Quay trở lại một tiếng trước.

"Nhị ca, cậu không sợ bọn họ phát rồ sao?"

Mạnh Phi Du do dự không nói nên lời, hắn thấy bài đăng của Nhị ca, Nhị ca trực tiếp xin Kỷ Nguyện quyền truy cập quản trị viên và đổi toàn bộ diễn đàn ẩn danh thành tên thật.

"Rồ cái gì? Không hâm mộ tôi nữa?" Trong mắt Tạ Bệnh Miễn hiện lên ý cười, khóe môi nhếch lên: "Vậy thì tôi cảm ơn."

Giọng nói nhẹ nhàng, thanh tao.

"Tôi quan tâm họ thích cái gì à?"

Đám Giang Dã có thể sẽ duy trì hình ảnh thần tượng gì đó, nhưng Tạ Bệnh Miễn thì không. Hắn chưa bao giờ quan tâm có ai hâm mộ hay yêu thích gì mình, đó không phải là việc của hắn.

Đây cũng có thể là nguyên nhân, những người thích Tạ Bệnh Miễn đều rất điên cuồng.

Bọn họ điên rồi, Nhị ca so với họ còn điên hơn, nếu không vui liền trực tiếp đổi diễn đàn ẩn danh thành tên thật, phỏng chừng đã ép điên hắn rồi.

Dù sao cũng là diễn đàn ẩn danh, rất nhiều người dựa vào lớp bảo vệ đó mà ăn nói rất quá đáng, và họ cũng đã làm rất nhiều điều quá khích.

Làm như vậy chẳng khác nào khuấy đục cả vũng nước, để bọn chúng cấu xé lẫn nhau.

"Liệu họ có cùng nhau nhắm vào lớp trưởng... Dù sao, tên thật bị công khai cũng là vì lớp trưởng."

"Thử xem." Tạ Bệnh Miễn cười cười, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

"Đều là một đám ngu mất não, để Kỷ Nguyện xử lý, cậu ta giỏi nói chuyện nhất."

Thấy Nhị ca sắp lên cơn động kinh, Mạnh Phi Du không nói gì, dùng điện thoại nhắn cho Kỷ Nguyện một tin.

Diễn đàn trường Tam Trung.

Sau khi bài đăng của X được đăng lên, mức độ phổ biến ngay lập tức tăng lên top 1. Có rất nhiều bình luận trái nhau bên dưới, và phần ẩn danh ban đầu thậm chí còn sôi nổi hơn.

Các bài đăng về Tạ Bệnh Miễn đã bị xóa nhưng vẫn còn các chủ đề khác, mặc dù không phải là Tạ Bệnh Miễn nhưng đều liên quan đến Tạ Bệnh Miễn.

Ví dụ như XXX viết thư tình cho Tạ Bệnh Miễn, cũng không nhìn xem mình trông thế nào, không có gương thì tiểu một bãi ra mà soi.

Sau khi công khai tên thật, mọi người mới phát hiện người tung tin chính là bạn thân thời đi học của XXX. Bình thường nhìn có vẻ quan hệ của hai người rất tốt, nhưng trên thực tế, một trong hai lại thường xuyên chế nhạo đối phương trên diễn đàn.


Ví dụ khác, một bạn lớp XX nào đó thường xuyên bình luận ác ý trên diễn đàn, động ai cũng nguyền rủa ra đường bị đâm chết, thực ra là nam sinh rất nổi trong lớp nào đó, còn là lớp trưởng. Cậu ta thường có tinh thần trách nhiệm cao và thân thiện với các bạn cùng lớp, rất được hoan nghênh.

Lột mặt nạ xuống, bình thường trong lớp XX đối xử rất tốt với mọi người nhưng lại chửi bới khắp diễn đàn. Khi tin tức truyền ra, cơ bản những người có quan hệ tốt với XX đều bắt đầu rùng mình.

Đối với những người chưa làm gì, chưa nói gì thì cho dù có dùng tên thật trên các diễn đàn ẩn danh cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Những người có thế lực đã làm điều xấu, nói nhiều lời quá đáng, mặt tối trong lòng họ đã dần lộ ra, về cơ bản bộ mặt thật đã được phơi bày trước bàn dân thiên hạ.

Bên trên đã trở thành một mớ hỗn độn, rất nhiều người bàng quang, hả hê đứng ở ngoài mà xem kịch. So với việc Tạ Bệnh Miễn công khai danh tính diễn đàn vì bảo vệ ai đó, thì họ hứng thú nhất cử nhất động của mấy người hai mặt kia hơn.

Con chó của Schrödinger: Tạ Bệnh Miễn cuối cùng cũng làm việc như một con người

Klay vì lam: Ước chừng cái này còn đào bới dài dài, mấy con giòi có lẽ phải tìm một chỗ trú mới

Thoát fan Tạ Bệnh Miễn: Tạ Bệnh Miễn thực sự dám... Nhị ca sao có thể lại thích một tên như vậy, tôi phải đổi idol.

Chăm chỉ học tập: Mắt nhìn của lầu trên có vấn đề gì không? Cậu xứng với cọng lông mi của học bá? Cậu ấy là người xếp nhất trong mỗi kì thi đấy. Nhìn lại thành tích của mình chưa?

Người qua đường A: Filter nam thần hỏng rồi

Nightingable: Những người nguyền rủa học bá sao không lên tiếng đi, cười ***! Trước đây không phải đều thích nhảy nhót trên diễn đàn sao?

A Fried Chicken: Chột dạ chưa... Nói thêm một câu học bá không tốt, phỏng chừng bọn họ khỏi cần đến trường nữa

Vật lý khó quá: Mẹ kiếp, chiêu này đơn giản mà thô bạo, Tạ Bệnh Miễn đúng là Tạ Bệnh Miễn... làm tốt lắm.

*

Hạ Thanh Từ không biết Tạ Bệnh Miễn muốn làm cái gì, cậu quay người liếc mắt nhìn lại thì thấy Tạ Bệnh Miễn đi về phía tòa nhà của hội học sinh.

"Lớp trưởng, cậu muốn biết Nhị ca đang làm cái gì không?"

Hạ Thanh Từ thu hồi ánh mắt: "Không."

"Nhị ca đi tìm Kỷ Nguyện." Diệp Kỳ trực tiếp nói: "Vừa rồi Nhị ca tìm cậu, rất lo cho cậu, may là cậu không có chuyện gì."

"Ừ." Mạnh Phi Du ngắt lời: "Nếu nhị ca biết cậu quan tâm cậu ấy, nhất định rất vui."

Tuy rằng không thể hiện ra, nhưng nhất định lòng hắn đã nở cả một vườn hoa.


Chỗ nào biểu hiện cậu quan tâm Tạ Bệnh Miễn? Hạ Thanh Từ bình tĩnh nói: "Tôi không quan tâm đến cậu ta."

Mạnh Phi Du tinh nghịch cười cười: "Lớp trưởng, trước đây cậu sẽ không thèm quay đầu lại, hôm nay cậu quay đầu, chính là tìm Nhị ca."

"Nhị ca hôm nay tâm tình không tốt, khả năng là đi đánh nhau." Mạnh Phi Du nói: "Chuyện lần này cũng không dễ dàng kết thúc như vậy, ai nhốt cậu nhất định là trốn không thoát."

"Tôi có thể tự mình giải quyết." Hạ Thanh Từ nói.

Trên thực tế, cậu vẫn không biết là ai đã nhốt mình, muốn điều tra sẽ rất tốn thời gian và công sức, nhưng Tạ Bệnh Miễn thì lại khác.

Hạ Thanh Từ nghĩ vậy, những gì cậu trải qua cũng là do Tạ Bệnh Miễn, và Tạ Bệnh Miễn giúp cậu giải quyết đó là lẽ đương nhiên.

Vì thế cậu cũng chẳng nói thêm gì nữa.

Hạ Thanh Từ tính tình trầm lặng nên hai người bọn họ có nói nhiều cũng không sợ Hạ Thanh Từ đi nói lung tung. Diệp Kỳ trấn an:

"Lớp trưởng, cậu có thể giao cho Nhị ca, dù sao cậu ấy cũng là người gây ra phiền phức." Diệp Kỳ nói: "Bất quá cậu ấy cũng thấy đụng đến đám người kia rất phiền."

"Dù sao, đối với Nhị ca được người ta thích chính là gánh nặng. Cậu ấy chơi trong ban nhạc không phải là để nổi tiếng."

Hạ Thanh Từ "Ồ" một tiếng: "Vậy vì cái gì?"

"Bởi vì yêu thích." Diệp Kỳ cười: "Nhị ca không quá hứng thú với bất cứ thứ gì. Đừng nhìn bề ngoài cậu ấy như thế, thực ra một khi đã quan tâm cái gì rồi, cậu ấy thực sự rất nghiêm túc."

"Đúng đúng." Mạnh Phi Du phụ họa một tiếng: "Nhị ca chưa từng thích ai, mà đã thích rồi thì nhất định một lòng một dạ."

Trong lòng hai người thật ra đều không nghĩ như vậy, nhưng đối với Hạ Thanh Từ, đương nhiên là cố gắng hết sức nói tốt cho Nhị ca.

Hạ Thanh Từ tự mình đi trước, Tạ Bệnh Miễn làm gì thì đó là việc của hắn. Hai người nào đó cứ vo ve bên tai cậu mãi không thôi, nhất quyết phải đưa cậu về nhà cho bằng được.

"Lớp trưởng, chúng tôi sẽ không vào nhà cậu đâu, chỉ cần nhìn cậu bình an vô sự về tới nhà là được, nếu không sẽ không yên tâm."

"Ừ." Diệp Kỳ đáp: "Chuyện hôm nay cũng đã xảy ra, trời cũng tối rồi, lỡ đâu lát nữa lại có người tới giở trò với cậu, đến lúc đó bọn tôi chưa chắc đã có thể tìm được cậu."

Hạ Thanh Từ suy nghĩ một chút, một mình cậu không thể nói lại với hai cái người này, hơn nữa hai người này ăn nói rất giỏi nên cậu chỉ có nức im lặng.


Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du nói được làm được, họ chỉ đưa Hạ Thanh Từ về tới cổng tiểu khu.

"Lớp trưởng, khu nhà cậu tương đối yên tĩnh và mát mẻ." Diệp Kỳ nói: "Lần sau lại đến chơi, bọn tôi đi trước."

"Ngày mai gặp, lớp trưởng."

"Mai gặp."

Hạ Thanh Từ nhìn bóng người đi xa, cậu quay người, men theo ánh đèn đường về nhà, phát hiện cửa nhà vẫn khóa, ba cậu vẫn chưa về, có lẽ là đi mua đồ.

Hạ Thanh Từ dùng chìa khóa mở cửa, bật đèn trong phòng khách, đặt cặp sách lên ghế sofa, ngồi trên ghế một lúc, ba cậu muộn như vậy vẫn chưa về nên cậu vào phòng lấy điện thoại.

Có cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của ba xuất hiện bên trên.

Ba nói hôm nay ông ấy về muộn và ra ngoài mua ít đồ, bảo cậu đợi một lúc.

Còn có tin nhắn của bạn học khác, có bạn học trong lớp nhờ cậu kiểm tra đáp án, có tin nhắn Thẩm Ý gửi cho cậu, còn có tin nhắn của Tạ Bệnh Miễn.

Shen: Hôm nay cậu có bài kiểm tra không?

Shen: Cậu đang làm gì vậy?

Hạ Thanh Từ trả lời tin nhắn Thẩm Ý, nói cậu vừa về đến nhà, sau đó cầm chìa khóa và điện thoại ra ngoài. Ba cậu chắc là đến siêu thị gần đó, mà cậu lại không muốn ở nhà một mình.

Tạ Bệnh Miễn chỉ gửi cho Hạ Thanh Từ một tin nhắn, đó là ngay sau giờ học.

X: Cậu về nhà chưa?

Hạ Thanh Từ không trả lời, cậu giải quyết qua loa vài bạn học đến tìm cậu hỏi đáp án và đi một mạch đến siêu thị gần nhà.

Họ sống trong tiểu khu này cũng một khoảng thời gian dài, dân cư chủ yếu là người lớn tuổi. Hạ Thanh Từ trên đường đi cũng chạm mặt nhiều hàng xóm, đa số đều chào hỏi cậu.

"Tuế Tuế, tìm ba hả? Bác vừa thấy ông ấy ở siêu thị."

"Hôm nay được nghỉ hả cháu?"

Hạ Thanh Từ gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Không có nghỉ, ba có thể xách không hết đồ, con đi giúp."

Người hàng xóm cười hai tiếng, khen Hạ Thanh Từ hiểu chuyện, cầm tay đứa nhỏ đang thổi chong chóng dắt đi. Bé con dùng đôi mắt đen láy nhìn cậu, nũng nịu đi theo, ê a bắt chước giọng điệu của người lớn, hai tay mềm nhũn muốn vươn ra bắt lấy cậu.

"Linh tinh."

Hạ Thanh Từ trong mắt hiện lên ý cười, từ trong túi đồng phục tìm không thấy kẹo, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, nói một tiếng với hàng xóm rồi rời đi.

Siêu thị gần nhà không lớn, cũng không bán nhiều rau củ nhưng đủ để nấu mấy món đơn giản tại nhà, rẻ hơn nhiều so với đồ bán ở các siêu thị lớn như trung tâm thương mại. Siêu thị là do người dân phụ cận kinh doanh, cũng rất nhân văn, thỉnh thoảng ba cậu và ông chủ sẽ ở đây tán gẫu một lúc.


Khi Hạ Thanh Từ đến cửa siêu thị, cậu đã thấy ba mình từ xa, ba cậu dường như đang chọn miếng sườn trước quầy thịt, do dự một lúc rồi chọn miếng đắt tiền hơn.

Hạ Thanh Từ còn đang đứng ở cửa thì điện thoại di động vang lên, nhìn xuống, thì ra là Thẩm Ý gọi.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Ý gọi cho Hạ Thanh Từ, cậu nhìn ba đang lựa rau trong siêu thị, ba cũng không trốn được nên cậu ra cửa nghe điện thoại.

Điện thoại được kết nối, một giọng nói trầm trầm phát ra từ phía bên kia.

"Alo."

Hạ Thanh Từ đáp, nhưng không nói, đợi Thẩm Ý mở miệng.

"Cậu, có sao không?" Thẩm Ý hỏi, giọng trầm thấp truyền đến trong điện thoại, tựa hồ có chút lo lắng.

"Hôm nay tôi có một bài kiểm tra." Hạ Thanh Từ giải thích: "Tôi phải ở lại tự sửa mấy đáp án, vì vậy về nhà hơi muộn."

Hai người liên lạc qua điện thoại, bình thường Hạ Thanh Từ tan học sẽ trả lời tin nhắn Thẩm Ý, hôm nay cậu về quá muộn, mãi mới trả lời được.

Thẩm Ý nói "Ừm", "Tôi nghe nói, trường cậu xảy ra chuyện."

Chuyện gì? Hạ Thanh Từ cũng không biết, yên lặng chờ Thẩm Ý nói tiếp.

"Không có gì." Thẩm Ý suy nghĩ một chút rồi cũng không nói nữa, cậu chỉ nghe nói có liên quan đến Tạ Bệnh Miễn, cậu thật sự không muốn nhắc đến Tạ Bệnh Miễn với Hạ Thanh Từ.

Thẩm Ý: "Thực nghiệm xã hội của chúng tôi là ở trường tiểu học ngoại ô thành phố."

Thẩm Ý chỉ là tùy tiện tán gẫu, nghĩ đến cái gì cũng đều nói hết cho đối phương biết, sau khi nói như vậy, Hạ Thanh Từ có chút ngạc nhiên.

"Lớp bọn tôi cũng là một trường tiểu học ở ngoại ô." Hạ Thanh Từ dừng một chút: "Thứ năm này đi, cậu cũng vậy?"

Thật trùng hợp.

Thẩm Ý "ừm" một tiếng, thấp giọng hỏi: "Tôi có thể tìm cậu sao?"

Giọng vẫn nhàn nhạt như ngày nào, nhưng có vẻ vui hơn một chút.

Điều đó có gì mà không thể, lúc này Hạ Thanh Từ quên mất mình phải ở chung phòng với ai, cậu "ừm" một tiếng và đồng ý.

"Đương nhiên có thể."

_____

#Bly

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương