông tin mà Thẩm Nga thông qua điện thoại cho tôi một lần nữa, lại để kế toán và giám đốc kinh doanh làm báo cáo.
Đỗ Ngọc Hướng an phận nửa tiếng, liền lộ ra bản tính gian thương độc ác, tìm hiểu tin tức ở phía tôi.
“Hà tiểu thư, tổng giám Kiều đã rất lâu không ra mặt rồi, nghe nói ông ấy lần cuối cùng lộ mặt, cũng là mấy ngày trước đó, đi đến Đức Trung đang bị một đám cớm đuổi theo, lại không đến Thil.
Thật ra cũng tiện đường, chắc là không thể thoát thân?”
Tôi nhẹ nhàng bâng quơ nói ông ta nhiều chuyện, nhưng mà Thil có cơ sở ngầm, nhất cử nhất động của các người anh ấy vẫn rất rõ ràng, cổ đông Đỗ đốc xúc mọi người làm tốt công việc, anh ấy tới sẽ thưởng cho mọi người, mà không phải hỏi tội mọi người.
Ông ta như đang suy nghĩ gì đó chà xát tay, dấu sự nghi kỵ trong đáy mắt: "Nói như vậy, tổng giám Kiều đã xảy ra chuyện rồi sao, tạm thời không tới được.
Hoặc là sau này cũng không tới được?”
Sắc mặt tôi trầm xuống, nghiêng đầu nhìn ông ta, đem giấy tờ trong tay sang trước mặt ông ta: "Đây không phải là chuyện cần cổ đông Đỗ phải quan tâm, ông vẫn là quan tâm nhiều hơn đến tình hình gần đây và tương lai của Thil đi.”
Ông ta bị mất mặt, có chút bất mãn, lại không dám phản bác, cả người trên thụt lại.
Tổng giám đốc Giang tổng hợp lại báo cáo lợi nhuận năm vừa rồi, vừa mới ngồi xuống, A Bích từ ngoài cửa lặng lẽ đi vào, cô ấy đi đến bên cạnh tôi, nhỏ giọng nói: "Hà tiểu thư, công an Tỉnh Thiện tìm cô.”
Hơi thở tôi ngưng lại, trên mặt không chút biểu cảm: "Có những ai.”
“Một tổ trưởng của đặc cảnh, dẫn theo bảy tên đặc cảnh theo cầm súng.
Tôi liếc mắt một cái, ký tên và giấy mời.”
Ngón tay tôi run rẩy vuốt vuốt mái tóc, nụ cười tươi trên mặt bỗng chốc cứng đờ lại.
Ngày này cuối cùng cũng tới.
Tới dứt khoát, vội vàng như vậy, lại không thể nào kháng cự, và thay đổi được.
Trên đời này không có tội ác nào có thể vĩnh viễn chôn dấu, điều tra ra được manh mối thì thiện ác có quả báo, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Tôi bảo cô ấy đi cửa chờ tôi.
Sau khi A Bích rời đi, tôi đứng lên, ánh mắt bình tĩnh xẹt qua những người đang ngồi: "Thil đã trải qua sóng gió mười một năm, còn có thể duy trì được sự tỏa sáng này, rất cảm ơn mọi người, ngày trước tôi không hiểu chuyện, bị Dung Thành nuông chiều nên hư, là một người kiêu ngạo, mong mọi người tha thứ.
Thil là chỗ dựa cho mọi người, là giang sơn của mọi người, tôi tin tưởng mọi người sẽ quý trọng, giữ được nó.”
Tôi lùi lại phía sau một bước khom lưng xuống thật thấp, bọn họ kinh ngạc “Cái này… cái đó…” Vài tiếng, không biết phải làm sao, tôi duy trì tư thế này khoảng mười mấy giây, trong lúc bọn họ như đang đứng đống lửa, ngồi trên đống than thì mới ngẩng đầu, liếm nhẹ những sự ẩm ướt có trên môi: "Cuộc họp cuối cùng có mặt tôi ở Thil, kết thúc.”
Bọn họ nhíu mày, không rõ vì sao tôi lại nói hai chữ cuối cùng, tôi kiên quyết đi ra cửa, bọn họ nhận thấy chuyện không hợp lí lắm, đuổi theo muốn ngăn tôi lại hỏi, bốn tên vệ sĩ bảo vệ tôi ở trong vòng tròn trung tâm, ngăn cản tiếng hét và hành động mà bọn họ muốn giữ tôi lại.
Một miếng kính ở cửa sổ bên ngoài bị vỡ, tiếng còi cảnh sát kêu lớn, sắc bén và dài như muốn đâm thủng trời cao, hoàng hôn của thành phố này đã rất lâu rồi chưa từng náo nhiệt như thế.
Bảo vệ của Thil kinh hoảng chạy nhanh lên tầng bảy, kêu to cảnh sát tới! Đã bao vây cửa trước!
Vài nhân viên cao cấp hai mắt nhìn nhau cực kì ngạc nhiên: "Cảnh sát tới làm cái gì? Tiền thuế của chúng ta không có vấn đề gì mà! Chẳng là có bộ phận nào để lộ ra sao.”
Bảo vệ nhe răng trợn mắt nói không phải, ông ta rụt rè và chần chờ chỉ chỉ vào tôi, nhỏ giọng nói: "Nói là muốn mời bà Chu đi đến Cục Công An hỏi chuyện.”
Địa vị của tôi ở đặc khu tôn quý đứng hàng đầu, gióng trống khua chiêng bắt tôi để về tra hỏi, chắc chắn không phải chuyện tốt, nếu không có chứng cứ cũng không dám làm, tiếng ồn thất thanh như thủy triều muốn nuốt chửng tôi, Thẩm Nga hung hăng trừng bọn họ: "Chuyện riêng của bà Chu, không được phép bàn tán!”
A Bích ném ra một chiếc phi tiêu, xẹt qua tai của tên bảo vệ, cắm vào vách tường, sâu tận 30cm, mọi người hít sâu một hơi, tiếng ồn đột nhiên im bặt.
Tôi không hề dừng lại một giây nào cả, từ cánh cửa tràn ngập ánh sáng này, đi qua biển người mênh mông, sau sự lung lay của thang máy, thì chỉ còn một hành lang thật dài và hẹp.
Hành lang này dài cỡ nào, trống trải biết bao nhiêu, cho đến giờ phút này cuối cùng tôi cũng đi qua nó một lần, mới nhận ra rằng, đây là một cuộc hành trình còn dài hơn cuộc đời, thời gian và sự hợp tan của những niềm vui nỗi buồn.
Đi như thế nào, đều nằm trong suy nghĩ.
Hoặc là tan xương nát thịt, hoặc là công thành danh toại, hoặc là không có gì đặc sắc.
Từng viên gạch của thế giới này rung động đến tâm can, oanh oanh liệt liệt.
Cho đến ngày hôm nay tôi đã không thể quay đầu lại, không thể dừng lại được, không gì lưu luyến.
Tôi cùng A Bích đi từ cửa sau ra, cớm của đặc khu không nghĩ tới tôi ngoan cố như vậy, đã đến bước này rồi vẫn không chịu bỏ vũ khí xuống, bọn họ cho rằng tôi một người phụ nữ yếu đuối, không có khả năng phản kháng giãy giụa, bởi vậy cửa sau không hề có người, toàn bộ đều chặn ở cửa trước.
Tôi dặn vệ sĩ ở lại, nếu cớm có dò hỏi, phải dây dưa với bọn họ, cố gắng kéo dài thời gian, A Bích mở cửa xe ra, tôi khom lưng bước vào, khi chuẩn bị đóng cửa Thẩm Nga kéo tay tôi lại hỏi: "Hà tiểu thư, cô còn trở về không.”
Tôi cười nói: “Không về được, tôi hôm nay tới đây là để chào tạm biệt.”
Hốc mắt cô ấy đỏ lên, cô ấy đã đoán được kết cục của trận chiến này, trước mắt thời gian cấp bách, tôi không rảnh nói nhiều lời, đẩy cô ấy ra rồi đóng cửa lại, xe phi nhanh qua nhà ăn của nhân viên cùng và bãi đỗ xe.
Tôi lái xe một đường đâm qua lan can của phòng bảo vệ, khi đụng phải, lan can bay ra, lập tức bay lên trời, ánh hoàng hôn hạ xuống tạo nên một cái bóng thật dài và nhỏ, lung động đến tầm mắt của đặc cảnh cách đó không xa, bọn họ lập tức phát hiện, bóp còi liên tục, hô lớn dừng lại! A Bích bình tĩnh vững vàng, mau chuẩn tàn nhẫn đánh tay lái điên cuồng lái đi, lái ra khỏi Thil.
Cảnh này đã làm lộ ra là có tôi ở trên xe, đặc cảnh nhanh chóng bao vây, hai xe chạy song song với nhau, liền điên cuồng đuổi theo sau.
Ba chiếc xe chạy như điên, chạy điên cuồng trên con phố dài, khiến vô số người đi đường sợ hãi thét chói tai nhường đường, vài phút sau xe cảnh sát thay đổi chiến lược, một trước một sau, chiếc xe trước cố ý muốn vượt qua, đến đoạn đường phía trước, tôi đã nhìn ra ý đồ của cớm, không chút do dự từ bên hông rút ra khẩu súng lục, nhắm bắn ngay lốp xe của chiếc xe cảnh sát, phát súng đầu tiên lại bị bắn trượt.
“Hà tiểu thư!”
A Bích nghe thấy tiếng cò súng vang lên vốn định ngăn cản tôi, nhưng cô ấy đã chậm một bước, tôi đã nổ súng.
Phát súng thứ hai tôi đã có kinh nghiệm, nhắm chuẩn chiếc chạy xe đang chạy nhanh để không bỏ lỡ lần nữa, cần phải bắn ra trước khi xe đến gần, mới có thể nhanh hơn được 0,01 giây.
Tôi nín thở, cắn răng bắn ra phát súng thứ hai.
Viên đạn bắn xuyên qua cửa, tạo thành mọt vết cháy, bắn thẳng vào chiếc lốp cách tôi không quá 5 mét, chiếc lốp liền nổ tung, một tia lửa chói mắt bị cọ xát mà phát ra, đốt cháy dưới mặt đất, thân xe nghiêng ngả, suýt chút nữa bắn ra khỏi lan can bảo vệ.
Tôi lại nhân cơ hội đó bắn phát thứ ba, đánh nát kính chắn gió, tên đặc cảnh lái xe không hề phòng bị, chỉ lo giữ cân bằng, chiếc mũ cảnh sát bị viên đạn xẹt qua bắn trúng tên đặc cạnh ngồi ở ghế phụ, anh ta lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, theo bản năng sờ đầu, xem có bị bắn chảy máu hay không, tôi lại bắn viên thứ tư, viên đạn bắn trúng một chiếc lốp xe khác, chiếc xe này hoàn toàn bị bắn hỏng, theo quán tính bị trượt thêm vài mét, và bị kẹt lại.
Chiếc xe cảnh sát đằng sau vốn dĩ muốn đuổi kịp và vượt qua để tiếp tục bao vây, khi tôi cố gắng lặp lại những hành động cũ, lại bắn tiếp viên đạn thứ năm, không biết vì sao tốc độ chậm lại, trơ nhìn tôi chạy thoát.
Hai chiếc xe cảnh sát toàn bộ bị tôi bỏ rơi ở phía sau, cả người tôi sức cùng lực kiệt, tay cầm súng đổ mồ hôi đầm đìa và không ngừng run rẩy, tôi vứt áo chống đạn đi và trong lòng đang sợ hãi, nằm ở bên cạnh cửa sổ thở dốc, A Bích không nói một lời lái xe chạy nhanh như bay, âm thanh cọ xát với đá vụn dưới mặt đất, đất cát bay lên bắn tung tóe ở bốn phương tám hướng, cảnh vật từ nam đến bắc chỉ còn lại có những hình ảnh mơ hồ hư ảo.
“Hà tiểu thư, đã đi đến nước này thì không còn đường rút lui.”
Tôi nói tôi đã biết.
Tôi đặt súng ở bên tai, lắc lắc nghe động tĩnh, bên trong đã trống không, không còn thừa lại viên đạn nào, tôi lấy băng đạn ra từ trong chiếc túi da, lại nhét vào năm viên đạn: "Còn có bao nhiêu thời gian.”
A Bích nhìn đồng hồ: "20 phút nữa đi qua cao tốc đến Hải Châu, nhiều nhất còn có một tiếng rưỡi nữa, chúng ta cần phải thuận lợi lên được chuyến bay đi Vân Giang, ra khỏi biên giới Quảng Đà, nếu không một khi Tỉnh Thiện hạ lệnh phong tỏa sân bay, cảng, quốc lộ, chúng ta sẽ không đi được.
Đặc khu sắp phong tỏa rồi, bọn họ không thể tưởng được cô từ Hải Châu vòng xa như thế rời đi.”
Cô ấy nhìn tôi qua kính chiếu hậu, bỗng nhiên cười nói: "Ông Thương nếu thật sự là lành ít dữ nhiều, ông ấy có thể vào thời khắc cuối cùng nhìn thấy cô, cũng sẽ không còn tiếc nuối nữa.”
Hai mắt tôi đau đớn, cái trán chống lại chiếc cửa sổ đang xóc lên: "Tôi không muốn anh ấy chết.”
Những chữ này đã hao tốn hết sức lực toàn thân, giống như xương cốt bị rút ra, như lột ra một lớp da, tôi cuối cùng cũng biết, nuốt ngược lại một giọt nước mắt lớn, là cảm giác chua xót khổ sở đến nhường nào.
A Bích xông qua một loạt đèn đỏ, nhấn mạnh chân ga xông lên sườn núi cao, giống như mũi tên bắn khỏi dây cung chiếc xe như lao qua biển và những cây cầu cao, tôi giữ chặt tay vịn, cơ thế đung đưa như mất đi trọng lực, ở phía sau xóc lên xóc xuống, cảm giác buồn nôn lại lần nữa quay trở lại, càng mãnh liệt và càng dữ dội hơn, trước mắt là một mảnh đen kịt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook