Rực Sáng Lòng Tôi
-
Chương 4: Anh cũng yêu em, Bạch Trác!
Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt hai tháng đã trôi qua, Bạch Trác tới trại giam Mạn Thành như thường lệ.
Hôm nay khác với mọi lần là vì cô mang sủi cảo đến.
Từ trước đến giờ Bạch Trác cực kì vụng khoản nấu nướng. Sau một thời gian tìm hiểu và “thực chiến” rất nhiều lần, mùi vị của sủi cảo mới coi như tạm chấp nhận.
Cô chọn mấy cái có vẻ ngoài trông khá ổn, nấu lên rồi cho vào cặp lồng giữ nhiệt và mang đến đây.
Sủi cảo sanxian*.
*Sủi cảo sanxian là loại sủi cảo được làm bằng cách cắt nhỏ và trộn nhiều nguyên liệu khác nhau lại với nhau, nêm nếm tùy thuộc vào nguyên liệu và từng vùng miền. Có thể chia ra ra làm ba loại: nhân chay, nhân thịt, nhân mặn.
Bạch Trác nghĩ bụng, chắc là Hứa Yếm cũng thích ăn.
Tuy nhiên y như mọi khi, anh vẫn không nhận đồ.
Đồ quỷ hẹp hòi, không biết ga lăng phong độ!
Cô vừa thầm mắng trong lòng, vừa lấy một tờ giấy từ trong túi ra, đưa cho người canh gác trại giam: “Làm phiền anh!”
“Không có gì!” Vẫn là người canh gác cũ, anh ta nhận lấy tờ giấy.
“Nếu như anh ấy đã không nhận, vậy phiền anh giúp tôi nói với anh ấy một câu…” Bạch Trác ngập ngừng rồi sau đó mỉm cười. “Thôi không có gì đâu. Chúc anh năm mới vui vẻ!”
“Cô cũng vậy nhé!”
Bạch Trác gật đầu cảm ơn, cầm sủi cảo quay lại xe.
Cô mở cặp lồng sủi cảo còn nóng hổi, dùng muỗng múc một miếng bỏ vào miệng.
Mùi vị rất ngon, ngon hơn nhiều mấy chiếc sủi cảo bị vỡ vỏ mà cô đã ăn ở nhà.
Bạch Trác không đói. Lúc nấu sủi cảo cho Hứa Yếm, cô cũng đã ăn đôi chút, nhưng cô không định đem sủi cảo cho người khác. Không phải vì những chiếc sủi cảo này quý giá, mà bởi vì đây là sủi cảo dành riêng cho Hứa Yếm.
Anh không nhận nó, cô cũng không muốn cho ai.
Hứa Yếm thật là rắc rối!
Thực sự quá rắc rối!
Bạch Trác ăn những chiếc sủi cảo này, đột nhiên cảm thấy ấm ức.
Cô hiểu vì sao Hứa Yếm lại làm vậy, không ai có thể hiểu bằng cô.
Hai người khác nhau ở chỗ, Bạch Trác có đôi lúc dễ bị kích động, còn Hứa Yếm vẫn luôn sống rất lý trí.
Anh kịp thời ngăn chặn những tổn hại.
Hứa Yếm không muốn để cô phải lãng phí thời gian.
Trong lòng Bạch Trác thầm mắng anh, song câu mắng chưa đến cửa miệng cô đã ngậm lại.
Cô không nỡ.
Kể cả là nói thầm trong lòng, Bạch Trác cũng không nỡ mắng Hứa Yếm.
Cô tự mắng mình, đáng đời nhà mi!
Nếu như cô ngộ ra sớm hơn chút, nếu như tiếng chuông cảnh tỉnh trong lòng kêu lên sớm hơn chút, tránh xa Hứa Yếm sớm một chút, thôi nhìn về phía anh thì có lẽ cô đã không rơi vào tình cảnh này.
Ai cũng có bản năng tránh hại tìm lợi, Bạch Trác cũng vậy.
Có điều cô hiểu ra quá muộn, bản thân đã lún sâu mất rồi. Tuy thế, dù lún sâu cô cũng không hối hận, chỉ có chút tủi thân.
Nếm được vị chua xót trong miệng, Bạch Trác nhíu mày. Cô đưa tay lau nước mắt không biết từ bao giờ đã lem đầy mặt, sụt sịt cái mũi rồi lấy một tờ giấy lau nước mắt.
Cô không trách Hứa Yếm, cô chỉ tự trách mình.
Rõ ràng có rất nhiều cơ hội đã bày ra trước mắt nhưng cô không biết nắm bắt. Không thể trách người khác được.
Lúc còn nhỏ, khi Hứa Yếm giúp cô lấy lại mấy quyển tập vẽ, đáng lẽ ra cô phải nắm chặt lấy tay anh.
Đáng lẽ cô phải theo anh đến học tại trường trung học số 1 Mạn Thành.
Đáng lẽ cô phải học đại học ở trong nước.
Lẽ ra cô phải tỏ tình với Hứa Yếm từ ngay lần đầu tiên hai người gặp nhau trong quán tạp hóa đó.
…
Lần nào Bạch Trác cũng nhận ra Hứa Yếm.
Thế nhưng lần nào cô cũng để anh rời đi ngay trước mắt mình.
Bạch Trác không phải là một con người chỉ biết trốn chạy. Khi gặp chuyện cô muốn đương đầu và giải quyết nó.
Cô nghĩ đây phải chăng chính là sự trừng phạt ông trời dành cho cô.
Suốt 30 năm, Bạch Trác luôn trốn tránh chuyện của Hứa Yếm nên ông trời đã dùng 30 năm để trừng phạt cô.
Trừng phạt cô vì đắn đo không quyết đoán, trừng phạt cô vì cứ mãi chần chừ.
Chuyện tình yêu, tuy Bạch Trác không phải là một người mẫn cảm, song cũng không phải kẻ ngốc, không phát giác ra được điều đó. Những biến hóa tình cảm trong lòng cô trước nay đều để lại dấu vết có thể lần ra.
Nhưng Bạch Trác vẫn luôn từ chối thẳng thắn đối diện với cảm xúc của mình, bởi cô biết nó hoàn toàn đối ngược với con đường mà mình đang đi.
Con đường Bạch Trác phải đi đã được định sẵn vô cùng rõ ràng. Hứa Yếm chính là một lối rẽ ngang trên con đường bằng phẳng ấy.
Lối rẽ đó quá hẹp, đầy gập ghềnh và hết sức khó đi.
Chỉ cần cô có chút suy nghĩ bén lên, sẽ có vô số người kéo cô lại, mắng cô, thức tỉnh cô.
Huống hồ, cô cũng biết điều này không thích hợp.
Bạch Trác quá tự tin. Cô đã nghĩ chắc chắn rồi sẽ có một ngày cô không còn thích uống sữa chua, sẽ có một ngày cô có thể buông bỏ những rung động bé nhỏ như chuồn chuồn lướt nước kia, rồi sẽ có một ngày cô có thể bình tâm lại.
Vì vậy cô đã chọn gác lại.
Nhưng cuối cùng, tình cảm thầm lặng ấy lại ngày càng cháy mãnh liệt, cứ như vậy cho đến khi mất khống chế. Là vì cô vẫn luôn trốn tránh nên mới tạo ra tình cảnh ngày hôm nay.
Giữ chặt anh hoặc là buông bỏ anh, Bạch Trác đều không làm được.
Bạch Trác không làm sao lau hết được nước mắt trên mặt. Dường như những giọt lệ dồn nén 30 năm qua cứ thế tuôn ra.
“Em sai rồi, em sai rồi, em sai rồi…”
Bạch Trác dừng tay, cúi thấp đầu, đôi tay ôm chặt lấy cặp lồng giữ nhiệt. Bờ môi cô run rẩy, trong tiếng khóc nức nở xen lẫn câu nói lặp đi lặp lại.
Có thể bắt đầu lại một lần nữa không, có được không!
Từng giọt nước mắt rơi lã chã rơi vào cặp lồng giữ nhiệt, tạo thành gợn sóng lượn lờ rồi biến mất ở bên trong.
Đêm giao thừa, xe của Bạch Trác đã dừng bên ngoài trại giam Mạn Thành cả một đêm.
Thời khắc chuyển giao, Bạch Trác khẽ cất lên câu cô đã không nhờ người gác ngục chuyển lời.
“Chúc mừng năm mới, Hứa Yếm!”
__________________
Bạch Trác vô cùng ương ngạnh, mẹ Bạch thì lại bảo thủ, nên có những chuyện cực kì khó nói ra. Vì vậy có một khoảng thời gian dài cô không được bước vào nhà, cho dù là sang năm mới, giao thừa hay ngày lễ khác cô cũng không được bước vào nửa chân.
Bạch Trác cũng đã lường trước được vào cái đêm mà cô quay gót ra khỏi cửa nhà.
Là do Bạch Trác không thể nói ra, chứ không phải vì cô cứng đầu hay bởi mẹ Bạch quá cứng rắn. Là vì cô sợ mình nói ra thì không chỉ hủy hoại bản thân, mà còn hủy hoại một con người khác, hủy hoại hạnh phúc của một gia đình khác.
Chung sống với một người không phải Hứa Yếm, cô không thể làm được.
Cho nên từ đêm đó đến đêm giao thừa, Bạch Trác vẫn chưa thể về nhà, thỉnh thoảng cô mua vài món đồ rồi nhờ Bạch Lẫm mang sang.
Bạch Lẫm từng muốn khuyên nhủ em gái, nhưng khi thấy cô nhìn mình, anh ta lại chẳng thể thốt nên câu.
Bạch Trác không phải trẻ lên ba, thậm chí cô còn sáng suốt hơn rất nhiều người. Cô biết rõ bản thân đang làm gì, biết hậu quả khi làm như vậy và cũng sẵn sàng gánh chịu mọi hậu quả.
Bạch Lẫm không chắc mình có thể lay chuyển được em gái, chi bằng không nên nói ra, ngộ nhỡ Bạch Trác còn không thèm liên lạc với cả anh.
Bạch Trác giả vờ không thấy dáng vẻ ngập ngừng của Bạch Lẫm. Nhưng cô rất biết ơn, biết ơn sự im lặng của anh mình.
Trừ việc mâu thuẫn với gia đình, Bạch Trác cũng đã dần dần thích nghi được với nhịp sống hiện tại, làm quen với cuộc sống không có Hứa Yếm.
Cũng đã quen với việc mỗi lần đến đều bị từ chối bên ngoài cửa trại giam, đã 19 lần như thế rồi.
Nhưng đến ngày 20 tháng 5, Bạch Trác vẫn xin nghỉ phép 2 ngày.
Buổi sáng ngày đầu tiên, cô ra ngoài mua những nguyên liệu cần thiết rồi lăn xả trong bếp cả một buổi chiều, đến tận tám giờ mới ra ngoài. Trên mặt dính dầu mỡ mà cô cũng không biết, khóe môi bất giác cong cong nụ cười.
Tối hôm đó, Bạch Trác chìm vào giấc mộng với niềm hân hoan.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa hửng sáng Bạch Trác đã thức dậy. Rửa mặt qua loa xong cô lại chui vào trong bếp.
Năm giờ rưỡi đến chín giờ rưỡi, bận rộn suốt bốn tiếng đồng hồ.
Cô tắm rửa, đứng trước gương thay một bộ quần áo. Cuối cùng cô chọn một chiếc váy mình không hay mặc, là một chiếc váy dài màu xanh nhạt.
Hôm nay là một ngày đặc biệt.
Hôm nay là sinh nhật Hứa Yếm.
30 năm trước… không. Phải là ngày này 31 năm trước, ngày đầu tiên Hứa Yếm có mặt trên cuộc đời này.
Bạch Trác trang điểm nhẹ, xịt nước hoa, mặc váy dài và đi giày cao gót. Cô cầm hộp bánh sinh nhật đứng bên ngoài trại giam, hoàn toàn khác biệt với khung cảnh và những người đến đây.
Ánh mắt của những người xung quanh hoặc cố ý hoặc lơ đãng nhìn về phía Bạch Trác, có người còn to gan trắng trợn nhìn cô rồi thì thầm to nhỏ. Nhưng Bạch Trác không để ý, bây giờ trong đầu cô chỉ có mình Hứa Yếm thôi.
Hứa Yếm, sinh nhật vui vẻ!
Bạch Trác nôn nóng chờ đợi, cô muốn mình là người đầu tiên nói với Hứa Yếm câu chúc mừng sinh nhật. Cô hồi hộp như thể có ai tranh giành với mình vậy.
Cuối cùng đã đến lượt Bạch Trác.
Cô đưa bánh kem và đồ ăn cho người gác ngục, vẫn một câu nói quen thuộc: “Làm phiền anh rồi!”
Lúc này, tất cả những người đến đây đều đã bước vào trong chờ cuộc hội ngộ, chỉ có Bạch Trác đợi ở bên ngoài bức tường bao cao vút.
Bạch Trác cúi đầu ngắm nghía mũi chân, nghĩ bụng nếu hôm nay anh còn dám từ chối thì lần sau cô sẽ cho thêm một chút muối vào đồ ăn, mặn chết anh!
Nghĩ lâu lắm cuối cùng cô cũng chỉ nghĩ ra mỗi cách trừng phạt đó. Dường như cô đã quên lần nào đồ ăn cũng đều rơi cả vào bụng cô.
Đương lúc nghĩ ngợi miên man, cánh cửa nhỏ lại mở ra, Bạch Trác vô thức nín thở.
Mới có 5 phút, anh ăn nhanh như vậy sao.
Bạch Trác mấp máy môi, anh lại không nhận ư?
Cho dù là ngày thường hay lễ Tết, Hứa Yếm cũng chưa từng gặp mặt cô, đến cả đồ của cô anh cũng không nhận. Bất kể là đồ ăn hay sách, anh đều từ chối.
Lần nào cũng thế.
Bạch Trác giả vờ vui vẻ nói: “Vất vả…”
“Cô Bạch, Hứa Yếm đã nhận rồi.” Người gác ngục hình như còn vui hơn cả cô. “Tôi sợ cô chờ bên ngoài sốt ruột nên ra báo với cô một tiếng.”
Lúc đó trong đầu Bạch Trác chỉ còn có câu ‘anh ấy nhận đồ rồi’; sau đó cô buộc miệng hỏi: “Anh ấy nhận rồi?”
“Anh ấy nhận rồi, cũng ăn rồi.” Sợ cô không tin, người gác ngục còn cường điệu nói: “Bên trong có phải có một tấm thiệp, ở trên thiệp viết ‘Hứa Yếm, sinh nhật vui vẻ’ không. Là thật đó cô Bạch, tôi nhìn thấy anh ấy mở tấm thiệp ra rồi.”
Đôi mắt Bạch Trác cong cong, nở nụ cười để lộ cả chiếc răng nanh bình thường không thấy đâu.
Nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng khiến Bạch Trác trở nên tràn đầy sức sống, chiếc răng nanh còn khiến cô thêm phần tinh nghịch.
May mà hôm nay Hứa Yếm biết thức thời.
Nhìn thấy nụ cười của Bạch Trác, trong lòng người gác ngục thầm cảm thán: Đã gần hai năm rồi, đây là lần đầu tiên anh ta thấy cô cười.
Không phải một nụ cười gượng gạo, mà là một nụ cười chân thật từ tận trái tim.
“Cô Bạch, mọi việc đều đang dần chuyển biến tốt đẹp.” Trong mắt người gác ngục cũng ẩn chứa ý cười: “Cô nên như thế này, cười nhiều hơn. Hứa Yếm chắc chắn cũng thích trông thấy dáng vẻ này của cô.”
Bạch Trác sửng sốt, sau đó còn cười càng rạng rỡ hơn. Cô khom lưng nói: “Cảm ơn anh nhiều!”
Trên đường từ trại giam về nhà, cô vẫn giữ nguyên nụ cười, nhẹ nhàng nhưng làm người khác không thể bỏ qua.
Bánh kem là do Bạch Trác tự làm, những chữ trên tấm thiệp cũng là do cô viết, Hứa Yếm đã đọc được rồi.
Trong đầu Bạch Trác đang cố hình dung ra biểu cảm của anh khi nhìn thấy dòng chữ trên tấm thiệp. Cô tưởng tượng đến mọi khả năng, song đến cuối cùng vẫn nghĩ rằng chắc anh chẳng có biểu cảm gì.
Suy cho cùng, cô cũng chưa từng nhìn thấy những biểu cảm khác trên khuôn mặt Hứa Yếm. Nụ cười trên môi cô tắt ngúm, lông mày nhíu lại.
Nhưng cũng không phải không có khả năng, Bạch Trác cắn răng, cô đứng dậy khỏi sofa, bước nhanh về phía phòng ngủ. Cô cầm lấy khung ảnh ở trên tủ đầu giường, trỏ vào trong bức ảnh chuẩn bị hung hãn uy hiếp. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt trong tấm ảnh, toàn bộ những lời cô định nói đều nuốt hết vào bụng.
Bức hình Hứa Yếm trong khung ảnh được Bạch Trác cẩn thận dán lại. Mặc dù vẫn nhìn rõ vết xé rách nhưng dẫu sao cũng đã được ghép lại tương đối hoàn chỉnh.
Bạch Trác giơ tay chọc chọc vào má lúm vốn không hề tồn tại trên mặt của anh, thì thầm: “Sinh nhật vui vẻ, Hứa Yếm!”
Sinh nhật của Hứa Yếm là ngày 21 tháng 5.
521*, một ngày khiến người ta mong đợi biết bao.
*521 đọc theo phiên âm là “wu-er-yi”gần giống với âm “wo ai ni”, “我爱你” có nghĩa là “anh yêu em” (hoặc “em yêu anh”). Nên ngày 21 tháng 5 được xem như ngày Lễ Tình Nhân ở Trung Quốc.
Trong lòng Bạch Trác, mỗi lần cô nói với Hứa Yếm câu chúc mừng sinh nhật thì có nghĩa cô đang thổ lộ: ‘Em yêu anh’.
Sinh nhật vui vẻ, Hứa Yếm!
Em yêu anh, Hứa Yếm!
Đêm hôm đó, Bạch Trác ôm khung ảnh, trong giấc mơ cô cũng đang nói chúc mừng sinh nhật Hứa Yếm.
Trong mộng, cô không nhìn thấy mặt Hứa Yếm, chỉ nghe được giọng nói của anh.
“Sinh nhật vui vẻ, Hứa Yếm!”
“Ừ.” Hứa Yếm trong mơ như đang mỉm cười, anh đáp: “Anh cũng yêu em!”
Anh cũng yêu em, Bạch Trác!
HẾT CHƯƠNG 4
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt hai tháng đã trôi qua, Bạch Trác tới trại giam Mạn Thành như thường lệ.
Hôm nay khác với mọi lần là vì cô mang sủi cảo đến.
Từ trước đến giờ Bạch Trác cực kì vụng khoản nấu nướng. Sau một thời gian tìm hiểu và “thực chiến” rất nhiều lần, mùi vị của sủi cảo mới coi như tạm chấp nhận.
Cô chọn mấy cái có vẻ ngoài trông khá ổn, nấu lên rồi cho vào cặp lồng giữ nhiệt và mang đến đây.
Sủi cảo sanxian*.
*Sủi cảo sanxian là loại sủi cảo được làm bằng cách cắt nhỏ và trộn nhiều nguyên liệu khác nhau lại với nhau, nêm nếm tùy thuộc vào nguyên liệu và từng vùng miền. Có thể chia ra ra làm ba loại: nhân chay, nhân thịt, nhân mặn.
Bạch Trác nghĩ bụng, chắc là Hứa Yếm cũng thích ăn.
Tuy nhiên y như mọi khi, anh vẫn không nhận đồ.
Đồ quỷ hẹp hòi, không biết ga lăng phong độ!
Cô vừa thầm mắng trong lòng, vừa lấy một tờ giấy từ trong túi ra, đưa cho người canh gác trại giam: “Làm phiền anh!”
“Không có gì!” Vẫn là người canh gác cũ, anh ta nhận lấy tờ giấy.
“Nếu như anh ấy đã không nhận, vậy phiền anh giúp tôi nói với anh ấy một câu…” Bạch Trác ngập ngừng rồi sau đó mỉm cười. “Thôi không có gì đâu. Chúc anh năm mới vui vẻ!”
“Cô cũng vậy nhé!”
Bạch Trác gật đầu cảm ơn, cầm sủi cảo quay lại xe.
Cô mở cặp lồng sủi cảo còn nóng hổi, dùng muỗng múc một miếng bỏ vào miệng.
Mùi vị rất ngon, ngon hơn nhiều mấy chiếc sủi cảo bị vỡ vỏ mà cô đã ăn ở nhà.
Bạch Trác không đói. Lúc nấu sủi cảo cho Hứa Yếm, cô cũng đã ăn đôi chút, nhưng cô không định đem sủi cảo cho người khác. Không phải vì những chiếc sủi cảo này quý giá, mà bởi vì đây là sủi cảo dành riêng cho Hứa Yếm.
Anh không nhận nó, cô cũng không muốn cho ai.
Hứa Yếm thật là rắc rối!
Thực sự quá rắc rối!
Bạch Trác ăn những chiếc sủi cảo này, đột nhiên cảm thấy ấm ức.
Cô hiểu vì sao Hứa Yếm lại làm vậy, không ai có thể hiểu bằng cô.
Hai người khác nhau ở chỗ, Bạch Trác có đôi lúc dễ bị kích động, còn Hứa Yếm vẫn luôn sống rất lý trí.
Anh kịp thời ngăn chặn những tổn hại.
Hứa Yếm không muốn để cô phải lãng phí thời gian.
Trong lòng Bạch Trác thầm mắng anh, song câu mắng chưa đến cửa miệng cô đã ngậm lại.
Cô không nỡ.
Kể cả là nói thầm trong lòng, Bạch Trác cũng không nỡ mắng Hứa Yếm.
Cô tự mắng mình, đáng đời nhà mi!
Nếu như cô ngộ ra sớm hơn chút, nếu như tiếng chuông cảnh tỉnh trong lòng kêu lên sớm hơn chút, tránh xa Hứa Yếm sớm một chút, thôi nhìn về phía anh thì có lẽ cô đã không rơi vào tình cảnh này.
Ai cũng có bản năng tránh hại tìm lợi, Bạch Trác cũng vậy.
Có điều cô hiểu ra quá muộn, bản thân đã lún sâu mất rồi. Tuy thế, dù lún sâu cô cũng không hối hận, chỉ có chút tủi thân.
Nếm được vị chua xót trong miệng, Bạch Trác nhíu mày. Cô đưa tay lau nước mắt không biết từ bao giờ đã lem đầy mặt, sụt sịt cái mũi rồi lấy một tờ giấy lau nước mắt.
Cô không trách Hứa Yếm, cô chỉ tự trách mình.
Rõ ràng có rất nhiều cơ hội đã bày ra trước mắt nhưng cô không biết nắm bắt. Không thể trách người khác được.
Lúc còn nhỏ, khi Hứa Yếm giúp cô lấy lại mấy quyển tập vẽ, đáng lẽ ra cô phải nắm chặt lấy tay anh.
Đáng lẽ cô phải theo anh đến học tại trường trung học số 1 Mạn Thành.
Đáng lẽ cô phải học đại học ở trong nước.
Lẽ ra cô phải tỏ tình với Hứa Yếm từ ngay lần đầu tiên hai người gặp nhau trong quán tạp hóa đó.
…
Lần nào Bạch Trác cũng nhận ra Hứa Yếm.
Thế nhưng lần nào cô cũng để anh rời đi ngay trước mắt mình.
Bạch Trác không phải là một con người chỉ biết trốn chạy. Khi gặp chuyện cô muốn đương đầu và giải quyết nó.
Cô nghĩ đây phải chăng chính là sự trừng phạt ông trời dành cho cô.
Suốt 30 năm, Bạch Trác luôn trốn tránh chuyện của Hứa Yếm nên ông trời đã dùng 30 năm để trừng phạt cô.
Trừng phạt cô vì đắn đo không quyết đoán, trừng phạt cô vì cứ mãi chần chừ.
Chuyện tình yêu, tuy Bạch Trác không phải là một người mẫn cảm, song cũng không phải kẻ ngốc, không phát giác ra được điều đó. Những biến hóa tình cảm trong lòng cô trước nay đều để lại dấu vết có thể lần ra.
Nhưng Bạch Trác vẫn luôn từ chối thẳng thắn đối diện với cảm xúc của mình, bởi cô biết nó hoàn toàn đối ngược với con đường mà mình đang đi.
Con đường Bạch Trác phải đi đã được định sẵn vô cùng rõ ràng. Hứa Yếm chính là một lối rẽ ngang trên con đường bằng phẳng ấy.
Lối rẽ đó quá hẹp, đầy gập ghềnh và hết sức khó đi.
Chỉ cần cô có chút suy nghĩ bén lên, sẽ có vô số người kéo cô lại, mắng cô, thức tỉnh cô.
Huống hồ, cô cũng biết điều này không thích hợp.
Bạch Trác quá tự tin. Cô đã nghĩ chắc chắn rồi sẽ có một ngày cô không còn thích uống sữa chua, sẽ có một ngày cô có thể buông bỏ những rung động bé nhỏ như chuồn chuồn lướt nước kia, rồi sẽ có một ngày cô có thể bình tâm lại.
Vì vậy cô đã chọn gác lại.
Nhưng cuối cùng, tình cảm thầm lặng ấy lại ngày càng cháy mãnh liệt, cứ như vậy cho đến khi mất khống chế. Là vì cô vẫn luôn trốn tránh nên mới tạo ra tình cảnh ngày hôm nay.
Giữ chặt anh hoặc là buông bỏ anh, Bạch Trác đều không làm được.
Bạch Trác không làm sao lau hết được nước mắt trên mặt. Dường như những giọt lệ dồn nén 30 năm qua cứ thế tuôn ra.
“Em sai rồi, em sai rồi, em sai rồi…”
Bạch Trác dừng tay, cúi thấp đầu, đôi tay ôm chặt lấy cặp lồng giữ nhiệt. Bờ môi cô run rẩy, trong tiếng khóc nức nở xen lẫn câu nói lặp đi lặp lại.
Có thể bắt đầu lại một lần nữa không, có được không!
Từng giọt nước mắt rơi lã chã rơi vào cặp lồng giữ nhiệt, tạo thành gợn sóng lượn lờ rồi biến mất ở bên trong.
Đêm giao thừa, xe của Bạch Trác đã dừng bên ngoài trại giam Mạn Thành cả một đêm.
Thời khắc chuyển giao, Bạch Trác khẽ cất lên câu cô đã không nhờ người gác ngục chuyển lời.
“Chúc mừng năm mới, Hứa Yếm!”
__________________
Bạch Trác vô cùng ương ngạnh, mẹ Bạch thì lại bảo thủ, nên có những chuyện cực kì khó nói ra. Vì vậy có một khoảng thời gian dài cô không được bước vào nhà, cho dù là sang năm mới, giao thừa hay ngày lễ khác cô cũng không được bước vào nửa chân.
Bạch Trác cũng đã lường trước được vào cái đêm mà cô quay gót ra khỏi cửa nhà.
Là do Bạch Trác không thể nói ra, chứ không phải vì cô cứng đầu hay bởi mẹ Bạch quá cứng rắn. Là vì cô sợ mình nói ra thì không chỉ hủy hoại bản thân, mà còn hủy hoại một con người khác, hủy hoại hạnh phúc của một gia đình khác.
Chung sống với một người không phải Hứa Yếm, cô không thể làm được.
Cho nên từ đêm đó đến đêm giao thừa, Bạch Trác vẫn chưa thể về nhà, thỉnh thoảng cô mua vài món đồ rồi nhờ Bạch Lẫm mang sang.
Bạch Lẫm từng muốn khuyên nhủ em gái, nhưng khi thấy cô nhìn mình, anh ta lại chẳng thể thốt nên câu.
Bạch Trác không phải trẻ lên ba, thậm chí cô còn sáng suốt hơn rất nhiều người. Cô biết rõ bản thân đang làm gì, biết hậu quả khi làm như vậy và cũng sẵn sàng gánh chịu mọi hậu quả.
Bạch Lẫm không chắc mình có thể lay chuyển được em gái, chi bằng không nên nói ra, ngộ nhỡ Bạch Trác còn không thèm liên lạc với cả anh.
Bạch Trác giả vờ không thấy dáng vẻ ngập ngừng của Bạch Lẫm. Nhưng cô rất biết ơn, biết ơn sự im lặng của anh mình.
Trừ việc mâu thuẫn với gia đình, Bạch Trác cũng đã dần dần thích nghi được với nhịp sống hiện tại, làm quen với cuộc sống không có Hứa Yếm.
Cũng đã quen với việc mỗi lần đến đều bị từ chối bên ngoài cửa trại giam, đã 19 lần như thế rồi.
Nhưng đến ngày 20 tháng 5, Bạch Trác vẫn xin nghỉ phép 2 ngày.
Buổi sáng ngày đầu tiên, cô ra ngoài mua những nguyên liệu cần thiết rồi lăn xả trong bếp cả một buổi chiều, đến tận tám giờ mới ra ngoài. Trên mặt dính dầu mỡ mà cô cũng không biết, khóe môi bất giác cong cong nụ cười.
Tối hôm đó, Bạch Trác chìm vào giấc mộng với niềm hân hoan.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa hửng sáng Bạch Trác đã thức dậy. Rửa mặt qua loa xong cô lại chui vào trong bếp.
Năm giờ rưỡi đến chín giờ rưỡi, bận rộn suốt bốn tiếng đồng hồ.
Cô tắm rửa, đứng trước gương thay một bộ quần áo. Cuối cùng cô chọn một chiếc váy mình không hay mặc, là một chiếc váy dài màu xanh nhạt.
Hôm nay là một ngày đặc biệt.
Hôm nay là sinh nhật Hứa Yếm.
30 năm trước… không. Phải là ngày này 31 năm trước, ngày đầu tiên Hứa Yếm có mặt trên cuộc đời này.
Bạch Trác trang điểm nhẹ, xịt nước hoa, mặc váy dài và đi giày cao gót. Cô cầm hộp bánh sinh nhật đứng bên ngoài trại giam, hoàn toàn khác biệt với khung cảnh và những người đến đây.
Ánh mắt của những người xung quanh hoặc cố ý hoặc lơ đãng nhìn về phía Bạch Trác, có người còn to gan trắng trợn nhìn cô rồi thì thầm to nhỏ. Nhưng Bạch Trác không để ý, bây giờ trong đầu cô chỉ có mình Hứa Yếm thôi.
Hứa Yếm, sinh nhật vui vẻ!
Bạch Trác nôn nóng chờ đợi, cô muốn mình là người đầu tiên nói với Hứa Yếm câu chúc mừng sinh nhật. Cô hồi hộp như thể có ai tranh giành với mình vậy.
Cuối cùng đã đến lượt Bạch Trác.
Cô đưa bánh kem và đồ ăn cho người gác ngục, vẫn một câu nói quen thuộc: “Làm phiền anh rồi!”
Lúc này, tất cả những người đến đây đều đã bước vào trong chờ cuộc hội ngộ, chỉ có Bạch Trác đợi ở bên ngoài bức tường bao cao vút.
Bạch Trác cúi đầu ngắm nghía mũi chân, nghĩ bụng nếu hôm nay anh còn dám từ chối thì lần sau cô sẽ cho thêm một chút muối vào đồ ăn, mặn chết anh!
Nghĩ lâu lắm cuối cùng cô cũng chỉ nghĩ ra mỗi cách trừng phạt đó. Dường như cô đã quên lần nào đồ ăn cũng đều rơi cả vào bụng cô.
Đương lúc nghĩ ngợi miên man, cánh cửa nhỏ lại mở ra, Bạch Trác vô thức nín thở.
Mới có 5 phút, anh ăn nhanh như vậy sao.
Bạch Trác mấp máy môi, anh lại không nhận ư?
Cho dù là ngày thường hay lễ Tết, Hứa Yếm cũng chưa từng gặp mặt cô, đến cả đồ của cô anh cũng không nhận. Bất kể là đồ ăn hay sách, anh đều từ chối.
Lần nào cũng thế.
Bạch Trác giả vờ vui vẻ nói: “Vất vả…”
“Cô Bạch, Hứa Yếm đã nhận rồi.” Người gác ngục hình như còn vui hơn cả cô. “Tôi sợ cô chờ bên ngoài sốt ruột nên ra báo với cô một tiếng.”
Lúc đó trong đầu Bạch Trác chỉ còn có câu ‘anh ấy nhận đồ rồi’; sau đó cô buộc miệng hỏi: “Anh ấy nhận rồi?”
“Anh ấy nhận rồi, cũng ăn rồi.” Sợ cô không tin, người gác ngục còn cường điệu nói: “Bên trong có phải có một tấm thiệp, ở trên thiệp viết ‘Hứa Yếm, sinh nhật vui vẻ’ không. Là thật đó cô Bạch, tôi nhìn thấy anh ấy mở tấm thiệp ra rồi.”
Đôi mắt Bạch Trác cong cong, nở nụ cười để lộ cả chiếc răng nanh bình thường không thấy đâu.
Nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng khiến Bạch Trác trở nên tràn đầy sức sống, chiếc răng nanh còn khiến cô thêm phần tinh nghịch.
May mà hôm nay Hứa Yếm biết thức thời.
Nhìn thấy nụ cười của Bạch Trác, trong lòng người gác ngục thầm cảm thán: Đã gần hai năm rồi, đây là lần đầu tiên anh ta thấy cô cười.
Không phải một nụ cười gượng gạo, mà là một nụ cười chân thật từ tận trái tim.
“Cô Bạch, mọi việc đều đang dần chuyển biến tốt đẹp.” Trong mắt người gác ngục cũng ẩn chứa ý cười: “Cô nên như thế này, cười nhiều hơn. Hứa Yếm chắc chắn cũng thích trông thấy dáng vẻ này của cô.”
Bạch Trác sửng sốt, sau đó còn cười càng rạng rỡ hơn. Cô khom lưng nói: “Cảm ơn anh nhiều!”
Trên đường từ trại giam về nhà, cô vẫn giữ nguyên nụ cười, nhẹ nhàng nhưng làm người khác không thể bỏ qua.
Bánh kem là do Bạch Trác tự làm, những chữ trên tấm thiệp cũng là do cô viết, Hứa Yếm đã đọc được rồi.
Trong đầu Bạch Trác đang cố hình dung ra biểu cảm của anh khi nhìn thấy dòng chữ trên tấm thiệp. Cô tưởng tượng đến mọi khả năng, song đến cuối cùng vẫn nghĩ rằng chắc anh chẳng có biểu cảm gì.
Suy cho cùng, cô cũng chưa từng nhìn thấy những biểu cảm khác trên khuôn mặt Hứa Yếm. Nụ cười trên môi cô tắt ngúm, lông mày nhíu lại.
Nhưng cũng không phải không có khả năng, Bạch Trác cắn răng, cô đứng dậy khỏi sofa, bước nhanh về phía phòng ngủ. Cô cầm lấy khung ảnh ở trên tủ đầu giường, trỏ vào trong bức ảnh chuẩn bị hung hãn uy hiếp. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt trong tấm ảnh, toàn bộ những lời cô định nói đều nuốt hết vào bụng.
Bức hình Hứa Yếm trong khung ảnh được Bạch Trác cẩn thận dán lại. Mặc dù vẫn nhìn rõ vết xé rách nhưng dẫu sao cũng đã được ghép lại tương đối hoàn chỉnh.
Bạch Trác giơ tay chọc chọc vào má lúm vốn không hề tồn tại trên mặt của anh, thì thầm: “Sinh nhật vui vẻ, Hứa Yếm!”
Sinh nhật của Hứa Yếm là ngày 21 tháng 5.
521*, một ngày khiến người ta mong đợi biết bao.
*521 đọc theo phiên âm là “wu-er-yi”gần giống với âm “wo ai ni”, “我爱你” có nghĩa là “anh yêu em” (hoặc “em yêu anh”). Nên ngày 21 tháng 5 được xem như ngày Lễ Tình Nhân ở Trung Quốc.
Trong lòng Bạch Trác, mỗi lần cô nói với Hứa Yếm câu chúc mừng sinh nhật thì có nghĩa cô đang thổ lộ: ‘Em yêu anh’.
Sinh nhật vui vẻ, Hứa Yếm!
Em yêu anh, Hứa Yếm!
Đêm hôm đó, Bạch Trác ôm khung ảnh, trong giấc mơ cô cũng đang nói chúc mừng sinh nhật Hứa Yếm.
Trong mộng, cô không nhìn thấy mặt Hứa Yếm, chỉ nghe được giọng nói của anh.
“Sinh nhật vui vẻ, Hứa Yếm!”
“Ừ.” Hứa Yếm trong mơ như đang mỉm cười, anh đáp: “Anh cũng yêu em!”
Anh cũng yêu em, Bạch Trác!
HẾT CHƯƠNG 4
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook