Rồng Bay Phượng Múa: Long Vương Thật Xấu Xa
-
Quyển 1 - Chương 3: Chưa kết hôn đã mang thai
“Cái gì, tôi, tôi mang thai?” Tử Tô cầm lấy tờ giấy xét nghiệm khiếp sợ vô cùng, nàng há hốc miệng, không dám tin nhìn gương mặt bình thản của vị bác sĩ.” Bác sĩ ông có lầm lẫn gì không, tôi còn chưa kết hôn, làm sao có khả năng mang thai.” Nàng lắp bắp giải thích nói, nàng cảm thấy nhất định là bác sĩ đã lầm.
Kết quả, bác sĩ nổi giận, mặt bà ta không chút thay đổi, căm tức Tử Tô, không lưu tình nói: “Cô có mang thai hay không tự cô không biết sao? Tuổi còn trẻ, làm ra chuyện như vậy, còn hỏi tôi? Không tin tôi, cô cũng phải tin vào kết quả xét nghiệm và giấy siêu âm trong tay cô chứ, cùng với phản ứng thân thể của cô.” Chuyện hài hước nhất từ đầu năm đến giờ, thật không tin nổi, đã mang thai còn nghi ngờ bác sĩ, bà bác sĩ thở phì phì thầm nghĩ.
Tử Tô ngây người, nàng mang thai, nàng mang thai, nàng vẫn còn là cô gái trong trắng a, nàng còn không có bạn trai, mang thai như thế nào? Nàng vừa định nói cho bác sĩ, chính mình còn không có bạn trai, càng không có cuộc sống gì phức tạp, nhưng khi ánh mắt của nàng lại thấy được ánh mắt khinh bỉ của bà bác sĩ, những lời nàng định nói ra đều đem nuốt trở lại trong b
“Cô có cần hay không?” Bác sĩ nhìn thái độ của nàng thì đoán là cô gái này đến đây để phá thai, thái độ vô cùng ác liệt, vô cùng khinh thường. Tử Tô nhìn thấy thái độ của bà ta như thế, nổi giận.
“Hừ, tôi vì cái gì không cần, đây là cục cưng của tôi, tôi không cần ai lấy nó ra.” Nàng lạnh lùng nói, đem tất cả những nghi ngờ đều nén xuống ngực, bác sĩ bây giờ rất nhẫn tâm, làm sao nàng có thể lên tiếng nhờ sự giúp đỡ, không bằng quên đi, tự mình nghĩ cách. Bác sĩ thấy thái độ của nàng như thế cũng không quan tâm, dù sao thấy nàng không hỏi nữa. Nên cầm viết, viết rõ kết quả xét nghiệm của nàng và kê thuốc.
“Ba tháng sau quay trở lại để kiểm tra, chú ý ăn uống, dưỡng thai, nếu có gì khác thường lập tức đến bệnh viện để kiểm tra.” Trước khi đi, bác sĩ dặn dò.
Tử Tô không để ý đến bà ta, tuy rằng những lời nói đều nghe được, nhưng nàng thở phì phì cầm tờ xét nghiệm và đơn thuốc, trả tiền xong đi nhanh ra ngoài. Nhưng là vừa ra đến đường, nàng liền uể oải dừng lại, khóc không ra nước mắt. Nàng mang thai, trời ạ, đây là chuyện gì? Ai tới nói cho nàng a, nàng chưa kết hôn đã mang thai, ngay cả người bạn trai cũng không có, nàng đến tột cùng là mang thai như thế nào, ngay cả chính nàng cũng không biết.
Một, nàng không có đi quán bar. Hai, nàng không có uống rượu, càng không phải loại người mượn rượu để đi tìm nam nhân. Ba, nàng sống rất chừng mực, không có thói quen ở bên ngoài ngủ lại, càng không từng có cùng nam nhân qua lại. Kia, nàng mang thai như thế nào? Nàng thật sự là không nghĩ ra, vậy tại sao có cục cưng chạy vào trong bụng của nàng? Chuyện này cũng quá thần kỳ đi. Được rồi, chuyện tới nước này, có truy cứu cũng không được gì. Không có cũng được, vừa rồi nàng đã có quyết định sẽ sinh Bảo Bối, bây giờ muốn đổi ý tựa hồ cũng không khả năng. Tử Tô khẽ cắn môi quyết tâm, quyết định đem này Bảo Bối không biết lai lịch, lại không biết như thế nào chạy vào trong bụng của nàng sinh nó ra đời. Cũng may, phòng trọ chỉ có một mình nàng thuê. Cũng may, cha mẹ nàng đang ở rất xa. Cũng may, nàng một năm chỉ về nhà một lần, mà nàng cũng vừa mới trong nhà trở về không lâu. Kỳ quái là, từ sau khi nàng mang thai, nàng không hề phát mộng xuân, ngược lại thường xuyên mơ thấy một tiểu bảo bảo đáng yêu, thân mình lóe sáng, mắt đen thật to tròn tròn, hai chân ngắn nhỏ đi đi lại lại trước mặt của nàng, cái miệng nhỏ nhắn oa oa kêu nàng mẫu hậu. Làm cho nàng thường xuyên ở trong mộng vui mừng khôn xiết, trong lòng càng lúc càng thích tiểu bảo bảo đáng yêu này, tự nhiên cũng càng quyết tâm sinh nó ra đời. Từ khi nàng mang thai, nàng lượng cơm ăn tăng nhiều, một người có thể ăn phần thức ăn của hai người, hơn nữa một ngày còn muốn ăn đến bốn năm lần, chỉ cần cóì liền ăn thứ đó, nhìn thấy cái gì cũng muốn ăn. Nhưng mà nàng càng ăn thì càng cảm thấy mình không hề mập ra, nhưng có bụng nàng thì càng ngày càng lớn.
Ba tháng sau, nàng đến bệnh viện kiểm tra thai lần đầu tiên. Bước vào, tìm bác sĩ. Tiếp nàng không phải là bác sĩ trước kia, mà là một người khác. “Di, ngươi mới mang thai ba tháng, nhưng sao ta thấy giống như đã bảy tháng.” Bác sĩ sờ tới sờ lui trên bụng của nàng, ngạc nhiên vạn phần.
Tử Tô hướng lên trời trợn trắng mắt, bà ta hỏi nàng, nàng làm sao biết a? Nàng vẫn là lần đầu tiên mang thai, nếu là biết mới thật kì quái. Kết quả, vẻ mặt ngạc nhiên của nàng đã làm bà bác sĩ nghiêm túc vội vã đưa nàng vào phòng siêu âm, sợ nàng mang thai không phải cục cưng, mà là một vật gì đó. Lúc này, Tử Tô sợ hãi, trong lòng nàng bất an, chỉ là mang thai cục cưng thôi mà, có cần phải náo loạn như vậy không?
Kết quả, bác sĩ nổi giận, mặt bà ta không chút thay đổi, căm tức Tử Tô, không lưu tình nói: “Cô có mang thai hay không tự cô không biết sao? Tuổi còn trẻ, làm ra chuyện như vậy, còn hỏi tôi? Không tin tôi, cô cũng phải tin vào kết quả xét nghiệm và giấy siêu âm trong tay cô chứ, cùng với phản ứng thân thể của cô.” Chuyện hài hước nhất từ đầu năm đến giờ, thật không tin nổi, đã mang thai còn nghi ngờ bác sĩ, bà bác sĩ thở phì phì thầm nghĩ.
Tử Tô ngây người, nàng mang thai, nàng mang thai, nàng vẫn còn là cô gái trong trắng a, nàng còn không có bạn trai, mang thai như thế nào? Nàng vừa định nói cho bác sĩ, chính mình còn không có bạn trai, càng không có cuộc sống gì phức tạp, nhưng khi ánh mắt của nàng lại thấy được ánh mắt khinh bỉ của bà bác sĩ, những lời nàng định nói ra đều đem nuốt trở lại trong b
“Cô có cần hay không?” Bác sĩ nhìn thái độ của nàng thì đoán là cô gái này đến đây để phá thai, thái độ vô cùng ác liệt, vô cùng khinh thường. Tử Tô nhìn thấy thái độ của bà ta như thế, nổi giận.
“Hừ, tôi vì cái gì không cần, đây là cục cưng của tôi, tôi không cần ai lấy nó ra.” Nàng lạnh lùng nói, đem tất cả những nghi ngờ đều nén xuống ngực, bác sĩ bây giờ rất nhẫn tâm, làm sao nàng có thể lên tiếng nhờ sự giúp đỡ, không bằng quên đi, tự mình nghĩ cách. Bác sĩ thấy thái độ của nàng như thế cũng không quan tâm, dù sao thấy nàng không hỏi nữa. Nên cầm viết, viết rõ kết quả xét nghiệm của nàng và kê thuốc.
“Ba tháng sau quay trở lại để kiểm tra, chú ý ăn uống, dưỡng thai, nếu có gì khác thường lập tức đến bệnh viện để kiểm tra.” Trước khi đi, bác sĩ dặn dò.
Tử Tô không để ý đến bà ta, tuy rằng những lời nói đều nghe được, nhưng nàng thở phì phì cầm tờ xét nghiệm và đơn thuốc, trả tiền xong đi nhanh ra ngoài. Nhưng là vừa ra đến đường, nàng liền uể oải dừng lại, khóc không ra nước mắt. Nàng mang thai, trời ạ, đây là chuyện gì? Ai tới nói cho nàng a, nàng chưa kết hôn đã mang thai, ngay cả người bạn trai cũng không có, nàng đến tột cùng là mang thai như thế nào, ngay cả chính nàng cũng không biết.
Một, nàng không có đi quán bar. Hai, nàng không có uống rượu, càng không phải loại người mượn rượu để đi tìm nam nhân. Ba, nàng sống rất chừng mực, không có thói quen ở bên ngoài ngủ lại, càng không từng có cùng nam nhân qua lại. Kia, nàng mang thai như thế nào? Nàng thật sự là không nghĩ ra, vậy tại sao có cục cưng chạy vào trong bụng của nàng? Chuyện này cũng quá thần kỳ đi. Được rồi, chuyện tới nước này, có truy cứu cũng không được gì. Không có cũng được, vừa rồi nàng đã có quyết định sẽ sinh Bảo Bối, bây giờ muốn đổi ý tựa hồ cũng không khả năng. Tử Tô khẽ cắn môi quyết tâm, quyết định đem này Bảo Bối không biết lai lịch, lại không biết như thế nào chạy vào trong bụng của nàng sinh nó ra đời. Cũng may, phòng trọ chỉ có một mình nàng thuê. Cũng may, cha mẹ nàng đang ở rất xa. Cũng may, nàng một năm chỉ về nhà một lần, mà nàng cũng vừa mới trong nhà trở về không lâu. Kỳ quái là, từ sau khi nàng mang thai, nàng không hề phát mộng xuân, ngược lại thường xuyên mơ thấy một tiểu bảo bảo đáng yêu, thân mình lóe sáng, mắt đen thật to tròn tròn, hai chân ngắn nhỏ đi đi lại lại trước mặt của nàng, cái miệng nhỏ nhắn oa oa kêu nàng mẫu hậu. Làm cho nàng thường xuyên ở trong mộng vui mừng khôn xiết, trong lòng càng lúc càng thích tiểu bảo bảo đáng yêu này, tự nhiên cũng càng quyết tâm sinh nó ra đời. Từ khi nàng mang thai, nàng lượng cơm ăn tăng nhiều, một người có thể ăn phần thức ăn của hai người, hơn nữa một ngày còn muốn ăn đến bốn năm lần, chỉ cần cóì liền ăn thứ đó, nhìn thấy cái gì cũng muốn ăn. Nhưng mà nàng càng ăn thì càng cảm thấy mình không hề mập ra, nhưng có bụng nàng thì càng ngày càng lớn.
Ba tháng sau, nàng đến bệnh viện kiểm tra thai lần đầu tiên. Bước vào, tìm bác sĩ. Tiếp nàng không phải là bác sĩ trước kia, mà là một người khác. “Di, ngươi mới mang thai ba tháng, nhưng sao ta thấy giống như đã bảy tháng.” Bác sĩ sờ tới sờ lui trên bụng của nàng, ngạc nhiên vạn phần.
Tử Tô hướng lên trời trợn trắng mắt, bà ta hỏi nàng, nàng làm sao biết a? Nàng vẫn là lần đầu tiên mang thai, nếu là biết mới thật kì quái. Kết quả, vẻ mặt ngạc nhiên của nàng đã làm bà bác sĩ nghiêm túc vội vã đưa nàng vào phòng siêu âm, sợ nàng mang thai không phải cục cưng, mà là một vật gì đó. Lúc này, Tử Tô sợ hãi, trong lòng nàng bất an, chỉ là mang thai cục cưng thôi mà, có cần phải náo loạn như vậy không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook