Rốt Cuộc Ai Đã Cắn Tôi
-
C2: Mở Đầu
01/09/2020
Edit: Nhật Nhật (https://.wattpad.com/user/yuukute)
...
Ánh nắng gay gắt rơi trên lưng An Lan làm áo T-shirt của cậu ướt đẫm mồ hôi.
Mồ hôi từ trên trán chảy dọc xuống cằm, theo chuyển động của An Lan rơi ở trên đệm an toàn thành một vệt sẫm nhỏ.
Lúc này cậu đã sắp trèo được đến tầng hai, đầu gối gấp lại, đường cong từ cánh tay đến eo kéo căng.
Chân phải An Lan đạp lên đầu ống dẫn nước, mượn lực trèo tới trước cửa sổ phòng thay đồ. Trong miệng cậu ngậm một hộp thuốc, răng không dám dùng sức, chỉ sợ bất cẩn sẽ cắn vỡ ống tiêm đựng thuốc.
Trên mặt đất phía dưới xếp chống ba, bốn cái đệm, vài nhân viên công tác vẻ mặt sốt ruột nhìn cậu.
Trên cổ của bọn họ đều mang theo thẻ công tác "Nhà Thi Đấu Bắn Súng".
"An Lan, cậu cẩn thận một chút, cái ống nước kia có vẻ không chịu được lực, cậu đừng giẫm nhầm!"
"Ôi trời, thật sự không nên để cậu ấy mạo hiểm trèo lên..."
"Đừng gọi loạn, nhỡ cậu ấy phân tâm ngã xuống thì làm sao?"
Trèo tới nơi, An Lan thở ra một hơi, một tay bám lấy bệ cửa sổ, tay kia gõ lên kính cửa sổ phòng thay đồ.
Trong phòng tối om, chỉ có ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu sáng một vùng nhỏ, An Lan kề sát mặt vào cửa sổ nhìn vào bên trong, mơ hồ thấy trong góc phòng có một người đang ngồi.
Người nọ cúi đầu, ngồi lui trong bóng tối, đường viền vai rộng lớn, dù ngồi thu lại vẫn có cảm giác tràn ngập sức mạnh.
Không hổ là vóc người của A cao cấp, trời sinh thích hợp làm vận động viên.
An Lan là một beta, tin tức tố alpha có mãnh liệt đến đâu thì cậu cũng không cảm giác được gì.
Thế nhưng giờ khắc này, bóng tối như trở thành một phần của alpha kia, cảm giác ngột ngạt như dời non lấp biển ập tới, lan tràn khắp nơi.
Không tiếp cận được, làm sao bây giờ.
Chờ chút, cửa sổ hình như không khóa.
An Lan bấu ngón tay vào khe cửa, dùng hết sức bình sinh để kéo ra, dưới chân trượt một cái thiếu chút nữa ngã xuống, may mắn tay kia vẫn bám lại được, trong lòng sợ phát run...
Chỉ nghe cổ tay "rắc" một tiếng rất nhỏ, trật khớp rồi.
Má... Thật là xui xẻo!
Cửa sổ cuối cùng cũng mở được.
An Lan đang muốn bò vào, alpha vẫn luôn im lặng kia đột nhiên mở miệng.
"Đi ra ngoài."
Chỉ có ba chữ*, lại như có vụn than nóng rực thiêu đốt thính giác An Lan.
*出去: bản raw có hai chữ nhưng qua tiếng việt thành ba chữ nên chỗ này sửa lại.
An Lan nuốt nước miếng, cậu biết alpha trong giai đoạn nhạy cảm rất dễ bị kích động, tính công kính cũng mạnh hơn, chỉ có thể cẩn cẩn thận thận đem thuốc ức chế đặt trên bệ cửa sổ phòng thay đồ.
"Vậy tôi đi... Thuốc này cậu nhất định phải dùng, bằng không..."
"Cảm ơn, tôi sẽ dùng."
Không biết tại sao, đối phương đồng ý khiến An Lan cảm thấy nỗ lực của mình từ nãy giờ bị xem nhẹ.
Cậu rời khỏi bệ cửa, tiện tay đem cửa sổ đóng lại chỉ còn một cái khe nhỏ, sau đó bám vào ống dẫn nước tuột xuống.
"Thuốc đưa tới rồi, cậu ta nói cậu ta sẽ dùng."
An Lan nói xong, mọi người đều vỗ tay hoan hô, thật lòng khâm phục và cảm kích cậu.
Thế nhưng An Lan không cười nổi, bởi vì vừa nãy cổ tay bị bong gân rồi.
Thi đấu bắn súng cấp tỉnh lần này, tất cả thanh niên tài giỏi đều tập hợp ở đây, nhưng chẳng ai ngờ một tuyển thủ omega bỗng nhiên đến kì phát tình. Tin tức tố của cậu ta như một trái bom, không tiếng động ở trong nhà thi đấu nổ tung, lập tức làm ảnh hưởng đến tất cả alpha đang có mặt.
Alpha và omega ở hiện trường lập tức được đưa đi nơi khác, nhân viên beta công tác tại nhà thi đấu không đủ nên nhóm tuyển thủ Beta tự nguyện gia nhập, hỗ trợ nhân viên công tác giữ gìn trật tự ở hiện trường, đồng thời đưa thuốc ức chế.
Lúc mới đầu, tình cảnh cũng rất rối loạn, nhưng trong thời gian ngắn đã khôi phục lại trật tự.
Lúc này, bọn An Lan nhận được tin, có một A cao cấp tự bản thân cách ly, khóa trái cửa, nhốt mình trong phòng thay đồ ở tầng hai. Qua khe cửa nhân viên công tác đo được nồng độ tin tức tố của cậu ta đã vượt quá mức tối đa của alpha, nhất định phải sử dụng thuốc ức chế, nếu không đợi người của ban quản lý Alpha đến được đây, A chất lượng cao này có khả năng sẽ phát điên.
Cửa phòng thay đồ rất chắc chắn, không có thiết bị chuyên dụng thì không thể phá ra. Mà A chất lượng cao kia còn đang cật lực đè nén bản năng phá hoại của mình. Thiên nhân giao chiến, ngàn cân treo sợi tóc. Dù kêu cậu ta mở cửa thế nào, cậu ta cũng không có phản ứng gì.
Lúc này mới có một màn An Lan leo cửa sổ đưa thuốc ức chế vừa nãy.
Nghe đâu cái A cấp cao kia đã không sao, An Lan tránh những nhân viên khác, đi tới nhà vệ sinh ở cuối tầng hai, cúi đầu, vỗ nước lên trên mặt.
Cậu nhìn hai tay mình, bàn tay hơi run rẩy, cảm giác đau đớn do bong gân càng ngày càng rõ ràng. An Lan biết mình phải từ bỏ thi đấu lần này rồi.
Thật không cam lòng... rõ ràng lần này, trạng thái của mình tốt như vậy, đã vào tới chung kết lại vì chấn thương mà phải bỏ cuộc.
Cậu thậm chí không dám nói thật với ba mẹ — bởi vì " Lo chuyện bao đồng" cậu mới bị thương.
Nhưng mà tình huống quá khẩn cấp, người học bouldering [1] như cậu không tới hỗ trợ sẽ có một tuyển thủ bắn súng vì tin tức tố bạo loạn mà bị hủy hoại, thậm chí là phát điên. Như vậy mất đi không phải là cơ hội vào chung kết mà là cả cuộc đời của người đó.
Thôi, thắng thua tại trời, được mất tùy tâm đi.
An Lan nâng tay lau đi nước mắt không cam lòng trên mặt, hít một hơi thật sâu.
Ngay thời điểm cậu xoay người định đi, bất ngờ liếc tới buồng vệ sinh riêng phía trong, trên mặt đất giống có... Vết máu?
Cửa phòng ngăn khóa chặt, bên trong có người.
"Người anh em, cậu không sao chứ?"
An Lan gõ lên cửa hai lần.
Không có ai đáp lại cậu, nhưng vẫn có thể phân biệt được tiếng hít thở cực lực đè nén.
Không khí như ngưng kết thành một cái lồng, đem hô hấp của đối phương khóa chặt, như sóng biển cao thấp quay cuồng không thể phát ra thành lời.
An Lan hít vào một hơi — trong này có lẽ là một Alpha khác đang trong giai đoạn nhạy cảm!
Nghĩ đến cổ tay còn đang bị thương của mình, An Lan không còn năng lực xen vào chuyện của người khác, vẫn là gọi điện thông báo cho nhân viên của nhà thi đấu đi.
Thanh âm mở khóa màn hình của An Lan kinh động Alpha đang nhốt mình ở bên trong.
"Đừng gọi điện thoại."
Thanh âm ám ách vang lên, dây thần kinh của An Lan bất thình lình như bị kéo một cái.
"Cậu tự nhốt ở đây cũng không có tác dụng gì cả, bây giờ cậu cần có người chuyên nghiệp giúp đỡ."
An Lan tận lực khiến thanh âm của mình ôn hòa hơn, giảm bớt địch ý của đối phương.
"Tôi có thể."
Thanh âm của cậu ta rất nhẹ rồi lại rất kiên quyết, vừa mang theo dục vọng lại vừa xa cách, mâu thuẫn vô cùng.
"Không, cậu không thể. Hô hấp của cậu rất nặng."
Càng không cần nói cậu ta còn đang chảy máu, rõ ràng là bị thương.
"Tôi có thể nhịn."
Thanh âm của đối phương vẫn kiên quyết như cũ, thậm chí rõ ràng mang ý tứ áp bức.
Alpha này rốt cuộc là quá tự tin hay là tự phụ vậy, tình huống này còn muốn dựa vào ý chí vượt qua hả?
An Lan bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Cậu sợ bị đưa đi cách ly rồi bỏ qua trận thi đấu chung kết đúng không?"
Đối phương không trả lời nữa, xem ra là cậu đoán đúng rồi.
"Chung kết... Cậu có đối thủ nào rất quan trọng sao?" An Lan thử thăm dò hỏi lại.
Một lúc lâu sau, đối phương mới trả lời một tiếng: "Ừ."
" Chỉ mong đối thủ của cậu đáng cho cậu dùng giá lớn như vậy để đánh đổi. Đồ dùng cậu mang theo ở đâu? Có thuốc ức chế không?"
"KD26... Mật mã 3342."
An Lan vừa nghe liền thấy nhức đầu, bọn họ đang ở nhà thi đấu bắn súng phía đông, mà tủ giữ đồ KD26 lại ở phía tây. Xem chừng vị tuyển thủ đang tự khóa mình trong toilet này tham gia hai hạng mục thi đấu, hạng mục trước là ở nhà thi đấu phía tây.
"Không muốn tìm người khác."
Ý tứ mệnh lệnh đã thấp hơn trước nhiều, càng giống như là giao hẹn.
"Nếu thuốc ức chế có tác dụng."
Nói xong, An Lan chạy nhanh ra ngoài, đi ngược lại với phương hướng của các nhân viên công tác, từ trong khe hở của đoàn người chen qua, thật vất vả chạy qua hành lang. Cậu nhìn thấy người của ủy ban quản lý Alpha đem mấy A đã mất lý trí ấn trên mặt đất, tiêm cho bọn họ thuốc ức chế cùng thuốc an thần, sau đó mang vào còng tay đặc chế, cưỡng ép đẩy họ vào xe cách ly.
Tựa như đối xử với thú hoang xổng chuồng.
Những alpha đó từng hăng hái bừng bừng, chớp mắt lại chật vật như vậy.
An Lan trong lòng có chút hoảng sợ, tuy rằng cậu không biết người trong gian toilet kia là ai, nhưng tên đó có ý thức tự cách ly mình, hơn nữa đến bây giờ còn không hề mất lý trí, An Lan không hy vọng cậu ta sắp thành lại bại, bị đối xử như mấy alpha này.
Cuối cũng cũng chạy đến tủ đựng đồ ở khu phía tây, An Lan lo lắng tìm kiếm, rốt cuộc tìm được, nhập đúng password, tủ mở ra.
An Lan không có thời gian tìm kiếm, lấy luôn balo của đối phương ra, khoác lên vai bắt đầu chạy trở lại.
"Nhường một chút! Nhường đường một chút!"
Cậu một hơi chạy về, khóa trái cửa nhà vệ sinh, thở hồng hộc đi tới trước cửa buồng riêng.
"Này... Cậu còn tỉnh táo không?"
"Còn."
An Lan hít sâu một hơi, mở balo của người kia ra, lấy một lọ thuốc ức chế, trên lọ đều là tiếng nước ngoài, là hàng nhập khẩu cao cấp.
Bóc vỏ thuốc, An Lan đem ống tiêm đặt dưới khe cửa đẩy vào bên trong. Không bao lâu cậu nghe thấy âm thanh đối phương dỡ xuống bao bảo vệ mũi kim, sau đó là tiếng tiêm nước thuốc.
Lần này An Lan chạy thiếu chút nữa muốn gãy rời chân, cậu ngã ra sau, trực tiếp ngồi bệt trên sàn gạch.
Thuốc ức chế phải năm phút mới có tác dụng, nếu muốn để tin tức tố nồng độ cao trở về mức bình thường thì phải cần từ mười đến ba mươi phút.
An lan nghiêng mặt sang một bên, phát hiện balo đang mở rộng của đối phương còn có cả bông khử trùng cùng băng y tế.
Chuẩn bị thật đầy đủ.
An Lan gõ gõ cửa phòng ngăn: "Này, bạn học... Tiện thể xem chỗ bị thương của cậu chút đi? Tôi thấy trong balo của cậu có bông khử trùng với băng vải. Cái kia... tôi không nhìn mặt cậu, được không?"
Kỳ thực An Lan không hy vọng gì là đối phương sẽ phản ứng lại mình, dù sao alpha trong kỳ phát tình ý thức phong bế rất mạnh, ai cũng không thể tiến vào lãnh địa của bọn họ. Hơn nữa, alpha lòng tự trọng còn rất cao, không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng chật vật, yếu đuối của họ.
Chỉ là không nghĩ tới, khóa cửa "Xoạch" một tiếng mở ra, một cánh tay đưa ra ngoài, lòng bàn tay chầm chậm hướng lên trên, đồng tử An Lan run lên, hô hấp đều nghẹn ở trong ngực.
Lòng bàn tay đối phương có một vết thương rất sâu, máu theo khẽ tay chảy ra, từ giữa ngón tay và cổ tay tí tí tách tách chảy xuống.
"Cậu làm sao lại bị thương như vậy?" An Lan muốn điên luôn rồi, vết thương này quá sâu, xử lý không tốt sẽ làm ảnh hưởng đến sự ổn định khi cầm súng.
Nếu cậu dám làm tay trái của mình thương thành như vậy, huấn luyện viên nhất định sẽ điên cuồng đuổi đánh cậu.
Alpha bên kia cửa trầm mặc không trả lời, muốn đem tay rút lại. An Lan nhanh tay lẹ mắt một phát bắt được cổ tay của cậu ta.
Đối phương bị giật mình, run lên một cái.
"Đừng động đậy."
An Lan quỳ một chân xuống bên cạnh cửa, đặt cánh tay của đối phương lên đầu gối của mình, mở một chai nước khoáng, rửa sạch máu xung quanh miệng vết thương, sau đó cẩn thận sát trùng, kiểm tra xem có cái gì vướng vào miệng vết thương hay không.
"Vết thương này của cậu cần phải khâu lại." An Lan thở dài rồi băng bó cho cậu ta, ít nhất đừng để tiếp xúc với không khí, rất dễ bị nhiễm trùng.
"Có đau không?"
Cậu không nghĩ người bên kia sẽ trả lời mình, nhưng bên kia cửa truyền đến một tiếng "Không đau" rất khẽ.
Thanh âm không lớn nhưng rất rõ ràng, hơn nữa còn có chút mềm mại.
An Lan mỉm cười, vừa định buông tay của đối phương ra, không ngờ người bên kia lại nắm chặt lấy tay cậu.
Cậu ta nắm rất mạnh, có vẻ hơi nôn nóng, An Lan sốt ruột muốn mở cửa ra, nhưng người bên kia đã ngăn lại.
"Đừng nhìn tôi."
"Ồ ..." An Lan chống tay còn lại vào cửa, lúng túng quay mặt đi.
Cậu muốn rút tay lại nhưng bên kia lại càng nắm chặt hơn, An Lan không ngờ lúc này rồi mà khí lực của alpha này vẫn mạnh như vậy, cậu muốn rút tay về chắc chỉ còn nước đạp chân lên khung cửa để mượn lực mất.
Xương ngón tay An Lan như sắp bị bóp nát đến nơi rồi mà người bên trong vẫn không thấy động đậy gì.
"Bạn học... cậu làm sao vậy? Cậu dùng sức như thế miệng vết thương sẽ nứt ra đấy!" An Lan bối rối nói.
"Cậu đừng động đậy, một chút nữa là tốt rồi."
Nghe thanh âm kia nhàn nhạt của đối phương từ bên truyền đến, An Lan không cử động nữa.
Cậu dứt khoát đặt mông ngồi lại xuống sàn, dựa vào khung cửa, từ khe cửa liếc mắt nhìn người nọ, cậu ta liền nói: "Xin đừng nhìn tôi."
Xì, tính cảnh giác vẫn còn nhạy bén lắm!
Tuy rằng chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng cậu vẫn thấy người nọ đang cúi đầu, tay kia buông thõng ở một bên, thoạt nhìn có vẻ cực kỳ chán nản.
Cũng làm người khác thấy đau lòng giùm.
Mọi thứ bỗng trở nên yên tĩnh, loại yên tĩnh này không liên quan gì đến âm thanh, bởi vì họ vẫn có thể nghe thấy đủ loại âm thanh truyền đến từ bên ngoài nhà vệ sinh, cái thật sự yên lặng là tâm trạng của họ bây giờ.
An Lan nhắm mắt lại, cậu có thể cảm giác được đối phương nâng tay cậu đặt lên trán, giống như làm vậy có thể nhận được an ủi rất lớn từ An Lan.
"Này ... cậu sẽ không có chuyện gì đâu. Đến trận chung kết ... cậu chắc chắn sẽ đánh bại đối thủ của mình."
"Tại sao?"
Cậu ta vừa nói chuyện, hơi thở qua kẽ môi phả vào lòng bàn tay An Lan khiến ngón tay An Lan run rẩy không kìm được.
"Đối thủ của cậu không thể nào khó nhằn như giai đoạn mẫn cảm được đâu."
Người bên kia không nói gì nữa mà nghiêng mặt qua dán vào cổ tay An Lan ngửi ngửi.
Hành động này khiến tim An Lan đập nhanh hơn, cậu nghe người bạn omega của mình nói, ngoài gáy, alpha ngửi cổ tay cũng là một loại ám hiệu, có nghĩa là anh ta bị mê hoặc bởi hương vị của bạn.
"Này, tôi... Tôi phải về thi đấu..."
An Lan hơi khẩn trương, người anh em này, tôi là beta, tôi không có pheromone đâu.
"Chờ thêm một lát nữa thôi."
Thanh âm của đối phương trở nên đè nén và khàn hơn, biểu hiện thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng, đang cưỡng chế trung hòa lượng pheromone dư thừa trong cơ thể cậu ta.
Tinh thần của An Lan cũng trở nên nhạy cảm hơn, cậu dường như có thể nghe thấy được tiếng xương khớp của đối phương đang run lên, xung động và cưỡng chế hình thành hai luồng sức mạnh, chúng va đập, cắn xé lẫn nhau, như có thiên quân vạn mã đang giao chiến trong từng mạch máu khiến alpha này khó chịu vô cùng.
Cậu ta dùng sức ngửi cổ tay cậu, giống như muốn xuyên thủng lớp da thịt trói buộc để cảm nhận máu thịt, cảm nhận tất cả những gì thuộc về An Lan.
An Lan không dám nhìn về phía alpha kia nữa, chỉ cảm thấy cổ tay mình không biết chạm phải cái gì, có chút mềm mại, mà chóp mũi đối phương cũng chậm rãi hướng lên trên, cuối cùng dừng ở trong lòng bàn tay An Lan.
Đó là một tư thái hết sức thành kính, như thể An Lan là vị thần điều khiển mọi hơi thở, nhịp đập của cậu ta.
Cậu ta siết chặt tay An Lan, càng lúc càng mạnh, như muốn đem tay An Lan khảm vào trong trái tim mình ... cầu xin An Lan giữ chặt lấy, đừng để cậu ta rơi vào bóng tối mịt mùng.
"Cậu ... Cậu khá hơn chưa ..."
Cổ tay An Lan bị thương, cậu lo người bên kia sẽ bóp nát tay mình mất thôi.
"Cảm ơn."
Đột nhiên, alpha kia thả tay An Lan ra.
Thở ra một hơi, An Lan rất tự giác thay đối phương đóng lại cửa buồng vệ sinh.
"Cậu không sợ tôi mất khống chế sao?"
Thời điểm An Lan chuẩn bị rời đi, thanh âm mệt mỏi bởi căng thẳng tinh thần quá độ và mất nước của alpha kia vang lên.
An Lan dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Tôi cũng sợ chứ, nhưng cậu thà tránh trong buồng vệ sinh nhỏ hẹp này một mình chịu đựng cũng không muốn bỏ cuộc, là muốn thắng đối thủ ở trận chung kết đúng không? Cậu để ý thắng thua hay là để ý giao hẹn với đối thủ kia của cậu?"
"Đối thủ của tôi rất quan trọng." Đối phương đáp.
Cổ họng vốn khát khô đến độ chỉ cần nói chuyện cũng có thể rỉ máu, nhưng khi nhắc đến đối thủ của mình lại trở nên trong trẻo, rõ ràng.
"Coi ước định so với chiến thắng còn quan trọng hơn, nên tôi tin vào khả năng kiềm chế của cậu."
Bây giờ nghĩ lại, An Lan cũng cảm thấy mình quá mạo hiểm.
"Tôi chờ cậu ở trận chung kết."
Cậu ta rất kiên định, giống như một mỏ neo đâm vào đáy biển trong đêm tối.
An Lan sửng sốt, phảng phất thấy như mình là đối thủ mà cậu ta đang mong chờ được gặp.
"Cảm ơn."
An Lan rời trường bắn liền lập tức đi tới bệnh viện.
...
Có lẽ vì hôm nay ở nhà thi đấu tỉnh xảy ra sự cố lớn nên toàn bộ bệnh viện đều rất bận rộn, nghe nói có vài alpha đã được đưa đến đây để cách ly.
An Lan lấy số chụp X-quang, chẩn đoán của bác sĩ cũng nằm trong dự đoán của cậu, cổ tay chỉ bị thương phần mềm, thế nhưng cũng không thể tham gia môn thể thao đòi hỏi vận động tinh chuẩn như thi đấu bắn súng.
Hơn nữa độ giật của súng rất dễ khiến cổ tay An Lan bị thương nặng hơn.
An Lan ngồi trên băng ghế bên ngoài phòng khám, nhắn tin cho huấn luyện viên của mình: [Huấn luyện viên, em xin lỗi, cổ tay em bị chấn thương nhẹ, phải mất hai tuần để hồi phục. Nhờ thầy giúp em xin rút lui khỏi trận chung kết.]
Gửi xong tin nhắn này, An Lan áp trán vào điện thoại, nước mắt rơi lã chã.
Vốn dĩ chỉ là có chút khó chịu nhưng nhớ đến alpha trong nhà vệ sinh kia nói hẹn gặp cậu ở chung kết, An Lan phát hiện loại khó chịu này tăng lên theo cấp số nhân, đè nặng trong lòng cậu.
Bởi vì ... có người chờ mong gặp cậu trên sân đấu.
Nghĩ đến đây, An Lan lại cười khổ, có khi đó chỉ là lời nói khách sáo của đối phương, dù sao hạng mục thi đấu của cậu ta cũng chưa chắc là 10m bia di động, có thể là hạng mục ba tư thế hoặc là thi đồng đội.
"Có ai lưu bài hát Love in the City* trong điện thoại không? Phiên bản cũ của Tô Tụng Ngưng ấy ạ!"
*(恋欲倾城 : tên gốc đây mà không tìm được là bài hát nào. Có thím nào tìm được thì nói tôi với. đội ơn lắm lắm)
"Không có, xin lỗi."
"Chị ơi, chị có bài Love in the City của Tô Tụng Ngưng trong điện thoại không?"
"Phiên bản của Tô Tụng Ngưng ... đã hơn mười năm rồi đúng không? Phiên bản này không còn phát hành từ lâu rồi. Chị có phiên bản mới của tiểu thiên hậu hát, có muốn chị gửi cho em không?"
"Không cần đâu, cảm ơn chị, em chỉ muốn tìm phiên bản của Tô Tụng Ngưng thôi."
Ngay khi An Lan lau đi hơi ẩm trên khóe mắt, một cô bé mười hai ba tuổi mặc đồng phục học sinh trung học tư thục đi đến trước mặt cậu, vẻ mặt lo lắng.
"Anh ơi, anh... anh biết Tô Tụng Ngưng không ạ?" Cô bé mở miệng, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của An Lan, cúi đầu thở dài, "Thôi vậy."
"Anh biết bài Love in the City của Tô Tụng Ngưng. Anh có lưu trong điện thoại." An Lan lấy điện thoại ra bấm mở một file nhạc.
Thanh âm nhẹ nhàng và hoài cổ của Tô Tụng Ngưng vừa vang lên, nét mặt của cô bé liền chuyển từ lo lắng sang vui mừng.
"Anh ơi, điện thoại của em bị hỏng. Em có thể mượn điện thoại của anh, cho một người nghe bài hát của Tô Tụng Ngưng không? Năm phút nữa em sẽ quay lại trả cho anh liền!"
Trong tình huống bình thường hẳn là không ai không đồng ý việc này, bởi vì ai biết được người ta cầm điện thoại của mình đi rồi sẽ làm gì chứ.
Nhưng cô bé này đã tìm bài hát của Tô Tụng Ngưng được một lúc lâu rồi, người muốn nghe bài hát này hẳn là người rất quan trọng với cô nhóc.
"Cho em mượn đó."
"Cám ơn! Em dùng xong lập tức đem trả cho anh, anh chờ em một lát thôi!"
Nói xong cô cầm điện thoại chạy như bay lên lầu.
"Em học sinh này, em đưa điện thoại cho người lạ như vậy, không sợ cô bé đó cầm điện thoại của em đi luôn sao?" Một chị đưa con đi khám bệnh ân cần nhắc nhở.
"Cô bé ấy chắc không phải lừa đảo đâu ạ. Các bài hát của Tô Tụng Ngưng đều không còn phát hành nữa rồi, nếu muốn lừa lấy điện thoại của người khác, cô nhóc sẽ không nằng nặc đòi bài hát của Tô Tụng Ngưng đâu chị." An Lan cười nói.
Kỳ thực, không được tham gia trận chung kết tâm trạng cậu rất khó chịu, vừa rồi nói với huấn luyện viên rằng mình phải rút lui khỏi trận đấu xong, WeChat của cậu lúc này chắc sắp nổ tung rồi, người khác cầm đi rồi cậu ngược lại còn có thể yên tĩnh một lúc.
An Lan ngả ra ghế, lấy đồng phục thi đấu trùm lên người, định chợp mắt một chốc.
Bất giác cậu thiếp đi lúc nào không biết cho đến khi có thứ gì đó chọc chọc vào má.
An Lan quay mặt lại, phát hiện là cô bé hồi nãy đã mượn điện thoại di động của cậu.
"Anh à, em xin lỗi đã để anh đợi lâu như vậy, anh ngủ quên luôn."
"Anh không sao." An Lan nhận lại điện thoại, "Em thì sao? Người muốn nghe bài hát này, không sao chứ?
Cô bé nhìn bộ đồng phục bắn súng của An Lan và nói, "Anh ấy không sao nữa rồi. Đó là anh trai của em. Anh ấy cũng tham gia cuộc thi bắn súng giống như anh, nhưng có chuyện ngoài ý muốn, anh ấy vào kỳ nhạy cảm..."
An Lan sửng sốt một chút: "Anh em vào đây cách ly sao?"
"Vâng. Anh ấy bị ảnh hưởng nặng lắm, đã sử dụng mấy loại thuốc ức chế rồi... Sau khi tỉnh dậy vẫn không có phản ứng gì với xung quanh. Bác sĩ nói cần có gì đó kích thích để gọi anh ấy tỉnh táo lại."
"Anh trai em rất thích các bài hát của Tô Tụng Ngưng à?"
"Không ạ... Tô Tụng Ngưng là người quan trọng nhất đối với bọn em."
An Lan vừa nghe, trong lòng thấy có chút khổ sở. Bởi vì Tô Tụng Ngưng đã tự sát nhiều năm trước.
"Anh em tỉnh lại là tốt rồi."
Nhắc đến anh trai, nét mặt cô nhóc trở nên sinh động hơn hẳn: "Dạ! Anh trai tỉnh lại rồi, em đoán xem câu đầu tiên anh ấy nói là gì?"
"Là cái gì?" An Lan cười hỏi, chẳng lẽ là muốn uống một ly Coca cho vui vẻ sao?
"Anh ấy nói, điện thoại này là của ai, mùi thật là thơm." Cô bé nhìn An Lan đầy mong đợi.
An Lan khựng lại, thấy hơi buồn cười.
"Xin lỗi, anh là beta, không có mùi."
Nói xong, An Lan vỗ vỗ vai an ủi cô nhóc rồi xoay người rời đi.
Một ngày hỗn loạn cuối cũng cũng kết thúc
An Lan muốn dựa vào bảng xếp hạng cuộc thi bắn súng của tỉnh để cộng điểm cho kỳ thi tuyển sinh đại học không thành công. Trận thi đấu tiếp theo là trước kỳ thi tuyển sinh đại học một tháng.
Hiện tại cậu chỉ có thể quay lại với cuộc sống vườn trường, đều đặn lên lớp học văn hóa, tham gia bài thi thử.
Buổi tối, An Lan dựa vào gối, lăn qua lăn lại, nặng nề mà thiếp đi.
________________
[1] Bouldering - leo núi tay không: là một hình thức leo núi được thực hiện trên các núi đá nhỏ hoặc nhân tạo mà không cần sử dụng dây thừng hay các công cụ hỗ trợ nào khác
Một vài thông tin khác về bắn súng:
1. Hạng mục bắn súng 10m di động là một trong những hạng mục thi đấu bắn súng thể thao được liên đoàn thể thao quốc tế công nhận , bắn bằng súng hơi vào mục tiêu di chuyển ngang. Mục tiêu được kéo qua một lối đi rộng hai mét ở cự ly bắn 10 mét tính từ điểm bắn. Mục tiêu được kéo ở một trong hai tốc độ, chậm hoặc nhanh, nơi nó có thể nhìn thấy tương ứng trong 5 hoặc 2,5 giây.
Nội dung bắn súng gồm 30 lượt chạy chậm, 30 lượt chạy nhanh dành cho nam và 20 lượt chạy chậm và 20 lượt chạy nhanh dành cho nữ.
2. 50 mét súng trường ba tư thế (trước đây được gọi là một trong bốn bộ môn súng trường tự do ) là một sự kiện của Liên đoàn thể thao bắn súng quốc tế, một phiên bản thu nhỏ của 330m súng trường ba vị trí. Nó bao gồm các tư thế , nằm và , được bắn theo thứ tự đó, theo truyền thống với các phát 3 × 40 cho nam và 3 × 20 cho nữ. Vào tháng 1 năm 2018, số lượng lượt bắn được cân bằng giữa các giới tính với giải 3x20 của Nữ bị bãi bỏ để chuyển sang trận đấu 3x40 giống như nội dung của Nam. Cỡ nòng là (5,6 mm).
Ở cả nội dung nam và nữ, các vận động viên phải hoàn thành nội dung bắn súng trong khoảng thời gian duy nhất là 2 giờ 45 phút. Trước tháng 1 năm 2018, nội dung 3x20 của Nữ có thời gian giới hạn là 1 giờ 45 phút. Các giới hạn thời gian này được áp dụng cho các trận đấu được thực hiện bằng mục tiêu điện tử; thời gian dài hơn được sử dụng nếu hệ thống tính điểm thủ công chậm hơn được sử dụng. Cho đến năm 2018, súng trường của phụ nữ được giới hạn ở mức 6,5 kg (14 lb), thay vì 8,0 kg (17,6 lb) cho nam. Đây là sự khác biệt duy nhất còn lại giữa trang bị của nam và nữ sau khi chuyển từ súng trường tiêu chuẩn sang súng trường thể thao. Vào tháng 1 năm 2018 với sự kiện dành cho nữ được mở rộng thành trận đấu 3x40, giới hạn 6,5 kg (14 lb) đã được bãi bỏ, với Nữ được phép sử dụng súng trường lên đến 8,0 kg (17,6 lb). Điều này làm cho các sự kiện nam và nữ giống hệt nhau về cả số lần bắn và thiết bị được phép.
Editor có lời muốn nói: Các thông tin này tôi tìm trên wikipedia, nếu ai có thông tin cụ thể hay . dễ hiểu hơn về các hình thức vận động thể thao trong truyện thì thông tin lại giúp tôi với nhé. Đội ơn lắm lắm.
Món Cố Lệ Vũ nấu và ăn cùng An Lan (Nhớ để ý cái này để đọc ngoại truyện)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook