Rớt Đài - Cộng Cốt Huyết
-
Chương 2: Nuôi Không Quen
Nhìn người của mình ném thùng sắt chìm sâu xuống hải phận quốc tế, tôi rít một hơi thuốc lá, không khỏi bật cười trước vận may của Mục Ngôn. Vừa bảo chết đã chết rồi, cũng chẳng phải cảm nhận chút khốn khổ nào.
Mục Ngôn là người được tôi mang từ chợ đen ra. Trước khi gặp tôi, cậu ta là đầu bảng của khu vực nọ. Tuy còn khá nhỏ tuổi, nhưng cậu ta cũng đã biết cách giành lấy lợi ích và tự do từ vốn sẵn có của bản thân.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ta, là khi người nọ đang khiêu vũ bên trong một chiếc lồng. Từng cử chỉ, đến nụ cười hay cái chau mày của cậu ta, đều toát ra nét mị hoặc đã ăn sâu vào trong xương cốt. Tất cả những người có mặt, không ai là không ca tụng cho vẻ đẹp của cậu, những ánh nhìn phàm tục cũng không khỏi dừng lại trên dáng hình mong manh của cậu. Ngay cả người mang ý chí sắt đá như Côn Du, cũng vì con người này mà không ít lần lộ ra vẻ thất thần mất tập trung.
Đêm đó, tôi cho rằng Côn Du sẽ chốt hạ cậu ta trên bàn đấu giá. Nhưng rốt cuộc là không.
Lần thứ hai gặp mặt, cậu ta chịu cảnh bị chơi chán nên bị vứt lại mặc đám ma men đùa bỡn. Tôi tiến lên giết toàn bộ những kẻ đó, cậu ta lại cho rằng tôi đến chỉ vì muốn cứu rỗi cậu.
Tôi chữa khỏi toàn bộ vết thương trên thân thể cậu ta. Một năm sau, khi cậu ta cai được ma túy và chứng nghiện tình dục, lại bị tôi đưa lên giường của Côn Du.
Khi đó, người nọ đã thay hình đổi dạng, lấy thân phận mới là một sinh viên trẻ vừa bước chân vào xã hội, trông ngây ngô đến độ không thể nhìn ra được chút dấu vết nào của ngày trước.
Cậu ta theo Côn Du hai năm, khoảng thời gian quá dài đối với một tên thủ lĩnh ưa bạo lực và tàn bạo.
Nhưng cậu ta lại chẳng hề biết đủ. Không dưới một lần cậu ta nói với tôi, rằng cậu ta muốn cùng tôi rời khỏi nơi này, cậu ta muốn tôi đưa cậu ta rời đi. Lòng tôi hiểu rõ thứ người nọ muốn thật sự là gì. Không gì hơn, chỉ là hai chữ "tự do".
Tôi từng hứa hẹn sẽ trả lại tự do cho cậu ta. Nhưng tôi sẽ trả lại nó vào khi nào, thì không phải là thứ mà cậu ta có thể định đoạt.
Cùng xuất thân từ chợ đen, vậy nên xem chừng cậu ta cũng chẳng kém cạnh hai anh em Kế Lăng - Đàm An là bao. Nhưng để bản thân rơi vào tình thế này, muốn trách, chỉ có thể trách bản thân cậu ta mà thôi. Ai là kẻ đã si tâm vọng tưởng, là kẻ không kiềm chết được ham muốn của bản ngã trước thềm "tự do"? Đó là thứ mà cậu ta vĩnh viễn không cách nào chạm đến. Nếu tự mình hiểu lấy ngay từ đầu, cậu ta sẽ không tự chôn vùi chính mình như thế, cũng sẽ không liên luỵ đến tôi.
Không biết liệu cái chết có thể khiến cậu ta nhận thức được rằng, có đôi khi, ngủ mãi cũng được xem là một loại tự do.
Vậy thì, Mục Ngôn, tôi chúc cậu nếm trải tự do thêm ngàn đời sau nữa.
"Lục ca, xử lý xong cả rồi ạ."
Sau khi nghe cấp dưới báo cáo xong, tôi lập tức ném điếu thuốc trên tay xuống biển, mặt không chút biểu cảm lệnh cho giải tán tất cả.
Khi xuống thuyền, tôi gọi cho tâm phúc của mìn nhẹ giọng giao phó ít việc. Thời điểm trở về biệt thự riêng, vật dụng cần thiết đều đã được chuẩn bị đầy đủ, tôi đuổi hết những kẻ khác đi, rồi ngồi trong phòng khách xem phim một mình.
Biệt thự rộng lớn không mấy chốc đã chìm trong những âm thanh va chạm thể xác cùng tiếng thở dốc của những người đàn ông.
Sau khi xem không bỏ sót thể loại nào, thấy sắc trời đã tối, tôi nhanh chóng cầm lấy công cụ mà bước lên lầu.
Khi Kế Lăng đến, tôi đã mặc quần áo và chuẩn bị mọi thứ ổn thoả.
Trên xe, Kế Lăng nói lời xin lỗi với tôi, hy vọng tôi có thể tha thứ cho Đàm An. Cậu ta bảo rằng những lời khi đó chỉ là do em trai cậu ta nhất thời xúc động, chứ thật sự không hề nghĩ như vậy.
Những lời cậu ta thốt ra mới chân thành, khẩn khoản làm sao, cứ như tự đáy lòng thật sự hy vọng chúng tôi có thể hòa thuận như trước. Nhưng tôi lại không tin. Tôi từng chứng kiến cậu ta vừa mỉm cười vừa tàn nhẫn đoạt lấy sinh mạng của một người, nụ cười lúc này giống hệt với khi đó. Những lời thốt ra từ miệng sói già đội lốt cừu non, vĩnh viễn không bao giờ là sự thật cả.
Mỗi khi nhìn thấy nụ cười cậu ta giành cho tôi, lòng tôi luôn biết có người đang ấp ủ âm mưu muốn lấy mạng mình. Thương cảm làm sao, ngày nào cậu ta cũng phải giả vờ lo nghĩ cho tôi, đúng là con chó nuôi mãi không quen được!
Theo thói quen, tôi chẳng thèm so đo với cậu ta thêm. Ngày thường đối đáp với nhau vài câu đã thôi rồi, nhưng hôm nay tâm tình tôi không tốt, cũng chẳng muốn hao tâm tốn sức gây phiền toái với cậu ta làm gì.
Tôi nhắm mắt tựa vào lưng ghế phụ, lười chẳng đáp lại.
Hệ thống sưởi của xe hơi được bật lên một cách vừa phải. Giữa lúc tôi đương cơn mơ màng, xe đã dừng lại. Bên trong không gian nhỏ hẹp, một luồng hơi thở bí ẩn mà áp bách tiến lại gần, đủ để khiến tôi không kịp phòng bị trong giây lát.
Chẳng lẽ cậu ta đã chịu hết nổi nên muốn động thủ trước? Ai cho cậu ta lá gan này, cũng không chừng là mưu kế của Côn Du...
"Trừng ca, tới rồi ạ." Tiếng nói của Kế Lăng lần nữa vang lên, tôi mở mắt ra, chỉ thấy được nụ cười bình thản vô hại của cậu ta. Gương mặt người nọ trắng trẻo ôn hoà, chẳng nhìn ra được chút hận thù nào mong tôi chết đi.
Có vẻ là Côn Du vẫn chưa muốn tôi chết.
Tôi mở cửa xe rồi bước xuống, Đàm An đứng lặng một bên, không nói một lời.
Tôi mặc kệ cậu ta, bước thẳng vào phòng khách. Côn Du ngồi ở vị trí bàn ăn, rõ ràng là đang đợi tôi.
Tôi và hắn, không biết đã bao nhiêu năm rồi, bọn tôi đã không còn mặt đối mặt nhau trên bàn cơm như thế này nữa, sau cái ngày Côn Trì qua đời.
Hắn là con trai ngoài giá thú của Côn Trì, tôi lại là con nuôi của người kia. Tôi không nghĩ hắn sẽ quên những gì bản thân hắn làm với tôi sau khi chính thức trở thành người tiếp quản Côn gia.
Hắn hận tôi, lẽ thường mà thôi. Hắn muốn nhục mạ tôi nhằm tăng thêm khoái cảm trả thù, tôi cũng chẳng mấy bất ngờ về điều này. Chỉ là bản thân lại không cách nào lý giải được, vì sao hắn không chọn trả thù từ sớm, lại cố ý chọn làm việc đó vào thời điểm này cơ chứ.
"A Trừng, ngồi đi." Hắn nhìn về phía tôi, đôi con ngươi đen nhánh tựa như chỉ muốn nắm lấy tay người khác mà kéo vào địa ngục. Lúc này tôi mới hiểu rõ ý đồ xấu xa trần trụi trong mắt hắn.
—— Hắn chỉ muốn nhìn thấy tôi khiếp sợ hãi hùng cho vận mệnh của mình những tháng ngày kế tiếp.
Trên thực tế, hắn cũng đã thành công.
Tôi ngồi xuống theo lời hắn nói.
Một bữa cơm không biết mùi vị.
Sau khi ăn xong, hắn mời tôi cùng đến thư phòng, tôi nhíu mày rồi đồng ý. Trước khi đến nơi đó, tôi vào căn phòng cũ của mình ở Côn gia, lấy dầu bôi trơn đã chuẩn bị sẵn bước vào phòng tắm.
Mục Ngôn là người được tôi mang từ chợ đen ra. Trước khi gặp tôi, cậu ta là đầu bảng của khu vực nọ. Tuy còn khá nhỏ tuổi, nhưng cậu ta cũng đã biết cách giành lấy lợi ích và tự do từ vốn sẵn có của bản thân.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ta, là khi người nọ đang khiêu vũ bên trong một chiếc lồng. Từng cử chỉ, đến nụ cười hay cái chau mày của cậu ta, đều toát ra nét mị hoặc đã ăn sâu vào trong xương cốt. Tất cả những người có mặt, không ai là không ca tụng cho vẻ đẹp của cậu, những ánh nhìn phàm tục cũng không khỏi dừng lại trên dáng hình mong manh của cậu. Ngay cả người mang ý chí sắt đá như Côn Du, cũng vì con người này mà không ít lần lộ ra vẻ thất thần mất tập trung.
Đêm đó, tôi cho rằng Côn Du sẽ chốt hạ cậu ta trên bàn đấu giá. Nhưng rốt cuộc là không.
Lần thứ hai gặp mặt, cậu ta chịu cảnh bị chơi chán nên bị vứt lại mặc đám ma men đùa bỡn. Tôi tiến lên giết toàn bộ những kẻ đó, cậu ta lại cho rằng tôi đến chỉ vì muốn cứu rỗi cậu.
Tôi chữa khỏi toàn bộ vết thương trên thân thể cậu ta. Một năm sau, khi cậu ta cai được ma túy và chứng nghiện tình dục, lại bị tôi đưa lên giường của Côn Du.
Khi đó, người nọ đã thay hình đổi dạng, lấy thân phận mới là một sinh viên trẻ vừa bước chân vào xã hội, trông ngây ngô đến độ không thể nhìn ra được chút dấu vết nào của ngày trước.
Cậu ta theo Côn Du hai năm, khoảng thời gian quá dài đối với một tên thủ lĩnh ưa bạo lực và tàn bạo.
Nhưng cậu ta lại chẳng hề biết đủ. Không dưới một lần cậu ta nói với tôi, rằng cậu ta muốn cùng tôi rời khỏi nơi này, cậu ta muốn tôi đưa cậu ta rời đi. Lòng tôi hiểu rõ thứ người nọ muốn thật sự là gì. Không gì hơn, chỉ là hai chữ "tự do".
Tôi từng hứa hẹn sẽ trả lại tự do cho cậu ta. Nhưng tôi sẽ trả lại nó vào khi nào, thì không phải là thứ mà cậu ta có thể định đoạt.
Cùng xuất thân từ chợ đen, vậy nên xem chừng cậu ta cũng chẳng kém cạnh hai anh em Kế Lăng - Đàm An là bao. Nhưng để bản thân rơi vào tình thế này, muốn trách, chỉ có thể trách bản thân cậu ta mà thôi. Ai là kẻ đã si tâm vọng tưởng, là kẻ không kiềm chết được ham muốn của bản ngã trước thềm "tự do"? Đó là thứ mà cậu ta vĩnh viễn không cách nào chạm đến. Nếu tự mình hiểu lấy ngay từ đầu, cậu ta sẽ không tự chôn vùi chính mình như thế, cũng sẽ không liên luỵ đến tôi.
Không biết liệu cái chết có thể khiến cậu ta nhận thức được rằng, có đôi khi, ngủ mãi cũng được xem là một loại tự do.
Vậy thì, Mục Ngôn, tôi chúc cậu nếm trải tự do thêm ngàn đời sau nữa.
"Lục ca, xử lý xong cả rồi ạ."
Sau khi nghe cấp dưới báo cáo xong, tôi lập tức ném điếu thuốc trên tay xuống biển, mặt không chút biểu cảm lệnh cho giải tán tất cả.
Khi xuống thuyền, tôi gọi cho tâm phúc của mìn nhẹ giọng giao phó ít việc. Thời điểm trở về biệt thự riêng, vật dụng cần thiết đều đã được chuẩn bị đầy đủ, tôi đuổi hết những kẻ khác đi, rồi ngồi trong phòng khách xem phim một mình.
Biệt thự rộng lớn không mấy chốc đã chìm trong những âm thanh va chạm thể xác cùng tiếng thở dốc của những người đàn ông.
Sau khi xem không bỏ sót thể loại nào, thấy sắc trời đã tối, tôi nhanh chóng cầm lấy công cụ mà bước lên lầu.
Khi Kế Lăng đến, tôi đã mặc quần áo và chuẩn bị mọi thứ ổn thoả.
Trên xe, Kế Lăng nói lời xin lỗi với tôi, hy vọng tôi có thể tha thứ cho Đàm An. Cậu ta bảo rằng những lời khi đó chỉ là do em trai cậu ta nhất thời xúc động, chứ thật sự không hề nghĩ như vậy.
Những lời cậu ta thốt ra mới chân thành, khẩn khoản làm sao, cứ như tự đáy lòng thật sự hy vọng chúng tôi có thể hòa thuận như trước. Nhưng tôi lại không tin. Tôi từng chứng kiến cậu ta vừa mỉm cười vừa tàn nhẫn đoạt lấy sinh mạng của một người, nụ cười lúc này giống hệt với khi đó. Những lời thốt ra từ miệng sói già đội lốt cừu non, vĩnh viễn không bao giờ là sự thật cả.
Mỗi khi nhìn thấy nụ cười cậu ta giành cho tôi, lòng tôi luôn biết có người đang ấp ủ âm mưu muốn lấy mạng mình. Thương cảm làm sao, ngày nào cậu ta cũng phải giả vờ lo nghĩ cho tôi, đúng là con chó nuôi mãi không quen được!
Theo thói quen, tôi chẳng thèm so đo với cậu ta thêm. Ngày thường đối đáp với nhau vài câu đã thôi rồi, nhưng hôm nay tâm tình tôi không tốt, cũng chẳng muốn hao tâm tốn sức gây phiền toái với cậu ta làm gì.
Tôi nhắm mắt tựa vào lưng ghế phụ, lười chẳng đáp lại.
Hệ thống sưởi của xe hơi được bật lên một cách vừa phải. Giữa lúc tôi đương cơn mơ màng, xe đã dừng lại. Bên trong không gian nhỏ hẹp, một luồng hơi thở bí ẩn mà áp bách tiến lại gần, đủ để khiến tôi không kịp phòng bị trong giây lát.
Chẳng lẽ cậu ta đã chịu hết nổi nên muốn động thủ trước? Ai cho cậu ta lá gan này, cũng không chừng là mưu kế của Côn Du...
"Trừng ca, tới rồi ạ." Tiếng nói của Kế Lăng lần nữa vang lên, tôi mở mắt ra, chỉ thấy được nụ cười bình thản vô hại của cậu ta. Gương mặt người nọ trắng trẻo ôn hoà, chẳng nhìn ra được chút hận thù nào mong tôi chết đi.
Có vẻ là Côn Du vẫn chưa muốn tôi chết.
Tôi mở cửa xe rồi bước xuống, Đàm An đứng lặng một bên, không nói một lời.
Tôi mặc kệ cậu ta, bước thẳng vào phòng khách. Côn Du ngồi ở vị trí bàn ăn, rõ ràng là đang đợi tôi.
Tôi và hắn, không biết đã bao nhiêu năm rồi, bọn tôi đã không còn mặt đối mặt nhau trên bàn cơm như thế này nữa, sau cái ngày Côn Trì qua đời.
Hắn là con trai ngoài giá thú của Côn Trì, tôi lại là con nuôi của người kia. Tôi không nghĩ hắn sẽ quên những gì bản thân hắn làm với tôi sau khi chính thức trở thành người tiếp quản Côn gia.
Hắn hận tôi, lẽ thường mà thôi. Hắn muốn nhục mạ tôi nhằm tăng thêm khoái cảm trả thù, tôi cũng chẳng mấy bất ngờ về điều này. Chỉ là bản thân lại không cách nào lý giải được, vì sao hắn không chọn trả thù từ sớm, lại cố ý chọn làm việc đó vào thời điểm này cơ chứ.
"A Trừng, ngồi đi." Hắn nhìn về phía tôi, đôi con ngươi đen nhánh tựa như chỉ muốn nắm lấy tay người khác mà kéo vào địa ngục. Lúc này tôi mới hiểu rõ ý đồ xấu xa trần trụi trong mắt hắn.
—— Hắn chỉ muốn nhìn thấy tôi khiếp sợ hãi hùng cho vận mệnh của mình những tháng ngày kế tiếp.
Trên thực tế, hắn cũng đã thành công.
Tôi ngồi xuống theo lời hắn nói.
Một bữa cơm không biết mùi vị.
Sau khi ăn xong, hắn mời tôi cùng đến thư phòng, tôi nhíu mày rồi đồng ý. Trước khi đến nơi đó, tôi vào căn phòng cũ của mình ở Côn gia, lấy dầu bôi trơn đã chuẩn bị sẵn bước vào phòng tắm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook