Rượu Bạc Hà
-
Chương 17: Tỏ Tình
Đây có lẽ chính là một lời tỏ tình không đúng lúc nhất trên đời, thiên thời địa lợi nhân hoà – một thứ cũng không phù hợp.
Thật ra thời khắc Tạ Nhiên nói ra đã thấy hối hận rồi.
Cậu nói ra thì Khương Mục nên làm sao bây giờ, hoàn toàn buông bỏ ân oán giữa người lớn, yên bình hạnh phúc ở bên mình cả đời? Hay là dứt khoát từ bỏ cậu, hoàn thành đạo nghĩa của một đứa con trai?
Cậu không muốn dồn Khương Mục rơi vào tình cảnh như vậy, cậu chỉ cần được ở bên cạnh Khương Mục thôi, cũng đã thấy rất thỏa mãn rồi.
Nhưng cậu cũng không chịu nổi Khương Mục dùng ngữ khí tựa như bản thân hắn chính là tội nhân, không chịu nổi Khương Mục rõ ràng không nên cong eo, nhưng lại gánh toàn bộ trách nhiệm trên vai chỉ vì cậu.
Bọn họ rõ ràng là lưỡng tình tương duyệt*, là thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư.
(*) đôi bên đều có tình cảm với nhau.
Nhưng cậu biết, Khương Mục lại không biết.
–Ăn cắp hãm lòn x1, ủng hộ ăn cắp hãm lòn gấp đôi, vì thế chúng ta không nên hãm lòn, ghé wp chính chủ rồi đọc truyện nha.
Cậu còn chưa nghĩ ra tiếp theo nên nói như thế nào, lại bị Khương Mục nắm chặt tay kéo đi ra ngoài, từng cơn gió mạnh bên trong nghĩa trang thổi lên mặt bọn họ, cậu quay đầu lại, thấy hai bó lan hồ điệp đặt trước bia mộ của ba mẹ cậu và ba mẹ Khương Mục, nhìn từ xa giống như một đám bươm bướm đang đậu trên mảng đất trống màu trắng.
Ngay cả sự hiu quạnh của mùa đông cũng rút đi vài phần.
Khương Mục kéo cậu một mạch ra ngoài, chân Tạ Nhiên không dài như hắn, nên đi nhanh có phần hơi lảo đảo, Khương Mục lập tức xoay người, một tay bế cậu lên, sải bước đi về phía ô tô.
Bãi đỗ xe nơi này cực kì an tĩnh, xe của bọn họ đậu dưới bóng cây, là cây thường xanh*, cho dù không phải là mùa hè, nhưng vẫn là một màu xanh biêng biếc.
(*) Loại cây lá xanh quanh năm.
Khương Mục mở cửa xe ra, đặt Tạ Nhiên lên ghế sau, nhưng bản thân thì lại không tiến vào, cứ đứng nhìn Tạ Nhiên như vậy.
Đôi mắt của hắn sáng đến đáng sợ, đi thẳng một mạch nên có chút hổn hển, gương mặt lạnh lùng tái nhợt, đôi môi hơi hồng hào.
Tạ Nhiên ngẩng mặt nhìn hắn, bất chợt cảm thấy Khương Mục có phần gợi cảm.
Khương Mục một tay chống vào cửa xe, hơi hơi cong eo xuống, gần như là bao phủ toàn bộ Tạ Nhiên dưới cái bóng của mình.
Tạ Nhiên lại ngửi thấy được mùi hương bạc hà trên người hắn, trong ngày đông rét mướt này, cực kỳ mát lạnh.
“Nhiên Nhiên, em nói là, em thích anh sao? Thích anh… từ rất lâu rồi?”
Giọng của Khương Mục rất nhẹ, đôi mắt màu xanh xám kia mang theo ánh sáng, gần như sắp biến thành màu xám đậm, không xê dịch mà nhìn chằm chằm vào mặt Tạ Nhiên, khuôn mặt bọn họ cách nhau rất gần, tựa như có thể cảm nhận được hô hấp của nhau. Chim khôn hót tiếng rảnh rang, người khôn đéo đọc truyện ăn cắp.
Tạ Nhiên vô ý thức cuộn chặt ngón tay của mình, hương vị bạc hà mát lạnh trên người Khương Mục tựa như thuốc mê, cậu gần như không dám nhìn vào mắt Khương Mục, yết hầu nghèn nghẹn, mở miệng vài lần, nhưng lại không biết nói cái gì.
“Nhiên Nhiên…” Khương Mục lại gọi cậu một tiếng, hắn không tiếp tục tới gần Tạ Nhiên, giống một tù nhân chờ đợi lần tuyên án cuối cùng của mình. Trước đó, hắn thậm chí còn không dám chạm vào Tạ Nhiên.
Tạ Nhiên cọ xát hai chân trên mặt đất, cậu từ khuỷu tay của Khương Mục, thấy mặt trời đã nhú lên, bóng lá cây lắc lư hắt trên mặt đất, ngón tay Khương Mục nắm chặt cửa xe, dùng sức rất lớn, ngón tay đã trở nên hơi xanh trắng.
“Thích, vẫn luôn thích anh.” Tạ Nhiên thấp giọng nói.
Khi em còn ngoan ngoãn dùng thân phận em trai ở bên cạnh anh, đã thích anh rồi.
Khương Mục lập tức ôm Tạ Nhiên vào trong lồng ngực, hắn thậm chí còn hơi phát run, áo gió cọ xát vào mặt Tạ Nhiên, có chút đau, nhưng cậu vẫn từ từ vươn tay, cũng ôm lấy Khương Mục.
Đôi mắt của Tạ Nhiên lại có phần ướt đẫm, dưới mắt còn mang theo vệt đỏ, Khương Mục cúi đầu hôn tóc của cậu, lại thò qua hôn lên môi Tạ Nhiên.
Tạ Nhiên tránh đi.
Cậu nắm chặt áo gió của Khương Mục, mười ngón tay cuộn chặt thành một nắm, cậu nhìn vào mắt Khương Mục, lần này đến phiên cậu bị tuyên án.
“Em biết anh cũng thích em, nhưng em nghe thấy, nghe thấy anh nói chuyện với người khác, em biết ba mẹ anh, bác trai bác gái, là bởi vì ba mẹ em nên mới qua đời…”
“Em cũng nghe thấy, là người của Tạ gia động tay động chân lên xe của ba mẹ anh.”
Tay Tạ Nhiên khẽ run rẩy, nắm lấy quần áo của Khương Mục, vừa không dám nhìn hắn, lại muốn cưỡng ép mình phải nhìn hắn.
Cậu nghĩ nếu ba mẹ Khương Mục vẫn còn sống, có lẽ cậu và Khương Mục sẽ chỉ là hai đứa trẻ lớn lên bên nhau, có lẽ sẽ yêu nhau, và cũng có lẽ sẽ chỉ là bạn bè.
Nhưng Khương Mục chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn bây giờ rất nhiều.
Cuối cùng Tạ Nhiên cúi đầu, giọng khàn khàn nức nở, “Thật xin lỗi.”
Thật xin lỗi, nhà em đã huỷ hoại nửa đời vốn nên được hạnh phúc trọn vẹn của anh.
Khương Mục nhìn Tạ Nhiên cuộn thành một cục nho nhỏ, ngồi ở sau xe, ánh mặt trời xuyên qua cành lá hắt xuống dưới, lại chiếu vào trên người Tạ Nhiên, cậu mặc áo khoác màu trắng, giống như được mạ lên một tầng ánh sáng nhu hòa.
Tạ Nhiên nói ra cũng không rõ ràng, nhưng Khương Mục đã hiểu được ý của cậu.
Cậu rốt cuộc đã nghe trộm được những gì, vì sao lại đột nhiên chạy trốn, và vì sao lại đột nhiên thay đổi thái độ.
Vì sao, rõ ràng biết bọn họ đều yêu nhau, nhưng vẫn không dám mở miệng.
Bởi vì cậu có cảm giác tội lỗi.
Cậu cảm thấy ba mẹ của mình đã ra tay hại chết ba mẹ của Khương Mục.
Tạ Nhiên trời sinh tâm địa thiện lương, lúc ba mẹ cậu còn sống, cũng bảo vệ cậu quá tốt, cậu giống như hoàng tử nhỏ bước ra từ trong truyện cổ tích, lớn lên trong lâu đài cao quý, chưa từng chịu đựng gió sương bên ngoài.
Cho nên nếu cậu nghe thấy ba mẹ của mình có liên quan tới cái chết của ba mẹ của Khương Mục, sao có thể yên tâm thoải mái tiếp tục ở bên Khương Mục được chứ.
Khương Mục quá hiểu cậu.
Khương Mục quỳ một gối xuống trước mặt Tạ Nhiên, tầm mắt đối diện với Tạ Nhiên, hắn nâng gương mặt mang theo nước mắt của Tạ Nhiên, hôn hôn lên mặt cậu, “Nhiên Nhiên, lần sau nghe lén, nhớ phải nghe cho đầy đủ. Hoặc là em cũng có thể chạy thẳng tới hỏi anh, anh bảo đảm với em, đây là lần cuối cùng mà hai ta có bí mật.”
Tạ Nhiên mờ mịt nhìn hắn.
Khương Mục nghiêm túc nói, “Ba mẹ em không làm gì ba mẹ anh hết. Là nhân viên của nhà em bị người khác thu mua, động tay chân trên xe của ba mẹ em, muốn giết hại bác trai bác gái. Nhưng chính vào ngày hôm đó, nhân duyên trùng hợp, cuối cùng người ngồi trên chiếc xe kia, rồi ô tô đột nhiên xảy ra trục trặc… là ba mẹ anh.”
“Nhưng chuyện này không phải là lỗi của ba mẹ em, càng không phải là lỗi của em.” Khương Mục nắm tay Tạ Nhiên, khuôn mặt hắn tựa như đúc cùng một khuôn với mẹ của hắn, ngày thường bởi vì mặt mày lạnh lùng nghiêm nghị nên nhìn không giống lắm, hiện giờ lại dùng toàn bộ sự kiên nhẫn để nhìn Tạ Nhiên, nên tính ra cũng phải giống Tạ phu nhân đến chín phần, “Nhiên Nhiên, anh biết em vẫn sẽ cảm thấy mắc nợ anh.”
“Nhưng anh biết ba mẹ anh sẽ không trách em, bọn họ sẽ rất thích em, Nhiên Nhiên. Bọn họ vẫn luôn rất thích em.”
Biểu cảm trên mặt Tạ Nhiên có chút ngốc.
Thật ra cậu cũng từng suy đoán, liệu có khả năng, không phải là do ba mẹ cậu động tay, mà là ba mẹ Khương Mục trời xui đất khiến, gánh chịu lần ngoài ý muốn đó thay ba mẹ cậu hay không.
Nhưng cậu không dám nghĩ sâu xa, cũng không dám dò hỏi.
“Nhưng nếu bọn họ còn sống… bây giờ bọn họ đã có thể ở bên cạnh anh rồi.” Tạ Nhiên nhỏ giọng nói.
Khương Mục trầm mặc một lát, hắn biết Tạ Nhiên nói đúng.
“Nhưng cuộc đời vốn dĩ không do chúng ta làm chủ.” Khương Mục cọ cọ trán với Tạ Nhiên, hắn vừa nghĩ tới Tạ Nhiên cũng thích hắn, đã cảm thấy thế giới sáng bừng lên trong nháy mắt. Hắn từng có rất nhiều suy nghĩ âm u thậm tệ, nhưng trong thời khắc này đều bị một câu đó của Tạ Nhiên đánh bại. “Nhiên Nhiên, anh chỉ hỏi em một chuyện, em có muốn sống bên anh cả đời hay không, chỉ có hai người chúng ta. Hàng năm chúng ta đều cùng nhau tới thăm ba mẹ, đợi đến khi già rồi, chúng ta cũng sẽ cùng nằm trong một phần mộ, anh vẫn sẽ luôn ở bên em.”
Thật ra thời khắc Tạ Nhiên nói ra đã thấy hối hận rồi.
Cậu nói ra thì Khương Mục nên làm sao bây giờ, hoàn toàn buông bỏ ân oán giữa người lớn, yên bình hạnh phúc ở bên mình cả đời? Hay là dứt khoát từ bỏ cậu, hoàn thành đạo nghĩa của một đứa con trai?
Cậu không muốn dồn Khương Mục rơi vào tình cảnh như vậy, cậu chỉ cần được ở bên cạnh Khương Mục thôi, cũng đã thấy rất thỏa mãn rồi.
Nhưng cậu cũng không chịu nổi Khương Mục dùng ngữ khí tựa như bản thân hắn chính là tội nhân, không chịu nổi Khương Mục rõ ràng không nên cong eo, nhưng lại gánh toàn bộ trách nhiệm trên vai chỉ vì cậu.
Bọn họ rõ ràng là lưỡng tình tương duyệt*, là thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư.
(*) đôi bên đều có tình cảm với nhau.
Nhưng cậu biết, Khương Mục lại không biết.
–Ăn cắp hãm lòn x1, ủng hộ ăn cắp hãm lòn gấp đôi, vì thế chúng ta không nên hãm lòn, ghé wp chính chủ rồi đọc truyện nha.
Cậu còn chưa nghĩ ra tiếp theo nên nói như thế nào, lại bị Khương Mục nắm chặt tay kéo đi ra ngoài, từng cơn gió mạnh bên trong nghĩa trang thổi lên mặt bọn họ, cậu quay đầu lại, thấy hai bó lan hồ điệp đặt trước bia mộ của ba mẹ cậu và ba mẹ Khương Mục, nhìn từ xa giống như một đám bươm bướm đang đậu trên mảng đất trống màu trắng.
Ngay cả sự hiu quạnh của mùa đông cũng rút đi vài phần.
Khương Mục kéo cậu một mạch ra ngoài, chân Tạ Nhiên không dài như hắn, nên đi nhanh có phần hơi lảo đảo, Khương Mục lập tức xoay người, một tay bế cậu lên, sải bước đi về phía ô tô.
Bãi đỗ xe nơi này cực kì an tĩnh, xe của bọn họ đậu dưới bóng cây, là cây thường xanh*, cho dù không phải là mùa hè, nhưng vẫn là một màu xanh biêng biếc.
(*) Loại cây lá xanh quanh năm.
Khương Mục mở cửa xe ra, đặt Tạ Nhiên lên ghế sau, nhưng bản thân thì lại không tiến vào, cứ đứng nhìn Tạ Nhiên như vậy.
Đôi mắt của hắn sáng đến đáng sợ, đi thẳng một mạch nên có chút hổn hển, gương mặt lạnh lùng tái nhợt, đôi môi hơi hồng hào.
Tạ Nhiên ngẩng mặt nhìn hắn, bất chợt cảm thấy Khương Mục có phần gợi cảm.
Khương Mục một tay chống vào cửa xe, hơi hơi cong eo xuống, gần như là bao phủ toàn bộ Tạ Nhiên dưới cái bóng của mình.
Tạ Nhiên lại ngửi thấy được mùi hương bạc hà trên người hắn, trong ngày đông rét mướt này, cực kỳ mát lạnh.
“Nhiên Nhiên, em nói là, em thích anh sao? Thích anh… từ rất lâu rồi?”
Giọng của Khương Mục rất nhẹ, đôi mắt màu xanh xám kia mang theo ánh sáng, gần như sắp biến thành màu xám đậm, không xê dịch mà nhìn chằm chằm vào mặt Tạ Nhiên, khuôn mặt bọn họ cách nhau rất gần, tựa như có thể cảm nhận được hô hấp của nhau. Chim khôn hót tiếng rảnh rang, người khôn đéo đọc truyện ăn cắp.
Tạ Nhiên vô ý thức cuộn chặt ngón tay của mình, hương vị bạc hà mát lạnh trên người Khương Mục tựa như thuốc mê, cậu gần như không dám nhìn vào mắt Khương Mục, yết hầu nghèn nghẹn, mở miệng vài lần, nhưng lại không biết nói cái gì.
“Nhiên Nhiên…” Khương Mục lại gọi cậu một tiếng, hắn không tiếp tục tới gần Tạ Nhiên, giống một tù nhân chờ đợi lần tuyên án cuối cùng của mình. Trước đó, hắn thậm chí còn không dám chạm vào Tạ Nhiên.
Tạ Nhiên cọ xát hai chân trên mặt đất, cậu từ khuỷu tay của Khương Mục, thấy mặt trời đã nhú lên, bóng lá cây lắc lư hắt trên mặt đất, ngón tay Khương Mục nắm chặt cửa xe, dùng sức rất lớn, ngón tay đã trở nên hơi xanh trắng.
“Thích, vẫn luôn thích anh.” Tạ Nhiên thấp giọng nói.
Khi em còn ngoan ngoãn dùng thân phận em trai ở bên cạnh anh, đã thích anh rồi.
Khương Mục lập tức ôm Tạ Nhiên vào trong lồng ngực, hắn thậm chí còn hơi phát run, áo gió cọ xát vào mặt Tạ Nhiên, có chút đau, nhưng cậu vẫn từ từ vươn tay, cũng ôm lấy Khương Mục.
Đôi mắt của Tạ Nhiên lại có phần ướt đẫm, dưới mắt còn mang theo vệt đỏ, Khương Mục cúi đầu hôn tóc của cậu, lại thò qua hôn lên môi Tạ Nhiên.
Tạ Nhiên tránh đi.
Cậu nắm chặt áo gió của Khương Mục, mười ngón tay cuộn chặt thành một nắm, cậu nhìn vào mắt Khương Mục, lần này đến phiên cậu bị tuyên án.
“Em biết anh cũng thích em, nhưng em nghe thấy, nghe thấy anh nói chuyện với người khác, em biết ba mẹ anh, bác trai bác gái, là bởi vì ba mẹ em nên mới qua đời…”
“Em cũng nghe thấy, là người của Tạ gia động tay động chân lên xe của ba mẹ anh.”
Tay Tạ Nhiên khẽ run rẩy, nắm lấy quần áo của Khương Mục, vừa không dám nhìn hắn, lại muốn cưỡng ép mình phải nhìn hắn.
Cậu nghĩ nếu ba mẹ Khương Mục vẫn còn sống, có lẽ cậu và Khương Mục sẽ chỉ là hai đứa trẻ lớn lên bên nhau, có lẽ sẽ yêu nhau, và cũng có lẽ sẽ chỉ là bạn bè.
Nhưng Khương Mục chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn bây giờ rất nhiều.
Cuối cùng Tạ Nhiên cúi đầu, giọng khàn khàn nức nở, “Thật xin lỗi.”
Thật xin lỗi, nhà em đã huỷ hoại nửa đời vốn nên được hạnh phúc trọn vẹn của anh.
Khương Mục nhìn Tạ Nhiên cuộn thành một cục nho nhỏ, ngồi ở sau xe, ánh mặt trời xuyên qua cành lá hắt xuống dưới, lại chiếu vào trên người Tạ Nhiên, cậu mặc áo khoác màu trắng, giống như được mạ lên một tầng ánh sáng nhu hòa.
Tạ Nhiên nói ra cũng không rõ ràng, nhưng Khương Mục đã hiểu được ý của cậu.
Cậu rốt cuộc đã nghe trộm được những gì, vì sao lại đột nhiên chạy trốn, và vì sao lại đột nhiên thay đổi thái độ.
Vì sao, rõ ràng biết bọn họ đều yêu nhau, nhưng vẫn không dám mở miệng.
Bởi vì cậu có cảm giác tội lỗi.
Cậu cảm thấy ba mẹ của mình đã ra tay hại chết ba mẹ của Khương Mục.
Tạ Nhiên trời sinh tâm địa thiện lương, lúc ba mẹ cậu còn sống, cũng bảo vệ cậu quá tốt, cậu giống như hoàng tử nhỏ bước ra từ trong truyện cổ tích, lớn lên trong lâu đài cao quý, chưa từng chịu đựng gió sương bên ngoài.
Cho nên nếu cậu nghe thấy ba mẹ của mình có liên quan tới cái chết của ba mẹ của Khương Mục, sao có thể yên tâm thoải mái tiếp tục ở bên Khương Mục được chứ.
Khương Mục quá hiểu cậu.
Khương Mục quỳ một gối xuống trước mặt Tạ Nhiên, tầm mắt đối diện với Tạ Nhiên, hắn nâng gương mặt mang theo nước mắt của Tạ Nhiên, hôn hôn lên mặt cậu, “Nhiên Nhiên, lần sau nghe lén, nhớ phải nghe cho đầy đủ. Hoặc là em cũng có thể chạy thẳng tới hỏi anh, anh bảo đảm với em, đây là lần cuối cùng mà hai ta có bí mật.”
Tạ Nhiên mờ mịt nhìn hắn.
Khương Mục nghiêm túc nói, “Ba mẹ em không làm gì ba mẹ anh hết. Là nhân viên của nhà em bị người khác thu mua, động tay chân trên xe của ba mẹ em, muốn giết hại bác trai bác gái. Nhưng chính vào ngày hôm đó, nhân duyên trùng hợp, cuối cùng người ngồi trên chiếc xe kia, rồi ô tô đột nhiên xảy ra trục trặc… là ba mẹ anh.”
“Nhưng chuyện này không phải là lỗi của ba mẹ em, càng không phải là lỗi của em.” Khương Mục nắm tay Tạ Nhiên, khuôn mặt hắn tựa như đúc cùng một khuôn với mẹ của hắn, ngày thường bởi vì mặt mày lạnh lùng nghiêm nghị nên nhìn không giống lắm, hiện giờ lại dùng toàn bộ sự kiên nhẫn để nhìn Tạ Nhiên, nên tính ra cũng phải giống Tạ phu nhân đến chín phần, “Nhiên Nhiên, anh biết em vẫn sẽ cảm thấy mắc nợ anh.”
“Nhưng anh biết ba mẹ anh sẽ không trách em, bọn họ sẽ rất thích em, Nhiên Nhiên. Bọn họ vẫn luôn rất thích em.”
Biểu cảm trên mặt Tạ Nhiên có chút ngốc.
Thật ra cậu cũng từng suy đoán, liệu có khả năng, không phải là do ba mẹ cậu động tay, mà là ba mẹ Khương Mục trời xui đất khiến, gánh chịu lần ngoài ý muốn đó thay ba mẹ cậu hay không.
Nhưng cậu không dám nghĩ sâu xa, cũng không dám dò hỏi.
“Nhưng nếu bọn họ còn sống… bây giờ bọn họ đã có thể ở bên cạnh anh rồi.” Tạ Nhiên nhỏ giọng nói.
Khương Mục trầm mặc một lát, hắn biết Tạ Nhiên nói đúng.
“Nhưng cuộc đời vốn dĩ không do chúng ta làm chủ.” Khương Mục cọ cọ trán với Tạ Nhiên, hắn vừa nghĩ tới Tạ Nhiên cũng thích hắn, đã cảm thấy thế giới sáng bừng lên trong nháy mắt. Hắn từng có rất nhiều suy nghĩ âm u thậm tệ, nhưng trong thời khắc này đều bị một câu đó của Tạ Nhiên đánh bại. “Nhiên Nhiên, anh chỉ hỏi em một chuyện, em có muốn sống bên anh cả đời hay không, chỉ có hai người chúng ta. Hàng năm chúng ta đều cùng nhau tới thăm ba mẹ, đợi đến khi già rồi, chúng ta cũng sẽ cùng nằm trong một phần mộ, anh vẫn sẽ luôn ở bên em.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook