Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi
Chương 30: Bom nổ chậm

“Thế nào, chẳng phải cậu đã nói ‘tôi ngồi đây chờ, cậu áp chế tôi thử xem’ hả? An Lan thử xong thì cậu lại nổi giận, sao chẳng có tí phong độ nào vậy?”

Diệp Vân cúi đầu, cười cười nhìn Tiêu Nam, giọng điệu nửa đùa nửa thật nhưng lại toát lên một sự uy tín khó hiểu.

Từ cổ tới tai Tiêu Nam đều đỏ bừng, gã cắn răng nói câu: “Đấu tập gặp!”

Ý cười trên môi Diệp Vân lại càng thêm rõ ràng: “Phải vậy chứ. Trong phòng bắn súng không cho phép phóng thích tin tức tố áp chế lẫn nhau đâu đó.”

Tiêu Nam cúi đầu xuống, hiển nhiên là đang rất tức giận, gã không nói lời nào, đứng dậy rời khỏi phòng thay đồ.

Còn Diệp Vân vẫn thực bình tĩnh mà ngồi xuống vị trí của Tiêu Nam, một tay chống cằm, có chút sâu xa nhìn chằm chằm An Lan.

“Vừa rồi ngửi thấy tin tức tố của cậu, mùi hương nhàn nhạt, như có như không khiến con người ta luôn muốn tiến đến gần để phân biệt rõ ràng.”

An Lan sửng sốt một hồi, cậu bỗng nhiên ý thức được người này tuy đẹp trai bẩm sinh, nói năng lưu loát, nhưng anh ta vẫn là Omega, mà bản thân cậu thì lại là một Alpha đích thực. Nghe Diệp Vân nói muốn cảm thụ mùi hương trên cơ thể mình làm cho An Lan có chút ngượng ngùng.

“Đừng nghĩ bậy bạ, Diệp Vân chỉ đang tò mò tin tức tố của cậu mà thôi.” Giọng nói thanh lãnh của Cố Lệ Vũ vang lên, thành công túm An Lan ra khỏi dòng suy nghĩ viển vông.

“Tôi…… Tôi biết.”

“Tin tức tố hương trúc xanh, quả thực là rất đặc biệt.” Diệp Vân híp mắt cười.

“Hương trúc? Tin tức tố của tôi là hương trúc sao?” An Lan nhìn về phía Cố Lệ Vũ.

Cố Lệ Vũ khẽ gật đầu.

An Lan không nhịn được, bỗng nhiên cười thành tiếng.

“Cậu cười cái gì?” Diệp Vân hỏi.

“Không có gì, không có gì……” An Lan lắc lắc tay, “Người bên cạnh đều có thể ngửi được tin tức tố của em, đều biết nó là hương vị gì, chỉ có mình em là không ngửi thấy gì.”

Diệp Vân khựng lại: “Cậu không biết hương vị tin tức tố của mình?”

“Không biết.” An Lan thành thật trả lời.

“Chẳng qua hiện tại cũng chẳng thể ngửi thấy gì đâu. Đoán chừng cậu đã dùng hết để áp chế Tiêu Nam rồi.” Diệp Vân nhún vai, chỉ về phương hướng Tiêu Nam vừa rời đi ban nãy.

Lúc này Hứa Tinh Nhiên cũng đi tới, nhìn thấy ba người bọn họ đang ngồi nói chuyện phiếm với nhau thì vô cùng kinh ngạc.

“Các cậu đang nói chuyện gì mà hăng say thế, huấn luyện viên Lâm còn vừa thắc mắc tại sao chẳng thấy tuyển thủ chủ chốt nào trong trận đấu tập này đấy?”

“Bọn anh đang nói tin tức tố của An Lan là hương trúc xanh, thế nhưng cậu ấy lại không biết gì về tin tức tố của mình cả.” Diệp Vân cười nói.

Hứa Tinh Nhiên liếc mắt nhìn Cố Lệ Vũ một cái, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, chẳng qua rất nhanh đã khôi phục ý cười mà đi tới trước mặt An Lan, hơi cúi đầu xuống hỏi: “Thế bây giờ An Lan đã biết tin tức tố của mình có mùi hương gì chưa?”

“Biết rồi…… Nhưng mà vẫn chưa ngửi được.” An Lan gãi gãi đầu.

Hai mắt Hứa Tinh Nhiên sâu thăm thẳm, tựa như chất chứa vô vàn ý nghĩ chẳng thể nào diễn đạt nổi bằng lời.

Ngay khi An Lan còn đang miên man suy nghĩ về thâm ý trong đáy mắt của đối phương, cậu chợt nhớ tới lúc đứng ngoài cửa KTV đã nghe thấy Hứa Tinh Nhiên với Tiêu Thần nói đến hương vị tin tức tố mà bọn họ yêu thích là ——  trúc xanh.

Lúc ấy An Lan không hề để chuyện này ở trong lòng, bởi cậu hoàn toàn không biết trúc xanh là mùi hương thế nào, thế nhưng hiện tại…… An Lan há miệng thở dốc, rất muốn hỏi đối phương hương trúc xanh là chỉ tin tức tố của mình sao?

Hứa Tinh Nhiên nhìn vẻ mặt của An Lan, độ cong trên môi càng ngày càng rõ, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào trán cậu một cái, “Chuyện cậu muốn hỏi, chờ đến khi đấu tập kết thúc, tôi sẽ nói cho cậu biết đáp án.”

Hứa Tinh Nhiên "đi guốc trong bụng" mình hả trời? Bằng không sao hắn lại biết mình muốn hỏi cái gì chứ?

Hay bởi hắn thừa biết ngày đó mình với Kiều Sơ Lạc đứng ở ngoài cửa nghe lén bọn hắn nói chuyện phiếm?

“Đi thôi.” Cố Lệ Vũ đứng dậy đi ra cửa.

“À, được!”

Chẳng biết vì sao An Lan luôn cảm thấy từ lúc Hứa Tinh Nhiên đến đây, Cố Lệ Vũ dường như có chút không vui?

Đi vào phòng bắn súng, An Lan mới phát hiện ngoại trừ cậu thì tuyển thủ của câu lạc bộ nào, bất kể là Diệp Vân hay đồng đội của anh ta - Lưu Thanh Dương, hay là Tiêu Nam với Tạ Hoài cũng đều huấn luyện viên nhà mình đi cùng, chỉ có mình An Lan là lẻ loi một người.

Quy tắc thi đấu thống nhất của 10 mét bia di động hiện tại là: Vòng đấu loại bao gồm 30 mục tiêu chậm 5 giây, cộng thêm 30 mục tiêu nhanh 2.5 giây, dựa theo tổng điểm 60 mục tiêu di động để tiến hành xếp hạng, vòng chung kết sẽ có mười bia di động nhanh.

Tuy nhiên trận đấu tập này chỉ có 10 vị tuyển thủ, cho nên không có ai bị đào thải cả.

Huấn luyện viên Lâm tuyên bố quy tắc thi đấu xong thì nhìn về phía Tiêu Nam.

“Mọi người nghe rõ đây, thi đấu bắn súng lấy thực lực và tâm thái để phân định thắng thua. Cho dù kết quả có thế nào chăng nữa, thì kinh nghiệm tích lũy được cũng vô cùng đáng quý.”

Những lời này rõ ràng là đang cảnh cáo Tiêu Nam không được phép lạm dụng tin tức tố ở trong phòng bắn súng.

Tuy trong lòng không vui, nhưng là đối mặt với vị huấn luyện viên nổi tiếng như Lâm Hoài Ân, Tiêu Nam chỉ có thể  kiềm chế lửa giận của chính mình.

“Bên cạnh đó, bất kể thắng thua ra sao thì trận đấu hôm nay cũng chỉ giới hạn trong phòng bắn súng này. Nếu có bất cứ người nào xảy ra tranh chấp đánh nhau hoặc là sử dụng tin tức tố áp chế, cho dù ủy ban bắn súng không quản thì Quan Sơn Hải chúng tôi cũng không hoan nghênh một tuyển thủ như vậy.”

Giọng Lâm Hoài Ân rất trầm, khiến cho toàn bộ bầu không khí bên trong phòng bắn súng trở nên cực kỳ nghiêm túc.

An Lan đoán huấn luyện viên Lâm đã biết chuyện xảy ra trong phòng thay đồ. Ngoài mặt ông nói như vậy là để cảnh cáo An Lan với Tiêu Nam, nhưng những người có mặt tại hiện trường khi ấy đều biết Tiêu Nam bị An Lan “bắt nạt”. Lâm Hoài Ân nói vậy là để đề phòng sau khi trận đấu kết thúc, Tiêu Nam sẽ trả thù cậu.

An Lan thầm cảm ơn ý tốt cùng sự “thiên vị” của huấn luyện viên Lâm.

Tất cả mọi người bước vào vị trí, sau lưng mỗi người đều có một trọng tài. Sau khi các tuyển thủ đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần nói một tiếng “OK” thì trọng tài sẽ nhấn nút phát động mục tiêu.

Tổng cộng có mười hai vị trí, đứng ở trung tâm chính là Diệp Vân ở vị trí số 6 và Hứa Tinh Nhiên ở vị trí số 7.

Vị trí số 8 bên cạnh Hứa Tinh Nhiên chính là Tiêu Nam, tiếp đến là Lưu Thanh Dương, còn An Lan đứng ở vị trí số 10.

Về phần Cố Lệ Vũ thì ở vị trí số 5, đứng bên phải Diệp Vân, cách An Lan hơi xa.

Chỉ là trước kia An Lan còn chẳng có cơ hội để so tài với các tuyển thủ hàng đầu như Cố Lệ Vũ, Hứa Tinh Nhiên còn có Diệp Vân, cho nên giờ phút này cậu vô cùng kích động, phấn khích tới độ đầu ngón tay bóp cò nóng lên, ngay cả bàn tay dùng để nâng súng cũng có chút run rẩy.

An Lan hít một hơi thật sâu, lặng lẽ điều chỉnh hô hấp và trạng thái của mình.

Ngay lúc này, đột nhiên có người đi vào phòng bắn súng, trên người khoác bộ đồ bảo hộ màu trắng, có sọc đỏ hai bên sườn, thân hình cao lớn vững vàng, cầm súng đi thẳng tới chỗ An Lan.

“Huấn luyện viên Lâm, em đã nói nhất định sẽ đến rồi mà, sao mọi người lại không đợi em?”

Là Tiêu Thần tới.

Toàn bộ phòng bắn súng bỗng nhiên trở nên thực yên tĩnh, tầm mắt của mọi người đều đổ dồn lại đây.

Nghe nói từ lúc giải đấu quý trước kết thúc, Tiêu Thần chưa từng bước chân vào Quan Sơn Hải.

“Không phải cậu……” An Lan vẫn nhớ Hứa Tinh Nhiên nói Tiêu Thần có chấn thương trên vai, huấn luyện viên chỉ cho phép hắn đến đấu mười phát mục tiêu nhanh với An Lan mà thôi.

Nhưng nhìn dáng vẻ hiện giờ của người này, chỉ e là muốn bắt đầu từ vòng loại, một đường so vào trận chung kết.

Như vậy vai hắn chịu được sao?

“Tiêu Thần, vẫn chưa đến lúc em ra sân.” Ánh mắt Lâm Hoài Ân trầm xuống.

“Vẫn chưa tới lúc em ra sân?” Tiêu Thần cúi đầu cười nhạt, mang theo một chút biếng nhác, “Thầy muốn cho em đi cửa sau, để em trực tiếp tham gia trận chung kết đúng không?”

Lâm Hoài Ân thở dài: “Tôi cũng chỉ là muốn tốt cho em thôi.”

“Mỗi một quyết định của người lớn đều là vì muốn tốt cho chúng ta sao?” Tiêu Thần đặt tay lên vai An Lan.

An Lan vốn đang điều chỉnh tư thế ngắm bắn, lại bị đối phương đột ngột đè lên, khiến cho cả người khẽ lảo đảo.

“Nhóc con, tôi vẫn chưa dùng sức đâu đấy, cậu đứng không vững nhé.” Tiêu Thần nghiêng mặt qua, hắn cách An Lan quá gần nên lúc nói chuyện sẽ có luồng khí nóng phả lên tai An Lan, như thể muốn chui thẳng vào trong đầu cậu.

An Lan không phản bác lại, chỉ lặng lẽ điều chỉnh lại tư thế, cho dù Tiêu Thần có âm thầm dùng sức đè lên vai mình thì cậu vẫn chẳng xi nhê chút nào.

Khóe miệng Tiêu Thần khẽ nhếch lên: “Không tệ. Nghe nói cậu với thằng ngu Tiêu Nam kia dùng tin tức tố áp chế lẫn nhau hả?”

Tiêu Nam đứng cách đó không xa, hiển nhiên là nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, sắc mặt gã nháy mắt đen như đáy nồi.

An Lan chỉ nhìn về phía trước, chẳng hề có ý định sẽ đáp lời Tiêu Thần.

Tiêu Thần thấy vậy thì cũng không tức giận, hắn càng ghé lại gần, như thể đang cố ý muốn làm An Lan phân tâm: “Nghe nói cậu còn áp chế được Tiêu Nam à?”

Không đợi An Lan có bất cứ phản ứng gì, Tiêu Nam đã sầm mặt mà hét lên: “Tiêu Thần, con mẹ mày phát điên cái gì thế? Mày hiện tại chỉ là một cái thằng tàn phế thôi, còn tưởng rằng mình lợi hại lắm chắc?”

Ngón tay đặt sẵn trên cò súng của An Lan khẽ khàng run lên, thế nhưng Tiêu Thần vẫn cực kỳ nhạy bén mà cảm nhận được.

“Tàn phế là nói tôi, cũng không phải bảo cậu.” Tiêu Thần khẽ cười.

Không khí quanh tai nhẹ nhàng rung động theo tiếng cười của hắn, An Lan rốt cuộc không nhịn được phải lắc lắc vai.

“Tàn phế” hẳn là chỉ chấn thương trên vai của Tiêu Thần nhỉ?

Tên Tiêu Nam này một mực nhắm vào Tiêu Thần, hơn nữa bọn họ còn đều có họ Tiêu, điều này khiến An Lan hoài nghi không biết hai người này có quan hệ họ hàng gì không.

Tiêu Thần rốt cuộc cũng buông An Lan ra, đứng vào vị trí số 11 ngay bên cạnh cậu, vừa bình tĩnh nạp đạp, vừa từ tốn nói: “Nghỉ ngơi lâu như vậy, bả vai của em đã hồi phục rồi. Huấn luyện viên Lâm không cho em thử một lần thì sao biết em không thi đấu được?”

Lâm Hoài Ân cau mày nói: “Trừ phi tôi nhìn thấy giấy chứng nhận từ bác sĩ điều trị của em, bằng không tôi sẽ không để em……”

Ngay lúc này, điện thoại Lâm Hoài Ân đột nhiên rung lên.

Tiêu Thần hất cằm, nở nụ cười đắc ý: “Ha, giấy chứng nhận mà thầy muốn tới rồi đấy.”

Lâm Hoài Ân lấy điện thoại ra, nhấn vào thì phát hiện một email được gửi tới từ bác sĩ điều trị của Tiêu Thần.

Tiêu Thần chậm rãi nói: “Tốt gỗ hơn tốt nước sơn.”

“Thằng chó hoang này……” Tiêu Nam giận điên lên, dứt khoát đổi tay cầm súng, rời khỏi vị trí của mình mà lao thẳng tới chỗ Tiêu Thần.

Diệp Vân đứng bên cạnh nhìn một màn này thì bật cười, thanh âm không lớn không nhỏ nhưng tất cả mọi người đều có thể nghe thấy rõ ràng.

“Diệp Vân, anh cười cái gì?” Tiêu Nam quay đầu nhìn về phía Diệp Vân.

Tư thế nâng súng ngắm bắn của Diệp Vân vẫn không thay đổi.

“Nếu Tiêu Thần là chó hoang…… Đừng quên, cậu ấy là anh họ cậu. Gọi anh họ là chó hoang, vậy cậu, là thứ gì?” Diệp Vân cười nói.

Suy đoán của An Lan quả nhiên không sai, Tiêu Thần và Tiêu Nam có quan hệ thân thích, là anh em họ với nhau.

Là anh em họ vậy mà lại đối chọi gay gắt, thậm chí còn ở nơi công cộng, trước mặt bao nhiêu người trước gọi đối phương là “chó hoang”, giá trị thù hận đạt mức cực hạn, xem ra giữa hai người bọn họ nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó.

Chỉ là từ trước tới này, An Lan đều không có hứng thú bới móc, hóng hới chuyện nhà người khác.

“Tôi chưa bao giờ thừa nhận nó là anh họ mình.” Tiêu Nam hừ lạnh một tiếng, “Nó bước vào nhà họ Tiêu thế nào, chẳng lẽ chính nó còn không biết sao?”

Tất cả mọi người ở đây đều trầm mặc không nói, có người biết rõ ngọn nguồn ân oán giữa Tiêu Thần với nhà họ Tiêu, cho nên biết điều ngậm miệng vào, số còn lại thì hoàn toàn không hiểu tại sao lại thế này, nhưng không tiện hỏi nên mới không nói lời nào.

Diệp Vân vẫn cười, vẻ mặt anh ta tựa như một bậc cha chú thông tình đạt lý đang nhìn một đứa nhóc ấu trĩ, nghịch dại.

“Diệp Vân…… Anh……”

Lâm Hoài Ân lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Nam: “Nếu cậu không muốn thi đấu, thì hiện tại có thể rời khỏi đây. Là chó nhà tang hay là sói, đấu xong khác rõ.”

Tiêu Nam cắn răng, quay về vị trí của mình, sau đó nhắm hai mắt vào bình ổn lửa giận. Dù sao cũng là tuyển thủ đã từng tham gia rất nhiều giải đấu, tâm trạng của gã nhanh chóng bình tĩnh lại.

Huấn luyện viên Lâm điều thêm một trọng tài đến chỗ Tiêu Thần: “Được rồi, để tôi nhìn xem sau mấy tháng đi đày, em còn sót lại bao nhiêu trình độ.”

“Dù kém thì vẫn mạnh hơn người nào đó.” Tiêu Thần nghiêng mặt, nháy mắt với An Lan.

Đừng hiểu lầm, cái nháy này của Tiêu Thần chẳng phải tán tỉnh hay trêu chọc gì cả, mà là tràn ngập khiêu khích.

Cảm giác như trái tim bị một lưỡi dao sắc bén xuyên qua, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ tung, máu me đầm đìa.

Mục tiêu chậm chính là quá trình để An Lan cậu tiến vào trạng thái.

Từng tiếng súng giòn giã lần lượt vang lên, sau 30 phát, thành tích bắn bia di động chậm của mọi người đều đã có.

An Lan bắn xong viên đạn cuối cùng, bèn thu súng về, nhìn sang Tiêu Thần đang đứng bên cạnh.

Vẻ mặt của hắn thực lạnh lùng, xương hàm sắc bén, thoạt nhìn rất khó tiếp cận, đôi môi mím thành một đường thẳng nghiêm nghị. Thân thể chậm rãi chuyển động theo mục tiêu, thời điểm bia di động chạy được 2/5 quãng đường thì chuẩn xác bóp cò, 10.4 điểm, thành tích này đối với một người vừa mới quay trở lại thi đấu thì thật sự là rất lợi hại.

Hoàn thành nội dung mục tiêu chậm, bảng xếp hạng cũng được ra ngay lập tức.

Khiến mọi người kinh ngạc nhất chính là người xếp hạng nhất vậy mà lại là Tiêu Thần. Tiếp đến là Diệp Vân, Hứa Tinh Nhiên và Cố Lệ Vũ đồng hạng ba. Vị trí thứ năm là Tiêu Nam. Thành tích của An Lan cũng không quá khả quan, trong số 9 tuyển thủ, An Lan xếp hạng hai từ dưới lên.

“Bây giờ nghỉ ngơi năm phút, mọi người điều chỉnh lại trạng thái một chút. Sự chênh lệch thành tích sau 30 phát mục tiêu nhanh sẽ còn rõ ràng hơn nữa.” Huấn luyện viên Lâm nói với mọi người đang có mặt tại đây.

Các tuyển thủ sôi nổi đi tới chỗ huấn luyện viên nhà mình.

Ví dụ như huấn luyện viên của Tạ Hoài thì có vẻ rất sốt ruột, nắm tay phải đánh vào lòng bàn tay trái, mặc dù cách thật sự xa nhưng An Lan vẫn có thể nghe thấy ông ta đang nói, “Em hoảng cái gì? Ba lượt cuối cùng đều rối hết cả lên! Cái cậu tuyển thủ ở câu lạc bộ bình dân kia còn ổn định hơn em nhiều!”

An Lan có chút cạn lời, “câu lạc bộ bình dân” rõ ràng là đang nói cậu mà.

Huấn luyện viên của Cố Lệ Vũ, Hứa Tinh Nhiên và Tiêu Thần là Lâm Hoài Ân, nhưng ông ta hiển nhiên không có ý định chỉ điểm gì cho bọn họ cả. Chỉ là lúc đi ngang qua Tiêu Thần bèn thờ ơ mà nói một câu “Trạng thái không tồi”, sau đó thì đi thẳng đến chỗ An Lan.

“Huấn luyện viên Lâm.” An Lan lễ phép đặt chai nước khoáng qua một bên rồi đứng lên nhìn về phía đối phương.

Lâm Hoài Ân cười cười: “Không cần căng thẳng. Thật ra hôm nay em phát huy rất khá.”

“Ha ha, tạm thời xếp hạng hai đếm ngược ạ.”

Huấn luyện viên Lâm không để bụng mà nói: “Bởi vì em là tuyển thủ có phản ứng chậm. Em cần thời gian để tiến vào trạng thái. Trong mười phát mục tiêu chậm đầu tiên, quả thực em đã xếp hạng nhất —— hạng nhất từ dưới lên.”

An Lan không nhịn được bật cười: “Huấn luyện viên Lâm rốt cuộc đang khen em hay là đả kích em vậy?”

“Đương nhiên là khen em rồi. Suy cho cùng, những tuyển thủ đến tham gia trận đấu tập hôm nay đều được tuyển chọn một cách kỹ lưỡng. Bất luận là phát súng nào, cho dù là mục tiêu nhanh hay chậm, chỉ cần xảy ra sai sót đều sẽ tạo thành một sự chênh lệch to lớn  như trời với đất."

Những lời này của huấn luyện viên Lâm là muốn ám chỉ An Lan nếu vẫn còn phản ứng chậm như vậy, thì sẽ đánh mất rất nhiều cơ hội trong các giải đấu chính quy.

An Lan mím môi, cúi đầu nhớ lại mười phát súng đầu tiên của mình.

Mặc dù trong lòng không hề suy nghĩ lung tung, thế nhưng thân thể vẫn không thể nhanh chóng tiến vào trạng thái mà bắt kịp với tốc độ di động của mục tiêu được.

“An Lan, em phải mau chóng làm nóng trái tim mình.” Lâm Hoài Ân nói, “Bắn súng không chỉ cần mỗi bình tĩnh. Nếu em không đủ nhiệt tình đối với mục tiêu của mình thì sẽ chẳng bao giờ đuổi kịp nó.”

An Lan hiểu ý của Lâm Hoài Ân.

Chỉ có điều hiểu là một chuyện còn làm được hay không lại một chuyện khác. Cũng giống như trong tình yêu, tất cả mọi người đều nói cô gái kia rất tốt, mà chính mình cũng biết cô ấy tốt thế nào, song vẫn không thể nào yêu đối phương được.

An Lan vẫn luôn hưởng thụ cảm giác chuyên chú trong mỗi lần ngắm bắn và truy đuổi mục tiêu.

Nhưng bây giờ, huấn luyện viên Lâm lại nói với cậu, bắn súng không chỉ cần chuyên chú, mà còn phải nhiệt tình…… Nó là cảm giác như thế nào?

Cậu hiểu rất rõ bản thân mình, khi nội dung thi đấu mục tiêu nhanh bắt đầu, sẽ lại có một loại tiết tấu mới, có phải mình sẽ phải mất thêm mười phát súng nữa mới có thể khiến bản thân nóng lên không?

Phản ứng chậm sẽ trở thành khuyết điểm chí mạng của cậu.

Thi đấu chính thức thường định thắng bại trong một phát súng, sẽ không có ai cho cậu nhiều cơ hội để tiến vào trạng thái như vậy.

Còn ba phút nữa là hết giờ giải lao.

An Lan vốn là tuyển thủ không dễ bị tác động bởi các yếu tố bên ngoài, chỉ là khi huấn luyện viên Lâm thẳng thắn chỉ ra khuyết điểm của mình như vậy, An Lan bỗng nhiên cảm thấy thật rối loạn.

Hứa Tinh Nhiên đứng nhìn An Lan từ xa, quay đầu nói với huấn luyện viên Lâm: “Em có thể đoán được thầy đã nói gì với An Lan. Chỉ là em cảm thấy…… Có đôi khi khuyết điểm của cậu ấy cũng là một ưu điểm. Có nhiều tuyển thủ tiến vào trạng thái nhưng lại dễ dàng bị ảnh hưởng bởi ngoại giới, chẳng hạn như trong phát súng cuối cùng đối thủ bỗng nhiên phát huy tốt hơn mình 0.1 điểm. Những tuyển thủ có thể gọi là trạng thái tốt kia sẽ bị hạ gục ngay lập tức. Nhưng An Lan không giống, trạng thái của ấy được củng cố qua mỗi một phát súng…… Cho dù có gặp phải vấn đề như vậy, thì cũng sẽ không chút dao động. Loại tâm thái này sẽ giúp cậu ấy lội ngược dòng ngoạn mục ở trong trận chung kết.”

Lâm Hoài Ân vuốt cằm, xấu xa nở nụ cười: “Tinh Nhiên, em làm sao biết được ‘phản ứng chậm’ có phải là một quả bom nổ chậm ở trong lòng An Lan hay không chứ?”

“Bom nổ chậm……” Hứa Tinh Nhiên cúi đầu, hơi chau mày như đang suy ngẫm điều gì đó.

Lúc này Tiêu Thần ngồi bên cạnh chống cằm, nhìn chằm chằm An Lan đang rầu rĩ ở đối diện: “Dáng vẻ sầu não của thằng nhóc này cũng thật là đáng yêu.”

“Tiêu Thần, cậu thật xấu xa.” Hứa Tinh Nhiên bất đắc dĩ thở dài.

“Tôi xấu chỗ nào chứ? Cách làm của huấn luyện viên Lâm cũng đâu có sai. Thằng nhóc này có lẽ cũng đau đầu vì sự chậm chạp của bản thân lâu rồi, nhưng vấn đề này cũng không làm ảnh hưởng đến khả năng phát huy của cậu ấy trong thi đấu chính quy. Chỉ có điều sân đấu luôn biến hóa khôn lường, ai biết thằng nhóc này có thể vì một vấn đề đột phát nào đó mà hoài nghi chính mình, rồi đổ hết thảy lỗi lầm cho phản ứng chậm hay không chứ. Tự hoài nghi chính mình đủ để khiến tâm thái của một tuyển thủ sụp đổ hoàn toàn.” Tiêu Thần nói.

Giọng điệu của hắn rất khách quan, nhưng ánh mắt nhìn An Lan lại không có bất cứ sự hả hê vui sướng khi người gặp họa nào.

Lúc này, Tiêu Nam xách chai nước đi qua chỗ An Lan, khinh thường mà phun ra một câu: “Còn tưởng mày lợi hại thế nào. Chờ Tạ Hoài ổn định lại, mày sẽ xếp bét đến hết trận đấu này.”

An Lan sửng sốt một hồi, cậu không quá để tâm đến thành tích của mình.

Những thứ như thi đấu so tài, có thắng tất có thua.

Nhưng nếu cậu vẫn luôn chậm chạm thế này thì ý nghĩa căn bản của thi đấu cũng sẽ bị mất đi, bởi vì bản thân mình không có bất cứ tiến bộ nào.

Có người đi tới bên cạnh cậu, nhẹ giọng hỏi: “An Lan, cậu đã từng thích ai chưa?”

“Hả?” An Lan vừa quay đầu lại, chỉ thấy Diệp Vân đang đứng khoanh tay, mỉm cười mà nhìn mình.

“Thích ai cơ? Vì sao đột nhiên anh lại hỏi như vậy?”

Diệp Vân nhìn gương mặt đỏ lựng, ngập tràn kinh ngạc của An Lan thì cười rộ lên: “Anh hỏi cậu có thích ai không, không có nghĩa là anh muốn theo đuổi cậu.”

An Lan lúc này mới thở phào một hơi.

“Nói thế nào nhỉ, cậu không cảm thấy quá trình theo đuổi  hồng tâm, ngắm bắn và bóp cò rất giống yêu đương sao? Khi cậu yêu một người, cậu sẽ dùng hết thảy tâm lực để dõi theo đối phương, mỗi một chi tiết của người này đều sẽ được phóng đại vô hạn. Người nọ luôn thu hút ánh mắt của cậu, mức độ hấp dẫn sẽ càng ngày càng tăng, đến mức nội tâm cậu sẽ sinh ra một loại khát vọng muốn được hòa làm một với đối phương. Đó chính là ngắm bắn.” Diệp Vân nói.

“Sau đó thì sao?”

An Lan cảm thấy cái ví dụ này của Diệp Vân rất thú vị.

“Sau đó, khi khát vọng trong lòng cậu đạt tới cực hạn, cậu sẽ quyết định xông vào thế giới của đối phương, cho dù hành động này chẳng khác nào thiêu thân lao đầu vào trong lửa  —— nó gọi là bóp cò.” Diệp Vân đáp.

Trong giây phút viên đạn bắn trúng hồng tâm, bất luận kết quả là dung hợp hay hủy diệt, thì ngay từ khoảnh khắc bóp cò kia, nó đã chẳng còn quan trọng nữa.

Tôi chỉ muốn xông vào thế giới của người - khát khao cùng cực chính là một viên đạn cuối cùng kia.

Đỉnh đầu An Lan bỗng nhiên bị xoa nhẹ một cái, cậu cứ tưởng là Diệp Vân, nhưng vừa quay đầu lại thì đã chạm phải với ánh mắt của Cố Lệ Vũ.

“Đừng sợ sự chậm chạp của chính mình.” Cố Lệ Vũ nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương