Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ
-
14: Rút Thẻ Không Bờ Quay Đầu Là Bến…
Chúa tể: Giang Tinh Chước Cấp độ: Lv1 (Chúa tể thực tập)Điểm năng lượng: 0...!5283...!8902...!12938...!30292...!41092 ...!(năng lượng đang tăng nhanh chóng)Cấp bậc năng lực sáng tạo: Lv1 (vẫn còn rất yếu, cách vị trí hô mưa gọi gió còn rất xa mới có thể đạt tới, hãy tiếp tục cố gắng!)Tuỳ tùng: 49 (Người đi theo đang tăng nhanh về số lượng, chất lượng trung bình, hãy tiếp tục tạo ra ác mộng đi!)Ở vòng ngoài cùng của đám người có một thanh niên đang chứng kiến cảnh tượng điên cuồng và hoang đường này, tim anh ta đập loạn lên, các ngón tay tê dại.
Anh ta cũng muốn rút thẻ bài, cũng có lòng tham, nhưng anh ta khác với những người này.Anh ta là một nội ứng của quân đội.Băng nhóm siêu tội phạm cấp A này có tổng cộng 49 người, là băng nhóm có lai lịch sâu xa, giết người, phóng hỏa cướp ngân hàng, chúng đã phạm đủ thứ tội ác, nhưng lần nào cũng có thể chạy thoát thành công như cá chạch lọt lưới.
Để có thể tìm ra chứng cứ, diệt sạch băng đảng này, tra ra người ẩn phía sau mà anh ta đã ở đây làm nội ứng được ba năm.Trong ba năm qua anh ta đã nhìn thấy những khuôn mặt xấu xí nhất đám người này, thấy được sự xấu xa trong bản chất con người, thấy được nhiều sự việc hoang đường ly kỳ.
Nhưng không có một lần nào giống lần này, thực sự...không thể tin được, anh ta lại tự hỏi liệu mình có đang nằm mơ hay không.Phải nghĩ biện pháp truyền tin tức này ra ngoài thì sinh vật không biết tên này, những thẻ bài thần kỳ này, nhất là thẻ bài "Bút Phán quan ác ma" trong tay tên mặt sẹo kia!Một người như vậy mà sở hữu một cái bút thế kia, thế giới này vốn đã trăm ngàn lỗ thủng e rằng sẽ càng bị bao phủ nỗi tuyệt vọng sâu sắc hơn! Số phận của những anh hùng bị đám tội phạm sợ nhất kia, rồi cả những con người vĩ đại, chỉ sợ là...Anh ta muốn rời đi, nhưng lại không dám nhúc nhích, anh ta luôn cảm thấy mỗi một động tác của mình đều không thể che giấu được ánh mắt của Giang Tinh Chước.Giang Tinh Chước: Đây chỉ là ảo giác do hào quang của Cthulhu tạo ra mà thôi ^.^ Lúc này, người rút thẻ cuối cùng đã xong, họ đã hết sạch tiền.Giang Tinh Chước cười nói: “Hôm nay là một ngày rất vui vẻ.
Các vị, trò chơi đã kết thúc, hi vọng chúng ta còn có cơ hội gặp lại.”Sau khi cô nói xong, vòng xoáy liền tiêu tán, bọn họ còn chưa kịp nói một lời thì Giang Tinh Chước đã biến mất tại chỗ, áp lực kinh khủng vốn đè lên đầu mọi người cũng biến mất, tất cả mọi người bỗng nhiên thoải mái thở phào một hơi.Hai giây sau, họ chợt nhận ra rằng mọi chuyện đã kết thúc, người phụ nữ bí ẩn không biết là thần hay sinh vật gì kia đã rời đi, lý trí đang nóng hừng hực cũng hạ nhiệt, sự tỉnh táo đã quay trở lại.
Nhưng chiếc lồng trống rỗng và chiến lợi phẩm trên tay do rút được thẻ đã chứng minh đây không phải là một giấc mơ.Một bầu không khí vi diệu dần lan tỏa.Lúc này, đại ca mới trông như đã bình tĩnh lại, nói: “Mọi người đã thấy chuyện vừa xảy ra rồi đấy, thật không thể tưởng tượng nổi, cái thứ kia...!cũng không biết là thứ gì.Chúng ta phải báo cáo với cấp trên, thẻ có giới hạn thì mọi người tự dùng, nếu không phải thẻ có giới hạn thì… mọi người cũng cứ cầm trước đi.”Thẻ có giới hạn về cơ bản là rút ra là sẽ dùng hết.
Ví dụ như những viên thuốc hồi phục tự động bay vào thân thể người rút thẻ là thẻ có giới hạn.
Thẻ không giới hạn thì chính là thẻ có thể cầm trên tay, nếu giữ không kỹ thì có thể bị mất hoặc bị đánh cắp, người khác cũng có thể sử dụng.Mọi người còn tưởng đại ca muốn lấy đi chiến lợi phẩm của mình nghe vậy chợt thở phào nhẹ nhõm.“Nhưng …” Đại ca quay đầu, ánh mắt rơi vào tên mặt sẹo: “Mặt sẹo, tên nhóc nhà cậu may mắn thật, thế mà lại có được cây bút kia, giao lại ông chủ đi, thế thì cậu sẽ được ngang cấp với tôi.”Mặt sẹo cười nói: “Nếu không thì sao.”“Giao ra đi.” Ánh mắt đại ca ẩn chứa tia sáng uy hiếp, những người khác cũng vây quanh tên mặt sẹo.
Cây bút đó quá tà ác, đặt vào tay ai thì người đối đầu chắc chắn sẽ xong đời ngay, có nhiều người trong tổ chức cũng có khúc mắc với tên mặt sẹo.
Đương nhiên nếu cây bút này nằm trong tay đại ca thì việc anh ta có giao lại cho ông chủ không cũng là một ẩn số.Mặt sẹo cười hì hì: “Giao cái con mẹ mày!”Anh ta đột nhiên lấy ra một tờ giấy ghi chép rách nát to bằng lòng bàn tay, vốn dĩ định dùng để tính toán số phần tang vật mình sẽ được chia, nhưng lúc này khi lật ra thì đã có lít nhít rất nhiều chữ.
Hóa ra trong lúc đồng bọn đang đắm mình vào việc rút thẻ thì anh ta đã viết tên và cách chết của không ít người có mặt ở đây vào đó, nhưng anh ta rất thông minh, viết rồi nhưng không có dấu chấm.
Nếu không có dấu chấm làm kết thúc thì còn chưa được coi là viết xong kế hoạch chết của một người, cây bút sẽ không có hiệu lực.Người đầu tiên anh ta viết là tên của đại ca, lúc này nhanh chóng giơ bút viết một dấu chấm vào cuối.Đại ca vừa đứng dậy thì đột nhiên thất khiếu chảy máu, mắt trừng to ngã ngửa xuống.Mà cô nàng Giang Tinh Chước không thể thật sự biến mình thành một sinh vật không phải con người thì đang mặc áo tàng hình đứng trong lồng mỉm cười nhìn bọn họ.Vở kịch bắt đầu rồi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook