Rốt Cuộc Ai Đã Cắn Tôi
C23: Chương 21. Cậu Điên Rồi

24/09/2020

Edit: Nhật Nhật (wattpad: yuukute)

...

Editor có lời muốn nói: Tôi vừa phát hiện ra một chuyện cực kỳ đau khổ, mò pinyin thì họ của đại ca trường, cán sự môn toán, kẻ tình nghi số 2 đã cắn An Lan, phải là Tiếu chứ không phải Tiêu, với cả Chấn Nam ấy, có vẻ là họ Lý chứ không phải họ Trần, vì ngoài mấy chương đầu thấy lẫn lộn thì về sau chị Bí toàn dùng là Lý thôi. Tôi sẽ sửa lại từ chương này trước nhé, mấy chương trước khi nào rảnh rồi sẽ sửa lại sau.

P/s: Nói thật là tôi thích họ Trần hơn họ Lý, chả hiểu sao nghe họ Lý cứ thấy nó èo èo... mà thực ra là tại tôi lười sửa thôi. 😅😅😅

...

Giọng mẹ An vang lên, kéo An Lan trở về sau hàng loạt phân tích.

Thôi, không nghĩ nữa.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không có ý nghĩa gì. Nếu thành omega thật, cậu cũng có chết luôn được đâu?

Có khi chờ lần xét nghiệm tới, cậu chả khỏe mạnh nhảy nhót tưng bừng rồi ấy chứ.

...

Còn chưa đầy hai tuần nữa là đến kỳ thi tháng đầu tiên, để giúp học sinh cải thiện điểm số, giờ tự học buổi tối sẽ có giáo viên phụ trách giải đáp các câu hỏi của học sinh, đồng thời giúp mọi người xoát bài.

Cũng chính vì vậy mà An Lan và mọi người không có thời gian về nhà ăn tối.

Lúc hết tiết buổi chiều, Kiều Sơ Lạc ở bên cạnh hỏi một câu: "Tối nay ăn gì?"

"Bánh trứng hành." An Lan vô thức trả lời, không thèm suy nghĩ.

"Bánh trứng hành? Cậu ăn đủ no hả?" Kiều Sơ Lạc buồn cười hỏi.

"Một cái không đủ thì ăn hai cái. Thêm hai cái xúc xích hun khói nữa." An Lan cười he he đáp.

Thật ra, An Lan đang nghĩ, cậu đã hứa hôm nào có giờ tự học buổi tối sẽ mời Cố Lệ Vũ đi ăn. Nhưng thời gian eo hẹp, không thể tìm quán ăn nào ra dáng một chút được, mời cậu ta ăn bánh trứng hành, khéo cậu ta còn chưa từng ăn thử đâu.

Hai người để lại cặp sách lại trong lớp học, đi ra ngoài cổng trường mua đồ ăn.

Chỉ mới ngửi thấy mùi nước sốt, An Lan đã nuốt nước miếng.

"Giá có thêm một ly trà sữa CC nữa là hoàn hảo." Kiều Sơ Lạc nhắm mắt, vừa hít hà mùi nước sốt vừa nói.

An Lan lườm Kiều Sơ Lạc một cái: "Trà sữa CC được mệnh danh là Rolls Royce trong các loại trà sữa đấy. Cậu có tiền mua Rolls Royce không?"

Kiều Sơ Lạc lắc lắc đầu: "Không có."

"Vậy cậu nói làm cái lông gì. Có tiền uống loại Rolls Royce đấy thì thà để tiền đó, chờ thi tháng xong đến tiệm net cày phó bản còn hơn.

Kiều Sơ Lạc gật đầu. Trà sữa của CC là trà sữa đắt nhất ở đây, size thường chỉ thêm trân châu đã 28 tệ một cốc rồi, với cả trà sữa nhà này, Kiều Sơ Lạc và An Lan đều không thích chỉ thêm mỗi trân châu không, hai người họ còn thích thêm khoai môn với pudding trứng, như vậy ít nhất cũng phải 34, 35 tệ một cốc.

Bọn họ thực ra cũng không thiếu chỗ tiền tiêu vặt này, nhưng quan trọng là dạo trước tiêu tiền không biết tính toán, giờ hết tiền rồi cũng không dám hỏi xin thêm với ba mẹ.

Hai người mang theo bánh trứng trở lại lớp học, ai biết vừa đến dưới lầu thì bị gọi lại.

"An Lan?"

Thanh âm nhã nhặn, vừa nghe cũng biết là lớp trưởng Hứa Tinh Nhiên.

Cậu ta đang xách một cái túi trên tay, là trà sữa CC - hẳn là vừa được ship tới.

"Lớp trưởng? Haha, không ngờ... cậu lại gọi trà sữa của CC." An Lan cười, trong lòng có chút ước ao.

Tự học buổi tối ác độc, lẽ ra phải có một cốc trà sữa cấp bậc Rolls Royce uống mới đúng.

Hứa Tinh Nhiên mở túi, lấy ra hai cốc, "Không phải cậu thích uống cái này à?"

An Lan sửng sốt một chút, không biết có nên nhận hay không.

"Lớp trưởng, sao cậu biết tôi thích uống trà sữa của nhà này?" An Lan hỏi.

Hứa Tinh Nhiên một tay xách túi đồ ăn, một tay nhét trong túi áo, rũ mắt xuống, nở nụ cười: "Ai là người đăng lên WeChat khen trà sữa ở đây là ngon nhất trần đời vậy?"

An Lan hơi kinh ngạc: "Lớp trưởng, cậu cũng xem status trên WeChat của tôi sao?"

"Ừ." Hứa Tinh Nhiên hào phóng thừa nhận.

"Vậy sao cậu chưa bao giờ like cho tôi?"

"Nói ý tứ một chút thì là tôi lén xem." Hứa Tinh Nhiên nghiêng người về phía An Lan, cố ý dừng lại một chút mới nói tiếp, "Mà nói trắng ra thì là tôi đã xem hết một lượt rồi."

Một khắc đó, An Lan thấy trong đáy mắt của Hứa Tinh Nhiên như có loại năng lực, khiến người nhìn vào không thở nổi.

Chờ khóe môi Hứa Tinh Nhiên chậm rãi cong lên, không khí dường như mới có thể tiếp tục lưu động.

"Ngu ngốc. Mời cậu uống trà sữa là đang lấy lòng cậu." Hứa Tinh Nhiên nói.

"Lấy lòng tôi."

"Mấy hôm trước cậu có đến câu lạc bộ bắn súng Quan Sơn Hải đúng không?" Hứa Tinh Nhiên hỏi.

"Đúng thế."

"So bắn tốc độ với Lý Chấn Nam?"

"Ừ." An Lan sờ sờ gáy.

"Sau hôm đó Huấn luyện viên Lâm cứ nhắc cậu mãi, vì vậy chúng tôi chân thành mời cậu cuối tuần đến Quan Sơn Hải tham gia thi đấu giao hữu." Hứa Tinh Nhiên nói.

"Thi đấu giao hữu với các cậu?" An Lan hoài nghi, không biết mình có đang nghe nhầm không.

Cậu thắng Lý Chấn Nam thật, nhưng trình độ so với Hứa Tinh Nhiên vẫn có chênh lệch nhất định, càng không nói, Cố Lệ Vũ cũng ở câu lạc bộ này

"Nhìn dáng vẻ của cậu... chẳng lẽ đang sợ sao?" Hứa Tinh Nhiên nghiêng người về phía An Lan, lông mi tinh tế cùng ánh mắt trở nên vô cùng rõ ràng.


"Làm sao có thể... mà thực ra là cũng có chút sợ." An Lan ngại ngùng cười.

"Vậy hẹn chủ nhật nhé, tôi tới đón cậu." Ngón tay Hứa Tinh Nhiên dường như muốn chạm một cái lên chóp mũi An Lan, nhưng khi tới gần, cậu ta lại búng tay cái tách rồi quay người đi lên tầng.

An Lan cảm giác mình nghe thấy âm thanh giòn giã khi đạn bắn khỏi nòng súng, để lại trong lòng cậu một rãnh soắn như quỹ tích viên đạn, Kiều Sơ Lạc bỗng nhiên lay bả vai cậu.

"Trời ạ! Hôm nay rốt cuộc cậu gặp được cái vận may gì vậy? Tớ nhờ phúc của cậu, không chỉ được uống trà sữa lớp trưởng mời, còn nghe thấy cậu ấy hẹn cậu thi bắn súng."

"Ừ, cậu muốn đi xem không để tớ đi hỏi lớp trưởng cho?

"Không, không, không, chuyện đó không quan trọng, quan trọng là... vừa rồi lớp trưởng chắc chắn là muốn sờ chóp mũi của cậu. Cậu không thấy cậy ấy đột nhiên đi búng tay, đặc biệt đặc biệt đẹp trai sao?"

An Lan thở dài, Kiều Sơ Lạc phần lớn thời gian đều rất bình thường, chính là khi YY mấy A kia, mạch não liền như ngựa thoát cương.

Cậu giơ tay lên, học theo cách của Hứa Tinh Nhiên, búng ngón tay trước mũi bạn học Tiểu Kiều : "Thế nào, tớ đẹp trai hay không đẹp trai?"

Kiều Sơ Lạc tiếc nuối thở dài một hơi: "Cậu vẫn là lúc cầm súng mới tương đối đẹp trai."

"Hà hà." Lời này An Lan cậu thích nghe.

Hơn nữa, đổi thành Hoa Mập hay là Trần Yếu Đuối làm hành động này, An Lan không tin Kiều Sơ Lạc vẫn thấy đẹp trai.

Trở về lớp học, một nửa lớp vẫn đang ăn cơm ở bên ngoài, cũng có một số người mua đồ về làm trong phòng học tràn ngập mùi thức ăn.

Cơm chiên, miến dưa cải, bánh mì,bánh ngọt... đủ loại hương vị hòa quyện, đều là mấy món được bán quanh trường.

An Lan và Kiều Sơ Lạc vừa vào tới, liền bị Hoa Mập cùng Trần Yếu Đuối đuổi đánh.

Trần Yếu Đuối gào lên: "Đậu má, anh em phải uống nước lọc cầm hơi, hai người lại uống CC! Thật sự không phải là con người!"

Hoa Mập cũng la hét: "Đem ra, đem ra, mọi người cùng uống!"

Kiều Sơ Lạc giữ chặt ống hút: "Đừng hòng, trà sữa hôm nay có ý nghĩa phi phàm, từ chối chia sẻ."

An Lan cũng cầm cốc của mình, nhanh chóng tránh né hai tên sài lang hổ báo này.

"An Lan! Sao ngay cả cậu cũng hẹp hòi như vậy!"

Trần Yếu Đuối làm động tác sói đói vồ mồi, An Lan nhanh nhẹn né qua.

Ngay sau đó, Hoa Mập lại tới một thế thái sơn áp đỉnh. Tư thế kia kinh đến độ An Lan không kịp chửi ra miệng, lảo đảo lùi về phía sau. Hoa Mập vồ hụt, mà An Lan cũng không đứng vững, cậu muốn chống tay lên bàn học phía sau làm điểm tựa nhưng chân bàn "Két" một tiếng, suýt chút cũng bị hất đổ. An Lan mất cân bằng, ngồi bịch xuống.

Cả lớp lặng như tờ.

Hoa Mập tái mét lùi về sau hai bước, Trần Yếu Đuối liều mạng nháy mắt với An Lan, ý là "Anh em, mau đứng dậy!"

An Lan lúc này mới nhận ra hình như mình đang ngồi đè lên ai đó.

Cùng lúc đó, những người khác trong lớp đang ăn hay đang tự học đều đứng hình, mắt trợn to mồm há hốc, như thể vừa xem một bộ phim kinh dị.

An Lan có dự cảm phi thường xấu, cổ cậu cứng nhắc, chậm rãi xoay lại, vừa đối diện với ánh mắt kia, trong lòng cậu run bần bật.

Xong đời - là Tiếu Thần!

An Lan nhanh chóng đứng dậy, nhưng người kia đột nhiên đưa tay ôm eo An Lan kéo lại.

Tiếu Thần dùng tay kia chống cằm, tóc tai hơi rối, thoạt nhìn như vừa mới ngủ dậy ... hoặc có thể là bị An Lan đánh thức.

"Các cậu đang tranh cướp cái gì?" Tiếu Thần vừa nói chuyện, hơi thở ấm áp liền phả vào bên cạnh cổ An Lan.

"Sữa ... trà sữa ..." An Lan đáp.

Tiếu Thần gõ gõ ngón tay lên má hai cái, lười biếng hỏi: "Trước gọi tôi là Tiếu Tiếu Thần, giờ lại gọi là bà nội Trà*. Kiểu làm nũng mới sao?"

*Sữa phát âm tiếng hán là nãi. An Lan nói lắp 2 lần thành nãi nãi nghĩa là bà nội nên bị Tiêu Thần chọc.

"Tôi chỉ nói lắp thôi." An Lan trả lời.

Tâm trạng của Tiếu Thần coi như không tệ, không cần lo lắng bị cậu ta đánh.

Hơn nữa, nghe đồn đại ca trường sẽ không bắt nạt bạn cùng lớp. An Lan còn nhớ sau khi mình gặp chuyện ở KTV, Tiếu Thần còn một cước đạp bay tên khốn kia.

Dựa theo lời giải thích của Hứa Tinh Nhiên thì Tiếu thần là alpha rất có ý thức lãnh địa mà trùng hợp khi đó An Lan ở trong lãnh địa của cậu ta.

Coi như cậu không phải là omega cần được bảo vệ nhưng cũng là bạn cùng lớp với Tiếu Thần.

"Cậu nói lắp thật đáng yêu. Cốc trà sữa này cho tôi đi." Tiếu Thần duỗi tay, trực tiếp lấy cốc trà sữa An Lan vẫn nắm chặt từ nãy giờ đi.

"Cốc này tôi uống rồi." An Lan cướp lại cốc trà sữa trên tay Tiếu Thần.

"Thì sao? Không nỡ hả?" Tiếu Thần nhếch môi cười, đáy mắt mang theo một tia nghiền ngẫm, rõ ràng là vừa tỉnh ngủ, có chút nhàm chán, nên mới muốn đi trêu chọc người khác.

"Không phải không nỡ, cốc này lớp trưởng mời." An Lan đáp lời, mang đồ uống Hứa Tinh Nhiêm mời đem cho người khác, cứ có cảm giác không tôn trọng cậu ta, "Nếu không tôi mời cậu uống, gọi ship về rất nhanh thôi."

Nếu An Lan không nhìn lầm, đồng tử Tiếu Thần hình như co lại một chút, ngay cả cánh tay đặt ở eo cậu cũng dùng sức ghìm mạnh hơn, cậu mơ hồ dự cảm có nguy hiểm.

Như thể cậu đã trở thành mục tiêu di động, mà Tiếu Thần đang ngắm bắn.

Lúc trước cậu ta vẫn còn đang đùa giỡn, sao đột nhiên tâm trạng lại không tốt rồi?

"Hứa Tinh Nhiên mời cậu uống trà sữa?" Giọng Tiếu Thần mang theo chút châm chọc, "Chồn chúc tết gà, không có ý tốt."

An Lan cau mày, quay đầu nhìn thẳng vào mắt Tiếu Thần.

"Hứa Tinh Nhiên không phải chồn, tôi cũng không phải gà."

Tiếu Thần khựng lại, có lẽ không ngờ tới An Lan sẽ trực tiếp phản bác lại mình.

"Được, cậu ta không phải chồn, là hồ ly. Thích nhất canh ở vách núi cùng con gà nhép là cậu tán gẫu."

"Hả?" An Lan hoàn toàn không hiểu Tiếu Thần muốn nói gì.


"Cậu ta sẽ nói gà con, gà con, cậu phải tin cậu là một con chim ưng. Chỉ cần cậu can đảm nhảy từ trên vách núi này xuống, cậu có thể đón gió bay lượn. Chờ cậu nhảy xuống rồi, cậu ta sẽ chậm rãi đi xuống đáy vực, ăn thịt cậu." Tiếu Thần cười nói.

Cuối cùng An Lan cũng hiểu ý của Tiếu Thần là gì.

"Lớp trưởng không rót canh gà* cho tôi."

*Súp gà cho tâm hồn, tên một quyển sách về triết lý sống mang tính chất động viên tinh thần. Rót canh gà ý chỉ việc nói đạo lý hoặc động viên ai đó nhưng không có tính thiết thực.

"Thật sao? Có chắc là cậu ta không khen cậu lợi hại không?" Tiếu Thần hỏi ngược lại.

Lúc này, Hứa Tinh Nhiên mang đề thi thử giáo viên phát quay trở lại lớp, thấy cảnh này, đầu tiên là ngẩn người, lông mày chau lại, cậu ta đặt tập đề mô phỏng lên bàn giáo viên, sau đó đi tới bàn của Tiếu Thần, gõ gõ mặt bàn: "Để cậu ấy đứng lên."

"Không." Tiếu Thần ngẩng đầu nhìn đối phương, "Đừng tưởng tôi không biết cậu đang suy tính cái gì."

"Ồ? Vậy tôi đang suy tính cái gì?" Hứa Tinh Nhiên lùi về phía sau, ngồi lên mép bàn phía đối diện, từ trên cao nhìn xuống Tiếu Thần.

Trái tim An Lan đập nhanh một cách khó hiểu, không khí bỗng trở nên rất khô, khô như thể có tia lửa sắp bắn ra.

"Các người muốn thằng nhóc này thế chỗ của tôi." Tiêu Thần nói.

Hứa Tinh Nhiên cúi đầu cười: "Cậu còn quan tâm vị trí của mình sao? Cậu đã bao lâu không đến câu lạc bộ rồi?"

"Tôi đương nhiên không để ý. Nhưng vị trí của tôi không phải tùy tiện ai cũng có thể thay thế được. cậu mời cậu ta uống trà sữa, không phải là muốn lôi kéo tên nhóc này đến Quan Sơn Hải sao?" Tiếu Thần lạnh lùng nhìn Hứa Tinh Nhiên, nhiệt độ trong mắt thẳng tắp giảm xuống, thậm chí còn mang theo uy thế cùng khiêu khích.

"Vị trí này không phải dành cho bất kỳ ai. Ai có tài thì người ấy chiếm." Hứa Tinh Nhiên trả lời.

Cánh tay Tiếu Thần càng siết chặt hơn, An Lan chỉ cảm thấy mình sắp ói ra đến nơi.

"Cho nên, cậu và Lâm Hoài Ân đều nghĩ tên nhóc này rất có năng lực?" Tiếu Trần ghé vào bên tai An Lan, nhẹ giọng hỏi: "Đúng không?"

Rõ ràng là chưa có chạm tới, nhưng An Lan lại cảm thấy lỗ tai như bị người dùng sức cắn lấy, ngón tay cậu cầm cốc trà sữa hơi dùng sức, mép cốc giấy bị bấm đến lõm vào, trà sữa trào ra khỏi ống hút.

Ánh mắt của Hứa Tinh Nhiên trở nên nghiêm túc, cậu ta lặp lại một lần nữa: "Buông cậu ấy ra."

Sức lực đang ghìm trên eo An Lan đột nhiên buông lỏng, cậu nhanh chóng đứng dậy, nhìn thấy bàn tay của Hứa Tinh Nhiên ở phía đối diện duỗi ra muốn kéo mình lại, ai ngờ Tiếu Thần lại đột nhiên dùng hai tay giữ lấy eo An Lan, kéo người trở lại. An Lan sợ tới mức đánh rơi cốc trà trong tay, cái cốc "Lạch cạch" đập mạnh xuống đất, trà sữa ùng ục chảy ra mặt sàn.

Thân thể bỗng nhiên bị nhấc bổng lên, Tiếu Thần trực tiếp nhấc An Lan đặt người lên bàn học của mình, cậu vội giữ chặt hai vai của đối phương.

Trong lớp học, liên tiếp vang lên tiếng hít khí.

Cả lớp sợ ngây người - cái tình huống gì đây?

An Lan cũng ngây ra, bây giờ cậu đang ngồi trên bàn học của Tiếu Thần, hai chân tách ra để bên người của đối phương.

Mà Tiếu Thần thì ngồi lại trên ghế của mình, ngưỡng đầu nhìn An Lan.

Hai tay Tiếu Thần đặt lên cổ cậu, ngón tay rất dài, mạch máu của An Lan giống như bị đối phương bóp nghẹt, rõ ràng cậu ta không hề dùng lực.

"Cậu có biết đội viên của Quan Sơn Hải hầu hết đều là alpha không?"

Ngón giữa của Tiếu Thần như có như không cọ vào gáy An Lan, chỗ đó chính là chỗ An Lan bị A cao cấp kia cắn.

Như là có dòng điện xẹt qua, An Lan run lên, bả vai run theo.

"Có ý gì?"

An Lan nghĩ thầm, lẽ nào Tiếu Thần thấy mình không thể so được với mấy alpha đó sao?

"Nghĩa là, nếu cậu vẫn là beta, không cảm nhận được pheromone của những alpha đó thì có thế nào cũng được. Nhưng bây giờ cậu có thể cảm nhận được, cậu quá ưu tú sẽ khiến nhưng alpha kia cảm thấy lòng tự trọng bị đả kích, bọn họ sẽ phóng thích pheromone để chỉnh cậu. Cậu còn chưa học được cách chống đỡ tin tức tố của một alpha mạnh hơn mình." Tiếu Thần tiến lại rất gần, thanh âm ép thật thấp.

Những người khác đều đang đoán xem Tiếu Thần nói gì với An Lan, nhưng An Lan nghe được rõ ràng, Hứa Tinh nhiên dĩ nhiên cũng nghe thấy.

An Lan đột nhiên hiểu ra ví dụ của Tiếu Thần lúc trước là có ý gì. Cậu chính là một con gà nhép, mà những alpha ở Quan Sơn Hải là ưng non.

Nếu chỉ đơn thuần so tài bay lượn, gà con cũng có thể sánh với chim ưng, nhưng một khi bị ưng non dùng mỏ sắc vuốt bén tấn công, thì gà con không có ý thức tự bảo vệ chỉ có thể nhận lấy vết thương khắp người.

Tiếu Thần không phải đang xem thường cậu, mà lo lắng mấy alpha đặt mắt trên đỉnh đầu ở Quan Sơn Hải sẽ gây khó dễ cho An Lan.

Thi đấu có thể công bằng, nhưng lúc không thi đấu thì sao? Tiếu Thần bận tâm cái này, An Lan đoán, ở Quan Sơn Hải khẳng định có mấy alpha so với Lý Chấn Nam còn xấu xa hơn.

"Tiếu Thần, tôi lặp lại lần nữa - buông cậu ấy ra. Tôi và huấn luyện viên Lâm sẽ chăm sóc cho An Lan." Giọng Hứa Tinh Nhiên vang lên.

"Chăm sóc An Lan? Thi đấu cuối kỳ kia, các người ai chăm sóc ai?" Tiếu Thần hỏi vặn lại.

"Tiếu Thần, dừng ở đây đi, đừng có dính vào."

Ai cũng có thể nghe ra, giọng nói của Hứa Tinh Nhiên ngầm có ý cảnh cáo, thanh âm ôn hòa ban đầu giống như thanh kiếm nằm trong bao, mà giờ phút này kiếm sắp ra khỏi vỏ, hiện ra sự lạnh lẽo.

Mấy alpha ngồi phía cuối lớp cau mày, sau khi một người trong số đó đứng dậy rời đi, những người khác cũng vội vàng theo ra ngoài.

"Làm sao... làm sao vậy?" Kiều Sơ Lạc cảm thấy tình hình có hơi nghiêm trọng, cậu chàng thậm chí không hiểu nổi sao sự việc lại tiến triển đến nước này.

"Tiếu Thần lạnh nhạt mở miệng: "Omega cũng đi ra ngoài đi, lớp trưởng đại nhân của các cậu muốn phóng pheromone."

Họ có nghe nhầm không? Hứa Tinh Nhiên, người không bao giờ nổi nóng lại muốn phóng tin tức tố? Mấy omega trong lớp nhìn nhau rồi cũng lần lượt đi ra khỏi lớp.

Trần Yếu Đuối và Hoa Mập kéo tay Kiều Sơ Lạc, Kiều Sơ Lạc nhìn An Lan bị kẹp ở giữa, cảm thấy lúc này mình không nên rời đi.

"Tiêu Kiều - bây giờ không phải lúc để trồng cây si, pheromone của lớp trưởng, cậu không chịu được đâu!" Trần Yếu Đuối nhỏ giọng nhắc nhở Kiều Sơ Lạc.

"An Lan cũng không chịu đựng nổi mà!" Kiều Sơ Lạc vẫn không quên An Lan là alpha tiêu chuẩn.

Mấy alpha khác vừa thấy bầu không khí không đúng đã đi hết ra ngoài, chuồn nhanh như thể có động đất vậy.

Kiều Sơ Lạc nóng ruột muốn chết, An Lan ở gần như thế, làm sao mà tránh được!

"An Lan là beta, cái gì cũng không cảm thấy đâu, đi thôi đi thôi..." Hoa Mập đẩy Kiều Sơ Lạc cách xa hai người kia.


Giờ phút này, An Lan cảm thấy nhân sinh quá trắc trở, chín khúc quanh, mười tám khúc quẹo!

Xem tình huống này, Tiếu Thần với Hứa Tinh Nhiên định dùng tin tức tố áp chế lẫn nhau sao?

Mặc dù trong diễn đàn omega của đám Kiều Sơ Lạc, mọi người không ít lần thảo luận xem, nếu hai người Tiếu Thần và Hứa Tinh Nhiên đọ pheromone thì ai sẽ chiến thắng, nhưng ít nhất đâu có ai tưởng tượng mình đứng trong tâm bão, đúng không?

An Lan hít sâu một hơi, là nguồn gốc của trận pk pheromone này, cậu không biết mình có nên cảm thấy vinh hạnh hay không. Nhưng chờ hai người họ thật sự bắt đầu, khả năng lớn sẽ là lưỡng bại câu thương, hơn nữa bản thân mình còn phải chịu áp lực từ cả hai phía.

An Lan tự nhủ với mình phải tỉnh táo, giải quyết trong hòa bình là được, đừng động thủ, càng đừng động gì đến tin tức tố.

Cậu từ từ nhấc tay mình lên, nắm chặt lấy cổ tay Tiếu Thần.

Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng, Tiếu Thần cũng là người bình thường, không ăn thịt người. An Lan là người biết tốt xấu, Tiếu Thần tức giận, nhưng ít nhiều vẫn là vì nghĩ cho cậu.

"Đầu tiên ... đại biểu số học đáng kính của lớp, tôi thật sự không biết tại sao lại chọc tức cậu. Nếu là vì ly trà sữa mà lớp trưởng mời thì nó đã bị đổ hết rồi, bạn học cả lớp đều có thể thưởng thức hương vị của nó."

Đầu ngón tay của Tiếu Thần khẽ run lên, nhưng An Lan có thể cảm thấy tính uy hiếp của đối phương đã giảm bớt.

"Thứ hai, tôi không biết cậu đang nói đến vị trí nào. Nếu vị trí đó là bị kẹp ở giữa chịu số phận bóp cổ như tôi bây giờ, tôi không muốn chút nào. Chúng ta thương lượng một chút, đổi sang người khác được không?"

An Lan nhẹ nhàng hỏi, cậu cảm thấy ánh mắt của mình tuyệt đối rất chân thành.

Tiếu Thần dừng một chút, khóe miệng giật giật, sau đó đột nhiên cười ra tiếng.

"Ha ha ha... Ha ha ha... Bị số phận bóp cổ? Vậy nên tôi là số phận của cậu sao?"

Tiếu Thần cười khanh khách, hai mắt cong lại, lông mi rung động, khí thế quanh người có cảm giác khác hẳn mọi khi.

Nhưng bàn tay của cậu ta lại dính vào cổ An Lan, giống như đang chơi đùa với mèo con mình nuôi, nhẹ nhàng xoa nắn, không có chút cảm giác đòi mạng nào.

"Còn có cái thứ ba không?" Tiếu Thần hỏi, dí sát lại nhìn An Lan.

Đôi mắt của cậu ta đẹp hơn An Lan tưởng tượng rất nhiều, không hiểu sao cậu lại nghĩ đến hoa hồng giữa bụi gai, phần lớn mọi người đều chỉ nhìn thấy gai nhọn, mà bỏ qua vẻ kiêu sa, giản dị của bông hồng đẫm sương sớm, hé nở trong nắng mai - chỉ cần cậu chịu buông bỏ những định kiến ​​phiến diện cố hữu để thưởng thức.

"Còn có... gặp gỡ là nhờ duyên phận, không phải để ban ân thì chính là để giáo huấn. Chúng ta là bạn học hơn hai năm rồi. Cậu dự định tiếp tục ban ân hay định giáo huấn tôi?" An Lan thành khẩn hỏi.

Lần này, không chỉ Tiếu Thần, mà cả Hứa Tinh Nhiên ở phía đối diện cũng bật cười.

Một nụ cười nhàn nhạt xuất hiện trên khóe môi Tiếu Thần, bầu không khí vốn dĩ đang căng như dây đàn bỗng chốc trở nên thoải mái.

"Đúng thế, vị trí của mình chỉ có bản thân mới có thể bảo vệ. Phần lớn thời gian chúng ta đều ngược dòng mà đi, không tiến ắt lùi. Nếu huấn luyện viên Lâm đã coi trọng cậu như vậy, cuối tuần này chúng ta so một trận."

Tiếu Thần nói xong, lông mày Hứa Tinh Nhiên lại chau lại.

An Lan ngây người, cậu có nghe nhầm hay không? Vừa rồi Tiếu Thần nói muốn so với cậu hả?

Tuy là vòng chung kết tỉnh kỳ trước, Tiếu Thần phải vắng mặt do chịu ảnh hưởng của pheromone omega bị mất khống chế. Thế nhưng Giải Vô địch bắn súng thanh thiếu niên toàn quốc năm ngoái, Tiếu Thần là á quân hạng mục bia di động 10m, hơn nữa còn giành quán quân thi đấu đồng đội với Cố Lệ Vũ và Hứa Tinh Nhiên.

Tuyệt đối là trình độ hạng nhất.

Năm ngoài An Lan thậm chí còn không vào được đến vòng chung kết...

Tiếu Thần dựa vào lưng ghế, cong môi, lười biếng hỏi: "Làm sao? Sợ?"

"Tiếu Thần ..." Lông mày Hứa Tinh Nhiên càng chau lại.

An Lan nhìn Tiếu Thần, cậu chợt nhận ra rằng dù alpha có những lợi thế nhất định trong nhiều lĩnh vực, nhưng cậu chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ thua trong môn bắn súng vì sự khác biệt giữa beta và alpha.

Lúc còn là beta, cậu cảm thấy khả năng tập trung của mình so với alpha còn tốt hơn, hiện tại dù phân hóa thành alpha, cũng may là A tiêu chuẩn thấp, sẽ không dễ bị thời kỳ nhạy cảm ảnh hưởng.

Về mặt sinh lý, cậu càng có lợi thế hơn so với Tiếu Thần.

Cậu không sợ.

Hơn nữa thi đấu bắn súng chỉ là thắng thua mà thôi, cũng không phải quyết định vận mệnh cả đời hay đánh cược sống chết gì, cho nên không có lý do gì phải sợ hãi.

Lúc này, Cố Lệ Vũ xách túi đồ ăn đi tới đầu cầu thang, Kiều Sơ Lạc vừa nhìn thấy cậu ta, hai mắt liền sáng lên.

"Cố Lệ Vũ! Cậu trở lại rồi?"

Cố Lệ Vũ tốc độ không đổi, bình tĩnh bước tới gần, quay mặt nhìn cậu chàng: "Có chuyện gì?"

Kiều Sơ Lạc chỉ vào cửa phòng học nói: "Cậu cậu cậu... cậu mau vào xem! Tiếu Thần muốn bắt nạt An Lan, lớp trưởng muốn phóng thích pheromone!"

Vừa dứt lời, ánh mắt Cố Lệ Vũ đã trầm xuống, sải chân, đi nhanh vào lớp.

Hoa Mập và Trần Yếu Đuối khiếp sợ kéo Kiều Sơ Lạc: "Tiểu Kiều, cậu vừa nãy nói chuyện với hotboy đấy hả?"

"Ừ, ừ." Giờ Kiều Sơ Lạc chỉ bận lo lắng cho An Lan.

Lúc này, An Lan nhìn vào mắt Tiếu Thần nói: "Tôi không sợ."

"Các cậu đang làm gì?"

Thanh âm lạnh lùng vang lên trong lớp học.

Trong nháy mắt, toàn bộ không gian như bị bao phủ bởi một lớp băng giá.

Tiếu Thần, Hứa Tinh Nhiên và An Lan đều nhìn ra cửa.

"Làm gì sao?" Tiếu Thần nhướng mày, cánh tay khoác lên bả vai An Lan, cười nói: "Tôi có thể làm cái gì? Không phải chỉ hẹn bạn học An Lan của chúng ta một trận đấu tập sao?"

Cố Lệ Vũ không nói chuyện, nhìn về phía An Lan.

An Lan gật đầu ngay lập tức: "Đúng vậy, là hẹn đấu tập! Cuối tuần này, lớp trưởng mời tôi tới Quan Sơn Hải, sau đó Tiếu Thần nói muốn đấu với tôi một trận."

Ánh mắt An Lan rất bình tĩnh, nhìn gò má cậu, Hứa Tinh Nhiên nhàn nhạt nở nụ cười.

Cố Lệ Vũ bước tới, đặt túi đồ ăn lên trên bàn, sau đó dùng hai tay ôm lấy eo An Lan, trực tiếp đỡ cậu từ trên bàn Tiếu Thần xuống.

Khoảnh khắc cơ thể bị nhấc bổng lên, An Lan vô thức bắt lấy cổ tay Cố Lệ Vũ.

Tiếu Thần đang định duỗi tay ra ngăn cản: "Cố Lập Dị - cậu điên rồi..."

Cố Lệ Vũ nghiêng mặt qua, ánh mắt lạnh băng quét qua Tiếu Thần, nhưng Hứa Tinh Nhiên không biết từ lúc nào đã đến sau lưng Tiếu Thần, tóm cổ tay cậu ta lại.

"Hai người các cậu muốn bị đưa đi cách ly sao?" Thanh âm Hứa Tinh Nhiên không nhẹ nhàng như mọi khi mà đè xuống rất thấp, rõ ràng là có ý cảnh cáo.

Tiếu Thần chế nhạo: "Người vừa rồi tính phóng thích pheromone áp chế tôi là ai vậy hả?"

An Lan đặt hai chân xuống đất, lực cánh tay của Cố Lệ Vũ làm cậu thấy thật khó tin.

Cậu trông có vẻ gầy nhưng cũng cao đến 1m78, bình thường để duy trì trạng thái bắn và độ ổn định của cánh tay, cậu cũng sẽ thực hiện các bài tập rèn luyện cơ bắp có hệ thống, mà cơ bắp trên người cũng không tính là ít. Cố Lệ Vũ nhấc cậu lên kiểu gì mà không run chút nào vậy?

An Lan dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Cố Lệ Vũ.

Lúc này, Hứa Tinh Nhiên khoanh tay, hơi dựa vào góc bàn phía sau, lạnh lùng nói: "Tôi nhớ trước khi vào cấp ba, chúng ta đã ký cam kết với ủy ban quản lý A, sẽ không dùng pheromone áp chế lẫn nhau."


Ủy ban quản lý Alpha là một cơ cấu tổ chức rất đặc biệt, tất cả các A chất lượng cao đều phải đăng ký với ủy ban quản lý này.

Bởi vì thời kỳ mẫn cảm của A cấp cao rất không ổn định, rất dễ vì quá khích hay tâm lý cực đoan mà làm tổn thương người khác, nên ban quản lý cách một quãng thời gian sẽ cử chuyên gia tới tiến hành đánh giá với A cao cấp này.

Cho dù là nhà họ Cố hay nhà họ Hứa, những đứa trẻ sinh ra trong gia tộc A chất lượng cao sẽ được rèn luyện khả năng khống chế tin tức tố hay kiểm soát tâm tình ngay từ khi còn rất nhỏ. Nói cách khác, những A cấp cao đã được huấn luyện này rất am hiểu việc kiềm chế bản thân, thậm chí có thể khống chế kết quả đánh giá trong một phạm vi nào đó.

Học sinh là nhóm người trẻ dễ bị tổn thường nên A cấp cao trước khi nhập học đều phải ký cam kết với ủy ban quản lý, nghĩa là ngoại trừ tự vệ thì tuyệt đối không được cạnh tranh tin tức tố với những A cao cấp khác trong trường.

An Lan có thể cảm nhận được không khí căng thẳng ở hiện trường.

Quan trọng hơn nữa là, nếu ba người này đã căng đến mức muốn phóng tin tức tố để nghiền ép lẫn nhau, quá nửa sẽ không thể "định hướng phóng thích", nhất định sẽ làm ảnh hưởng đến những người khác.

"Cái này... tôi không ngại mấy người áp chế pheromone lẫn nhau." An Lan nói.

Tiêu Thần híp mắt nhìn cậu: "Nhóc con, cậu tưởng mình vẫn còn là beta sao?"

"An Lan, cậu nói bậy bạ cái gì vậy?" Đôi lông mày xinh đẹp của Hứa Tinh Nhiên cũng cau lại.

"Một A tiêu chuẩn kém như tôi, nhất định sẽ tử trận ngay lập tức dưới pheromone của các cậu. Ít nhất cũng phải nằm viện dăm bữa nửa tháng - vừa vặn không phải làm kiểm tra tháng này." An Lan phất tay, một bộ lợn chết không sợ nước sôi.

Hứa Tinh Nhiên dí đầu An Lan một cái.

"Nằm mơ đi."

Tiếu Thần cũng xì một tiếng: "Cậu vẫn nên học hành đàng hoàng rồi đi làm bài thi đi."

An Lan có chút không hiểu nổi Tiếu Thần, tên này giây trước còn đang để tay lên cổ uy hiếp cậu, giây sau đã có thể tán gẫu với cậu như bạn bè bình thường.

Thực sự là vui giận thất thường.

Lúc này, Kiều Sơ Lạc vô cùng lo lắng thò đầu vào xem xét tình hình trong phòng học, Hứa Tinh Nhiên hướng cậu chàng vẫy vẫy tay: "Được rồi, mọi người có thể vào được rồi. Ai chưa ăn xong thì mau ăn đi, một lát nữa sẽ vào tiết tự học."

Nghe thấy giọng nói của Hứa Tinh Nhiên, mọi người thở phào một hơi rồi đều quay trở vào lớp.

An Lan muốn lách qua bên trái Cố Lệ Vũ, nhưng vị trí quá hẹp, hơn nữa khí áp quanh người Cố Lệ Vũ vẫn còn tương đối thấp, An Lan không biết phải mở miệng nhờ đối phương nhường đường kiểu gì. Vì vậy cậu xoay người sang chỗ khác, Cố Lệ Vũ vẫn không có ý định nghiêng sang bên cạnh, An Lan đành phải xoay người lại, định vòng qua phía sau bục giảng đi về chỗ của mình.

Nhưng không nghĩ tới Cố Lệ Vũ lại nghiêng người qua.

Đối phương không chịu nhường đường, An Lan đau đầu. Nhưng đối phương đã nhường đường mà mình còn không chịu đi lối đó, thì có vẻ rất không nể mặt người ta.

An Lan không thể làm gì khác hơn là nghiêng người qua, cẩn cẩn thận thận đi qua trước mặt Cố Lệ Vũ.

Với hai nam sinh mà nói, lối đi có vẻ hơi chật chội. An Lan phải hơi ngửa người ra phía sau, eo áp sát vào bàn mới có thể đi qua.

Cố Lệ Vũ cao hơn An Lan một chút, để tránh mũi mình cọ vào cằm đối phương, cậu đành phải hơi ngẩng đầu để kéo giãn khoảng cách giữa mình và Cố Lệ Vũ.

Trong khoảng thời gian chưa đầy một giây kia, An Lan căng thẳng đến mức thở cũng không dám thở.

Cố tình Cố Lệ Vũ chống hai tay về phía sau, tựa ở trên bàn, hơi cúi đầu xuống, làm An Lan hoài nghi, lúc đi qua chóp mũi mình đã chạm phải chóp mũi của đối phương.

Mãi đến tận khi đi qua rồi, An Lan mới nuốt nước miếng, thở phào một hơi.

Bầu không khí trong lớp lại trở nên sôi động, đối với chuyện thiếu chút nữa ba A cao cấp của lớp đã làm một hồi pk pheromone lúc nãy, tất cả mọi người đều ăn ý tự động mất trí nhớ, ai ăn cơm thì tiếp tục ăn cơm, ai chơi di động thì tiếp tục chơi di động.

An Lan cũng về chỗ ngồi của mình, vừa nãy cùng bọn Hoa Mập đùa giỡn, không chỉ có trà sữa mà túi bánh trứng của cậu cũng làm bị rơi xuống đất.

"Tớ với cậu đi ra mua lại đi?" Kiều Sơ Lạc nghiêng người, nhỏ giọng thì thầm.

"Thôi, bỏ đi, cũng sắp vào lớp rồi." An Lan nghĩ ăn ít một chút, tiết tự học buổi tối cũng có thể tỉnh táo hơn, nếu không máu dồn hết về dạ dày lại căng da bụng trùng da mắt.

"Thôi đi, dạ dày cậu dạo này chính là cái động không đáy. Đừng có tự làm mình chết đói." Kiều Sơ Lạc đưa bánh trứng của mình cho An Lan.

"Không cần đâu, cậu ăn đi." An Lan lắc đầu cười, " Tớ vừa uống nửa cốc trà sữa, bên trong cho cũng nhiều trân châu..."

Lúc này, Cố Lệ Vũ đi tới, trên tay còn cầm theo túi thức ăn cậu ta vừa mang vào lớp, tay kia đưa về phía An Lan.

"Hả?" An Lan ngẩng đầu, có chút mơ hồ.

Phòng học lần thứ hai yên tĩnh, đang ăn cơm cũng thế mà đang xem video, lướt weibo cũng thế, mọi người đều ngẩng đầu nhìn Cố Lệ Vũ.

Tiếu Thần vốn không có hứng thú với việc tự học buổi tối, đang định chuồn đi, giờ cũng đứng lại ở cửa lớp.

Hứa Tinh Nhiên cũng đứng dậy, muốn nói gì đó.

"Không phải lần trước cậu nói tự học buổi tối sẽ mời tôi ăn sao?" Cố Lệ Vũ nói.

Ánh mắt nguyên bản thận trọng, cẩn thận từng li từng tí của mọi người đều thay đổi, tràn đầy ham muốn tìm tòi nghiên cứu, vốn muốn trao đổi ánh mắt với nhau lại không muốn bỏ lỡ một giây một phút nào hình ảnh Cố Lệ Vũ chủ động nói chuyện với người khác, hơn nữa còn muốn đối phương phải mời cơm.

An Lan biết Cố Lệ Vũ đang nói về lần Lý Chấn Nam gây rắc rối cho bọn họ, đối phương dẫn cậu đến câu lạc bộ bắn súng Quan Sơn Hải, dùng cách thi bắn tốc độ để giải quyết mọi chuyện. Sau đó, An Lan có nói sẽ mời Cố Lệ Vũ ăn tối.

Kỳ thật, chuyện này An Lan vẫn luôn canh cánh trong lòng, có ân tất báo mới là cách sống của cậu.

Nhưng túi bánh trứng của cậu đã rơi xuống đất, cho dù Cố Lệ Vũ không nhìn thấy, An Lan cũng tự mình biết.

Sinh hoạt của Cố Lệ Vũ quả thực rất tinh tế, nhưng An Lan tin rằng nếu mời cậu ta ăn thức ăn trong phạm vi khả năng của mình, Cố Lệ Vũ sẽ không vô lễ mà từ chối, nhưng đồ đã rơi xuống đất, cậu không muốn đưa cho người ta.

Bàn tay của Cố Lệ Vũ vẫn đang giơ ra, không giống như muốn An Lan mời ăn, mà giống như muốn cậu đem cái gì nhét vào tay mình.

"Nếu không - tôi gửi lì xì WeChat cho cậu nhé?"

An Lan muốn xoa dịu bầu không khí, vô thức thốt ra. Bình thường cùng Tiểu Kiều nói giỡn quen rồi, vừa căng thẳng liền đem câu mọi khi dùng để đối phó cậu chàng nói ra.

Xong... An Lan, đầu óc mi có bệnh rồi hay sao, đã nói sẽ mời người ta ăn cơm, chính mình không chủ động mời người lại kêu phát lì xì là cái kiểu gì?

"Cậu không phải đã mua rồi à?" Cố Lệ Vũ hỏi.

Giọng của đối phương không lớn nhưng rất có cảm giác tồn tại, mang theo cảm giác sạch sẽ, rất dễ nghe.

__________________

Tác giả có điều muốn nói:

Cho đến nay: Hứa Tinh Nhiên là người đầu tiên mời An Lan đồ ăn - một ly cà phê latte trong bệnh viện; Tiêu Thần là người đầu tiên hưởng thụ cái ôm của An Lan; Cố Lệ Vũ là người đầu tiên đụng vào eo của An Lan.

Có cái gì đầu tiên nữa không?

Có bạn đọc rất phản cảm với cụm từ "Vật nhỏ" , đây là một loại biệt danh ở chỗ chúng tôi, nhưng có thể mỗi nơi mỗi khác, nên tôi đổi thành "Tiểu tử".

Còn có người nói Tiêu Thần đang bắt nạt An Lan, nếu xem cẩn thận lại thì Tiêu Thần không vui vì cảm thấy vẫn chưa đến lúc đưa An Lan đi thi đấu với nhóm alpha trong câu lạc bộ, vì An Lan sẽ không thể chống lại sự tấn công của pheromone alpha. Đừng xem một cái tình tiết nắm cổ mà đã tưởng tượng ra cảnh đại ca trường bắt nạt người khác.

Editor có lời muốn nói: Má ơi, nó dài. Làm xong chỉ muốn ngất luôn cho rồi.

________________

Bánh trứng hành: nguyên liệu chính của món này là bột trứng và hành lá hoặc lá hẹ. Tráng mỏng rồi cuốn các loại nhân ăn kèm bên trong như dưa chuột hoặc bắp cải.

Xin mạnh dạn đoán trà sữa CC hai bạn trẻ nhắc đến chính là CoCo Tea, một trong những thương hiệu trà sữa lớn ở Bắc Kinh.

Miến dưa là một món ăn của vùng Đông Bắc, Trung Quốc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương