Rơi Vào Trái Tim Em
-
Chương 58:
Chu Phạm nhận khăn giấy từ Lương Thù Tuyển, chỉ lo vội vàng lau nước mắt, trong lúc bối rối không cẩn thận đụng phải ngón tay thon dài của anh.
Lương Thù Tuyển giống như không có cảm giác, ngồi trên băng ghế ở một góc tối của quán bi-a, thỉnh thoảng liếc nhìn cô vài lần.
"Ừm, tôi không có chuyện gì."
Chu Phạm lau khô nước mắt, vành mắt vì khóc mà đỏ lên. Giọng cô nặng nề, dự định đứng dậy: "Đi thôi, tôi tiếp tục dạy anh chơi bi-a."
Lương Thù Tuyển không nhúc nhích, ngay cả một chút ý tứ muốn đứng lên cũng không có, anh nói: "Hiện tại dạy tôi chơi bi-a quan trọng như vậy sao.”
"Không có sao." Chu Phạm nhìn anh, giọng nói nghe có vẻ yên tĩnh nhưng vẫn rất nặng nề: "Tôi cảm thấy rất quan trọng."
Lương Thù Tuyển thay đổi tư thế ngồi, thân hình lười biếng dựa vào vách tường phía sau ghế dài, trầm mặc vài giây, đột nhiên quay đầu liếc mắt nhìn Chu Phạm một cái, hỏi cô: " Cô muốn cùng tôi đi đua xe không?"
"I
Đầu ngón tay Chu Phạm cầm khăn giấy, suy nghĩ vài giây, nghiêng đầu nói với Lương Thù Tuyển: "Có mũ bảo hiểm thì tôi sẽ đi."
Lương Thù Tuyển đối mặt với ánh mắt cô, hướng ra ngoài giơ cằm lên: "Thật là chuyện đơn giản. Đi, đua xe đi.”
Chu Phạm đi theo Lương Thùy Tuyển về phía lối ra của quán bi-a, bỗng nhiên hỏi anh: "Vậy hôm nay anh không muốn học bi-a sao?"
Lương Thù Chọn dừng một vài giây, giọng nói lười biếng: "Bi-a có gì để học, đua xe mới kích thích." Anh liếc mắt nhìn Chu Phạm: "Cô không sợ chứ?"
Chu Phạm nghiêm túc lắc đầu: "Không sợ."
"Vậy là được rồi." Lương Thù Tuyển nói: "Đợi lát nữa sẽ làm cô sợ."
"Không!" Chu Phạm nói: "Tôi không sợ."
Tâm tình giảm đi, cô cũng không muốn im lặng ở lại, ngược lại Lương Thù Tuyển đề nghị cùng anh đi đua xe, Chu Phạm còn cảm thấy có chút hứng thú.
Đại khái bộ não con người ở trong trạng thái rất kích thích, có thể đem những chuyện đặc biệt phiền não kia ném ra sau đầu đi.
Trước khi ra khỏi quán bi-a, Lương Thù Tuyển đi chào hỏi chủ quán bi-a. Chu Phạm đứng ở cửa, nhìn hai người bọn họ nói chuyện, bỗng nhiên Trịnh Tử Kim từ nơi nào đi ra gia nhập cuộc đối thoại của bọn họ.
Chu Phạm liền bỏ qua tầm mắt, nhìn về phía bầu trời tối đen bên ngoài. Bởi vì quán bi-a ở trên tầng cao của tòa nhà, cô dễ dàng quan sát cảnh đêm thành phố Toại Nam.
Một lát sau, Lương Thù Tuyển gọi cô một tiếng: "Chu Phạm, đi thôi."
Chu Phạm thu hồi tầm mắt ngắm cảnh đêm, đi về phía Lương Thù Tuyển. Trịnh Tử Kim giống như là có chuyện gì đó chưa nói hết với Lương Thù Tuyển, trước khi đi còn muốn cầm thứ gì đó trên tay anh.
Cô cho rằng Lương Thù Tuyển sẽ cùng tay Trịnh Tử Kim chạm vào nhau, không ngờ Lương Thù Tuyển lại giơ tay lên, ném chìa khóa gì đó cho Trịnh Tử Kim: "Đừng đụng vào."
Trịnh Tử Kim khoa trương a một tiếng: "Tay cậu rất quý giá."
Lương Thù Tuyển đem chìa khóa ném cho Trịnh Tử Kim, đồng thời cũng ném cho anh ta một câu: "Đương nhiên là vàng quý." Nói xong, Lương Thù Tuyển liền cùng Chu Phạm đi ra khỏi phòng bi-a, đi về phía thang máy.
Trong thang máy không có ai, Chu Phạm đi trước nhấn nút tầng một, Lương Thù Tuyển từ phía sau cô đi tới, lười biếng ấn nút tầng hầm một: "Xe để ở tầng hầm."
Chu Phạm nghiêng đầu nhìn anh: " Anh thích sạch sẽ sao?"
Nói xong, Chu Phạm mới ý thức được Lương Thù Tuyển dựa vào cô rất gần. Khi cô nghiêng đầu nhìn anh, không cẩn thận liền đụng vào đôi mắt đen nhánh sắc bén của Lương Thù Tuyển.
"Cái gì sạch sẽ?" Thang máy chạy nhanh, Lương Thù Tuyển hỏi cô.
"A, chỉ là vừa rồi, anh không cho Trịnh Tử Kim chạm vào tay, tôi tưởng anh có tính sạch sẽ." Chu Phạm nói, thang máy vừa vặn chạy đến tầng một, hai người đi ra khỏi thang máy, Lương Thù Tuyển thanh âm truyền đến bên tai Chu Phạm: "Ai nói với cô đó là vì sạch sẽ?"
Chu Phạm đi theo Lương Thù Tuyển ở bãi đỗ xe, anh ấn điều khiển từ xa, cách đó mấy mét có một chiếc xe sáng lên.
Cô hỏi, " không phải, thì là gì."
Lương Thù Tuyển chỉ là lười biếng cười, không trực tiếp trả lời lời Chu Phạm. Đợi sau khi Chu Phạm ngồi lên ghế phụ, thanh âm của anh thản nhiên: "Không có gì, cũng không muốn để cho Trịnh Tử Kim đụng vào."
Bởi vì xe máy của Lương Thù Tuyển đậu trong gara ở nhà, anh liền lái xe về nhà trước, sau đó đi xe máy ra ngoài.
Trên đường về nhà, Chu Phạm hỏi anh: "Lương Thù Tuyển, đợi lát nữa đua xe, anh sẽ xem đường chứ?"
Lương Thù Tuyển cảm thấy buồn cười, anh liếc mắt nhìn cô: "Đua xe xem đường gì, toàn bộ đều dựa vào trực giác."
Chu Phạm: "Vậy trực giác gần đây của anh đều rất chuẩn chứ?"
"Điều đó không nhất thiết." Anh lái xe vào khu dân cư, nói: " Lúc tốt, lúc xấu."
Chu Phạm nhanh chóng nghiêng đầu nhìn hắn một cái, bỗng nhiên không muốn nói chuyện nữa.
Lương Thù Tuyển cúi đầu cười lơ đãng, Chu Phạm nghiêm túc nói: "Anh phải đảm bảo an toàn cho tôi."
"Yên tâm." Lương Thù Tuyển âm cuối kéo dài, giống như đang trêu chọc cô: "Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi khẳng định sẽ đặt cô lên hàng đầu.”
" Ý của tôi không phải vậy." Chu Phạm vội nói, "Cuộc sống của anh cũng rất quan trọng"
Lương Thù Tuyển lái xe vào gara, bãi đỗ xe ở đây sáng hơn bãi đỗ xe ở trung tâm thương mại bên ngoài rất nhiều. Chu Phạm có chút không thích ứng được với ánh sáng mà nhắm mắt lại một lúc sau cô mới mở ra, Lương Thù Tuyển đỗ xe, rút chìa khó ra nói: "Điều đó vẫn là quan trọng nhất của cậu."
Chu Phạm cho rằng Lương Thù Tuyển đang cùng cô ba hoa nhưng tâm tình quả thật bị anh chậm rãi được điều chỉnh tốt hơn, cô từ từ đi về phía anh.
Cô trả lời anh một cách đơn giản: " Từ khi nào, anh lại nói chuyện trở nên dễ nghe như
vậy."
Lương Thù Tuyển nhìn lại cô một cái, nói: "Dễ nghe sao? Nghiêm túc đấy."
Chu Phạm làm sao có thể tin được, liền chạm phải ánh mắt của anh, cô vươn tay ra: "Mũ bảo hiểm của tôi đâu?"
"Ở đây chờ tôi vài phút, tôi đi lấy." Lương Thù Tuyển nói.
Chu Phạm ừ một tiếng, nhìn Lương Thù Tuyển đi về phía thang máy, cô liền đứng ở vị trí bên cạnh bãi đỗ xe, thoải mái chờ anh trở về.
Lương Thù Tuyển quay lại sau 10 phút. Anh thay một bộ quần áo màu đen, mặt có vẻ lạnh lùng, cả người thoạt nhìn cao không thể chạm tới.
Chu Phạm xoa xoa đôi chân đang tê dại, chậm rãi đứng lên, giương mắt nhìn Lương Thù Tuyển, mi tâm nhẹ nhàng hạ xuống.
Người này thoạt nhìn, thật đúng là rất cuốn hút.
Lương Thù Tuyển đưa cho cô một cái mũ bảo hiểm màu trắng, Chu Phạm nhận lấy, thốt
ra một câu: "Anh chuẩn bị cho cô gái nào à? Hay là có một cô gái đội mũ bảo hiểm trong
nhà?"
Hỏi xong những lời này, Chu Phạm rất muốn cắn lưỡi tự sát, cô quản nhiều chuyện như vậy làm gì, Lương Thù Tuyển không cần cô quản.
Hôm nay anh chịu dẫn cô ra ngoài, đại khái cũng nhìn ra cô không vui, cho nên muốn làm cho cô vui vẻ một chút.
Chu Phạm thừa nhận Lương Thù Tuyển xử lý sự tình thật sự làm cho cô thoải mái. Anh nhìn thấy cô khóc nhưng không thẳng thắn hỏi vì sao mà là dùng một phương thức khác trực tiếp giải quyết tâm trạng không vui của cô.
Anh tôn trọng cô, tôn trọng sự không hài lòng của cô và cũng tôn trọng tâm trạng của cô.
"Không có ai." Lương Thù Tuyển trả lời: "Lương Thư Vi lần trước mua, kích thước không thích hợp, cô đội có lẽ vừa."
Chu Phạm nga một tiếng, Lương Thù Tuyển cầm chìa khóa xe, hướng phía trước ấn một cái: "Chỉ có chiếc xe kia."
Chu Phạm và Lương Thù Tuyển cùng nhau đi tới gần chiếc xe moto kia, là một chiếc xe moto thể thao màu đen.
Cô chưa từng ngồi loại xe trông to như vậy và cũng không biết lái. Chỉ cảm thấy chiếc xe này thoạt nhìn rất khó khống chế, cũng rất ngầu nhưng tất cả đều rất phụ hợp với khí chất của Lương Thù Tuyển.
Lương Thù Tuyển thoạt nhìn cũng là loại người không dễ khống chế, ừm, cũng rất ngầu.
Khu ngoại thành thành phố Toại Nam có một con đường không có người qua lại, độ dốc cũng lớn. Trước kia, khi tốt nghiệp lớp 12, Lương Thù Tuyển cùng mấy người bạn hay đến
đó.
Con người này không sợ nguy hiểm gì nếu như hôm nay là cùng bạn bè đi, anh nhất định phải đổi chỗ khác. Con đường kia anh đi đến quen rồi, cơ hồ tìm không được một chút
kích thích.
Nhưng bây giờ là mang theo Chu Phạm đi, Lương Thù Tuyển vẫn là lựa chọn con đường
kia.
Lúc Chu Phạm đội mũ bảo hiểm, Lương Thù Tuyển một chân dễ dàng vắt qua ngồi trên yên xe, một chân dài chống xuống đất nhìn Chu Phạm nửa ngày vẫn không di chuyển, anh phun ra hai chữ: "Lại đây."
Chu Phạm liền tự mình leo lên.
Độ dốc của gara khá lớn, Chu Phạm không dám ngồi trên xe moto ra khỏi gara, liền đội
mũ bảo hiểm tự mình đi lên dốc, xoay người liếc mắt nhìn Lương Thù Tuyển : "Tôi muốn
hoạt động trước."
Lương Thù Tuyển liếc mắt nhìn cô một cái, lưu loát đội mũ bảo hiểm màu đen vào, Chu Phạm liền không thấy rõ biểu tình của anh.
Chu Phạm đi ra khỏi gara, Lương Thù Tuyển rất nhanh lái xe moto ra ngoài.
Cô đứng ở cửa gara, âm thầm quan sát kỹ thuật lái xe của Lương Thù Tuyển như thế nào, cuối cùng kết luận: "Vẫn có thể."
Lương Thù Tuyển dừng xe trước mặt Chu Phạm, lúc Chu Phạm lên xe không có kinh nghiệm, cằm không cẩn thận cọ phải áo của Lương Thù Tuyển.
Vải quần áo của hắn là loại vải cotton, rất thoải mái ma sát với cằm của cô. Chu Phạm cọ
vài giây, máu trong người nhanh chóng dâng lên, mặt liền biến thành màu đỏ.
Lương Thù Tuyển ở phía trước nói: "Muốn tôi đỡ cô lên?"
Chu Phạm khô rát phun ra hai chữ: "Không cần." Một tay cô chống đằng sau xe, rất khó
khăn lên xe.
Lương Thù Tuyển hỏi cô: "Chu Phạm, cô xác định không nắm quần áo của tôi?"
Mặt Chu Phạm thật sự có chút nóng, nhưng miệng vẫn rất sắc bén: "Tại sao tôi phải
nắm.?"
Lương Thù Tuyển lười biếng hừ cười một tiếng.
Lúc chưa tới khu ngoại thành, Lương Thù Tuyển lái không nhanh, Chu Phạm ngồi ở phía sau, cũng căn bản không cần nắm quần áo của anh.
Con đường đi ra khu ngoại thành phong cảnh rất đẹp. Còn có sông, ban đêm hơi ẩm ướt
theo gió thổi vào mặt cô, mái tóc dài đen nhánh bay về phía sau, Chu Phạm cảm giác như được sống lại.
Trên đường là cây nhãn, gió thổi, ánh sáng lướt qua trước mắt đều trở nên mơ hồ.
Những cảnh đêm ở thành phố Toại Nam, Chu Phạm hình như đã xem qua hàng vạn lần,
nhưng lần này hình như đặc biệt bất đồng.
Đường đi phải giảm tốc hơi nhiều, bởi vì quán tính, Chu Phạm ngồi sau khó tránh khỏi
tiếp xúc với Lương Thù tuyển.
Chu Phạm phía trước muốn tận lực tránh, bởi vì cô lo lắng Lương Thù Tuyển sẽ để ý.
Nhưng một lát sau, cô lại nghĩ, đây cũng không phải cô có thể khống chế, dù sao hai người
ngồi cùng một chiếc xe, nghĩ đến đây, Chu Phạm cũng không tránh tiếp xúc với Lương Thù Tuyển nữa.
Sau khi không tránh nữa, cơ thể cô thoải mái hơn.
Đèn đường mờ nhạt kéo dài bóng xe moto, Chu Phạm chống tay ra sau xe có chút mệt
mỏi. Để thả lỏng, cô mím môi, đến gần lỗ tai Lương Thù Tuyển nói: "Tôi cảm thấy mình vẫn rất cần phải nắm lấy áo của anh."
Vài giây sau, Chu Phạm nghe được thanh âm của Lương Thù Tuyển, trong gió cuồng nhiệt
ban đêm vọng vào tai cô: "Được."
Nhưng Chu Phạm vẫn chần chờ vài giây, bởi vì ngoại trừ Chu Dự Gia ra, đây là lần đầu
tiên cô nắm lấy quần áo của nam nhân.
Khi cô nắm lấy áo của Lương Thù Tuyển, vẫn không thể tránh khỏi việc cô đụng phải tấm
lưng bằng phẳng mà mạnh mẽ của Lương Thù Tuyển.
Bàn tay của Chu Phạm nhỏ, vừa trắng vừa mềm, cùng làn da cứng rắn sau lưng Lương
Thù Tuyển rõ ràng trái ngược nhau.
Gió mãnh liệt gào thét thổi qua, tiếng nổ xe cũng to hơn, hai thanh âm hòa quyện với
nhau, tiếng tim Chu Phạm đập thì không vang lên như vậy.
Khi đến con đường ở khu vực ngoại thành, tốc độ của Lương Thù Tuyển tăng nhanh hơn
một chút, Chu Phạm hỏi anh: "Anh muốn tăng tốc?"
Xe moto thể thao một khi tăng tốc, gió thổi qua bên tai càng thêm cuồng liệt, không khí cũng mang theo một chút hung hăng.
Thanh âm Lương Thù Tuyển cũng theo đó vang lên: "Chu Phạm, cô sợ sao?"
Chu Phạm ở trong gương chiếu hậu nhìn thấy Lương Thù Tuyển đội mũ bảo hiểm, không
biết vì cái gì, lúc này cô nhìn thấy Lương Thù Tuyển, trái tim so với lúc trước đó đập nhanh hơn rất nhiều.
Cô không rõ nhịp tim của cô là bởi vì xe moto hay là bởi vì nguyên nhân khác, nhưng điều
duy nhất Chu Phạm rõ ràng chính là, hình như cô cũng không sợ hãi, cho dù xe chạy trên vách đá, hình như cô cũng không sợ.
"Tôi nói, tôi không sợ." Chu Phạm trả lời Lương Thù Tuyển.
"Vậy tăng tốc thêm chút nữa?" Lương Thù Tuyển hỏi cô.
Một trận cuồng phong thổi qua, Chu Phạm theo bản năng nghiêng về phía trước, cả
khuôn mặt không cẩn thận đụng vào lưng Lương Thù Tuyển. Khi đụng phải lưng anh,
Chu Phạm có chút không kịp phản ứng, bởi vì bản năng muốn tìm một trụ cột ổn định hơn, hai tay cô vây quanh thắt lưng Lương Thù Tuyển.
Đợi đến khi phản ứng lại, cả người Chu Phạm đều dán sát vào Lương Thù Tuyển, cô sửng
sốt, chuẩn bị buông tay.
Thanh âm Lương Thù Tuyển không biết vì sao trở nên rất nhạt nhẽo, nhưng vẫn mang
theo vẻ kiêu căng trước sau như một.
"Chu Phạm, đừng buông tay."
Chu Phạm chần chừ ôm eo anh: "Như vậy hình như rất không hay."
Lương Thù Tuyển nói: "Không có biện pháp, cô ôm tôi một lần đi. Lát nữa tốc độ xe sẽ rất
nhanh."
Chu Phạm nói tốt, tiếp tục ôm eo anh.
Qua một hồi tốc độ xe thật sự trở nên nhanh hơn, phong cảnh trước mắt cô trở nên
thoáng qua, lá cây khô vàng đều mang theo quầng sáng mông lung.
Hết thảy đều trở nên chớp nhoáng, vầng sáng mờ nhạt ngoan cố bao trùm trên người hai
người, Chu Phạm cảm giác lần đầu tiên cô vui vẻ như vậy.
Nhưng hạnh phúc hơn vẫn còn ở phía sau.
Cuối con đường này là một con dốc khá cao, Khi Chu Phạm biết được điều này, là một
phút trước khi xe tới đỉnh dốc.
Lương Thù Tuyển nói: " Con dốc này khá cao, cô có sợ không?"
Chu Phạm nói: "Tôi không sợ."
Lương Thù Tuyển ừ một tiếng. Tăng tốc, Chu Phạm cảm giác trái tim đều muốn nhảy ra,
cô lập tức nói với Lương Thù Tuyển: "Nhưng tôi có thể ôm anh chặt hơn một chút không?" Lương Thùy Tuyển: "Cái gì?"
Chu Phạm liền ôm chặt eo Lương Thù Tuyển, đem toàn bộ khuôn mặt dán lên lưng anh: "Được rồi." Lương Thù Tuyển hừ cười một tiếng, xe liền chạy xuống với tốc độ cao, một khắc kia, Chu Phạm cảm thấy đời này có thể có một lần trải nghiệm cảm giác mạnh hình như là một chuyện rất đáng nhớ.
Gió gào thét bên tai, trái tim như nhảy lên cổ cô. Bởi vì quán tính, Chu Phạm hoàn toàn áp
sát vào lưng Lương Thù Tuyển, cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh và hương vị
của
anh.
Ngày mùng 5 Tết mặt trăng vừa mọc, nhỏ bé treo trong đêm tối, đám mây đen che khuất
bóng trăng.
Chu Phạm chớp chớp mắt một cái, mặt trăng vẫn treo ở đó, nhưng cảnh ven đường đột
nhiên thay đổi một nơi khác.
Xe moto đang liều mạng lao xuống, mắt Chu Phạm cong lên.
Phía trước còn có một đoạn đường dốc rất dài, giọng điệu của cô đề cao: "Lương Thù
Tuyển, khi nào dạy tôi lái xe đi."
Lương Thù Tuyển giống như không có cảm giác, ngồi trên băng ghế ở một góc tối của quán bi-a, thỉnh thoảng liếc nhìn cô vài lần.
"Ừm, tôi không có chuyện gì."
Chu Phạm lau khô nước mắt, vành mắt vì khóc mà đỏ lên. Giọng cô nặng nề, dự định đứng dậy: "Đi thôi, tôi tiếp tục dạy anh chơi bi-a."
Lương Thù Tuyển không nhúc nhích, ngay cả một chút ý tứ muốn đứng lên cũng không có, anh nói: "Hiện tại dạy tôi chơi bi-a quan trọng như vậy sao.”
"Không có sao." Chu Phạm nhìn anh, giọng nói nghe có vẻ yên tĩnh nhưng vẫn rất nặng nề: "Tôi cảm thấy rất quan trọng."
Lương Thù Tuyển thay đổi tư thế ngồi, thân hình lười biếng dựa vào vách tường phía sau ghế dài, trầm mặc vài giây, đột nhiên quay đầu liếc mắt nhìn Chu Phạm một cái, hỏi cô: " Cô muốn cùng tôi đi đua xe không?"
"I
Đầu ngón tay Chu Phạm cầm khăn giấy, suy nghĩ vài giây, nghiêng đầu nói với Lương Thù Tuyển: "Có mũ bảo hiểm thì tôi sẽ đi."
Lương Thù Tuyển đối mặt với ánh mắt cô, hướng ra ngoài giơ cằm lên: "Thật là chuyện đơn giản. Đi, đua xe đi.”
Chu Phạm đi theo Lương Thùy Tuyển về phía lối ra của quán bi-a, bỗng nhiên hỏi anh: "Vậy hôm nay anh không muốn học bi-a sao?"
Lương Thù Chọn dừng một vài giây, giọng nói lười biếng: "Bi-a có gì để học, đua xe mới kích thích." Anh liếc mắt nhìn Chu Phạm: "Cô không sợ chứ?"
Chu Phạm nghiêm túc lắc đầu: "Không sợ."
"Vậy là được rồi." Lương Thù Tuyển nói: "Đợi lát nữa sẽ làm cô sợ."
"Không!" Chu Phạm nói: "Tôi không sợ."
Tâm tình giảm đi, cô cũng không muốn im lặng ở lại, ngược lại Lương Thù Tuyển đề nghị cùng anh đi đua xe, Chu Phạm còn cảm thấy có chút hứng thú.
Đại khái bộ não con người ở trong trạng thái rất kích thích, có thể đem những chuyện đặc biệt phiền não kia ném ra sau đầu đi.
Trước khi ra khỏi quán bi-a, Lương Thù Tuyển đi chào hỏi chủ quán bi-a. Chu Phạm đứng ở cửa, nhìn hai người bọn họ nói chuyện, bỗng nhiên Trịnh Tử Kim từ nơi nào đi ra gia nhập cuộc đối thoại của bọn họ.
Chu Phạm liền bỏ qua tầm mắt, nhìn về phía bầu trời tối đen bên ngoài. Bởi vì quán bi-a ở trên tầng cao của tòa nhà, cô dễ dàng quan sát cảnh đêm thành phố Toại Nam.
Một lát sau, Lương Thù Tuyển gọi cô một tiếng: "Chu Phạm, đi thôi."
Chu Phạm thu hồi tầm mắt ngắm cảnh đêm, đi về phía Lương Thù Tuyển. Trịnh Tử Kim giống như là có chuyện gì đó chưa nói hết với Lương Thù Tuyển, trước khi đi còn muốn cầm thứ gì đó trên tay anh.
Cô cho rằng Lương Thù Tuyển sẽ cùng tay Trịnh Tử Kim chạm vào nhau, không ngờ Lương Thù Tuyển lại giơ tay lên, ném chìa khóa gì đó cho Trịnh Tử Kim: "Đừng đụng vào."
Trịnh Tử Kim khoa trương a một tiếng: "Tay cậu rất quý giá."
Lương Thù Tuyển đem chìa khóa ném cho Trịnh Tử Kim, đồng thời cũng ném cho anh ta một câu: "Đương nhiên là vàng quý." Nói xong, Lương Thù Tuyển liền cùng Chu Phạm đi ra khỏi phòng bi-a, đi về phía thang máy.
Trong thang máy không có ai, Chu Phạm đi trước nhấn nút tầng một, Lương Thù Tuyển từ phía sau cô đi tới, lười biếng ấn nút tầng hầm một: "Xe để ở tầng hầm."
Chu Phạm nghiêng đầu nhìn anh: " Anh thích sạch sẽ sao?"
Nói xong, Chu Phạm mới ý thức được Lương Thù Tuyển dựa vào cô rất gần. Khi cô nghiêng đầu nhìn anh, không cẩn thận liền đụng vào đôi mắt đen nhánh sắc bén của Lương Thù Tuyển.
"Cái gì sạch sẽ?" Thang máy chạy nhanh, Lương Thù Tuyển hỏi cô.
"A, chỉ là vừa rồi, anh không cho Trịnh Tử Kim chạm vào tay, tôi tưởng anh có tính sạch sẽ." Chu Phạm nói, thang máy vừa vặn chạy đến tầng một, hai người đi ra khỏi thang máy, Lương Thù Tuyển thanh âm truyền đến bên tai Chu Phạm: "Ai nói với cô đó là vì sạch sẽ?"
Chu Phạm đi theo Lương Thù Tuyển ở bãi đỗ xe, anh ấn điều khiển từ xa, cách đó mấy mét có một chiếc xe sáng lên.
Cô hỏi, " không phải, thì là gì."
Lương Thù Tuyển chỉ là lười biếng cười, không trực tiếp trả lời lời Chu Phạm. Đợi sau khi Chu Phạm ngồi lên ghế phụ, thanh âm của anh thản nhiên: "Không có gì, cũng không muốn để cho Trịnh Tử Kim đụng vào."
Bởi vì xe máy của Lương Thù Tuyển đậu trong gara ở nhà, anh liền lái xe về nhà trước, sau đó đi xe máy ra ngoài.
Trên đường về nhà, Chu Phạm hỏi anh: "Lương Thù Tuyển, đợi lát nữa đua xe, anh sẽ xem đường chứ?"
Lương Thù Tuyển cảm thấy buồn cười, anh liếc mắt nhìn cô: "Đua xe xem đường gì, toàn bộ đều dựa vào trực giác."
Chu Phạm: "Vậy trực giác gần đây của anh đều rất chuẩn chứ?"
"Điều đó không nhất thiết." Anh lái xe vào khu dân cư, nói: " Lúc tốt, lúc xấu."
Chu Phạm nhanh chóng nghiêng đầu nhìn hắn một cái, bỗng nhiên không muốn nói chuyện nữa.
Lương Thù Tuyển cúi đầu cười lơ đãng, Chu Phạm nghiêm túc nói: "Anh phải đảm bảo an toàn cho tôi."
"Yên tâm." Lương Thù Tuyển âm cuối kéo dài, giống như đang trêu chọc cô: "Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi khẳng định sẽ đặt cô lên hàng đầu.”
" Ý của tôi không phải vậy." Chu Phạm vội nói, "Cuộc sống của anh cũng rất quan trọng"
Lương Thù Tuyển lái xe vào gara, bãi đỗ xe ở đây sáng hơn bãi đỗ xe ở trung tâm thương mại bên ngoài rất nhiều. Chu Phạm có chút không thích ứng được với ánh sáng mà nhắm mắt lại một lúc sau cô mới mở ra, Lương Thù Tuyển đỗ xe, rút chìa khó ra nói: "Điều đó vẫn là quan trọng nhất của cậu."
Chu Phạm cho rằng Lương Thù Tuyển đang cùng cô ba hoa nhưng tâm tình quả thật bị anh chậm rãi được điều chỉnh tốt hơn, cô từ từ đi về phía anh.
Cô trả lời anh một cách đơn giản: " Từ khi nào, anh lại nói chuyện trở nên dễ nghe như
vậy."
Lương Thù Tuyển nhìn lại cô một cái, nói: "Dễ nghe sao? Nghiêm túc đấy."
Chu Phạm làm sao có thể tin được, liền chạm phải ánh mắt của anh, cô vươn tay ra: "Mũ bảo hiểm của tôi đâu?"
"Ở đây chờ tôi vài phút, tôi đi lấy." Lương Thù Tuyển nói.
Chu Phạm ừ một tiếng, nhìn Lương Thù Tuyển đi về phía thang máy, cô liền đứng ở vị trí bên cạnh bãi đỗ xe, thoải mái chờ anh trở về.
Lương Thù Tuyển quay lại sau 10 phút. Anh thay một bộ quần áo màu đen, mặt có vẻ lạnh lùng, cả người thoạt nhìn cao không thể chạm tới.
Chu Phạm xoa xoa đôi chân đang tê dại, chậm rãi đứng lên, giương mắt nhìn Lương Thù Tuyển, mi tâm nhẹ nhàng hạ xuống.
Người này thoạt nhìn, thật đúng là rất cuốn hút.
Lương Thù Tuyển đưa cho cô một cái mũ bảo hiểm màu trắng, Chu Phạm nhận lấy, thốt
ra một câu: "Anh chuẩn bị cho cô gái nào à? Hay là có một cô gái đội mũ bảo hiểm trong
nhà?"
Hỏi xong những lời này, Chu Phạm rất muốn cắn lưỡi tự sát, cô quản nhiều chuyện như vậy làm gì, Lương Thù Tuyển không cần cô quản.
Hôm nay anh chịu dẫn cô ra ngoài, đại khái cũng nhìn ra cô không vui, cho nên muốn làm cho cô vui vẻ một chút.
Chu Phạm thừa nhận Lương Thù Tuyển xử lý sự tình thật sự làm cho cô thoải mái. Anh nhìn thấy cô khóc nhưng không thẳng thắn hỏi vì sao mà là dùng một phương thức khác trực tiếp giải quyết tâm trạng không vui của cô.
Anh tôn trọng cô, tôn trọng sự không hài lòng của cô và cũng tôn trọng tâm trạng của cô.
"Không có ai." Lương Thù Tuyển trả lời: "Lương Thư Vi lần trước mua, kích thước không thích hợp, cô đội có lẽ vừa."
Chu Phạm nga một tiếng, Lương Thù Tuyển cầm chìa khóa xe, hướng phía trước ấn một cái: "Chỉ có chiếc xe kia."
Chu Phạm và Lương Thù Tuyển cùng nhau đi tới gần chiếc xe moto kia, là một chiếc xe moto thể thao màu đen.
Cô chưa từng ngồi loại xe trông to như vậy và cũng không biết lái. Chỉ cảm thấy chiếc xe này thoạt nhìn rất khó khống chế, cũng rất ngầu nhưng tất cả đều rất phụ hợp với khí chất của Lương Thù Tuyển.
Lương Thù Tuyển thoạt nhìn cũng là loại người không dễ khống chế, ừm, cũng rất ngầu.
Khu ngoại thành thành phố Toại Nam có một con đường không có người qua lại, độ dốc cũng lớn. Trước kia, khi tốt nghiệp lớp 12, Lương Thù Tuyển cùng mấy người bạn hay đến
đó.
Con người này không sợ nguy hiểm gì nếu như hôm nay là cùng bạn bè đi, anh nhất định phải đổi chỗ khác. Con đường kia anh đi đến quen rồi, cơ hồ tìm không được một chút
kích thích.
Nhưng bây giờ là mang theo Chu Phạm đi, Lương Thù Tuyển vẫn là lựa chọn con đường
kia.
Lúc Chu Phạm đội mũ bảo hiểm, Lương Thù Tuyển một chân dễ dàng vắt qua ngồi trên yên xe, một chân dài chống xuống đất nhìn Chu Phạm nửa ngày vẫn không di chuyển, anh phun ra hai chữ: "Lại đây."
Chu Phạm liền tự mình leo lên.
Độ dốc của gara khá lớn, Chu Phạm không dám ngồi trên xe moto ra khỏi gara, liền đội
mũ bảo hiểm tự mình đi lên dốc, xoay người liếc mắt nhìn Lương Thù Tuyển : "Tôi muốn
hoạt động trước."
Lương Thù Tuyển liếc mắt nhìn cô một cái, lưu loát đội mũ bảo hiểm màu đen vào, Chu Phạm liền không thấy rõ biểu tình của anh.
Chu Phạm đi ra khỏi gara, Lương Thù Tuyển rất nhanh lái xe moto ra ngoài.
Cô đứng ở cửa gara, âm thầm quan sát kỹ thuật lái xe của Lương Thù Tuyển như thế nào, cuối cùng kết luận: "Vẫn có thể."
Lương Thù Tuyển dừng xe trước mặt Chu Phạm, lúc Chu Phạm lên xe không có kinh nghiệm, cằm không cẩn thận cọ phải áo của Lương Thù Tuyển.
Vải quần áo của hắn là loại vải cotton, rất thoải mái ma sát với cằm của cô. Chu Phạm cọ
vài giây, máu trong người nhanh chóng dâng lên, mặt liền biến thành màu đỏ.
Lương Thù Tuyển ở phía trước nói: "Muốn tôi đỡ cô lên?"
Chu Phạm khô rát phun ra hai chữ: "Không cần." Một tay cô chống đằng sau xe, rất khó
khăn lên xe.
Lương Thù Tuyển hỏi cô: "Chu Phạm, cô xác định không nắm quần áo của tôi?"
Mặt Chu Phạm thật sự có chút nóng, nhưng miệng vẫn rất sắc bén: "Tại sao tôi phải
nắm.?"
Lương Thù Tuyển lười biếng hừ cười một tiếng.
Lúc chưa tới khu ngoại thành, Lương Thù Tuyển lái không nhanh, Chu Phạm ngồi ở phía sau, cũng căn bản không cần nắm quần áo của anh.
Con đường đi ra khu ngoại thành phong cảnh rất đẹp. Còn có sông, ban đêm hơi ẩm ướt
theo gió thổi vào mặt cô, mái tóc dài đen nhánh bay về phía sau, Chu Phạm cảm giác như được sống lại.
Trên đường là cây nhãn, gió thổi, ánh sáng lướt qua trước mắt đều trở nên mơ hồ.
Những cảnh đêm ở thành phố Toại Nam, Chu Phạm hình như đã xem qua hàng vạn lần,
nhưng lần này hình như đặc biệt bất đồng.
Đường đi phải giảm tốc hơi nhiều, bởi vì quán tính, Chu Phạm ngồi sau khó tránh khỏi
tiếp xúc với Lương Thù tuyển.
Chu Phạm phía trước muốn tận lực tránh, bởi vì cô lo lắng Lương Thù Tuyển sẽ để ý.
Nhưng một lát sau, cô lại nghĩ, đây cũng không phải cô có thể khống chế, dù sao hai người
ngồi cùng một chiếc xe, nghĩ đến đây, Chu Phạm cũng không tránh tiếp xúc với Lương Thù Tuyển nữa.
Sau khi không tránh nữa, cơ thể cô thoải mái hơn.
Đèn đường mờ nhạt kéo dài bóng xe moto, Chu Phạm chống tay ra sau xe có chút mệt
mỏi. Để thả lỏng, cô mím môi, đến gần lỗ tai Lương Thù Tuyển nói: "Tôi cảm thấy mình vẫn rất cần phải nắm lấy áo của anh."
Vài giây sau, Chu Phạm nghe được thanh âm của Lương Thù Tuyển, trong gió cuồng nhiệt
ban đêm vọng vào tai cô: "Được."
Nhưng Chu Phạm vẫn chần chờ vài giây, bởi vì ngoại trừ Chu Dự Gia ra, đây là lần đầu
tiên cô nắm lấy quần áo của nam nhân.
Khi cô nắm lấy áo của Lương Thù Tuyển, vẫn không thể tránh khỏi việc cô đụng phải tấm
lưng bằng phẳng mà mạnh mẽ của Lương Thù Tuyển.
Bàn tay của Chu Phạm nhỏ, vừa trắng vừa mềm, cùng làn da cứng rắn sau lưng Lương
Thù Tuyển rõ ràng trái ngược nhau.
Gió mãnh liệt gào thét thổi qua, tiếng nổ xe cũng to hơn, hai thanh âm hòa quyện với
nhau, tiếng tim Chu Phạm đập thì không vang lên như vậy.
Khi đến con đường ở khu vực ngoại thành, tốc độ của Lương Thù Tuyển tăng nhanh hơn
một chút, Chu Phạm hỏi anh: "Anh muốn tăng tốc?"
Xe moto thể thao một khi tăng tốc, gió thổi qua bên tai càng thêm cuồng liệt, không khí cũng mang theo một chút hung hăng.
Thanh âm Lương Thù Tuyển cũng theo đó vang lên: "Chu Phạm, cô sợ sao?"
Chu Phạm ở trong gương chiếu hậu nhìn thấy Lương Thù Tuyển đội mũ bảo hiểm, không
biết vì cái gì, lúc này cô nhìn thấy Lương Thù Tuyển, trái tim so với lúc trước đó đập nhanh hơn rất nhiều.
Cô không rõ nhịp tim của cô là bởi vì xe moto hay là bởi vì nguyên nhân khác, nhưng điều
duy nhất Chu Phạm rõ ràng chính là, hình như cô cũng không sợ hãi, cho dù xe chạy trên vách đá, hình như cô cũng không sợ.
"Tôi nói, tôi không sợ." Chu Phạm trả lời Lương Thù Tuyển.
"Vậy tăng tốc thêm chút nữa?" Lương Thù Tuyển hỏi cô.
Một trận cuồng phong thổi qua, Chu Phạm theo bản năng nghiêng về phía trước, cả
khuôn mặt không cẩn thận đụng vào lưng Lương Thù Tuyển. Khi đụng phải lưng anh,
Chu Phạm có chút không kịp phản ứng, bởi vì bản năng muốn tìm một trụ cột ổn định hơn, hai tay cô vây quanh thắt lưng Lương Thù Tuyển.
Đợi đến khi phản ứng lại, cả người Chu Phạm đều dán sát vào Lương Thù Tuyển, cô sửng
sốt, chuẩn bị buông tay.
Thanh âm Lương Thù Tuyển không biết vì sao trở nên rất nhạt nhẽo, nhưng vẫn mang
theo vẻ kiêu căng trước sau như một.
"Chu Phạm, đừng buông tay."
Chu Phạm chần chừ ôm eo anh: "Như vậy hình như rất không hay."
Lương Thù Tuyển nói: "Không có biện pháp, cô ôm tôi một lần đi. Lát nữa tốc độ xe sẽ rất
nhanh."
Chu Phạm nói tốt, tiếp tục ôm eo anh.
Qua một hồi tốc độ xe thật sự trở nên nhanh hơn, phong cảnh trước mắt cô trở nên
thoáng qua, lá cây khô vàng đều mang theo quầng sáng mông lung.
Hết thảy đều trở nên chớp nhoáng, vầng sáng mờ nhạt ngoan cố bao trùm trên người hai
người, Chu Phạm cảm giác lần đầu tiên cô vui vẻ như vậy.
Nhưng hạnh phúc hơn vẫn còn ở phía sau.
Cuối con đường này là một con dốc khá cao, Khi Chu Phạm biết được điều này, là một
phút trước khi xe tới đỉnh dốc.
Lương Thù Tuyển nói: " Con dốc này khá cao, cô có sợ không?"
Chu Phạm nói: "Tôi không sợ."
Lương Thù Tuyển ừ một tiếng. Tăng tốc, Chu Phạm cảm giác trái tim đều muốn nhảy ra,
cô lập tức nói với Lương Thù Tuyển: "Nhưng tôi có thể ôm anh chặt hơn một chút không?" Lương Thùy Tuyển: "Cái gì?"
Chu Phạm liền ôm chặt eo Lương Thù Tuyển, đem toàn bộ khuôn mặt dán lên lưng anh: "Được rồi." Lương Thù Tuyển hừ cười một tiếng, xe liền chạy xuống với tốc độ cao, một khắc kia, Chu Phạm cảm thấy đời này có thể có một lần trải nghiệm cảm giác mạnh hình như là một chuyện rất đáng nhớ.
Gió gào thét bên tai, trái tim như nhảy lên cổ cô. Bởi vì quán tính, Chu Phạm hoàn toàn áp
sát vào lưng Lương Thù Tuyển, cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh và hương vị
của
anh.
Ngày mùng 5 Tết mặt trăng vừa mọc, nhỏ bé treo trong đêm tối, đám mây đen che khuất
bóng trăng.
Chu Phạm chớp chớp mắt một cái, mặt trăng vẫn treo ở đó, nhưng cảnh ven đường đột
nhiên thay đổi một nơi khác.
Xe moto đang liều mạng lao xuống, mắt Chu Phạm cong lên.
Phía trước còn có một đoạn đường dốc rất dài, giọng điệu của cô đề cao: "Lương Thù
Tuyển, khi nào dạy tôi lái xe đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook