Rốt Cuộc Ai Đã Cắn Tôi
C27: Chương 25. Một Ngày Nào Đó Con Sẽ Giống Như Ta

28/09/2020
Edit: Nhật Nhật (wattpad: yuukute)

...

Hóa ra người đó là bạn gái mới của Lý Chấn Nam, một omega, cán bộ ngữ văn của ban 6. Lúc đi qua đường Nam Đăng, cô nàng nhìn thấy Hứa Tinh Nhiên, Cố Lệ Vũ cùng bọn An Lan đang ăn mì xào nên lấy điện thoại chụp ảnh lại.

"Má, sao lại là tên Lý Chấn Nam này nữa? Aaaa... thật muốn dùng pheromone nghiền chết tên này." An Lan ngẩng đầu lên, đáng tiếc mình đang bị rối loạn tin tức tố.

"Không phải chứ, chỉ có tớ để ý là... Tên đó mới bị tớ từ chối được mấy ngày đã có bạn gái mới rồi hả?" Kiều Sơ Lạc bày tỏ bản thân phi thường không vui.

"Cậu đừng đánh giá cao mị lực của bản thân như vậy. Bây giờ quan trọng là phải nghĩ xem nên viết bản kiểm điểm như thế nào đây."

Nói là vậy nhưng trong lòng cậu và Kiều Sơ Lạc vẫn có chút tò mò, nếu Mạnh hói mà bắt Hứa Tinh Nhiên với Cố Lệ Vũ viết bản kiểm điểm thật thì hai người họ sẽ viết cái gì?

Hứa Tinh Nhiên chắc chắn sẽ viết một cách thật lễ phép, chân thành, khiến người người tin tưởng cậu ta đã hối cải, còn Cố Lệ Vũ... có thể sẽ viết thành một bài văn nghị luận, thảo luận với giáo viên về mức độ nguy hại của chợ đêm Nam Đăng đối với học sinh trung học. Sau đó, đợi Mạnh hói xem xong, nhất định sẽ nói bản kiểm điểm này của Cố Lệ Vũ không có đưa cảm xúc của bản thân vào, vân vân mây mây.

An Lan nghĩ đến đó thì tự chọc cười chính mình.

Hết lớp buổi sáng, Hứa Tinh Nhiên ngồi phía trước quay đầu lại hỏi: "Hai người không sao chứ? Có muốn tôi viết bản kiểm điểm cho không?"

"Đừng, chữ của cậu tự thân có buff chính trực dương quang, thầy hói xem xong nhất định sẽ phát hiện, chỉ sợ càng bực bội hơn thôi."

Lúc này, Cố Lệ Vũ một tay cầm cốc nước, tay kia cầm tờ giấy đi ngang qua bọn họ. Cậu ta đặt lại tờ giấy lên bàn An Lan rồi mới đi ra khỏi phòng học.

"Cái gì đây?" An Lan tò mò mở ra.

Kiều Sơ Lạc cũng ngó qua.

Vậy mà lại là bản kiểm điểm của cậu, quan trọng là nét chữ siêu giống chữ của An Lan, chỗ cần dẹt thì dẹt, chỗ cần dính thì cũng dính lại với nhau, chỉ là tình cờ chữ viết xấu xí của An Lan trên bản kiểm điểm nhìn lại có vài phần đoan chính, này cũng chỉ có những người như chính chủ với Kiều Sơ Lạc nhìn cả chục năm đã thành quen mới có thể nhận ra, còn như thầy chủ nhiệm với bạn cùng lớp chắc chắn sẽ nghĩ đây là An Lan tự tay viết.

"Ấu mài gót - An Lan, cậu viết bản kiểm điểm sau lưng tớ lúc nào vậy?" Kiều Sơ Lạc hỏi.

"..."

Cái vấn đề này hẳn là phải hỏi tại sao Cố Lệ Vũ bắt chước chữ An Lan giống như vậy chứ?

"Thần kỹ..." An Lan cảm thán.

"Không, còn có giọng điệu này nữa, thành khẩn như vậy, tớ xem mà còn cảm thấy bản thân ăn đồ ở chợ đêm nên bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, chỉ kém không bật khóc, nước mắt giàn dụa... Cái này là hotboy viết cho cậu thật hả?" Kiều Sơ Lạc nhìn An Lan hỏi.

"Nếu không... Cậu đi hỏi thử cậu ấy đi?"

"... Tớ không dám."

Thế nhưng An Lan không có cơ hội hỏi Cố Lệ Vũ, bởi vì tiết sau, người nọ đã xin giáo viên cho nghỉ, không quay lại lớp học.

Điểm của Cố Lệ Vũ luôn thuộc nhóm tốt nhất. Thành thật mà nói, kể cả có không đến lớp mười ngày nửa tháng cũng không ảnh hưởng đến thành tích của cậu ta.

Nhưng người này gần như chưa bao giờ xin nghỉ phép.

Cho nên cậu ta vừa xin nghỉ, mọi người đã bắt đầu suy đoán nguyên nhân.

Mà địa chỉ tập hợp đủ loại tin tức chính là diễn đàn nhỏ omega kia của Kiều Sơ Lạc.


Cô giáo dạy tiếng Anh ở phía trên phân tích dạng đề điền vào chỗ trống, An Lan ở phía dưới mở điện thoại để ý tin nhắn trên diễn đàn.

[Tôi biết, tôi biết, hôm nay là sinh nhật của Cố Lệ Vũ! Có lẽ Cố gia có tổ chức tiệc chúc mừng, cậu ấy về tham dự!]

[Gì? Hôm nay là sinh nhật của hotboy trường? Tuy hotboy lạnh lùng cấm dục nhưng lòng ta lại nhiệt tình như lửa! Chúng ta phải tổ chức sinh nhật cho hotboy!]

[Tổ chức kiểu gì? Chính chủ cũng không có ở trường, chúng ta góp tiền mua cái bánh ngọt rồi tự mình ăn luôn hả?]

An Lan sửng sốt, hôm nay là sinh nhật Cố Lệ Vũ sao?

[Mấy cậu thực sự chẳng hiểu gì về CLV cả. Cậu ấy sẽ không tổ chức sinh nhật. ]

[Làm sao cậu biết hotboy không tổ chức sinh nhật? ]

[Nhà tôi cùng nhà họ Cố có chút qua lại, tôi nghe nói - giá trị A của ba cậu ấy quá cao, cho nên tinh thần xuất hiện vấn đề, ngày cậu ấy chào đời thì xảy ra chút chuyện. Cụ thể là chuyện gì thì tôi không tiện nói, cho nên cậu ấy sẽ không tổ chức sinh nhật hay chúc mừng gì đâu.]

[Cuối cùng là có chuyện gì?]

[+1 Có chuyện gì vậy?]

[+2 Có chuyện gì vậy?]

......

[+10086 Cuối cùng là có chuyện gì?]

An Lan cau mày, không nhịn được nói trên nhóm.

An Lan luôn muốn ngủ: [Đó là việc riêng của cậu ấy. Nếu cậu ấy chưa từng nói qua thì chúng ta cũng nên có một chút tôn trọng đi. ]

An Lan vừa nói xong, trong nhóm liền trở nên trầm mặc.

Sau đó Kiều Sơ Lạc cũng đáp lời: [Đúng vậy, cậu ấy là hotboy của trường mình, chúng ta phải bảo vệ cậu ấy, mà cách bảo vệ tốt nhất là đừng chọc ngoáy vào những việc không vui trong quá khứ. Chờ khi nào hotboy buông xuống chuyện cũ, chúng ta sẽ cùng nhau tổ chức sinh nhật cho cậu ấy.]

[Nói đúng lắm. Dù có chuyện gì xảy ra, cậu ấy vẫn là hotboy trường của chúng ta. ]

[Mặc dù rất muốn biết những gì đã xảy ra với hotboy, nhưng tôi không muốn làm cậu ấy buồn.]

[Hy vọng hotboy được vui vẻ.]

Thấy người trong diễn đàn không còn bàn bạc chuyện cá nhân của Cố Lệ Vũ nữa, An Lan cũng thở phào một hơi.

Hai tiết học cuối cùng của buổi chiều là tiết ngữ văn và thể dục, An Lan đưa bản kiểm điểm cho thầy Mạnh hói, sau đó xin nghỉ để đi bệnh viện.

"Đi bệnh viện? Có phải tại hôm qua ăn uống linh tinh ở đường Nam Đăng không? Nguyên liệu nấu ăn ở đó đều dùng dầu cống ngầm với đồ đông lạnh, không biết đã để lưu cữu bao lâu rồi, trò xem..."

"Thầy, em có kết quả xét nghiệm hormone rồi, phải đến bệnh viện gặp bác sĩ nghe tư vấn." An Lan vội vàng ngắt lời Mạnh hói, nếu không cứ để ông ấy nói chuyện đồ ăn ở đường Nam Đăng có bao nhiêu mất vệ sinh thì có nói đến sáng mai cũng chả xong được.

"À à, trò có hẹn trước với bác sĩ à. Vậy trò đi đi." Mạnh hói gõ gõ bản kiểm điểm của An Lan, "Nhớ, chỉ có lần này thôi đấy, lần sau không được lấy cớ này nữa."

"Em nhớ rồi, thầy yên tâm đi."

An Lan ra khỏi trường liền đạp xe thẳng đến bệnh viện.


Đáng lẽ hôm nay ba mẹ sẽ cùng đi nhận kết quả xét nghiệm với An Lan, nhưng dì cậu ở Lâm Ấp phải thực hiện phẫu thuật, ba mẹ lái xe qua đó thăm, chắc tối nay sẽ không về.

An Lan đến bệnh viện, gặp bác sĩ điều trị chính của cậu.

"Bác sĩ, kết quả xét nghiệm máu lần trước của cháu thế nào ạ?"

Bác sĩ chủ nhiệm đẩy đẩy kính trên sóng mũi, thở dài.

Điều này khiến An Lan hơi lo lắng: "Bác sĩ, kết quả không tốt ạ?"

Chả lẽ cậu thật sự sẽ phân hóa thành omega? Cái đống sách giải thích về giai đoạn phân hóa alpha và giai đoạn nhạy cảm chất đống trên tủ đầu giường, cậu còn chưa nghiên cứu xong đâu, giờ phải đổi sang xem sách về omega ấy hả?

"Đầu tiên, để tôi phổ cập cho cậu một ít khoa học thường thức đã, vừa nhìn cậu là biết ngày thường còn đang bận ôn thi, giải đề bù đầu bù óc, không tìm hiểu gì về sinh lý học alpha."

"Vâng, cháu nghe đây ạ."

"Có một thành phần rất đặc biệt trong alpha pheromone. Tôi sẽ không nói tên khoa học của thành phần này nữa, có nói chắc cậu cũng không nhớ nổi. Trong sinh hoạt hàng ngày, thành phần này được gọi là aplus. Nói thẳng ra là khi alpha nảy sinh mong muốn được ký hiệu một omega, thì trong pheromone sẽ sản sinh ra một lượng lớn aplus. Nó là một phần của alpha pheromone và là thành phần cốt lõi để ký hiệu omega."

An Lan ý thức được lý do tại sao bác sĩ lại giải thích cho mình về thành phần đặc biệt này.

"Tôi đã phân tách hormone alpha không phải của cậu trong mẫu máu, và phát hiện hàm lượng aplus là 0,3%. Nghe rất nhỏ phải không?"

"Hàm lượng bình thường khoảng bao nhiêu ạ?" An Lan hỏi.

"0,1%" Bác sĩ đáp.

An Lan sửng sốt, "Nhưng mà mẫu máu lần này... đã sau tai nạn rất nhiều ngày rồi. Lẽ ra nó đã bị chuyển hóa không ít rồi chứ."

"Vấn đề chính là ở chỗ này. Bây giờ hàm lượng của nó là 0,3% thì khi người này cắn cậu... quả thực là bạo phát. May mắn, nồng độ có cao đến đâu thì cũng sẽ dần dần bị chuyển hóa hết. Tôi ước tính thời gian để cơ thể tiến hành đào thải hoàn toàn sẽ mất khoảng 3 tháng, điều kiện tiên quyết là - alpha đó sẽ không cắn cậu thêm một lần nào nữa." Bác sĩ đẩy kính mắt một cái, "Cậu có chắc alpha kia không phải người quen của mình không?"

"Chắc là... không ạ."

"Cũng đúng. Chấp niệm mạnh mẽ như vậy, nếu thật sự là có quen biết, sẽ không thể nhịn được, muốn ra tay thêm lần nữa." Cây bút bác sĩ đang cầm dừng lại một chút trên tập bệnh án, "Cũng có thể là người nọ thực sự không quen biết cậu. Lúc đó cậu bị tiêm eves apple nồng độ cao, rất có thể xuất hiện bệnh trạng tương tự như omega trong kỳ phát tình, khiến alpha cao cấp kia nảy sinh ý muốn bảo hộ, dẫn đến nồng độ aplus trong pheromone quá cao."

"Nếu người đó không cắn cháu thêm một lần nào nữa, vậy thì cả hai đều bình an, trời lại xanh mây lại trắng đúng không ạ?"

"Tôi rất thích sự lạc quan của cậu." Vị bác sĩ cũng "ha hả" cười theo, "Nhưng vẫn phải định kỳ đến làm kiểm tra sức khỏe đầy đủ đấy."

Vừa lúc đó, hành lang bên ngoài phòng khám truyền đến âm thanh náo loạn.

Nhân viên bảo vệ vừa chạy vừa thổi còi, tay còn cầm theo dùi cui điện, còn có mấy vị bác sĩ đang hô to: "Mau - Mau gọi ban quản lý alpha!"

"Tất cả nhân viên Beta đến Tòa nhà phía Tây để duy trì trật tự!"

"Ông ta tấn công con trai mình! Kìm chích điện đâu! Mau lên!"

Bệnh viện vốn dĩ yên tĩnh, trật tự bỗng như một mớ hỗn độn.

"Có chuyện gì vậy?" An Lan xoay người nhìn về phía cửa.

Bác sĩ trẩn trị cau mày, vỗ vỗ vai An Lan, nói với cậu: "Cậu ngoan ngoãn chờ ở trong này, tôi ra ngoài xem thử."


"Vâng."

Sau khi đi ra khỏi cửa, bác sĩ liền đóng cửa phòng khám lại. Ông nói với một cô y tá nhỏ ở khu tư vấn đối diện: "Có một học sinh đang trong thời kỳ phân hóa ở phòng khám của tôi. Cô dẫn cậu ta tới lối thoát hiểm để cậu ta rời đi ."

Ông cho là An Lan không nghe thấy, thế nhưng cậu lại bắt được hai tin tức trọng yếu, một là "Kỳ phân hóa", một là " Từ lối thoát hiểm rời đi".

Nói cách khác, bác sĩ điều trị biết chuyện gì đang xảy ra, hơn nữa sự việc này có khả năng sẽ ảnh hưởng đến An Lan, kết hợp với việc ai đó vừa hô muốn liên lạc với ban quản lý alpha - rất có thể alpha nào đó đang bị cách ly ở đây vì giai đoạn mẫn cảm đã xảy ra chuyện rồi.

Chờ vị bác sĩ kia đia xa, cô y tá mới mở cửa cười nói với An Lan: "Bạn học, chủ nhiệm Triệu có việc khẩn cấp cần xử lý, chị đưa em ra khỏi bệnh viện."

An Lan gật gật đầu, chị y tá đẩy cửa lối thoát hiểm, tầng trên tầng dưới đã có một ít bệnh nhân được sơ tán qua lối này.

"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tại sao đột nhiên lại muốn chúng ta phải nhanh chóng rời đi?"

"Tôi vừa làm phậu thuật xong, bơm giảm đau [1] vẫn còn đang gắn ở trên người đây."

An Lan không tham gia cuộc thảo luận của bọn họ, chỉ biết hoàn cảnh của mình không thích hợp tiếp xúc với pheromone quá mạnh.

Cậu bước nhanh xuống, vừa đi được hai tầng, trong không khí có một mùi hương đang lan tỏa, giống như một chiếc lưới tầng tầng lớp lớp che ngợp trời, khiến người ta không thể thoát ra.

Toàn bộ không gian như biến thành một phòng xông hơi đóng kín, băng tuyết tan chảy, nước biển bốc hơi vào bầu khí quyển, khoảng cách giữa trời và đất bị nén đến tận cùng.

Đầu gối An Lan như nhũn ra, cậu dùng cả hai tay nắm lấy tay vịn cầu thang.

"Bạn học? Bạn học, em làm sao vậy?" Chị y tá cố đỡ An Lan dậy.

Nhưng An Lan càng ngày càng thoát lực, chịu không nổi trực tiếp quỳ xuống cầu thang.

Đại não phảng phất tràn đầy hơi nước oi bức từ đại dương đang sôi trào bốc lên, cảm giác sợ hãi từ đáy lòng lan ra toàn thân, da đầu tê dại, sau lưng toàn là mồ hôi lạnh.

An Lan cố gắng đứng dậy, muốn thoát khỏi sự trấn áp và khống chế của lực lượng này, nhưng nó quá mạnh mẽ, bầu trời bao la rộng lớn đều bị nó kéo xuống, sự tồn tại của nó chính là khiến vạn vật phải thần phục.

Cuối cùng, An Lan quỳ xuống, hai tay chống đất không đứng dậy nổi nữa.

Thật khó chịu ... Thật sự rất khó chịu.

Cậu sẽ phải chết ở đây sao?

"Bạn học? Tỉnh lại đi, bạn học!" Giọng chị y tá vang lên, lặp đi lặp lại, thế nhưng An Lan như bị nước biển sôi trào nhấn chìm, mất đi ý thức, mất đi hô hấp...

Chìm vào bóng tối vô định.

Bất tri bất giác, có một hơi thở lạnh băng lan tràn trong tâm trí An Lan, từng chút một, từng chút một, hạ nhiệt dòng nước biển đang sôi trào, thế giới dần trở nên rõ ràng, hơi nước oi bức chuyển thành hạt mưa trong lành, từ giữa không trung rơi xuống.

Vùng biển kia khôi phục vẻ êm ả, rộng lớn mênh mông.

"An Lan, An Lan, sao cậu lại ở đây?"

Một thanh âm trong trẻo vang lên bên tai An Lan. Cậu cố sức mở to mắt, nhìn thấy Cố Lệ Vũ đang ngồi xổm bên cạnh mình, một tay đặt bên tai, tay kia đặt sau gáy cậu.

"Cố... Cố Lệ Vũ..."

An Lan cố gắng chống đỡ thân trên để ngồi dậy, thế nhưng hai tay như nhũn ra, suýt chút nữa lại ngã ra sau, cánh tay Cố Lệ Vũ vòng qua sau gáy cậu, trực tiếp bế cậu lên.

"Tôi bị sao vậy?" Đầu An Lan choáng váng.

"Cậu bị siêu alpha nghiền ép, pheromone của đối phương ảnh hưởng đến hệ hô hấp, làm cậu bị thiếu oxy. May mắn, mục tiêu của người nọ không phải là cậu."

"Cố Lệ Vũ vừa đi, bên cạnh bọn họ có rất nhiều người mặc vest đen đi qua. Sau đó, ở cuối hành lang, một người đàn ông bị mấy người mặc đồ đen khống chế, trên cổ tay ông ta có đeo còng đặc chế, trên cổ cũng đeo một chiếc vòng ức chế phóng thích tin tức tố.

Thanh âm lạnh băng cố chấp vang lên, rất giống giọng Cố Lệ Vũ, chỉ là càng trầm hơn, cũng càng đáng sợ hơn.

"Chẳng mấy chốc con sẽ hiểu... Đến lúc đó con sẽ không cảm thấy ta cố chấp, cảm thấy ta bị bệnh thần kinh nữa. Bởi vì chúng ta giống nhau... Cuối cùng sẽ có một ngày nào đó, con cũng sẽ giống như ta."


Người đàn ông cười, tiếng cười lạnh lùng như không hề có cảm xúc nhưng lại có một sức hút ma mị, trời sinh để thống trị tất cả.

Câu nói "Một ngày nào đó, con cũng sẽ giống như ta" khiến vai của Cố Lệ Vũ hơi run lên.

An Lan quay mặt nhìn sang, nhưng Cố Lệ Vũ nhấc An Lan lên một chút, để mặt cậu dựa vào trong ngực chính mình.

"An Lan, đừng nhìn ông ta, cũng đừng nghe ông ta nói."

Cố Lệ Vũ cúi đầu, ánh sáng mờ ảo trong mắt giống như ánh sáng mặt trời phản chiếu trên mặt biển sóng nhấp nhô.

"Được."

Cố Lệ Vũ ôm cậu vào một căn phòng vô cùng đặc biệt, không có cửa sổ, vách tường đều được bịt kín bằng bọt biển, cậu ta đặt An Lan lên giường, hai bên giường đều có dây buộc. An Lan trở nên căng thẳng, rõ ràng đây không phải là phòng bệnh bình thường.

Nhưng Cố Lệ Vũ lại nhẹ nhàng sờ trán An Lan: "Đừng sợ. Không phải định trói cậu bằng những cái này đâu. Nhưng mà chỉ có kiểu phòng như thế này mới có thể cách ly pheromone. Cậu ngủ ở đây một lát, đợi đến khi pheromone bên ngoài được dọn dẹp sạch sẽ là có thể về nhà."

An Lan nhắm mắt lại, cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay Cố Lệ Vũ cùng sự mềm mại của đầu ngón tay cậu ta, thần kinh thả lỏng, giống như một con mèo đang ngái ngủ, mệt mỏi rã rời.

"Ừm."

An Lan nằm xuống, Cố Lệ Vũ kéo chăn đắp lên người cậu rồi mới xoay người, đóng kín cửa bước ra ngoài.

...

An Lan lần này ngủ liền một giấc hơn hai tiếng đồng hồ, vì quá đói bụng nên cậu mới tỉnh dậy.

Khi mở cửa phòng bệnh, cậu mới phát hiện đây là tầng cao nhất của tòa nhà phía tây bệnh viện, nhìn lại biển phòng "Cách ly - 3", trong lòng cậu run lên, "Gian phòng nhỏ" này chính là phòng cách ly trong truyền thuyết mà alpha trong giai đoạn nhạy cảm phải ở.

Chị y tá nhỏ chăm sóc An Lan mang theo nước khoáng chạy tới: "Bạn nhỏ, em tỉnh rồi à? Chị vừa đi một chút là em đã dậy rồi? Hiện tại không sao chứ? Có chỗ nào thấy khó chịu không?"

"Không ạ. Cho em hỏi, bạn học đưa em đến đây... tên là Cố Lệ Vũ, chị biết cậu ấy đi đâu rồi không?"

Chị y tá nhỏ ngẩn ra, chỉ vào một căn phòng đóng cửa ở cuối hành lang.

An Lan ngây người, trong lòng căng thẳng.

"Cậu ấy... Tại sao cậu ấy phải ở trong đó?"

"Cậu ấy vừa rồi bị luồng tin tức tố quá mạnh nghiền ép, nên pheromone của bản thân cậu ấy bây giờ cũng rất hung hãn, cần phải tiến hành cách ly. Chờ khi nào cậu ấy bình tĩnh lại mới có thể đi ra ngoài." Chị y tá trả lời.

"Là ai dùng pheromone áp chế cậu ấy ạ?" An Lan hỏi.

Cố Lệ Vũ là một a chất lượng cao, toàn trường ai mà không biết. Vậy mà có người có thể áp chế cậu ấy?

"Đây là chuyện riêng tư bệnh nhân, em muốn biết thì phải hỏi trực tiếp cậu ấy. Chị không được quyền nói cho em." Chị y tá nhỏ giọng đáp.

"À, không sao đâu, em hiểu rồi. Cậu ấy, đại khái khoảng bao lâu nữa mới được ra ạ?"

"Nhanh thì một tiếng, chậm thì khoảng ba bốn tiếng. Nếu không em về nhà nghỉ ngơi trước đi." Chị y tá nói.

Mặc dù An Lan rất đói nhưng trực giác của cậu nói, mình không thể đi được.

Cố Lệ Vũ đến bên cạnh giúp đỡ khi cậu bị ngã, cậu làm sao có thể rời đi lúc đối phương vẫn còn bị cách ly chứ?

__________________

[1] Bơm giảm đau là một thiết bị truyền chất lỏng có thể duy trì nồng độ thuốc ổn định trong máu, có thể giúp giảm đau tốt hơn với lượng thuốc ít hơn. Bệnh nhân thường được phép tự ấn để tăng liều truyền bổ sung dựa trên thể tích truyền liên tục, do đó, việc điều trị mang tính cá nhân hóa hơn, phù hợp với đặc điểm của sự khác biệt lớn về cảm nhận đau của từng cá nhân. Nó có thể được sử dụng để giảm đau sau phẫu thuật, giảm đau do ung thư, giảm đau khi chuyển dạ, v.v.

____________________

Editor có lời muốn nói: Tình hình là một chương càng lúc nó càng dài ấy. Mình sẽ cố lê lết ngày/chương, chậm nhất là 2 ngày/ chương nhé.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương