Rốt Cuộc Ai Đã Cắn Tôi
-
C32: Chương 30. Bom Nổ Chậm
04/10/2020
Edit: Nhật Nhật (wattpad: yuukute)
...
"Làm sao, không phải cậu nói tôi chờ ở đây, cậu áp chế thử xem sao? An Lan thử xong, cậu liền nổi giận, thật không có phong độ."
Diệp Vân cúi đầu, cười nhìn Tiếu Nam, giọng điệu nửa đùa nửa thật lại có cảm giác uy tín khó giải thích.
Từ cổ đến mang tai Tiếu Nam đều đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hẹn gặp lại trên sân đấu!"
Nụ cười của Diệp Vân càng lộ rõ: "Đúng vậy. Trong trường bắn không được dùng pheromone áp chế lẫn nhau."
Tiếu Nam cúi đầu, hiển nhiên là đang rất tức giận, đứng dậy đi ra khỏi phòng thay đồ.
Mà Diệp Vân thì thản nhiên ngồi vào chỗ Tiếu Nam vừa rời đi, chống cằm, như có thâm ý mà nhìn An Lan.
"Trước đây tôi có ngửi thấy mùi pheromone của cậu, rất nhẹ như có như không, khiến người khác luôn muốn đến gần cậu để phân biệt."
An Lan sững sờ một chút, cậu chợt nhận ra Diệp Vân mặc dù anh tuấn, ít nói nhưng cậu ta vẫn là omega mà mình là một alpha tiêu chuẩn. Diệp Vân nói muốn đến gần để nhận biết mùi của mình thật sự khiến cậu hơi ngượng ngùng.
"Đừng có suy nghĩ vẩn vơ, Diệp Vân chỉ hiếu kỳ về pheromone của cậu thôi." Thanh âm của Cố Lệ Vũ kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ của mình.
"Tôi... Tôi biết."
"Pheromone mùi trúc xanh, quả thật rất đặc biệt." Diệp Vân híp mắt cười.
"Mùi trúc? Pheromone của tôi là mùi trúc sao?" An Lan nhìn Cố Lệ Vũ.
Cố Lệ Vũ khẽ gật đầu.
An Lan không kìm được, bỗng nhiên bật cười thành tiếng.
"Cậu cười cái gì?" Diệp Vân hỏi.
"Không có gì, không có gì..." An Lan phất tay, "Pheromone của tôi người bên cạnh đều biết là mùi gì, mà chính tôi lại không ngửi thấy được."
Diệp Vân dừng một chút: "Cậu không biết mùi pheromone của mình sao?"
"Không biết." An Lan đáp.
"Nhưng mà, bây giờ cũng không ngửi thấy nữa rồi. Phỏng chừng là vừa nãy, lúc cậu dạy dỗ Tiếu Nam đã dùng hết rồi." Diệp Vân chỉ chỉ về phía cửa vừa rồi Tiếu Nam rời đi.
Lúc này, Hứa Tinh Nhiên cũng bước vào, thấy ba người họ đang ngồi tán gẫu với nhau thì vô cùng kinh ngạc.
"Ba người các cậu nói chuyện gì mà hăng say thế? Huấn luyện viên Lâm đang hỏi tại sao mấy người chủ chốt trong trận đấu tập này còn chưa thèm đi ra đấy?"
"Bọn tôi đang nói về pheromone của An Lan, mùi trúc xanh thơm ngát, thế nhưng cậu ta lại không biết mùi vị pheromone của mình là như thế nào cả." Diệp Vân cười nói.
Hứa Tinh Nhiên liếc mắt nhìn Cố Lệ Vũ một cái, đáy mắt hiện lên một tia rét lạnh nhưng rất nhanh đã khôi phục nụ cười, đi tới trước mặt An Lan, hơi cúi đầu nói: "Vậy thì An Lan, bây giờ cậu đã biết pheromone của mình có mùi vị như thế nào rồi sao?"
"Biết... Nhưng mà vẫn không ngửi thấy được." An Lan gãi gãi sau gáy.
Ánh mắt Hứa Tinh Nhiên rất sâu, như thể có vô vàn ý nghĩ không thể diễn tả bằng lời.
Ngay khi An Lan còn suy đoán thâm ý trong mắt Hứa Tinh Nhiên, cậu bỗng nghĩ tới, ngày đó ở ngoài cửa phòng KTV, chính mình có nghe thấy Hứa Tinh Nhiên cùng Tiếu Thần tán gẫu về mùi vị tin tức tố họ yêu thích – mùi trúc xanh.
Lúc đó cậu không để chuyện này ở trong lòng, bởi vì cậu cũng không biết mùi trúc xanh là loại mùi như thế nào, thế nhưng bây giờ... An Lan mở miệng không biết có nên hỏi đối phương, mùi trúc xanh kia là nói đến mùi tin tức tố của cậu hay không?
Hứa Tinh Nhiên nhìn biểu tình của An Lan, độ cong ở khóe môi càng ngày càng rõ ràng, ngón tay cậu ta gõ nhẹ lên thái dương An Lan một cái, "Vấn đề cậu muốn hỏi, chờ đấu tập xong, tôi sẽ nói cho cậu biết đáp án."
Hứa Tinh Nhiên là đi guốc trong bụng cậu hả? Nếu không, làm sao cậu ta lại biết mình muốn hỏi cái gì?
Hay là, hôm đó lúc mình với Kiều Sơ Lạc nghe lén bọn họ tán gẫu ở ngoài cửa, Hứa Tinh Nhiên đã biết rồi?
"Đi thôi." Cố Lệ Vũ đứng dậy, đi ra cửa.
"Há? A, được!"
Không biết tại sao, An Lan lại cảm thấy khi Hứa Tinh Nhiên tới, Cố Lệ Vũ giống như có chút không vui?
Khi đến trường bắn, An Lan mới phát hiện ngoại trừ cậu, các tuyển thủ của những câu lạc bộ khác, dù là Diệp Vân hay đồng đội Lưu Khánh Dương của cậu ta, kể cả Tiếu Nam và Tạ Hoài, đều có huấn luyện viên riêng ở bên cạnh, chỉ có An Lan... Một mình lẻ loi.
Hiện tại quy tắc thống nhất cho hạng mục bia di động 10m là, vòng loại 30 phát bia chậm 5 giây, 30 phát bia nhanh 2.5 giây, dựa trên kết quả 60 phát này để xếp thứ tự, vòng chung kết là 10 phát bia nhanh.
Bởi vì chỉ có 10 người tham giá đấu giao hữu cho nên không cần loại ai cả.
Sau khi huấn luyện viên Lâm công bố quy tắc của trận đấu tập hôm nay, ánh mắt của ông ấy nhìn về phía Tiếu Nam.
"Mọi người nghe đây, thi đấu bắn súng là lấy thực lực và tâm thái để phân định thắng thua. Vô luận kết quả thế nào cũng là tích lũy kinh nghiệm cho mọi người."
Câu này rõ ràng là để cảnh cáo Tiếu Nam không được lạm dụng pheromone trong trường bắn.
Cho dù trong lòng Tiếu Nam thấy không thoải mái, nhưng đối mặt với một huấn luyện viên có tên tuổi như Lâm Hoài Ân, cũng chỉ có thể kìm chế cơn giận của mình.
"Tương tự, bất kể có thắng hay thua, tranh tài chỉ giới hạn trong trường bắn này, nếu bất kì ai phát sinh ẩu đả hay định dùng pheromone áp chế lần nhau sau khi thi đấu thì cho dù hiệp hội bắn súng không quản thì Quan Sơn Hải chúng tôi cũng không hoan nghênh một tuyển thủ như vậy."
Giọng của Lâm Hoài Ân trầm xuống, bầu không khí trong trường bắn trở nên vô cùng nghiêm túc.
An Lan đoán, huấn luyện viên Lâm đã biết chuyện phát sinh trong phòng thay đồ. Ông ấy nói như vậy ngoài mặt là đang cảnh cáo An Lan và Tiếu Nam, mà những người tham dự đều biết là Tiếu Nam bị An Lan "bắt nạt", Lâm Hoài Ân nói thế là để đề phòng thi đấu xong, Tiếu Nam sẽ tìm An Lan trả thù.
An Lan ở trong lòng cảm ơn ý tốt cùng phần Thiên vị của huấn luyện viên Lâm.
Tất cả mọi người đứng yên, phía sau mỗi người đều có một trọng tài, khi các tuyển thủ đã sẵn sàng, chỉ cần nói "OK", trọng tài sẽ bấm nút thả mục tiêu.
Có tổng cộng mười hai vị trí, đứng ở trung tâm, vị trí thứ sáu và thứ bảy chính là Hứa Tinh Nhiên và Diệp Vân.
Ví trí thứ tám bên cạnh Hứa Tinh Nhiên là Tiếu Nam, tiếp đó là Lưu Thanh Dương, ở vị trí thứ mười là An Lan
Về phần Cố Lệ Vũ, cậu ta đứng bên phải Diệp Vân, ở vị trí thứ năm. Cách An Lan hơi xa.
Trước đó, An Làn chưa từng có cơ hội cùng những tuyển thủ hàng đầu như Cố Lệ Vũ, Hứa Tinh Nhiên và cả Diệp Vân thi đấu, điều này khiến An Lan cảm thấy thật hưng phấn, ngón tay nắm cò súng trở nên nóng bỏng, ngay cả lòng bàn tay đang nâng súng cũng hơi run rẩy.
An Lan hít sâu một hơi, điều chỉnh lại nhịp thở và trạng thái của mình.
Đúng lúc này, có người bước vào trường bắn, trên người mặc trang phục bắn súng màu trắng sọc đỏ, thân hình cao lớn vững vàng, cầm súng bước tới cạnh An Lan.
"Huấn luyện viên Lâm, tôi đã nói sẽ đến, sao ông không đợi tôi?"
Tiếu Thần tới.
Toàn bộ trường bắn đột nhiên trở nên yên tĩnh, tầm mắt của mọi người đều tập trung lại đây.
Nghe đâu sau kỳ thi đấu quý trước, Tiếu Thần vẫn chưa từng quay lại Quan Sơn Hải.
"Cậu không phải..." An Lan nhớ Hứa Tinh Nhiên từng nói với mình, Tiếu Thần bị chấn thương ở vai, huấn luyện viên chỉ cho phép cậu ta thi đấu với An Lan 10 phát mục tiêu nhanh.
Nhưng nhìn tư thế này của Tiếu Thần, chính là muốn bắt đầu với mục tiêu chậm ở vòng sơ loại đấu đến hết trận mới thôi.
Nếu như vậy, vai cậu ta có chịu được không?
"Tiếu Thần, còn chưa đến lúc cậu vào trận." Sắc mặt Lâm Hoài Ân trầm xuống.
"Còn chưa tới giờ thi đấu sao?" Tiếu Trần cúi đầu cười, có chút lười biếng, "Ông định mở cửa sau để tôi trực tiếp tham gia trận chung kết đúng không?"
Lâm Hoài Ân thở dài, "Tôi cũng là muốn tốt cho cậu."
"Mọi quyết định của người lớn đều vì tốt cho chúng tôi. Phải không?" Tiếu Thần khoát một tay lên vai An Lan.
An Lan vốn đang điều chỉnh tư thế nhắm, bất thình lình bị cậu ta đè lên như thế, người lung lay một chút.
"Nhóc con, tôi còn chưa dùng lực đâu, cậu đứng không đủ vững nhé." Tiếu Thần nghiêng mặt qua, khoảng cách với An Lan quá gần, lúc nói chuyện nhiệt khí phả vào lỗ tai An Lan, như muốn chui thẳng vào đầu cậu.
An Lan không phản bác, mà điều chỉnh lại tư thế của mình, cho dù Tiếu Thần ngấm ngầm gia tăng áp lực trên vai cậu, cậu cũng không nhúc nhích.
Khóe miệng Tiếu Thần giật giật: "Không tệ. Nghe nói cậu và tên ngu ngốc Tiếu Nam kia áp chế pheromone lẫn nhau?"
Tiếu Nam đang ở cách đó không xa, tự nhiên nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, sắc mặt càng thêm khó nhìn.
An Lan chỉ nhìn về phía trước, không có ý định trả lời Tiêu Thần lấy nửa câu.
Tiếu Thần cũng không để tâm, cố ý muốn làm An Lan phân tâm, dựa vào gần hơn: "Nghe nói cậu hoàn toàn nghiền ép được Tiếu Nam?"
Không đợi An Lan có phản ứng, Tiếu Nam đã trực tiếp hét lên: Tiếu Thần, mày phát điên cái gì? Mày bây giờ chỉ một là tên tàn phế thôi, tưởng mình còn ngon lắm chắc?"
Ngón tay chuẩn bị sẵn trên cò súng của An Lan hơi run lên, nhưng Tiếu Thần lại cực kỳ nhạy bén nhận ra.
"Tàn phế là nói tôi, không phải cậu." Tiếu Thần cười.
Không khí bên tai khẽ rung lên theo tiếng cười của cậu ta, An Lan cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nhún nhún vai.
"Tàn phế" là nói đến chấn chương ở vai của Tiếu Thần.
Rõ ràng người mà Tiếu Nam nhằm vào là Tiếu Thần, cả hai người bọn họ còn cùng mang họ Tiếu, khiến An Lan hoài nghi hai người này có phải có họ hàng gì với nhau không.
Tiếu Thần cuối cùng cũng chịu buông An Lan ra, đứng ở vị trí thứ mười một bên cạnh, một bên bình tĩnh nạp đạn, một bên thản nhiên nói: "Nghỉ ngơi lâu như vậy, vai tôi đã khôi phục tốt rồi. Huấn luyện viên Lâm, thầy không cho tôi thử một lần thì làm sao biết tôi không thể thi đấu""
Lâm Hoài Ân cau mày nói: "Trừ khi tôi nhìn thấy giấy chứng nhận từ bác sĩ điều trị của cậu, nếu không tôi sẽ không để cậu..."
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Hoài Ân rung lên.
Tiếu Thần nâng cằm, nụ cười có chút tự đắc: "Ầy, có người đến chứng nhận."
Lâm Hoài Ân lấy điện thoại ra, lướt xem thông báo, có một email chưa đọc do bác sĩ điều trị chính của Tiếu Thần gửi tới.
Tiếu Thần thong thả nói: "Cho dù tôi có tàn phế thật thì vẫn còn tốt hơn chán so với mấy người chỉ được cái mẽ ngoài."
"Đồ chó hoang..." Tiếu Nam nổi cơn thịnh nộ, trực tiếp đổi tay cầm súng, rời khỏi vị trí của mình, lao thẳng về phía Tiếu Thần.
Diệp Vân bên cạnh đột nhiên nở nụ cười, âm thanh không quá lớn nhưng ai ở đây cũng có thể nghe thấy.
"Diệp Vân, cậu cười cái gì?" Tiếu Nam quay đầu nhìn Diệp Vân.
Tư thế nâng súng chuẩn bị của Diệp Vân không hề thay đổi.
"Nếu Tiếu Thần là chó hoang... thì cũng đừng quên, cậu ta là anh họ của cậu. Anh họ là chó hoang thì cậu là cái gì?" Diệp Vân trả lời.
Quả nhiên An Lan đoán không sai, Tiếu Thần và Tiếu Nam có họ hàng với nhau, là anh em họ.
Nhưng anh em họ mà ở chốn công cộng, thậm chí có cả người ngoài ở đây lại gọi người kia là "Chó hoang", cậu ta có bao nhiêu thù ghét đối phương chứ, xem ra giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì rồi.
Chỉ là chuyện của người khác, An Lan xưa nay đều không có hứng thú.
"Tôi chưa bao giờ công nhận thằng đó là anh họ của mình." Tiếu Nam hừ lạnh, "Nó vào cửa nhà họ Tiếu như thế nào, chẳng lẽ chính nó còn không biết sao?"
Mọi người đều trầm mặc không nói, người biết chuyện của Tiếu Thần với Tiếu gia thì e ngại hai người nên không mở miệng, người không biết thì cũng không thể mở miệng hỏi vào lúc này.
Diệp Vân vẫn cười, vẻ mặt như một vị trưởng bối biết nhìn xa trông rộng nhìn đám trẻ con ấu trĩ gây sự với nhau.
"Diệp Vân... cậu..."
Lâm Hoài Ân lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiếu Nam: "Nếu cậu không muốn thi đấu thì có thể rời đi ngay bây giờ. Là chó hay là sói, so xong sẽ biết."
Tiếu Nam nghiến răng trở lại vị trí của mình, nhắm mắt lại, cố gắng làm mình nguôi giận, dù sao cậu ta cũng đã tham gia rất nhiều cuộc tranh tài, có nhiều kinh nghiệm, rất nhanh đã khiến bản thân bình tĩnh trở lại.
Huấn Luyện viên Lâm tạm thời điều một người lại đây làm trọng tài cho Tiếu Thần: "Được rồi, để tôi xem thử, trong mấy tháng tự đày đọa bản thân này, cậu còn sót lại bao nhiêu trình độ."
"Có kém thì vẫn mạnh hơn một số người." Tiếu Thần nghiêng mặt lại, nháy mắt với An Lan.
Đừng hiểu nhầm, Tiếu Thần nháy mắt chẳng phải đang chòng ghẹo gì đâu, chỉ là đang khiêu khích thôi.
Cảm giác như một mũi dao nhọn đang chọc thẳng vào van tim, vết thương chẳng mấy chốc sẽ vỡ ra, máu chảy lênh láng.
Mục tiêu di động chậm, đối với An Lan chính là quá trình để cậu tiến vào trạng thái.
Tiếng súng một tiếng nối tiếp một tiếng, sau ba mươi phát, thành tích của mọi người được đưa ra.
Sau khi bắn phát cuối cùng, An Lan thu súng nhìn sang Tiếu Thần ở bên cạnh.
Vẻ mặt cậu ta rất lạnh lùng, quai hàm căng chặt khiến người nhìn sinh ra cảm giác không dễ tiếp cận, môi mím lại thành một đường thẳng. Cơ thể đều đặn chuyển động theo tốc độ bia bắn, thời điểm bia chạy được 2/5 quãng đường thì nổ súng, 10.4 điểm, lấy thành tích này với một người bị chấn thương vừa mới quay lại thi đấu mà nói. thật sự rất lợi hại.
Sau khi bắn hết 30 phát mục tiêu chậm, bảng xếp hạng được đưa ra.
Làm mọi người kinh ngạc chính là, người xếp hạng nhất vậy mà là Tiếu Thần, thứ hai là Diệp Vân, Hứa Tinh Nhiên và Cố Lệ Vũ đồng hạng ba, Tiếu Nam hạng năm. Thành tích của An Lan không được tốt lắm, trong chín người cậu xếp hạng hai từ dưới đếm lên.
"Nghỉ ngơi năm phút, mọi người điều chỉnh trạng thái. Chênh lệch thành tích bắn 30 phát bia nhanh sẽ rõ ràng hơn." Huấn Luyện viên Lâm nói với tất cả mọi người đang có mặt.
Mỗi tuyển thủ đều đến bên cạnh huấn luyện viên riêng của mình.
Tỷ như Huấn luyện viên của Tạ Hoài đang có vẻ rất kích động, nắm đấm tay phải đánh vào lòng bàn tay trái, mặc dù khoảng cách rất xa nhưng An Lan vẫn nghe thấy ông ta đang nói, "Cậu hoảng cái gì? Ba lượt cuối đều rối tung lên! Tuyển thủ ở câu lạc bộ bình dân kia bắn còn ổn hơn cậu!"
An Lan hết nói nổi, "câu lạc bộ bình dân" hiển nhiên là đang nói cậu.
Huấn luyện viên của ba người Cố Lệ Vũ, Hứa Tinh Nhiên và Tiếu Thần là Lâm Hoài Ân, thế nhưng ông ấy hiển nhiên không định chỉ đạo thêm gì với họ, chỉ là lúc đi ngang qua Tiếu Thần thì vứt lại một câu "Trạng thái không tồi", sau đó đi đến chỗ An Lan.
"Huấn luyện viên Lâm." An Lan kính cẩn đặt chai nước khoáng qua một bên, đứng dậy nhìn đối phương.
Lâm Hoài Nam mỉm cười: "Đừng căng thẳng. Kỳ thực hôm nay cậu phát huy không tệ"
"Ha ha, tạm thời đứng thứ hai từ dưới lên."
Huấn luyện viên Lâm lơ đễnh nói: "Bởi vì cậu là một tuyển thủ vào trạng thái hơi chậm. Cậu cần có thời gian mới tìm được nhịp độ của mình. Thứ hạng của mọi người, mười phát đầu tiên – cậu xếp thứ nhất từ dưới đếm lên."
An Lan mím môi, không khỏi nở nụ cười: "Huấn luyện viên Lâm, thầy đây là đang khen hay là đang đả kích em vây?"
"Đương nhiên là đang khen ngợi cậu. Dù sao những tuyển thủ tới tham gia trận đấu tập hôm nay đều được tỉ mỉ tuyển chọn. Bất kỳ một phát bắn nào, dù là mục tiêu chậm hay mục tiêu nhanh, chỉ cần một chút sai lầm sẽ tạo thành chênh lệch một trời một vực."
Nhận xét của huấn luyện viên Lâm cũng đang ám chỉ An Lan, nếu cậu vẫn cứ chậm chạp như vậy thì trong các trận đấu chính quy sẽ đánh mất rất nhiều cơ hội.
An Lan khép lại nụ cười, cúi đầu nhớ lại mười phát bắn đầu tiên của mình.
Mặc dù trong lòng không có suy nghĩ lung tung, nhưng thân thể của cậu không thể nhanh chóng tìm được tiết tấu của bản thân để đuổi theo bia bắn.
"An Lan, cậu cần làm nóng trái tim mình." Lâm Hoài Ân nói, "Bắn súng không chỉ yêu cầu sự bình tĩnh. Nếu cậu không có đủ nhiệt tình với mục tiêu của mình, thì sẽ mãi mãi không thể đuổi kịp nó."
An Lan hiểu ý của Lâm Hoài Ân.
Nhưng hiểu là một chuyện, giống như chuyện yêu đương, ai cũng nói rằng cô gái kia rất tốt, chính mình cũng biết cô ấy là người tốt, nhưng bản thân mình lại không cách nào yêu đối phương.
An Lan vẫn luôn hưởng thụ cảm giác tập trung, tâm vô tạp niệm khi truy đuổi theo mục tiêu.
Nhưng bây giờ huấn luyện viên Lâm bảo cậu không chỉ cần tập trung, mà còn cần phải làm được hơn như thế... Loại trạng thái đó là gì?
Cậu hiểu rất rõ bản thân mình, khi bắt đầu bắn bia di động nhanh, sẽ là một loại nhịp điệu mới, chính mình chẳng lẽ còn muốn bỏ phí mười phát đầu để tìm cảm giác sao?
Chập chạm, sẽ trở thành khuyết điểm trí mạng của cậu.
Thi đấu chính thức thường thường một súng đã có thể phân định thắng thua, không ai cho cậu có thêm cơ hội để vào trạng thái.
Còn ba phút nữa là hết giờ giải lao.
________________
Editor có lời muốn nói: Mai tôi có việc bận nên không có chương mới đâu nhé. 😁😁😁
Vốn dĩ An Lan là một tuyển thủ không dễ bị tác động bởi các yếu tố ngoại cảnh, nhưng khi huấn luyện viên Lâm thẳng tay chỉ ra khuyết điểm của bản thân, An Lan lại có chút rối loạn.
Hứa Tinh Nhiên nhìn An Lan từ xa, nói với huấn luyện viên Lâm: "Tôi có thể đoán được thầy nói với An Lan những gì. Thế nhưng tôi nghĩ... Khuyết điểm của cậu ấy có lúc cũng là ưu điểm. Rất nhiều tuyển thủ đã tiến vào trạng thái kỳ thực lại rất dễ bị ngoại cảnh ảnh hưởng, thí dụ như phát bắn cuối cùng của mình chỉ kém đối thủ có 0.1 điểm. Những tuyển thủ được nói là đang ở trạng thái tốt này có thể sẽ bị hạ gục trong nháy mắt. Thế nhưng An Lan không giống như vậy, trạng thái của cậu ấy là từ từng phát bắn mà tiến vào... Coi như gặp phải những vấn đề như vậy, cậu ấy cũng sẽ không dao động. Loại tâm thái này sẽ khiến cậu ấy có thể lội ngược dòng ở trận chung kết.
Lâm Hoài Ân sờ sờ cằm, cười xấu xa: "Hứa Tinh Nhiên, làm sao cậu biết An Lan chậm chạp không phải vì trong lòng cậu ta đã chôn sẵn một quả bom nổ chậm?"
"Bom nổ chậm..." Hứa Tinh Nhiên cúi đầu, hơi cau mày như đang suy nghĩ.
Lúc này, Tiếu Thần ngồi bên cạnh chống cằm, nhìn An Lan đang sầu não ở đối diện, nở nụ cười: "Bộ dạng nghiêm túc sầu khổ của tên nhóc này cũng rất đáng yêu."
"Tiếu Thần, cậu thật xấu xa." Hứa Tinh Nhiên bất đắc dĩ thở dài.
"Tôi xấu xa chỗ nào? Thầy Lâm cũng không làm gì sai. Tên nhóc này e là cũng đã sớm phiền não về chuyện này từ trước rồi, nhưng vấn đề này cũng không ảnh hưởng cậu ta phát huy khi thi đấu chính thức. Vậy nhưng trường đấu luôn biến hóa khó lường, ai biết tên nhóc đó có thể vì một vấn đề đột xuất phát sinh mà tự hoài nghi bản thân, đỗ lỗi cho sự chậm chạp của mình. Tự hoài nghi chính mình có thể khiến một tuyển thủ hoàn toàn sụp đổ." Tiếu Thần nói.
Giọng điệu của cậu ta rất khách quan, nhưng ánh mắt nhìn An Lan không hề có ý cười trên sự đau khổ của người khác.
Lúc này, Tiếu Nam mang theo nước khoáng đia qua chỗ của An Lan, nhẹ nhàng vứt lại một câu: "Còn tưởng thế nào. Chờ Tạ Hoài lấy lại trạng thái, cậu sẽ là người lót đáy lần đấu tập này."
An Lan sửng sốt, cậu cũng không quá quan tâm đến thành tích của mình.
Thi đấu thì luôn có thắng thua.
Thế nhưng nếu cậu cứ mãi chậm chạp như thế này thì ý nghĩa của việc thi đấu cũng sẽ mất đi, bởi vì mình không hề đạt được bất kỳ tiến bộ nào.
Có người bước đến gần cậu, nhẹ giọng hỏi: "An Lan, cậu đã từng thích ai chưa?"
"Hả?" An Lan quay lại, nhìn thấy Diệp Vân đang khoanh hai tay, mỉm cười nhìn cậu.
"Thích ai? Sao đột nhiên lại hỏi vậy?"
Diệp Vân nhìn An Lan có chút kinh ngạc, hai má ửng đỏ, lập tức nở nụ cười: "Tôi hỏi cậu có thích ai chưa không phải là định theo đuổi cậu đâu."
An Lan nghe rồi mới thở ra một hơi.
"Nói thế nào nhỉ, cậu không thấy quá trình đuổi theo hồng tâm, nhắm bắn và bóp cò giống như đang theo đuổi người yêu sao? Khi cậu yêu một ai đó, cậu sẽ sử dụng tất cả tâm lực của mình để nhìn theo người đó, tất cả mọi chi tiết nhỏ của người này sẽ được phóng đại lên vô hạn. Tầm mắt của cậu sẽ bị người nọ hấp dẫn, rồi đến một ngày, cậu sẽ có loại khát vọng được hòa làm một với đối phương. Đây là quá trình nhắm bắn." Diệp Vân nói.
"Sau đó thì sao?"
Ví dụ này của Diệp Vân, An Lan thấy rất thú vị.
"Sau đó, khi ham muốn của cậu đối với đối phương đạt đến cực hạn, muốn tiến vào thế giới của người đó tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa – đây là lúc bóp cò súng.
Diệp Vân trả lời.
Viên đạn bắn trúng hồng tâm, dù là hợp nhất hay hủy diệt, ngay khoảnh khắc kéo cò, kết quả đã không còn trọng yếu nữa.
Tôi chỉ muốn tiến vào thế giới của cậu, khát khao đến cực hạn chính là viên đạn phóng ra.
Đỉnh đầu An Lan bị người xoa một cái, cậu tưởng là Diệp Vân, nhưng khi quay đầu thì thấy ánh mắt Cố Lệ Vũ đang nhìn mình.
"Đừng sợ sự chậm chạp của chính mình." Cố Lệ Vũ nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook