Ru Ta Một Đời Quên Lãng
-
Chương 16: Một cái kết đẹp
Một tháng sau khi ly hôn, cô dọn đến căn nhà mới, theo luật hôn nhân thì khi li dị cô sẽ được nhượng lại phân nửa tài sản của Lâm Hiển, cô đều từ chối mục ấy, lúc bắt đầu thế nào cô cũng muốn kết thúc như thế ấy. Lúc Lâm Hiển nhận được đơn ly hôn của cô cũng không nói gì, anh chỉ nhìn một lúc rồi xuống bút kí tên mình ngay kế chữ kí cô
Đêm anh làm loạn xong anh đã đi uống rượu rất nhiều, anh nhớ lại Diệp Kì lúc ấy gượng mặt trắng bệch còn mắt thì trẫm tĩnh đến mức làm anh áp lực, thật ra người phụ nữ này anh không nghĩ sẽ làm cô đau lòng, nhưng có thể do cô không hợp với anh ngay từ đầu.
Anh nhấc máy gọi lại số điện thoại anh vẫn còn lưu trong di động hai chữ " Diệp Kì" chói mắt nhấp nháy
" alo" cô không ngờ anh còn gọi cho cô, cả hai im lặng đã một tháng trời, hôm nay liên lạc có phải anh muốn nói gì với cô không?
" anh có thể gặp em một lần nữa không" anh sẽ không làm phiền cô nữa, chỉ gặp một lần thôi rồi anh và cô đều không liên quan nhau
" được" giọng cô êm dịu, anh bất chợt nhung nhớ đến thanh âm này
" bảy giờ ở The Coffee, em cần anh đến đón chứ"
" không cần đâu, em sẽ tự đến"
*********
Không khí ở The Coffee yên tĩnh với âm nhạc nhẹ nhàng, bản hoà tấu này hình như lần đầu tiên cô và anh ăn tối cũng đã từng nghe
" anh chờ em lâu không" Diệp Kì tháo mắt kính, một tháng không gặp cô cũng không thay đổi nhiều lắm, chỉ có điều tóc cô đã cắt ngắn hơn ngang vai nhìn cô trẻ trung và xinh đẹp đủ để biết trong một tháng này cô sống rất tốt
" anh vừa đến" Lâm Hiển ngày hôm nay cũng rất chỉnh chu, ấn tượng bên ngoài của anh đều để lại cho người ta một cảm giác thích thú. Trước kia cô cũng từng như thế
" anh hẹn em có gì sao?" Cô khoáy ly coffee sóng sánh, bluemountain vẫn đắng và ngon như vậy
" anh muốn nói một lời xin lỗi, Diệp Kì xin lỗi em" đây là anh rất thành tâm và nghiêm túc, cô là một cô gái tốt dù đã không còn gì nhưng lời xin lỗi nhất định phải nói
" đã lâu rồi, em không nhớ đâu" cô mỉm cười, nụ cười rất xinh đẹp
" thật ra...anh và em đều không ai có lỗi cả, lỗi ở chỗ chúng ta đều không đúng lúc mà đã quyết định" cô nhẹ nhàng nói ra những cảm nhận của mình, cô vẫn luôn như thế dịu dàng như một cành hoa
" em đã rất vui và anh cũng đã rất hạnh phúc, trong chuyện này chúng ta không nên đổ lỗi cho đối phương. Em không phải xin ra để dành cho anh và anh cũng chưa thật sự hợp để sống chung với em, chúng ta cả hai đều mạnh mẽ cả hai đều rất kiên định trước quyết định của mình. Nên không sao cả vấp ngã một lần ta lại đứng lên một lần nữa" nói đến đoạn cô mỉm cười nhìn anh, không có số vợ chồng thì thôi bọn họ làm tri kỉ
" anh rất tuyệt vời trong khoảng làm người khác vui mừng, anh đã đến và mang cho cuộc đời em hy vọng thật sự anh đã cho em rất nhiều, đến một khoảng khắc nào đó mỗi người chúng ta sẽ hiểu ra một điều rằng, bản thân đã dành thời gian cho việc yêu quá nhiều" cô xoay ly coffee trong tay, Lâm Hiển yên tịnh nhìn cô nói
" đến khi ta chợt dừng lại rồi thì mới biết, ta đã bỏ qua biết bao thứ tươi đẹp khác. Em tin một nửa của mỗi người sẽ đến khi thời điểm thích hợp nhất, còn bây giờ anh và em...chúng ta yêu nhiều rồi, thì thôi chúng ta nghỉ ngơi đi, mình tạm nghỉ yêu" cô mỉm cười anh cũng mỉm cười. Sự đối đáp giữa những người trưởng thành chính là như thế, không xô bồ khóc lóc, không níu kéo làm loạn. Cả hai nhấp một ngụm coffee để bản thân trở nên thanh tịnh mà nói chuyện với đối phương
" Tiểu thư Diệp, sao anh không biết em có tài ăn nói đến thế" anh mỉm cười nhìn cô, hôm nay cô làm anh trở nên nhẹ nhõm rất nhiều. Anh thừa nhận, người phụ nữ trước mặt này, đặc biệt hơn ai hết
" này, lúc trước em làm nhân viên mỹ phẩm nhé" cô với anh đều bật cười, cả hai người họ đều lấy lại được thăng bằng sau đổ vỡ
" bây giờ em vẫn làm chỗ đó chứ"
" để làm gì? Không phải lại đến theo đuổi em chứ?" Cô trêu anh rồi cả hai cùng cười
" em bây giờ làm ở trang sức The Queen, em làm ở khâu thiết kế" đều nhờ Lý Vân giúp cả, cô đưa card visit cho anh sau đó cầm lấy túi xách
" nếu sau này cần nhẫn cầu hôn thì tới chỗ em, sẽ giảm một nửa" cô cười tươi rồi đứng lên
" à sau này có cưới cô nào nữa hãy nhớ một việc...không được uống quá say" cô trêu anh lần cuối anh cũng nhìn cô
" ok ok...xin ghi nhớ đời đời"
" tạm biệt anh"
" tạm biệt em"
anh và cô chào tạm biệt, hai người ôm nhau rồi đường ai nấy đi
" nè bà chị à, đi đâu không biết Nhã Nhã với tụi em đói meo rồi nè" Đỗ Phi bên kia điện thoại giọng dõng dạc, lúc sáng đi cô cũng không báo với bọn họ
" mau về nhanh nhanh đi đặt nhà hàng rồi tới trễ là khỏi ăn đấyyyy" Diệu Vy la lớn
" mau mau đi tỷ ơi" Lý Vân và Nhã Nhã đều đồng thanh, mấy người bên đó thật sự đói muốn xỉu rồi
" ok ok chị đang về đang về đây, đón taxi cái nhé"
" Haizzzzzz"
Cô gấp gấp chạy trên đường phố, hoa giấy trắng nở rộ khắp nơi, thủ đô buổi sáng trong trẻo đến nao lòng, từ xa xa trên cao nhìn xuống có thể thấy bóng dáng cô gái tay đang nghe điện thoại chân chạy nhanh vẫy đón taxi.
HOÀN.
Lời tác giả: xin chào mọi người! Mình Zoe đây, xin lỗi vì đã trễ hẹn một ngày nhé vì mình có việc đột xuất À chắc chắn có nhiều bạn thắc mắc vì sao mình nói kết HE mà hai nhân vật Lâm Hiển Diệp Kì lại không tròn đôi, thật ra ý tưởng để viết nên tác phẩm lần này đều lấy từ câu chuyện có thật của người chị trong dòng họ mình. Với mình, cái kết đẹp không phải là cái kết hai nhân vật nam nữ chính bắt buộc phải đến được với nhau, mà với mình kết đẹp chính là cái kết khiến mọi thứ trở nên hợp lí và thoải mái nhất, mọi nhân vật trong tác phẩm ấy đều cảm thấy hạnh phúc. Hai nhân vật Lâm Hiển và Diệp Kì đều là những người trưởng thành và cần sự tự do, vì vậy cái kết mình đưa ra mình cảm thấy tạm ổn với cả nhân vật trong truyện và cả cuộc đời của chị mình ngoài đời. Nếu trong cuộc sống bạn không hài lòng với một cái kết nào đó, hãy tự tạo cho mình một cái kết khác. Vậy nhé ;)) xin chân thành cảm ơn
Đêm anh làm loạn xong anh đã đi uống rượu rất nhiều, anh nhớ lại Diệp Kì lúc ấy gượng mặt trắng bệch còn mắt thì trẫm tĩnh đến mức làm anh áp lực, thật ra người phụ nữ này anh không nghĩ sẽ làm cô đau lòng, nhưng có thể do cô không hợp với anh ngay từ đầu.
Anh nhấc máy gọi lại số điện thoại anh vẫn còn lưu trong di động hai chữ " Diệp Kì" chói mắt nhấp nháy
" alo" cô không ngờ anh còn gọi cho cô, cả hai im lặng đã một tháng trời, hôm nay liên lạc có phải anh muốn nói gì với cô không?
" anh có thể gặp em một lần nữa không" anh sẽ không làm phiền cô nữa, chỉ gặp một lần thôi rồi anh và cô đều không liên quan nhau
" được" giọng cô êm dịu, anh bất chợt nhung nhớ đến thanh âm này
" bảy giờ ở The Coffee, em cần anh đến đón chứ"
" không cần đâu, em sẽ tự đến"
*********
Không khí ở The Coffee yên tĩnh với âm nhạc nhẹ nhàng, bản hoà tấu này hình như lần đầu tiên cô và anh ăn tối cũng đã từng nghe
" anh chờ em lâu không" Diệp Kì tháo mắt kính, một tháng không gặp cô cũng không thay đổi nhiều lắm, chỉ có điều tóc cô đã cắt ngắn hơn ngang vai nhìn cô trẻ trung và xinh đẹp đủ để biết trong một tháng này cô sống rất tốt
" anh vừa đến" Lâm Hiển ngày hôm nay cũng rất chỉnh chu, ấn tượng bên ngoài của anh đều để lại cho người ta một cảm giác thích thú. Trước kia cô cũng từng như thế
" anh hẹn em có gì sao?" Cô khoáy ly coffee sóng sánh, bluemountain vẫn đắng và ngon như vậy
" anh muốn nói một lời xin lỗi, Diệp Kì xin lỗi em" đây là anh rất thành tâm và nghiêm túc, cô là một cô gái tốt dù đã không còn gì nhưng lời xin lỗi nhất định phải nói
" đã lâu rồi, em không nhớ đâu" cô mỉm cười, nụ cười rất xinh đẹp
" thật ra...anh và em đều không ai có lỗi cả, lỗi ở chỗ chúng ta đều không đúng lúc mà đã quyết định" cô nhẹ nhàng nói ra những cảm nhận của mình, cô vẫn luôn như thế dịu dàng như một cành hoa
" em đã rất vui và anh cũng đã rất hạnh phúc, trong chuyện này chúng ta không nên đổ lỗi cho đối phương. Em không phải xin ra để dành cho anh và anh cũng chưa thật sự hợp để sống chung với em, chúng ta cả hai đều mạnh mẽ cả hai đều rất kiên định trước quyết định của mình. Nên không sao cả vấp ngã một lần ta lại đứng lên một lần nữa" nói đến đoạn cô mỉm cười nhìn anh, không có số vợ chồng thì thôi bọn họ làm tri kỉ
" anh rất tuyệt vời trong khoảng làm người khác vui mừng, anh đã đến và mang cho cuộc đời em hy vọng thật sự anh đã cho em rất nhiều, đến một khoảng khắc nào đó mỗi người chúng ta sẽ hiểu ra một điều rằng, bản thân đã dành thời gian cho việc yêu quá nhiều" cô xoay ly coffee trong tay, Lâm Hiển yên tịnh nhìn cô nói
" đến khi ta chợt dừng lại rồi thì mới biết, ta đã bỏ qua biết bao thứ tươi đẹp khác. Em tin một nửa của mỗi người sẽ đến khi thời điểm thích hợp nhất, còn bây giờ anh và em...chúng ta yêu nhiều rồi, thì thôi chúng ta nghỉ ngơi đi, mình tạm nghỉ yêu" cô mỉm cười anh cũng mỉm cười. Sự đối đáp giữa những người trưởng thành chính là như thế, không xô bồ khóc lóc, không níu kéo làm loạn. Cả hai nhấp một ngụm coffee để bản thân trở nên thanh tịnh mà nói chuyện với đối phương
" Tiểu thư Diệp, sao anh không biết em có tài ăn nói đến thế" anh mỉm cười nhìn cô, hôm nay cô làm anh trở nên nhẹ nhõm rất nhiều. Anh thừa nhận, người phụ nữ trước mặt này, đặc biệt hơn ai hết
" này, lúc trước em làm nhân viên mỹ phẩm nhé" cô với anh đều bật cười, cả hai người họ đều lấy lại được thăng bằng sau đổ vỡ
" bây giờ em vẫn làm chỗ đó chứ"
" để làm gì? Không phải lại đến theo đuổi em chứ?" Cô trêu anh rồi cả hai cùng cười
" em bây giờ làm ở trang sức The Queen, em làm ở khâu thiết kế" đều nhờ Lý Vân giúp cả, cô đưa card visit cho anh sau đó cầm lấy túi xách
" nếu sau này cần nhẫn cầu hôn thì tới chỗ em, sẽ giảm một nửa" cô cười tươi rồi đứng lên
" à sau này có cưới cô nào nữa hãy nhớ một việc...không được uống quá say" cô trêu anh lần cuối anh cũng nhìn cô
" ok ok...xin ghi nhớ đời đời"
" tạm biệt anh"
" tạm biệt em"
anh và cô chào tạm biệt, hai người ôm nhau rồi đường ai nấy đi
" nè bà chị à, đi đâu không biết Nhã Nhã với tụi em đói meo rồi nè" Đỗ Phi bên kia điện thoại giọng dõng dạc, lúc sáng đi cô cũng không báo với bọn họ
" mau về nhanh nhanh đi đặt nhà hàng rồi tới trễ là khỏi ăn đấyyyy" Diệu Vy la lớn
" mau mau đi tỷ ơi" Lý Vân và Nhã Nhã đều đồng thanh, mấy người bên đó thật sự đói muốn xỉu rồi
" ok ok chị đang về đang về đây, đón taxi cái nhé"
" Haizzzzzz"
Cô gấp gấp chạy trên đường phố, hoa giấy trắng nở rộ khắp nơi, thủ đô buổi sáng trong trẻo đến nao lòng, từ xa xa trên cao nhìn xuống có thể thấy bóng dáng cô gái tay đang nghe điện thoại chân chạy nhanh vẫy đón taxi.
HOÀN.
Lời tác giả: xin chào mọi người! Mình Zoe đây, xin lỗi vì đã trễ hẹn một ngày nhé vì mình có việc đột xuất À chắc chắn có nhiều bạn thắc mắc vì sao mình nói kết HE mà hai nhân vật Lâm Hiển Diệp Kì lại không tròn đôi, thật ra ý tưởng để viết nên tác phẩm lần này đều lấy từ câu chuyện có thật của người chị trong dòng họ mình. Với mình, cái kết đẹp không phải là cái kết hai nhân vật nam nữ chính bắt buộc phải đến được với nhau, mà với mình kết đẹp chính là cái kết khiến mọi thứ trở nên hợp lí và thoải mái nhất, mọi nhân vật trong tác phẩm ấy đều cảm thấy hạnh phúc. Hai nhân vật Lâm Hiển và Diệp Kì đều là những người trưởng thành và cần sự tự do, vì vậy cái kết mình đưa ra mình cảm thấy tạm ổn với cả nhân vật trong truyện và cả cuộc đời của chị mình ngoài đời. Nếu trong cuộc sống bạn không hài lòng với một cái kết nào đó, hãy tự tạo cho mình một cái kết khác. Vậy nhé ;)) xin chân thành cảm ơn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook