Rực Cháy
Chương 35

Sau bữa ăn, hai người nghỉ ngơi khoảng một giờ rồi sau đó quyết định bắt đầu kế hoạch bơi lội.

Quyền Hoa Thần đứng bên hồ bơi xả nước, đợi Khang Chước thay đồ bơi xong qua đây.

Hồ bơi ngoài trời, không lớn, Quyền Hoa Thần có thể bơi quanh một vòng chưa tới nửa phút, nhưng như vậy cũng đủ rộng để dạy Khang Chước.

“Cậu ơi, cháu thử mãi mà không đội được cái mũ bơi này, có phải là mua cỡ quá nhỏ rồi không ạ?”

Giọng nói của Khang Chước truyền đến từ phía sau, Quyền Hoa Thần quay đầu lại: “Mũ bơi chính là để…”

Nửa câu sau của Quyền Hoa Thần bị mắc kẹt trong cổ họng.

–– Tứ chi thon dài, vòng eo mảnh khảnh, làn da trắng sữa, còn cả hai điểm màu hồng nhạt trước ngực…

Khang Chước chỉ mặc một chiếc quần bơi bó sát đi tới, dáng người tuyệt đẹp của Omega lộ rõ mồn một ra bên ngoài.

Quyền Hoa Thần giật giật yết hầu, nghiêm mặt nói: “Khang Chước, mau đi mặc thêm áo bơi vào đi.”

“Hả?” Khang Chước nghi hoặc, đưa tay kéo mép quần bơi lên, “Nhưng mặc áo bơi rất nóng, dính sát vào người rất khó chịu.”

“Nghe lời nào, em là một Omega, chẳng lẽ ở bên ngoài cũng ăn mặc như thế này sao?” Quyền Hoa Thần nghiêng đầu nhìn mực nước trong bể bơi.

“Nhưng đây là đang ở nhà mà, cậu cũng có mặc áo bơi đâu ạ?”

“Tôi là Alpha, em so được với tôi sao? Mau đi đi.”

Khang Chước đành phải vào nhà mặc áo bơi.

Nghe thấy tiếng bước chân đằng sau dần dần đi xa, Quyền Hoa Thần bụm mặt bình tĩnh lại trong chốc lát, sau đó tung người nhảy xuống bể bơi.

Lúc Khang Chước mặc xong áo bơi trở về thì đã thấy Quyền Hoa Thần bơi lội trong hồ bơi. Cơ thể của hắn linh hoạt mạnh mẽ giống như một con cá voi, làm cho Khang Chước hâm mộ ngồi xổm trên bờ nhìn một lúc.

Thấy Khang Chước quay lại, Quyền Hoa Thần nhanh chóng lên bờ, trước tiên dạy cậu khởi động và các tư thế tay chân, sau đó dẫn cậu xuống nước.

Nước có hơi lạnh, Khang Chước phải mất một lúc để thích ứng rồi mới ngâm toàn bộ cơ thể mình vào trong nước. Khi dòng nước mát lạnh ngập đến lồng ngực, Khang Chước cảm nhận được có một cảm giác đè nén cản trở hô hấp của mình, cậu nắm lấy cầu thang dưới nước không muốn buông tay.

Quyền Hoa Thần đứng vững trong nước, đưa tay về phía cậu: “Em thấy không thoải mái sao? Lần sau tôi sẽ xả nước nông hơn một chút.”

“Vẫn ổn ạ, làm quen dần là tốt ngay thôi.” Khang Chước nói ra khá bình bĩnh, nhưng lực tay nắm chặt lấy Quyền Hoa Thần lại không thể hiện giống như vậy.

“Sợ à?” Quyền Hoa Thần cười hỏi cậu.

“Không sợ,” Tim Khang Chước đập rất nhanh, “Bây giờ cháu phải làm gì?”

“Luyện tập nín thở trước.”

Bắt đầu từ nín thở, Khang Chước lần lượt học được cách nổi, cách đứng thẳng trong nước, cách đạp nước bằng chân…

Thật ra Khang Chước không giỏi vận động thể thao, khi còn bé cậu học thể dục theo đài luôn chậm hơn những người khác. Nhưng cậu không muốn Quyền Hoa Thần cảm thấy mình quá dốt, cho nên mỗi lần vừa học xong một động tác chưa được bao lâu, thì cậu đã muốn Quyền Hoa Thần dạy một động tác mới.

Kết quả chính là cậu không cẩn thận bị sặc nước, hoảng sợ đến mức trượt chân không đứng vững được, quẫy đạp trong nước rồi được Quyền Hoa Thần cứu lên.

“Gấp làm cái gì, đi không vững đã muốn chạy? Trước hết, luyện tập nổi trên mặt nước thật thành thạo cho tôi.”

Trong lúc giãy dụa, Khang Chước đụng vào trước ngực Quyền Hoa Thần, dùng cả tay cả chân bám chặt vào người hắn, vừa ho khan vừa cáo trạng: “Cháu, cháu uống một ngụm… nước rất lớn, khụ khụ khụ…”

Quyền Hoa Thần vừa vỗ lưng cho cậu giúp cậu thuận khí, vừa cười trêu chọc cậu: “Uống một ngụm thì sao đủ chứ? Chờ đến khi em uống hết nước trong hồ  là em biết bơi ngay.”

Cảm giác nước tràn vào xoang mũi cực kỳ khó chịu, Khang Chước bám lên người Quyền Hoa Thần không ngừng dụi mũi, cơ quan khứu giác gặp trục trặc dần dần khôi phục sự nhạy bén. Đột nhiên, Khang Chước ngửi thấy một mùi hương đặc biệt, rất nhạt, giống như…

Giống như mùi hương của sô cô la nhân rượu được pha loãng với nước.

Khang Chước đang nghĩ xem mùi hương này phát ra từ đâu thì Quyền Hoa Thần đã nâng bắp đùi cậu lên nhấc cao người cậu, để cậu thoải mái tựa cằm lên vai mình: “Đã đỡ hơn chưa? Em có muốn tiếp tục không?”

Hương thơm nồng đậm hơn ập đến, mang theo nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của Alpha, thông qua lớp áo bơi mỏng manh xâm nhập vào từng tấc lỗ chân lông trên da thịt.

Khang Chước cuối cùng cũng nhận ra mình đang dán sát vào cơ thể trần trụi của Quyền Hoa Thần. Cậu cứng đờ cả người, xấu hổ đi xuống khỏi người Quyền Hoa Thần, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn: “Đỡ rồi ạ, cháu, cháu vẫn nên tập nổi thêm một chút…”

Đó là pheromone của Quyền Hoa Thần.

Nó có mùi hương rất giống với sô cô la nhân rượu mà mỗi lần Quyền Hoa Thần tặng cho Khang Chước.

Khang Chước rất nhạy cảm với mùi hương của rượu.

Cậu ngửi ra được, đây là rượu Brandy.

Khang Chước không biết vì sao, tuyến thể của cậu có hơi nóng lên, còn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Sau khi tập nổi trong nước một lúc thì không nhịn được thò đầu lên, nói với Quyền Hoa Thần ở bên cạnh: “Cháu muốn đi lên uống chút nước.”

Quyền Hoa Thần liền nói: “Em đừng lên, để cậu đi lấy cho em, em tự nắm cầu thang phải chú ý cẩn thận.”

“Dạ.”

Quyền Hoa Thần ướt sũng người leo lên bờ, dùng khăn tắm đã chuẩn bị sẵn lau qua tóc và sau gáy, sau đó ném khăn xuống ghế bên cạnh hồ bơi rồi đi dép lê vào trong nhà.

Khang Chước đợi bóng dáng của Quyền Hoa Thần khuất hẳn thì cũng rón rén lên bờ, cậu đi tới bên ghế dựa, nhìn chằm chằm chiếc khăn tắm kia trong chốc lát.

Quyền Hoa Thần đã chuẩn bị hai cái ghế dựa, ở trên tay vịn mỗi cái đều có vắt một chiếc khăn tắm, màu xám chính là của hắn, còn màu lam nhạt là của Khang Chước. Khăn tắm màu xám đã được Quyền Hoa Thần dùng qua, ẩm ướt vắt trên tay vịn của ghế, trong khi một chiếc của Khang Chước vẫn còn khô ráo.

Khang Chước quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng Quyền Hoa Thần rời đi, duỗi tay về phía chiếc khăn tắm màu xám kia.

Trái tim của Khang Chước dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Chính cậu cũng không biết tại sao mình lại muốn làm thế.

Nhưng mà cậu không nhịn nổi nữa, cậu muốn ngửi lại hương thơm kia thêm một lần.

Hương thơm của rượu Brandy.

Khang Chước khẩn trương cầm khăn tắm trong tay, chậm rãi đưa nó đến dưới chóp mũi.

Cậu chỉ là muốn xác nhận xem đó có phải là rượu Brandy hay không mà thôi, chỉ ngửi một chút không hơn…

Ở trong góc phòng, Quyền Hoa Thần núp trong bóng tối, nhìn Khang Chước vùi cả khuôn mặt vào khăn tắm. Hắn nở một nụ cười thật khẽ, sau đó xoay người lặng lẽ rời đi.

Quyền Hoa Thần cố ý ở trong phòng bếp lâu một chút, hắn cho Khang Chước mười phút. Mười phút sau, hắn mang theo dưa hấu đã cắt sẵn và nước ấm thêm vài lát chanh quay lại bên hồ bơi.

Khang Chước ngâm mình trong nước, làm bộ như đang cố gắng luyện tập, thấy Quyền Hoa Thần trở về mới leo lên bờ, chột dạ nói: “Vừa nãy cháu luyện tập rất lâu, cháu cảm thấy mình đã có thể nổi trên mặt nước mà không bị lật người.”

Quyền Hoa Thần nhịn cười: “Ừm, rất giỏi, qua đây ăn dưa hấu đi.”

Dưa hấu đã được Quyền Hoa Thần cắt thành những miếng nhỏ vừa ăn, cắm sẵn tăm bày trên đĩa. Khang Chước bốc một miếng đưa vào miệng, vừa cắn một phát cảm giác miếng dưa hấu giống như một quả bom nước ngọt nổ tung trong khoang miệng, kéo Khang Chước ăn liền một mạch hết mấy miếng.

“Ngon không?” Quyền Hoa Thần hỏi, chính mình cũng cầm một miếng lên bỏ vào miệng.

“Dạ ngon!” Khang Chước híp mắt vui vẻ, uống thêm một ngụm nước chanh.

Trong nước chỉ được thêm vào một vài lát chanh, vị hơi chua nhưng giải khát cực đã.

Khang Chước nhìn Quyền Hoa Thần, chợt cảm khái: “Cậu tuyệt vời thật đó. Ngoại hình, công việc, gia thế, năng lực đều là hạng nhất, lại biết lướt sóng biết bơi lội, còn biết nấu cơm, làm việc gì cũng cẩn thận chu đáo, chắc chắn mợ tương lai của cháu sẽ rất hạnh phúc!”

Quyền Hoa Thần nghe được nửa câu đầu thì cả thể xác lẫn tinh thần đều cảm thấy khoan khoái dễ chịu, khóe miệng cong lên càng cao. Nhưng nửa câu sau lại đánh hắn trở về hiện thực, đặc biệt là cụm từ “mợ tương lai” kia.

Quyền Hoa Thần ngửa đầu uống một ngụm nước chanh, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ hừ một tiếng không nói tiếp.

Khang Chước dường như rất hứng thú với chủ đề này, tiếp tục truy hỏi: “Cậu vẫn chưa có bạn đời sao ạ?” Cậu chưa từng nghe Quyền Hoa Thần nhắc đến việc mình có người yêu.

“Không có.” Quyền Hoa Thần ngồi xuống ghế dựa, lấy khăn mặt ở trên tay vịn vắt ngang qua sau gáy, “Lúc trước ở nước D từng yêu qua hai người, nhưng đều chia tay rồi.”

Khang Chước cũng ngồi xuống ghế, cậu tò mò nhìn Quyền Hoa Thần: “Vì sao lại chia tay?”

“Cảm giác không đúng người, không hợp nhau.”

Quyền Hoa Thần nói xong, cũng quay đầu lại nhìn về phía Khang Chước. Hắn có chút ác ý chờ mong Khang Chước hỏi thêm một câu “Không hợp ở điểm nào”, như vậy hắn có thể thuận nước đẩy thuyền nói cho cậu biết. Hai vị Omega tiền nhiệm mà hắn từng yêu qua, pheromone của mỗi người đều là hương hoa nhài.

Nhưng ngay cả khi mùi pheromone tương tự thì độ phù hợp và tính cách vẫn có khác biệt rất lớn.

Sau hai lần thất bại trong chuyện tình cảm, Quyền Hoa Thần dần dần nhận ra, bất luận có tìm được bao nhiêu vật thay thế thì cũng chỉ là uống rượu độc giải khát, nếu như không phải người thật, vậy Quyền Hoa Thần thà chết khát còn hơn.

Tuy nhiên Khang Chước lại không thăm dò quá nhiều đến chuyện riêng tư của người khác, cậu chỉ nhất thời tò mò một chút mà thôi, sau đó lịch sự dừng lại trên ranh giới sắp vượt quá giới hạn.

“Không sao,” Đôi mắt màu xám tro của cậu lấp lánh ánh sáng như sao trời, “Cậu tốt như thế này, chắc chắn sẽ tìm được một người thích hợp.”

Quyền Hoa Thần nâng ly nước chanh trong tay lên, nhếch khóe miệng: “Tôi biết rồi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương