Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi
Chương 66: Phải Khống Chế Điểm Thật Tốt

Tiêu đề của tin tức đầu tiên chính là "Cố Vân Lễ rời khỏi ủy ban quản lý alpha, liệu có thật là tiến vào viện điều dưỡng?".

Tin thứ hai vậy mà lại là "Nguyên nhân Cố Vân Lễ phát điên – Không thể cảm ứng pheromone của bạn đời".

Mấy tin khác đại khái đều giống như vậy, mãi đến khi An Lan lật đến tin cuối cùng, là thông cáo chính thức của ủy ban quản lý alpha, ý là đã tìm ra nguyên nhân khiến thần kinh Cố Vân Lễ rối loạn nhiều năm nay, hiện đang tích cực tiến hành điều trị.

An Lan nhìn về phía Cố Lệ Vũ đang ngồi ở đối diện, giơ điện thoại cho cậu ta xem rồi nói: "Ba cậu có phải sắp bình phục rồi không?"

Cố Lệ Vũ không trả lời, chỉ xiên một miếng trứng ốp lên đút cho An Lan: "Tập trung ăn đi."

Nhìn cái dáng vẻ bình tĩnh này, giả bộ, cậu cứ ở đó mà giả bộ đi.

An Lan nuốt miếng trứng trong miệng, tiếp tục lướt di động thì Cố Lệ Vũ ngồi đối diện lại lên tiếng: "Cậu tập trung ăn cho xong đi, ăn xong rồi tôi sẽ nói cho cậu biết tình huống bây giờ của Cố Vân Lễ."

An Lan nói thầm, đó là ba cậu, OK?

Còn có cậu đó, tên con trai bất hiếu, đại nghịch bất đạo này, lại dám gọi thẳng tên ba mình nữa chứ?

Nhưng mà An Lan vẫn thấy rất tò mò, cậu vội ăn cho hết sandwich, lại uống hết cốc sữa của mình xong mới giả vờ ho khan một tiếng. Cố Lệ Vũ lúc này mới từ tốn nói.

"Đã xác định được nguyên nhân khiến ông ta bị rối loạn pheromone rồi, là vì không thể cách nào nhận ra pheromone của mẹ, tin hiệu đại não nói cho ông ta biết người phụ nữ này không tồn tại. Cảm giác bất an thúc đẩy thân thể ông ta tạo ra một lượng lớn aplus, thời điểm nồng độ alpus cao quá mức cho phép sẽ khiến ông ta trở nên hung hăng, bạo lực hơn, thậm chí làm tổn thương một phần não bộ của ông ta."

"Vậy... Mọi người định tiến hành trị liệu như thế nào?"

"Đây thực ra là một loại thuốc khử mùi, chỉ là nó không ngăn chặn tất cả pheromone của các omega khác mà chỉ nhằm vào pheromone của mẹ. Anh tôi đang nghiên cứu một loại thuốc phân giải, có thể đào thải thứ thuốc này trong người ba tôi. Một khi nghiên cứu thành công, ông ta sẽ bình thường lại như cũ."

An Lan cẩn thận quan sát sắc mặt Cố Lệ Vũ rồi đột nhiên dùng ngón tay chọc chọc vào người đối phương.

"Cho dù ông ấy không cùng cậu lớn lên, cậu cũng không cần giả bộ không quan tâm đâu."

Cố Lệ Vũ khựng lại một chút, "Tôi chỉ nhớ rõ ông ta từng dùng pheromone áp chế cậu."

"Ông ấy không phải cố tình nhằm vào tôi, tất cả mọi người trong bệnh viện khi đó đều bị áp chế cả mà." An Lan tiến lại gần hơn, nhìn vào trong mắt Cố Lệ Vũ, "Hơn nữa chờ ông ấy tỉnh táo lại, phát hiện vợ vì mình mà lo lắng suốt mười tám năm trời, cũng đã bỏ lỡ quá trình trưởng thành của con trai, chắc chắn ông ấy sẽ rất đau lòng."

Cố Lệ Vũ mơ hồ nở một nụ cười: "Cậu dễ dàng tha thứ cho người khác như vậy sao?"

"Tôi cũng không phải thánh nhân gì, chỉ là thấy cậu có lẽ cũng rất muốn tha thứ cho ông ấy. Trước nay cậu vẫn không biết tại sao ông ấy lại đột nhiên phát điên như vậy, khiến bản thân lúc nào cũng nơm nớp lo sợ có một ngày mình cũng sẽ trở nên như thế, cho nên trong lòng có chút hận ông ấy cũng là bình thường. Nhưng giờ cậu đã biết nguyên nhân rồi, không phải do ông ấy không biết tự kiềm chế mà là thân bất do kỷ, nên cậu cảm thấy tội lỗi, thấy áy náy, tại sao bản thân không sớm phát hiện ra nguyên nhân khiến ông ấy trở nên như vậy."

"Vậy ông ta nên cảm ơn cậu." Cố Lệ Vũ vừa nói vừa thu dọn bát đĩa đem vào trong bếp.

"Cảm ơn tôi cái gì?"

" Cậu khiến tôi hiểu được cảm giác mất khống chế là như thế nào, cũng làm tôi hiểu được cảm giác của ông ta."

...

Thả lỏng không được bao lâu, thi tháng đã lại tới rồi.

Thầy Mạnh hói đứng trên bục giảng nhấn mạnh thêm một lần nữa thời gian kỳ thi cũng những chuyện cần phải lưu ý, sau đó tầm mắt lạnh lùng quét qua Cố Lệ Vũ, Hứa Tinh Nhiên và cả Tiếu Thần.

"Tôi hi vọng một số bạn sẽ không có thái độ chống đối khi làm bài thi. Đừng quên, lần này nếu bị tụt hạng sẽ phải chạy 400m thảm mát xa!"

Uy hiếp của thầy hói chưa bao giờ có cảm giác kinh khủng như bây giờ, bạn học cả lớp đều bị trấn áp.

Cảm giác đau đớn khi giẫm lên thảm mát xa lập tức tập kích mọi dây thần kinh cảm giác trong đầu mọi người, khiến cả lớp lặng như tờ.

Chờ thầy hói đi rồi, âm thanh trong lớp nháy mắt lại sôi sục.

"Lúc tôi đi ngang qua phòng bộ môn, thấy giáo viên toán đều đang nói đề thi lần này đưa ra sẽ còn khó hơn cả đề thi đại học năm ngoái, mục đích là để rèn luyện tâm lý đi thi cho chúng ta!"

"Oắt đờ hợi! Cái này mà gọi là rèn luyện tâm lý đi thi? Có mà muốn chúng suy sụp trước kỳ thi đại học thì có!"

Tiếu Thần lấy bút chọc chọc sau lưng An Lan: "Tôi nói này, đợt thi tới cậu tiến bộ lên chút đi, tôi không muốn chạy thảm mát xa 400m đâu."

An Lan cười "ha ha" hai tiếng: "Tôi chỉ biết các cậu muốn tăng hạng thì dễ như ăn cháo."

Kiều Sơ Lạc ngồi phía trước quay đầu lại, ra vẻ đứng đắn nói: "An Lan, cậu đừng có mà thấy sắc quên bạn, tớ muốn lấy lại vị trí của mình."

An Lan vỗ vỗ trán mình: "Có thể làm bạn cùng bàn hay không, không phỉ dựa vào năng lực cá nhân, phải dựa vào số trời."

Cậu đảo mắt, liếc Cố Lệ Vũ đang yên tĩnh ngồi bên cạnh, cái tên này có thể lợi hại như lần trước nữa không, vừa đúng xếp hạng ngay sau cậu?

A, không đúng, Cố Lệ Vũ chỉ cần phát huy hết khả năng của mình là được mà, chờ cậu ta chọn chỗ ngồi xong, bạn học cả lớp cũng chả ai dám ngồi cạnh cậu ta đâu.

Sau đó mình có thi được hạng mấy cũng vậy, chọn chỗ bên cạnh Cố Lệ Vũ là được rồi.

"Ầy... Xem ra lần này phải khống chế điểm của mình thật tốt mới được." Hứa Tinh Nhiên cảm thán một câu.

Nhóm WeChat lại bắt đầu xôn xao thảo luận, mấy người này cư nhiên dám ở đây thảo luận xem thi tháng xong hotboy cùng CP của cậu ta có thể làm bạn cùng bàn nữa không.

An Lan trông mà vừa bực mình vừa buồn cười, mấy cái con người này, không đi lo cho điểm số của mình trước đi! 400m thảm mát xa đang đợi sẵn rồi kia kìa!

Lần thi tháng này, An Lan hiếm có mà được xếp chung một phòng thi với Cố Lệ Vũ, Hứa Tinh Nhiên, cả Tiếu Thần nữa, khó tin nhất là Cố Lệ Vũ lại ngồi sau cậu. Mọi người ổn định vị trí xong thì ngồi chờ giám khảo vào phát đề thi. An Lan không nhịn được quay lại nhìn Cố Lệ Vũ, mặt bàn tên này trống trơn, ngoài trừ một chiếc bút bi và bút chì để tô đáp án trắc nghiệm thì chả còn gì nữa cả.

"Cậu không cần tẩy à?"

Bộ không sợ đánh nhầm đáp án hả?

"Không cần." Cố Lệ Vũ trả lời.

An Lan giơ cho đối phương một ngón cái, quá dữ, quá đỉnh.

Bài kiểm tra ngữ văn buối sáng không phải trọng điểm, quan trọng là thi toán chiều nay.

An Lan mở bài thi ra, có thể cảm giác tử thần đang chăm chú nhìn cậu.

Đặc biệt là lúc nộp bài thi, Cố Lệ Vũ và Hứa Tinh Nhiên đều làm trọn vẹn từ đầu đến cuối, mà phần lớn mọi người đều không kịp làm đề cuối cùng, trong số đó cả An Lan, cậu chỉ mới làm được hơn một nửa câu này.

An Lan thở dài một hơi, cảm thấy tâm tình hơi nặng nề.

Lúc ra khỏi phòng thi, Cố Lệ Vũ nói: "Trắc nghiệm, dcaba, cbcca."

"Cậu nhớ hết đáp án hả?"

"Đúng mấy câu?" Cố Lệ Vũ không đáp mà hỏi tiếp.

"Hình như... Đáp án câu cuối không giống cậu."

"Ừ, thi toán lần này cậu làm không quá tốt, nhưng cũng không coi là tệ." Cố Lệ Vũ đáp lời.

"Sao cậu biết?"

"Lúc giám thị thu bài, tôi nhìn được bài tự luận của cậu. Phía trước không có vấn đề gì, chỉ có câu cuối cùng có lẽ chỉ lấy được 2/3 điểm thôi. Không cần buồn." Cố Lệ Vũ nói.

An Lan nghĩ thầm trong bụng, cái tên này cũng quá là thần thông rồi đi?

Lúc giám thị thu bài chỉ loáng cái chứ mấy, vậy mà Cố Lệ Vũ nhìn thấy hết, lại còn nhớ không sai tí gì chứ?

"Chờ thi tháng xong, nếu mấy người chúng ta vẫn ngồi gần nhau như bây giờ, có muốn đi chỗ nào chúc mừng không?" Hứa Tinh Nhiên hỏi.

"Được đó! Tôi biết có một công viên nước mới khai trương, tên là "Power Water City", Bên trong có nhiều trò chơi lắm!" An Lan nói ngay.

Cố Lệ Vũ hơi cau mày, đang muốn nói gì đó, nhưng Hứa Tinh Nhiên đã cắt ngang: "Vậy đi đến đó chơi đi. Nhớ mua quần bơi mang theo."

"Tôi có quần bơi rồi!" An Lan nói xong mới cảm thấy bầu không khí không được thích hợp lắm.

Hứa Tinh Nhiên mím môi cười, Tiếu Thần cúi đầu, vai cũng hơi run run, lại nhìn Cố Lệ Vũ, má... Áp suất quá thấp rồi.

An Lan giờ mới phát hiện bạn trai alpha của mình đang không được vui vẻ gì cho cam, dù sao mặc có mỗi cái quần bơi thì cũng có... Hơi bị phóng túng.

"Ờm... Mọi người đều giống nhau cả, không có gì hay mà nhìn."

An Lan nói xong thì thấy hình như mình đang tẩy càng đen, bởi vì sắc mặt Cố Lệ Vũ cũng càng lúc càng khó coi.

"Nước trong bể bơi sẽ có mùi pheromone của cậu." Cố Lệ Vũ lạnh giọng nói.

"Không vấn đề gì, cậu dùng thuốc khử mùi là được." Hứa Tinh Nhiên thì thầm nói.

An Lan nhìn Cố Lệ Vũ, đối phương trầm mặc một lúc lâu rồi mới khẽ gật đầu một cái.

...

Mãi mới chờ được đến khi kỳ thi tháng kết thúc, thầy Mạnh hói kẹp phiếu điểm của cả lớp đi vào phòng học, mặt đầy "sắc xuân".

"Thầy vốn nghĩ đề thi tháng lần này độ khó rất cao, đặc biệt là môn toán. Không ngờ các trò lại có tiến bộ rất rõ rệt, lấy lại được thứ hạng vốn có."

An Lan vừa nghe là đã biết thầy hói đang nói đến bộ ba Hứa Tinh Nhiên, Cố Lệ Vũ và Tiếu Thần.

"Tới! Hạng nhất, Tiếu Thần! Cán sự toán lớp chúng ta quả nhiên là siêu sao! Quả không hổ danh là Thanos danh tiếng lẫy lừng!"

An Lan vừa nghe, thiếu chút đã cười sặc sụa, không ngờ thầy hói cũng biết đến biệt dạnh mới của Tiếu Thần.

"Đệch..." Tiếu Thần rõ ràng là đối với thứ hạng của mình hết sức không hài lòng.

Cậu ta đi lên bục giảng, xé phiếu điểm của mình rồi về lại chỗ ngồi của mình, bắt đầu đá thúng đụng nia.

Thầy hói bị vẻ mặt hậm hực của Tiếu Thần làm cho hoang mang. Thi được hạng nhất bộ không tốt hả?

Phí lời, thi hạng nhất chính là phải chọn chỗ ngồi đầu tiên, trong phòng học trống huơ trống hoác, ai biết nhóm nhỏ của bọn họ sẽ chọn chỗ nào.

Tiêu Thần giơ chân đạp lên ghế phía trước.

"Sao vậy?" An Lan quay xuống hỏi.

"Cậu có thi được hạng nhất từ dưới đếm lên cũng không được phản bội anh đây." Tiếu Thần nói.

"Biết biết, anh giai sẽ mang cậu bay."

"Biến, tôi mới là anh cậu!"

"Hạng hai, Cố Lệ Vũ." Thấy hói lật xem phiếu điểm của Cố Lệ Vũ, nói: "Ngữ văn vẫn là điểm yếu của trò, cảm giác vẫn thiếu một chút."

Cố Lệ Vũ không nói tiếng nào, đi lên nhận phiếu điểm của mình rồi về chỗ.

An Lan thò đầu qua xem, rồi thấp giọng nói: "Cậu cố ý hả?"

"Thua Hứa Tinh Nhiên." Cố Lệ Vũ nói.

"Hả? Tại sao?"

Lúc này thầy hói gọi đến tên Hứa Tinh Nhiên, cậu ta mỉm cười. bước lên bục giảng.

An Lan vẫn không rõ lắm, lóp trưởng không phải là xếp sau Cố Lệ Vũ à? sao cậu ta lại nói là mình thua Hứa Tinh Nhiên?

Lúc Hứa Tinh Nhiên cầm bảng điểm đi ngang qua người An Lan, cố ý dùng nó lướt qua đầu cậu, nhưng Cố Lệ Vũ ở bên cạnh đã giơ tay chắn trên đầu An Lan.

"Ngại quá, xem ra chúng ta vẫn phải ngồi gần nhau rồi." Hứa Tinh Nhiên hơi cúi người.

An Lan lập tức đã hiểu.

Chỉ có để Tiếu Thần và Hứa Tinh Nhiên chọn chỗ ngồi trước, Cố Lệ Vũ mới có thể chọn một chỗ cách xa hai người họ.

"Tiểu nhân, lại còn khống chế điểm chứ." An Lan buồn cười nói.

Cố Lệ Vũ trầm mặc không nói tiếng nào.

Cuối cùng cũng đến lúc chọn chỗ ngồi, Tiếu Thần quay đầu nhìn An Lan, lần này An Lan xếp thứ tám, bộ dáng vui vẻ, cười tít cả mắt.

Hạng nhất cũng có khổ tâm của hạng nhất, sẩy chân một cái là để hận ngàn đời, lỡ đáp nhiều thêm có một đề mà khiến cậu ta phải rơi vào cảnh gian nan thế này.

Tiếu Thần lười chọn, ngồi luôn xuống chỗ cũ.

Tiếp sau là tới lượt của Cố Lệ Vũ, lúc cậu ta đi ra khỏi hàng, An Lan ở phía sau gọi cậu ta lại: "Đừng chọn chỗ nào xa quá... Mọi người ngồi gần có chuyện gì cũng tiện giúp, dù sao cũng từng đồng sinh cộng tử với nhau."

Không ít bạn học trong lớp đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn An Lan, cậu vậy mà có thể cung Cố Lệ Vũ nói điều kiện? Còn cái gì mà "Đồng sinh cộng tử nửa chứ, là nói lúc bọn họ cùng tham gia chơi trò chơi hay là lúc còn ngồi chúng với nhau?

Để ý thấy mọi người đều đang lom lom nhìn mình, An Lan vội rụt đầu về.

Cố Lệ Vũ đơ mặt, xách balo đi đến chỗ phía trước Tiếu Thần, ngồi phịch xuống.

Tiếu Thần khựng lại một chút, không hài lòng mà dùng bút đâm đâm sau lưng Cố Lệ Vũ: "Cậu ngồi xích qua, tôi muốn An Lan ngồi phía trước."

Cố Lệ Vũ quay đầu lại, lườm Tiếu Thần một cái, trong mắt không có chút nhiệt độ nào.

Tiếu Thần ngẩn ra, bị Cố Lệ Vũ làm cho choáng váng.

Tiếp theo là lượt của Hứa Tinh Nhiên, nếu cậu ta chọn ngồi bên trái Cố Lệ Vũ, vậy An Lan nhất định sẽ ngồi ở bên phải Cố Lệ Vũ. Nếu cậu ta chọn ngồi bên phải, An Lan tất nhiên là sẽ chọn chỗ bên kia, cho nên Hứa Tinh Nhiên chọn chỗ cách Cố Lệ Vũ một vị trí, hiển nhiên là chỗ trống kia là để dành cho An Lan.

Kiều Sơ Lạc xếp sau An Lan thở dài thườn thượt: "Ài, thì tháng lần này tớ đã dốc hết sức mình rồi đó, kết quả vẫn chỉ có thể ngồi phía trước cậu."

"Ngồi trước tớ không tốt à? Tới lớp một cái, mở mắt ra là nhìn thấy cậu rồi." An Lan buồn cười an ủi cậu chàng.

Kiều Sơ Lạc nhíu nhíu mày: "Cậu nói cứ như tớ là mối tình đầu của cậu ấy."

An Lan không có chút hồi hộp nào ngồi vào vị trí để trống giữa hai người Cố Lệ Vũ và Hứa Tinh Nhiên, Kiều Sơ Lạc vẫn giữ chỗ ở phía trước cậu. Thân là người xếp hạng nhất của cả lớp, Tiếu Thần cảm thấy không hài lòng tí nào, cậu ta vừa định đổi chỗ với người ngồi bên cạnh thì đã bị thầy hói phát hiện.

"Tiếu Thần, thực ra ngoài chỗ đó, còn có một vị trí khác, đặc biệt thích hợp cho trò." Thầy Mạnh hói nói.

"Chỗ nào?"

"Đây." Thầy Mạnh hói chỉ chỉ chỗ bên cạnh bục giảng.

"Má, đó là chỗ dành cho những người không giữ kỷ luật, không chịu phấn đấu ngồi."

"Lên lớp là ngủ — trò có kỷ luật sao?" Thầy hói chế giễu hỏi lại.

"Xì, em lên lớp ngủ, một không ngáy, hai không nghiến răng, vừa không quấy rầy giáo viên giảng bài vừa không ảnh hưởng người khác nghe giảng, có kỷ luật vậy còn gì?" Tiếu Thần quay bút, lại nói tiếp, "Với cả thân là người xếp hạng nhất trong lớp, em còn phấn đấu đi đâu nữa. Vị trí đó vẫn nên để cho người nào cần hơn đi."

Cậu ta nói quá hợp lý, thầy hói không có cách nào phản bác lại, chỉ có thể duỗi hai ngón tay chỉ mình rồi lại chỉ chỉ về phía Tiếu Thần, ý là "Tôi sẽ nhìn chằm chằm trò".

An Lan thở dài một hơi, chuyện này có nghĩa là đám bọn họ đều sẽ bị thầy hói nhìn lom lom cả ngày, ngày nào lên lớp cũng phải như "Bà già chạm phải công tắc – năng lượng tràn đầy* [1]".

*Câu này là một dạng ngụ ngôn ở bên Trung.

Khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ chính là, hình phạt chạy 400m thảm mát xa không phải là thầy hói nói giỡn.

"Chỗ ngồi đã sắp xếp xong rồi, giờ đến phần thưởng lớn dành cho các bạn học thi tháng thành tích tụt quá ba hạng — Thảm mát xa."

Trong lớp lập tức vang lên tiếng hít khí.

"Các trò rất may mắt là phòng giáo vụ không kiếm được đủ 400m thảm."

Phía sau An Lan truyền đến tiếng thở phào nhẹ nhõm.

"Nhưng 50m vẫn dư sức."

Lại có tiếng hít khí.

"Bây giờ mời các bạn thành tích tụt hạng tự giác đứng lên, tập hợp tại sân huấn luyện, thời gian sẽ để các trò ghi nhớ khoảnh khắc này!"

An Lan nuốt một ngụm nước miếng, thầm hú hét vui mừng vì lần này bọn họ không có ai tụt lại quá ba hạng.

Không ít người nằm nhoài lên bệ cửa sổ, có người lấy điện thoại quay lại clip, có người hô to cổ vũ, từng người lần lượt giẫm lên trên thảm chạy, vốn còn định chạy vèo cái là qua nhưng được nửa đường đã đau ứa nước mắt.

"Trốn được lần này... Không biết thi giữa kỳ có trốn được nữa không..." An Lan chạm tay lên lồng ngực của mình.

"Hứa Tinh Nhiên dựa lưng vào cửa sổ, cười nói: "Có chúng tôi ở đây, cậu sẽ không phải chạy thảm mát xa đâu."

Tiếu Thần nhíu mày, chỉ vào Cố Lệ Vũ nói: "Tại sao tôi lại thấy lời này nên để cậu ta nói mới phải?"

"Ừ..." Hứa Tinh Nhiên phất phất tay, " Có thể làm Cố Lệ Vũ ghen là chuyện khiến tôi cực kỳ có cảm giác thành tựu."

Đối phương tự giễu như vậy, khiến An Lan có chút áy náy, nhưng có thể lấy cái này ra để nói giỡn thì có thể thấy Hứa Tinh Nhiên đã buông xuống ít nhiều.

"Vậy cuối tuần chúng ta có đi Power Water City không?" Tiếu Thần hỏi.

"Tôi có một tin tốt và một tin xấu, các cậu muốn nghe cái nào trước?" Hứa Tinh Nhiên thong thả nói.

Tiếu Thần cùng An Lan đồng thanh đáp: "Tin xấu."

"Tin xấu là công viên nước các cậu đang nhớ thương còn đang tiến hành kiểm tra chất lượng nước, tuần sau mới có thể mở cửa đón khách."

"Ài... Tôi đã mua cả quần bơi mới rồi, cậu vậy mà lại nói không thể xuống nước được là sao?" Lông mày Tiếu Thần dựng ngược cả lên.

Nhưng đây có lẽ lại là tin tốt với Cố Lệ Vũ cũng nên, bởi vì cậu ta không muốn để An Lan mặc nhõn một chiếc quần bơi thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt bao nhiêu alpha khác như vậy.

"Thế tin tốt thì sao?" An Lan lại hỏi.

"Tin tốt là — các cậu có phải đều quên mất chuyện Tiếu Thần sẽ chuyển đến câu lạc bộ Vân Thượng, trở thành đồng đội của An Lan rồi không? Quan Sơn Hải bọn tôi dự định cuối tuần thi đấu hữu nghị với Vân Thượng. Đúng lúc để Quan Sơn Hải đánh giá một chút, xem liệu An Lan cùng Tiếu Thần liên thủ có thể dao động vị trí số một của Quan Sơn Hải không.

Tiếu Thần sững sờ một chút, sờ sờ gáy nói: "Thời gian này nhiều chuyện phát sinh quá, tôi quên béng mất... Lâu không tập, tay đều cứng rồi."

"Tay cậu có muốn tàn cũng không được. Tuyển thủ có thể so đấu với bọn tôi ở Vân Thượng đâu có nhiều." Hứa Tinh Nhiên trêu chọc nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương