Rượu Bạc Hà
-
Chương 7: Trừng Phạt
Lục Phàn tặng cậu một bộ quần áo, cũng không biết sao anh ta lại biết kích cỡ của Tạ Nhiên, còn rất vừa người. Chỉ là vừa mặc cái áo khoác màu xanh biển kia, Tạ Nhiên lại trông nhỏ đi tận vài tuổi.
Cậu không nghĩ nhiều, một bộ quần áo cũng không phải là món quà quý giá gì đối với bọn họ, nhận cũng đã nhận rồi, nhiều nhất chỉ là có phần lỗi thời thôi.
Nhưng cậu không biết bên phía Khương Mục lại sắp nổ tung rồi.
Khương Mục còn chưa bước ra công ty đã nhận được cuộc gọi của Lục Phàn. Hắn biết cái tên hay gây chuyện Lục Phàn này đã trở về rồi, nhưng không ngờ là anh ta trở về còn chưa tới một tuần, thế mà đã có thể thông đồng với Tạ Nhiên.
“Khương Mục, em trai cậu đẹp ghê luôn! Đó là nét đẹp thần tiên gì vậy chứ hả!” Lục Phàn lải nhải với hắn trong điện thoại, “Tôi biết ngay ánh mắt của tôi chắc chắn sẽ không sai, năm đó trước khi tôi xuất ngoại, tới nhà cậu gặp qua em ấy đã biết đây là một tiểu mỹ nhân hiếm có khó tìm, một khắc đó tôi lập tức ngộ ra, tôi coi trọng cậu là do tôi quá thiển cận.”
“Khương Mục, không nói nhiều, sau này cậu chính là anh vợ của tôi. Anh vợ có gì muốn em rể hỗ trợ, anh cứ thông báo một tiếng…”
“Cút cho tôi!” Khương Mục nghiến răng nghiến lợi rặn ra mấy chữ, hắn lái xe, cảm thấy nếu như Lục Phàn mà xuất hiện trước mặt hắn, e là hắn sẽ tông thẳng vào Lục Phần mất. Nếu bạn đọc được dòng này, mong bạn hãy đọc truyện bên chính chủ, đừng đọc ở mấy trang ăn cắp.
Bên đầu dây kia Lục Phàn còn không sợ chết mà tiếp tục ríu rít, “Hai ngày nữa em sẽ tới nhà thăm Nhiên Nhiên, anh vợ đừng dùng gậy đánh uyên ương nhá, người khác anh không yên tâm thì cũng thôi, em đây như thế nào anh quá rõ rồi mà phải không?”
Khương Mục sợ mình còn nghe thêm sẽ lập tức kéo Lục Phàn ra bóp chết mất, bèn tắt điện thoại lái thẳng về nhà.
Hắn thừa biết Tạ Nhiên quá câu nhân, mấy năm nay Tạ Nhiên lại càng trổ mã xinh đẹp hơn, nhưng dù hắn có giấu kĩ, Tạ Nhiên cũng không phải là của hắn.
Tạ Nhiên còn không biết mình sẽ gặp hoạ, xách theo quần áo mà Lục Phàn tặng trở về, không phải rất muốn mặc, lại ngượng ngùng vứt đi, chỉ đành phải cất vào trong tủ đồ. Chim khôn hót tiếng rảnh rang, người khôn đéo đọc truyện ăn cắp.
Cậu vừa cất xong Khương Mục đã trở lại rồi, Tạ Nhiên đứng trên tầng nhìn hắn, mềm như bông kêu một tiếng anh trai.
Trên người Khương Mục còn mang theo một chút khí lạnh, bên ngoài trời mưa, mái tóc đen của hắn có hơi ướt, cặp mắt màu xanh xám thâm thúy mang theo tức giận rõ rệt, bước vài bước lên trước, chặn ngang bế Tạ Nhiên lên lập tức đi về phòng.
Tạ Nhiên nắm quần áo của hắn, tay chân luống cuống, thẳng đến khi bị ném ở trên giường, bị hôn đến điên đảo còn chưa kịp phản ứng lại.
“Hôm nay em gặp Lục Phàn phải không?” Khương Mục lạnh mặt hỏi cậu, tiện thể đè tay xuống, khí lạnh trong mắt dày đặc, “Còn ở bên cậu ta cả một buổi trưa, cậu ta còn tặng đồ cho em nữa?”
Tạ Nhiên há mồm, lại nói không ra lời. Cậu biết Khương Mục không thích cậu đi gặp Lục Phàn, lại không ngờ Khương Mục sẽ tức giận tới như vậy.
“Em chỉ là ngẫu nhiên gặp được thôi, anh ấy nói mình vừa mới về nước…” Tạ Nhiên giải thích.
Đọc truyện tại
Khương Mục cười lạnh một tiếng, “Em cho rằng Lục Phàn là loại người gì, bạn trai năm cấp ba của cậu ta có thể nhét đầy cả một phố, em cho rằng cậu ta tiếp cận em là đang ôm tâm tư gì? Hử?”
Tạ Nhiên nhìn ra Khương Mục đang thật sự tức giận, trong lòng lại có phần tủi thân, cậu gặp phải Lục Phàn cũng chỉ là ngẫu nhiên, cũng không phải là cậu lên kế hoạch sắp đặt trước. Huống chi Lục Phàn không thích Khương Mục, cũng không phải là việc mà cậu có thể xoay chuyển được.
Hiện giờ Khương Mục tựa như một nam nhân ghen tuông đến mù quáng, lại không thể đi trách cứ Lục Phàn, chỉ có thể trút giận lên cậu.
Đọc tại aao
Tạ Nhiên suýt chút nữa là buột miệng thốt ra ‘anh có bản lĩnh thì tự mình theo đuổi người ta đi’, nghĩ lại đành phải ngậm miệng.
Khương Mục nhìn chằm chằm vào cậu một hồi lâu, Tạ Nhiên nghiêng đầu không chịu nhìn hắn, cần cổ thon dài lộ ra bên ngoài, phần cổ là một mảng da trắng sáng láng mịn.
“Lục Phàn tặng em cái gì?” Hắn hỏi.
“Chỉ là một bộ quần áo.” Tạ Nhiên có phần muốn nói móc hắn, “Không phải tín vật đính ước ghê gớm gì đâu.”
Kết quả Khương Mục giận đến bật cười, đứng lên lôi hộp đựng bộ quần áo đó từ tủ ra. Muốn đọc truyện mà không bị quấy rầy thì ghé nhà chính chủ để đọc nha.
Đồ bên trong đều rớt xuống dưới, quả thật không có gì đặc biệt, một cái áo sơ mi màu sáng, đường may tinh xảo, một chiếc vòng tay bằng vàng, còn có một cái áo khoác hơi mỏng màu xanh biển.
“Em có biết trước kia cái tên Lục Phàn lưu manh ấy thường nói câu cửa miệng là gì không?” Khương Mục hỏi.
Tạ Nhiên cảm thấy không ổn, hơi lùi về sau, lại bị Khương Mục tóm lấy mắt cá chân kéo trở về.
Cậu giật mình hô lên một tiếng, chỉ thấy Khương Mục đã bắt đầu thô bạo cởi bỏ quần áo của cậu, bộ đồ vốn đã mỏng manh lập tức bị lột xuống, lộ ra da thịt trắng nõn mềm nhẵn bên trong.
“Cái tên khốn kia nói, tặng người ta quần áo, chính là muốn một ngày nào đó sẽ tự tay cởi ra.” Khương Mục nhéo cằm Tạ Nhiên, hỏi cậu, “Cho nên em nói xem, cậu ta vừa gặp mặt liền tặng em quần áo, là có ý gì?”
Tạ Nhiên sợ hãi đến run lên, không biết Khương Mục muốn làm gì.
Nhưng lần này Khương Mục quả thật đã oan uổng Lục Phàn, tra nam Lục Phàn vào tuổi dậy thì không biết đã há mồm nói qua bao nhiêu lời nói vượt quá giới hạn. Lúc trưởng thành thật ra lại biết đúng mực hơn, tặng quần áo cho Tạ Nhiên là bởi vì cả buổi trưa bọn họ đều đi dạo quanh shop quần áo.
Giờ phút này Lục Phàn còn đang vui sướng tưởng tượng, một ngày nào đó Tạ Nhiên sẽ mặc quần áo mà anh ta tặng, hẹn hò với anh ta, còn mặc đồ đôi với nhau.
Nhưng anh ta lại không biết, quần áo mà anh ta tặng, Tạ Nhiên quả thật đã mặc, nhưng lại là bị Khương Mục tự tay mặc cho.
Trong phòng ấm cúng, cho dù Tạ Nhiên cởi sạch thì cũng không cảm thấy lạnh, nhưng cậu trần trụi toàn thân ngồi ở trên giường, một tay nắm chăn, không rõ rốt cuộc Khương Mục đang phát điên về chuyện gì.
Khương Mục ném cái áo sơ mi mà Lục Phàn mua cho cậu, “Mặc vào.”
Áo sơ mi là màu trắng, cổ áo đính một vòng trân châu màu đen. Tạ Nhiên mơ hồ đoán được ý đồ của Khương Mục, không chịu động.
“Mặc vào, hôm nay chỉ làm một lần.” Khương Mục ôm cánh tay nhìn cậu, “Nếu tôi mà mặc giúp em, có lẽ ngày mai em cũng sẽ không rời giường nổi.”
Tạ Nhiên nghĩ một hồi, cảm thấy Khương Mục quả thật có thể vô sỉ như vậy, cậu thấy cậu có phần không hiểu nổi Khương Mục, mười tám năm trước Khương Mục đối xử với cậu rất tốt. Cậu chỉ nhìn thấy bộ dạng ôn nhu của Khương Mục, chưa bao giờ biết hắn còn có thể vô sỉ tới mức này.
Nhưng hiện tại cậu không phản kháng nổi Khương Mục.
Cậu cầm cái áo sơ mi kia lên, chậm rãi mặc vào người. Áo sơ mi rất vừa thân, hàng trân châu đen trên cổ áo càng tôn lên nước da của cậu, bởi vì không mặc quần, áo sơ mi lại chỉ che khuất nửa người trên, cặp chân thon dài của cậu và cả bộ phận giữa hai chân kia đều đang bại lộ trong không khí.
Đôi mắt xanh xám của Khương Mục lập tức tối hơn vài phần. Hắn ném cả cái áo khoác kia qua, lót ở dưới thân Tạ Nhiên.
Tạ Nhiên giống mèo con bó tay bó chân, bất lực ngồi trên đống quần áo này.
Sau đó Khương Mục cầm một thứ đi ra, ném tới chân cậu.
“Tự dùng.” Ăn cắp hãm lòn x1, ủng hộ ăn cắp hãm lòn gấp đôi, vì thế chúng ta không nên hãm lòn, ghé wp chính chủ rồi đọc truyện nha.
Tạ Nhiên thấy rõ đó là cái gì, một vật màu hồng nhạt, trông giống một con quái thú đáng yêu, nhưng kích cỡ lại rất kinh người. (cho những ai chưa hiểu miêu tả cute phô mai que của tác giả, đây là sếc toy nha =))))
Vành mắt Tạ Nhiên lập tức đỏ bừng, “Anh trai…”
Nhưng Khương Mục cũng không thương tiếc cậu, vẫn ung dung ngồi ở trên ghế, nhìn cậu.
“Tạ Nhiên, em vẫn chưa bị phạt đủ. Tôi quá nương tay đối với em.”
Khương Mục nhìn cậu, cặp môi mỏng kia phun ra mấy chữ, “Tự đút vào đi.”
Tạ Nhiên chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như vậy.
Sắc mặt Khương Mục không thay đổi, trong lòng lại như đang có lửa thiêu.
Hắn không dám nghĩ, nếu có một ngày, Tạ Nhiên thật sự yêu một ai khác, hắn sẽ làm gì? Hắn không dám nghĩ, một ngày nào đó, Tạ Nhiên sẽ thuận theo mà nằm ở dưới thân người khác, mềm như bông hôn lên đôi môi của tên đó.
Hắn canh giữ Tạ Nhiên quá nhiều năm, giống một con ác long trông giữ bảo vật. Mà ánh sáng từ bảo vật này lại quá lớn, cho dù hắn có giấu kín, vẫn bị vô số người mơ ước, mưu toan đánh bại hắn, cướp bảo vật đi.
Hắn sắp điên tới nơi rồi. Muốn đọc truyện mà không bị quấy rầy thì ghé nhà chính chủ để đọc nha.
Tạ Nhiên nhịn rồi lại nhịn, mới nức nở hô một tiếng, “Anh…”
Rõ ràng màn tra tấn này là Khương Mục tạo ra, thế mà cậu vẫn cầu cứu Khương Mục.
Cuối cùng thì cậu cũng không thoát khỏi sự ỷ lại đối với Khương Mục.
Khương Mục đã sớm có phản ứng, bỗng nhiên đứng dậy.
Hắn vừa hôn lên cổ Tạ Nhiên, vừa kêu Nhiên Nhiên, giống một con nghiện hết thuốc cứu chữa, chỉ có thể dựa vào Tạ Nhiên mới giảm bớt một chút tâm ma.
Hắn ôm Tạ Nhiên đến trước gương, trong gương cái áo sơ mi màu trắng kia của Tạ Nhiên đã bị chà đạp không còn hình thù, cổ áo mở lớn, lồng ngực trắng nõn loang lổ vết tích, tất cả đều là dấu hôn.
Khương Mục chống lấy cậu ở phía sau, hôn thẳng từ cổ xuống đến lưng.
“Nhiên Nhiên, em sẽ mãi là của tôi.”
Tay hắn đan vào tay Tạ Nhiên, gương mặt anh tuấn giờ phút này lại tràn đầy lệ khí, tròng mắt mơ hồ hiện ra tia đỏ.
Cậu không nghĩ nhiều, một bộ quần áo cũng không phải là món quà quý giá gì đối với bọn họ, nhận cũng đã nhận rồi, nhiều nhất chỉ là có phần lỗi thời thôi.
Nhưng cậu không biết bên phía Khương Mục lại sắp nổ tung rồi.
Khương Mục còn chưa bước ra công ty đã nhận được cuộc gọi của Lục Phàn. Hắn biết cái tên hay gây chuyện Lục Phàn này đã trở về rồi, nhưng không ngờ là anh ta trở về còn chưa tới một tuần, thế mà đã có thể thông đồng với Tạ Nhiên.
“Khương Mục, em trai cậu đẹp ghê luôn! Đó là nét đẹp thần tiên gì vậy chứ hả!” Lục Phàn lải nhải với hắn trong điện thoại, “Tôi biết ngay ánh mắt của tôi chắc chắn sẽ không sai, năm đó trước khi tôi xuất ngoại, tới nhà cậu gặp qua em ấy đã biết đây là một tiểu mỹ nhân hiếm có khó tìm, một khắc đó tôi lập tức ngộ ra, tôi coi trọng cậu là do tôi quá thiển cận.”
“Khương Mục, không nói nhiều, sau này cậu chính là anh vợ của tôi. Anh vợ có gì muốn em rể hỗ trợ, anh cứ thông báo một tiếng…”
“Cút cho tôi!” Khương Mục nghiến răng nghiến lợi rặn ra mấy chữ, hắn lái xe, cảm thấy nếu như Lục Phàn mà xuất hiện trước mặt hắn, e là hắn sẽ tông thẳng vào Lục Phần mất. Nếu bạn đọc được dòng này, mong bạn hãy đọc truyện bên chính chủ, đừng đọc ở mấy trang ăn cắp.
Bên đầu dây kia Lục Phàn còn không sợ chết mà tiếp tục ríu rít, “Hai ngày nữa em sẽ tới nhà thăm Nhiên Nhiên, anh vợ đừng dùng gậy đánh uyên ương nhá, người khác anh không yên tâm thì cũng thôi, em đây như thế nào anh quá rõ rồi mà phải không?”
Khương Mục sợ mình còn nghe thêm sẽ lập tức kéo Lục Phàn ra bóp chết mất, bèn tắt điện thoại lái thẳng về nhà.
Hắn thừa biết Tạ Nhiên quá câu nhân, mấy năm nay Tạ Nhiên lại càng trổ mã xinh đẹp hơn, nhưng dù hắn có giấu kĩ, Tạ Nhiên cũng không phải là của hắn.
Tạ Nhiên còn không biết mình sẽ gặp hoạ, xách theo quần áo mà Lục Phàn tặng trở về, không phải rất muốn mặc, lại ngượng ngùng vứt đi, chỉ đành phải cất vào trong tủ đồ. Chim khôn hót tiếng rảnh rang, người khôn đéo đọc truyện ăn cắp.
Cậu vừa cất xong Khương Mục đã trở lại rồi, Tạ Nhiên đứng trên tầng nhìn hắn, mềm như bông kêu một tiếng anh trai.
Trên người Khương Mục còn mang theo một chút khí lạnh, bên ngoài trời mưa, mái tóc đen của hắn có hơi ướt, cặp mắt màu xanh xám thâm thúy mang theo tức giận rõ rệt, bước vài bước lên trước, chặn ngang bế Tạ Nhiên lên lập tức đi về phòng.
Tạ Nhiên nắm quần áo của hắn, tay chân luống cuống, thẳng đến khi bị ném ở trên giường, bị hôn đến điên đảo còn chưa kịp phản ứng lại.
“Hôm nay em gặp Lục Phàn phải không?” Khương Mục lạnh mặt hỏi cậu, tiện thể đè tay xuống, khí lạnh trong mắt dày đặc, “Còn ở bên cậu ta cả một buổi trưa, cậu ta còn tặng đồ cho em nữa?”
Tạ Nhiên há mồm, lại nói không ra lời. Cậu biết Khương Mục không thích cậu đi gặp Lục Phàn, lại không ngờ Khương Mục sẽ tức giận tới như vậy.
“Em chỉ là ngẫu nhiên gặp được thôi, anh ấy nói mình vừa mới về nước…” Tạ Nhiên giải thích.
Đọc truyện tại
Khương Mục cười lạnh một tiếng, “Em cho rằng Lục Phàn là loại người gì, bạn trai năm cấp ba của cậu ta có thể nhét đầy cả một phố, em cho rằng cậu ta tiếp cận em là đang ôm tâm tư gì? Hử?”
Tạ Nhiên nhìn ra Khương Mục đang thật sự tức giận, trong lòng lại có phần tủi thân, cậu gặp phải Lục Phàn cũng chỉ là ngẫu nhiên, cũng không phải là cậu lên kế hoạch sắp đặt trước. Huống chi Lục Phàn không thích Khương Mục, cũng không phải là việc mà cậu có thể xoay chuyển được.
Hiện giờ Khương Mục tựa như một nam nhân ghen tuông đến mù quáng, lại không thể đi trách cứ Lục Phàn, chỉ có thể trút giận lên cậu.
Đọc tại aao
Tạ Nhiên suýt chút nữa là buột miệng thốt ra ‘anh có bản lĩnh thì tự mình theo đuổi người ta đi’, nghĩ lại đành phải ngậm miệng.
Khương Mục nhìn chằm chằm vào cậu một hồi lâu, Tạ Nhiên nghiêng đầu không chịu nhìn hắn, cần cổ thon dài lộ ra bên ngoài, phần cổ là một mảng da trắng sáng láng mịn.
“Lục Phàn tặng em cái gì?” Hắn hỏi.
“Chỉ là một bộ quần áo.” Tạ Nhiên có phần muốn nói móc hắn, “Không phải tín vật đính ước ghê gớm gì đâu.”
Kết quả Khương Mục giận đến bật cười, đứng lên lôi hộp đựng bộ quần áo đó từ tủ ra. Muốn đọc truyện mà không bị quấy rầy thì ghé nhà chính chủ để đọc nha.
Đồ bên trong đều rớt xuống dưới, quả thật không có gì đặc biệt, một cái áo sơ mi màu sáng, đường may tinh xảo, một chiếc vòng tay bằng vàng, còn có một cái áo khoác hơi mỏng màu xanh biển.
“Em có biết trước kia cái tên Lục Phàn lưu manh ấy thường nói câu cửa miệng là gì không?” Khương Mục hỏi.
Tạ Nhiên cảm thấy không ổn, hơi lùi về sau, lại bị Khương Mục tóm lấy mắt cá chân kéo trở về.
Cậu giật mình hô lên một tiếng, chỉ thấy Khương Mục đã bắt đầu thô bạo cởi bỏ quần áo của cậu, bộ đồ vốn đã mỏng manh lập tức bị lột xuống, lộ ra da thịt trắng nõn mềm nhẵn bên trong.
“Cái tên khốn kia nói, tặng người ta quần áo, chính là muốn một ngày nào đó sẽ tự tay cởi ra.” Khương Mục nhéo cằm Tạ Nhiên, hỏi cậu, “Cho nên em nói xem, cậu ta vừa gặp mặt liền tặng em quần áo, là có ý gì?”
Tạ Nhiên sợ hãi đến run lên, không biết Khương Mục muốn làm gì.
Nhưng lần này Khương Mục quả thật đã oan uổng Lục Phàn, tra nam Lục Phàn vào tuổi dậy thì không biết đã há mồm nói qua bao nhiêu lời nói vượt quá giới hạn. Lúc trưởng thành thật ra lại biết đúng mực hơn, tặng quần áo cho Tạ Nhiên là bởi vì cả buổi trưa bọn họ đều đi dạo quanh shop quần áo.
Giờ phút này Lục Phàn còn đang vui sướng tưởng tượng, một ngày nào đó Tạ Nhiên sẽ mặc quần áo mà anh ta tặng, hẹn hò với anh ta, còn mặc đồ đôi với nhau.
Nhưng anh ta lại không biết, quần áo mà anh ta tặng, Tạ Nhiên quả thật đã mặc, nhưng lại là bị Khương Mục tự tay mặc cho.
Trong phòng ấm cúng, cho dù Tạ Nhiên cởi sạch thì cũng không cảm thấy lạnh, nhưng cậu trần trụi toàn thân ngồi ở trên giường, một tay nắm chăn, không rõ rốt cuộc Khương Mục đang phát điên về chuyện gì.
Khương Mục ném cái áo sơ mi mà Lục Phàn mua cho cậu, “Mặc vào.”
Áo sơ mi là màu trắng, cổ áo đính một vòng trân châu màu đen. Tạ Nhiên mơ hồ đoán được ý đồ của Khương Mục, không chịu động.
“Mặc vào, hôm nay chỉ làm một lần.” Khương Mục ôm cánh tay nhìn cậu, “Nếu tôi mà mặc giúp em, có lẽ ngày mai em cũng sẽ không rời giường nổi.”
Tạ Nhiên nghĩ một hồi, cảm thấy Khương Mục quả thật có thể vô sỉ như vậy, cậu thấy cậu có phần không hiểu nổi Khương Mục, mười tám năm trước Khương Mục đối xử với cậu rất tốt. Cậu chỉ nhìn thấy bộ dạng ôn nhu của Khương Mục, chưa bao giờ biết hắn còn có thể vô sỉ tới mức này.
Nhưng hiện tại cậu không phản kháng nổi Khương Mục.
Cậu cầm cái áo sơ mi kia lên, chậm rãi mặc vào người. Áo sơ mi rất vừa thân, hàng trân châu đen trên cổ áo càng tôn lên nước da của cậu, bởi vì không mặc quần, áo sơ mi lại chỉ che khuất nửa người trên, cặp chân thon dài của cậu và cả bộ phận giữa hai chân kia đều đang bại lộ trong không khí.
Đôi mắt xanh xám của Khương Mục lập tức tối hơn vài phần. Hắn ném cả cái áo khoác kia qua, lót ở dưới thân Tạ Nhiên.
Tạ Nhiên giống mèo con bó tay bó chân, bất lực ngồi trên đống quần áo này.
Sau đó Khương Mục cầm một thứ đi ra, ném tới chân cậu.
“Tự dùng.” Ăn cắp hãm lòn x1, ủng hộ ăn cắp hãm lòn gấp đôi, vì thế chúng ta không nên hãm lòn, ghé wp chính chủ rồi đọc truyện nha.
Tạ Nhiên thấy rõ đó là cái gì, một vật màu hồng nhạt, trông giống một con quái thú đáng yêu, nhưng kích cỡ lại rất kinh người. (cho những ai chưa hiểu miêu tả cute phô mai que của tác giả, đây là sếc toy nha =))))
Vành mắt Tạ Nhiên lập tức đỏ bừng, “Anh trai…”
Nhưng Khương Mục cũng không thương tiếc cậu, vẫn ung dung ngồi ở trên ghế, nhìn cậu.
“Tạ Nhiên, em vẫn chưa bị phạt đủ. Tôi quá nương tay đối với em.”
Khương Mục nhìn cậu, cặp môi mỏng kia phun ra mấy chữ, “Tự đút vào đi.”
Tạ Nhiên chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như vậy.
Sắc mặt Khương Mục không thay đổi, trong lòng lại như đang có lửa thiêu.
Hắn không dám nghĩ, nếu có một ngày, Tạ Nhiên thật sự yêu một ai khác, hắn sẽ làm gì? Hắn không dám nghĩ, một ngày nào đó, Tạ Nhiên sẽ thuận theo mà nằm ở dưới thân người khác, mềm như bông hôn lên đôi môi của tên đó.
Hắn canh giữ Tạ Nhiên quá nhiều năm, giống một con ác long trông giữ bảo vật. Mà ánh sáng từ bảo vật này lại quá lớn, cho dù hắn có giấu kín, vẫn bị vô số người mơ ước, mưu toan đánh bại hắn, cướp bảo vật đi.
Hắn sắp điên tới nơi rồi. Muốn đọc truyện mà không bị quấy rầy thì ghé nhà chính chủ để đọc nha.
Tạ Nhiên nhịn rồi lại nhịn, mới nức nở hô một tiếng, “Anh…”
Rõ ràng màn tra tấn này là Khương Mục tạo ra, thế mà cậu vẫn cầu cứu Khương Mục.
Cuối cùng thì cậu cũng không thoát khỏi sự ỷ lại đối với Khương Mục.
Khương Mục đã sớm có phản ứng, bỗng nhiên đứng dậy.
Hắn vừa hôn lên cổ Tạ Nhiên, vừa kêu Nhiên Nhiên, giống một con nghiện hết thuốc cứu chữa, chỉ có thể dựa vào Tạ Nhiên mới giảm bớt một chút tâm ma.
Hắn ôm Tạ Nhiên đến trước gương, trong gương cái áo sơ mi màu trắng kia của Tạ Nhiên đã bị chà đạp không còn hình thù, cổ áo mở lớn, lồng ngực trắng nõn loang lổ vết tích, tất cả đều là dấu hôn.
Khương Mục chống lấy cậu ở phía sau, hôn thẳng từ cổ xuống đến lưng.
“Nhiên Nhiên, em sẽ mãi là của tôi.”
Tay hắn đan vào tay Tạ Nhiên, gương mặt anh tuấn giờ phút này lại tràn đầy lệ khí, tròng mắt mơ hồ hiện ra tia đỏ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook