Sa Vào Tình Yêu Cuồng Nhiệt Của Chúng Ta
-
61: Ngày Sau Phương Dài
Bọn họ lại đi ra ngoài một chuyến, phòng khách bừa bộn, mấy nam sinh nằm ngổn ngang trên thảm, uống say tí bỉ, Chu Ngưỡng Khởi còn chưa thỏa mãn chẹp miệng một cái.
Cốc Nghiên thì lẻ loi một mình ngồi hút thuốc trên sô pha, nghe Đại Tráng buồn bực hát những bản tình ca cô đơn.
Hai người hôn nhau bên trong, Cốc Nghiên nhắn Wechat cho cậu, dường như đã nhận ra điều gì đó.
GuGu: Trần Lộ Chu, tôi phải đi rồi, cậu không ra tiễn tôi tôi sao? Đã hai giờ rồi.
Một giây sau, cửa phòng ngủ mở ra, nhìn thấy hai người họ bước ra cùng nhau, Cốc Nghiên khó chịu trong lòng, cả buổi tối, trái tim như bị tảng đá lớn đèn lên, mạnh mẽ nhấn chìm xuống đáy.
Trên tay cậu ta còn cầm điếu thuốc, ngón tay gầy khẽ run lên, một nửa tàn thuốc bất cẩn rơi xuống đùi cậu ta, chiếc tất màu da bị cháy thủng một lỗ nhỏ, cậu ta cũng hồn nhiên không cảm giác được, nhìn chằm chằm vào Trần Lộ Chu.
Trần Lộ Chu đi qua, tùy tiện cầm chai nước khoáng chưa mở trên bàn trà, vặn nắp rồi đưa cho Từ Chi phía sau, dáng đứng cao lớn, lúc này mới cúi đầu hỏi Cốc Nghiên, “Để tôi gọi xe giúp cậu?”
Thật ra cậu rất dễ nói chuyện, tính tình cũng khách sáo, nhưng Cốc Nghiên luôn cảm thấy cậu cực kỳ khó gần.
Khi nhìn chằm chằm vào người khác, đôi lông mày sắc bén như dao, thông minh nhạy bén, vì vậy không dám có suy nghĩ trêu đùa trước mặt cậu, bởi vì từ trước tới nay cậu luôn trực tiếp hạ nhục người khác, không cho ai mặt mũi.
Lúc đó, từ tận đáy lòng Cốc Nghiên cảm thấy có lẽ mình sẽ không bao giờ gặp được người như vậy nữa, thế nên cậu ta lặng lẽ dập tắt điếu thuốc, thậm chí còn không hỏi quan hệ của hai người là gì, hơi có ý định muốn thách đấu ác ý.
Cậu ta nói thẳng câu nói đó ra, hay nói đúng hơn là, cậu ta muốn xem phản ứng của Từ Chi.
“Trần Lộ Chu, nếu như tôi nói muốn đợi cậu…”
Kết quả là bị Chu Ngưỡng Khởi đột nhiên tỉnh dậy cắt ngang…
“Sao đấy, phải đi à.” Cậu ta lim dim buồn ngủ nắm tóc và nói.
Trần Lộ Chu nói ừ, lấy di động ra chuẩn bị gọi xe cho Cốc Nghiên, “Tôi gọi xe, cậu đưa cậu ấy lên xe giúp tôi.”
“Được.” Chu Ngưỡng Khởi cũng thật trượng nghĩa, nói xong liền đứng dậy ngay, nhưng cậu ta bị mấy người đè lên, cậu ta không biết trên người mình có mấy đôi chân nữa, cơn tức bùng dậy, không chút nể nang đá người ta ra.
Vì vậy, tất cả mọi người đều tỉnh lại, Khương Thành và Phùng Cận cũng nửa mê nửa tỉnh trừng mắt nắm tóc bò dậy, “Trời sáng rồi sao? Đến giờ ăn sáng rồi à?”
“Mẹ kiếp, cậu nói thế làm tôi cũng cảm thấy đói rồi.” Chu Ngưỡng Khởi ôm bụng nói.
Chưa đến hai phút lại thay đổi quyết định.
Một nhóm người quyết định ra ngoài ăn tiếp tăng hai.
Trùng hợp là ngày hôm đó thành phố cũng có hoạt động du lịch ban đêm, khoảng ba giờ sáng, trên đường vẫn có rất nhiều người, bọn họ đi tới quán ăn quen thuộc của Trần Lộ Chu, tình cờ cũng là quán hải sản nướng mà lần đầu tiên Từ Chi mời cậu.
Vòng đi vòng lại, dường như tất cả đều trở lại điểm xuất phát ban đầu, vị trí ghế ngồi chờ vòng quay ngựa gỗ bên ngoài trống trơn, âm nhạc và suối phun nước cũng tắt, giờ phút này con đường yên tĩnh đến kỳ lạ, cảnh muộn đìu hiu.
Thực ra, mọi người đều biết ngày mai mặt trời vẫn sẽ mọc như thường, nơi đây sẽ lại tiếp tục sôi động như ngày trước, nhưng hình như, tâm trạng và cảnh là một.
Đây có lẽ thật sự là bữa ăn cuối cùng, cho nên bầu không khí khó tránh khỏi im lặng và chán nản, cũng mất cả hứng ăn, vì vậy tiếng va chạm bát đĩa nghe vô cùng rõ ràng, giống như một bữa tiệc đã đến hồi kết thúc.
Thật ra mọi người đều đã ăn no, phục vụ cũng bắt đầu thu dọn chén đĩa rồi, nhưng đám người họ vẫn không đặt đũa xuống hoặc nói là muốn đi, cứ thế lề mề kéo dài chịu đựng đến giây cuối cùng, cho đến khi chân trời dần hiện lên màu trắng bạc.
Lúc này, bọn họ mới biết là mặt trời sắp dâng lên.
“Kính một ly đi.” Chu Ngưỡng Khởi đỏ mắt, hít nhẹ một hơi, dùng cánh tay lau nước mắt rồi giơ cốc lên thật cao, như thể làm vậy thì người khác sẽ không thấy đôi mắt đỏ hoe của cậu ta.
“Kính một ly.”
“Kính một ly.”
Cổ họng Chu Ngưỡng Khởi tắc nghẹn, rượu lại khó nuốt chưa từng thấy, đảo lộn trong miệng cậu ta một vòng, sau đó mới nghẹn ngào nói: “Thảo từng nói với tôi một câu, hình như nói là, dù sao con trai Trung Quốc chúng ta đều có hơi thở nghị lực, hơi thở này gió mưa cũng không dập tắt được, dù là đèn cạn dầu, chỉ cần trong tim vẫn còn tro tàn, miễn sao mượn được chút ánh sáng, là chúng ta luôn có thể đốt lên hy vọng.
Tôi cảm thấy câu nói này vô cùng nâng cao tinh thần, tặng cho mấy nam sinh đang ngồi ở đây, sau này bạn bè không có ở bên cạnh, gặp phải chuyện gì cũng đừng khóc sướt mướt, phải biết gánh vác mọi chuyện.”
“Tự nói cho cậu nghe đi.” Khương Thành cười tiếp lời, trong ánh mắt có nước óng ánh.
Cậu ta sờ soạng bao thuốc lá trên bàn, phát hiện đã hết rồi, lại ném lại, mắng một câu chửi thề, “Mấy người chúng ta cũng chỉ có cậu là khóc sướt mướt.
Thôi thì tôi chúc mọi người bán được tranh, học đóng phim cho tốt, chăm chỉ học tập.
Còn tôi thì, chỉ hy vọng có thể tu thành chính quả với Hàng Tuệ, kết hôn với cô ấy.
Nghe nói ở trường chúng tôi, năm ba đại học có giấy đăng ký kết hôn là được thêm điểm đấy.”
“Vẫn là Khương Thành biết ăn nói, vậy thì chúc mọi người sớm ngày gặp được người hiểu mình, có thể tâm sự được.” Phùng Cận nói.
Đại Tráng thong thả thở dài, uống rượu đến mặt đỏ bừng, tay còn đang bóc đậu phộng: “Mẹ nó đây mới là thứ khó khăn nhất, bán được một triệu bức tranh, tôi cảm thấy đây là chuyện bé nhỏ sớm hay muộn cũng làm được thôi, biết đâu sau khi tôi chết có thể thực hiện được.
Nhưng mà người hiểu tôi có thể tâm sự được ấy à, tôi cảm thấy đến chết cũng không gặp được.”
“Cũng đâu bắt buộc phải là tình yêu đâu, tôi cảm thấy dì quét sân khi nãy rất hiểu cậu.
Cậu xem, cậu ngoắc tay một cái, dì ấy liền đi tới cầm lấy rác của cậu.
Dì ấy quét chổi đến, cậu liền biết ngoan ngoãn nhấc chân lên, ăn ý biết bao nhiêu.”
“…”
Tiệm thịt nướng đã không còn một ai, chỉ còn duy nhất bàn của bọn họ.
Có lẽ là bầu không khí trẻ trung cuồng nhiệt khiến người ta động lòng, dù ông chủ đã chết mệt ngồi ở quầy thu ngân lim dim thì cũng không đuổi bọn họ đi.
“Thảo đâu, nói hai câu nào.”
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn sang, Cốc Nghiên nghe vậy cũng ngẩng đầu lên nhìn.
Cậu ta vừa mới gõ một tin nhắn dài dằng dặc cho Trần Lộ Chu, còn chưa gửi đi, bèn đặt di động xuống, muốn nghe thử xem cậu nói như thế nào.
Cậu và cô gái đó cùng ngồi trên một chiếc ghế, Trần Lộ Chu ngả người vào ghế, một tay lười biếng gác lên lưng ghế của Từ Chi, một tay để lên bàn, nắm thành ly nhẹ nhàng vuốt ve.
Giữa chừng còn dừng lại hai lần, một lần là giúp Từ Chi cầm đũa, một lần là giúp Từ Chi cầm khăn giấy.
Ban nãy nghe Chu Ngưỡng Khởi nói bạn trai của cô rất tuấn tú, nghĩa là cô đã có bạn trai, hay bạn trai của cô chính là Trần Lộ Chu? Nhưng Cốc Nghiên rất hiểu một điều chính là, nếu một nam một nữ ở trong trường hợp tụ tập như thế này mà không công khai quan hệ của nhau, vậy cùng lắm cũng chỉ là bạn giường mà thôi.
Cậu ta không thể nào tưởng tượng nổi, một nam sinh lãnh đạm lại khó gần như Trần Lộ Chu lại làm bạn giường với người ta, có ai mà không muốn ngủ với cậu.
Cho nên lúc nãy cậu ta đã viết một bài văn ngắn trên điện thoại di động, muốn hỏi rốt cuộc là cậu ta đã thua ở chỗ nào, nhưng vẫn chưa gửi đi, thì có người bảo Trần Lộ Chu lên tiếng.
Một nhóm người lập dị, hừ.
Trần Lộ Chu không có gì muốn nói, trong trường hợp này làm người nghe là được rồi, nói nhiều sai nhiều, biết đâu lại làm Từ Chi không vui, cậu cũng không có thời gian đi dỗ.
Cậu vuốt ve thành ly, suy nghĩ một hồi, cũng chỉ biết thở dài, tùy tiện nói một câu.
“Mượn một câu nói của tiên sinh Lương Khải Siêu đi, dẫu có ngàn đời, luôn có những nơi xa xôi.
Tiền đồ như biển, tương lai còn dài.”
“Vậy thì chúc cho tương lai còn dài.”
“Từ Chi, Cốc Nghiên, các cậu thì sao?”
Từ Chi vốn không có gì muốn nói, nhưng đám người lập dị này thật sự không bỏ qua cho ai.
Cô ngả người vào ghế, mái tóc xõa sau lưng.
Tóc cô vốn được buộc trước đó, nhưng sau khi hôn cậu đã không tìm thấy dây buộc tóc đâu, bèn cứ thế xõa ra, nên hai bên tóc mai trông hơi rối, cả người bộc lộ khí chất lười biếng tùy ý, ngũ quan xinh xắn thanh tú.
Giống như một bó hoa bách hợp hoang dại trong sơn cốc u tĩnh, dung dị.
“Vậy chỉ hy vọng con gái Trung Quốc chúng ta có ý chí cao hơn một chút.
Dù sao dưới chân cũng là vùng đất rộng lớn, nơi chúng ta chưa đi qua còn rất nhiều.”
Cốc Nghiên đột nhiên bị câu nói này đóng đinh, sự tự tin và thẳng thắn trong ánh mắt Từ Chi hấp dẫn một cách kỳ lạ, cậu ta cũng hiểu được, ý tứ trong câu nói của Từ Chi không phải để làm khó hay khiêu khích cậu ta, mà là một lời khuyên chân thành.
“Vậy tôi sẽ sớm ngày thực hiện quyền tự do mua tranh.” Cốc Nghiên nói.
Những chai rượu nhỏ vương vãi, vội vàng va chạm như thể chạm vào bình minh, và cũng kết thúc quãng thời gian tuổi trẻ vội vã này.
Bên ngoài trời đã hửng sáng, cửa hàng bán đồ ăn sáng bắt đầu lục đục mở cửa.
Mọi người cũng lục đục đứng dậy.
Mùa hè dường như mới bắt đầu, áo cộc mùa hè năm ấy dường như vẫn chưa kịp mặc, người mới quen không lâu đã phải nói lời từ biệt.
Cuối cùng chỉ còn lại Trần Lộ Chu và Từ Chi đứng trước cửa tiệm thịt nướng.
Ông chủ đóng cửa, cánh cửa sắt tự động phía sau di chuyển “cọt kẹt”, ngõ Di Phong có rất nhiều ngôi nhà cổ, dõi mắt nhìn quanh là những tòa nhà thấp bằng phẳng, bao năm không sửa sang, bởi vì hằng năm thành phố Khánh Nghi chống gió chống bão, sâu trong mỗi con ngõ đều có rêu xanh loang lổ, có mùi nước tanh ẩm từ kẽ nứt của những phiến đá.
Hai người họ mỗi người dựa vào một bên của bốt điện thoại, quang cảnh đường phố sau lưng lúc này còn quá sớm, từng cửa tiệm đều đóng chặt cửa, hơi có vẻ đìu hiu.
Những tấm biển quảng cáo dán đầy trên bốt điện thoại, xếp chồng lên nhau, có vài tấm biển xé được một nửa rồi không kịp xé hết.
Thành phố Khánh Nghi cũng rất nhỏ, nhỏ đến nỗi chú chó trên tờ giấy tìm kiếm chó lạc dán vào bốt điện thoại cũng có tên là Lucy.
Từ Chi đang mặc áo khoác của Trần Lộ Chu, thờ ơ dựa vai vào bốt điện thoại, chỉ vào tờ giấy tìm kiếm chó lạc mới xé được một nửa, nghiêm mặt nói: “Này, Trần Lộ Chu, sao cậu lại đi lạc vậy?”
Trần Lộ Chu quay đầu liếc nhìn tờ giấy tìm kiếm chó lạc đó, tổng tài Husky kiêu ngạo nở một nụ cười tà mị quyến rũ, cậu lẳng lặng quay đầu lại, không quá ngạc nhiên: “Đây thì đã tính là gì, cái tên Lucy này, có lần tôi nghe một vị phú bà khi đánh mạt chược đã gọi túi của mình là Lucy, tôi đã rất bình tĩnh rồi.”
Từ Chi đưa cho cậu một đề nghị: “Hoặc cậu sửa tên là Lululucy đi, đảm bảo sẽ không có ai trùng tên.”
“Tôi sợ người khác nghĩ tôi cà lăm mất.” Cậu bỗng nhớ ra, “Nhưng mà lúc tôi với Chu Ngưỡng Khởi chơi game đã từng dùng thử một lần, bị người ta đăng ký mất rồi.”
Từ Chi nghĩ hình như cô còn chưa chơi game với cậu,bèn tò mò hỏi: “Tên trong game của cậu là gì?”
“Nhiều lắm, đẹp trai nhất vũ trụ, người tình số một thế giới, vân vân.”
Từ Chi: “…”
Hai người trầm mặc một hồi, sắc trời dần hửng sáng, xung quanh bắt đầu trở nên ồn ào, không khí mấy ngày sau cơn mưa thật sự rất khô ráo, nhưng mà không biết tại sao, trong mắt toàn là sương mù.
Giờ phút này Trần Lộ Chu cũng dựa vào một bên bốt điện thoại, trên đầu đội mũ áo hoodie, hai tay vẫn để yên nhét vào trong túi quần, nhìn về quầy bán bánh xèo cách đó không xa.
Một anh trai mua bánh xèo chạm mặt người quen, hai người trò chuyện thân thiết, vì vậy cậu cũng không quay đầu lại, cứ thế dựa vào cây cột, lười biếng hỏi, “Khánh Nghi nhỏ như thế, sau này gặp mặt trên đường có giả vờ không biết tôi không?”
Từ Chi ngẫm nghĩ rồi nói: “Thực ra cũng không nhỏ đâu, tôi sống ở đây mười mấy năm, ngoại trừ lần năm lớp mười một, hai chúng ta cũng đâu có gặp nhau? Hơn nữa là cậu cũng không biết lần đó.”
“Vậy sao cậu biết là tôi chưa từng gặp câu?” Trần Lộ Chu gục đầu vào bốt điện thoại, toàn bộ gương mặt dường như vùi vào trong mũ áo hoodie, giống như một người không có mặt, yết hầu lăn nhẹ hai lần, “Tôi đã suy nghĩ rất kỹ, chắc chắn là tôi đã từng gặp cậu, nếu không thì không thể có cảm giác vào lần đầu tiên thấy cậu được.”
Người trên đường dần nhiều lên, Từ Chi nhìn con đường dần trở nên phồn thịnh, bánh xèo, súp bánh xèo các loại, bắt đầu bày bán từ sớm, nhìn trông rất cực, nhưng nụ cười trên mặt người bán lại làm người ta cảm động, cô hỏi: “Trần Lộ Chu, cậu nói xem tiền có thể mua được hạnh phúc không?”
Khóe miệng cậu giật giật, “Người khác thế nào tôi không biết, nhưng mà nếu có cơ hội này, tôi cảm thấy chắc cậu sẽ muốn dùng hạnh phúc đổi lấy tiền đúng không?”
Từ Chi không nhịn được bật cười, “Cậu đừng hiểu tôi như vậy chứ.”
“Như nhau cả thôi.”
“Cậu có biết từng có nhà triết học nói tình yêu có thể là một loại bệnh tinh thần không?” Từ Chi nói.
“Không phải sao, khi nhớ một người, nhớ đến mức cơm không ăn được, đúng là có bệnh.” Trần Lộ Chu nói.
Hai người chia nhau dựa vào hai bên, ở giữa cách một bốt điện thoại, sau lưng là cảnh đường phố thường ngày, ánh mặt trời để lộ màu đỏ khuất sau đỉnh núi, mưa gió ở Khánh Nghi tới bây giờ vẫn chưa ngừng lại.
Từ Chi trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn thở dài, thấp giọng nói: “Vậy chúng ta đến đây thôi.”
Từ đầu tới cuối Trần Lộ Chu đều không thay đổi tư thế, dựa vào bốt điện thoại, mũ áo hoodie che đi nửa gương mặt.
Cậu ừ khẽ một tiếng cam chịu: “Câu nói của cậu rất đúng, ý chí cao hơn một chút, không phù phải ai cũng có thể theo đuổi cậu, sau này muốn quen bạn trai phải lấy tôi làm tiêu chuẩn đấy.”
Từ Chi cởi áo khoác trên người ra trả lại cho cậu, “Trần Lộ Chu, chúng ta đều bước về phía trước đi.”
Chúng ta không nên vì ai mà dừng lại bước chân của mình.
“Ừ.”
“Vậy hẹn gặp lại.”
Có lẽ khi vừa mới nhấc chân, Trần Lộ Chu đã gọi cô lại, cậu không quay đầu, vẫn dựa người vào bốt điện thoại, cúi đầu, giọng khô khốc không nói lên lời, “Từ Chi, có thể ôm được không?”
Mặc dù đã hôn nhiều lần như thế, cậu cũng chưa từng nghiêm túc ôm tôi.
Dù đã nhịn cả một đêm, hơi cơ thể vẫn nóng rực như lửa.
Lúc Từ Chi ôm lấy cậu, cảm giác cậu thật sự to lớn vững chắc, giống như một bức tường ấm áp, thực ra sau này chắc cô cũng không gặp được người con trai như vậy nữa rồi.
Chắc người đó sẽ không giống như Trần Lộ Chu, trong sáng, thẳng thắn, chưa từng che giấu yêu ghét, tóc luôn mềm như chó, nhưng trái tim làm bằng sắt thép, phơi nắng là nóng bỏng.
**
Đợi đến khi về đến phòng trọ, Trần Lộ Chu mới nhìn thấy tờ giấy Từ Chi để lại cho cậu…
Hy vọng rằng trong những ngày tháng tương lai không có tôi, thế giới của cậu vẫn lấp lánh rực rỡ, hoa tươi cùng tiếng vỗ tay miên man, chỉ cần Khánh Nghi nưa vẫn còn rơi, chó nhỏ còn vẫy đuôi, thì vĩnh viễn có người thích cậu.
― Từ Chi.
Thư Quân: Vậy là khép lại phần một.
Thật sự mấy chương này sẽ mang hơi hướng buồn man mác, không ngược đâu, tác giả đã khẳng định đây là một bộ thanh xuân vườn trường nhẹ nhàng.
Giờ mình khóc một tí, sau này ăn cơm chó ngập mặt ý mà.
=))).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook