Rường Sinh Bắt Đầu Từ Việc Lấy Vợ (Bản Dịch)
-
Chương 17: Chuyện này phải nắm chắc (2)
Phu quân nếu có đạo lữ, nàng là phàm nhân thì nên sống chung như thế nào.
Thẩm Bình không lập tức mở miệng từ chối, thật ra hơn nửa năm nay, hắn không phải chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này, dù sao bàn tay vàng có liên quan đến song tu, song tu càng nhiều, vậy có thể thu được càng nhiều kinh nghiệm phù đạo.
Chẳng qua phù đạo của hắn tăng lên quá nhanh, cần lắng đọng cùng ẩn giấu.
Cho nên hắn mới nhịn xuống.
Thấy phu quân không hé răng, trong lòng Vương Vân càng bi thương, hơn nửa năm nay phu quân tỉ mỉ quan tâm chăm sóc, đã khiến nàng coi phu quân trở thành chỗ dựa duy nhất mà ký thác tình cảm vào.
Nhưng giữa tu sĩ và phàm nhân, dù sao cũng là hai thế giới.
"Phu quân, đề nghị của Tằng tiền bối cũng không phải sai, nếu phu quân có thêm một vị đạo lữ có linh căn, tương lai sinh ra đời sau, tỷ lệ xuất hiện linh căn cũng cao hơn."
Nàng trái lòng nói.
Tằng bà bà vội vàng khen ngợi.
"Vẫn là Vân nhi muội muội nghĩ thông suốt, nhìn xa trông rộng.”
Nói xong, nàng nhìn về phía Thẩm Bình lại nói:
"Thẩm đạo hữu, cô nương có tư chất linh căn vốn rất được nhiều người thích, bây giờ còn có thể tìm cho Thẩm đạo hữu một người nhu thuận hiểu chuyện giống như Vân nhi muội muội, nhưng nếu sau này thì chưa chắc đâu nha!”
Tằng bà bà cố ý nhấn mạnh hai chữ “nhu thuận”.
Thẩm Bình ho khan vài tiếng.
"Tằng đạo hữu, gần đây ta khá bận rộn, cần gấp rút chế tác bùa, thật sự không có thời gian, qua một thời gian rồi nói sau!”
Trước mặt thê tử, nói chuyện cưới người khác, hắn sợ sẽ giảm độ hảo cảm.
Tằng bà bà nghe xong liền biết mối này có cơ hội rồi, nàng đứng lên cười ha hả nói:
"Được, vậy ta cũng không quấy rầy Thẩm đạo hữu.”
Tiễn ra ngoài, Tằng bà bà hạ giọng nói:
"Thẩm đạo hữu yên tâm, ta sẽ để lại cho ngươi một người nhu thuận hiểu chuyện!”
Nói xong nàng liền lắc lắc mông đi về phía nhà tiếp theo.
Khóe miệng Thẩm Bình giật giật, quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt u oán của thê tử.
"Vân nhi, ta..."
Vương Vân nhẹ giọng nói:
"Phu quân, ta hiểu, chỉ mong phu quân tương lai có đạo lữ, đừng quên Vân nhi mấy ngày nay hầu hạ.”
Thẩm Bình vội vàng mở giao diện ảo ra.
Nhìn thấy hảo cảm phía trên không hạ thấp, trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa đi tới trước người thê tử, ôn hòa nói:
"Vân nhi yên tâm, cho dù có đạo lữ, ta cũng sẽ vẫn sẽ đối xử tốt với Vân nhi như cũ, hơn nữa nàng là nữ tử đầu tiên của ta, cũng là thê tử của ta.”
Nghe vậy, khuôn mặt Vương Vân mới nở nụ cười.
Thẩm Bình không lập tức mở miệng từ chối, thật ra hơn nửa năm nay, hắn không phải chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này, dù sao bàn tay vàng có liên quan đến song tu, song tu càng nhiều, vậy có thể thu được càng nhiều kinh nghiệm phù đạo.
Chẳng qua phù đạo của hắn tăng lên quá nhanh, cần lắng đọng cùng ẩn giấu.
Cho nên hắn mới nhịn xuống.
Thấy phu quân không hé răng, trong lòng Vương Vân càng bi thương, hơn nửa năm nay phu quân tỉ mỉ quan tâm chăm sóc, đã khiến nàng coi phu quân trở thành chỗ dựa duy nhất mà ký thác tình cảm vào.
Nhưng giữa tu sĩ và phàm nhân, dù sao cũng là hai thế giới.
"Phu quân, đề nghị của Tằng tiền bối cũng không phải sai, nếu phu quân có thêm một vị đạo lữ có linh căn, tương lai sinh ra đời sau, tỷ lệ xuất hiện linh căn cũng cao hơn."
Nàng trái lòng nói.
Tằng bà bà vội vàng khen ngợi.
"Vẫn là Vân nhi muội muội nghĩ thông suốt, nhìn xa trông rộng.”
Nói xong, nàng nhìn về phía Thẩm Bình lại nói:
"Thẩm đạo hữu, cô nương có tư chất linh căn vốn rất được nhiều người thích, bây giờ còn có thể tìm cho Thẩm đạo hữu một người nhu thuận hiểu chuyện giống như Vân nhi muội muội, nhưng nếu sau này thì chưa chắc đâu nha!”
Tằng bà bà cố ý nhấn mạnh hai chữ “nhu thuận”.
Thẩm Bình ho khan vài tiếng.
"Tằng đạo hữu, gần đây ta khá bận rộn, cần gấp rút chế tác bùa, thật sự không có thời gian, qua một thời gian rồi nói sau!”
Trước mặt thê tử, nói chuyện cưới người khác, hắn sợ sẽ giảm độ hảo cảm.
Tằng bà bà nghe xong liền biết mối này có cơ hội rồi, nàng đứng lên cười ha hả nói:
"Được, vậy ta cũng không quấy rầy Thẩm đạo hữu.”
Tiễn ra ngoài, Tằng bà bà hạ giọng nói:
"Thẩm đạo hữu yên tâm, ta sẽ để lại cho ngươi một người nhu thuận hiểu chuyện!”
Nói xong nàng liền lắc lắc mông đi về phía nhà tiếp theo.
Khóe miệng Thẩm Bình giật giật, quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt u oán của thê tử.
"Vân nhi, ta..."
Vương Vân nhẹ giọng nói:
"Phu quân, ta hiểu, chỉ mong phu quân tương lai có đạo lữ, đừng quên Vân nhi mấy ngày nay hầu hạ.”
Thẩm Bình vội vàng mở giao diện ảo ra.
Nhìn thấy hảo cảm phía trên không hạ thấp, trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa đi tới trước người thê tử, ôn hòa nói:
"Vân nhi yên tâm, cho dù có đạo lữ, ta cũng sẽ vẫn sẽ đối xử tốt với Vân nhi như cũ, hơn nữa nàng là nữ tử đầu tiên của ta, cũng là thê tử của ta.”
Nghe vậy, khuôn mặt Vương Vân mới nở nụ cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook