Rời Xa Giáo Thảo Cố Chấp
-
Chương 6
"Nè lớp trưởng, cậu có cảm thấy chuyện này có chút gì đó liên quan đến tâm linh không? Rõ ràng ở ngoài hành lang tối đen như mực, đã vậy bình thường chìa khoá của phòng học không có ai giữ..."
Giọng nói của Đường Viễn gấp gáp, thấp giọng nói: "Có khi nào, nữ quỷ đó cũng yêu thích Tạ Bệnh Miễn, thế nên mới cố tình làm vậy với hai tên lớp hai kia."
Càng nghĩ càng thấy hợp lý, Đường Viễn cũng bị chính lời nói của mình dọa sợ, lưng cũng tự động nổi lên một trận da gà ớn lạnh.
"Cũng có thể." Hạ Thanh Từ nhìn Đường Viễn sợ sệt, dừng lại một chút rồi mới nói tiếp:" Nói không chừng, nữ quỷ đó đang ngồi ở chỗ của tớ, lại bị người khác quấy rầy, vì thế mà mới nhốt họ lại trong phòng học."
Đúng lúc đó có một cơn gió thổi qua, Đường Viễn trợn tròn mắt, mặt thì tỏ vẻ như không tin, nhưng biểu cảm lại thể hiện rỏ ràng rằng "Tớ thật sự tin điều này"
Khoé môi Hạ Thanh Từ nhếch lên, trong mắt thoáng chút ý cười, không để ý Đường Viễn đang huyên thuyên bên tai mình, cậu tiếp tục đọc sách.
"Lớp trường nè, có phải là cậu cố ý hù tớ không, nhưng mà sao tớ cứ có cảm giác sau lưng mình lạnh lạnh ấy, có khi nào cô nữ quỷ đó đang đứng nhìn tớ không?"
Sắp tới giờ vào học, nhìn thấy thầy Trương bước vào, Đường Viễn cũng không nói nữa.
Thầy Trương cũng là chủ nhiệm lớp của họ, đồng thời cũng là thầy dạy môn Số học.
Thầy Trương cầm trên tay mình một xấp bài kiểm tra, đặt chén trà ấm lên bàn, sau đó dùng thước sắt gõ gõ, cả phòng học yên tĩnh lại.
"Bây giờ sẽ công bố điểm của bài kiểm tra tuần trước, Hạ Thanh Từ, em lên đọc điểm cho các bạn nghe đi."
"Đợt kiểm tra này điểm số của cả lớp không quá tốt, điểm trung bình so với lớp mười bốn cũng không cao hơn bao nhiêu, nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ bị bọn họ vượt mặt, tuy nhiên may mắn thay lớp mình là lớp mười lăm..."
"Ngày nào cũng nói mấy câu như vậy, lớp mười bốn có vượt qua chúng ta được lần nào đâu." Đường Viễn nhỏ giọng lẩm bẩm trong miệng, "Điểm trung bình của lớp ta bị chênh lệch nhiều chẳng phải do mấy người ngồi ở hàng sau sao."
Hạ Thanh Từ đứng trên bục giảng, dùng hai đầu ngón tay lật trang giấy mỏng có in điểm của họ,
Tên của cậu ở ngay hàng đầu tiên.
"Hạ Thanh Từ, tổng điểm 716, hạng một, nhất khối."
"Diệp Kỳ, tổng điểm 712, hạng hai, nhì khối."
"Vu Uyển, tổng điểm 710, hạng ba, hạng tư khối."
....
"Tạ Bệnh Miễn, tổng điểm 9, hạng bốn mươi lăm, đứng thứ 800 toàn khối."
Giọng của Hạ Thanh Từ đều đều không có cảm xúc.
Đọc xong tên của người cuối cùng, Hạ Thanh Từ thả phiếu điểm xuống, quay về chỗ ngồi của mình.
"Cũng vì Tạ Bệnh Miễn mà lúc nào điểm trung bình của lớp mình cũng bị thấp hơn kỳ vọng." Đường Viễn không nói nên lời: "Tớ nghĩ là thầy Trương nên chú ý đến họ nhiều hơn, có như vậy thì mới không còn ai thi được một chữ số."
"Ngày nào cũng chơi chơi đùa đùa trong mấy nhóm nhạc."
Hạ Thanh Từ không quan tâm đến người khác, cậu cầm lấy bài thi của mình, môn toán được 145 điểm, cậu liếc nhìn một cái, phát hiện điểm toán của Diệp Kỳ cao hơn mình.
Cậu ta được 149 điểm.
"Không phải Tạ Bệnh Miễn nên học hỏi Diệp Kỳ sao, bọn họ chơi chung một nhóm mà, nhìn người ta kìa, cậu ta ngủ cả ngày mà lại có thể thi được điểm cao như thế, đúng là thiên tài mà."
"Quả thật cậu ấy rất đỉnh." Hiếm khi Hạ Thanh Từ mới đánh giá người khác một câu.
Mọi khi lên lớp đều chỉ có một mình Đường Viễn nói, hiếm lắm cậu mới trả lời hai ba câu, thầy Trương nhìn thấy họ rù rì rù rì, nhanh tay ném một viên phấn đến.
Trúng phóc vào giữa trán của Hạ Thanh Từ, cậu sờ sờ trán, cảm thấy hơi hơi đau, Đường Viễn ở bên cạnh nằm nhoài trên bàn, cả hai như ngầm hiểu không ai nói tiếng nào.
Ở hàng cuối cùng, Mạnh Phi Du cầm bài thi của mình, sau đó nhìn sang Diệp Kỳ đang ngủ bên cạnh, xem điểm của cậu ra, lại nhìn điểm của mình và anh hai.
Không thể không cảm thán một câu, thì ra giữa người với nhau cũng có thể có sự chênh lệch lớn như vậy.
Tiết cuối cùng là tiết thể dục, vừa hết giờ, Mạnh Phi Du ngay lập tức gọi Diệp Kỳ dậy.
"Tiểu Kỳ, dậy đi, chúng ta đến phòng thể chất."
Lớp họ có tiết thể dục vào thứ sáu, cũng là tiết cuối cùng của tuần, học xong sẽ được nghỉ ngay lập tức.
Tuy rằng chỉ có thể nghỉ hai ngày, nhưng đối với họ mà nói thì đây cũng là điều đáng mừng, vì lịch học của cấp ba rất dày đặc.
Đầu giờ, tiết học này bao gồm đếm số điểm danh và chạy khởi động hai vòng, trừ những lúc có bài kiểm tra thể chất thì thời gian còn lại học sinh được hoạt động tự do.
Hôm nay, giáo viên thể dục đến sân luyện tập sớm sau đó yêu cầu họ làm bài kiểm tra thể chất.
Hạ Thanh Từ phải gọi thêm hai người khác để phụ mình di chuyển dụng cụ và tấm đệm bọt biển ra bên ngoài, vì những món đồ này đều ở trong phòng thiết bị, cách sân luyện tập một khoảng.
"Diệp Kỳ, Dư Tiểu Phi, Đường Viễn, ba người các cậu đi cùng tớ đến phòng thiết bị."
Cậu chỉ là thuận miệng nói ra vài tên, trong đám người Tạ Bệnh Miễn đưa mắt nhìn cậu, lười biếng hỏi: "Lớp trưởng, tôi đi cùng mọi người được không?"
"Tuỳ cậu", Hạ Thanh Từ hơi dừng lại, tay cầm chìa khoá của phòng thiết bị, sau đó nói tiếp: "Nhớ tên ai thì tôi đọc, nhiều người đi càng tốt."
Phòng thiết bị cách sân luyện tập một khoảng, khi họ rời khỏi sân thì Tạ Bệnh Miễn vẫn đi theo sau, cậu đi phía trước, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của người khác từ phía sau.
"Lớp trưởng, từ đây đến phòng thiết bị cũng không xa lắm, mà phía sau là canteen, tụi tớ có thể đến đó mua ít đồ được không"
"Chỉ tốn có hai phút thôi, sẽ không làm lỡ thời gian đâu."
Hạ Thanh Từ nhìn đồng hồ, nói: "Được", nghe câu trả lời từ cậu, hai người họ liền chạy nhanh như khói, cả Đường Viễn cũng đi theo.
"Lớp trưởng, cậu uống cái gì, tớ mua cho."
"Nước lạnh."
Đường Viễn giơ tay tạo thành chữ OK, sau đó cũng vội vàng chạy đi, trước khi đi cũng không quên nói một câu: "Tụi tớ sẽ trở lại ngay."
Cuối cùng chỉ còn lại cậu và Tạ Bệnh Miễn, cả hai cùng đi đến phòng thiết bị cách đây không xa.
Hạ Thanh Từ dùng chìa khóa mở cửa phòng, sau đó bước vào trong di chuyển một vài dụng cụ ra chỗ khác.
Khi tay cậu chạm đến miếng đệm bọt biển, đầu ngón tay bị mất lực.
Ngay lập tức một bóng đen ập xuống ngay bên cạnh cậu, bàn tay trắng lạnh của Tạ Bệnh Miễn kéo tấm đệm từ phía trên ra.
Đầu ngón tay của Hạ Thanh Từ chạm phải tay của Tạ Bệnh Miễn, cậu ngay lập tức dời bàn tay sang chỗ khác.
Sau đó cùng Tạ Bệnh Miễn khiêng tấm nệm để trên mặt đất.
Mấy người kia vẫn chưa trở về, Hạ Thanh Từ buông tay ra khỏi tấm bọt biển, cũng không quan tâm đến Tạ Bệnh Miễn nữa, phía sau lưng cậu truyền đến giọng nói lười biếng của cậu ta.
"Lớp trưởng, sao cậu không cảm ơn tôi nhỉ."
Hạ Thanh Từ nghe vậy cũng "Cảm ơn" một tiếng, điệu bộ không có cảm xúc gì.
Dù sao tiếng cảm ơn này cũng không làm cậu kiệt sức được.
"Tôi muốn cậu nói cảm ơn, cậu cứ nói cảm ơn là được, nếu cậu thấy không cần thiết thì khỏi làm." Tạ Bệnh Miễn dựa vào một bên của kệ sách, nhìn thiếu niên đang bận rộn trước mặt mình: "Mấy món đó có thể chờ họ về rồi đem ra ngoài sau."
Hạ Thanh Từ "Ừ" một tiếng, sau đó tiếp tục công việc của mình, cậu dọn dẹp thiết bị sang chỗ khác, có như vậy thì lúc họ về mới có thể trực tiếp khiêng ra ngoài, sẽ tiết kiệm được không ít thời gian.
"Lớp trưởng, cậu có đang nghe tôi nói chuyện không?" Tạ Bệnh Miễn nhìn thẳng vào mặt của thiếu niên đối diện, ba mặt một lời: "Cậu đối xử với mấy người khác đều như vậy à?"
Nghe đối phương nói, Hạ Thanh Từ thấy như có thêm mấy con ong bay vòng vòng xung quanh tai mình, dù thế cậu vẫn chậm rãi đặt những thiết bị trên tay xuống đất, không nhanh không chậm trả lời lại: "Nếu cậu thấy phiền thì có thể đi về trước."
Còn về việc cậu có hay đối xử với người khác như vậy hay không, Hạ Thanh Từ thấy bản thân cậu không cần phải trả lời câu hỏi này, cậu sẽ chỉ trả lời những câu hỏi nào quan trọng.
"Tôi cũng có nói là thấy phiền đâu." Tạ Bệnh Miễn lười biếng giúp cậu nâng mấy dụng cụ thiết bị lên, sức lực của cậu ta lớn, nên cũng dễ dàng lấy đi thiết bị từ trong tay Hạ Thanh Từ, sau đó đặt xuống mặt đất.
"Những người khác hầu như ai cũng đến đây dọn dẹp qua loa mấy dụng cụ này rồi sau rời đi ngay, còn bây giờ, cậu không chỉ dọn sạch mà còn sắp xếp vị trí cho chúng ngay ngắn hơn, cậu cũng chân thành quá đó."
Khóe môi của Hạ Thanh Từ ngay lập tức nhếch lên, hơi thở lạnh đi, nhưng cậu không hề có ý định sẽ đôi co với Tạ Bệnh Miễn, cứ im lặng rồi sau đó không để ý cậu ta nữa.
Trong không khí truyền đến tiếng ma sát của kim loại, Hạ Thanh Từ ngước mắt lên nhìn, thấy có vài tia lửa nhỏ tóe lên, Tạ Bệnh Miễn đã ra ngoài.
Lúc này, mấy người bọn họ đã quay trở về, trong tay ai cũng cầm mấy chai nước.
Đường Viễn cho cậu một chai nước lạnh: "Chúng ta có thể phải di chuyển 2 lần, lớp trưởng, cậu đem mấy món đồ này ra đây trước nhé, để lúc quay lại dễ lấy hơn."
Vài người còn lại đang thảo luận xem nâng mấy dụng cụ này như nào, thì thấy Tạ Bệnh Miễn đang trở về, ngay lập tức trong không khí thoang thoảng mùi thuốc lá.
"Để lớp trưởng cầm mấy chai nước này đi, những người còn lại cùng nhau mang dụng cụ ra ngoài."
Nghe Tạ Bệnh Miễn nói như vậy, những nam sinh khác cảm thấy xấu hổ, họ cũng nhìn thấy Hạ Thanh Từ đã sắp xếp xong từ trước, nên cũng không nói được gì.
"OK nghe theo anh hai."
Cứ như vậy, Hạ Thanh Từ được sắp xếp cho một nhiệm vụ nhỏ.
Cậu nhìn những nam sinh khác đang nâng thiết bị, tiến độ cũng được xem như là sắp hoàn thành.
Một tay cậu cầm nước, tay còn lại khóa cửa.
Khi bọn họ đến sân thể dục, thầy giáo đã cho phân nhóm cho mọi người, chỉ còn lại nhóm bọn họ, thầy cũng mau mau lẹ lẹ chia đều.
"Hai người một nhóm, trước tiên gập người, sau đó là chống đẩy - hít đất, cả nam và nữ đều làm cùng một lúc."
Ngay lập tức bên dưới truyền đến tiếng rên than vãn, bình thường những tiết học trước đều là mỗi người một nơi tự làm, nay thầy lại muốn mọi người cùng chung một chỗ.
Nghe thầy nói hai người một nhóm, cảm thấy có điềm không lành, cậu nhìn người bên cạnh, sau đó không hề do dự mà đi thẳng đến chỗ của Đường Viễn
"Ủa, lớp trưởng, cậu đến đây làm gì vậy?"
Vẻ mặt của Đường Nguyên ù ù cạc cạc không hiểu chuyện gì, tay theo đó mà cầm chặt chai nước của mình, gãi gãi đầu nói: "Thầy nói hai người một nhóm, vừa gập người vừa hít đất.
Lớp trưởng à, tớ dở nhất là việc hít đất đó, còn không thể hít được một cái nữa."
"Không sao." Hạ Thanh Từ nói, dù sao đây cũng chỉ là một buổi kiểm tra thể lực nhỏ, sẽ không tính vào thành tích cuối năm.
"Hai cậu làm thành một nhóm đi." Thầy thể dục vừa chỉ tay về hướng họ vừa nói, Hạ Thanh Từ nhẹ nhàng thở phào một hơi.
"Khoan đã, chờ một chút." Thầy thể dục xem danh sách trong tay mình, sau đó nhìn nhìn, rồi dùng tay chỉ chỉ về hướng khác nói: "Em, đi lại tạo thành một nhóm với cậu bạn nhỏ con đó, cân nặng của hai em xêm xêm nhau nên sẽ thích hợp hơn."
Sau đó thầy nói với Hạ Thanh Từ: "Còn em thì tạo nhóm với bạn đứng phía sau đó đi."
Cậu bạn đứng phía sau, khỏi nói thì Hạ Thanh Từ cũng biết đó là ai.
Đường Viễn thấy sự sắp xếp này cũng không có vấn đề gì, nhưng nhìn sắc mặt của lớp trưởng, trong nháy mắt đã thay đổi, còn có chút hơi xấu hổ.
"Lớp trưởng, nếu không thì để tớ nói lại với thầy..."
Còn chưa nói dứt câu, Đường Viễn cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình chằm chằm, quay đầu thì phát hiện là Tạ Bệnh Miễn, lời đến miệng cũng không thốt lên được.
"Lớp trưởng, cậu cố lên nha, tập xong tớ chạy qua tìm cậu liền."
Đường Viễn nói xong thì co giò chạy tít mù.
"Chuẩn bị bắt đầu, mọi người vào vị trí, nằm ngửa mặt lên trời."
Động tác gập người này, một người nằm, người còn lại ngồi phía dưới giữ chặt mắt cá chân của người kia, ngăn cho chân của đối phương không nhúc nhích sang chỗ khác.
Tạ Bệnh Miễn tìm đại một chỗ nào đó, lười biếng hỏi: "Lớp trưởng, giờ tớ làm trước hay cậu làm trước?"
Hạ Thanh Từ nhìn người trước mặt mình, ngẩn người ra một chút, sau đó cũng dần dần chấp nhận với việc sẽ không có ai muốn đổi người với cậu.
Nhiều người muốn tiếp cận Tạ Bệnh Miễn, nhưng đồng thời cũng có nhiều người không dám lại gần cậu ta.
Hạ Thanh Từ tỉnh táo lại, từ từ đi về phía của Tạ Bệnh Miễn, làm nhanh để còn kết thúc, vì cậu không muốn chung một nhóm với người này.
"Tôi làm trước." Nói xong, Hạ Thanh Từ nằm lên tấm bọt biển.
Hai tay cậu để sau đầu, Hạ Thanh Từ cũng cảm nhận được mắt cá chân của mình bị người đó giữ chặt, cảm giác nóng bỏng ngay lập tức truyền từ làn da lên phía trên, ngay tức khắc cậu cảm thấy không thoải mái, cố gắng khiến tâm trí quên đi chuyện này, nhưng mắt cá chân vẫn vô thức theo bản năng mà né tránh.
Tạ Bệnh Miễn dùng tay ấn giữ mắt cá chân của Hạ Thanh Từ, làn da của đối phương trắng nõn, đã vậy bắp chân còn nằm trên tấm bọt biển sẫm màu, trong phút chốc nhìn cậu ta như một quả cầu tuyết.
Mái tóc đen của người trước mặt đã hơi dài ra, khi gập người lại, áo đồng phục cũng theo đó mà bị xốc lên, vòng eo thon gọn thấp thoáng ẩn hiện như trêu người, giống như một con cá đang căng người co quắp lại, đường cong ấy nhấp nhô lên xuống theo mỗi một động tác.
Môi đỏ mọng hé mở, Hạ Thanh Từ cảm nhận được bàn tay của đối phương đang ngày càng ấn giữ mạnh hơn, cậu nhíu mày, hơi đau đau, nói.
"Tạ Bệnh Miễn.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook