Sắc Dụ
-
Chương 12: Phu nhân
Khi tôi kéo tay Chu Dung Thành vào khách sạn thì tất cả khách khứa đều đã đến đông đủ, bảo vệ đang định dọn thảm đỏ thì nhân viên lễ nghi ngăn cản họ, kêu một tiếng cục trưởng Chu và phu nhân đã đến. Bảo vệ nhanh chóng trải thảm đỏ ra, đứng thẳng ở cuối thảm đỏ kính lễ. Nhân viên lễ nghĩ cung kính mời chúng tôi bước lên thảm đỏ, không ít khách khứa tụ tập ở chung quanh, bị thu hút bởi tiếng kêu cục trưởng Chu và phu nhân đã tới.
Thực ra mọi người đều thừa biết “phu nhân” này không thể nào là phu nhân chính thức. Thương nhân rất hiếm khi dẫn theo vợ mình đến những nơi xã giao. Bà vợ cứ như một quả bom, có thể phát nổ bất cứ lúc nào, hơn nữa còn không trẻ trung xinh đẹp bằng tình nhân, có thể cho mình thể diện. Ngược lại là quan chức rất hiếm khi dẫn tình nhân lộ diện. Dù vợ của họ mập ú già cả cỡ nào thì vẫn có thể khoác tay ân ái trước mặt người khác như bình thường. Thực tế họ đều có tình nhân, hơn nữa không chỉ một người. Chẳng qua đời tư hỗn loạn mà bị phơi bày thì sẽ rơi đài, ai che được thì đều che giấu hết.
Từ một góc độ nào đó mà nói, vợ của quan chức là miếng phải che lấp sự dơ bẩn của chồng mình, là đồng bọn chiến lược, tình cảm nhạt như nước lã, chỉ còn lại sự hợp tác để giữ gìn danh dự quyền lực. Sau khi ra ngoài, ở nơi mà người khác không nhìn thấy, có lẽ họ thậm chí còn không ngồi ăn cơm chung bàn với nhau.
Người chồng ngang nhiên trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, mua một cái túi xách trị giá cả chục triệu, chiếc xe mấy trăm triệu cả tỷ đồng, thậm chí là căn nhà mấy tỷ cho tình nhân, người vợ đương nhiên cũng ăn miếng trả miếng, cho nên khi những câu lạc bộ hội sở lớn mà bị càn quét mại dâm thì sẽ có rất nhiều bà vợ quan gục ngã ở đó.
Trong đám khách khứa, có nhiều thương nhân ít khi tiếp tục với Chu Dung Thành đều cho rằng tôi thật sự là phu nhân của ông ta, đều lần lượt lại gần mời rượu nịnh hót, khen tôi trẻ trung xinh đẹp, cùng cục trưởng Chu quả là một cặp trời sinh. Tôi cười hỏi họ rằng tôi với cục trưởng Chu rất xứng đôi sao? Họ nói đương nhiên rồi, trai tài gái sắc một đôi bích nhân. Cục trưởng Chu được thuận lợi ở quan trường cũng không thể thiếu một người vợ hiền ủng hộ sau lưng ông ta như tôi.
Tôi nghiêng đầu cười gian xảo, hỏi Chu Dung Thành có đúng như thế không? Ông ta thấy hết vẻ mặt gian xảo của tôi, nhưng không vạch trần mà chỉ nói rằng họ nghĩ thì vậy thì đương nhiên là như vậy.
Đám quan chức đồng nghiệp với ông ta tụ tập trong góc, vừa quan sát tôi vừa thì thầm, phỏng đoán tôi có phải là người phụ nữ mà lần trước Chu Dung Thành bảo lãnh từ cục cảnh sát thành phố hay không, có phải là bồ nhí của ông ta hay không, bà Chu làm gì có chuyện trẻ trung như thế.
Tôi nhìn lướt qua một vòng, không nằm ngoài dự đoán của tôi, những người phụ nữ ở hiện trường hầu hết đều nùng trang diễm mạt, ăn mặc xũng xa hoa. So với họ, mặc dù sườn xám của tôi đơn giản, nhưng cực kỳ tinh xảo chói mắt, trông có vẻ tươi mát thoát tục trong một đám phụ nữ ăn diện hoa hòe lộng lẫy.
Chu Dung Thành cầm bàn tay tôi đang ôm cánh tay ông ta: “Em lại nghịch ngợm rồi.”
Giọng điệu của Chu Dung Thành như vậy tức là không giận. Tôi nói có cục trưởng Chu làm ô dù dẫn tôi đến đây làm náo động, tại sao tôi lại phải che lấp? Ông ta nở nụ cười khẽ: “Trước kia em từng tới những nơi như thế này chưa?”
“Em từng cùng ông Rỗ tham dự mấy lần, nhưng ông ta có quá nhiều con gái nuôi, không phải lần nào cũng tới lượt em.”
Sau khi bao nuôi tôi, Chu Dung Thành đã điều tra tôi rõ ràng kỹ lưỡng, tôi từng đi theo ai, bao lâu, kết thúc như thế nào, đã từng phá thai bao giờ chưa, ông ta đều biết rõ rành rành, tôi không giấu được, cũng giấu không nổi, cho nên dù ông ta hỏi gì tôi cũng thẳng thắn hết.
Đôi mắt Chu Dung Thành nhìn lướt qua gương mặt của các khách khứa vẫn nhìn tôi: “Họ biết em.”
Tôi vẫy tay gọi một nhân viên phục vụ mang hai ly rượu vang cho tôi: “Những người đó đều là con cháu quý tộc, làm gì có chuyện để mắt tới em. Họ chỉ muốn xem thử rốt cuộc là loại phụ nữ nào có thể bắt được cục trưởng Chu, đánh vỡ nguyên tắc ngồi trong lòng mà vẫn không loạn của anh, sau này sẽ tặng anh thêm mấy người tương tự để có thể nhờ anh làm việc.”
Lúc uống rượu, tôi thấy người quen cũ hồi trước của mình, cũng là người mẫu trẻ trong giới, cạnh tranh rất kịch liệt với tôi. Cô ta đứng bên cạnh một người đàn ông già hói đầu mập lùn, vẻ mặt kinh ngạc khi thấy tôi được bay lên đầu cành làm phượng hoàng.
Lúc đó cô ta giành ông Rỗ với tôi mà thất bại, sau lưng đi tìm chị Bối mắng tôi quá kiêu ngạo, rõ ràng cô ta coi trọng ông Rỗ trước, tôi xông ra nửa chừng, không thèm bận tâm quy tắc trong ngành. Chị Bối nói ai có bản lĩnh thì ai giành được trước, quy tắc trong ngành cũng không nói là không được chặn ngang một chân. Cô ta quá giận dữ, hung tợn đe dọa tôi, kêu tôi chờ cô ta giết chết tôi, tôi quỳ xuống van xin cô ta cũng sẽ không tha cho tôi.
Có lẽ cô ta cũng nhớ tới chuyện này nên vẻ mặt rất xấu hổ, ánh mắt trốn tránh, còn muốn che khuất kim chủ giống như Võ Đại Lang của cô ta không cho tôi thấy. Nhưng kim chủ lại muốn nịnh bợ Chu Dung Thành, kéo cô ta tới đây cúi đầu khom lưng trước Chu Dung Thành, hỏi bóng hỏi gió gần đây cục đất đai có dự án gì, có thể mời ông ta ăn cơm được không, nhà hàng nào đó mới có một vị đầu bếp giỏi, làm đồ ăn Giang Vĩ cực ngon. Kết quả là ông ta thất bại, loại thương nhân nịnh nọt như ông ta quá nhiều, giơ mông lên muốn xxx thế nào Chu Dung Thành đều biết thừa, hoàn toàn không nể mặt ông ta. Ông ta có thể không ngại lời đồn đãi, quang minh chính đại nuôi tình nhân, nhưng những cái khác mà không vững vàng thì đã sớm rơi đài rồi.
Người đàn ông kia thấy mình không có hy vọng, lại bắt đầu chú ý tới tôi. Ông ta quan sát ngoại hình của tôi, vẻ mặt kinh diễm: “Người ta thường nói bà Chu không thích náo nhiệt, cho nên rất hiếm khi lộ diện, thực tế là vì cục trưởng Chu không muốn người khác thấy sắc đẹp của phu nhân chứ gì.”
Ông ta cười tủm tỉm mời rượu tôi: “Phu nhân mặc sườn xám này mà phối hợp thêm một bộ châu báu thì chắc chắn sẽ càng phong thái yểu điệu hơn.”
Tôi đẩy ly rượu mà ông ta đưa lên: “Tôi không thích châu báu.”
Sắc mặt ông ta cứng đờ. Chị em kia liên tục kéo ông ta, hỏi ông ta có đi hay không, bên kia còn nhiều người đang chờ chào hỏi, đừng ở đây tự rước nhục vào thân. Người đàn ông bất mãn cảnh cáo cô ta đừng làm ồn, cô ta không muốn dùng sự chật vật của mình để đối lập với dáng vẻ đắc ý của tôi. Thấy người đàn ông mà tôi đi theo tây trang giày da, phong độ ngời ngời, còn cô ta thì đi theo một củ khoai tây, cô ta vô cùng xấu hổ.
Trong lúc cô ta lôi kéo người đàn ông kia rời đi, người đàn ông thả lỏng bàn tay làm rơi ly rượu xuống đất. Ông ta lập tức nổi giận, cho cô ta một cái tát: “Mẹ kiếp, tao cho mày thể diện hả? Ồn gì mà ồn? Đám hồ bằng cẩu hữu kia sao có thể so sánh với cục trưởng Chu!”
Cô ta ôm nửa bên má bị đánh, sắc mặt đỏ bừng, cuối cùng vẫn không nhịn được bị mất mặt mà sụp đổ òa khóc, vừa khóc vừa chạy ra khỏi đám đông, biến mất trong phòng yến tiệc.
Sự thất bại của một người khi bị đặt bên cạnh sự nổi bật của kẻ địch thì mới sẽ sụp đổ tuyệt vọng, mất hồn mất vía.
Người đàn ông không đuổi theo cô ta. Sau khi mời Chu Dung Thành một ly rượu, ông ta lại nhắc tới chuyện ở cục đất đai. Lúc này thư ký của sở trưởng Hồ lại đây mời Chu Dung Thành đi nói chuyện, ông ta cười nói một câu xin thất lễ với người đàn ông đó, không để ý tới sự ngăn cản của người đàn ông mà mỉm cười kéo tôi mau chóng rời đi.
Sở trưởng Hồ khác hẳn trong tưởng tượng của tôi, bụng bia, da mặt bóng loáng, trông hơi lấm la lấm lét, nhìn đã biết là tính cách khéo đưa đẩy, người trong chốn quan trường mà có ngoại hình thế này không tham tiền thì cũng tham sắc đẹp, rất ít người chính trực. Câu nói tướng từ tâm sinh không hề sai chút nào.
“Sao vậy? Bị đám người kia bám lấy không thoát thân được chứ gì.”
Chu Dung Thành tiếp nhận ly rượu ông ta đưa: “Sở trưởng Hồ mà không giải vây thì e rằng tôi sẽ bị họ chuốc say mất.”
“Chuyện bình thường, thứ mà họ bám theo không phải là cậu, mà là quyền lực trong tay tôi.” Sở trưởng Hồ cụng ly với ông ta, hỏi ông ta sao không dẫn phu nhân đi cùng? Chu Dung Thành không muốn nói chuyện về chuyện gia đình, chỉ bảo bà ấy ở nhà chăm con gái.
Sở trưởng Hồ kêu ông ta lại gần, Chu Dung Thành đi đến trước mặt ông ta, ông ta vỗ vai Chu Dung Thành nói: “Dung Thành à, sau khi tôi nghỉ hưu thì phó sở trưởng Lưu sẽ được lên chức, cái ghế của ông ta sẽ bỏ trống, tôi đã nói với thượng cấp rồi, sẽ nâng cậu vào chỗ đó, dám chắc tám chín phần mười, chỉ còn thiếu mỗi tỉnh ủy mở cuộc họp phê duyệt thôi. Sau khi lên chức thì hãy cố gắng làm việc, nhớ kỹ ân tình của tôi cho cậu, biết chưa?”
Chu Dung Thành xoay ly rượu không đáp lời. Thấy tôi đi sau lưng ông ta, sở trưởng Hồ hỏi đây là ai vậy? Chu Dung Thành giới thiệu tên tôi, kêu tôi mời rượu sở trưởng Hồ. Sở trưởng Hồ không từ chối. Đúng lúc này, tôi bỗng ôm ngực nói hơi khó chịu, muốn vào nhà vệ sinh một chút. Chu Dung Thành bảo tôi mời rượu xong rồi hẵng đi, sở trưởng Hồ lại rất hiền hòa, nói cô Hà đi trước đi, không vội uống rượu, phụ nữ có đôi lúc cấp bách, đàn ông như chúng ta phải thông cảm. Nói xong, ông ta cười ha ha, đôi mắt vẫn thi thoảng liếc nhìn phần ngực lộ ra của tôi, vẻ mặt hơi mờ ám. Chu Dung Thành ra hiệu cho tôi rời đi. Tôi tìm nhân viên phục vụ hôm đó dẫn tôi đi thăm dò hiện trường, cùng anh ta đến phòng yến tiệc có hồ nước.
Thực ra mọi người đều thừa biết “phu nhân” này không thể nào là phu nhân chính thức. Thương nhân rất hiếm khi dẫn theo vợ mình đến những nơi xã giao. Bà vợ cứ như một quả bom, có thể phát nổ bất cứ lúc nào, hơn nữa còn không trẻ trung xinh đẹp bằng tình nhân, có thể cho mình thể diện. Ngược lại là quan chức rất hiếm khi dẫn tình nhân lộ diện. Dù vợ của họ mập ú già cả cỡ nào thì vẫn có thể khoác tay ân ái trước mặt người khác như bình thường. Thực tế họ đều có tình nhân, hơn nữa không chỉ một người. Chẳng qua đời tư hỗn loạn mà bị phơi bày thì sẽ rơi đài, ai che được thì đều che giấu hết.
Từ một góc độ nào đó mà nói, vợ của quan chức là miếng phải che lấp sự dơ bẩn của chồng mình, là đồng bọn chiến lược, tình cảm nhạt như nước lã, chỉ còn lại sự hợp tác để giữ gìn danh dự quyền lực. Sau khi ra ngoài, ở nơi mà người khác không nhìn thấy, có lẽ họ thậm chí còn không ngồi ăn cơm chung bàn với nhau.
Người chồng ngang nhiên trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, mua một cái túi xách trị giá cả chục triệu, chiếc xe mấy trăm triệu cả tỷ đồng, thậm chí là căn nhà mấy tỷ cho tình nhân, người vợ đương nhiên cũng ăn miếng trả miếng, cho nên khi những câu lạc bộ hội sở lớn mà bị càn quét mại dâm thì sẽ có rất nhiều bà vợ quan gục ngã ở đó.
Trong đám khách khứa, có nhiều thương nhân ít khi tiếp tục với Chu Dung Thành đều cho rằng tôi thật sự là phu nhân của ông ta, đều lần lượt lại gần mời rượu nịnh hót, khen tôi trẻ trung xinh đẹp, cùng cục trưởng Chu quả là một cặp trời sinh. Tôi cười hỏi họ rằng tôi với cục trưởng Chu rất xứng đôi sao? Họ nói đương nhiên rồi, trai tài gái sắc một đôi bích nhân. Cục trưởng Chu được thuận lợi ở quan trường cũng không thể thiếu một người vợ hiền ủng hộ sau lưng ông ta như tôi.
Tôi nghiêng đầu cười gian xảo, hỏi Chu Dung Thành có đúng như thế không? Ông ta thấy hết vẻ mặt gian xảo của tôi, nhưng không vạch trần mà chỉ nói rằng họ nghĩ thì vậy thì đương nhiên là như vậy.
Đám quan chức đồng nghiệp với ông ta tụ tập trong góc, vừa quan sát tôi vừa thì thầm, phỏng đoán tôi có phải là người phụ nữ mà lần trước Chu Dung Thành bảo lãnh từ cục cảnh sát thành phố hay không, có phải là bồ nhí của ông ta hay không, bà Chu làm gì có chuyện trẻ trung như thế.
Tôi nhìn lướt qua một vòng, không nằm ngoài dự đoán của tôi, những người phụ nữ ở hiện trường hầu hết đều nùng trang diễm mạt, ăn mặc xũng xa hoa. So với họ, mặc dù sườn xám của tôi đơn giản, nhưng cực kỳ tinh xảo chói mắt, trông có vẻ tươi mát thoát tục trong một đám phụ nữ ăn diện hoa hòe lộng lẫy.
Chu Dung Thành cầm bàn tay tôi đang ôm cánh tay ông ta: “Em lại nghịch ngợm rồi.”
Giọng điệu của Chu Dung Thành như vậy tức là không giận. Tôi nói có cục trưởng Chu làm ô dù dẫn tôi đến đây làm náo động, tại sao tôi lại phải che lấp? Ông ta nở nụ cười khẽ: “Trước kia em từng tới những nơi như thế này chưa?”
“Em từng cùng ông Rỗ tham dự mấy lần, nhưng ông ta có quá nhiều con gái nuôi, không phải lần nào cũng tới lượt em.”
Sau khi bao nuôi tôi, Chu Dung Thành đã điều tra tôi rõ ràng kỹ lưỡng, tôi từng đi theo ai, bao lâu, kết thúc như thế nào, đã từng phá thai bao giờ chưa, ông ta đều biết rõ rành rành, tôi không giấu được, cũng giấu không nổi, cho nên dù ông ta hỏi gì tôi cũng thẳng thắn hết.
Đôi mắt Chu Dung Thành nhìn lướt qua gương mặt của các khách khứa vẫn nhìn tôi: “Họ biết em.”
Tôi vẫy tay gọi một nhân viên phục vụ mang hai ly rượu vang cho tôi: “Những người đó đều là con cháu quý tộc, làm gì có chuyện để mắt tới em. Họ chỉ muốn xem thử rốt cuộc là loại phụ nữ nào có thể bắt được cục trưởng Chu, đánh vỡ nguyên tắc ngồi trong lòng mà vẫn không loạn của anh, sau này sẽ tặng anh thêm mấy người tương tự để có thể nhờ anh làm việc.”
Lúc uống rượu, tôi thấy người quen cũ hồi trước của mình, cũng là người mẫu trẻ trong giới, cạnh tranh rất kịch liệt với tôi. Cô ta đứng bên cạnh một người đàn ông già hói đầu mập lùn, vẻ mặt kinh ngạc khi thấy tôi được bay lên đầu cành làm phượng hoàng.
Lúc đó cô ta giành ông Rỗ với tôi mà thất bại, sau lưng đi tìm chị Bối mắng tôi quá kiêu ngạo, rõ ràng cô ta coi trọng ông Rỗ trước, tôi xông ra nửa chừng, không thèm bận tâm quy tắc trong ngành. Chị Bối nói ai có bản lĩnh thì ai giành được trước, quy tắc trong ngành cũng không nói là không được chặn ngang một chân. Cô ta quá giận dữ, hung tợn đe dọa tôi, kêu tôi chờ cô ta giết chết tôi, tôi quỳ xuống van xin cô ta cũng sẽ không tha cho tôi.
Có lẽ cô ta cũng nhớ tới chuyện này nên vẻ mặt rất xấu hổ, ánh mắt trốn tránh, còn muốn che khuất kim chủ giống như Võ Đại Lang của cô ta không cho tôi thấy. Nhưng kim chủ lại muốn nịnh bợ Chu Dung Thành, kéo cô ta tới đây cúi đầu khom lưng trước Chu Dung Thành, hỏi bóng hỏi gió gần đây cục đất đai có dự án gì, có thể mời ông ta ăn cơm được không, nhà hàng nào đó mới có một vị đầu bếp giỏi, làm đồ ăn Giang Vĩ cực ngon. Kết quả là ông ta thất bại, loại thương nhân nịnh nọt như ông ta quá nhiều, giơ mông lên muốn xxx thế nào Chu Dung Thành đều biết thừa, hoàn toàn không nể mặt ông ta. Ông ta có thể không ngại lời đồn đãi, quang minh chính đại nuôi tình nhân, nhưng những cái khác mà không vững vàng thì đã sớm rơi đài rồi.
Người đàn ông kia thấy mình không có hy vọng, lại bắt đầu chú ý tới tôi. Ông ta quan sát ngoại hình của tôi, vẻ mặt kinh diễm: “Người ta thường nói bà Chu không thích náo nhiệt, cho nên rất hiếm khi lộ diện, thực tế là vì cục trưởng Chu không muốn người khác thấy sắc đẹp của phu nhân chứ gì.”
Ông ta cười tủm tỉm mời rượu tôi: “Phu nhân mặc sườn xám này mà phối hợp thêm một bộ châu báu thì chắc chắn sẽ càng phong thái yểu điệu hơn.”
Tôi đẩy ly rượu mà ông ta đưa lên: “Tôi không thích châu báu.”
Sắc mặt ông ta cứng đờ. Chị em kia liên tục kéo ông ta, hỏi ông ta có đi hay không, bên kia còn nhiều người đang chờ chào hỏi, đừng ở đây tự rước nhục vào thân. Người đàn ông bất mãn cảnh cáo cô ta đừng làm ồn, cô ta không muốn dùng sự chật vật của mình để đối lập với dáng vẻ đắc ý của tôi. Thấy người đàn ông mà tôi đi theo tây trang giày da, phong độ ngời ngời, còn cô ta thì đi theo một củ khoai tây, cô ta vô cùng xấu hổ.
Trong lúc cô ta lôi kéo người đàn ông kia rời đi, người đàn ông thả lỏng bàn tay làm rơi ly rượu xuống đất. Ông ta lập tức nổi giận, cho cô ta một cái tát: “Mẹ kiếp, tao cho mày thể diện hả? Ồn gì mà ồn? Đám hồ bằng cẩu hữu kia sao có thể so sánh với cục trưởng Chu!”
Cô ta ôm nửa bên má bị đánh, sắc mặt đỏ bừng, cuối cùng vẫn không nhịn được bị mất mặt mà sụp đổ òa khóc, vừa khóc vừa chạy ra khỏi đám đông, biến mất trong phòng yến tiệc.
Sự thất bại của một người khi bị đặt bên cạnh sự nổi bật của kẻ địch thì mới sẽ sụp đổ tuyệt vọng, mất hồn mất vía.
Người đàn ông không đuổi theo cô ta. Sau khi mời Chu Dung Thành một ly rượu, ông ta lại nhắc tới chuyện ở cục đất đai. Lúc này thư ký của sở trưởng Hồ lại đây mời Chu Dung Thành đi nói chuyện, ông ta cười nói một câu xin thất lễ với người đàn ông đó, không để ý tới sự ngăn cản của người đàn ông mà mỉm cười kéo tôi mau chóng rời đi.
Sở trưởng Hồ khác hẳn trong tưởng tượng của tôi, bụng bia, da mặt bóng loáng, trông hơi lấm la lấm lét, nhìn đã biết là tính cách khéo đưa đẩy, người trong chốn quan trường mà có ngoại hình thế này không tham tiền thì cũng tham sắc đẹp, rất ít người chính trực. Câu nói tướng từ tâm sinh không hề sai chút nào.
“Sao vậy? Bị đám người kia bám lấy không thoát thân được chứ gì.”
Chu Dung Thành tiếp nhận ly rượu ông ta đưa: “Sở trưởng Hồ mà không giải vây thì e rằng tôi sẽ bị họ chuốc say mất.”
“Chuyện bình thường, thứ mà họ bám theo không phải là cậu, mà là quyền lực trong tay tôi.” Sở trưởng Hồ cụng ly với ông ta, hỏi ông ta sao không dẫn phu nhân đi cùng? Chu Dung Thành không muốn nói chuyện về chuyện gia đình, chỉ bảo bà ấy ở nhà chăm con gái.
Sở trưởng Hồ kêu ông ta lại gần, Chu Dung Thành đi đến trước mặt ông ta, ông ta vỗ vai Chu Dung Thành nói: “Dung Thành à, sau khi tôi nghỉ hưu thì phó sở trưởng Lưu sẽ được lên chức, cái ghế của ông ta sẽ bỏ trống, tôi đã nói với thượng cấp rồi, sẽ nâng cậu vào chỗ đó, dám chắc tám chín phần mười, chỉ còn thiếu mỗi tỉnh ủy mở cuộc họp phê duyệt thôi. Sau khi lên chức thì hãy cố gắng làm việc, nhớ kỹ ân tình của tôi cho cậu, biết chưa?”
Chu Dung Thành xoay ly rượu không đáp lời. Thấy tôi đi sau lưng ông ta, sở trưởng Hồ hỏi đây là ai vậy? Chu Dung Thành giới thiệu tên tôi, kêu tôi mời rượu sở trưởng Hồ. Sở trưởng Hồ không từ chối. Đúng lúc này, tôi bỗng ôm ngực nói hơi khó chịu, muốn vào nhà vệ sinh một chút. Chu Dung Thành bảo tôi mời rượu xong rồi hẵng đi, sở trưởng Hồ lại rất hiền hòa, nói cô Hà đi trước đi, không vội uống rượu, phụ nữ có đôi lúc cấp bách, đàn ông như chúng ta phải thông cảm. Nói xong, ông ta cười ha ha, đôi mắt vẫn thi thoảng liếc nhìn phần ngực lộ ra của tôi, vẻ mặt hơi mờ ám. Chu Dung Thành ra hiệu cho tôi rời đi. Tôi tìm nhân viên phục vụ hôm đó dẫn tôi đi thăm dò hiện trường, cùng anh ta đến phòng yến tiệc có hồ nước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook