Rồng Bay Phượng Múa
Chương 7: Tìm được đồng minh

Phượng Trữ giống như ngốc tử trừng mắt nhìn hắn, nhìn nửa ngày mới ngơ ngẩn hỏi: “Ngươi là Long Tam?”

“Đúng:”

“Đại danh Long Phi?”

“Đúng:”

“Đại ca ngươi kêu Long Đằng, nhị ca kêu Long Dược?”

“Đúng vậy:”

“Nhà ngươi còn có một Dư nương quản sự hung ba ba?”

“Ân:”

“Ngươi cưới vợ, kêu Phượng Trữ?”

“Ân:”

“Chính là ta?”

“Đúng vậy:”

“Ngươi nhận ra ta sao?”

“Nhận ra:”

“Vì sao gặp ở cửa thành, ngươi cái gì cũng không nói?”

“Ta vốn định nói nhưng ngươi chưa cho ta cơ hội:” Kỳ thật hắn ngẫu nhiên gặp lại ở cửa thành, nghĩ rằng vừa vặn tróc nàng hiện hình, chờ xem nàng kinh ngạc bối rối che giấu, nhưng không dự đoán được nàng thản nhiên tiêu sái vung tay lên, nói cho hắn cửa thành chưa mở phải chờ, trái lại làm hắn kinh ngạc một phen: Nhưng trước mắt không thể nói cho nàng, bowirvif nhìn qua nàng có vẻ bị hắn lừa gạt nên khổ sở:

“Sau đó nhiều thời gian như vậy, ngươi cũng không có cơ hội nói?”

“……:” Long Tam hơi nhếch môi, không biết nên đáp như thế nào, hắn ngay từ đầu chờ nàng lòi đuôi, bồi nàng cùng đùa: Sau khi nàng đi ra cửa thành, bất lực như vậy, hắn bỗng nhiên tin nàng không có trí nhớ, khi đó đột nhiên nói hắn là Long Tam có thể dọa đến nàng hay không: Sau lại thấy nàng vui vẻ như vậy, hắn lại không nghĩ nói cho nàng: Tóm lại, không có thời cơ thích hợp:

Phượng Trữ trừng hắn, hốc mắt đỏ lên, thanh âm ngèn ngẹn nói, “Ta bị thương sinh bệnh, ngươi cũng chưa từng đến nhìn ta:”

Long Tam không được tự nhiên, sẽ không phải là muốn đứng tại cửa nói chuyện này đi?

Phượng Trữ vẻ mặt khổ sở yếu ớt, “Vì sao ngươi không để ý tới ta?”

“……:” Long Tam bất đắc dĩ, chỉ có thể như cũ không nói gì mà chống đỡ: Hắn vừa muốn khuyên nàng về nhà bàn lại, đã thấy tiểu nữ nhân bi thương kia biến đổi vẻ mặt, tư thái giương nanh múa vuốt hung ác xông lên hung hăng đá vào bụng hắn một cước, “Ngươi này đại hỗn đản! Đại kẻ lừa đảo!” đá cùng mắng xong đã nhanh chóng quay đầu quẳng hắn lại đi vào trong:

Một đống phó dịch còn đứng ở kia mở lớn miệng kinh ngạc nhìn Long Tam, Long Tam nhìn lại bọn họ,sa sầm nét mặt, nhẹ giọng hỏi, “Rãnh lắm sao?” mọi người đều lắc đầu, nhanh chóng rời khỏi:

Long nhìn bóng dáng bọn họ,lại thở dài, cái nữ nhân kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Long Tam vừa đi vào nhà, vốn định về sân của mình trước, ngẫm lại vẫn là đi qua chỗ Phượng Trữ kia: Tiểu viện của Phượng Trữ hắn đã lâu không có tới, dĩ vãng mọi người ở tại một tòa nhà lớn, mỗi người một sân, cơ hội gặp mặt cũng không nhiều:

Hắn còn chưa đi đến từ xa xa đã nghe thanh âm Dư nương, “Ngươi thật sự không biết điều, một thân làm vợ, đường đường là Tam gia phu nhân, có lý nào nửa đêm chạy ra lắc lư đi dạo: Ngươi lén lút ra ngoài đến tột cùng là vì chuyện gì?”

“Ta ra bờ sông, muốn nhìn một chút có thể nhớ lại chút gì hay không:”

“Hừ, lời này ai tin? Muốn đi bờ sông nhớ lại, hay là nửa đêm đi ăn trộm đi?”

Long Tam đi vào sân, chính mình nhìn thấy bộ dáng Phượng Trữ ủy khuất ngậm miệng lắc lắc đầu không đáp, hắn đi qua hô một tiếng “Nương:”: Dư nương thấy hắn đã trở lại, cao hứng lôi kéo tay hắn xem, “Rốt cuộc đã trở lại, có gặp phiền toái gì không, đầu có còn đau hay không?” nàng dường như thay đổi hoàn toàn, mặt mày hiền lành, là thật lòng quan tâm Long Tam:

Long Tam theo bản năng nhìn thoáng qua Phượng Trữ, nàng nhìn giống như trông mong, vừa giống như hâm mộ, thấy hắn nhìn lại tốc tốc xoay bả đầu qua một bên: Long Tam giật mình, nói với Dư nương, “Ta không sao, vết thương sớm đã tốt, nào có chiều chuộng như vậy:” Sau đó lại nói với Phượng Trữ, “Ngươi vào nhà trước đi:”

Phượng Trữ một chút cũng không do dự, hỏa tốc hướng phòng chạy đi, nàng trải qua khó khăn, không ai tin nàng, không ai quan tâm nàng, đây rốt cuộc có phải người một nhà hay không?

Nàng tức giận bổ nhào vào trên giường ra sức đánh, cảm giác sung sướng ở phố xá về đến nhà đều bị tiêu hao nửa điểm cũng không còn: Long Tam bên ngoài cùng Dư nương nói vài câu việc nhà, sau đó kéo nàng rời đi, nói có việc cần bàn: Phượng Trữ nghe được câu này, biết là muốn nói với mình, nàng đi đến bên cửa sổ vụng trộm nhìn bóng dáng Long Tam mang theo Dư nương rời đi, bỗng nhiên hắn xoay đầu lại nhìn, chống lại ánh mắt của nàng, Phượng Trữ theo bản năng trốn, ngồi xổm xuống dưới cửa sổ:

Nàng ngồi một hồi lâu lại nhìn lén, bên ngoài đã không có ai: Chính nàng nằm úp sấp lên cửa sổ buồn bực hồi lâu, than thở mắng Long Tam “Đại kẻ lừa đảo:”, cuối cùng cảm thấy không có ý nghĩa, quyết định trước đi bổ cái thân: Dù sao nàng khổ sở cũng không thay đổi được cái gì, hoài nghi vẫn là hoài nghi, chán ghét vẫn là chán ghét:

Phượng Trữ đang ngủ cũng không biết đi một chuyến đến bờ sông thật sự hữu ích, nàng nằm mơ, trong mơ tối đen vô biên vô hạn cùng nước lạnh như băng, một luồng sức mạnh kéo nàng đến chỗ sâu nhất, nàng thở không ra hơi, nước theo miệng, mũi nàng đi vào, nàng ra sức cử động tứ chi nhưng một chút sức lực cũng không có:

Nàng hít thở không thông, ngực đau muốn nổ tung, thống khổ vô biên vô hạn, không biết sao, nàng bỗng nhiên có thể nói được, nàng liều mạng kêu, “Cứu mạng……” nàng vừa kêu không khí từ trong cổ họng cũng theo đó tiến vào, nàng tỉnh lại:

Cái cảm giác hoảng sợ trong lồng ngực còn không có tiêu tán, chỉ thấy cửa bị mở ra, Long Tam đi đến, “Làm sao vậy? Ngươi kêu cái gì?”

Phượng Trữ kinh ngạc nhìn hắn, theo bản năng đáp: “Cứu mạng…”

Long Tam hơi hơi nhíu mi, đến gần bên giường, “Thấy ác mộng?”

Mộng? Phượng Trữ nhắm mắt, rốt cuộc tỉnh táo lại, nàng thở phảo nhẹ nhõm, may mà chỉ là mộng: Long Tam cũng không trông cậy nàng đáp lại, lại nói, “Ngươi muốn đứng lên hay không, chúng ta cùng nói chuyện:”

Phượng Trữ trợn mắt nhìn hắn, “Dư nương không tới, đổi ngươi sao?”

Long Tam dương dương tự đắc, “Ta đi đem nàng đổi trở về?”

Phượng Trữ tức giận nói: “Đa tạ tướng công:”

Long Tam cũng gật đầu, “Không cần khách khí:” Người cũng đứng yên không nhúc nhích, hiển nhiên không tính đi đem Dư nương tới:

Phượng Trữ nhìn hắn, nghĩ nghĩ nói, “Các ngươi thảo luận xong rồi, quyết định đổi mỹ nam kế xui khiến ta xưng tội sao?”

“Chiêu này có tác dụng với ngươi?”

Phượng Trữ còn thật sự suy nghĩ một chút, “Cho ăn ngon đại khái còn dùng được chút:”

Long Tam không biết nên khóc hay nên cười, vừa muốn nói chuyện Phượng Trữ đã mạnh mẽ ngồi dậy, “Ai nha, nguyên lai là thật sự đói bụng:”

“Ngươi bỏ lỡ cơm trưa:” Long Tam hảo tâm phân tích giúp nàng nguyên nhân đói bụng:

“Cơm trưa?” Phượng Trữ lớn giọng, “Chuyện trọng yếu như vậy, vì sao không có ai kêu ta dậy?”

Long Tam nhớ tới sức mạnh khi ăn điểm tâm của nàng, còn có Long Nhị lên án nàng nhiều lần ăn trộm điểm tâm có chút buồn cười: Phượng Trữ nhìn thấy hắn tươi cười càng không hài lòng, “Cả nhà các ngươi đều rất xấu, thừa dịp ta không nhớ khi dễ ta, ta không nói dối các ngươi cũng không tin, cho dù không tin, ta cũng không thể cưỡng cầu các ngươi đều thích ta, nhưng không thể để cho người ta đói bụng nha…”

Nàng nói liên miên cằn nhằn, Long Tam chen ngang vào, “Ta tin tưởng ngươi:”

“A?”

“Ta tin ngươi không nhớ thật:”

Phượng Trữ chấn động, “Thật sự?” Long Tam gật đầu: Phượng Trữ lập tức có chút kích động, “Là thật? Ta không nói dối, thật sự không nói dối, chỉ là Dư nương cùng nhị bá không tin ta:”

Long Tam lại nói, “Chuyện này không thể trách bọn họ, nếu không phải ta ở ngoài gặp được ngươi, ta cũng sẽ không tin:”

“Ngươi còn nói chuyện với bọn họ:” Phượng Trữ ném cái gối qua, “Ta mới là nương tử của ngươi a:” vừa thấy biểu tình Long Tam có chút bị dọa đến thất kinh, thế mới thấy không đúng, nàng tuy là nương tử của hắn, nhưng nghe nói cũng không thân cận lắm, chỉ là thuận tay ném mà thôi:

Nàng xấu hổ ngây ngô cười hắc hắc, đem gối đầu nhặt trở về để lại chỗ cũ: Sau đó biểu tình đoan chính một chút, thanh thanh cổ họng, “Cái chuyện kia, ta đã biết, là ta trộm cái gì đó ở nhà các ngươi, Dư nương có nói: Ta thật sự không biết đã đem nó đi đâu, ta cam đoan nếu ta nhớ ra, ta nhất định sẽ trả lại cho các ngươi:”

“Được:”

“Vậy, hiện tại chúng ta là một, đúng không? chúng ta đều muốn biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, cho nên sẽ liên thủ tìm ra chân tướng, đúng hay không?”

“Đúng:”

Phượng Trữ lại cao hứng, nàng xốc chăn nhảy dựng lên, mặc xiêm y vào, “Vậy ngươi nhất định phải giúp ta nga, ta nhất định không nói dối, ngươi cũng không thể lại gạt ta, nhất định phải nói thật với ta:”

Long Tam vừa thấy động tác của nàng liền quay đầu chạy nhanh ra ngoài, “Ta hiện tại liền nói thật với ngươi, ta cùng ngươi không thân cận, cho nên hiện tại ngươi thay quần áo ta ở đây không tiện:”

Hắn sải bước đi ra ngoài phòng, đợi một lát thì thấy Phượng Trữ thu thập thỏa đáng đi ra, nàng trừng mắt nói với hắn: “Ta cũng nói thật với ngươi một lời, ta thực không thích nơi này, chờ ta nhớ lại, đem này nọ trả lại cho các ngươi, ta sẽ về nhà mẹ đẻ:”

Long Tam sảng khoái đáp ứng, “Tốt:”

Nhưng Phượng Trữ lại mất hứng, “Ngươi một chút cũng không giữ ta lại?”

Long Tam nhún nhún vai, “Ngươi nói không được lại nói dối với ngươi:”

Phượng Trữ khoanh hai tay trước ngực, nghiêng đầu, “Vậy được rồi, ta chỉ khảo nghiệm ngươi một chút, không phải muốn ngươi giữ lại thật:” Long Tam bị biểu tình của nàng làm cho nở nụ cười, Phượng Trữ lại nói: “Nhưng ngươi như vậy vẫn làm ta thương tâm, cho nên ngươi phải bồi thường ta:”

Long Tam thu lại tươi cười, trong lòng thầm phòng bị, hắn hỏi, “Bồi thường như thế nào?”

Phượng Trữ cười đến hai mắt tròn xoe cong lên, lôi kéo hắn, “Theo ta đi:” Nàng lôi kéo hắn một đường chầm chậm chạy, đúng là vụng trộm đến phòng bếp ở hậu viện: Long Tam vừa thấy, nhớ tới chuyện Long Nhị oán hận, nhanh thanh thanh cổ họng nói, “Ta mang ngươi ra ngoài đi ăn, ngươi đi dạo nói không chừng có thể nhớ ra được chút gì đó:”

Phượng Trữ vừa nghe nói liền vui vẻ cực kỳ, dùng sức gật đầu, “Ngươi nói có lý:” Nàng trừ bỏ đêm qua vụng trộm ra ngoài, còn lại thật sự không thể hảo hảo ra ngoài chơi đùa, hiện nay có thể quang minh chính đại đi ra ngoài, đương nhiên là cầu còn không được: Long Tam thoáng yên tâm, nhưng ngay sau đó Phượng Trữ nhanh chóng lặn xuống dưới cửa sổ xem xét một chút, chạy nhanh về nói với hắn, “Canh trù đang giữ ở bên trong sao? Ngươi đi gọi hắn ra tán gẫu vài câu đi:”’

Long Tam một phen lôi kéo nàng, lại hạ giọng nói, “Không phải ta đã nói mang ngươi đi ra ngoài ăn sao?”

“Đi ra ngoài một chút ta cũng muốn, hiện tại điểm tâm này ta cũng muốn:” Phượng Trữ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:

“Vậy cũng không cần phải trộm a:”

Phượng Trữ hai mắt sáng lên, “Nếu ngươi nguyện ý làm chỗ dựa cho ta, ta có thể đi tranh giành a:”

Long Tam thật sự là vừa buồn cười vừa giận, hắn nói, “Đừng nghịch ngợm:” đang định bắt nàng đi thì thắt lưng nàng né tránh khỏi bàn tay hắn, nhân đó mà chạy trốn, đảo mắt liền lặn xuống dưới cửa sổ phòng bếp, sau khi quan sát trong phòng bếp thì xoay người hướng hắn vẫy tay, ý bảo hắn dẫn canh trù ra:

Kỳ thật lúc nhỏ Long Tam cũng là tiểu quỷ gây sự, bằng không cũng sẽ không bị cha mẹ đưa ra bên ngoài học võ, giờ phút này xem Phượng Trữ vui vẻ huyên náo, tâm hắn cũng muốn chơi đùa, hắn nhịn cười, lớn tiếng gọi Canh trù:

Quả nhiên Canh trù nghe được thanh âm liền chạy ra, Long Tam mắt thấy khi Canh trù xuất môn trong nháy mắt Phượng Trữ đã nhảy từ cửa sổ vào, thiếu chút nữa hắn kinh ngạc ra tiếng, hắn nói với Canh trù, “Ta muốn hỏi một chút, nghe nói gần đây khẩu vị Phượng Trữ không bình thường, không biết Trần đại phu có dặn bỏ cái gì vào đồ ăn hay không……”

Phượng Trữ nghe được thanh âm của Long Tam,nàng một bên nhanh chóng đem mứt táo tô trên bếp đổ hết vào trong bát, một bên nói thầm, “Ngươi mới không bình thường, đại lão gia các ngươi ăn như vậy mới dọa người:” nàng từ cửa trước lẻn ra ngoài, qua đến góc tường hậu viện bên kia, ném cục đá tới sau lưng Long Tam, sau đó chính mình ôm bát chạy trước:

Một lát sau, Long Tam chạy ra, kiếm cả buổi, cuối cùng tìm thấy Phượng Trữ miệng nhét đầy điểm tâm, hắn đi qua nói, “Ngươi lấy đá chọi ta làm cái gì?”

“Đó là tín hiệu đã đắc thủ, mau bỏ đi:”

Long Tam đặt mông ngồi bên cạnh nàng, thân thủ cũng lấy điểm tâm ném vào miệng, vừa ăn vừa nói, “Ăn cái này có gì ngon?”

Phượng Trữ cầm cái chén ôm vào trong ngực, “Vậy ngươi còn ăn?” Nàng lại nhanh chóng tiêu diệt một cái nữa, lại nói, “Vậy khi khác ngươi đem ta đi ra ngoài sống phóng túng đi:”

“Không phải đi sống phóng túng, phải đi tìm manh mối:”

Phượng Trữ vẫy vẫy tay, hảo phóng với câu hắn vừa nói,Long Tam lại nói, “Ta sẽ hảo hảo nói với ngươi một ít chuyện lúc trước, để xem ngươi có nhớ được chút gì hay không:”

Phượng Trữ lúc này mới thật cao hứng, “Vậy nói nhiều một chút: Đừng giống như Dư nương, nói một chút lại giấu một chút, hại ta nghĩ không ra:”

“Ngươi nghĩ không ra còn trách người khác, ta đem chuyện ta biết nói cho ngươi là tốt rồi:”

Phượng Trữ gật đầu, sau đó lại lo lắng xác nhận, “Ngươi dẫn ta ra ngoài, khẳng định là mua cơm cho ta ăn đi?”

“Bạc mua điểm tâm ngươi nợ ta đâu?” Long Tam đùa nàng:

“Còn cái gì mà còn? Ngươi là đại lừa đảo, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ:” Phượng Trữ lườm hắn một cái, “Làm cho vợ ăn no mặc ấm là trách nhiệm của đàn ông, tuy rằng nhà ngươi không muốn ta, ta cũng như vậy đối với các ngươi, nhưng trách nhiệm làm chồng vẫn là chồng:”

Long Tam thân thủ lại giành một cái trong bát của nàng, “Với sức ăn của ngươi, nuôi một mình ngươi bằng nhà người khác có thể nuôi ba người, thật đúng là không biết xấu hổ:”

Phượng Trữ đang muốn tranh luận, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Long Nhị đi tới, người chưa tới trước mặt đã thấy âm thanh, “Hai người các ngươi…:”

Lúc trước Phượng Trữ đã trải qua mấy lần giao thủ, sớm đã có kinh nghiệm, nàng nhanh chóng nhảy dựng lên, một phen vô cùng lo lắng kéo Long Tam chạy trốn, “Đi mau:”

Long Nhị cau mày trừng bóng dán hai người, thì thào tự nói, “Lão tam cũng điên theo, quả nhiên là đầu cũng từng bị đánh: Phượng Trữ này kỳ quái, cũng không biết chỉ dựa vào biện pháp của hắn có được không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương