"Ồ, Thẩm đạo hữu cố tình chờ ta hắt nước tắm sao?"

Vu Yến nhìn thấy Thẩm Bình không tập trung thưởng thức cây táo, dư quang thỉnh thoảng còn nhìn về phía phòng mình, liền trêu ghẹo nói, "Thơm không? So với hai phòng thê thiếp kia của ngươi thì sao?”

Da mặt Thẩm Bình co giật, thăm dò hỏi:

"Vu đạo hữu, nghe nói tên kiếp tu hay nhắm vào quả phụ đã chết rồi.”

Vu Yến không thèm để ý nói:

"Chết thì chết thôi, ta nói Thẩm đạo hữu, không phải ngươi cho rằng là do ta giết đấy chứ, ta không có bản lĩnh đó! ”

Nói xong nàng liền xoay người trở về phòng.

Thẩm Bình lắc đầu, lập tức bật cười chính mình lại đi nhiều chuyện.

Dù ai là người giết đều không liên quan gì đến mình!

Trở về phòng, nhìn về phía giao diện ảo kia, kinh nghiệm phù đạo đã vượt qua điều kiện đột phá.

“Phù Sư thượng phẩm!”



"Những tu sĩ Phù Sư khác, mặc dù có thiên phú cũng cần mấy chục năm vất vả tích lũy, mà ta kích hoạt bàn tay vàng mới hơn một năm, đã từ cấp thấp vọt thẳng đến thượng phẩm!"

Thẩm Bình cảm thấy tràn đầy thành tựu, có thể đạt tới điều kiện đột phá nhanh như vậy, là kết quả mỗi ngày hắn vất vả cày cấy tốn không biết bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn bổ dược.

Nhưng chỉ cần nhìn thấy căn phòng nhỏ hẹp, cảm giác thành tựu này lập tức biến mất hoàn toàn.

Cuộc sống quá khổ sở.

Có gì để tự đắc!

Hít một hơi thật sâu, hắn đi về phía phòng chế phù.

Tĩnh tâm, chế phù... bắt đầu một cuộc sống bận rộn mà nhàm chán.

Bởi vì song hệ Kim Mộc linh căn tăng lên trung phẩm.

Mỗi ngày hắn ngoại trừ chế phù, song tu, áp chế độc tính, còn phải rút thêm một ít thời gian tĩnh toạ tu luyện, vốn thời gian đã không có nhiều, nay càng trở nên bận rộn tối mắt tối mũi.

Vì thế Thẩm Bình đành phải chuyển một lần vận động lúc nghỉ trưa vào buổi tối, điều này dẫn đến việc mỗi lần hoan lạc cá nước, hắn chỉ có thể nghỉ ngơi tầm nửa chén trà rồi lại phải tiếp tục.

“Chờ đến khi độc tính trong cơ thể được giải trừ, mỗi ngày có thể tiết kiệm được một canh rưỡi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương