Trịnh Phong bình tĩnh hơn phần nào.

Người này không muốn giết người ngay tức khắc mà lại đòi tiền sao? Tại vùng đất bị ruồng bỏ này, tiền tệ vẫn được lưu hành, bởi dù sao nơi này vẫn có nhiều người sinh sống, họ cũng cần tiền để mua vật tư.

Chỉ là mười triệu, những người ở bậc lãnh đạo như họ chắc chắn sẽ có.“Được, tôi rút!” Tóm lại trước tiên cứ nghe theo lời người này đã đừng nên hành động thiếu suy nghĩ, “Giao dịch thành công.”Bỗng một cây gậy gỗ xuất hiện trong tay cô.

Cô nhẹ nhàng vung nó lên, như làm phép ma, một màn sương trắng mỏng manh cuốn trào, chẳng chốc một vòng xoáy sương trắng đặc đã hình thành.Tất cả những người trong căn phòng đều trừng mắt và rúng động trước cảnh tượng kỳ huyễn này.Mười tấm thẻ lóe ánh sáng trắng vọt khỏi xoáy nước và đáp xuống trước mắt Trịnh Phong.Giang Tinh Chước cười nói: “Mời lật thẻ bài.”Trịnh Phong hít một hơi thật sâu, run rẩy đưa tay ra, chạm vào tấm thẻ đầu tiên.Tấm thẻ được lật lên, ánh sáng tản đi để lộ những dòng chữ và hoa văn trên thân tấm thẻ.Giang Tinh Chước mỉm cười và nói: “Chúc mừng ngươi đã rút được cánh chim ác ma, thẻ không giới hạn.

Hạn sử dụng 10 phút, thời gian hồi chiêu 72 giờ.”Đối với những người chơi lần đầu tiên rút thẻ và xem người khác rút, thẻ đầu tiên không thể là thẻ trống hoặc thứ gì đó vô dụng, phải để họ chứng kiến trực quan những hiệu quả thần bí của nó để đủ kích thích, giúp họ nhanh chóng hiểu luật chơi.Vốn dĩ cô định sử dụng thuốc phục hồi mà cô đã chế tạo vô số lần, nguyên lý bịa đặt đã thuộc nằm lòng và yêu cầu ít điểm năng lượng.


Nhưng đáng tiếc là có vẻ Trịnh Phong đang được bảo vệ khá cẩn thận, nhìn lướt qua phát hiện nơi này không có món gì cần chữa trị phục hồi nên cô đành phải cho anh ta thẻ phi hành.

Đó là thứ tương đối kích thích người ta nhất trong hồ thẻ của cô ngoài áo choàng tàng hình và giày giảm trọng lượng.“Cánh chim ác ma? Nó…” Trịnh Phong cầm tấm thẻ lên, ngờ vực nhìn Giang Tinh Chước.Giang Tinh Chước cười khoan dung: “Nhẩm độc “sử dụng”trong lòng là được.”Trịnh Phong vô thức nghe theo.

Sau đó, tấm thẻ bèn hóa thành ánh sáng rồi chui vào cơ thể của Trịnh Phong.

Trịnh Phong chỉ cảm giác sau lưng đột nhiên tỏa nhiệt, không nhịn được mà chuyển động xương bả vai.

Sau đó, “Phạch”, một đôi cánh lớn chợt xòe xuất hiện sau lưng.“Wow!” Họ sợ hết hồn.Trịnh Phong hoảng hốt vỗ cánh.

Đôi cánh hết sức mạnh mẽ.

Mới vỗ hai ba lái là cơ thể anh ta đã nâng lên rồi loạng choạng trong không trung, lăn qua lộn lại, chật vật thảm hại.

Cũng may anh ta không quá ngu xuẩn, sau một vài lần ngã ngửa, anh ta đã có thể điều khiển và vỗ cánh chầm chậm để bản thân đứng vững trong không trung.Anh ta nhanh chóng đáp xuống mặt đất, nhủ thầm trong lòng, sau đấy đôi cánh biến mất, hóa thành một tấm thẻ trở về trong tay anh.Anh ta mọc cánh bay được ư? Nếu anh ta có khả năng bay thì những con quái vật ngoài kia là cái thá gì đâu?Hàng rào lưới điện là cái thá gì đâu? Có chỗ nào mà anh ta chẳng thể đến? Anh ta còn sợ gì nữa?!Sau giây phút hoảng hốt ngắn ngủi, Trịnh Phong và đồng bọn cùng nhìn vào tấm thẻ, nhịp thở trở nên nặng nề.Gương mặt tái nhợt vì sợ hãi thoáng đỏ ửng bởi kích động.Chỉ có mỗi biểu cảm của An Duệ đang nằm trên mặt đất là trở nên khó coi hơn cả.

Cơ thể anh ta tưởng như đã bị bóng tối nuốt chửng, sự tuyệt vọng và mê mang nhấn chìm anh ta.


Đó không phải ma quỷ mà anh ta triệu hồi sao? Tại sao? Anh ta không rõ tại sao những người như Trịnh Phong lại có được cơ hội như thế? Chẳng lẽ anh ta đã thật sự sai rồi sao? Thế giới này… thế giới này… “Xin hãy tiếp tục lật thẻ.” Giọng nói êm tai làm người ta nghe mà sinh lòng kính sợ kéo đưa tâm trí của họ trở lại.Trịnh Phong nhét tấm thẻ vào túi trong của áo khoác như bảo bối, nóng lòng lật tấm thẻ thứ hai.

Nỗi sợ hãi đơn thuần trước Giang Tinh Chước đã hóa thành sự kính nể.Không cần biết cô là gì, giờ họ đã có thể xác định rằng cô là một sinh vật sở hữu khả năng kiểm soát sự sống chết của họ và cho họ sức mạnh.

Một sự tồn tại như quỷ thần mà họ chẳng thể chạm đến!Tấm thẻ thứ hai được lật.Giang Tinh Chước: “Thật đáng tiếc, anh đã lật phải thẻ trống.”Họ đã hiểu được đây là trò chơi gì rồi.

Dù sao luật chơi cũng vô cùng đơn giản, họ chỉ cần xem người khác lật hai tấm thẻ là hiểu.Trịnh Phong vội vàng lật tiếp.Ở tấm thẻ thứ ba, anh ta rút được một con dao bình thường Tấm thứ tư lại là một thẻ trống.Tấm thứ năm vẫn là một thẻ trống.Tấm thứ sáu là một con dao bình thường.Tấm thứ bảy là một viên thuốc hồi phục có khả năng chữa trị 10% cơ thể.Tấm thứ tám và thứ chín vẫn là thẻ trống.Tấm cuối cùng làm người chơi và khán giả không khỏi căng thẳng hơn cả.Tấm thứ mười được lật ra để lộ thân thẻ có hoa văn và chữ viết.Trịnh Phong nhìn Giang Tinh Chước đầy mong đợi.

Họ đã biết nếu thẻ có hoa văn và chữ thì họ sẽ rút ra được thứ gì đó.Giang Tinh Chước: “Chúc mừng anh đã rút trúng một con dao bình thường.”Biểu cảm của Trịnh Phong tức khắc suy sụp.

Không ngờ anh ta lại rút phải một thanh đao vô dụng nữa.


Nhưng sau một hồi suy nghĩ cẩn thận, anh ta rút trúng một đôi cánh và một viên thuốc hồi phục đã giỏi giang lắm rồi.

Không những thế, nó còn được đổi bằng đống giấy vụn vô dụng kia.Nghĩ đến đó, sự thất vọng của Trịnh Phong đã hòa hoãn đi phần nào.

Anh ta hưng phấn, toan hỏi xem có thể tiếp tục rút được không.“Tôi! Tôi cũng rút một bộ được không?” Có người tức tốc hỏi để giành trước Trịnh Phong.

Những kẻ khác cũng động lòng hết sức.

Ai mà chẳng muốn có một đôi cánh?Ai mà chẳng muốn rời khỏi vùng đất bỏ hoang chết tiệt này? Nếu họ có khả năng bay thì tỉ lệ sống sót sẽ được tăng lên rất nhiều! Trong thành phố này, nỗi sợ hãi lớn nhất mỗi ngày của mỗi người chính là không có được ngày mai.Giang Tinh Chước vẫn cười dịu dàng: “Đương nhiên là được.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương