Rung Động Trước Anh Ấy
1: Bánh Bao Nhân Thịt


Edit+Beta: lanilah
- -------
2019.8.28
Gần đây Thanh Đại đem hai tấm bia đá ở cửa nam ra sửa chữa một phen.

Trên nền gạch đá trải thảm đỏ thẳng tắp đi thẳng vào khu nhà dạy học, hai bên là mặt cỏ nhân tạo xanh mướt.

7 giờ sáng độ ẩm không khí vẫn còn chưa bị ánh nắng mặt trời làm cho bốc hơi, sương mù che khuất hết tầm mắt, khiến cho tòa nhà dạy học màu trắng trông có chút như chốn bồng lai.

Trên vai đeo dải ruy-băng, Chử Dạng đứng cạnh thảm đỏ không khỏi ngáp dài một cái.

Các nữ sinh bên cạnh như bị cô lây nhiễm cũng đồng loạt ngáp theo.Hội nghị công tác đón cựu sinh viên và lễ thành lập quỹ học bổng chi hội cựu sinh viên trường Chuyên Ngoại Ngữ bắt đầu lúc 9 giờ, hội sinh viên sẽ chịu trách nhiệm đón khách, không đến 7 giờ đã phải đứng ở cửa nam hứng gió lạnh.

Học muội đứng bên cạnh cô rất ân cần:"Học tỷ, bây giờ vẫn còn sớm, chi bằng người ra đằng sau nghỉ ngơi đi ạ.

Chử Dạng lắc đầu: không cần đâu.

Ngoài cô ra,ở đây đều là sinh viên năm 2,họ tự nguyện tham gia đón khách.

Đã qua một tuần từ khi sinh viên nhập học,hội sinh viên sắp tổ chức nhiệm kì mới.

Nắm chắc thời gian ở cạnh người của hộisinh viên để tạo ấn tượng tốt.

Lúc này những cán bộ khác đều nằm trong chăn được hưởng những đặc quyền vốn có của các bậc tiền bối, ngoại trừ cô.

Ai bảo cô cùng phó chủ tịch hội sinh viên quan hệ chẳng ra gì.Để nâng cao điểm,muốn tranh chức phó chủ tịch hội sinh viên thì chỉ có thể đi làm culi.

Vào thời điểm này cùng đã có rất nhiều sinh viên dậy sớm để tự học hoặc là tập thể dục buối sáng,mỗi khi đi ngang qua thảm đỏ bên này đều ngoái đầu lại nhìn.

Chử Dạng vóc dáng cao, vì chiếu cố đám học muội,cô cố ý đi giày đế bằng.

Vốn là không chịu nổi vẻ đẹp trời sinh của cô,ngực ra ngực eo ra eo, hai chân thon dài thẳng tắp, bộ sườn xám bó sát người, càng phác họa rõ nét đường cong cơ thể.

Như những người khác, cô mặc một chiếc sườn xám màu đỏ 50 tệ trên taobao để tiếp đón khách, trang điểm nhẹ, tóc bối cao,trên vai đeo dải ruy-băng có hàng chữ Hoan nghênh đoàn cựu sinh viên quay trở về trường nhưng vẫn rất bắt mắt nhất trong đám người.

Buổi sáng gió rất lớn, tóc mái cô bị gió thổi loạn xẹt qua cái trán trơn bóng, có chút vướng víu.

Chử Dạng ngước hai mắt lên chu miệng thổi tóc chơi.


Không để ý ở phía sau có nam sinh xô đẩy kèm theo vài nói câu trêu chọc, ai cũng muốn tiến lên xin Wechat của cô nhưng lại không dám.

Cứ đứng như vậy một tiếng, sau đó có học đệ trẻ tuổi mang bữa sáng đến.

Bị cơn đói hành hạ các nữ sinh thi nhau ùa lên.

Chử Dạng không nhúc nhích,đứng tại chỗ đếm thời gian, học đệ phát xong bữa sáng chủ động tiến lên đưa bữa sáng cho cô.

Bữa sáng của những người khác đều là bánh bao nhân thịt của canteen, duy nhất có cô là bánh tart trứng còn thêm ly trà sữa nguyên vị.

Loại đãi ngộ đặc biệt này khiến các học muội khác bất mãn.

Cô liếc nhìn đàn em, do dự vài giây sau đó mới đưa tay nhận lấy.

Động tác thu tay của vị học đệ có chút chậm, hai đầu ngón tay chạm vào nhau.

Đôi mắt trong veo xẹt qua gương mặt cô, lập tức né tránh.

Chử Dạng nhẹ giọng hỏi cậu ta:Sao cậu biết tôi thích ăn bánh tart trứng?
Thời điểm buổi sáng đi học có gặp vài lần, ta thấy học tỷ mỗi lần mua đều là bánh tart trứng
Lần sau cậu thấy thì nhớ gọi tôi, tôi cũng muốn biết bữa sáng cậu thích ăn gì.

Chử Dạng nhấc mày, hài hước nói:Tôi mua cho cậu ăn
Đàn em ngây thơ chưa bị trêu chọc bao giờ, học tỷ nói một câuTôi mua cho cậu ăn làm hắn lập tức quyết định về sau mỗi buổi sáng đều mang bữa sáng cho học tỷ.

Nhóm học muội ăn nhanh,Chử Dạng cầm trên tay bánh tart trứng với trà sữa thở dài, núp ở mặt sau cột đá thong thả ăn để tránh bánh tart trứng rơi trên người.

Chử Dạng,cô làm cái gì đó?
Chử Dạng còn chưa kịp ngẩng đầu, một tràng lời răn dạy liền xả ra.

Cán sự nhóm cũng chưa lười biếng, mà cô là học tỷ năm 3 lại tránh ở đây ăn sáng, cô không biết xấu hổ sao? Chờ sư huynh sư tỷ đến nhìn thất bộ dạng của cô sẽ nghĩ ban cán sự ở đây như thế nào?
Nói xong còn chưa hết giận, lôi kéo cô ra thảm đỏ chỉ vào chóp mũi trách mắng trước mặt mọi người.

Cán bộ phải ra dáng cán bộ,đừng ỷ vào mình là thành viên trong hội sinh viên mà vênh mặt lên trời, tôi khuyên cô thừ dịp còn chưa có nhiệm kỳ mới thì chạy nhanh,đừng ở nơi này ảnh hưởng tới các học đệ học muội.

Mạnh Nguyệt Minh ở vị trí phó chủ tịch một năm,đặc biệt chịu trách nhiệm nội vụ của hội,một đám cán sự còn không dám ngẩng đầu lên.

Chủ tịch ra ngoài thực tập chưa kịp trở lại trường, cô ta là chị cả ở đây không ai dám đứng ra nói thay Chử Dạng.


Học đệ đưa bữa sáng cho Chử Dạng lấy hết can đảm tiến lên bênh vực cô:Chử học tỷ không lười biếng,tỷ ấy ở phía sau ăn sáng
Ăn sáng?Mạnh Nguyệt Minh hỏi lại, liếc mắt nhìn cậu ta,giọng điệu càng cao:Vì sao những người khác đều ăn xong rồi mà chỉ có cô ta xem nơi này như nhà hàng cao cấp nhai kỹ nuốt chậm? Sao,những người khác chính là ăn bữa sáng còn cô ta ăn vàng?
Học đệ im re
Chử Dạng lên tiếng: Phó chủ tịch,khách sắp đến rồi lúc này chỉ lo giáo huấn tôi không tốt lắm đâu.

Mạnh Nguyệt Minh liếc mắt nhìn nàng một cái: Cô biết khách sắp đến còn có tâm tình vui vẻ thoải mái ở đây ăn bữa sáng?
Tôi cũng là vì hình ảnh của trường Chử Dạng chớp mắt cúi đầu nói nhỏ bên tai Mạnh Nguyệt Minh:Phó hội trưởng,cô đi vội vàng như vậy còn không kịp lau sạch sẽ.Việc này,...!các anh chị tiền bối nhìn thấy sẽ nghĩ gì về hội sinh viên chúng ta?
Khuôn mặt Mạnh Nguyệt Minh hơi bối rối, cô ta đột nhiên lau khóe miệng vài lần,hoàn toàn không có gì.

Cô ta sững sờ,hét vào mặt cô: Cô chơi tôi?
Chử Dạng bả vai run lên, như là bị cô ta làm cho khiếp sợ lui về phía sau vài bước nhấp máy môi không nói.

5 giờ rưỡi dậy trang điểm, 6 giờ rưỡi đã đứng ở nơi này hứng gió,ăn mỗi bữa sáng còn phải bị mắng, đến một câu khích lệ cũng không có, còn bị mỉa mai ở trước mặt các đàn em, thật sự có chút quá đáng.

Vì bên này quá mức ồn ào, cuối cùng bị gọi tới văn phòng của đoàn ủy.

Mạnh Nguyệt Minh vừa định mở miệng quở trách Chử Dạng, mặt khác đã bị đánh đòn phủ đầu.

Chử học tỷ tập hợp ở đây sớm nhất, đợi chúng tôi ăn xong bữa sáng,còn chính mình ăn sau
Giáo viên nhíu mày nhìn Mạnh Nguyệt Minh:Các em phải học được cách thông cảm cho nhau,không cần thiết phải như vậy
Nhưng cô ta....!
Được rồi bớt tranh cãi đi, đều ra ngoài hết đi, còn tính toán chi li như vậy, về mặt này nửa điểm thông minh cũng không có
Chử Dạng chủ động nhận sai: Thầy, là em lười biếng núp sau tảng đá ăn sáng xác thật là không đúng, nếu không em đã không phải đứng ở nơi này,
Nói cái gì đâu, nơi này của chúng ta cũng không phải phong kiến quân đội, ăn bữa sáng cũng phải làm ầm lên như vậy? Thầy giáo xua tay, thần sắc có chút không kiên nhẫn:Các em đứng ở nơi này hết đi, đừng nhúc nhích
Mạnh Nguyệt Minh tức giận đến sắc mặt trắng bệch, gan bàn chân dùng sức cọ xát trên nền đất muốn bốc cháy.

Cuối cùng là nén lửa giận xuống, không cùng Chử Dạng so đo.

8h55, chiếc xe hơi đầu tiên chạy vào khuôn viên trường.

Hầu hết các thành viên trong Hội đồng cựu sinh viên đều là những người đã tốt nghiệp, thành đạt, đã đi khắp mọi miền đất nước tạo công danh.Họ trở về trường gặp nhau 2 năm một lần để nói về quá khứ và thảo luận cách nâng cao danh tiếng của trường hơn.

Hầu hết các cựu sinh viên trở về đều là CEO hoặc giám đốc điều hành các công ty tư nhân.

Các sinh viên của trường đang chăm chú dõi theo những chiếc xe sang trọng đi vào trường, mơ ước về cuộc sống tương lai của họ.


Tới rồi
Có một học muội nhỏ giọng hét lên, thần sắc chờ mong.

Năm trước, phó chủ tịch hội đồng quản trị mới được bổ nhiệm, đây là lần đầu tiên anh ta tham gia cuộc họp hội đồng quản trị.

Audi màu đen, gầm thấp nội liễm, nền đen với biển số màu trắng, biển số xe 00 dẫn đầu, tuyệt đối phải trị giá sáu con số.

Đương nhiên cũng không thể mua được.

Hai năm trước trường mới kí hạng mục sân vận động công ích với chính phủ, khi các quan chức đến đây họ đều công khai lộ trình và ngang nhiên chạy xe.

Những người hôm nay đến đây đều là tấm gương của học viện ngoại ngữ.

Ra trường được nhận vào MFA, từ tùy viên trở thành bí thư thứ hai, anh ta chỉ dùng hai năm, sắp được thăng hàm đại sứ, lại kết thúc cuộc sống 7 năm ở nước ngoài,về nước được đề chức Bộ ngoại giao quốc tế.

Chỉ tiếc cửa kính xe đóng kín bảo vệ người bên trong, có vài người duỗi dài cổ cũng không thấy được dung mạo.

Mãi cho đến tòa nhà giáo vụ, sư huynh mới xuống xe.

Chử Dạng đứng đằng trước, bị sắp xếp tiến lên tặng hoa.

Trên tay cô cầm bó hoa dùng chi phí chung để mua,bách hợp trắng xứng với màu cẩm chướng vàng ngẩng đầu ưỡn ngực, thân hình cứng đờ nghênh đón vị phó giám đốc trường.

hoa cẩm chướng vàng

hoa bách hợp trắng
Không dám ngẩng đầu, Chử Dạng phát ngốc nhìn chằm chằm cổ áo sơ mi vị sư huynh này.

Tay cô vốn dĩ đặt ở chỗ thắt nơ của bó hoa, còn chưa kịp thu tay về, một đôi tay ôn nhuận đã phủ lên mu bàn tay cô.

Chử Dạng run sợ, nhanh chóng thu hồi tay.

Dường như tất cả mọi người không nhìn đến điểm này, sư huynh không có thân sĩ buông tay cô ra,ngược lại còn như muốn trừng phạt cô đã rút tay nhanh,ở trên mu bàn tay cô nhéo một cái.

Nhất định là điều hòa xe để nhiệt độ thấp,đầu ngón tay có chút lạnh, chọc Chử Dạng kinh hãi.

Là cố ý.

Cô ngẩng đầu.

Từ sư huynh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sau chiếc kính ôn nhu cười lên.

Khoảng cách quá gần,thậm chí có thể thấy rõ cái mũi cao thẳng bị kính tỳ vào có chút đỏ cùng với màu da trắng đối lập.

Cảm ơn sư muội.


Giọng nói của sư huynh với ngoại hình giống nhau, nhẹ như nước ấm, con ngươi màu hổ phách tràn đầy ánh cười, giống như anh trai nhìn em gái,còn có chút hiền từ.

Chử Dạng:............!
Hiền từ mẹ ngươi, vừ nãy cái lão biến thái nào véo tay cô.

Chử Dạng ngây người hồi lâu,người khác tự động hiểu nàng bị sắc đẹp của sư huynh dụ hoặc.

Dù sao bọn họ cũng là Bộ ngoại giao quốc tế, cũng giống như những mỹ nam mỹ nữ của Cục Thông tin Bộ ngoại giao,mỗi người một vẻ.

Sau buổi lễ chào mừng hoành tráng,mọi người cùng nhau bước vào phòng họp để chuẩn bị cho buổi gặp mặt.

Công việc chào đón của bọn cô vẫn chưa kết thúc, vẫn phải túc trực bên bàn tròn, trâm trà đưa văn kiện, hễ thấy tách trà nào vơi phải tinh ý trâm thêm.

Các nhà lãnh đạo phát hiện hôm nay bọn họ cố ý chuẩn bị loại trà đặc biệt để tiếp đón.

Đặc biệt là Ngoại giao Từ.

Nữ sinh đứng ở bên cạnh hắn cách vài phút lại phải tiến lên trâm thêm, lãnh đạo nhà trường đã bí mật ghi tất cả ra giấy, định cho thầy cô chuẩn bị ra ngoài mua thêm chục ký.

Chử Dạng hoàn toàn không nghĩ như vậy.Bữa sáng nay cô mới ăn được một tý bánh tart trứng đã bị Mạnh Nguyệt Minh bắt tại trận, hiện tại rất đói, trên tay còn bưng ấm trà, khi cô trâm thêm trà,bụng cô rốt cuộc cũng réo.

Phòng họp đủ lớn,réo hai tiếng cũng không ai nghe thấy được, cố tình người đàn ông mà cô phục vụ lại nghe thấy được.

Từ Nam Diệp ngẩng đầu nhìn cô với nụ cười nơi khóe miệng,Chử Dạng cũng cười đáp lại,sau đó mấp máy môi oán giận.

Tôi rất đói
Người nọ nhướng mày,Chử Dạng trâm trà xong liền lui ra một bên.

Bên cạnh, Hiệu trưởng vẫn hùng hùng khí thế phát biểu, vừa dứt lời Từ Diệp Nam vỗ tay tán thưởng,nở một nụ cười hiếm thấy,giống như thực sự rất vui,rất tán thành bài phát biểu của Hiệu trưởng.

Trong lúc nhất thời phòng họp tiếng vỗ tay như sấm rền, Hiệu trưởng mừng rơi nước mắt.

Chử Dạng tranh thủ khoảng thời gian này thay ca với một học muội, nói muốn đi WC.

Cô ôm bụng rời khỏi phòng họp ầm ĩ, vừa mới đi qua chỗ rẽ đang định ra canteen mua gì đó ăn cho thỏa cơn đói thì sau lưng đột nhiên có người gọi cô lại.

Thưa phu nhân
Thư kí Vương gật đầu chào cô,từ trong bộ áo vest lấy ra cái bánh bao lớn không phù hợp với hình tượng của mình.

Thư kí Vương ngắn gọn nói:Tiên sinh đoán được người không ăn sáng
Chử Dạng ảo não,hôm nay Từ Diệp Nam ngồi xe sang như vậy mà lại vì cô dừng xe ở cửa hàng bán bữa sáng chật chội để mua một cái bánh bao thịt.

Cô cảm thấy bữa ăn này nhịn đói không vô ích..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương