Rồng Bay Phượng Múa: Long Vương Thật Xấu Xa
-
Quyển 3 - Chương 160: Gặp lại Vu Mẫn
Tử Tô đương nhiên cao hứng, làm sao còn có tâm tư chú ý tới tâm tư khó lường của nữ nhân trước mắt này? Nàng vẫn nghĩ nữ nhân này không dám đối với chính mình làm ra chuyện gì khác người. Huống chi, nàng cũng không muốn lại phát sinh thêm chuyện giống như của Long Triệt.
Có lẽ là tấm lòng của nàng, có lẽ là nàng hoàn toàn là thật không ngờ sẽ có chuyện lớn mật như vậy xảy ra, hoặc là trong thế giới hiện đại chưa từng xảy ra chuyện như vậy, nàng một chút cũng không đề phòng.
Hồng Tuyến vì đã có tâm cơ sẵn nên nên đắc chí, ánh mắt nhìn Tử Tô cũng thuận mắt không ít, không mang nhiều hận ý như trước, dù sao hiện tại ở trong mắt của ả, Tử Tô coi như chỉ còn sống được vài ngày, nên để cho nàng ta vui thêm một chút.
Hai nữ nhân trong lòng đều có tâm tư khác nhau, hoàn toàn không hiểu lẫn nhau đang suy nghĩ gì. Tử Tô càng không biết mình đang sắp rơi vào nguy hiểm,vẫn đang thập phần cao hứng, thậm chí còn có tinh lực cùng Hồng Tuyến hàn huyên trong chốc lát.
Một lát sau sau, Hồng Tuyến liền vội vàng mang mang tiêu sái, ả phải trở về hảo hảo tiêu hóa tin tức này, sau đó suy nghĩ cách nào thực hiện kế hoạch đem nữ nhân chướng mắt này trừ bỏ, tốt nhất là thần không biết quỷ không
Hồng Tuyến sau khi trở lại tẩm cung chính mình, một mình một người đứng ở nội thất, trầm tư suy nghĩ, không ngừng tính kế, cuối cùng rốt cuộc ả ta đã tìm ra một phương pháp hoàn hảo.
Rồi cũng đến ngày này, ngày Long Duệ muốn dẫn Tử Tô trở về nhân gian, Long Duệ quả nhiên nói được thì làm được, buổi sáng sau khi đã cùng nàng triền miên không dứt, lưu luyến không muốn rời giường, rốt cuộc mang theo nàng ly khai Long Cung, hướng lục địa bơi đi.
Trên đất bằng.
Một lần nữa lại trở lại lục địa Tử Tô đứng dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời, cảm nhận được ánh nắng tươi sáng, nhìn cảnh vật quen thuộc, tốt đẹp như vậy, tự nhiên như vậy.
“Về nhà.” Đứng ở trên bờ cát, nàng không tự chủ được phát thanh âm hưng phấn đến như vậy, thiếu chút nữa đã muốn nhảy dựng lên.
Mà bên cạnh nàng Long Duệ cũng thật cao hứng, hắn đối với tất cả mọi người bên cạnh hắn làm như không thấy, trong mắt chỉ có tiểu nữ nhân trước mắt này, niềm vui cùng hưng phấn của nàng, tươi cười của nàng, tất cả đều nằm trong lòng hắn.
Tử Tô khẩn cấp về tới bờ biển quen thuộc, nửa năm thời gian, bờ biển sớm đã rực rỡ hẳn lên, đã giống như lúc trước không có phát sinh thảm hoạ sóng thần, đâu đâu cũng nhộn nhịp, cuộc sống mới. Trên đường người đi đường, trên mặt là bình thản tươi cười, đau xót còn đó, nhưng cuộc sống vẫn tiếp tục như cũ.
Hai người đi ở trên đường cái, bất tri bất giác hấp dẫn rất nhiều người qua đường, vừa thấy chỉ biết là nhân trung chi long, cao lớn soái khí lại một thân quý phái Long Duệ, và Tử Tô, thân thể nhỏ nhắn lại thanh nhã nhìn thế nào đều giống quý tộc mới từ trong hoàng cung đi ra. Chính là, hai người cũng không biết mà thôi.
Tử Tô đi tham quan tất cả các địa phương quen thuộc, nhìn thấy được những thứ quen thuộc, loại tình cảm kích động lại kìm lòng không đậu nảy lên, bất tri bất giác lại đã là buổi tối.
Hai người ăn nhiều một chút, liền chọn một khách sạn dàn xếp để ở,chạng vạng ngày mai, bọn họ sẽ trở về đáy biển, Long Duệ đáp ứng nàng, lần sau sẽ trở lại.
Nhưng, hai người bọn họ vừa mới tiến vào khách sạn, liền gặp được một người mà bọn hắn quen thuộc vô cùng. Mà người kia thay đổi thật nhiều thiếu chút nữa làm bọn hắn không nhận thức được.
“Vu tiểu thư, phòng của cô đã chuẩn bị xong.” Quản lí khách sạn Đại Đường đang tất cung tất kính đối với một cô gái xinh đẹp nhẹ giọng nói.
Mà cô gái xinh đẹp như diễn viên điện ảnh kia đang kéo một nam tử soái khí nhẹ nhàng ngắm liếc mắt quản lí cung kính kia cao quý gật gật đầu.
Sau đó, vị quản lí liền tự mình mang theo nữ nhân cùng nam nhân đi về hướng thang máy. Nếu nói, Long Duệ cùng Tử Tô là một đôi thu hút ánh mắt người khác, như thế đôi này so ra cũng không kém.
Bọn họ vừa vặn đều đang đứng trước thang máy trùng hợp vô cùng, gặp nhau. Bốn người tập trung nhìn, nhất thời đều ngây ngẩn cả người. Cô gái xinh đẹp đầu tiên ánh mắt đầu tiên là nhìn vẻ cao quý soái khí trên người Long Duệ, sau đó lại chậm rãi chuyển đến trên người đến Tử Tô. Mà cô gái kia, khi nhìn đến bọn họ đầu tiên là sửng sốt, sau lại là cả kinh, cuối cùng trấn định tự nhiên.
“Điện hạ, Tử Tô, nhìn thấy các người thật cao hứng.” Cô gái xinh đẹp nhã nhặn nói, mỉm cười, khi mới gặp kinh ngạc cùng bối rối, lúc này sớm đã tan thành mây khói. Nàng không phải ai khác, đúng là Vu Mẫn.
Long Duệ không nói một tiếng, nhìn nàng một cái, sau đó dời đi, chỉ gật gật đầu.
Nhưng thật ra Tử Tô, đầu tiên là kinh ngạc, sau là kinh hỉ, sau đó tiến lên giữ chặt tay Vu Mẫn, cao hứng nói: “Trời ạ, là Mẫn Mẫn, bạn trở nên rất đẹp, mình sắp không nhận ra bạn. Trời ạ, bạn thật sự rất mê người a.” Vu Mẫn thay đổi thật sự quá lớn, đẹp, cao quý, mê người, có khí chất, ngay cả chỉ nở nụ cười nhẹ, cũng là lay động sinh tư như thế, làm người ta nhịn không được phải thốt lên thán phục.
Vu Mẫn khẽ mở môi đỏ mọng, cười cười, nói: “Mình còn phải cám ơn điện hạ và bạn đây, nếu không phải các người, mình cũng không được như hôm nay đâu.” Nói xong, còn nhìn nhìn nam nhân bên người.
Tử Tô thế này mới chú ý tới, nam nhân bên cạnh nàng, sau đó liền thối lui đến một bên, mỉm cười, nhìn ra được, cuộc sống Vu Mẫn có lẽ tốt lắm, quá sinh động, phấn khích lộ ra.
“Bạn như thế mình an tâm rồi.” Trước kia từng có ngăn cách, nay cũng là tan thành mây khói, đã trải qua, liền trôi qua, chỉ hy vọng hiện tại nàng, vui vẻ, khoái hoạt.
Vu Mẫn vẫn biết Tử Tô đối chính mình tốt lắm, thật tình giúp mình. Cho nên, nàng đối với Tử Tô, không có oán, không có hận, không có giận, chỉ có cảm kích.
“Mình sống rất tốt, bạn cũng thế. Điện hạ là người đàn ông tốt, bạn nên nắm giữ thật chặt đừng buông tay. Chuyện trước kia, quên đi.” Nàng vô cùng chân thành nói, trải qua nhiều chuyện như vậy, ai đối với mình thật tình, tốt với mình. Đó chính là Tử Tô.
Tử Tô cảm động gật gật đầu, nhìn theo Vu Mẫn cùng nam nhân đi vào thang máy. Sau đó mới liếc mắt một cái nhìn Long Duệ bên cạnh, sau đó cũng cùng hắn cùng nhau đi vào một thang máy khác.
Đêm đó, hai người vô cùng triền miên, rốt cuộc đã bỏ qua tất cả những chuyện trước kia, tiếp nhận đối phương.
Ngày thứ hai, bọn họ không còn gặp được Vu Mẫn, vẫn như cũ ở trong thành thị bốn phía đi nhìn xem một chút, mãi đến chạng vạng, hai người mới cảm thấy mỹ mãn ly khai.
Lúc này đây, nàng một lần nữa trở lại hải lý, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm không vướng bận gì hết, chỉ cảm thấy một trận thoải mái, tự tại.” Nếu về sau tôi có thể tự do trở về lục địa thì tốt rồi.” Nàng đột nhiên sinh ra ý nghĩ như vậy, thốt nên lời.
Long Duệ nghĩ nghĩ, cảm thấy quả thật nếu để cho nàng có thể tự do ra vào hải lý, như vậy sẽ không lo lắng. Cho nên cuối cùng hắn quyết định, chờ trở lại Long Cung, liền bắt đầu huấn luyện nàng.
“Nhất định có thể.” Hắn mỉm cười nhìn nàng hứa hẹn nói, sau đó liền cùng nhau biến mất ở bãi biển không người thượng, ngã vào biển sâu, nhanh chóng bơi về hướng Long Cung.
Chỉ chốc lát sau, bọn họ liền một lần nữa về tới Long Cung, Long Duệ đem nàng đưa về tẩm cung sau, liền lại đi ra ngoài bận rộn công tác của hắn. Mới từ trên đất bằng trở về Tử Tô, lại cao hứng lại nhẹ nhõm, tâm tình thập phần phức tạp.
Có lẽ là tấm lòng của nàng, có lẽ là nàng hoàn toàn là thật không ngờ sẽ có chuyện lớn mật như vậy xảy ra, hoặc là trong thế giới hiện đại chưa từng xảy ra chuyện như vậy, nàng một chút cũng không đề phòng.
Hồng Tuyến vì đã có tâm cơ sẵn nên nên đắc chí, ánh mắt nhìn Tử Tô cũng thuận mắt không ít, không mang nhiều hận ý như trước, dù sao hiện tại ở trong mắt của ả, Tử Tô coi như chỉ còn sống được vài ngày, nên để cho nàng ta vui thêm một chút.
Hai nữ nhân trong lòng đều có tâm tư khác nhau, hoàn toàn không hiểu lẫn nhau đang suy nghĩ gì. Tử Tô càng không biết mình đang sắp rơi vào nguy hiểm,vẫn đang thập phần cao hứng, thậm chí còn có tinh lực cùng Hồng Tuyến hàn huyên trong chốc lát.
Một lát sau sau, Hồng Tuyến liền vội vàng mang mang tiêu sái, ả phải trở về hảo hảo tiêu hóa tin tức này, sau đó suy nghĩ cách nào thực hiện kế hoạch đem nữ nhân chướng mắt này trừ bỏ, tốt nhất là thần không biết quỷ không
Hồng Tuyến sau khi trở lại tẩm cung chính mình, một mình một người đứng ở nội thất, trầm tư suy nghĩ, không ngừng tính kế, cuối cùng rốt cuộc ả ta đã tìm ra một phương pháp hoàn hảo.
Rồi cũng đến ngày này, ngày Long Duệ muốn dẫn Tử Tô trở về nhân gian, Long Duệ quả nhiên nói được thì làm được, buổi sáng sau khi đã cùng nàng triền miên không dứt, lưu luyến không muốn rời giường, rốt cuộc mang theo nàng ly khai Long Cung, hướng lục địa bơi đi.
Trên đất bằng.
Một lần nữa lại trở lại lục địa Tử Tô đứng dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời, cảm nhận được ánh nắng tươi sáng, nhìn cảnh vật quen thuộc, tốt đẹp như vậy, tự nhiên như vậy.
“Về nhà.” Đứng ở trên bờ cát, nàng không tự chủ được phát thanh âm hưng phấn đến như vậy, thiếu chút nữa đã muốn nhảy dựng lên.
Mà bên cạnh nàng Long Duệ cũng thật cao hứng, hắn đối với tất cả mọi người bên cạnh hắn làm như không thấy, trong mắt chỉ có tiểu nữ nhân trước mắt này, niềm vui cùng hưng phấn của nàng, tươi cười của nàng, tất cả đều nằm trong lòng hắn.
Tử Tô khẩn cấp về tới bờ biển quen thuộc, nửa năm thời gian, bờ biển sớm đã rực rỡ hẳn lên, đã giống như lúc trước không có phát sinh thảm hoạ sóng thần, đâu đâu cũng nhộn nhịp, cuộc sống mới. Trên đường người đi đường, trên mặt là bình thản tươi cười, đau xót còn đó, nhưng cuộc sống vẫn tiếp tục như cũ.
Hai người đi ở trên đường cái, bất tri bất giác hấp dẫn rất nhiều người qua đường, vừa thấy chỉ biết là nhân trung chi long, cao lớn soái khí lại một thân quý phái Long Duệ, và Tử Tô, thân thể nhỏ nhắn lại thanh nhã nhìn thế nào đều giống quý tộc mới từ trong hoàng cung đi ra. Chính là, hai người cũng không biết mà thôi.
Tử Tô đi tham quan tất cả các địa phương quen thuộc, nhìn thấy được những thứ quen thuộc, loại tình cảm kích động lại kìm lòng không đậu nảy lên, bất tri bất giác lại đã là buổi tối.
Hai người ăn nhiều một chút, liền chọn một khách sạn dàn xếp để ở,chạng vạng ngày mai, bọn họ sẽ trở về đáy biển, Long Duệ đáp ứng nàng, lần sau sẽ trở lại.
Nhưng, hai người bọn họ vừa mới tiến vào khách sạn, liền gặp được một người mà bọn hắn quen thuộc vô cùng. Mà người kia thay đổi thật nhiều thiếu chút nữa làm bọn hắn không nhận thức được.
“Vu tiểu thư, phòng của cô đã chuẩn bị xong.” Quản lí khách sạn Đại Đường đang tất cung tất kính đối với một cô gái xinh đẹp nhẹ giọng nói.
Mà cô gái xinh đẹp như diễn viên điện ảnh kia đang kéo một nam tử soái khí nhẹ nhàng ngắm liếc mắt quản lí cung kính kia cao quý gật gật đầu.
Sau đó, vị quản lí liền tự mình mang theo nữ nhân cùng nam nhân đi về hướng thang máy. Nếu nói, Long Duệ cùng Tử Tô là một đôi thu hút ánh mắt người khác, như thế đôi này so ra cũng không kém.
Bọn họ vừa vặn đều đang đứng trước thang máy trùng hợp vô cùng, gặp nhau. Bốn người tập trung nhìn, nhất thời đều ngây ngẩn cả người. Cô gái xinh đẹp đầu tiên ánh mắt đầu tiên là nhìn vẻ cao quý soái khí trên người Long Duệ, sau đó lại chậm rãi chuyển đến trên người đến Tử Tô. Mà cô gái kia, khi nhìn đến bọn họ đầu tiên là sửng sốt, sau lại là cả kinh, cuối cùng trấn định tự nhiên.
“Điện hạ, Tử Tô, nhìn thấy các người thật cao hứng.” Cô gái xinh đẹp nhã nhặn nói, mỉm cười, khi mới gặp kinh ngạc cùng bối rối, lúc này sớm đã tan thành mây khói. Nàng không phải ai khác, đúng là Vu Mẫn.
Long Duệ không nói một tiếng, nhìn nàng một cái, sau đó dời đi, chỉ gật gật đầu.
Nhưng thật ra Tử Tô, đầu tiên là kinh ngạc, sau là kinh hỉ, sau đó tiến lên giữ chặt tay Vu Mẫn, cao hứng nói: “Trời ạ, là Mẫn Mẫn, bạn trở nên rất đẹp, mình sắp không nhận ra bạn. Trời ạ, bạn thật sự rất mê người a.” Vu Mẫn thay đổi thật sự quá lớn, đẹp, cao quý, mê người, có khí chất, ngay cả chỉ nở nụ cười nhẹ, cũng là lay động sinh tư như thế, làm người ta nhịn không được phải thốt lên thán phục.
Vu Mẫn khẽ mở môi đỏ mọng, cười cười, nói: “Mình còn phải cám ơn điện hạ và bạn đây, nếu không phải các người, mình cũng không được như hôm nay đâu.” Nói xong, còn nhìn nhìn nam nhân bên người.
Tử Tô thế này mới chú ý tới, nam nhân bên cạnh nàng, sau đó liền thối lui đến một bên, mỉm cười, nhìn ra được, cuộc sống Vu Mẫn có lẽ tốt lắm, quá sinh động, phấn khích lộ ra.
“Bạn như thế mình an tâm rồi.” Trước kia từng có ngăn cách, nay cũng là tan thành mây khói, đã trải qua, liền trôi qua, chỉ hy vọng hiện tại nàng, vui vẻ, khoái hoạt.
Vu Mẫn vẫn biết Tử Tô đối chính mình tốt lắm, thật tình giúp mình. Cho nên, nàng đối với Tử Tô, không có oán, không có hận, không có giận, chỉ có cảm kích.
“Mình sống rất tốt, bạn cũng thế. Điện hạ là người đàn ông tốt, bạn nên nắm giữ thật chặt đừng buông tay. Chuyện trước kia, quên đi.” Nàng vô cùng chân thành nói, trải qua nhiều chuyện như vậy, ai đối với mình thật tình, tốt với mình. Đó chính là Tử Tô.
Tử Tô cảm động gật gật đầu, nhìn theo Vu Mẫn cùng nam nhân đi vào thang máy. Sau đó mới liếc mắt một cái nhìn Long Duệ bên cạnh, sau đó cũng cùng hắn cùng nhau đi vào một thang máy khác.
Đêm đó, hai người vô cùng triền miên, rốt cuộc đã bỏ qua tất cả những chuyện trước kia, tiếp nhận đối phương.
Ngày thứ hai, bọn họ không còn gặp được Vu Mẫn, vẫn như cũ ở trong thành thị bốn phía đi nhìn xem một chút, mãi đến chạng vạng, hai người mới cảm thấy mỹ mãn ly khai.
Lúc này đây, nàng một lần nữa trở lại hải lý, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm không vướng bận gì hết, chỉ cảm thấy một trận thoải mái, tự tại.” Nếu về sau tôi có thể tự do trở về lục địa thì tốt rồi.” Nàng đột nhiên sinh ra ý nghĩ như vậy, thốt nên lời.
Long Duệ nghĩ nghĩ, cảm thấy quả thật nếu để cho nàng có thể tự do ra vào hải lý, như vậy sẽ không lo lắng. Cho nên cuối cùng hắn quyết định, chờ trở lại Long Cung, liền bắt đầu huấn luyện nàng.
“Nhất định có thể.” Hắn mỉm cười nhìn nàng hứa hẹn nói, sau đó liền cùng nhau biến mất ở bãi biển không người thượng, ngã vào biển sâu, nhanh chóng bơi về hướng Long Cung.
Chỉ chốc lát sau, bọn họ liền một lần nữa về tới Long Cung, Long Duệ đem nàng đưa về tẩm cung sau, liền lại đi ra ngoài bận rộn công tác của hắn. Mới từ trên đất bằng trở về Tử Tô, lại cao hứng lại nhẹ nhõm, tâm tình thập phần phức tạp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook