Rượu Bạc Hà
-
Chương 23: Ngoại Truyện 4 – Tần Triệu (End)
Tần Triệu chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ gặp lại Lâm Úy.
Cho dù mấy năm anh vừa rời khỏi Dung Thành, lúc nào cũng chợt tỉnh lại giừa màn đêm dài đằng đẵng, vô ý thức sờ sờ vị trí lạnh như băng bên cạnh.
Anh chuyển nhà cũng sắp được hai năm rồi, dần dần thích ứng với nhịp điệu chậm rãi của thành phố này, trước cửa khu nhà của anh chính là một công viên nhỏ, thường xuyên có người già tới đó chơi cờ uống trà.
Một cuộc sống như vậy đối với Tần Triệu mà nói, quả thật vô cùng thoải mái dễ chịu.
Ngày trước anh là người thừa kế duy nhất của Tần gia, cho dù anh không thích thân phận này, vẫn có vô số đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh, ngóng trông anh phạm sai lầm, cũng ngóng trông anh bị phế bỏ.
Cho nên anh chỉ có thể căng chặt bản thân thành một cây cung, không dám thả lỏng dù chỉ một lát, ngụy trang thành hình tượng một kẻ giỏi giang mặt lạnh, đổi lấy một chút hơi tàn cho bản chất thật sự của mình đằng sau cái mặt nạ này.
Nhưng hiện giờ anh xách theo đồ ăn đi trên đường, mặc áo thun mềm mại và quần dài, cũng không có ai cảm thấy ngạc nhiên bất ngờ, chỉ có bà hàng xóm với gương mặt hiền từ hỏi anh có mệt hay không.
Tần Triệu cảm thấy như vậy cũng khá tốt, cuối cùng anh cũng có được một cuộc sống của riêng mình. Chờ thêm một chút nữa thôi, chờ tới khi anh không còn nhìn thấy gương mặt nghẹn ngào khóc rống của Lâm Úy ở trong mơ, có lẽ anh sẽ tìm được một người yêu dịu dàng, một người có lẽ sẽ không lạc quan sáng sủa như vậy, cũng không hài hước dí dỏm, nhưng có thể thật lòng thật dạ sống cùng với anh.
Anh vẫn luôn chờ đợi cái ngày gặp được một người như vậy.
Nhưng anh không kịp chờ đợi người ấy.
Anh chờ được Lâm Úy.
Khi anh mở cửa nhà mình ra, trên cái sô pha mà mình mua, nhìn thấy Lâm Úy đang ngồi chờ ở nơi đó, cuộc sống yên bình tự do mà anh đã từng mong đợi, người yêu ôn nhu săn sóc trong suy nghĩ của anh, toàn bộ đều tan thành bọt nước.
Khi Lâm Úy rời khỏi anh, không thèm hỏi qua ý kiến của anh.
Sau đó Lâm Úy muốn anh ở bên cạnh mình, cũng không để tâm anh nghĩ thế nào.
“Anh trai, em đến mang anh về nhà.” Lâm Úy ngồi trên sô pha, mỉm cười nói với anh như vậy.
Dâu tây trong tay Tần Triệu rớt xuống dưới, lăn đầy đất, từng quả dâu đỏ tươi nát tươm trên đó, chảy ra chất lỏng chua ngọt dính nhớp.End.
Cho dù mấy năm anh vừa rời khỏi Dung Thành, lúc nào cũng chợt tỉnh lại giừa màn đêm dài đằng đẵng, vô ý thức sờ sờ vị trí lạnh như băng bên cạnh.
Anh chuyển nhà cũng sắp được hai năm rồi, dần dần thích ứng với nhịp điệu chậm rãi của thành phố này, trước cửa khu nhà của anh chính là một công viên nhỏ, thường xuyên có người già tới đó chơi cờ uống trà.
Một cuộc sống như vậy đối với Tần Triệu mà nói, quả thật vô cùng thoải mái dễ chịu.
Ngày trước anh là người thừa kế duy nhất của Tần gia, cho dù anh không thích thân phận này, vẫn có vô số đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh, ngóng trông anh phạm sai lầm, cũng ngóng trông anh bị phế bỏ.
Cho nên anh chỉ có thể căng chặt bản thân thành một cây cung, không dám thả lỏng dù chỉ một lát, ngụy trang thành hình tượng một kẻ giỏi giang mặt lạnh, đổi lấy một chút hơi tàn cho bản chất thật sự của mình đằng sau cái mặt nạ này.
Nhưng hiện giờ anh xách theo đồ ăn đi trên đường, mặc áo thun mềm mại và quần dài, cũng không có ai cảm thấy ngạc nhiên bất ngờ, chỉ có bà hàng xóm với gương mặt hiền từ hỏi anh có mệt hay không.
Tần Triệu cảm thấy như vậy cũng khá tốt, cuối cùng anh cũng có được một cuộc sống của riêng mình. Chờ thêm một chút nữa thôi, chờ tới khi anh không còn nhìn thấy gương mặt nghẹn ngào khóc rống của Lâm Úy ở trong mơ, có lẽ anh sẽ tìm được một người yêu dịu dàng, một người có lẽ sẽ không lạc quan sáng sủa như vậy, cũng không hài hước dí dỏm, nhưng có thể thật lòng thật dạ sống cùng với anh.
Anh vẫn luôn chờ đợi cái ngày gặp được một người như vậy.
Nhưng anh không kịp chờ đợi người ấy.
Anh chờ được Lâm Úy.
Khi anh mở cửa nhà mình ra, trên cái sô pha mà mình mua, nhìn thấy Lâm Úy đang ngồi chờ ở nơi đó, cuộc sống yên bình tự do mà anh đã từng mong đợi, người yêu ôn nhu săn sóc trong suy nghĩ của anh, toàn bộ đều tan thành bọt nước.
Khi Lâm Úy rời khỏi anh, không thèm hỏi qua ý kiến của anh.
Sau đó Lâm Úy muốn anh ở bên cạnh mình, cũng không để tâm anh nghĩ thế nào.
“Anh trai, em đến mang anh về nhà.” Lâm Úy ngồi trên sô pha, mỉm cười nói với anh như vậy.
Dâu tây trong tay Tần Triệu rớt xuống dưới, lăn đầy đất, từng quả dâu đỏ tươi nát tươm trên đó, chảy ra chất lỏng chua ngọt dính nhớp.End.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook