Rực Cháy
-
Chương 37
Buổi chiều chỉ có một tiết giải phẫu, gần tới lúc tan học Chử Vệ Lâm và vài bạn học tụ tập lại thì thầm to nhỏ mấy câu với nhau. Sau đó lén lút đến bên cạnh Khang Chước, điên cuồng nháy mắt với cậu: “Người anh em, tối nay có hẹn không?” Biểu cảm chẳng khác mấy má mì khu đèn đỏ là bao.
Khang Chước đang rửa tay, cậu không hiểu ám hiệu của Chử Vệ Lâm, hỏi anh muốn làm gì.
Chử Vệ Lâm chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Có tới ăn thỏ không? Mấy người chúng tôi định đợi lát nữa trộm hai con thỏ trong lớp giải phẫu đi, mang về ký túc xá nướng lên, sau đó ăn kèm với mì tôm trộn ớt chưng dầu.”
“Buổi tối tôi về nhà ăn cơm.” Khang Chước suy nghĩ một lúc lại hỏi: “Mà mọi người lấy đâu ra nồi để làm?”
Chử Vệ Lâm đắc ý nói: “Là đồ cất giấu của người anh em phòng bên á.”
“Trường học không cho phép mang động vật trong lớp giải phẫu ra làm đồ ăn, cũng không được bí mật dùng đồ điện có công suất lớn, các anh cẩn thận đừng để bị bắt.”
“Yên tâm, yên tâm ~”
Ngoài miệng Khang Chước nói là muốn về nhà ăn tối, nhưng thật ra cậu muốn đến nhà Quyền Hoa Thần ăn cơ. Bởi vì khai giảng xong thực sự quá bận rộn, Khang Chước vẫn luôn ở lại ký túc xá, đã gần một tuần cậu không về nhà. Ngày mai là thứ sáu không có tiết học buổi sáng, nên sớm nay cậu đã hẹn trước với Quyền Hoa Thần sẽ về ăn cơm vào buổi tối.
Nghĩ đến sắp tới lúc hẹn, Khang Chước bước đi cũng nhanh hơn, vừa lái xe vừa ngâm nga khúc nhạc nhỏ, thậm chí còn không thèm để ý đến việc bị kẹt xe trên đường.
Sau khi tới tiểu khu, Khang Chước đậu xe về gara nhà mình trước, sau đó mới lon ton chạy sang nhà Quyền Hoa Thần. Cậu vừa chuẩn bị ấn mật mã mở cửa thì cánh cửa đã được mở ra từ bên trong.
“Mừng em về nhà.”
Quyền Hoa Thần mặc một bộ quần áo ở nhà thoải mái đứng dựa vào khung cửa, vẻ mặt dịu dàng, đeo tạp dề quanh eo, còn Lazzy thì ngồi xổm bên chân hắn không ngừng vẫy đuôi.
“Hì hì.” Khang Chước ngửa đầu cười với hắn, để lộ hàm răng trắng đều: “Hôm nay cậu về sớm thật.”
“Là em về muộn, tắc đường sao?” Quyền Hoa Thần cầm lấy balo của Khang Chước đón cậu vào cửa.
“Dạ, không biết vì sao hôm nay lại cực kỳ tắc.” Khang Chước chuẩn bị thay giày thì điện thoại đột nhiên rung lên, là học trưởng ở phòng thí nghiệm gọi tới, cậu vội vàng nhận điện thoại ngay.
Dự án mà phòng thí nghiệm hợp tác với Toàn Hòa đang được tiến hành ổn định. Lúc trước Khang Chước phụ trách ghi chép một nhóm số liệu thí nghiệm, hôm nay khi học trưởng dùng phần số liệu kia cảm thấy có mấy chỗ không đúng, nên đã tìm tới Khang Chước để xác nhận.
Khang Chước yên lặng nghe một lúc, cũng chẳng quan tâm đến việc thay giày nữa. Cậu lấy lại balo từ trong tay Quyền Hoa Thần, lấy giấy bút ra ghi chép, đứng ở cửa chính, dựa vào tường bắt đầu vừa tính toán vừa thảo luận với học trưởng.
Quyền Hoa Thần mỉm cười lắc đầu, ngồi xổm xuống giúp Khang Chước thay giày.
Khang Chước tập trung nói chuyện điện thoại, hoàn toàn không chú ý tới Quyền Hoa Thần đang làm gì. Quyền Hoa Thần bảo cậu nhấc chân thì cậu nhấc chân, bảo cậu đi dép thì cậu đi dép, cuối cùng lại bị dẫn đến ngồi xuống trước bàn ăn.
Chờ tới khi Khang Chước cúp điện thoại, đặt bút giấy xuống định thần lại, cậu nhìn một bàn thức ăn trước mặt, cảm giác mình giống như đã xuyên qua thời không, thiếu mất một đoạn ký ức. Nếu không căn bản không có cách giải thích tại sao cậu đã thay sang dép lê, ngồi bên bàn ăn, lại còn được Quyền Hoa Thần đút hơn nửa bát cơm.
“Há miệng.”
Quyền Hoa Thần đưa một thìa cơm đưa đến bên miệng Khang Chước, cho dù chỉ là một thìa cơm nhỏ nhưng cũng vô cùng đầy đủ —— Một phần cơm trắng óng ánh nằm phía dưới, phía trên là vài sợi khoai tây dài nhỏ, ở trên khoai tây sợi lại có một miếng thịt tôm được dưới thêm sốt giấm, làm cho người ta liếc mắt một cái cũng đã thèm đến nhỏ dãi.
Lúc này Khang Chước ngượng ngùng, muốn cầm lấy thìa nhưng Quyền Hoa Thần tránh đi: “Ăn nốt thìa này trước đã.”
Khang Chước há miệng ăn, sau đó Quyền Hoa Thần đưa thìa cho cậu, bắt đầu ăn cơm của mình.
Khang Chước nhai thức ăn trong miệng, thể xác và tinh thần đều được thỏa mãn cực kỳ lớn, nhưng khi cậu nhìn tới bát cơm của Quyền Hoa Thần vẫn chưa được động đến, cảm giác áy náy lại cuồn cuộn trào ra.
Kể từ ngày sinh nhật của Doãn Đông Phàm, Quyền Hoa Thần vẫn luôn chăm sóc cho cậu, dẫn cậu tới bờ biển chơi, nấu cơm cho cậu ăn, dạy cậu bơi lội… Quyền Hoa Thần vốn không cần phải làm những chuyện này, nếu như không có Khang Chước thì Quyền Hoa Thần có thể sinh hoạt thoải mái hơn.
Trong phút chốc, Khang Chước nghĩ đến rất nhiều thứ, thức ăn đầy ắp trên bàn dần mất đi sức hấp dẫn, ngay cả việc nuốt cũng trở nên khó khăn.
Khang Chước đặt chiếc thìa trong tay phải xuống, tay trái khẩn trương nắm lấy khăn trải bàn ở phía dưới: “Cậu ơi, có phải cháu đã làm phiền cậu quá nhiều không ạ?”
“Không, sao đột nhiên em lại hỏi vậy?” Quyền Hoa Thần quan sát vẻ mặt của Khang Chước.
Khang Chước cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu, cậu bỗng nhớ lại cuộc đối thoại với Chử Vệ Lâm hồi sáng, vì thế nói với Quyền Hoa Thần: “Hình như mỗi ngày cháu đều gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn, cũng không có gì quan trọng cả, chỉ là một vài chuyện nhỏ vô vị nhàm chán, mà lần nào cậu cũng trả lời cháu hết. Chắc chắn đã ảnh hưởng đến công việc của cậu rồi đúng không?”
“Sao vậy được?” Quyền Hoa Thần cúi đầu khẽ cười, biểu cảm có chút cô đơn, “Tôi đã nhiều năm không về nước, từ lâu đã không có người bạn nào bên cạnh. Nếu như em không nói chuyện phiếm với tôi, vậy thì mỗi ngày điện thoại của tôi cũng chỉ nhận được tin nhắn từ công việc.”
Khang Chước thả miếng khăn trải bàn bị giày vò trong lòng bàn tay ra, cảm giác thèm ăn đã quay trở về: “Vậy… cậu có thích xem tế bào không? Cấu trúc tế bào dưới kính hiển vi á, nếu cậu thích, lần sau cháu sẽ gửi nó cho cậu.”
Quyền Hoa Thần cười: “Đương nhiên là thích rồi, thế bọn em còn môn học nào khác không?”
Nói đến lĩnh vực chuyên môn, Khang Chước vô cùng phấn khích. Cậu kích động đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cả lên, không ngừng dùng đũa khoa tay múa chân với Quyền Hoa Thần, dẫn đến bữa cơm này ăn hết hơn một tiếng đồng hồ.
Sau khi ăn cơm xong và thu dọn bát đũa, Quyền Hoa Thần gọi Khang Chước lên lầu, nói là có thứ muốn tặng cho cậu.
Khang Chước cảm thấy vui vẻ là thật, nhưng phần nhiều chính là cảm thấy áy náy: “Cậu à, lần sau cậu đừng mua nữa, mấy ngày nay cậu đã tặng quá nhiều thứ rồi.”
Từ sau khi bọn họ trở về từ thành phố S, Quyền Hoa Thần giống như bị bật trúng công tắc nào đó, luôn tay mua đồ cho Khang Chước. Bắt đầu từ đồ bơi, kế tiếp là balo, đồng hồ thể thao, ghép hình 3D, hay là nguyên một bộ tiểu thuyết tiếng Anh…
Mấy ngày trước, Quyền Hoa Thần nhìn thấy chiếc xe bám bụi của Khang Chước, còn muốn đổi cho cậu một chiếc xe mới, làm cho Khang Chước sợ tới mức lập tức từ chối.
“Nhiêu đây có gì mà nhiều? Giá cả của những thứ đó cộng lại nhân ba cũng chẳng bằng một đôi giày thể thao phiên bản giới hạn của Doãn Đông Phàm.” Quyền Hoa Thần đẩy cửa phòng thay đồ ra để Khang Chước đi vào, “Em thật sự không muốn đổi con xe kia sao?”
Khang Chước cực kỳ kiên quyết: “Thật sự không đổi đâu ạ, dù gì cũng là ba cháu dùng tiền lương một năm mua cho cháu.”
Quyền Hoa Thần không muốn phát biểu bất kỳ ý kiến nào về tiền lương hàng năm của Khang Thế Thành, hắn đẩy cửa phòng thay đồ ra, chỉ vào một bộ âu phục mới tinh treo trên móc áo, nói: “Em đã bắt đầu học nghiên cứu sinh, nói không chừng sẽ có một ngày cùng thầy hướng dẫn của các em tham gia hoạt động chính thức nào đó. Ngày thường có thể không mặc đến, nhưng tốt hơn hết vẫn phải chuẩn bị trước một bộ.”
Khang Chước đi vào phòng thay đồ, kinh ngạc nhìn bộ âu phục kia, màu đen cổ điển, phối với áo sơ mi trắng bên trong. Mặc dù cậu hoàn toàn không biết gì về âu phục, nhưng vẫn có thể thông qua đường may và chất liệu nhận ra giá trị không hề nhỏ của nó.
“Cám ơn cậu, chắc giá của bộ âu phục này rất cao đúng không ạ? Hết bao nhiêu tiền vậy ạ, cháu sẽ chuyển khoản lại cho cậu.” Khang Chước luống cuống tay chân.
“Không đáng bao nhiêu tiền đâu, cũng chỉ có mấy trăm tệ, trên đường tan làm về nhìn thấy rồi mua đại một bộ.” Quyền Hoa Thần nói xong liền đi ra ngoài cửa, “Em mặc lên người thử xem, không biết tôi có đoán đúng size của em không. Nếu không vừa thì để mai tôi mang đi đổi.”
“Cậu ơi!”
Quyền Hoa Thần đóng cửa phòng thay đồ lại, hoàn toàn không cho Khang Chước cơ hội nói chuyện.
Vài phút sau, Quyền Hoa Thần đến gõ cửa: “Khang Chước, đã thay quần áo xong chưa?”
“Ngay đây ạ, cậu chờ một chút!”
Ngoại trừ tiếng nói chuyện của Khang Chước, Quyền Hoa Thần còn nghe thấy tiếng bước bước chân vội vàng và tiếng móc quần áo leng keng vang lên trong phòng.
Quyền Hoa Thần khẽ cười, kiên nhẫn đứng chờ. Một lát sau, Khang Chước mở cửa, hai má ửng đỏ, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Quyền Hoa Thần giả vờ như không biết cậu đã làm chuyện xấu trong phòng thay đồ, chỉ nghiêm túc quan sát bộ âu phục trên người Khang Chước.
“Trông rất đẹp, cũng rất vừa người, em soi gương chưa? Em có thích không?”
“Dạ, thích.” Ánh mắt của Khang Chước dao dộng bất định, từ khóe mắt vẫn nhìn trộm tủ quần áo bên trái của Quyền Hoa Thần.
Quyền Hoa Thần nương theo ánh mắt của cậu liếc qua, nơi đó có treo bộ âu phục và áo sơ mi mà hắn vừa mới cởi ra không lâu. Quyền Hoa Thần nhớ rõ, hắn có thói quen treo quần áo từ trái sang phải lần lượt là áo sơ mi, áo vest, quần tây, nhưng hiện tại vị trí của áo sơ mi và áo vest đã bị đảo lộn.
Quyền Hoa Thần làm ra vẻ không phát hiện ra điều gì, rất tự nhiên giúp Khang Chước sửa lại cổ áo: “Còn thiếu cà vạt, tôi không biết em thích kiểu dáng gì nên vẫn chưa mua. Em có thể chọn một chiếc cà vạt của tôi đeo trước thử xem.”
Quyền Hoa Thần đi đến bên cạnh tủ quần áo cúi người xuống, kéo ra một ngăn tủ, bên trong là hàng loạt chiếc cà vạt được sắp xếp gọn gàng, có màu đỏ sậm, màu xanh lam kẻ sọc, màu xám kẻ caro…
Nhưng mà Khang Chước không vừa ý một chiếc nào, cậu kéo góc áo Quyền Hoa Thần, cố làm vẻ bình tĩnh chỉ vào một cái cà vạt màu đen tùy tiện vắt trên móc áo, nói: “Cái đó đi cậu.”
Quyền Hoa Thần nhướng mày: “Tôi đã đeo cái đó cả ngày nay rồi.”
Khang Chước nuốt nước bọt, cố hết sức khống chế biểu cảm của mình: “Không sao đâu ạ, cháu chỉ thử một chút thôi.” Nói xong, còn giấu đầu hở đuôi thêm một câu, “Màu đen khá là dễ phối đồ…”
Quyền Hoa Thần cười nói: “Được, em thích thì tôi tặng cho em.”
Khang Chước còn chưa kịp nói có được hay không, bởi vì khi chiếc cà vạt mang theo pheromone hương rượu Brandy kia xuyên qua một lớp vải mỏng dán lên tuyến sau gáy, đại não của Khang Chước lập tức trở nên trống rỗng. Toàn bộ cơ thể đều nhẹ nhàng lâng lâng, dường như chỉ trong một giây sau sẽ bay ngay lên trời.
Tuy nhiên, đây mới chỉ là bắt đầu.
Quyền Hoa Thần áp sát quá gần.
Hắn dựng cổ áo của Khang Chước lên, để chắc chắn rằng cà vạt ở đúng vị trí, hắn nghiêng đầu dựa vào bên cổ Khang Chước cẩn thận quan sát. Pheromone của Alpha càng thêm nồng đậm, Khang Chước thậm chí còn không dám mở rộng miệng hô hấp.
Nóng quá, tuyến thể đang nóng lên, căng trướng đau đớn.
Khang Chước nghi ngờ kỳ phát tình của mình đến sớm, bằng không làm sao cậu có thể mẫn cảm với pheromone của Alpha như vậy được…
Quyền Hoa Thần sửa sang lại cổ áo sơ mi cho Khang Chước, dùng sức kéo cà vạt trong tay, để Khang Chước tiến đến gần mình hơn.
Hắn cố ý nói thật nhẹ nhàng: “Em biết thắt nút Windsor không? Em nhìn đây, trước tiên đan chéo hai bên như thế này…”
Khang Chước ngơ ngác nhìn chăm chú vào Quyền Hoa Thần, nhìn đôi môi đầy đặn của hắn mở ra khép vào, nhìn đôi mắt một mí rạng rỡ kia giương lên tạo thành hốc mắt sâu hút tuyệt đẹp…
“Học được chưa?” Quyền Hoa Thần nhét cà vạt vào trong áo vest của Khang Chước, lui về phía sau một bước thưởng thức kiệt tác của mình.
Khang Chước toát mồ hôi đầy đầu, trong mắt lấp lánh ánh nước, giống như vừa mới trải qua một cuộc đại nạn.
“Học được rồi…”
Khang Chước nhận ra mình đang há miệng thở hổn hển.
“Khang Chước, sao em lại đổ mồ hôi nhiều như vậy? Em thấy rất nóng sao? Nhiệt độ điều hòa cao quá à?” Quyền Hoa Thần đưa tay vuốt trán Khang Chước, mu bàn tay nhẹ nhàng lướt qua bên mặt cậu.
“À dạ…” Khang Chước nhìn chằm chằm vào mặt Quyền Hoa Thần, hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ.
Sau đó Khang Chước không nhớ rõ mình đã về nhà bằng cách nào, tóm lại là cậu về nhà mang theo bộ âu phục kia và cà vạt mà Quyền Hoa Thần đã qua sử dụng.
Sáng hôm sau, Khang Chước phát hiện mình mộng tinh.
Khang Chước đang rửa tay, cậu không hiểu ám hiệu của Chử Vệ Lâm, hỏi anh muốn làm gì.
Chử Vệ Lâm chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Có tới ăn thỏ không? Mấy người chúng tôi định đợi lát nữa trộm hai con thỏ trong lớp giải phẫu đi, mang về ký túc xá nướng lên, sau đó ăn kèm với mì tôm trộn ớt chưng dầu.”
“Buổi tối tôi về nhà ăn cơm.” Khang Chước suy nghĩ một lúc lại hỏi: “Mà mọi người lấy đâu ra nồi để làm?”
Chử Vệ Lâm đắc ý nói: “Là đồ cất giấu của người anh em phòng bên á.”
“Trường học không cho phép mang động vật trong lớp giải phẫu ra làm đồ ăn, cũng không được bí mật dùng đồ điện có công suất lớn, các anh cẩn thận đừng để bị bắt.”
“Yên tâm, yên tâm ~”
Ngoài miệng Khang Chước nói là muốn về nhà ăn tối, nhưng thật ra cậu muốn đến nhà Quyền Hoa Thần ăn cơ. Bởi vì khai giảng xong thực sự quá bận rộn, Khang Chước vẫn luôn ở lại ký túc xá, đã gần một tuần cậu không về nhà. Ngày mai là thứ sáu không có tiết học buổi sáng, nên sớm nay cậu đã hẹn trước với Quyền Hoa Thần sẽ về ăn cơm vào buổi tối.
Nghĩ đến sắp tới lúc hẹn, Khang Chước bước đi cũng nhanh hơn, vừa lái xe vừa ngâm nga khúc nhạc nhỏ, thậm chí còn không thèm để ý đến việc bị kẹt xe trên đường.
Sau khi tới tiểu khu, Khang Chước đậu xe về gara nhà mình trước, sau đó mới lon ton chạy sang nhà Quyền Hoa Thần. Cậu vừa chuẩn bị ấn mật mã mở cửa thì cánh cửa đã được mở ra từ bên trong.
“Mừng em về nhà.”
Quyền Hoa Thần mặc một bộ quần áo ở nhà thoải mái đứng dựa vào khung cửa, vẻ mặt dịu dàng, đeo tạp dề quanh eo, còn Lazzy thì ngồi xổm bên chân hắn không ngừng vẫy đuôi.
“Hì hì.” Khang Chước ngửa đầu cười với hắn, để lộ hàm răng trắng đều: “Hôm nay cậu về sớm thật.”
“Là em về muộn, tắc đường sao?” Quyền Hoa Thần cầm lấy balo của Khang Chước đón cậu vào cửa.
“Dạ, không biết vì sao hôm nay lại cực kỳ tắc.” Khang Chước chuẩn bị thay giày thì điện thoại đột nhiên rung lên, là học trưởng ở phòng thí nghiệm gọi tới, cậu vội vàng nhận điện thoại ngay.
Dự án mà phòng thí nghiệm hợp tác với Toàn Hòa đang được tiến hành ổn định. Lúc trước Khang Chước phụ trách ghi chép một nhóm số liệu thí nghiệm, hôm nay khi học trưởng dùng phần số liệu kia cảm thấy có mấy chỗ không đúng, nên đã tìm tới Khang Chước để xác nhận.
Khang Chước yên lặng nghe một lúc, cũng chẳng quan tâm đến việc thay giày nữa. Cậu lấy lại balo từ trong tay Quyền Hoa Thần, lấy giấy bút ra ghi chép, đứng ở cửa chính, dựa vào tường bắt đầu vừa tính toán vừa thảo luận với học trưởng.
Quyền Hoa Thần mỉm cười lắc đầu, ngồi xổm xuống giúp Khang Chước thay giày.
Khang Chước tập trung nói chuyện điện thoại, hoàn toàn không chú ý tới Quyền Hoa Thần đang làm gì. Quyền Hoa Thần bảo cậu nhấc chân thì cậu nhấc chân, bảo cậu đi dép thì cậu đi dép, cuối cùng lại bị dẫn đến ngồi xuống trước bàn ăn.
Chờ tới khi Khang Chước cúp điện thoại, đặt bút giấy xuống định thần lại, cậu nhìn một bàn thức ăn trước mặt, cảm giác mình giống như đã xuyên qua thời không, thiếu mất một đoạn ký ức. Nếu không căn bản không có cách giải thích tại sao cậu đã thay sang dép lê, ngồi bên bàn ăn, lại còn được Quyền Hoa Thần đút hơn nửa bát cơm.
“Há miệng.”
Quyền Hoa Thần đưa một thìa cơm đưa đến bên miệng Khang Chước, cho dù chỉ là một thìa cơm nhỏ nhưng cũng vô cùng đầy đủ —— Một phần cơm trắng óng ánh nằm phía dưới, phía trên là vài sợi khoai tây dài nhỏ, ở trên khoai tây sợi lại có một miếng thịt tôm được dưới thêm sốt giấm, làm cho người ta liếc mắt một cái cũng đã thèm đến nhỏ dãi.
Lúc này Khang Chước ngượng ngùng, muốn cầm lấy thìa nhưng Quyền Hoa Thần tránh đi: “Ăn nốt thìa này trước đã.”
Khang Chước há miệng ăn, sau đó Quyền Hoa Thần đưa thìa cho cậu, bắt đầu ăn cơm của mình.
Khang Chước nhai thức ăn trong miệng, thể xác và tinh thần đều được thỏa mãn cực kỳ lớn, nhưng khi cậu nhìn tới bát cơm của Quyền Hoa Thần vẫn chưa được động đến, cảm giác áy náy lại cuồn cuộn trào ra.
Kể từ ngày sinh nhật của Doãn Đông Phàm, Quyền Hoa Thần vẫn luôn chăm sóc cho cậu, dẫn cậu tới bờ biển chơi, nấu cơm cho cậu ăn, dạy cậu bơi lội… Quyền Hoa Thần vốn không cần phải làm những chuyện này, nếu như không có Khang Chước thì Quyền Hoa Thần có thể sinh hoạt thoải mái hơn.
Trong phút chốc, Khang Chước nghĩ đến rất nhiều thứ, thức ăn đầy ắp trên bàn dần mất đi sức hấp dẫn, ngay cả việc nuốt cũng trở nên khó khăn.
Khang Chước đặt chiếc thìa trong tay phải xuống, tay trái khẩn trương nắm lấy khăn trải bàn ở phía dưới: “Cậu ơi, có phải cháu đã làm phiền cậu quá nhiều không ạ?”
“Không, sao đột nhiên em lại hỏi vậy?” Quyền Hoa Thần quan sát vẻ mặt của Khang Chước.
Khang Chước cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu, cậu bỗng nhớ lại cuộc đối thoại với Chử Vệ Lâm hồi sáng, vì thế nói với Quyền Hoa Thần: “Hình như mỗi ngày cháu đều gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn, cũng không có gì quan trọng cả, chỉ là một vài chuyện nhỏ vô vị nhàm chán, mà lần nào cậu cũng trả lời cháu hết. Chắc chắn đã ảnh hưởng đến công việc của cậu rồi đúng không?”
“Sao vậy được?” Quyền Hoa Thần cúi đầu khẽ cười, biểu cảm có chút cô đơn, “Tôi đã nhiều năm không về nước, từ lâu đã không có người bạn nào bên cạnh. Nếu như em không nói chuyện phiếm với tôi, vậy thì mỗi ngày điện thoại của tôi cũng chỉ nhận được tin nhắn từ công việc.”
Khang Chước thả miếng khăn trải bàn bị giày vò trong lòng bàn tay ra, cảm giác thèm ăn đã quay trở về: “Vậy… cậu có thích xem tế bào không? Cấu trúc tế bào dưới kính hiển vi á, nếu cậu thích, lần sau cháu sẽ gửi nó cho cậu.”
Quyền Hoa Thần cười: “Đương nhiên là thích rồi, thế bọn em còn môn học nào khác không?”
Nói đến lĩnh vực chuyên môn, Khang Chước vô cùng phấn khích. Cậu kích động đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cả lên, không ngừng dùng đũa khoa tay múa chân với Quyền Hoa Thần, dẫn đến bữa cơm này ăn hết hơn một tiếng đồng hồ.
Sau khi ăn cơm xong và thu dọn bát đũa, Quyền Hoa Thần gọi Khang Chước lên lầu, nói là có thứ muốn tặng cho cậu.
Khang Chước cảm thấy vui vẻ là thật, nhưng phần nhiều chính là cảm thấy áy náy: “Cậu à, lần sau cậu đừng mua nữa, mấy ngày nay cậu đã tặng quá nhiều thứ rồi.”
Từ sau khi bọn họ trở về từ thành phố S, Quyền Hoa Thần giống như bị bật trúng công tắc nào đó, luôn tay mua đồ cho Khang Chước. Bắt đầu từ đồ bơi, kế tiếp là balo, đồng hồ thể thao, ghép hình 3D, hay là nguyên một bộ tiểu thuyết tiếng Anh…
Mấy ngày trước, Quyền Hoa Thần nhìn thấy chiếc xe bám bụi của Khang Chước, còn muốn đổi cho cậu một chiếc xe mới, làm cho Khang Chước sợ tới mức lập tức từ chối.
“Nhiêu đây có gì mà nhiều? Giá cả của những thứ đó cộng lại nhân ba cũng chẳng bằng một đôi giày thể thao phiên bản giới hạn của Doãn Đông Phàm.” Quyền Hoa Thần đẩy cửa phòng thay đồ ra để Khang Chước đi vào, “Em thật sự không muốn đổi con xe kia sao?”
Khang Chước cực kỳ kiên quyết: “Thật sự không đổi đâu ạ, dù gì cũng là ba cháu dùng tiền lương một năm mua cho cháu.”
Quyền Hoa Thần không muốn phát biểu bất kỳ ý kiến nào về tiền lương hàng năm của Khang Thế Thành, hắn đẩy cửa phòng thay đồ ra, chỉ vào một bộ âu phục mới tinh treo trên móc áo, nói: “Em đã bắt đầu học nghiên cứu sinh, nói không chừng sẽ có một ngày cùng thầy hướng dẫn của các em tham gia hoạt động chính thức nào đó. Ngày thường có thể không mặc đến, nhưng tốt hơn hết vẫn phải chuẩn bị trước một bộ.”
Khang Chước đi vào phòng thay đồ, kinh ngạc nhìn bộ âu phục kia, màu đen cổ điển, phối với áo sơ mi trắng bên trong. Mặc dù cậu hoàn toàn không biết gì về âu phục, nhưng vẫn có thể thông qua đường may và chất liệu nhận ra giá trị không hề nhỏ của nó.
“Cám ơn cậu, chắc giá của bộ âu phục này rất cao đúng không ạ? Hết bao nhiêu tiền vậy ạ, cháu sẽ chuyển khoản lại cho cậu.” Khang Chước luống cuống tay chân.
“Không đáng bao nhiêu tiền đâu, cũng chỉ có mấy trăm tệ, trên đường tan làm về nhìn thấy rồi mua đại một bộ.” Quyền Hoa Thần nói xong liền đi ra ngoài cửa, “Em mặc lên người thử xem, không biết tôi có đoán đúng size của em không. Nếu không vừa thì để mai tôi mang đi đổi.”
“Cậu ơi!”
Quyền Hoa Thần đóng cửa phòng thay đồ lại, hoàn toàn không cho Khang Chước cơ hội nói chuyện.
Vài phút sau, Quyền Hoa Thần đến gõ cửa: “Khang Chước, đã thay quần áo xong chưa?”
“Ngay đây ạ, cậu chờ một chút!”
Ngoại trừ tiếng nói chuyện của Khang Chước, Quyền Hoa Thần còn nghe thấy tiếng bước bước chân vội vàng và tiếng móc quần áo leng keng vang lên trong phòng.
Quyền Hoa Thần khẽ cười, kiên nhẫn đứng chờ. Một lát sau, Khang Chước mở cửa, hai má ửng đỏ, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Quyền Hoa Thần giả vờ như không biết cậu đã làm chuyện xấu trong phòng thay đồ, chỉ nghiêm túc quan sát bộ âu phục trên người Khang Chước.
“Trông rất đẹp, cũng rất vừa người, em soi gương chưa? Em có thích không?”
“Dạ, thích.” Ánh mắt của Khang Chước dao dộng bất định, từ khóe mắt vẫn nhìn trộm tủ quần áo bên trái của Quyền Hoa Thần.
Quyền Hoa Thần nương theo ánh mắt của cậu liếc qua, nơi đó có treo bộ âu phục và áo sơ mi mà hắn vừa mới cởi ra không lâu. Quyền Hoa Thần nhớ rõ, hắn có thói quen treo quần áo từ trái sang phải lần lượt là áo sơ mi, áo vest, quần tây, nhưng hiện tại vị trí của áo sơ mi và áo vest đã bị đảo lộn.
Quyền Hoa Thần làm ra vẻ không phát hiện ra điều gì, rất tự nhiên giúp Khang Chước sửa lại cổ áo: “Còn thiếu cà vạt, tôi không biết em thích kiểu dáng gì nên vẫn chưa mua. Em có thể chọn một chiếc cà vạt của tôi đeo trước thử xem.”
Quyền Hoa Thần đi đến bên cạnh tủ quần áo cúi người xuống, kéo ra một ngăn tủ, bên trong là hàng loạt chiếc cà vạt được sắp xếp gọn gàng, có màu đỏ sậm, màu xanh lam kẻ sọc, màu xám kẻ caro…
Nhưng mà Khang Chước không vừa ý một chiếc nào, cậu kéo góc áo Quyền Hoa Thần, cố làm vẻ bình tĩnh chỉ vào một cái cà vạt màu đen tùy tiện vắt trên móc áo, nói: “Cái đó đi cậu.”
Quyền Hoa Thần nhướng mày: “Tôi đã đeo cái đó cả ngày nay rồi.”
Khang Chước nuốt nước bọt, cố hết sức khống chế biểu cảm của mình: “Không sao đâu ạ, cháu chỉ thử một chút thôi.” Nói xong, còn giấu đầu hở đuôi thêm một câu, “Màu đen khá là dễ phối đồ…”
Quyền Hoa Thần cười nói: “Được, em thích thì tôi tặng cho em.”
Khang Chước còn chưa kịp nói có được hay không, bởi vì khi chiếc cà vạt mang theo pheromone hương rượu Brandy kia xuyên qua một lớp vải mỏng dán lên tuyến sau gáy, đại não của Khang Chước lập tức trở nên trống rỗng. Toàn bộ cơ thể đều nhẹ nhàng lâng lâng, dường như chỉ trong một giây sau sẽ bay ngay lên trời.
Tuy nhiên, đây mới chỉ là bắt đầu.
Quyền Hoa Thần áp sát quá gần.
Hắn dựng cổ áo của Khang Chước lên, để chắc chắn rằng cà vạt ở đúng vị trí, hắn nghiêng đầu dựa vào bên cổ Khang Chước cẩn thận quan sát. Pheromone của Alpha càng thêm nồng đậm, Khang Chước thậm chí còn không dám mở rộng miệng hô hấp.
Nóng quá, tuyến thể đang nóng lên, căng trướng đau đớn.
Khang Chước nghi ngờ kỳ phát tình của mình đến sớm, bằng không làm sao cậu có thể mẫn cảm với pheromone của Alpha như vậy được…
Quyền Hoa Thần sửa sang lại cổ áo sơ mi cho Khang Chước, dùng sức kéo cà vạt trong tay, để Khang Chước tiến đến gần mình hơn.
Hắn cố ý nói thật nhẹ nhàng: “Em biết thắt nút Windsor không? Em nhìn đây, trước tiên đan chéo hai bên như thế này…”
Khang Chước ngơ ngác nhìn chăm chú vào Quyền Hoa Thần, nhìn đôi môi đầy đặn của hắn mở ra khép vào, nhìn đôi mắt một mí rạng rỡ kia giương lên tạo thành hốc mắt sâu hút tuyệt đẹp…
“Học được chưa?” Quyền Hoa Thần nhét cà vạt vào trong áo vest của Khang Chước, lui về phía sau một bước thưởng thức kiệt tác của mình.
Khang Chước toát mồ hôi đầy đầu, trong mắt lấp lánh ánh nước, giống như vừa mới trải qua một cuộc đại nạn.
“Học được rồi…”
Khang Chước nhận ra mình đang há miệng thở hổn hển.
“Khang Chước, sao em lại đổ mồ hôi nhiều như vậy? Em thấy rất nóng sao? Nhiệt độ điều hòa cao quá à?” Quyền Hoa Thần đưa tay vuốt trán Khang Chước, mu bàn tay nhẹ nhàng lướt qua bên mặt cậu.
“À dạ…” Khang Chước nhìn chằm chằm vào mặt Quyền Hoa Thần, hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ.
Sau đó Khang Chước không nhớ rõ mình đã về nhà bằng cách nào, tóm lại là cậu về nhà mang theo bộ âu phục kia và cà vạt mà Quyền Hoa Thần đã qua sử dụng.
Sáng hôm sau, Khang Chước phát hiện mình mộng tinh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook