Rốt Cuộc Ai Đã Cắn Tôi
C36: Chương 34. Vô Thức Phóng Thích

09/10/2020
Edit: Nhật Nhật (wattpad: yuukute)

...

Hai thành viên ban quản lý không nói gì thêm, lập tức rời đi.

Huấn luyện viên Lâm gọi điện thoại xong, quay lại chỗ mấy người kia, nói: "Ba mẹ của An Lan đang chạy tới đây. Hi vọng đứa nhỏ này sẽ bình an vô sự."

Rõ ràng là những người từ ủy ban quản lý alpha đã đến để đưa thuốc trung hòa, nhưng vẻ mặt của Hứa Tinh Nhiên, Diệp Vân và những người khác đều không thấy thoải mái hơn.

"Tôi thấy chuyện này không đúng. Thuốc kia... Tôi không tin nó là thuốc trung hòa." Diệp Vân nói.

"Tại sao?" Cố Lệ Vũ nhìn về phía đối phương.

Ánh mắt của Hứa Tinh Nhiên và Tiếu Thần cũng trở nên căng thẳng.

"Rất đơn giản, theo như những gì các cậu nói trước đó, An Lan bị tiêm Eves apple là chuyện cách đây một tháng. Nếu cậu ấy cần sử dụng thuốc trung hòa, đáng lẽ cậu ấy đã phải dùng nó ngay hôm được đưa vào viện rồi. Nếu đã dùng rồi, tại sao bây giờ lại phải dùng thêm một lần nữa?"

Vấn đề của Diệp Vân khiến người khác phải suy nghĩ.

"Hơn nữa, eves apple nồng độ gấp ba... Có phải đã làm An Lan phân hóa theo hướng omega không? Thời gian một tháng còn chưa đủ để cậu ấy có tuyến thể, tại sao cậu ấy lại có bệnh trạng như kỳ phát tình?" Diệp Vân lại hỏi.

Ba alpha ở hiện trường rơi vào im lặng chết chóc, Diệp Vân không có cách nào đọc ra suy nghĩ của họ từ trong ánh mắt.

"Câu hỏi này... chỉ có bác sĩ mới có thể trả lời được." Huấn luyện viên Lâm nói.

Sau gần nửa tiếng đồng hồ, vị bác sĩ chủ nhiệm cuối cùng cũng bước ra ngoài, nói với họ: "Tình trạng của An Lan đã ổn định rồi. Hiện tại cậu ta cần được nghỉ ngơi thật tốt."

"Còn mức độ pheromone của cậu ấy thì sao?" Diệp Vân hỏi.

"Rất ổn định. May mắn mấy người đưa cậu ta đến đây kịp thời." Vị bác sĩ thở ra một hơi.

Lúc này, ba mẹ An Lan cũng đến nơi, bác sĩ trực tiếp gọi họ vào văn phòng để giải thích tình hình hiện tại.

Huấn luyện viên Lâm vỗ vai Diệp Vân và Hứa Tinh Nhiên nói: "Tôi biết mọi người đều quan tâm đến An Lan, nhưng bác sĩ cũng nói hiện tại tình hình của An Lan đã ổn định. Còn chuyện phân hóa, là chuyện riêng tư của người khác, chúng ta không tiện hỏi thăm nữa. Chờ An Lan hoàn toàn bình phục, nếu cậu cậu ấy nguyện ý nói thì các cậu tự nhiên sẽ biết."

Tiếu Thần không phải rất tình nguyện, nhưng vẫn là bị Hứa Tinh Nhiên lôi dậy.

"Đưa Diệp Vân về nhà trước đã." Huấn luyện viên Lâm nói.

Trên đường trở về, Diệp Vân ngồi ở bên cạnh Huấn luyện viên Lâm, cứ thế chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.


Ngược lại, Tiếu Thần ngồi ở phía sau nhìn Diệp Vân, hơi nhướng mày.

"Diệp Vân, cậu có phải đang có ý kiến gì không, nếu có cứ việc nói thẳng ra. Bộ dáng muốn nói lại thôi này thật khiến tôi muốn đánh cậu." Tiếu Thần nói.

"Tiếu Thần, omega mà cậu cũng muốn đánh, thật sự là không có phong độ." Diệp Vân nửa đùa nửa thật nói.

"Tôi chính là chó hoang, muốn phong độ làm cái lông gì." Tiếu Thần kéo khóe miệng. cười cười.

"Tôi muốn nói, lúc đầu tôi đã nghĩ An Lan là đang tiến vào giai đoạn nhạy cảm, muốn dùng pheromone của mình để xoa dịu cậu ấy." Diệp Vân nói.

Hứa Tinh Nhiên nhíu mày: "Diệp Vân, cậu là omega chất lượng cao. Cậu có nghĩ nếu cậu dùng pheromone của mình để trấn an An Lan sẽ làm cậu ấy ỷ lại pheromone của cậu hay không?"

"Đó là vì cậu ấy lúc đó đã xuất hiện tình huống tim đập quá nhanh, ỷ lại pheromone của tôi còn có thể cai, nhưng nếu mất mạng thì cái gì cũng không còn." Diệp Vân trả lời.

"Tuy khó chịu thật, nhưng mà đúng là như thế." Tiếu Thần đáp.

"Quan trọng là cậu ấy không có phản ứng với pheromone của tôi, lúc đó An Lan giống một omega tiến vào thời kỳ đặc thù hơn là alpha đang mẫn cảm. Đặc biệt là lúc mấy cậu xuất hiện, tôi có thể cảm giác rõ ràng, cậu ấy như đã được an ủi." Diệp Vân nói.

"Cậu nói cái này với bọn tôi, không phải vì pheromone của mình đối với An Lan không có sức hấp dẫn mà cảm thấy không vui đâu, đúng không?" Hứa Tinh Nhiên hỏi.

"Ý tôi là, cậu ấy có phản ứng mẫn cảm và có vẻ ỷ lại pheromone alpha. Khi tôi giúp cậu ấy cởi bỏ đồ bảo hộ bắn súng, tôi thấy sau gáy cậu ấy có vết răng nanh do bị alpha cắn, nên tôi nghi ngờ sau khi cậu ấy bị tiêm eves apple, xuất hiện bệnh trạng giống omega nên đã bị alpha nào đó ký hiệu. Cậu ấy không có tuyến thể, loại ký hiệu này nhất định không thể thành lập, nhưng pheromone của alpha kia đúng là đã tiến vào cơ thể cậu ấy, giúp cậu ấy chống lại eves apple, nhưng như thế cũng có nghĩa cậu ấy sẽ ỷ lại vào loại pheromone này."

Sau khi Diệp Vân nói xong, huấn luyện viên Lâm đang lái xe hoàn toàn bị làm cho choáng váng.

"Vậy nên đây là đang ký hiệu? Hay là giúp cậu ấy chống lại eves apple?"

"Cái này thì phải hỏi alpha kia." Diệp Vân trả lời.

Ngược lại, ba alpha ở phía sau đều trầm mặc.

Suốt cả buổi chiều, ba mẹ An Lan đều ở bên cạnh trông cậu, An Lan vẫn nằm mê man nhưng nhịp tim và hô hấp đã ổn định lại như bình thường.

"Bác sĩ, An Lan bị sao vậy?"

"Hai người đừng lo, tình hình đã ổn định. Vẫn là vấn đề chúng ta đã nói lần trước, hiện giờ cậu ấy đang trong quá trình phân hóa, bị eves apple làm rối loạn pheromone, hôm nay phỏng chừng là do tiếp xúc đến tin tức tố nồng độ cao nên mới có phản ứng kích ứng. Chúng tôi đã tiêm thuốc đặc hiệu cho cậu ấy... giúp ổn định tình huống trước mắt."

"Thuốc đặc hiệu? Thuốc đặc hiệu gì? Có tác dụng phụ gì không?" Mẹ An lo lắng hỏi.

"Xin hai vị nghe tôi giải thích. Hai vị còn nhớ alpha đã cắn An Lan không?" Bác sĩ chủ nhiệm hỏi.

"Còn nhớ... Trời ơi, không phải hắn lại cắn An Lan nhà tôi chứ?"


Bác sĩ nhanh chóng xua tay: "Không, không! Bởi vì pheromone của anh ta từng giúp An Lan trung hòa eves apple, nên khiến tinh thần và sinh lý của An Lan sinh ra sự ỷ lại với pheromone của đối phương!"

"Ỷ lại? Nghĩa... Nghĩa là sao?"

Ba mẹ An Lan bị mấy lời của bác sĩ làm cho hoang mang.

"Nghĩa là, An Lan đối với alpha này có cảm giác tín nhiệm. Trong hoàn cảnh bình thường, nếu hai alpha cùng phóng pheromone đều là vì chán ghét, thù địch với đối phương. Mà giữa bọn họ hoàn toàn không có địch ý. Vì eves apple khiến An Lan tiếp nhận tin tức tố của alpha này, chống lại eves apple cưỡng ép thay đổi phương hướng phân hóa của mình."

"Vậy... Bác sĩ, tôi không cần biết quá trình, xin ngài nhanh nói cho tôi biết kết quả." Ba An Lan nói.

"Đúng đúng, kết quả, kết quả là gì?"

"Kết quả chính là An Lan bị phụ thuộc vào pheromone của alpha này. Gọi là nghiện cũng được."

"Bác sĩ, tuy chúng tôi đều là beta nhưng mà không có nghĩa chúng tôi không hiểu về những chuyện liên quan đến pheromone. Alpha có thể nghiện pheromone của omega và ngược lại, nhưng alpha làm sao có thể nghiện pheromone của alpha được?"

"Bởi vì An Lan được loại tin tức tố này xoa dịu, cũng được nó cứu mạng, eves apple lại như chất xúc tác, thúc đẩy hai loại pheromone này xứng đôi. Alpha này đã chủ động cung cấp tin tức của mình cho ủy ban quản lý alpha, để ủy ban quản lý tinh lọc pheromone loại bỏ các thành phần có thể gây ảnh hưởng đến An Lan như aplus, sau đó tiêm cho An Lan. Đây giống như chất tăng cường tin tức tố alpha tự nhiên, so với bất cứ loại tin tức tố nhân tạo nào cũng tốt hơn."

"Tôi có thể hiểu nó ... cũng giống như truyền máu không. Alpha pheromone của An Lan rất yếu, giống như thiếu máu vậy. Nếu thằng bé muốn phát triển khỏe mạnh thì phải có đủ máu, mà alpha này cung cấp pheromone cho chính thằng bé giống như tiếp máu cho nó vậy. Lần truyền máu trước có một ít thành phần gây hại cho việc An Lan phân hóa, như cái aplus gì kia. Nhưng lần này truyền cho An Lan chính là loại huyết thanh tốt nhất, không có aplus?" Ba An hỏi.

"Đúng, có thể hiểu như vậy!"

"Nói cách khác, loại thuốc trung hòa này chỉ có hiệu quả với An Lan. Ủy ban quản lý alpha thực sự chuyên môn sản xuất loại thuốc trung hòa này cho An Lan?" Mẹ An tò mò hỏi.

Giác quan thứ sáu của một người phụ nữ khiến bà cảm thấy alpha này nhất định là người mà An Lan quen biết.

"Chỉ cần An Lan không có chuyện gì là tốt rồi. Hơn nữa hai người xem, nồng độ pheromone trong máu của cậu ấy đã trên mức trung bình rồi. Người kia là alpha tư chất cực kỳ tốt, dùng tin tức tố của anh ta làm thuốc dẫn, An Lan nhất định sẽ phân hóa thành công."

Bác sĩ chủ nhiệm nói thế làm ba mẹ An Lan cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

"Thế nhưng tại sao An Lan đột nhiên lại có phản ứng kích ứng như vậy, chờ An Lan tỉnh lại, tôi vẫn cần phải nói chuyện với cậu ấy, chúng tôi cần phân tích cụ thể các loại tin tức tố mà cậu ấy đã tiếp xúc ngày hôm nay."

An Lan thì vẫn đang mê man.

...

Trong lúc mơ mơ màng màng, An Lan cảm thấy giường của mình hơi lún xuống, như có người ngồi bên cạnh.

Cậu đanh định mở mắt thì ngón tay của đối phương lại chạm vào trán cậu, như thể muốn nói: "Nếu cậu nhìn tôi, thì tôi sẽ biến mất vĩnh viễn."


An Lan hoảng hốt, nắm lấy ga giường, hai mắt nhắm chặt.

Tay người kia đưa vào trong chăn, chạm lên mu bàn tay An Lan, ngón tay gỡ ga giường đang bị An Lan tóm rồi chậm rãi đan vào khe hở giữa những ngón tay cậu, nắm chặt lấy.

Người nọ cúi thấp người xuống, An Lan dùng sức cố ngửi hương vị của đối phương, cậu tin lấy khứu giác nhạy bén của mình, chắc chắn có thể nhận ra người này là ai.

Thế nhưng người này đã ẩn giấu tất cả, kể cả là tin tức tố. Giống như đang tự giam mình trong một bức tường thành làm từ sắt thép, kín bưng, gió thổi không lọt, nhưng càng như vậy, An Lan lại càng muốn nhận biết tin tức tố của đối phương. Cậu nâng cằm lên, gáy dần rời khỏi gối, tìm theo hơi thở của đối phương, mãi cho đến khi môi cậu chạm vào thứ gì đó mềm mại.

Đối phương khựng lại, An Lan cũng trở nên căng thẳng, chỉ sợ người nọ sẽ chán ghét mình mà rời đi.

Nhưng ngay sau đó, nụ hôn của người kia mạnh mẽ ép xuống.

Giống như từ trên đám mây, cao cao không thể với tới lại đột nhiên rơi xuống bụi trần, nhưng đối phương lại vui vẻ chịu đựng.

Hai tay An Lan bị đè chặt, đối phương như sợ hãi cậu sẽ kháng cự, đầu lưỡi nóng rực điên cuồng khuấy đảo giữa răng môi An Lan, giống như dung nham nóng bỏng phun trào giữa đại dương, mặt biển dậy sóng không ngừng, như muốn nhấn chìm cả bầu trời.

An Lan vô thức nâng đầu gối, chạm vào đối phương qua lớp chăn.

Nụ hôn của người kia dần chuyển từ thăm dò sang trắng trợn câu dẫn, An Lan không thể kiềm chế mà hôn đáp lại, cuối cùng người kia cũng buông lỏng tay An Lan, ngược lại ôm chặt lấy cậu, giống như muốn đem cậu nhốt vào trong thế giới của riêng mình, hoàn toàn chiếm lấy.

An Lan siết chặt vai đối phương, không ngừng dùng sức hôn, cậu phát hiện cậu muốn có được tất cả của người này, sức mạnh, lý trí cùng sự kiềm chế, thậm chí cả sự mạnh mẽ hay yếu đuối, toàn bộ đều phải thuộc về mình.

...

"Bác sĩ! Bác sĩ nhanh đến xem một chút, nhịp tim của thằng bé nhanh quá!"

An Lan nghe thấy tiếng bước chân vội vã, mí mắt bị người vạch mở, có tia sáng chiếu vào.

Cơ thể cậu trầm xuống, đột nhiên hít vào một hơi, cậu nghiêng mặt đi, bắt đầu thở dốc.

"Tỉnh rồi, tỉnh rồi. Không sao rồi. Cậu ấy bị như vậy là do đối với pheromone của alpha khác sinh ra một số phản ứng sinh lý thôi. Không sao, không sao."

An Lan mê man mở mắt ra, nhìn thấy ba mẹ và chị gái đang ở bên cạnh mình.

Ba mẹ nghe bác sĩ nói xong, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Mà chị gái An Nguyên nín khóc mỉm cười, nhéo lên mũi An Lan một cái.

"Nhóc thối, vừa nãy em cau mày, mặt mũi đỏ bừng là đang mơ cái gì đấy? Nhanh thành thật khai báo, trong đầu có phải là mơ thấy mấy chuyện 18+ không?"

An Lan ngây người, cậu giống như vừa từ một thế giới khác trở về với thực tại.

Mà người dùng sức hôn cậu, giữ lấy cậu đã biến mất.

Nhưng dư vị sau khi trái tim nhảy lên điên cuồng vẫn còn đang khiến lồng ngực rung lên, cậu nuốt một ngụm nước miếng, hai chân không dám động đậy một tí nào, bởi vì cậu biết chỗ đó rối tinh rối mù cả rồi.

Mà người trong tâm trí cậu khi nãy, quá là chân thực.

An Lan thở ra một hơi, ở trong không khí miêu tả lại dáng vẻ của người kia.


Các bác sĩ dần dần rời khỏi phòng bệnh, mẹ An lấy một ly nước nguội đút cho cậu uống.

"Con... Sao lại đến bệnh viện nữa vậy?" An Lan hỏi.

"Em bỗng nhiên có phản ứng kích ứng. Bác sĩ nói nồng độ pheromone của em không đủ, đột nhiên phải chịu nồng độ cao pheromone alpha uy hiếp cùng kích thích nên cơ thể theo bản năng tìm kiếm sự bảo vệ, mà với pheromone của alpha cắn em lần trước kia có cảm giác tin cậy nên em tìm kiếm pheromone của người đó. Cái này khiến em xuất hiện triệu chứng như omega vào kỳ phát tình." Chị gái An Nguyên là người thông minh nhất trong nhà, ngoại trừ An Lan.

An Nguyên vừa đến liền cùng bác sĩ điều trị của An Lan thảo luận về tình huống của cậu, căn cứ vào mấy báo cáo xét nghiệm, bác sĩ cho ra kết luận như vậy.

"Vậy hiện tại em thế nào..."

"Alpha kia đã chủ động cung cấp tin tức của mình cho ủy ban quản lý, trong tổ chức của ủy ban có rất nhiều viện nghiên cứu phía dưới, bọn họ cũng đang nghiên cứu thuốc trung hòa eves apple. Tình huống của em rất đặc biệt nên họ mới chuyên môn điều chế thuốc trung hòa cho em."

An Nguyên lấy ra một chiếc hộp kim loại nhỏ đặt trước mặt Anlan, chiếc hộp nhỏ này một tủ cấp đông bảo quản thuốc, nhiệt độ bên trong chiếc hộp lúc này là 0°C.

Trong hộp còn chín liều thuốc tiêm.

"Đây là pheromone tinh chế của alpha kia, chỉ có pheromone, không chứa bất cứ thành phần nào mang tính ký hiệu hoặc làm ảnh hưởng đến cân bằng tin tức tố của em. Bác sĩ nói sau này, ngày nào em cũng phải mang theo nó. Đây là thuốc ức chế cũng là thuốc khử mùi của em."

An Lan sờ sờ cái hộp nhỏ, nghiêng người muốn ngửi thử mùi bên trong.

An Nguyên bật cười.

"Đừng ngửi, chị nói nó đã được tinh chế rồi mà. Mùi vị pheromone của alpha đến từ aplus. Trong này không có aplus, nên tự nhiên sẽ không có mùi vị gì đâu."

"Ồ." An Lan đóng hộp lại, trong lòng cảm thấy rất tiếc nuối.

An Nguyên chống cằm, quan sát biểu tình của em trai, nhỏ giọng nói: "Em rất muốn biết mùi vị của người kia đúng không?"

"Vâng, rất muốn. Người đó cứu em, hơn nữa... em quả thực cảm thấy, từ tận đáy lòng em vẫn luôn tìm kiếm người này, em cảm thấy... em cảm thấy em hoàn toàn tín nhiệm người nọ. Vậy mà em không biết người đó là ai, người đó như thế nào."

An Lan không ngần ngại bộc lộ suy nghĩ trong nội tâm của mình.

"Anh ta cũng nhất định rất quan tâm đến em. Nếu không, làm sao anh ta lại đi ủy ban quản lý alpha để cung cấp pheromone cho em. Chị nghe bác sĩ nói, loại tin tức tố này có độ tinh khiết rất cao, tức là mỗi tuần người kia phải cung cấp ít nhất 400cc máu. Tuy alpha tố chất thân thể tốt, thế nhưng có thể làm đến mức này, em chắc chắn rất quan trọng với người đó.

Đầu ngón tay An Lan run lên, vừa nghĩ đến trong cơ thể mình có pheromone của đối phương, giống như được đối phương bảo vệ, An Lan từ trong lòng đến từng sợi tóc đều như đang nóng lên.

Chờ An Lan ăn tối xong, bác sị chủ nhiệm đi đến bên giường của cậu: "Tôi tới tìm cháu để hỏi một chút về tình huống xảy ra ngày hôm nay. Chúng ta phải cố gắng tìm hiểu thật kĩ, xem là cái gì khiến cháu sinh ra phản ứng kích ứng."

An Lan ngồi dậy, gật gật đầu: "Được ạ. Cháu cũng muốn biết là chuyện gì đang xảy ra."

"Vậy, lúc ban ngày, tin tức tố đầu tiên cháu tiếp xúc, là của ai?" Bác sĩ hỏi.

An Lan cẩn thận nhớ lại, sau đó nói: "Pheromone đầu tiên cháu tiếp xúc là của Diệp Vân. Cậu ấy là omega, pheromone có mùi sen tuyết. Nhưng cậu ấy nói, là do cậu ấy có thể ngửi thấy mùi pheromone của cháu, bởi vì cháu không thu lại tin tức tố của mình, luôn vô ý phóng thích."

"Được, nguyên nhân đầu tiên là cháu không thu lại pheromone, dẫn đến việc tin tức tố luôn thoát ra bên ngoài cơ thể, cái này có nghĩa nồng độ tin tức tố trong người cháu không thể trở lại mức bình thường.

"Nhưng Diệp Vân rất nhanh đã thu lại pheromone của mình. Sau đó cháu ở... Cháu ở trong phòng thay đồ gặp một alpha khác, tên là Tiếu Nam, cậu ta còn chưa tình là alpha cấp cao nhưng nồng độ tin tức tố của cậu ta cũng không hề thấp. Cháu và cậu ta có tranh chấp, bạn của cháu vì giúp đỡ... đã dạy cháu cách dùng pheromone áp chế Tiếu Nam."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương