Rồng Và Sóc FULL
Chương 18


Đợi cô bé ra khỏi phòng, Thiên Long vẫn như làm ngơ mà nằm dài xuống giường tiếp tục ôm máy tính bảng đọc sách tiếp làm như không thấy màn khi nảy vậy.

Nguyên Hạ khoanh tay nhìn hắn chẳng biết cậu suy nghĩ cái gì, một hồi sau leo lên giường nằm.

Cậu lấy điên thoại ra xem tin tức, hắn thì vẫn ngồi đó đọc sách đọc truyện gì đó nhưng mặt mày chăm chú lắm.

Nguyên Hạ nhiều lúc liếc qua xong cũng không hứng khởi gọi chuyện.
Trời cũng đã vào khuya, Thiên Long ra ngoài kéo cái rèm che đi khung cảnh về đêm của thành phố du lịch xinh đẹp, ngoài đó thật nhiều ánh đèn chớp nháy liên tục giống như kim tuyến đủ màu chiếu chiếu.

Hắn dựa lưng trên tường, tay cầm rèm ngẫn người nhìn xuống bên dưới nơi hoa lệ đó, không biết hắn đang nghĩ gì nhưng sao đôi mắt lại đượm một nổi buồn sâu thẳm.
Quay lại nhìn người vẫn nằm im trên giường, Nguyên Hạ nhìn lên hắn, cậu hỏi: "Sao vậy?"
Thiên Long dùng sức kéo rèm, hắn lắc đầu đi đến giường nằm xuống vẫn như kiểu buồn rầu chẳng muốn đáp lời.

Nguyên Hạ thở dài, cậu bỏ điện thoại xuống giường mình, nhảy qua giường hắn, ngồi nhìn cục Rồng sầu muộn đáng thương làm sao.

Đưa đôi tay ngọc ngà của mình, cậu ôm lấy đầu hắn đặt lên đùi nhẹ nhẹ vuốt tóc người kia.

Thiên Long ngước mắt nhìn lên, hắn vẫn tủi tủi không muốn nhìn, vùi mặt vào gối đáng thương than thở.
Chẳng biết hành động tỏ ra đáng thương này là sao, Nguyên Hạ bật cười, cậu nhéo tai hắn, hỏi: "Sao lại rầu rồi? Ngoan, nói tôi nghe nào?"
Hắn bày cái vẻ tủi thân như chó con của mình Nguyên Hạ vuốt tóc hắn mà chỉ biết thở dài, xoa xoa hai cái má cứng như đá của hắn, cậu cấu nhéo một hồi làm mặt hắn co nhúm lại, Thiên Long giống bị làm phát phiền, liếc cậu một cái rồi lại thở dài nằm im một cục.
Nguyên Hạ thấy hắn như thế không khỏi bật cười: "Sao vậy hả?" Hắn vẫn im ru, Nguyên Hạ nhìn hắn cũng bực mình theo, cái tên này ỉ được cậu yêu thích rồi lên mặt hả? Nguyên Hạ hất đầu hắn xuống giường, định bụng bỏ qua giường bên cạnh nằm nhưng cái tên bự con này lại nhanh tay nhanh chân kéo cậu ngã xuống còn hắn nằm đè lên.
Hai người nằm đối mặt nhau, mắt nhìn mắt, chóp mũi cách nhau khoảng hơn 5cm nữa là chạm vào nhau.

Hơi thở nóng bừng phả vào mặt đối phương mang, nồng ấm cũng kha khá mê mị.

Nguyên Hạ nhìn hắn, cái mặt vẫn còn làm ra vẻ đáng thương nhưng hắn dường như không biết mắt mình sáng rực như sói đói.

Cậu đắng đo có nên chọc hắn một chút hay không, lỡ hắn high quá là "làm" luôn thì cậu lại thiệt.
Tên này, nói thiệt cậu "ăn" không nổi.
Đang suy nghĩ bậy bạ đến thế giới nào rồi chợt một cảm giác ấm nóng mềm mại chạm vào môi mình.

Nguyên Hạ giật mình thoát khỏi tưởng tượng trừng mắt nhìn gương mặt hắn to đùng áp sát mặt mình.

Môi chạm môi, dịu dàng như hắn đang hôn nhẹ vào một đứa trẻ.
Nguyên Hạ thấy hắn cứ hôn mình như thế thì cũng buồn cười, đây cũng là lần đầu hai người hôn nhau.

Đúng vậy, bình thường cả hai chỉ nắm tay nhau thôi, mấy hành động thân mật chưa có làm cái gì hết trơn á.

Nguyên Hạ không phải không muốn nhưng cậu là người có nguyên tắc, cậu biết hai người quen biết chẳng bao lâu, làm mấy chuyện gì gì đó thì quá đáng lắm.
Đừng nói tên này khi nảy muốn hôn cậu mà làm cái mặt chù ụ này nha?
Nguyên Hạ vòng tay qua cổ hắn, hừm, phải dạy tên này biết cách hôn mới được.
"Hé môi ra." Nguyên Hạ thì thầm bên tai hắn.
Nếu cậu biết giọng mình khi này cực mị hoặc thì có lẽ cậu đã nhảy dựng lên rồi.

Đương nhiên cậu không biết, mà cái tên "chưa trải sự đời" như hắn thì tai nghe sướng đến mức chỗ nào đó ngẩn đầu chào cờ luôn.

Nâng cằm hắn lên, cậu lần nữa đặt nụ hôn lên đó.

Môi hắn không mềm mại như cậu, đương nhiên sống cực khổ hơn 20 năm rồi mà.

Khoáy đảo linh hồn hắn bằng kỉ năng được tôi luyện bao năm, Nguyên Hạ nhếch nụ cười mị cười, đầu lưỡi như con rắn hung ác ra ngoài đi săn, nó quấn lấy con mồi của mình.

Quấn đến mức tên kia như bị cuốn vào đó, đầu óc lâm vào mơ màn mà đáp trả theo bản năng nguyên thủy.
Thiên Long lần đầu tiên hôn ai đó, hắn đọc trong truyện, nó nói người yêu nhau thường sẽ trao cho nhau nhưng nụ hôn ngọt ngào, nhưng nghĩ lại cậu với hắn đã làm người yêu hơn tháng rồi, nhưng cậu lại không hôn hắn cái nào.
Vì thế, hắn tủi thân hết sức.
Đúng vậy, cực kì tủi thân.
Hắn nhớ đến những người yêu cũ của cậu, phụ nữ thì cực kì xinh đẹp quyến rũ ngực nở mông cong, chỗ nào nên lồi thì lồi nơi nào lên lõm thì lõm.

Đàn ông thì kẻ nào mềm mại thì cực kì mềm mại như nước, kẻ cao to thì cũng cực kì nhiều tiền.
Chính là nhiều tiền, hắn nhận ra thế giới này nói chuyện bằng tiền chứ không phải nói chuyện bằng vũ lực.
Không tiền không bạc, hắn chỉ có nắm đấm và cái mạng này thôi.

Hắn sợ Nguyên Hạ giống tên xấu xa trên phim truyền hình, cậu sẽ chán hắn không tiền không bạc rồi bỏ theo một người sang giàu nào đó.

Mỗi lần nghĩ đến điều đó, hắn lại sầu.
Nhưng mỗi khi cậu nói tìm việc cho hắn hắn lại cực kì sợ, giống như ngày đầu gặp nhau cậu cũng nói tìm cho hắn một công việc nào đó để hắn ổn định rồi mặc hắn sống chết mà bỏ đi.

Hắn sợ, hắn thật sự rất sợ.
Cơ thể cả hai nóng bừng bừng giống như rơi vào hầm rượu, mem tình tỏa ra một loại hương thơm kì lạ cuốn lấy cả hai.

Đôi mắt xanh lục bảo xinh đẹp nhuốm một tần hơi nước, tay cậu vòng qua cổ hắn dường như muốn hắn nhập vào cơ thể mình để cả hai hòa thành một.
Cơn hứng tình đã lên, ai mà nén lại được người đó chắc là hòa thượng.
Cả hai nóng hừng hực cứ theo bản năng mà làm.

Người nằm dưới thân không hiểu sao lại quyến rũ đến mức hắn không suy nghĩ được gì nữa trong đầu lúc này chỉ muốn được hôn lên người ấy.

Hôn lên cổ, hôn lên ngực, hôn hết tất cả những gì người này có.
Nơi nào đó đã cương cứng đến đau nhói, hắn nhớ lại cái cảnh mà ngày đó hắn mơ.

Người này cũng y hệt như những gì hắn nhớ, gương mặt đỏ hồng đôi mắt ngân lệ xinh đẹp giống sắp khóc.

Áo quần xộc xệch, cái nơi nào đó cũng đã thức tỉnh.
Thiên Long vùi vào ngực cậu, hắn hôn nhẹ lên cổ trắng nỏn đó, giọng khàn đặc hỏi: "Sóc, tôi muốn."
So với hắn, Nguyên Hạ tỉnh táo hơn một chút.

Cậu ôm đầu ai đó đang cố liếʍ ʍúŧ cổ mình, hơi thở hắn phà lên cổ hơi nhột nhột nóng bừng.

Vuốt tóc hắn, cậu mơ mơ màn màn suy nghĩ rồi lại lắc đầu: "Không được."
Thiên Long tủi thân, hắn ngẫn đầu nhìn cậu, hôn lên chóp mũi cậu, hắn lại hỏi: "Tại sao?"
Hôn đáp trả lại cái miệng đáng kháng nghị, cậu đỏ bừng mặt nói: "Bây giờ không có đồ dùng, sẽ rất đau."
Không biết đồ dùng là gì, Thiên Long dụi dụi lên cổ cậu đòi hỏi, hắn cam đoan: "Tôi sẽ không làm Sóc đau.


Tôi khó chịu quá , Sóc."
Bên dưới của hắn đã trướng đến phát đau, hắn cố gắng xin xỏ.

Tay vuốt ve da thịt người nọ, nhưng Nguyên Hạ nhất nhất không chịu.

Thiên Long quả thật quá high nên không làm chủ được thú tính nhào tới cậu đành phải đạp cho một phát rớt xuống giường.
Ngồi dậy, vò vò đầu nhìn cái tên đang nằm một cục dưới giường, cậu chán ghét hỏi: "Tỉnh chưa?"
Thiên Long dục cầu bất mãn ngồi khoanh chân nhìn lên cậu, ánh mắt u oán hết sức, dường như còn nghiến răng trả lời: "Rồi."
"Ngoan." Cậu nói chỉ chỉ chỗ kế mình ý bảo hắn lên ngồi rồi mới nới.

Thiên Long ngoan hết sức ngoan tí ta tí tởn chạy lên.

Ôm lấy cậu đặt lên hai chân, tay vòng qua eo cậu ép chặc không cho cậu có cơ hội nào tẩu thoát.

Nguyên Hạ bật cười, chỉ chỉ vào cái đầu ngốc này mắng: "Đừng có được nước làm tới."
Hắn: "Tôi khó chịu, muốn làm Sóc." Vừa nói hắn còn cọ cọ cái gì đó vào mông cậu.
Hơi to rồi đó.
Nguyên Hạ nheo mắt nhìn hắn, theo như cậu nhớ thì cái gì đó của hắn khá là to, ừm chất lượng rất tốt.

Nhưng nhớ khi nảy tên này dám không biết lớn nhỏ mà sấn tới, cậu rất không phúc hậu mà cọ nhiệt tình vào.
"Ưʍ...đừng nghịch nữa." Thiên Long bị cậu cọ cho không biết phải làm sao, hắn biết cậu không muốn thì hắn có áp cậu xuống giường thì cậu cũng đạp thẳng hắn.

Oai oán nhìn tên xấu xa kia, hắn hừ một tiếng nhào tới cắn môi cậu.
Hôn điên cuồng hơn khi nảy, hắn có sơ sơ kinh nghiệm rồi đương nhiên không bằng tên "tay chơi" nào đó nhưng cũng đủ làm cả hai thỏa mãn.

Tay luồn lách vào lớp áo mỏng xoa nắn làn da công tử mềm mại.

Những khối cơ săn chắc tinh tế, càng vuốt càng làm người ta mê say xoa xoa.

Kíƈɦ ŧɦíƈɦ làm người ta thích đến không nói nên lời, Nguyên Hạ đã lâu sống thanh tâm quả dục quen rồi giờ được hưởng trái ngọt sao mà dứt cho được.
Nhưng nguyên tắc vẫn là nguyên tắc.
Nếu không mai cậu sẽ không lết được chứ đừng nói đứng bếp.
Nguyên Hạ nắn nắn cổ hắn, nghiêm nghị nói: "Không được làm tới cùng."
Tuy không muốn lắm nhưng hắn đành chấp nhận định mệnh đã an bài.
Say đắm trong hơi men chưa đến hạn cũng đủ làm giải khát hai kẻ đã cô đơn quá lâu.

Tay nắm lấy bàn tay người kia, cơ thể tách biệt mà giờ tựa như hòa lại thành một giống như li trà sữa ngọt ngào đậm vị trà thanh mát nhưng lại được rất nhiều người yêu thích.
Ai ví tình tựa ly cafe, khi uống thì đắng nhưng thấm vào lòng chính là sự ngọt ngào tinh tế.
Cuộc tình tựa li trà sữa ngọt có thật nhiều topping, nhưng loại thạch rồi trân châu đó tựa nhưng cái ngon lành trong ái tình mà hai kẻ có được.
Hôn rồi lại hôn, hai người vừa đùa lại làm mấy chuyện người lớn khó nói.

Hơi thở hòa quyện, mồ hôi ai cũng chẳng nhận ra đến khi cánh tay mỏi nhừ cả hai cùng kêu lên một tiếng thoải mái, dòng dịch trắng nóng hổi mang theo mùi tanh nhè nhẹ của đàn ông phóng ra dính lên người đối phương.

Nguyên Hạ hôn lên cằm hắn, cậu cười trêu chọc: "Bình thường có tɦẩʍ ɖυ hay không mà đặc vậy?"
Tai ai đó đỏ bừng, hắn quay sang nơi khác ho mấy tiếng mới mấp máy nói: "Trước khi đến đây thì không..."
Nguyên Hạ nằm trên người hắn nghe vậy thì bật cười lớn, tay cầm vật "gì kì" đó trêu chọc cho nó "ngóc đầu" lên một lần nữa làm hắn lân lân đến mức uốn éo người.

Hắn đưa tay vuốt ve khóe môi đang cười của người kia, cánh môi được hôn giờ đỏ hồng như được thoa son vậy.

Liếm nhẹ vành tai người đó, hai cái tai đỏ bừng đánh yêu đến chết đi được, hắn khàn khàn giọng nói tiếng.
"Đến khi tới nơi này, mỗi lần thấy em tôi đều muốn cương."
Ánh mắt cậu mang theo tia vui vẻ, tay bên dưới vuốt ve càng lúc càng nhiệt tình hơn.

Thiên Long không muốn như thế lắm, hắn bắt lấy "bé" của cậu, nắm lấy tay người kia cả hai cùng tuốt.
Du͙ƈ vọиɠ của hai tên đàn ông trẻ không phải thứ có thể lí giải bằng trực giác của những kẻ ngồi tám nhảm, nó giống như mùa xuân tất cả loài thú đều động dục chuẩn bị cho những ngày giao phối tạo ra thế hệ mai sau.

Đương nhiên con người không có mùa giao phối, họ "làm" chuyện đó quanh năm thế nên những tên đàn ông này chỉ cần thấy đối tượng mình yêu thích là "lên" liền.
Đùa nghịch một hồi cả hai "giải phóng" một lần nữa liền nằm dài trên giường không muốn động đậy nữa.
Ôm vào lòng người yêu nhất cuộc đời, Thiên Long dặt lên cổ cậu một cái cắn nhẹ nhẹ.

Nguyên Hạ thấy hàm răng bén của hắn cắn vào da thịt mình, cậu thúc vào eo hắn một cú đau tới quặn ruột, nheo mày tay đưa lên xoa xoa cổ.

Cậu lườm hắn, nói: "Cắn cái gì, tưởng mình là chó thiệt sao?"
Thiên Long bật cười, ôm cậu càng sát vào lòng ngực mình hơn, hắn hôn lên trán cậu một cái cực kì thoải mái, còn nhịn không được xoa nắn đùi cậu nữa cho đỡ thèm.
Nguyên Hạ kệ hắn xoa kiểu gì thì xoa.

Cậu vùi vào ngực hắn nằm say say chuẩn bị rơi vào giấc ngủ.

Hai cơ thể sát nhau, nhiệt độ người này sưởi ấm người kia dể làm người ta rơi vào giấc ngủ say ngọt ngào.

Nguyên Hạ hôm nay lái xe cũng mệt, cậu thiêm thiếp rồi mơ màn đến khi hắn hôn lên trán cậu một cái nữa, rũ rỉ bên tai nói: "Ngủ ngon, Sóc."
Nguyên Hạ nở nụ cười thỏa mãn chìm vào giấc ngủ sâu.
Ôm cứng cậu vào lòng, hắn thỏa mãn cũng từ từ chìm vào giấc mơ đẹp.
+++
Trời chưa sáng đã nghe tiếng điện thoại gọi đến, Nguyên Hạ nằm trong lòng hắn ngủ giật mình tỉnh dậy, cậu mơ mơ hồ hồ quơ tay múa chân muốn tìm điện thoại của mình.

Thiên Long thấy điện thoại cậu sao rơi trên cái áo dưới sàn, hắn vùi cậu vào chăn bản thân thì xuống nhặt lên.

Nhìn tên người gọi, hắn xoa xoa đầu, bước lại giường đưa cho cậu.
Nguyên Hạ nhấn nghe nhè nhè nói: "Alo..."
Bên kia giọng nữ cáu gắt quát: "Cậu đang ở đâu hả?"
Nguyên Hạ nhìn đồng hồ ngáp dài một hơi nói: "Mới có 5 giờ à."
"Hạ ơi là Hạ, ông cố của tôi ơi, cậu hẹn người ta 7 giờ, bây giờ 5 giờ hơn rồi mà cậu vẫn chưa có mặt, cậu muốn tôi sống làm sao đây?" Chị Tuyết Nhi trợ lí gào lên bên kia điện thoại.
Cậu ngáp một hơi, gật đầu lia lịa thề thốt: "15 phút nữa tới liền, chắc chắn chắc chắn tới ngay."
Chị ta lớn tiếng gào lên một lần nữa: "Nhanh lên đó." sau đó cúp máy.
Nguyên Hạ ngồi trên giường, chăn đắp mỗi cái nơi nào đó đang trống trải.

Cậu nhìn hắn đang nhặt quần áo dưới sàn, gian hai tay ra, làm nũng nói: "Bế."
Ai mà chống được cái biểu cảm đáng yêu này chứ?
Thiên Long vứt hết quần áo gì đó trên tay xuống giường, hắn nhào tới bế cậu vào lòng y chan bế mấy đứa nhỏ.

Nguyên Hạ cầm điện thoại xem giờ rồi phi nó xuống giường, bản thân thì vùi vào cổ hắn bắt hắn bế mình vào nhà vệ sinh để tắm rửa một chút.
Hôm qua hăng say quá quên tắm.
Đương nhiên con sâu lười vẫn chưa muốn đi, cậu mặc kệ hắn tắm mình như thế nào bản thân vẫn bám chặc lấy hắn không chịu buông.


Còn không biết sáng sớm đàn ông hai "chào cờ" mà còn nhiệt mình cọ cọ.
"Ngoan chút đi." Hắn nhăn mày vừa trách vừa lấy sữa tắm tắm cho cậu.
Người cậu và hắn giờ toàn xà bông thơm, Nguyên Hạ búng búng cái đó đó của hắn làm hắn hít thở không xong.

Hắn lườm cậu một cái, cậu ngước nhìn hắn cười cực kì ngoan hiền.

Tay cầm vật của mình cùng hắn chà sát vào nhau, còn vuốt cực kì nhiệt tình nữa làm hắn run rẩy không làm được chuyện gì.
"Nhanh lên, lát bà Nhi lại gọi điện chửi nữa." Nguyên Hạ cực kì bất mãn với tốc độ chà người của hắn, cậu không chịu ý thức bản thân đang hành hạ người ta.
Đã không cho ăn còn thích chọc ghẹo.
Sau một hồi vật lộn, Nguyên Hạ cũng mặc được quần áo chỉnh chu bước ra cửa, còn không quên dặn: "Ở đây lát có người mang đồ ăn sáng lên, tôi đi chắc khoảng chiều mới về.

Có gì qua phòng bé Thỏ hỏi."
Hắn cũng biết cậu đi làm, mà bình thường cậu cũng không thích có người giám sát bản thân làm việc nên mỗi lần cậu đi hắn thường sẽ ở nhà đợi.
Thiên Long một hai đòi tiễn cậu, sau khi chào nhau ở dưới hầm gửi xe, hắn lại lặng lẽ chạy về phòng.

Bình thường cũng hay ở một mình, về lấy quyển tiểu thuyết đọc tiếp.
Định bụng thế nhưng mới định vào thang máy, thì một gương mặt trong thang máy xuất hiện, Mai Vân thấy hắn, cô bé cười cực kì xinh đẹp gọi: "Anh Long thức sớm vậy?"
Không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy con bé này cậu lại nhớ đến mấy con hồ li tinh miêu tả trong mấy câu chuyện cổ.
Gương mặt cực kì mị nhân, mỗi cái nhíu mày hay quơ chân múa tay đều cực kì câu nhân.

Có cười hay khóc thì cũng quyến rũ làm người ta không dời mắt được.
Yêu nghiệt.
Mà cái con yêu nghiệt này lại giá lâm ở đây?
Mai Vân bước ra ngoài, hắn được chào rồi nên lịch sự ở lại nói chuyện một lúc.

Mai Vân dường như có ý như thế, con bé cười hì hì, đôi mắt yêu nghiệt đảo quanh liếc nhìn những kẻ đang lén lút nhìn mình.

Nắm tay hắn kéo kéo, đôi môi đỏ hồng mang ý cười hướng về phía hắn, con bé nói: "Anh hai đi làm rồi hả?"
"Ừ." Thực ra hắn bị kéo tay không được tự nhiên cho lắm, dẫu làm sao đây cũng là em "vợ" hắn không dám quá thân thiết.

Rút tay ra, lui xa ba bước.
Mai Vân cũng không để ý đến hành động của hắn, nét cười càng lúc càng chuyển sang trạng thái mị nhân.

Đôi mắt bảy phần giống cậu chớp mắt tràn đầy ý đẹp, cô nói: "Vậy anh đi ăn sáng với em nha.

Em biết quán này ngon lắm đó."
Thiệt, nếu một người khác, mặc kệ nam nữ, mà được cô bé mời mọc như vậy đều nhịn không được giật đầu đáp ứng.

Mấy gã đàn ông nảy giờ ngồi đằng xa xa nhìn mà hận không thay chỗ của hắn tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Ai dè, hắn lạnh lùng đáp: "Không cần đâu, em tự đi đi, anh lên phòng trước."
Nói xong thang máy cũng mở cửa, Mai Vân không kịp ngăn gì hết hắn đã bước vào.

Còn nhìn con bé đưa tay bai bai tới khi cửa đóng lại.
"Hừm." Mai Vân nhăn đôi mày tinh xảo, con bé dậm chân mấy cái dường như cực kì mất hứng.

Lấy cái điện thoại bên túi ra, nhắn dòng tin cho ai đó, mà dòng tin đó ghi "Anh ta không có cảm xúc với tao luôn."
Hồi sau bên kia trả lời, "Há há, thua rồi con, chuẩn bị một kèo nhậu cho chụy."
Con bé chu môi bỏ điện thoại vào túi định đi tìm quán ngon ăn sáng thì một tên con trai đi đến cười với nó, anh ta nói: "Em muốn đi ăn với anh không?"
Còn tưởng nó sẽ cười thẹn thùng giống khi nảy nhưng ai dè nó lia đôi mắt lạnh lẽo nhìn chàng ta, quát: "Cút."
Lạnh lùng bỏ đi một mạch làm ai nấy cứng đờ.
Đúng là lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương