Rốt Cuộc Ai Đã Cắn Tôi
-
C17: Chương 15. Ai Đập?
Edit: Nhật Nhật (wattpad: yuukute)
...
Editor có lời muốn nói: Chương này có nói đến bóng rổ, có mấy từ chuyên môn nữa. Là một trạch nữ không bao giờ xem tin tức thể thao, mình chỉ có thể nói, bạn nào biết nhiều về bóng rổ hay thấy chỗ nào mình edit không được mượt thì nhắc để mình sửa nhá.
...
Biểu tình của thầy thể dục hết sức nhăn nhó, ông định thả cho mấy học sinh lớp 12 này ngồi chơi một tiết, sao tự nhiên lại thách đấu với nhau vậy không biết? Hơn nữa cũng không phải kiểu đấu giao hữu tình cảm anh em thắm thiết gì, ông còn phải kinh hồn bạt vía nhìn chằm chằm Tiếu Thần.
Mọi người vào vị trí của mình, thầy thể dục cầm quả bóng rổ, chuẩn bị ném lên.
Tất cả mọi người trên sân đều tập trung nhìn chăm chú, cảm thấy như đó không phải là trái bóng rổ bình thường mà là con mồi nhỏ, yếu ớt bất lực bị dã thú rình rập.
Hứa Tinh nhiên và Tiếu Thần đồng thời nhảy lên, sức bật rất mạnh, chỉ nghe "Ầm—" một tiếng, trái tim An Lan tựa như trái bóng, bị một lực rất lớn đánh trúng. Sau đó... Vậy mà là Hứa Tinh Nhiên giành được bóng.
Đồng đội của Hứa Tinh Nhiên ngay lập tức dẫn bóng lao về phía sân của Tiếu Thần. Lúc truyền bóng lại cho Hứa Tinh Nhiên thì bị Tiếu Thần cản được.
Tình thế đảo ngược, Tiếu Thần một mình lao tới dưới rổ, duỗi tay về phía sau lấy đà, sống lưng tựa như cánh cung đang giương, khí thế bừng bừng.
"Ồ—" Xung quanh vang lên tiếng kêu sợ hãi của mọi người.
Nhưng Hứa Tinh Nhiên đã kịp quay trở lại phòng thủ, chỉ nghe thấy "Rầm" một tiếng, đã chặn lại được bóng của Tiếu Thần.
An Lan run lên một cái, hormone nam tính của Hứa Tinh Nhiên tỏa ra, mọi người xung quanh lại thét chói tai.
Hứa Tinh Nhiên vừa cướp được bóng lập tức chạy về phía sân của đối thủ, Tiếu Thần phản ứng rất nhanh, một đám người vội quay lại bảo vệ khung thành đội mình, Hứa Tinh Nhiên nhẹ nhàng chạy đến vạch ba điểm, nhưng Tiếu Thần đã bất ngờ xuất hiện ngay bên cạnh từ lúc nào, nhẹ nhàng đánh rớt bóng trên tay cậu ta.
Qua lại hai hồi, mọi người một chốc thì căng thẳng, một chốc lại rít gào, trái tim cũng như quả bóng, bị ném tới ném lui.
Nhưng dù Hứa Tinh Nhiên lợi hại đến đâu thì một con sư tử mang theo một đàn cừu cũng không thể đấu thắng con sư tử mà theo sau là một bầy sói.
Kết thúc hiệp 1, bên Hứa Tinh Nhiên có 22 điểm, bên Tiếu Thần có 30 điểm, khoảng cách chênh lệch khá rõ ràng.
"Tuy là có khả năng lớp trưởng sẽ thua nhưng tớ phát hiện tớ còn thích cậu ấy hơn cả trước đây." Kiều Sơ Lạc nói xong, huých cùi chỏ vào An Lan, "Cậu nghĩ cuối cùng người nào sẽ thắng?"
"Hả? Tớ á?"
An Lan nghĩ thầm, giờ thể lực của Hứa Tinh Nhiên với Tiếu Thần đều tiêu hao kha khá rồi, đám đông vây xem còn đang huyên náo thảo luận, chắc không đến nỗi cậu nói nhỏ mấy câu cũng bị hai A này nghe thấy như vừa nãy đi?
"Nếu nói về thực lực thì tớ đoán Tiếu Thần sẽ thắng."An Lan trả lời.
"Vậy nếu ủng hộ cậu muốn ủng hộ ai?" Kiều Sơ Lạc nháy mắt một cái, hỏi lại.
"Lớp trưởng đi..."
Vừa dứt lời, cậu đột nhiên cảm thấy trong lòng chấn động, ngước mắt nhìn liền phát hiện Tiếu Thần đang ngồi uống nước ở đối diện, lạnh lùng nhìn cậu.
Không thể nào, lại bị Tiếu Thần nghe thấy? Lỗ tai cậu ta làm bằng cái gì vậy trời?
Nhưng tính tình An Lan chính là, tôi tự có suy nghĩ của mình, cho dù cậu có mạnh hơn nữa, có thể một tay che trời cũng không thể thay đổi suy nghĩ của tôi. Vì vậy An Lan cũng dửng dưng nhìn lại Tiếu Thần, sau đó thò tay vào túi khoai tây chiên mới mở của Hoa Mập bên cạnh, bốc một nắm nhét vào miệng nhai răng rắc.
Thái độ "không chịu nhận sai" này của An Lan hiển nhiên khiến Tiếu Thần có chút không hài lòng.
Tiếu Thần đứng lên, đi qua nửa cái sân bóng, rõ ràng là hướng về phía An Lan, đến tận khi đối phương đi tới trước mặt cậu, tất cả mọi người mới sợ ngây ra.
Tiếu Thần hơi nghiêng người về phía trước, nhìn thẳng vào mắt An Lan: "Này, lần trước ở KTV tôi cũng có giúp cậu xả giận, đúng không?"
Tất cả mọi người đều nhìn về phía An Lan, thầy thể dục cũng hơi lo lắng, ông luôn cảm thấy chỉ một giây nữa thôi mà Tiếu Thần sẽ nhấc An Lan ném đi chỗ khác.
"Đó không phải là vì alpha có tính chiếm hữu với địa bàn của mình sao?" An Lan hỏi ngược lại.
"Cậu nghĩ tôi là chó chắc? Còn tiểu một bãi để đánh dấu lãnh thổ?" Tiếu Thần nói.
Lúc này, Hứa Tinh Nhiên đặt chai nước khoáng xuống, bước tới, một tay chắn giữa Tiếu Thần và An Lan, một tay nắm bả vai của Tiếu Thần, giữ đối phương lại.
"Cậu ấy vừa mới xuất viện. Thân là cán bộ số học của lớp, bảo vệ bạn học cũng là trách nhiệm và nghĩa vụ của cậu." Hứa Tinh Nhiên vừa nói vừa kéo người đi.
Chờ Tiếu Thần rời đi rồi, An Lan nghe mọi người xung quanh đồng loạt thở ra, giống như vừa sống sót sau cơn đại nạn.
Bờ vai căng thẳng của Kiều Sơ Lạc cũng thả lỏng, cậu chàng lén lút kéo áo An Lan: "Tớ bảo này, cậu làm sao mà chọc phải Tiếu Thần thế?"
"Tớ đâu biết đâu."
Lời này là nói thật.
Giao lưu giữa cậu và Tiếu Thần chỉ có lần cậu cho mượn vai để Tiếu Thần nhảy từ trên tường xuống, cả lần người này phát hiện cậu ăn vụng dưới gầm bàn. Còn lần ở KTV kia, cậu một câu cũng chưa kịp nói với đối phương nữa là.
...
Hiệp hai của trận đấu lại tiếp tục.
Hứa Tinh Nhiên cướp bóng từ tay Tiếu Thần, chuyền qua cho đồng đội, người nãy dẫn bóng chuẩn bị lên rổ [1], kết quả lại bị Lý Chấn Nam cướp mất. "Ầm —" một tiếng, quả bóng đổi hướng, bay thẳng về phía An Lan.
"Á—"
Mọi người không hẹn mà cùng né ra, An Lan phản ứng tương đối nhanh, bóng bay vụt qua vai cậu.
Lý Chấn Nam tiếp đất xong, lạnh lùng nhìn An Lan.
Cho nên, quả bóng này là lời cảnh báo của Lý Chấn Nam cho cậu?
"An Lan, cậu không sao chứ?" Kiều Sơ Lạc trừng mắt lườm Lý Chấn Nam
"Không sao."
Lúc này, Tiếu Thần trực tiếp đi tới trước mặt Lý Chấn Nam, lạnh lùng hỏi: "Làm gì thế?"
"Trượt tay." Lý Chấn Nam đúng là tên hai mặt, vừa rồi còn hung dữ nhìn An Lan, lúc đối mặt với Tiếu Thần còn làm bộ ngại ngùng cười cười, giống như thật sự không phải cố ý.
An Lan trong lòng ha ha hai tiếng, "Cậu ta nên đi tranh giải Oscar thì hơn."
Hứa Tinh Nhiên xoay người, nhìn về phía An Lan, dùng khẩu hình hỏi: Không sao chứ?
An Lan lập tức lắc đầu.
Trận đấu tiếp tục, hai bên tranh cướp bóng quyết liệt.
Nhìn thấy đồng đội của Hứa Tinh Nhiên lại chuẩn bị lên rổ, Lý Chấn Nam bám sát chặn lại, mọi người đều ồ lên kinh ngạc.
Quả bóng một lần nữa bay nhanh về hướng An Lan, cậu vốn muốn tránh ra, nhưng nếu cậu tránh thì bóng sẽ đập trúng Kiều Sơ Lạc. Cậu giơ tay muốn bắt bóng nhưng vẫn chậm một bước, bị quả bóng đập lên mặt.
Một cơn đau thấu, An Lan ngửa người ra sau, hai luồng nhiệt khí từ trong mũi chảy ra.
Hứa Tinh Nhiên và Tiếu Thần lao tới muốn cản lại, nhưng đáng tiếc, dù alpha cao cấp có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể đuổi kịp quả bóng đã bay được nửa đường.
"An Lan! Cậu chảy máu mũi rồi!" Kiều Sơ Lạc hô lên.
An Lan đưa tay quệt mũi, ĐM, chảy máu thật rồi.
"Cậu làm cái gì?" Tiếu Thần kéo cổ áo Lý Chấn Nam, lần này thật sự là quăng câu ta xuống đất.
"Tôi thực sự không cố ý! Tôi chỉ muốn ngăn bóng lại! Ai cũng muốn thắng mà! Tôi lập tức đi xin lỗi An Lan!" Lý Trấn Nam làm bộ mình rất rất tủi thân.
"Ngửa đầu lên đi, tôi cùng cậu đến phòng y tế." Hứa Tinh Nhiên bước nhanh đến chỗ An Lan, một tay nâng gáy An Lan, tay kia đặt sau lưng cậu, tư thế này chẳng khác nào ôm An Lan vào ngực.
An Lan lập tức cảm nhận được những ánh mắt ghen tị xung quanh, ước chừng còn có người đang chụp ảnh.
"Không cần đâu, lớp trưởng. Các cậu đấu tiếp đi, phải thắng đấy."
"Đúng vậy, để tôi đi cùng An Lan đến phòng y tế là được rồi." Kiều Sơ Lạc nói.
Hứa Tinh Nhiên cau mày, An Lan cười cười: "Tôi chỉ bị thương nhẹ thôi, cậu đừng nghĩ tôi liễu yếu đào tơ như thế chứ?"
Hứa Tinh Nhiên cuối cùng cũng lộ ra một chút tươi cười: "Phải. Cậu không mảnh mai chút nào."
"Gặp lại sau."
Kiều Sơ Lạc cùng An Lan rời khỏi sân bóng rổ, đi về phía phòng y tế.
"Xin lỗi. Tại tớ mà cậu bị Lý Chấn Nam cố tình gây sự." Kiều Sơ Lạc áy náy nói.
"Không trách cậu được. Nhưng mà tên này quả thực không phải người tốt. Cậu mà quen với hắn thì tớ lo đến bạc cả đầu mất." An Lan đáp.
Lúc hai người họ đến cửa phòng y tế, đúng lúc bên trong cũng có người đi ra.
An Lan đang phải ngửa cổ nên không biết người kia là ai. May có Kiều Sơ Lạc kéo cậu, nhường đường cho đối phương đi trước.
Không nghĩ tới người kia cũng đứng lại.
"Làm sao vậy?" Một giọng nói lạnh lùng, trầm thấp vang lên.
Kiều Sơ Lạc đang đỡ An Lan có vẻ rất hồi hộp, ngón tay cậu chàng siết chặt lấy cánh tay An Lan
Giọng nói này, hình như là Cố Lệ Vũ.
"Vừa... Vừa nãy xem bóng rổ... Bị bóng đập trúng..." Kiều Sơ Lạc trả lời.
An Lan muốn nhìn người kia, nhưng Cố Lệ Vũ lại quay đầu, nói: "Không có ai ở đây."
"Hả? Vậy chúng ta trở lại phòng học nghỉ ngơi đi?" Kiều Sơ Lạc hỏi.
An Lan vừa định đồng ý, Cố Lệ Vũ lại nói: "Vào đi, tôi giúp cậu cầm máu."
Kiều Sơ Lạc và An Lan nhìn nhau, An Lan nhanh chóng nói: "Không cần làm phiền, tôi... Tôi tự làm..."
"Máu mũi của cậu chảy hết xuống áo đồng phục rồi. Cậu muốn đi về cho máu chảy nhiều thêm nữa à?"
An Lan sửng sốt, nhưng Kiều Sơ Lạc lại hưng phấn, nhỏ giọng thầm thì: "Cố Lệ Vũ nói với cậu tận mấy câu liền! Quá là phấn khích!"
Phấn khích cái cục shit!
Biết trước thế nào, vừa nãy ông đây đã không đỡ trái bóng đấy cho cậu, cho máu mũi cậu chảy thành sông rồi ở đấy mà hưởng thụ sự chăm sóc đặc biệt của hotboy.
An Lan ngồi trên chiếc giường nhỏ trong phòng y tế của trường,Cố Lệ Vũ ngồi đối diện với cậu.
Người kia tìm mấy viên đá nhỏ được nhân viên y tế chuẩn bị sẵn trong tủ lạnh, đề phòng trường hợp mấy cậu học sinh nghịch ngợm, tím tay tím chân. Cố Lệ Vũ lấy khăn mỏng bọc mấy viên đá lại, chườm lên sống mũi của An Lan
Sau đó lấy bông tiệt trùng, lau sạch máu mũi cho cậu.
Vốn chỉ cần Cố Lệ Vũ ngồi đối diện thôi cũng đủ làm An Lan căng thẳng rồi nên khi cậu ta dùng bông lau lên mũi cậu, cậu liền theo bản năng rụt người lại.
Tay của Cố Lệ Vũ ngừng lại một chút, An Lan tưởng rằng đối phương sẽ tức giận, chẳng hạn như tôi tốt bụng xử lý vết thương cho cậu, cậu lại rụt đầu rụt cổ như sắp bị tôi đánh, nhưng Cố Lệ Vũ lại không nói gì, chỉ đợi An Lan ngừng cử động rồi mới tiếp tục lau.
An Lan nắm chặt lấy thành giường, lần này dù thế nào cũng không được rụt lại.
Bông y tế thấm cồn lạnh toát, nhưng tay Cố Lệ Vũ cầm rất vững vàng, không hề làm An Lan bị đau, động tác cũng rất nhẹ nhàng cẩn thận, An Lan có chút hoài nghi, không biết người đang ngồi đối diện mình có đúng là Cố Lệ Vũ không?
"Cậu nằm nghỉ một lúc rồi hãy đi. Trước khi đi nhớ nhét bông vào." Cố Lệ Vũ nói.
"Cám ơn." An Lan thành thật nói.
Cố Lệ Vũ đứng dậy, nhưng không rời đi luôn mà hỏi Kiều Sơ Lạc ở bên cạnh.
"Ai đập?"
Giọng nói không có chút gợn sóng, những người như Cố Lệ Vũ đáng lẽ ra không nên quan tâm mấy chuyện như thế này, nhưng cố tình cậu ta lại hỏi một chuyện chẳng có liên quan gì đến mình.
"Cái đó... Là Lý Chấn Nam. Trong trận đấu, Lý Chấn Nam cố ý ném bóng vào mặt An Lan."
Kỳ thực, Cố Lệ Vũ quá nửa là thuận miệng hỏi thôi, nhưng Kiều Sơ Lạc không biết sao lại đem sự việc nói thật cho cậu ta.
________________
[1] Lên rổ (Layup): Một kỹ thuật được thực hiện bằng cách bật nhảy lên từ bên dưới mặt đất, sử dụng một tay để đưa nó vào rổ và ghi điểm. Layup được coi là cú ném cơ bản nhất trong bóng rổ.
Khi thực hiện kỹ thuật layup, cầu thủ thực hiện không được nắm tay người khác hoặc đẩy cầu thủ hậu vệ của đối phương. Nếu vi phạm trường hợp này sẽ dược gọi là phạm lỗi. Mặt khác, nó được coi là phạm lỗi nếu hậu vệ nhảy ra trước mặt bạn ở giữa hư không và cả hai đều ngã xuống (trường hợp này là lỗi của hậu vệ đối phương).
Editor nói tiếp: Hôm qua làm xong mình quên không up nên hôm nay up 2 chương nhá!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook