Rực Rỡ Như Ánh Sao Trời
-
Chương 6: Quà đáp lễ
Tuỳ Diên chớp mắt.
Trong đầu như mở ra một thế giới mới.
Cô kéo khẩu trang, ngũ quan xinh đẹp rốt cuộc giãn ra, đuôi mắt giương lên một biên độ nhỏ, thậm chí quên luôn cả miệng vết thương đau đớn.
Không biết có phải ánh mắt của cô quá trần trụi hay không, mà làm hai người ngay lập tức phát hiện cái hàm nghĩa trong đó.
Giản Mặc Vân xoa ấn đường, mặt không chút biểu tình liếc mắt nhìn Lạc Hà một cái, nói trắng ra, "We are not a couple." (Chúng tôi không phải là một đôi đâu.)
Đây vẫn là lần đầu Tuỳ Diên nghe anh nói tiếng Anh, là chất giọng trầm thấp như người ngoại quốc, cảm xúc không tồi, nhè nhẹ ôn nhu, mang theo một tia gợi cảm làm người ta rung động.
Tay của Lạc Hà bỏ trong túi, đi đến bên cạnh của Giản Mặc Vân, thân thiết giơ tay ôm bả vai của anh, nói ra một câu quan trọng nhất: "Tên tiếng Anh của tôi là Denis, họ Giản, gọi là Lạc Hà......We are brothers." (Chúng tôi là anh em đấy!!)
Tuỳ Diên kinh ngạc mở to mắt.
Lạc Hà thế mà lại là anh em của bác sĩ Giản?!
Trong lúc nhất thời, Tuỳ Diên cảm thấy bản thân mình đã đi trước khúc tấu vận mệnh một đoạn dài rồi, chờ đến gần nơi thưởng thức quang cảnh thì ánh mặt trờ sáng chói tinh tế kéo dài chiếc bóng, quay đầu lại thì bên cạnh là một du khách mình đã từng gặp.
"Anh ấy là anh hai của tôi."
Lúc phát âm chữ hai (*), anh còn cố nhấn mạnh vào, không biết có phải cố ý hay không.
(*) Nhị (hai): có nghĩa là ngu ngốc í.
Lạc Hà như có ý liếc nhìn anh một cái, mới nói với Tuỳ Diên, "Tôi biết hai người biết nhau nên trên đường tới Cửu Viện đã nhắn tin cho em ấy."
Cách một lớp khẩu trang, Tuỳ Diên nhịn xuống sự đau đớn, miễn cưỡng lên tiếng, đại khái nói: "Bác sĩ Giản nếu sớm đã biết tôi rồi sao còn không chào hỏi....."
Giản Mặc Vân trầm mặc một chút mới trả lời lại cô, "Không tìm được cơ hội thích hợp, huống chi cô cũng không biết tôi là ai, nói hay không cũng có khác gì sao?"
Tuỳ Diên cảm thấy nghe cũng khá có lý....
Nhưng vẫn hơi kỳ quái.
Cô vốn dĩ không biết sự tồn tại của anh, cũng chỉ liên lạc với vị tiên sinh Denis của gia tộc Kiều Tư Đạt thôi, mà bác sĩ Giản cũng chả chủ động nhắc tới, đây là căn bản khồ thèm để ý đến mấy việc này sao.
Hình như có chút không rõ tình huống ra sao.
Lạc Hà ho khan vài tiếng, buông tay nói, "Tóm lại tôi đúng là vô dụng, gặp cái gì cũng không giúp được, quá....."
Anh ấy còn đang cố tìm từ ngữ thích hợp thì Giản Mặc Vân đã thay anh ấy nói, "Phế vật."
Lạc Hà:??????
Tuỳ Diêp nhấp môi, lại không dám cười thành tiếng.
Lạc Hà rũ khoé miệng, anh ấy phát hiện tiểu cô nương này lúc đối mặt với em anh ấy thì vô hình trở nên căng thẳng hơn, khí thế cũng yếu đi vài phần.
"Tôi mấy hôm trước về nước mới nghe em tôi nhắc, biết được cô và bạn đến phòng khám của em ấy, vốn dĩ định hôm nay nói.... Khoan đã, có điện thoại, để tôi gọi tài xế đem xe lại đây."
Người đàn ông vừa nói vừa cầm điện thoại đi ra khỏi phòng khám.
Đột nhiên chỉ còn lại hai người Tuỳ Diên và bác sĩ Giản, may là phòng bệnh vang lên giọng nói của rất nhiều người, còn có tiếng máy móc, vừa lúc làm giảm sự trầm mặc ngắn ngủi này.
Tuỳ Diên chớp mắt, ngưng thần suy nghĩ, tiếp nhận quan hệ của hai người.
Giản Mặc Vân thấy cô rất muốn nói chuyện, nhưng một câu cũng không nói được, liền cười khẽ.
Lúc này, anh không đeo khẩu trang, lộ rõ đôi mắt sâu thẳm, đáy mắt lại rất trong trẻo, "Chờ miệng vết thương của cô tốt lên, nhớ đến cảm ơn tôi đấy."
Tuỳ Diên: "??"
"Không nên cảm ơn người giúp cô giải quyết mấy phiền toái đó sao?"
Đôi mắt của cô mở tỏ, tỏ vẻ có thể.
"Mấy ngày này cần phải ăn kiêng, phải vệ sinh khoang miệng sạch sẽ, nếu thấy khó chịu thì lập tức tới đây." Lúc nói chuyện, khuôn mặt của Giản Mặc Vân không chút gợn sóng nhưng ngữ khí lại ôn hoà như cũ, "Trong nhà có thuốc giảm đau không? Đêm nay nhất định sẽ rất khó chịu, nếu chịu không nổi nữa thì uống một viên."
Tuỳ Diên nghe xong lời bác sĩ dặn, đôi tay ôm lấy khẩu trang, ngoan ngoãn gật đầu.
......
Vất vả thống khổ trôi qua mấy ngày, toàn bộ thần kinh miệng đều co rút đau đớn, miệng vết thương của Tuỳ Diên dần khép lại, nói chuyện cũng nhanh nhẹn hơn một chút.
Văn phòng công ty bắt đầu mở rộng trang trí, ngoài sân được trồng cây nho và cây lưu, mưa nhỏ rơi tí tách làm cho người ta có một loại cảm giác an bình lại ồn ào thế tục.
Tuỳ Diên ngồi trên sô pha trong văn phòng, bên người chất đầy mấy cái gối đầu.
Nóng quá.
Cô ném hai cái gối ôm xuống, đặt Ipad lên đầu gối, vừa xem hợp đồng vừa bắt đầu nghĩ lại những việc xảy ra trước đó.
Vẫn là cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được.
Tuỳ Diên nghiêm túc nhớ lại, chỉ nghe thấy một tiếng "Đùng" rất nhỏ ------
Một túi đồ đập xuống bàn trước mặt cô.
Là sữa đậu nành.
"Đúng là tức chết mà, cậu vốn dĩ đã gầy rồi, bây giờ nhìn lại còn ốm hơn mấy kí nữa chứ!"
Bàng Sơ Sơ biết mấy ngày nay cô không ăn uống gì, cho nên cố ý mua sữa đậu nành ở cửa hàng cô thích nhất đến thăm bệnh.
Lúc Tuỳ Diên đỡ hơn chút thì liền đem chuyện Giản Mặc Vân là em trai của Lạc Hà nói với cô ấy, lúc đó Bàng Sơ Sơ cũng đã bắt đầu niềng mặt trong, đeo nguyên hàm niềng răng, nói chuyện cũng không tiện, hai người câu được câu không, ông nói gà bà nói thịt, khó khăn lắm mới nói rõ ràng được mọi chuyện.
Mấy ngày nay Sơ Sơ cũng rất bận, cẩu tử nhà cô nàng ở trường có đại hội thể thao, thừa dịp kì nghỉ ngắn mà ngồi xe lửa tới thành phố S, chua xót nhất của yêu xa chính là muốn gặp nhưng không thể gặp được, nhưng khoảnh khắc gặp nhau thì bắt đầu ngọt ngọt ngào ngào liền.
Hai người tán gẫu một chút, một vị chủ quản hoạt động của công ty cũng đến đây, là người phụ nữ trẻ tuổi mở hai trụ sở ở Bắc Mỹ, là bạn học ở Đại học Columbia với Tuỳ Diên, "Diên nhi à, em tuyệt đối không đoán được đâu, người kia lên hot search rồi đấy."
Bàng Sơ Sơ thẳng thắn, lập tức hỏi: "Là ai thế?"
Tuỳ Diên chỉ cần nghĩ một chút là biết cô ấy đang nói gì, "Chị nói Nam Nam sao?"
Bạn học nhỏ gật đầu như giã tỏi, Bàng Sơ Sơ ghét bỏ nhíu mày, "Cô ta lại sao nữa vậy?"
Trang Tễ Nam là người bạn cùng xây dựng sự nghiệp với Tuỳ Diên lúc năm hai, nhưng sau đó lại đường ai nấy đi, hai người cùng nhau sáng lập một thương hiệu trang phục, khá nổi tiếng trên INS (**)
(**) INS: viết tắt của instagram
Rất nhanh, hai người vấp phải sự bất đồng trong kinh doanh, tính cách ai cũng bướng bỉnh nên thường xuyên vì một quyết định mà cãi nhau ồn ào.
Trang Tễ Nam đối với sự thành công và khát vọng kiếm tiền như lửa sém lông mày, cô ta muốn cửa hàng phải thu vào được 5 triệu trong hai năm, tự mình phải nổi tiếng trên võng hồng (****), còn muốn dựa vào mấy lưu lượng (***) giúp đỡ lăng xê.
(***) lưu lượng: là cụm từ đặc biệt chỉ những minh tinh sở hữu cho mình lượng fan hâm mộ hùng hậu.
(****) võng hồng: chỉ những người nổi tiếng trên mạng.
Cô ta muốn trở thành thương hiệu của công chúng, kiếm tiền vừa nhanh vừa dễ, nhưng Tuỳ Diên lại muốn làm một sản phẩm xa xỉ tinh tuý trải qua hai ba khâu, giống như thương hiệu "Lisa Roseland" bây giờ, ngoại trừ bản vẽ của nhà thiết kế, còn phải lựa chọn chất vải, rồi trải qua mấy vòng sàng lọc trước khi quyết định có đưa ra thị trường hay không.
Nếu một chu kỳ sản xuất bị kéo dài, đầu tư lúc đầu rất lớn, nên nhất định sẽ bị lỗ, nhưng tầm nhìn của Tuỳ Diên rất xa, cô muốn mở một cửa hàng và thực hiện show biểu diễn thời trang của những thiết kế đó.....
Hai người làm bạn thì không thành vấn đề, nhưng không thể trở thành đối tác kinh doanh cùng nhau gây dựng sự nghiệp được.
Hai cô từng cùng trải qua tết Nguyên Tiêu ở nơi đất khách quê người, cùng nấu bânhs trôi, cùng nhau ngắm trăng nhớ nhà, thậm chí cùng nhau đi đón năm mới trong biển người tấp nập ở Quảng Trường Thời Đại tại New York....
Cuối cùng, Tuỳ Diên quyết định bán trao tay 20% cổ phần của mình cho một học tỷ cùng hợp tác, cầm mấy trăm vạn về nước, một lần nữa bắt đầu lại.
Tuỳ Diên mở điện thoại ra xem cái video lên hot search một chút.
Trang Tễ Nam nổi giận ở phòng làm việc của mình, trách mắng mấy nhân viên làm việc lười biếng và tắc trắc, nói họ không lễ phép với fans, rồi không có thái độ tin cậy của thương nhân, ngôn từ của cô ta sắc bén, mạnh mẽ kiên cường, mấy bình luận ở dưới đều nói cô ta là tổng giám đốc bá đạo, không chỉ đẹp mà còn có năng lực cao.
Bàng Sơ Sơ trước giờ không có hảo cảm với cô ta, âm dương quái khí nói, "Thôi đi, coi người khác là kẻ ngốc sao? Sao trùng hợp mà có người quay được chứ? Chắc cài người mua hot search chứ gì."
Chị gái bím tóc tấm tắc hai tiếng, nghiêm túc nói, "Hơn nữa, chị còn nghe được một tin khủng khiếp hơn nữa."
Chưa nói được gì thì điện thoại của Bàng Sơ Sơ đã rung lên, cô ấy nhìn thoáng qua dãy số trên màn hình, nhanh chóng quyết định trả lời cuộc gọi, gương mặt tươi cười nghe điện thoại.
"Alo? Chào anh." Cô ấy nói.
Tuỳ Diên còn tưởng rằng là bạn trai của cô ấy, kết quả không biết sao điện thoại lại đưa đến trước mặt mình.
Bàng Sơ Sơ: "Là bác sĩ Giản gọi, anh ấy bảo cậu nghe điện thoại, thuận tiện hỏi thăm cậu luôn."
Tuỳ Diên giật mình, lúc phản ứng lại thì đã theo bản năng trả lời đối phương, "Tuỳ Diên sao? Xin chào, mấy ngày nay hồi phục thế nào rồi? Có đỡ hơn không?"
Tai nghe truyền đến giọng nam quen thuộc lại uyển chuyển, mỗi một âm tiết đều như đánh vào lòng người.
"Không sao nữa rồi, cảm ơn bác sĩ Giản."
Cô nề nếp trả lời, trong đầu đột nhiên nghĩ tới cái gì liền cười rộ lên, "Bác sĩ Giản, bây giờ tôi biết vì sao cảm thấy anh có chút quen rồi."
Giản Mặc Vân hơi dừng một chút, đang muốn mở miệng lại nghe thấy Tuỳ Diên đã tự cho là đúng mà nói, "Anh là em của Denis, hai người lớn lên khá giống nhau đấy."
Giản Mặc Vân: "....."
Lát sau, Tuỳ Diên nghe thấy bác sĩ Giản cười một tiếng, nhưng ý cười của anh có chút không ôn nhu, thậm chí làm người ta có chút.....Hoảng sợ.
Bác sĩ Giản: "Ngày mai đến tái khám xem thử một chút."
Tuỳ Diên:???
"Cái gì? Tôi chỉ là bị thương ở nướu thôi mà.... Bây giờ đã đỡ nhiều lắm rồi, còn phải đi tái khám sao?"
Nghe thấy cô căng thẳng hỏi, Giản Mặc Vân nhẹ nhàng bật cười, giọng nói như rót mật, có chút khàn lại có chút lạnh nhạt.
Tuỳ Diên rất ghét đi bệnh viện, trong lòng hơi căng thẳng, sau vài giây mới phát hiện bản thân bị lừa, lỗ tai đỏ bừng.
"Bác sĩ Giản......"
"Chỉ đùa một chút thôi, cô không có việc gì thì tốt rồi. Tôi là muốn nói, Lạc Hà nói nắp ly rượu đã đến sân bay an toàn rồi, nhà bảo tàng cũng đã phái bảo vệ đến rồi, qua mấy ngày nữa sẽ tổ chức nghi thức quyên tặng chính thức."
Giản Mặc Vân khôi phục lại trạng thái trầm ổn cẩn thận như cũ.
Tuỳ Diên còn muốn nói cái gì, nhưng nghe thấy đầu bên kia hình như có người tìm anh, bác sĩ Giản vừa nói nội dung trị liệu, vừa trả lời, "Xin lỗi, đến giờ tôi phải vào phòng phẫu thuật rồi."
"Khoan đã, anh gọi cho Sơ Sơ là....."
"Tôi chỉ muốn hỏi cô ấy là bộ niềng thế nào, mới đeo sẽ không quen lắm, đừng để bản thân bị thương.... Không có việc gì, tôi sẽ liên lạc với cô ấy sau." Nói xong, anh liền cúp điện thoại.
Tuỳ Diên truyền đạt lại lời nói của bác sĩ Giản cho Bàng Sơ Sơ.
Vẻ mặt của Bàng Sơ Sơ như rơi vào trong mộng.
Ha?????
Còn tưởng bác sĩ của mình gọi điện thoại tới hỏi thăm, ai dè anh ấy không chỉ nói chuyện phiếm vui vẻ với em gái khác, mà ngay cả một câu cũng không thèm nói với mình liền cúp điện thoại rồi, xin hỏi đây là ý gì hả????
Trong đầu như mở ra một thế giới mới.
Cô kéo khẩu trang, ngũ quan xinh đẹp rốt cuộc giãn ra, đuôi mắt giương lên một biên độ nhỏ, thậm chí quên luôn cả miệng vết thương đau đớn.
Không biết có phải ánh mắt của cô quá trần trụi hay không, mà làm hai người ngay lập tức phát hiện cái hàm nghĩa trong đó.
Giản Mặc Vân xoa ấn đường, mặt không chút biểu tình liếc mắt nhìn Lạc Hà một cái, nói trắng ra, "We are not a couple." (Chúng tôi không phải là một đôi đâu.)
Đây vẫn là lần đầu Tuỳ Diên nghe anh nói tiếng Anh, là chất giọng trầm thấp như người ngoại quốc, cảm xúc không tồi, nhè nhẹ ôn nhu, mang theo một tia gợi cảm làm người ta rung động.
Tay của Lạc Hà bỏ trong túi, đi đến bên cạnh của Giản Mặc Vân, thân thiết giơ tay ôm bả vai của anh, nói ra một câu quan trọng nhất: "Tên tiếng Anh của tôi là Denis, họ Giản, gọi là Lạc Hà......We are brothers." (Chúng tôi là anh em đấy!!)
Tuỳ Diên kinh ngạc mở to mắt.
Lạc Hà thế mà lại là anh em của bác sĩ Giản?!
Trong lúc nhất thời, Tuỳ Diên cảm thấy bản thân mình đã đi trước khúc tấu vận mệnh một đoạn dài rồi, chờ đến gần nơi thưởng thức quang cảnh thì ánh mặt trờ sáng chói tinh tế kéo dài chiếc bóng, quay đầu lại thì bên cạnh là một du khách mình đã từng gặp.
"Anh ấy là anh hai của tôi."
Lúc phát âm chữ hai (*), anh còn cố nhấn mạnh vào, không biết có phải cố ý hay không.
(*) Nhị (hai): có nghĩa là ngu ngốc í.
Lạc Hà như có ý liếc nhìn anh một cái, mới nói với Tuỳ Diên, "Tôi biết hai người biết nhau nên trên đường tới Cửu Viện đã nhắn tin cho em ấy."
Cách một lớp khẩu trang, Tuỳ Diên nhịn xuống sự đau đớn, miễn cưỡng lên tiếng, đại khái nói: "Bác sĩ Giản nếu sớm đã biết tôi rồi sao còn không chào hỏi....."
Giản Mặc Vân trầm mặc một chút mới trả lời lại cô, "Không tìm được cơ hội thích hợp, huống chi cô cũng không biết tôi là ai, nói hay không cũng có khác gì sao?"
Tuỳ Diên cảm thấy nghe cũng khá có lý....
Nhưng vẫn hơi kỳ quái.
Cô vốn dĩ không biết sự tồn tại của anh, cũng chỉ liên lạc với vị tiên sinh Denis của gia tộc Kiều Tư Đạt thôi, mà bác sĩ Giản cũng chả chủ động nhắc tới, đây là căn bản khồ thèm để ý đến mấy việc này sao.
Hình như có chút không rõ tình huống ra sao.
Lạc Hà ho khan vài tiếng, buông tay nói, "Tóm lại tôi đúng là vô dụng, gặp cái gì cũng không giúp được, quá....."
Anh ấy còn đang cố tìm từ ngữ thích hợp thì Giản Mặc Vân đã thay anh ấy nói, "Phế vật."
Lạc Hà:??????
Tuỳ Diêp nhấp môi, lại không dám cười thành tiếng.
Lạc Hà rũ khoé miệng, anh ấy phát hiện tiểu cô nương này lúc đối mặt với em anh ấy thì vô hình trở nên căng thẳng hơn, khí thế cũng yếu đi vài phần.
"Tôi mấy hôm trước về nước mới nghe em tôi nhắc, biết được cô và bạn đến phòng khám của em ấy, vốn dĩ định hôm nay nói.... Khoan đã, có điện thoại, để tôi gọi tài xế đem xe lại đây."
Người đàn ông vừa nói vừa cầm điện thoại đi ra khỏi phòng khám.
Đột nhiên chỉ còn lại hai người Tuỳ Diên và bác sĩ Giản, may là phòng bệnh vang lên giọng nói của rất nhiều người, còn có tiếng máy móc, vừa lúc làm giảm sự trầm mặc ngắn ngủi này.
Tuỳ Diên chớp mắt, ngưng thần suy nghĩ, tiếp nhận quan hệ của hai người.
Giản Mặc Vân thấy cô rất muốn nói chuyện, nhưng một câu cũng không nói được, liền cười khẽ.
Lúc này, anh không đeo khẩu trang, lộ rõ đôi mắt sâu thẳm, đáy mắt lại rất trong trẻo, "Chờ miệng vết thương của cô tốt lên, nhớ đến cảm ơn tôi đấy."
Tuỳ Diên: "??"
"Không nên cảm ơn người giúp cô giải quyết mấy phiền toái đó sao?"
Đôi mắt của cô mở tỏ, tỏ vẻ có thể.
"Mấy ngày này cần phải ăn kiêng, phải vệ sinh khoang miệng sạch sẽ, nếu thấy khó chịu thì lập tức tới đây." Lúc nói chuyện, khuôn mặt của Giản Mặc Vân không chút gợn sóng nhưng ngữ khí lại ôn hoà như cũ, "Trong nhà có thuốc giảm đau không? Đêm nay nhất định sẽ rất khó chịu, nếu chịu không nổi nữa thì uống một viên."
Tuỳ Diên nghe xong lời bác sĩ dặn, đôi tay ôm lấy khẩu trang, ngoan ngoãn gật đầu.
......
Vất vả thống khổ trôi qua mấy ngày, toàn bộ thần kinh miệng đều co rút đau đớn, miệng vết thương của Tuỳ Diên dần khép lại, nói chuyện cũng nhanh nhẹn hơn một chút.
Văn phòng công ty bắt đầu mở rộng trang trí, ngoài sân được trồng cây nho và cây lưu, mưa nhỏ rơi tí tách làm cho người ta có một loại cảm giác an bình lại ồn ào thế tục.
Tuỳ Diên ngồi trên sô pha trong văn phòng, bên người chất đầy mấy cái gối đầu.
Nóng quá.
Cô ném hai cái gối ôm xuống, đặt Ipad lên đầu gối, vừa xem hợp đồng vừa bắt đầu nghĩ lại những việc xảy ra trước đó.
Vẫn là cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được.
Tuỳ Diên nghiêm túc nhớ lại, chỉ nghe thấy một tiếng "Đùng" rất nhỏ ------
Một túi đồ đập xuống bàn trước mặt cô.
Là sữa đậu nành.
"Đúng là tức chết mà, cậu vốn dĩ đã gầy rồi, bây giờ nhìn lại còn ốm hơn mấy kí nữa chứ!"
Bàng Sơ Sơ biết mấy ngày nay cô không ăn uống gì, cho nên cố ý mua sữa đậu nành ở cửa hàng cô thích nhất đến thăm bệnh.
Lúc Tuỳ Diên đỡ hơn chút thì liền đem chuyện Giản Mặc Vân là em trai của Lạc Hà nói với cô ấy, lúc đó Bàng Sơ Sơ cũng đã bắt đầu niềng mặt trong, đeo nguyên hàm niềng răng, nói chuyện cũng không tiện, hai người câu được câu không, ông nói gà bà nói thịt, khó khăn lắm mới nói rõ ràng được mọi chuyện.
Mấy ngày nay Sơ Sơ cũng rất bận, cẩu tử nhà cô nàng ở trường có đại hội thể thao, thừa dịp kì nghỉ ngắn mà ngồi xe lửa tới thành phố S, chua xót nhất của yêu xa chính là muốn gặp nhưng không thể gặp được, nhưng khoảnh khắc gặp nhau thì bắt đầu ngọt ngọt ngào ngào liền.
Hai người tán gẫu một chút, một vị chủ quản hoạt động của công ty cũng đến đây, là người phụ nữ trẻ tuổi mở hai trụ sở ở Bắc Mỹ, là bạn học ở Đại học Columbia với Tuỳ Diên, "Diên nhi à, em tuyệt đối không đoán được đâu, người kia lên hot search rồi đấy."
Bàng Sơ Sơ thẳng thắn, lập tức hỏi: "Là ai thế?"
Tuỳ Diên chỉ cần nghĩ một chút là biết cô ấy đang nói gì, "Chị nói Nam Nam sao?"
Bạn học nhỏ gật đầu như giã tỏi, Bàng Sơ Sơ ghét bỏ nhíu mày, "Cô ta lại sao nữa vậy?"
Trang Tễ Nam là người bạn cùng xây dựng sự nghiệp với Tuỳ Diên lúc năm hai, nhưng sau đó lại đường ai nấy đi, hai người cùng nhau sáng lập một thương hiệu trang phục, khá nổi tiếng trên INS (**)
(**) INS: viết tắt của instagram
Rất nhanh, hai người vấp phải sự bất đồng trong kinh doanh, tính cách ai cũng bướng bỉnh nên thường xuyên vì một quyết định mà cãi nhau ồn ào.
Trang Tễ Nam đối với sự thành công và khát vọng kiếm tiền như lửa sém lông mày, cô ta muốn cửa hàng phải thu vào được 5 triệu trong hai năm, tự mình phải nổi tiếng trên võng hồng (****), còn muốn dựa vào mấy lưu lượng (***) giúp đỡ lăng xê.
(***) lưu lượng: là cụm từ đặc biệt chỉ những minh tinh sở hữu cho mình lượng fan hâm mộ hùng hậu.
(****) võng hồng: chỉ những người nổi tiếng trên mạng.
Cô ta muốn trở thành thương hiệu của công chúng, kiếm tiền vừa nhanh vừa dễ, nhưng Tuỳ Diên lại muốn làm một sản phẩm xa xỉ tinh tuý trải qua hai ba khâu, giống như thương hiệu "Lisa Roseland" bây giờ, ngoại trừ bản vẽ của nhà thiết kế, còn phải lựa chọn chất vải, rồi trải qua mấy vòng sàng lọc trước khi quyết định có đưa ra thị trường hay không.
Nếu một chu kỳ sản xuất bị kéo dài, đầu tư lúc đầu rất lớn, nên nhất định sẽ bị lỗ, nhưng tầm nhìn của Tuỳ Diên rất xa, cô muốn mở một cửa hàng và thực hiện show biểu diễn thời trang của những thiết kế đó.....
Hai người làm bạn thì không thành vấn đề, nhưng không thể trở thành đối tác kinh doanh cùng nhau gây dựng sự nghiệp được.
Hai cô từng cùng trải qua tết Nguyên Tiêu ở nơi đất khách quê người, cùng nấu bânhs trôi, cùng nhau ngắm trăng nhớ nhà, thậm chí cùng nhau đi đón năm mới trong biển người tấp nập ở Quảng Trường Thời Đại tại New York....
Cuối cùng, Tuỳ Diên quyết định bán trao tay 20% cổ phần của mình cho một học tỷ cùng hợp tác, cầm mấy trăm vạn về nước, một lần nữa bắt đầu lại.
Tuỳ Diên mở điện thoại ra xem cái video lên hot search một chút.
Trang Tễ Nam nổi giận ở phòng làm việc của mình, trách mắng mấy nhân viên làm việc lười biếng và tắc trắc, nói họ không lễ phép với fans, rồi không có thái độ tin cậy của thương nhân, ngôn từ của cô ta sắc bén, mạnh mẽ kiên cường, mấy bình luận ở dưới đều nói cô ta là tổng giám đốc bá đạo, không chỉ đẹp mà còn có năng lực cao.
Bàng Sơ Sơ trước giờ không có hảo cảm với cô ta, âm dương quái khí nói, "Thôi đi, coi người khác là kẻ ngốc sao? Sao trùng hợp mà có người quay được chứ? Chắc cài người mua hot search chứ gì."
Chị gái bím tóc tấm tắc hai tiếng, nghiêm túc nói, "Hơn nữa, chị còn nghe được một tin khủng khiếp hơn nữa."
Chưa nói được gì thì điện thoại của Bàng Sơ Sơ đã rung lên, cô ấy nhìn thoáng qua dãy số trên màn hình, nhanh chóng quyết định trả lời cuộc gọi, gương mặt tươi cười nghe điện thoại.
"Alo? Chào anh." Cô ấy nói.
Tuỳ Diên còn tưởng rằng là bạn trai của cô ấy, kết quả không biết sao điện thoại lại đưa đến trước mặt mình.
Bàng Sơ Sơ: "Là bác sĩ Giản gọi, anh ấy bảo cậu nghe điện thoại, thuận tiện hỏi thăm cậu luôn."
Tuỳ Diên giật mình, lúc phản ứng lại thì đã theo bản năng trả lời đối phương, "Tuỳ Diên sao? Xin chào, mấy ngày nay hồi phục thế nào rồi? Có đỡ hơn không?"
Tai nghe truyền đến giọng nam quen thuộc lại uyển chuyển, mỗi một âm tiết đều như đánh vào lòng người.
"Không sao nữa rồi, cảm ơn bác sĩ Giản."
Cô nề nếp trả lời, trong đầu đột nhiên nghĩ tới cái gì liền cười rộ lên, "Bác sĩ Giản, bây giờ tôi biết vì sao cảm thấy anh có chút quen rồi."
Giản Mặc Vân hơi dừng một chút, đang muốn mở miệng lại nghe thấy Tuỳ Diên đã tự cho là đúng mà nói, "Anh là em của Denis, hai người lớn lên khá giống nhau đấy."
Giản Mặc Vân: "....."
Lát sau, Tuỳ Diên nghe thấy bác sĩ Giản cười một tiếng, nhưng ý cười của anh có chút không ôn nhu, thậm chí làm người ta có chút.....Hoảng sợ.
Bác sĩ Giản: "Ngày mai đến tái khám xem thử một chút."
Tuỳ Diên:???
"Cái gì? Tôi chỉ là bị thương ở nướu thôi mà.... Bây giờ đã đỡ nhiều lắm rồi, còn phải đi tái khám sao?"
Nghe thấy cô căng thẳng hỏi, Giản Mặc Vân nhẹ nhàng bật cười, giọng nói như rót mật, có chút khàn lại có chút lạnh nhạt.
Tuỳ Diên rất ghét đi bệnh viện, trong lòng hơi căng thẳng, sau vài giây mới phát hiện bản thân bị lừa, lỗ tai đỏ bừng.
"Bác sĩ Giản......"
"Chỉ đùa một chút thôi, cô không có việc gì thì tốt rồi. Tôi là muốn nói, Lạc Hà nói nắp ly rượu đã đến sân bay an toàn rồi, nhà bảo tàng cũng đã phái bảo vệ đến rồi, qua mấy ngày nữa sẽ tổ chức nghi thức quyên tặng chính thức."
Giản Mặc Vân khôi phục lại trạng thái trầm ổn cẩn thận như cũ.
Tuỳ Diên còn muốn nói cái gì, nhưng nghe thấy đầu bên kia hình như có người tìm anh, bác sĩ Giản vừa nói nội dung trị liệu, vừa trả lời, "Xin lỗi, đến giờ tôi phải vào phòng phẫu thuật rồi."
"Khoan đã, anh gọi cho Sơ Sơ là....."
"Tôi chỉ muốn hỏi cô ấy là bộ niềng thế nào, mới đeo sẽ không quen lắm, đừng để bản thân bị thương.... Không có việc gì, tôi sẽ liên lạc với cô ấy sau." Nói xong, anh liền cúp điện thoại.
Tuỳ Diên truyền đạt lại lời nói của bác sĩ Giản cho Bàng Sơ Sơ.
Vẻ mặt của Bàng Sơ Sơ như rơi vào trong mộng.
Ha?????
Còn tưởng bác sĩ của mình gọi điện thoại tới hỏi thăm, ai dè anh ấy không chỉ nói chuyện phiếm vui vẻ với em gái khác, mà ngay cả một câu cũng không thèm nói với mình liền cúp điện thoại rồi, xin hỏi đây là ý gì hả????
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook