Editor: Xẩm Xẩm

“Cái gì tôi chọc giận?” Dương Nguyệt Quyên mất hứng: “Người chọc giận khiến ba cô nằm viện là Cố Mạc. Cô đến một chút hiếu nghĩa cũng không có, cô cứ nhẫn tâm chờ ba cô bị tức chết đi.”

“Ông ta cũng không cần đứa con gái này, tôi còn quản sống chết của ông ấy?” Tiếu Nhiễm bắt đầu muốn phản nghịch, nhấc hành lý lên xoay người rời đi.

Cô mới đi ra cửa lớn, liền nhìn thấy Cố Mạc dựa vào đầu xe. Cô quật cường cắn môi, từng bước một cật lực di chuyển về phía anh.

Cố Mạc nhìn cô vài giây, vốn dĩ không tính muốn động tay chân, khi nhìn thấy hốc mắt phiếm hồng của cô, rốt cuộc không nhịn được mà im lặng tiếp nhận rương hành lý trong tay cô.

Tiếu Nhiễm mở cửa xe ra, tự mình ngồi vào, tiện cắn lên mu bàn tay rồi im lặng rơi nước mắt.

Về nhà nhìn thấy Dương Nguyệt Quyên, tất cả miệng vết thương của cô đều bị xốc lên, mảu chảy đầm đìa, đau đến mất cảm giác.

Người ba yêu thương cô đến nỗi ngậm trong miệng còn sợ tan vì sao lại có thể tàn nhẫn như thế?

Tiền tài thật sự quan trọng đến thế sao?

Cho nên cô liền trở thành vật hi dinh?

Cô là con gái ruột của ông!

Nếu ba có thể vô tình như vậy, cô lại vẫn quan tâm đến ông là làm sao?

Để cho ông ngốc ở bệnh viện đi.

Cô sẽ không đi nhìn ông.

Chắc chắn không.

Tiếu Nhiễm quật cường cắn mu bàn tay, không phát hiện trên mặt mình đã đầy nước mắt.

Dọc theo đường đi, Cố Mạc đều không nói chuyện, thậm chí vài câu an ủi cũng không có, trong mắt anh có khói mù không ai thấy được,một bên khóe môi nhẹ cong lên khiến cho người ta có cảm giác mỉa mai.

Tiếu Nhiễm cho rằng Cố Mạc sẽ trực tiếp đưa cô đến trường học, cho nên khi xe dừng lại, cô liền đeo cặp sách lên lưng muốn xuống xe, lúc đẩy cửa xe ra, phát hiện xe không phải là dừng ở cửa trường học, mà là ở trước cửa biệt thự. Tuy nhà cô cũng coi như thương gia, ba cũng chỉ mua nổi bốn biệt thự nữa ở bên ngoài, nhưng ngôi biệt thự này lại nằm cạnh khu buôn bán phồn hoa nhất của thành phố A. Đứng ở cửa biệt thự chỉ cần ngẩng đầu có thể nhìn thấy khách sạn Hilton. Đoạn đường tấc đất tấc vàng như vậy, ngôi biệt thự này đã chiếm mấy ngàn thước vuông, giá đất chắc là giá trên trời rồi. Thế nhưng cô nhanh chóng thu lại kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Cố Mạc: “Chú à, tôi bị muộn giờ đi học rồi.”

“Tôi giúp cô xin nghỉ ốm rồi. Xuống xe!” Cố Mạc mở cửa xe ra, mặt không chút thay đổi xuống xe.

“Chú à, không được! Năm nay tôi học cấp ba, không thể bỏ học!” Tiếu Nhiễm gấp đến độ dậm chân, trước hôm nay, cô vẫn chưa thấy được học tập quan trọng thế nào, không cần học đại học, cô cũng có thể dựa vào cổ phần của tập đoàn Bằng Trình mà sống tự do tự tại, nhưng là trải qua thương tổn của ngày hôm nay, cô quyết định muốn cố gắng học tập. Ngay cả người thân cũng có thể bán đứng cô, điểm này khiến cho cô không có cách nào để tin tưởng bất cứ ai nữa. Cô muốn đi một con đường của riêng mình, không dựa vào bất kỳ ai, sống tùy ý mình.

“Cô cần nghỉ ngơi!” Cố Mạc không đồng ý với Tiếu Nhiễm, sau khi ném chìa khóa xe cho quản gia, thấp giọng bảo đối phương cầm rương hành lý lên lầu.

Quản gia có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm đang mặc đồng phục. Trẻ nhỏ như thế, lại vẫn mặc đồng phục, còn đang đi học sao lại ở cùng đàn ông?

“Chú, tôi muốn đến trường!” Tiếu Nhiễm đứng trước cửa xe, cố chấp đấu tranh cho bản thân. Vì thi được trường đại học lý tưởng, một tiết học cô cũng không muốn bỏ.

“Em xác định có thể đi được sao?” ánh mắt Cố Mạc lạnh lùng nhìn lướt qua bắp đùi của Tiếu Nhiễm.

Nghe được Cố Mạc nói, mặt Tiếu Nhiễm đỏ lên: “Tôi nói với giáo viên một tiếng là không khỏe, có thể không cần học thể dục.”

Cố Mạc dùng lực đóng cửa xe, lạnh mặt cầm lấy cổ tay của Tiếu Nhiễm, kéo cô vào trong biệt thự.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương