Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi
Chương 42: Mùi hương của alpha cao cấp

[ Nghe nói cậu xin nghỉ là do phản ứng stress cấp, có nghiêm trọng lắm không? ]

Nửa giờ sau, Hứa Tinh Nhiên lại gửi tin nhắn thứ hai tới.

[ Cậu đang ở bệnh viện sao? ]

Tin nhắn thứ ba là vừa mới gửi đến: [ Tôi lo cho cậu, nhưng cảm thấy lúc này mà gọi điện cho bố mẹ cậu dò hỏi tình hình thì không thỏa đáng lắm. Nếu trả lời được thì gửi tin nhắn lại cho tôi nhé. ]

An Lan nhanh chóng gọi điện lại cho hắn.

Hứa Tinh Nhiên thoáng cái đã bắt mắy “Alo, An Lan?”

Giọng nói ôn hòa của đối phương vang lên, khiến An Lan cảm thấy vô cùng áy náy.

“Lớp trưởng, tôi không sao, cậu đừng lo lắng quá. Tôi chỉ là...”

“Chỉ là cái gì?” Trong thanh âm của hắn xen lẫn ý cười nhàn nhạt.

“Chỉ là ngủ quên thôi, vừa mở mắt ra thì đã là trưa rồi. Nếu còn đi học sẽ rất xấu hổ, nên dứt khoát kiếm lý do xin nghỉ, ở nhà tự giải đề.”

An Lan không muốn nói dối Hứa Tinh Nhiên, trốn học một hôm mà thôi, cũng chẳng phải là phóng hỏa giết người.

“Cậu ở cùng Cố Lệ Vũ đúng không? Hôm nay cậu ta cũng nghỉ học.”

“Ừ…. Hôm qua tôi có hẹn đến nhà cậu ấy chơi. Ngủ một giấc dậy thì…… đúng là ‘thời gian trôi nhanh như bóng câu ngoài cửa sổ’.”

Hứa Tinh Nhiên bị câu ‘thời gian trôi nhanh như bóng câu ngoài cửa sổ’ của cậu chọc cười, tiếng cười nhẹ nhàng xen lẫn với sóng điện, khiến lỗ tai An Lan có chút ngứa ngáy.

“Cậu tới nhà Cố Lệ Vũ chơi, hai người các cậu có thể chơi cái gì chứ?”

Lớp trưởng à, ở cùng mấy Alpha cao cấp các cậu thì có thể chơi gì được chứ? Chẳng lẽ cậu cho rằng chúng tôi lập team bắn PUBG chắc?

No no no, thứ bọn tôi "chơi" là tin tức tố, căng thẳng, kích thích quá trời luôn.

“Ở nhà cậu ấy, tôi đọc được một quyển sách rất thú vị, kể về phù thủy thời trung cổ, còn có các loại thuật luyện kim, trận pháp gì gì đó nữa.”

“Có phải là câu chuyện về Hailar không?” Hứa Tinh Nhiên nói.

An Lan sửng sốt một hồi: “Lớp trưởng, sao cậu lại biết?”

“Bởi vì câu chuyện này được coi như nguồn gốc nghiên cứu giới tính ABO của con người thời trung cổ. Người con xuất sắc nhất của Hailar là một Omega, cũng là một Thánh kỵ sĩ đức cao vọng trọng nhất bấy giờ, thế nhưng tên tuổi của anh ta lại không được lưu giữ trong tài liệu lịch sử chính thức nào, trái lại ở những nơi luôn kêu gọi chém giết, tẩy chay phù thủy như giáo hội thì lại có nhắc tới.”

“Tên của anh ta là gì?” Lòng hiếu kỳ của An Lan bị Hứa Tinh Nhiên gợi lên một cách dễ dàng.

“Lucien, vị thần ban tặng ánh sáng đầu đời cho trẻ nhỏ.” Giọng Hứa Tinh Nhiên thực đặc biệt, thuần hậu mà bình thản, khiến con người ta dễ dàng chìm đắm vào trong thế giới của hắn.

“Chắc hẳn các cậu đều thích một Omega như vậy nhỉ?” An Lan cười hỏi.

“Anh ta đối với dân chúng mà nói, chính là ánh sáng rực rỡ nhất trong chiến loạn. Nhưng đối với quốc vương, lại là con đường hướng tới vực sâu hủy diệt. Quốc vương đã tự luân hãm bản thân, nhưng vẫn không thể có được Lucien, ông ta chỉ đành đánh mất chính mình trong nỗi khát vọng vô tận.”

“Cho nên…… Đây là nỗi bi ai của mỗi người Alpha sao?” An Lan dè dặt hỏi.

Hứa Tinh Nhiên lại cười: “Biết rõ không chiếm được nhưng vẫn cố sức muốn nắm giữ, mới gọi là bi ai. Cho nên tôi chưa bao chờ mong sẽ gặp được Lucien, người tôi cần, là Hailar. Tôi có thể vì người đó vượt qua mọi chông gai gian khó, phản bội cả thế giới, còn người ấy cũng có thể vì tôi mà buông bỏ mọi phản kháng cùng địch ý đối với thế giới, thu lại hào quang của chính mình, sống một đời giản dị yên bình bên cạnh tôi.”

“Sẽ có một người như vậy, lớp trưởng. Nhất định sẽ có.”

“Cảm ơn lời chúc của cậu. Nếu ngày mai đi học……”

“Tôi sẽ mua bữa sáng cho cậu.”

Khi An Lan xách theo bộ đồ bắn súng kia về nhà, mẹ An cực kỳ quý trọng mà treo nó lên giá.

“Ôi chao, bộ đồ này có vẻ đắt lắm đấy! Xúc cảm không giống như hàng bình thường, nhất định phải giữ gìn cẩn thận mới được!”

An Lan trở về phòng mình, kẹp lá thăm của Cố Lệ Vũ vào trong một quyển sách.

Ngày hôm sau, cậu mua đồ ăn sáng cho cả Hứa Tinh Nhiên và Tiêu Thần.

“Lớp trưởng, bánh canh* nóng hổi mới hấp xong, mì trộn dầu hành với sữa đậu nành.”

(Bánh canh*: hay tangbao là một loại bánh hấp lớn chứa đầy súp trong ẩm thực Trung Quốc.)

Hứa Tinh Nhiên mỉm cười, mở miệng nói: “Cảm ơn.”

Sau đó thì duỗi tay lấy một hộp giấy từ trong ngăn bàn của mình ra.

“Đây là cái gì?”

“Cơm nắm tôm bơ.” Hứa Tinh Nhiên cười cười, xoay người sang chỗ khác.

An Lan mở nắp hộp ra, chỉ thấy hạt cơm no tròn, chắc nịch, kết hợp với màu xanh nhạt của bơ cùng và tôm nõn màu hồng, cộng thêm sốt trứng gà, sáng sớm vừa ăn một bát mì đầy ự, bây giờ cậu lại cảm thấy đói bụng rồi.

Lúc này, Tiêu Thần khoác cặp trên vai, đi thẳng tới bàn học của An Lan, gõ gõ xuống mặt bàn: “Bữa sáng đâu?”

An Lan nhanh chóng lấy một túi nilon ra, tựa như một anh chàng bồi bàn mà báo tên món ăn: “Bánh canh, mì trộn dầu hành không thêm rau thơm, còn có sữa đậu nành mới xay!”

Tiêu Thần đánh giá một chút, “Hộp đóng gói phèn kinh.”

“……”

Nếu cậu không ăn thì để tôi.

“Nhưng ngửi mùi cũng được. Thưởng cho cậu.” Tiêu Thần vậy mà lại thò tay vào trong cặp lấy ra một hộp đồ ngọt nhìn na ná pudding đậu đỏ đặt lên bàn của An Lan.

Quan trọng nhất là vừa nhìn đã biết  không phải đồ mua ở ngoài, mà là tự làm.

An Lan vô thức nghĩ đến cảnh đại ca học đường đeo tạp dề, cẩn thận đổ sữa vào trong đậu đỏ…… Đúng là cay mắt mà, mau mau xóa sạch đi!

“Em gái tôi làm.” Tiêu Thần nói một câu.

Ý là, em gái ông đây làm đó, cậu bắt buộc phải ăn hết nó bằng một cách cực kỳ nghiêm túc và đầy lòng biết ơn!

An Lan nghe vậy mới yên tâm, người như Tiêu Thần mà xuống bếp làm đồ ngọt…… bên trong nhất định là có độc.

Lúc Cố Lệ Vũ tới lớp, Hứa Tinh Nhiên với Tiêu Thần đều đang ăn bánh canh và mì trộn dầu hành.

Trong tay hắn xách theo một chiếc bình giữ nhiệt, nhẹ nhàng đặt lên bàn An Lan.

“Chẳng phải cậu vẫn luôn muốn ăn mì gà nấm Tùng Nhung sao? Không có mì, mang canh cho cậu.”

Nói xong, Cố Lệ Vũ tựa như người không có việc gì mà trở về vị trí của mình.

An Lan nhìn chằm chằm chiếc bình giữ nhiệt này, bỗng nhiên cảm thấy bản thân nên dâng hương cầu nguyện, tắm rửa xong xuôi mới được mở nó ra một cách thành kính nhất.

Chẳng qua cậu không ăn luôn, mà là chờ đến giờ nghỉ giải lao tiết thứ hai.

Cứ đến giờ đó, An Lan lại đói bụng, giống như một chiếc đồng hồ sinh học chuẩn xác.

Cậu mở hộp cơm nắm tôm bơ mà Hứa Tinh Nhiên mang cho mình ra, cầm một viên bỏ vào trong miệng. Cơm trắng mềm dẻo, tôm nõn thơm ngon, bơ tươi mềm mịn, đưa hết vào miệng quả thật là một loại hưởng thụ đỉnh cao.

Vặn bình giữ nhiệt ra, canh gà vẫn đang bốc hơi nóng hôi hổi, váng mỡ đã được vớt ra hết, chỉ còn lại hương thơm nồng nàn của thịt gà cùng với nấm Tùng Nhung. An Lan uống một ngụm canh, ăn một miếng nấm và thịt gà, khiến cho Kiều Sơ Lạc ngồi cạnh nhìn mà thèm nhỏ nhãi.

“Tại sao tao phải gặm Oreo, còn mày lại được thưởng thức Michelin* chứ?” Kiều Sơ Lạc không vui hỏi.

(*Michelin là một thuật ngữ dùng để đánh giá chất lượng món ăn và dịch vụ tại các nhà hàng cao cấp trên thế giới, có giá từ dao động từ 4,7 - 14 triệu VNĐ/ 1 người.)

An Lan rốt cuộc cũng không nhẫn tâm với Kiều Sơ Lạc, vẫn đều đặn bón cho cậu ta một miếng cơm nắm, một ngụm canh.

Ăn xong cơm nắm với canh gà, An Lan lại lấy pudding đậu đỏ mà Tiêu Thần cho mình ra, hương vị tươi mát ngon miệng, nhân sinh coi như là mỹ mãn.

“Đệt…… Mày có cơm nắm với canh gà thì cũng thôi đi, sao còn có cả món tráng miệng nữa hả?” Kiều Sơ Lạc hâm mộ không thôi.

“Cuộc sống mà…… Nơi nơi chốn chốn đều là niềm vui bất ngờ.”

Kiều Sơ Lạc gửi cho An Lan một tin nhắn: [ Mày biết mọi người đang bàn tán cái gì không? ]

An Lan: [ Bàn tán cái gì? ]

Mặc dù An Lan không quan tâm người khác bàn luận gì mình, chỉ có điều nếu được hâm mộ hay bị ghen ghét quá thì sẽ biến thành phiền phức lớn.

Kiều Sơ Lạc: [ Thôi, cũng không phải chuyện gì xấu. Mọi người đều cảm thấy nếu muốn chép bài tập của ba người bọn họ thì chỉ cần tới tìm mày là được. ]

An Lan sửng sốt một hồi: [ Tao không phải vở bài tập của bọn họ, mà bài tập cũng chẳng viết trên người tao, tới tìm tao thì có ích gì chứ? ]

Kiều Sơ Lạc: [ Không tin à? Mày thử bảo không biết làm bài cuối cùng trong đề tổng hợp xem, có tin là bọn họ sẽ chụp lại các bước giải gửi cho mày chép không? ]

An Lan: [ Nhưng tao không cần thử, bài cuối cùng tao biết làm mà. ]

Cố Lệ Vũ đã ngồi giải đề với cậu cả một buổi chiều, nếu bây giờ còn nói là không biết thì quá mức dối trá rồi.

Kiều Sơ Lạc: [ Vậy mày có thể chia sẻ cho “thanh mai” của mình được không? ]

An Lan cạn lời, móc đề thi thử ra khỏi cặp sách, trực tiếp ném cho Kiều Sơ Lạc, khiến Kiều Sơ Lạc trở thành đối tượng hâm mộ của cả lớp ngay tắp lự.

Giữa trưa, hàng An Lan đặt mua trên mạng rốt cuộc cũng đến nơi, cậu và Kiều Sơ Lạc đều vô cùng kích động, tay chân run rẩy nhận lấy bọc bưu kiện từ chỗ bảo vệ.

“Làm sao bây giờ? Tao không muốn chờ đến tan học đâu, đợi hết tiết tự học tối, lâu muốn chết!” Ý Kiều Sơ Lạc là muốn bóc hộp hàng này ra để ngửi hương nước hoa Cologne mô phỏng hương vị tin tức tố của mấy vị đại ca kia ngay bây giờ.

Nhưng nếu mang về lớp "đập hộp", với khứu giác cực kỳ nhạy bén của Alpha, sao lại không biết bọn họ đang làm gì chứ?

“Đi thôi, đi ăn gà bùng nổ.”

Gà bùng nổ là biệt danh mà An Lan với Kiều Sơ Lạc đặt cho KFC.

Sau khi hai đứa hạ quyết tâm, bèn chạy đi quét mã QR, cưỡi xe đạp phi thẳng đến tiệm  KFC.

Hôm nay không phải là ngày nghỉ, giữa trưa ở KFC cũng không quá đông người.

An Lan và Kiều Sơ Lạc tìm một chỗ tương đối yên tĩnh, chuẩn bị bóc hộp hàng ra. An Lan ngồi hí hoáy nửa ngày vẫn không bóc được lớp băng dính bên trên, Kiều Sơ Lạc nhìn mà sốt cả ruột, bèn nói câu “Để tao”, rồi cướp lấy gói bưu kiện.

Cậu ta dứt khoát chọc chìa khóa vào giữa lớp băng dính, cực kỳ dã tính mà xé toạc bọc hàng, bên trong là lấy lọ nước hoa nhỏ được cuốn bằng mấy lớp xốp bong bóng.

“Có cần gói kỹ như vậy không? Cũng có phải là hàng thật đâu.” Kiều Sơ Lạc tiếp tục bóc lớp xốp ra.

Thật vất vả mới xé được lớp vỏ bọc, hai người nhìn chằm chằm ba lọ nước hoa siêu nhỏ ở trên bàn, Kiều Sơ Lạc không nhịn được hỏi: “Phí chuyển phát chắc còn đắt hơn ba lọ nước hoa này mất?”

“Không, không. Mày đừng khinh thường hương vị tin tức tố của Alpha chất lượng tốt, phí chuyển phát nhanh không đắt bằng chúng nó đâu.” An Lan thực nghiêm túc mà nói.

“Được rồi, lọ thứ nhất…… Tao muốn ngửi mùi hương của lớp trưởng!” Hai mắt Kiều Sơ Lạc tỏa sáng lấp lánh.

Sau đó bọn họ vô cùng quẫn bách mà phát hiện, ba mẫu nước hoa siêu nhỏ này đều được đóng lọ y hệt nhau, ngay cả nhãn dán bên ngoài cũng chỉ vỏn vẹn hai chữ “hàng thử”, còn lọ nào mùi gì thì hoàn toàn chịu chết.

“Mày muốn phân biệt thế nào…… Cái nào là hương vị của lớp trưởng?” An Lan hỏi.

Kiều Sơ Lạc như thể tan vỡ: “Sớm biết vậy thì để tao mua cho rồi. Mày đúng là tên mua hàng online ngu ngốc.”

“Chúng ta ngửi từng cái một vậy.” An Lan hoàn toàn không có ý kiến gì đối với cái mác “tên mua hàng online ngu ngốc” kia.

Kiều Sơ Lạc cầm lấy một lọ nhỏ, xịt một ít vào trong không khí, sau đó cả hai đều dí mũi qua mà hít hít.

Mùi hương này rất nồng, rất kích thích, hơn nữa dư vị còn kéo dài mãi không tiêu tan.

“Cái này không phải là…… sáu tệ tám một chai……” An Lan nói một nửa thì dừng lại.

Song, Kiều Sơ Lạc lại nói toẹt ra: “Dầu thơm sáu tệ tám.”

Đúng vậy….

Kiều Sơ Lạc nâng tay lên phẩy phẩy: “Hương vị như vậy, nhất định là của Tiêu Thần!”

An Lan nhớ rõ trên mạng nói, tin tức tố của Tiêu gia là mùi xạ hương.

“Không phải đâu. Chắc chắn đây không phải là hương vị của Tiêu Thần.” An Lan còn nhớ rõ đối phương mang cho mình một hộp pudding đậu đỏ, thoạt nhìn thì có vẻ kiêu ngạo, nhưng tâm tư lại vô cùng tinh tế.

Mà mùi hương này lại có chút ngang ngược, càn rỡ.

Chờ hai đứa đánh chén xong hai chiếc hamburger thì mùi hương kia rốt cuộc cũng tan hết.

Kiều Sơ Lạc cầm lọ nước hoa thứ hai, xịt một chút vào trong không khí, sau đó cả hai lại thò đầu qua ngửi.

Mùi hương nồng đậm xộc thẳng vào xoang mũi khiến khứu giác hai người như thể bị tê liệt.

“Đây là cái mùi quái gì vậy trời? Đừng bảo tao đây là hương vị của lớp trưởng đấy nhé?” Kiều Sơ Lạc ho khan nói.

“Có lẽ…… không phải là mùi hương của lớp trưởng đâu. Hứa gia được mệnh danh là hương hổ phách* cao cấp…… Nghe nói rất có cảm giác khôn khéo cơ trí…… Mà cái hương vị này……”

(*Hương hổ phách được hình thành từ các loại nhựa cây và tỏa ra một mùi hương ấm áp, ngọt nhẹ và rất sâu lắng. Xạ hương (Tiêu Thần) và long diên hương (Cố Lệ Vũ) đều là mùi hương động vật. Xạ hương chiết xuất từ tuyến nội tiết của hươu xạ đực. Long diên hương từ hệ tiêu hóa của cá nhà táng, nói một cách dễ hiểu thì có lẽ là shit cá voi.)

“Ài……” Kiều Sơ Lạc thở dài một hơi, “Giống y hệt phong cách của cái thằng Lý Chân Nam ngu ngốc kia, cơ trí ở đâu ra.”

Lúc này Lý Chấn Nam liên tục hắt xì ba cái lớn, xém chút nữa đã phun cả Coca lên mặt Omega đối diện.

“Nào, mở lọ cuối cùng ra đi!”

Kiều Sơ Lạc và An Lan đã không ôm bất cứ mong mỏi gì với ba lọ nước hoa siêu nhỏ này nữa rồi.

Bọn họ mở nắp ra, lại xịt xịt một ít, sau đó thì nghểnh mặt lên hít hà.

Giờ phút này, trong KFC đã có vài vị khách đang dùng ánh mắt như nhìn bệnh nhân tâm thần mà nhìn chằm chằm bọn họ.

Hương vị hiện giờ tương đối nhạt, thậm chí còn vô cùng thanh nhã, có lẽ vì hàm lượng cồn hơi cao mà dư vị toát lên một tia lạnh lẽo.

“Đây nhất định là mùi hương của Cố Lệ Vũ.” Kiều Sơ Lạc nói.

“Không phải đâu.” An Lan quả quyết đáp.

“Trong ba mùi hương này, chỉ có cái này mang cảm giác lạnh lẽo. Nhất định là của Cố Lệ Vũ rồi.”

“Thật sự không phải mà.” An Lan cố gắng  uốn nắn lại đáp án của Kiều Sơ Lạc.

“Sao mày lại chắc chắn như vậy?” Kiều Sơ Lạc mở to hai mắt, nhìn về phía An Lan.

“Dẫu sao thì.... Hương vị tin tức tố của Cố gia cũng được coi là long diên hương hàng đầu. Nó linh tính nội liễm, hơn nữa còn chậm rãi tỏa hương.... Kiên nhẫn bền bỉ vượt qua năm tháng, hấp dẫn con người ta. Mà lọ nước hoa này lại bay mùi quá nhanh.”

“Mày ngửi mùi long diên hương rồi à?” Kiều Sơ Lạc bình tĩnh mà nhìn An Lan.

“Chưa. Trên mạng nói thế.”

“Hừ, hàng giả.” Kiều Sơ Lạc hiển nhiên vô cùng thất vọng đối với ba lọ nước hoa này.

“Long diên hương cũng có loại cao cấp với hàng rẻ tiền. Loại càng cao cấp càng cần nhiều thời gian tích tụ và hong khô, được thiên nhiên đào thải hết mọi tạp chất mới giữ lại mùi hương vừa mềm mại vừa tinh tế. Mà long diên hương rẻ tiền.... thì cực kỳ tanh hôi.” An Lan nhớ lại mùi thơm nhè nhẹ tỏa ra từ cổ tay Cố Lệ Vũ hôm trước.

Một mùi hương tràn ngập linh tính, không thể phân biệt rõ ràng.

Ăn xong hamburger, coca cũng đã uống cạn, Kiều Sơ Lạc biếng nhác duỗi thắt lưng: “Thôi, lần sau để tao mua cho. Mấy lọ này chắc toàn hàng pha kè (fake), để tao tiết kiệm tiền mua hàng thật.”

“Hàng thật gì cơ?”

“Hương vị tin tức tố của lớp trưởng, hương hổ phách chứ còn gì nữa. Ấm áp, tao nhã lại vừa khôn khéo, ôn hòa.” Kiều Sơ Lạc nói.

“Ồ, bao nhiêu thế?”

“Mấy nghìn một lọ nhỏ. Hứa gia rất có tiếng trong giới ngoại giao, hương hổ phách của bọn họ cũng rất đặc biệt, không thể ngửi được từ cái loại hương liệu tầm thường này đâu. Nghe nói...” Kiều Sơ Lạc híp mắt lại.

“Nghe nói cái gì?”

“Rất quyến rũ.” Kiều Sơ Lạc nheo mắt đáp.

An Lan hơi sững người, trước kia cậu không hề tin hương vị tin tức tố của Alpha rất dụ hoặc, nhưng lơ đãng nhớ đến mùi hương nhạt đến mức gần như chẳng ngửi thấy gì tỏa ra từ cổ tay Cố Lệ Vũ kia, trong tim tựa như dấy lên thủy triều mãnh liệt, hết đợt này tới đợt khác, kéo dài không dứt.

“Đi về thôi. Mấy lọ nước hoa này mày có cần nữa không?” Kiều Sơ Lạc hỏi.

An Lan lắc lắc đầu: “Bỏ đi, cảm giác là hàng giả. Hơn nữa còn chẳng có tác dụng đuổi muỗi như dầu thơm.”

Vẻ mặt cả hai đều cực kỳ ghét bỏ mà nhìn ba lọ nước hoa kia.

Bọn họ lại cưỡi xe đạp lao về trường học.

An Lan vừa mới đi vào lớp, Hứa Tinh Nhiên đang đọc sách bỗng ngẩng đầu lên, hai hàng lông mày hơi nhíu lại.

Hắn còn chưa kịp nói gì, Tiêu Thần ngồi phía sau đã mở miệng trước: “Trên người các cậu có mùi gì vậy?”

An Lan với Kiều Sơ Lạc liếc mắt nhìn nhau: Đậu má —— mũi bọn họ thính dữ! Cả người bọn họ đều là mùi gà rán KFC, nhưng đã đạp xe gió thổi lâu như vậy, mà vẫn còn ngửi thấy được?

“Chắc là.....mùi KFC...” Kiều Sơ Lạc sượng ngắt nói.

“Mùi KFC nhà cậu hắc vậy à? Cả người sặc mùi nước hoa rẻ tiền, không phải các cậu lại tiêu tiền linh tinh đấy chứ?” Tiêu Thần nhướng mày nói.

An Lan không dám nói bản thân mua nước hoa Cologne mô phỏng tin tức tố của bọn họ, bằng không Tiêu Thần nhất định sẽ đá cậu bay ra khỏi lớp học.

“Rất...rất rẻ tiền à?” An Lan xấu hổ hỏi.

“Dùng để xông chân tôi còn ngại.” Tiêu Thần nói, “Chẳng lẽ hai người các cậu thích cái loại con gái không đứng đắn?”

An Lan bỗng nhiên hiểu được ý của Tiêu Thần, hắn cho rằng cậu với Kiều Sơ Lạc buổi trưa chạy ra ngoài là để...

Tiêu đại thần à, trong cái đống mùi “không đứng đắn” này còn có một loại là của cậu đấy.

Hứa Tinh Nhiên ho khan, thản nhiên nói: “Có phải các cậu đã đi qua cửa hàng nước hoa không?”

“À.... có thể lắm...”

Sâu trong nội tâm An Lan vô cùng cảm kích bậc thang của lớp trưởng.

“Thật vậy à?” Tiêu Thần có chút nghi ngờ, vẫn cho là bọn họ vừa ở gần mấy cô gái không đàng hoàng.

Hứa Tinh Nhiên tủm tỉm cười: “Hai người bọn họ.... Cậu cảm thấy An Lan dẫn Tiểu Kiều đi tìm gái, còn chẳng bằng nghĩ bọn họ đang yêu nhau, đúng không?”

Tiêu Thần sờ sờ cằm: “Cũng đúng.”

Dù sao thì một Alpha đích thực cùng với một Omega, tiêu tiền “mua hoa” gì gì đó.... cũng gớm quá rồi!

Lúc này, tiếng chuông vào học vang lên, An Lan với Kiều Sơ Lạc vội vã trở về chỗ.

Trong điện thoại, Hứa Tinh Nhiên bỗng nhiên gửi tới một tin nhắn: [Sao các cậu đột nhiên lại có hứng thú với nước hoa?]

An Lan nghĩ nghĩ, đành trả lời một câu: [Bọn tôi chỉ tò mò không biết nước hoa nam với nước hoa nữ có gì khác nhau thôi.]

Hứa Tinh Nhiên: [Vậy lần sau tôi tặng cậu một lọ nước hoa nam đại biểu cho Hứa gia chúng tôi nhé. Hương hổ phách điều phối từ gỗ, không lộ liễu quá đâu.]

An Lan ngây ngẩn cả người, sớm biết thế này thì cậu đã nói với Hứa Tinh Nhiên là mình đang tò mò về nước hoa nam rồi, sao còn phải mất tiền oan đi mua mấy lọ nước hoa giả kia cơ chứ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương