Rơi Vào Trái Tim Em
-
Chương 56:
Chu Phạm đang nhìn chằm chằm màn hình, Chu Dự Gia bỗng nhiên gọi cô một tiếng, cậu đi dép lê đi về phía tủ lạnh: "Chị, uống sữa chua không?"
"Uống." Cô đáp một tiếng, sau đó liền nhìn thấy một tin nhắn Lương Thù Tuyển gửi tới.
["Ùm!"]
Chu Phạm mím môi nhìn điện thoại di động, chỉ chốc lát sau, Lương Thù Tuyển trả lời: ["Đi cho mèo ăn."]
Chu Phạm giật mình một giây: ["Mèo gì?"]
Vài giây sau, một tin nhắn đến.
["Con mèo vàng"]
Chu Phạm ôm di động, liên tưởng với bối cảnh hôm đó, bỗng nhiên hiểu. Khi đó cô và Lương Thù Tuyển đều nghe thấy tiếng mèo kêu, cho nên Lương Thù Tuyển xuống xe là đi cho mèo ăn. Chú tài xế kia nói cũng không sai, Lương Thù Tuyển đúng là xuống xe, chẳng qua Lương Thù Tuyển không phải đi đưa cô về nhà mà là đi cho mèo ăn.
Mà câu nói cô rất cao hứng chính là Lương Thù Tuyển nói nhảm đi? Chu Phạm cảm thấy anh trả lời chú tài xế qua loa, cho nên mới nói như vậy.
Chu Dự Gia lấy ra một chai sữa chua có vị xoài, Chu Phạm nhận lấy, trong nháy mắt cảm thấy rõ ràng tất cả suy nghĩ này.
Cô cười đánh máy Lương Thù Chọn: ["Chú tài xế cho rằng anh đưa tôi về nhà."
Vài giây sau, Lương Thù Tuyển trả lời tin nhắn: [ "Chú ấy nghĩ quá nhiều."]
Chu Phạm trả lời: [ "Anh mua thức ăn cho mèo ở đâu?"]
Chu Phạm trả lời tin nhắn xong, liền xé nắp sữa chua đổ vào miệng.
Vài phút sau, Lương Thù Tuyển trả lời: ["Nhà đối diện."]
Trong ấn tượng của Chu Phạm hình như có một cửa hàng bán thức ăn cho mèo như vậy, cô trả lời: ["Ồ."
Sau khi trả lời tin nhắn, cô không thể kiểm soát bàn tay của mình mà trả lời một tin nhắn khác: [" Anh thật tốt."]
Gửi tin nhắn xong, Chu Phạm cong khóe miệng cười.
Chu Dự Gia ở một bên: "Chị ơi, chị đang nói chuyện phiếm với bạn trai à? Cười vui như vậy."
"Ừ?" Khóe miệng Chu Phạm khẳng định: "Không có cao hứng đi."
Lương Thù Tuyển trả lời: ["Có thể đổi từ khác?"]
Khóe miệng Chu Phạm nhếch lên, nhập vào hộp thoại: ["Vậy anh còn rất nhân hậu."]
Một phút sau Lương Thù Tuyển trả lời : ["Cô mới biết sao?"]
Chu Phạm: ["Tôi tưởng tính cách của anh, trên đường thấy mèo có thể túm tới đuổi nó đi."]
Lương Thù Tuyển: ["Tính cách của tôi như nào?"]
Chu Phạm uống một ngụm sữa chua, nhập vào hộp thoại: ["Túm ca."]
Lương Thù Chọn trả lời: ["Vậy nhận thức của cô về tôi rất rõ ràng"]
Mỗi Chu Phạm giật giật: "Lại túm lên."
Chu Dự Gia đang chơi game: "Ai vậy? Dám túm chị? Rất to gan."
Chu Phạm liếc mắt nhìn Chu Loan Gia một cái: " Em câm miệng cho chị."
Chu Phạm trả lời: ["Đương nhiên tôi rõ ràng, mùa đông chỉ mặc một chiếc áo mỏng.]
Vài giây sau, Lương Thù Tuyển gửi một tin nhắn tới.
Chu Phạm không trực tiếp mở ra mà chuyển thành văn bản :["À? Đừng nói về chuyện này được không?"]
Chu Phạm cười không được: [" Anh bảo tôi không nói thì không nói sao? Tôi nghĩ rằng nó rất thú vị."]
Lương Thù Tuyển lại gửi một tin âm thanh, Chu Phạm mở ra : ["Được! Cô nói xem, tôi làm sao để cô không nói."]
Chu Phạm trả lời: ["Quên đi, tôi cũng sẽ không thường xuyên lấy chuyện này ra nói, tôi sẽ nể mặt anh."]
Lương Thù Tuyển đánh máy: [Tôi cần cô nể mặt tôi? Buồn cười.]
Chu Phạm đè lại trả lời bằng giọng nói: [Được ~ sau này tôi thấy anh một lần nói một lần]
Tin nhắn âm thanh gửi thành công, Chu Dự Gia liếc mắt nhìn cô: "Thật sự có bạn trai rồi sao? Có đẹp trai bằng em không?"
Khóe môi Chu Phạm thẳng tắp: " Em có thể không cần để ý đến chuyện của chị em không? Vô nghĩa."
Chu Dự Gia vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm cô: "Em cũng chưa từng thấy chị nói chuyện phiếm với ai vui vẻ như vậy."
"Cười chết đi." Chu Phạm nói: "Một năm mười hai tháng, em ở bên cạnh chị có ba tháng?"
Chu Dự Gia không nói lời nào, chỉ lo chơi game, sau khi chơi xong, ném cho Chu Phạm một câu: "Nếu không có đẹp trai bằng em thì không cần dẫn về nhà, gen ưu tú của chúng ta không thể thay đổi."
Chu Phạm trừng mắt nhìn Chu Dự Gia một cái, cầm di động trở về phòng ngủ.
Sau khi trở về phòng ngủ, Chu Phạm lấy máy tính bảng xem một bộ phim, xem phim xong cũng đã khuya.
Cô cầm điện thoại di động bấm vào một trò chơi, chơi một chút đã buồn ngủ. Chu Phạm xuống giường tắt đèn pha trong phòng ngủ, chỉ để lại một ngọn đèn bàn màu vàng ấm áp trước giường.
Chu Phạm nằm trên giường, nghiêng người cầm điện thoại di động nhìn, bỗng nhiên ma xui quỷ khiến cô ấn vào lịch sử trò chuyện với Lương Thù Tuyển, khẽ mím môi, mở tin nhắn âm thanh của Lương Thù Tuyển ra.
"Ồ? Đừng nói về chuyện này được không? ”
"Được! Cô nói xem, ôi làm sao để cô không nói."
Thanh âm vẫn luôn lười biếng, nhưng có thể nghe ra mang theo một chút ý cười.
Chu Phạm đem điện thoại di động áp sát lỗ tai, lại nghe một lần nữa.
Cô cảm thấy Lương Thù Tuyển là người túm ngược lại, nhưng hình như cô cũng rất muốn
tới gần anh.
Khi Trong đầu Chu Phạm nhảy ra suy nghĩ này, cô bị chính mình dọa sợ.
Có lẽ là đêm tối dễ sinh ra loại cảm xúc này, Chu Phạm cực lực gạt sang một bên suy nghĩ vừa rồi, nặng nề ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Chu Phạm và Chu Dự Gia đồng thời nhận được một tin nhắn không tốt, hai người bọn họ được thông báo phải đi chúc tết người thân vào ngày mùng 5 Tết.
Ngày mùng 5 Tết, một nhà bốn người lái xe đến thành phố Toại Bắc, khi đến chỗ ở của "cô hai" trong miệng bà Trần Tuệ Huệ là mười một giờ sáng.
Nhà cô hai có rất nhiều khách, Chu Phạm và Chu Dự Gia ngồi trên ghế sa lon nghịch điện thoại di động.
Vài phút sau, Chu Phạm nhận được tin nhắn âm thanh của Lý Thanh Minh gửi cho cô.
Chu Phạm mở ra, để gần tai nghe, nghe được Lý Thanh Minh mang theo nức nở nói: "Phạm Phạm, anh trai tớ cầm hết tiền đi. Bọn đòi nợ bây giờ ngồi trước cửa nhà tớ, làm sao bây giờ? Bố mẹ tớ không có ở nhà, chỉ có một mình tớ ở nhà."
Chu Phạm nhíu mày, đi tới phòng vệ sinh gọi điện thoại cho Lý Thanh Minh: "Cậu ở nhà một mình sao? Quá nguy hiểm, cậu có thể gọi cảnh sát trước?"
Lý Thanh Minh: "Báo cảnh sát vô dụng, bọn họ muốn tiền, cũng sẽ không làm gì tớ."
"Thanh Minh, như vậy tớ đưa cho cậu một khoản tiền. Cậu đưa bọn họ trước, được
không?"
Lý Thanh Minh nói: " Cậu lấy tiền ở đâu ra?"
"Cậu không cần quan tâm nhiều như vậy. " Chu Phạm nói: "Cậu đưa số thẻ ngân hàng cho
tớ, tớ sẽ chuyển một khoản tiền qua."
Lý Thanh Minh thật sự không có biện pháp, chỉ có thể mượn tiền Chu Phạm trước, sau
này lại nghĩ biện pháp trả lại cho cô.
"Ừm! Phạm Phạm, tớ sẽ trả lại." Lý Thanh Minh nói.
"An toàn của cậu là quan trọng nhất." Chu Phạm nói: "Cúp điện thoại trước đi."
Lý Thanh Minh gửi tới một chuỗi số thẻ ngân hàng, Chu Phạm mở Alipay ra chuyển tiền
cho cô.
Khi ra khỏi phòng tắm, một người phụ nữ với mái tóc xoăn sóng, son môi đỏ đang đứng bên ngoài: "Đây là Chu Phạm à? Đã lớn như vậy. "
Chu Phạm không quen biết người này, liền cong môi kêu một tiếng chị.
Người phụ nữ mỉm cười và đi vào phòng tắm.
Buổi chiều, Chu Phạm và Chu Dự Gia đi ra ngoài đến khu đô thị Toại Bắc chơi một chuyến.
Mà Trần Tuệ Huệ và Chu Chí Thành chơi mạt chược ở nhà người thân với người nhà. bởi
vì nhiều người, một phòng khách bày ba bàn, thanh âm mạt chược lăn lộn thanh thúy.
Trần Tuệ Huệ hôm nay tay không tệ, liên tiếp thắng mấy ván.
Chị, Chu Phạm bộ dạng thật đẹp a." Trần Tuệ Huệ nhìn về phía người phụ nữ môi đỏ với
mái tóc xoăn gợn sóng đối diện nói: "Đúng vậy, con gái tôi sao kém được." Người phụ nữ tự đập miệng nói: " Chị, bất quá Chu Phạm đẹp như vậy. Chị ngàn vạn lần
phải chú ý một chút, phỏng chừng rất nhiều người để ý con bé. Chị cũng phải nhắc nhở Chu Phạm cẩn thận nhìn người."
Trần Tuệ Huệ tinh ý, mấy giây liền nghe ra ý tứ: "Cái gì chứ? Tiểu Tương, cô biết gì sao?"
"Hôm nay, em ở cửa phòng vệ sinh..." Người phụ nữ nói: " Em nghe thấy Chu Phạm và ai gọi điện thoại, nói muốn cho người ta một khoản tiền. Em phỏng chừng hẳn là gửi tiền cho một người đàn ông đi."
Trần Tuệ Huệ nhíu mày: "Không có khả năng đi. Tiểu Tương, cô hẳn là nghe lầm rồi."
"Chị!" Trần Tương nói: "Em còn có thể nghe lầm sao? Em nghe rõ ràng, chị về nhà hỏi Chu Phạm một chút là biết."
Trần Tuệ Huệ: "Con gái tôi hẳn là không ngốc đến mức đó. Vì đàn ông mà tiêu tiền, hẳn là
sẽ không."
Trần Tương nở nụ cười: "Chị hỏi một chút là biết, bất quá chị cũng đừng trực tiếp hỏi.
Hiện tại Chu Phạm đã trưởng thành, là đại cô nương có suy nghĩ của mình, chị phải tôn trọng con bé."
"Để về nhà hỏi một chút đi." Bởi vì chuyện này xảy ra, Trần Tuệ Huệ trong nháy mắt không còn tâm tư đánh bài. Tay không bằng lúc trước, liên tiếp mấy bàn đều là hạ gia, thua mất mấy ngàn đồng.
Chu Phạm và Chu Dự Gia chơi một buổi chiều, hơn năm giờ, đi tàu điện ngầm về nhà.
Trên tàu điện ngầm, Chu Dự Gia bỗng nhiên hỏi: "Chị ơi, khi còn bé mẹ xem nhật ký của
chị, chị có giận mẹ không?"
Chu Phạm liếc hắn: "Em hỏi cái này làm gì."
"Mẹ có một lần xem nhật ký của em, em xấu hổ muốn chết."
Chu Phạm: "Con trai cũng thích viết nhật ký?"
Chu Dự Gia: "Trọng điểm không phải cái này. Dù sao em cũng đặc biệt không muốn mẹ
xem nhật ký của em. Có lần chị không ở nhà, em cùng bà ấy cãi nhau một trận, bà ấy còn
chưa ý thức được sai lầm."
Chu Phạm nói: "Sau này, em cẩn thận viết đi, chị thay em xấu hổ."
Chu Dự Gia liếc mắt nhìn Chu Phạm, Chu Phạm hé miệng nở nụ cười.
Lái xe về đến nhà đã đến bảy giờ tối, Chu Phạm ngồi trên sô pha chơi điện thoại di động, Trần Tuệ Huệ nói: "Phạm Phạm, con đi lấy giúp mẹ một ly nước bưng tới đây đi."
Chu Phạm đáp một tiếng, tùy ý đem điện thoại di động đặt lên bàn trà đi vào phòng bếp.
Chu Phạm ở trong phòng bếp khoảng năm phút, liền muốn hỏi Trần Tuệ Huệ có uống trà hoa cúc hay không, cô có thể pha thêm vài chén, người trong nhà cùng nhau uống. Nghĩ đến đây, cô đi dép lê đi vào phòng khách, sau đó liền nhìn thấy Trần Tuệ Huệ đang cầm điện thoại di động của cô xem cái gì đó.
Ánh mắt Chu Phạm giật giật, đi qua, thanh âm có chút lạnh lùng: "Mẹ, mẹ làm gì vậy?"
Trần Tuệ Huệ không nghĩ tới Chu Phạm quay lại nhanh như vậy. Chu Phạm nhìn đến
Trần Tuệ Huệ đang xem QQ của cô và lịch sử trò chuyện của cô với bạn bè. Mà lịch sử trò chuyện mà bà đang xem là cuộc trò truyện của cô và Lương Thù Tuyển.
Chu Phạm tức giận nói: "Mẹ, mẹ có cần thiết không?"
Trần Tuệ Huệ thanh âm bình thường: "Làm sao vậy, xem điện thoại di động của con một
chút mà thôi, đừng làm ầm ĩ như vậy."
Trần Tuệ Huệ nói: "Chu Phạm, giới hạn chịu đựng của mẹ có hạn."
"Từ khi còn bé. Lúc con học tiểu học, mẹ xem nhật ký của con, mẹ cho rằng con không
biết sao?"
Trần Tuệ Huệ: "Biết thì thế nào."
Chu Phạm đoạt lấy điện thoại di động từ trong tay Trần Tuệ Huệ, cảm xúc tiêu cực từ nhỏ
đến lớn lúc này đều dâng lên, một chút đường sống cũng không chừa lại, cô trầm mặc đi
về phía cửa.
Chu Dự Gia từ phòng ngủ đi ra: "Làm sao vậy? Chị ơi."
Trần Tuệ Huệ nói: "Lớn như vậy, còn không hiểu chuyện chút nào."
Chu Phạm không nói gì, cầm điện thoại di động đi ra ngoài, Chu Dự Gia muốn đuổi theo
cô, Trần Tuệ Huệ nói: "Để nó đi, Chu Dự Gia, con về phòng."
Chu Dự Gia không nghe lời bà, đi theo Chu Phạm ra ngoài: "Chị, chị không sao chứ."
Chu Phạm: "Em về nhà đi." Nói xong, cô liền liếc mắt nhìn Chu Dự Gia một cái: " Chị đi
dạo bên ngoài một chút."
Chu Dự Gia còn muốn đi theo cô, Chu Phạm kiên trì bảo cậu trở về.
Lúc này là hơn tám giờ tối, Chu Phạm một mình lên xe buýt số 98, cô cái gì cũng không
muốn làm, liền muốn bình tĩnh một chút.
Gió thổi vào mắt cô, hốc mắt Chu Phạm có chút chua xót.
Tại sao là cha mẹ có thể hợp lý như vậy, chẳng lẽ ngay cả một chút quyền riêng tư cũng
không có sao. Nước mắt Chu Phạm rơi xuống màn hình điện thoại di động. Từng giọt, từng giọt rơi xuống, tầm mắt đều bị nước mắt làm cho mơ hồ.
Điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, Chu Phạm không để ý tới. Vài phút sau, điện thoại reo lên.
Chu Phạm nhìn lướt qua màn hình, là Lương Thù Tuyển gọi tới.
Chu Phạm dụi mắt một chút. Hiện tại cô không muốn nhận vì thế liền cúp máy.
Cô cầm điện thoại di động, nghĩ đến Trần Tuệ Huệ đã xem qua lịch sử trò chuyện của cô
và Lương Thù Tuyển hoặc là lịch sử trò chuyện của cô và những người khác. Chu Phạm
liền cảm thấy rất không thoải mái, thậm chí còn có chút ghê tởm.
Trên màn hình điện thoại lại nhảy ra một tin nhắn, là một tin nhắn âm thanh của Lương
Thù Tuyến.
Chu Phạm nhìn thấy tin nhắn âm thanh của Lương Thù Tuyển, hốc mắt không biết chuyện gì xảy ra bắt đầu tự động chua xót.
Cô mím môi, mở tin nhắn âm thanh của Lương Thù Tuyển ra đặt lên bên tai.
Giọng nói mang theo âm thanh dòng điện yếu ớt, giọng nói của anh lười biếng, nhưng lại
mang theo một chút cười.
Không biết vì cái gì, Chu Phạm nghe được thanh âm của anh liền càng muốn khóc.
"Chu Phạm, cô đã đồng ý dạy tôi chơi bi-a?"
"Gọi điện thì cúp máy, muốn bùng nợ sao?"
"Uống." Cô đáp một tiếng, sau đó liền nhìn thấy một tin nhắn Lương Thù Tuyển gửi tới.
["Ùm!"]
Chu Phạm mím môi nhìn điện thoại di động, chỉ chốc lát sau, Lương Thù Tuyển trả lời: ["Đi cho mèo ăn."]
Chu Phạm giật mình một giây: ["Mèo gì?"]
Vài giây sau, một tin nhắn đến.
["Con mèo vàng"]
Chu Phạm ôm di động, liên tưởng với bối cảnh hôm đó, bỗng nhiên hiểu. Khi đó cô và Lương Thù Tuyển đều nghe thấy tiếng mèo kêu, cho nên Lương Thù Tuyển xuống xe là đi cho mèo ăn. Chú tài xế kia nói cũng không sai, Lương Thù Tuyển đúng là xuống xe, chẳng qua Lương Thù Tuyển không phải đi đưa cô về nhà mà là đi cho mèo ăn.
Mà câu nói cô rất cao hứng chính là Lương Thù Tuyển nói nhảm đi? Chu Phạm cảm thấy anh trả lời chú tài xế qua loa, cho nên mới nói như vậy.
Chu Dự Gia lấy ra một chai sữa chua có vị xoài, Chu Phạm nhận lấy, trong nháy mắt cảm thấy rõ ràng tất cả suy nghĩ này.
Cô cười đánh máy Lương Thù Chọn: ["Chú tài xế cho rằng anh đưa tôi về nhà."
Vài giây sau, Lương Thù Tuyển trả lời tin nhắn: [ "Chú ấy nghĩ quá nhiều."]
Chu Phạm trả lời: [ "Anh mua thức ăn cho mèo ở đâu?"]
Chu Phạm trả lời tin nhắn xong, liền xé nắp sữa chua đổ vào miệng.
Vài phút sau, Lương Thù Tuyển trả lời: ["Nhà đối diện."]
Trong ấn tượng của Chu Phạm hình như có một cửa hàng bán thức ăn cho mèo như vậy, cô trả lời: ["Ồ."
Sau khi trả lời tin nhắn, cô không thể kiểm soát bàn tay của mình mà trả lời một tin nhắn khác: [" Anh thật tốt."]
Gửi tin nhắn xong, Chu Phạm cong khóe miệng cười.
Chu Dự Gia ở một bên: "Chị ơi, chị đang nói chuyện phiếm với bạn trai à? Cười vui như vậy."
"Ừ?" Khóe miệng Chu Phạm khẳng định: "Không có cao hứng đi."
Lương Thù Tuyển trả lời: ["Có thể đổi từ khác?"]
Khóe miệng Chu Phạm nhếch lên, nhập vào hộp thoại: ["Vậy anh còn rất nhân hậu."]
Một phút sau Lương Thù Tuyển trả lời : ["Cô mới biết sao?"]
Chu Phạm: ["Tôi tưởng tính cách của anh, trên đường thấy mèo có thể túm tới đuổi nó đi."]
Lương Thù Tuyển: ["Tính cách của tôi như nào?"]
Chu Phạm uống một ngụm sữa chua, nhập vào hộp thoại: ["Túm ca."]
Lương Thù Chọn trả lời: ["Vậy nhận thức của cô về tôi rất rõ ràng"]
Mỗi Chu Phạm giật giật: "Lại túm lên."
Chu Dự Gia đang chơi game: "Ai vậy? Dám túm chị? Rất to gan."
Chu Phạm liếc mắt nhìn Chu Loan Gia một cái: " Em câm miệng cho chị."
Chu Phạm trả lời: ["Đương nhiên tôi rõ ràng, mùa đông chỉ mặc một chiếc áo mỏng.]
Vài giây sau, Lương Thù Tuyển gửi một tin nhắn tới.
Chu Phạm không trực tiếp mở ra mà chuyển thành văn bản :["À? Đừng nói về chuyện này được không?"]
Chu Phạm cười không được: [" Anh bảo tôi không nói thì không nói sao? Tôi nghĩ rằng nó rất thú vị."]
Lương Thù Tuyển lại gửi một tin âm thanh, Chu Phạm mở ra : ["Được! Cô nói xem, tôi làm sao để cô không nói."]
Chu Phạm trả lời: ["Quên đi, tôi cũng sẽ không thường xuyên lấy chuyện này ra nói, tôi sẽ nể mặt anh."]
Lương Thù Tuyển đánh máy: [Tôi cần cô nể mặt tôi? Buồn cười.]
Chu Phạm đè lại trả lời bằng giọng nói: [Được ~ sau này tôi thấy anh một lần nói một lần]
Tin nhắn âm thanh gửi thành công, Chu Dự Gia liếc mắt nhìn cô: "Thật sự có bạn trai rồi sao? Có đẹp trai bằng em không?"
Khóe môi Chu Phạm thẳng tắp: " Em có thể không cần để ý đến chuyện của chị em không? Vô nghĩa."
Chu Dự Gia vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm cô: "Em cũng chưa từng thấy chị nói chuyện phiếm với ai vui vẻ như vậy."
"Cười chết đi." Chu Phạm nói: "Một năm mười hai tháng, em ở bên cạnh chị có ba tháng?"
Chu Dự Gia không nói lời nào, chỉ lo chơi game, sau khi chơi xong, ném cho Chu Phạm một câu: "Nếu không có đẹp trai bằng em thì không cần dẫn về nhà, gen ưu tú của chúng ta không thể thay đổi."
Chu Phạm trừng mắt nhìn Chu Dự Gia một cái, cầm di động trở về phòng ngủ.
Sau khi trở về phòng ngủ, Chu Phạm lấy máy tính bảng xem một bộ phim, xem phim xong cũng đã khuya.
Cô cầm điện thoại di động bấm vào một trò chơi, chơi một chút đã buồn ngủ. Chu Phạm xuống giường tắt đèn pha trong phòng ngủ, chỉ để lại một ngọn đèn bàn màu vàng ấm áp trước giường.
Chu Phạm nằm trên giường, nghiêng người cầm điện thoại di động nhìn, bỗng nhiên ma xui quỷ khiến cô ấn vào lịch sử trò chuyện với Lương Thù Tuyển, khẽ mím môi, mở tin nhắn âm thanh của Lương Thù Tuyển ra.
"Ồ? Đừng nói về chuyện này được không? ”
"Được! Cô nói xem, ôi làm sao để cô không nói."
Thanh âm vẫn luôn lười biếng, nhưng có thể nghe ra mang theo một chút ý cười.
Chu Phạm đem điện thoại di động áp sát lỗ tai, lại nghe một lần nữa.
Cô cảm thấy Lương Thù Tuyển là người túm ngược lại, nhưng hình như cô cũng rất muốn
tới gần anh.
Khi Trong đầu Chu Phạm nhảy ra suy nghĩ này, cô bị chính mình dọa sợ.
Có lẽ là đêm tối dễ sinh ra loại cảm xúc này, Chu Phạm cực lực gạt sang một bên suy nghĩ vừa rồi, nặng nề ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Chu Phạm và Chu Dự Gia đồng thời nhận được một tin nhắn không tốt, hai người bọn họ được thông báo phải đi chúc tết người thân vào ngày mùng 5 Tết.
Ngày mùng 5 Tết, một nhà bốn người lái xe đến thành phố Toại Bắc, khi đến chỗ ở của "cô hai" trong miệng bà Trần Tuệ Huệ là mười một giờ sáng.
Nhà cô hai có rất nhiều khách, Chu Phạm và Chu Dự Gia ngồi trên ghế sa lon nghịch điện thoại di động.
Vài phút sau, Chu Phạm nhận được tin nhắn âm thanh của Lý Thanh Minh gửi cho cô.
Chu Phạm mở ra, để gần tai nghe, nghe được Lý Thanh Minh mang theo nức nở nói: "Phạm Phạm, anh trai tớ cầm hết tiền đi. Bọn đòi nợ bây giờ ngồi trước cửa nhà tớ, làm sao bây giờ? Bố mẹ tớ không có ở nhà, chỉ có một mình tớ ở nhà."
Chu Phạm nhíu mày, đi tới phòng vệ sinh gọi điện thoại cho Lý Thanh Minh: "Cậu ở nhà một mình sao? Quá nguy hiểm, cậu có thể gọi cảnh sát trước?"
Lý Thanh Minh: "Báo cảnh sát vô dụng, bọn họ muốn tiền, cũng sẽ không làm gì tớ."
"Thanh Minh, như vậy tớ đưa cho cậu một khoản tiền. Cậu đưa bọn họ trước, được
không?"
Lý Thanh Minh nói: " Cậu lấy tiền ở đâu ra?"
"Cậu không cần quan tâm nhiều như vậy. " Chu Phạm nói: "Cậu đưa số thẻ ngân hàng cho
tớ, tớ sẽ chuyển một khoản tiền qua."
Lý Thanh Minh thật sự không có biện pháp, chỉ có thể mượn tiền Chu Phạm trước, sau
này lại nghĩ biện pháp trả lại cho cô.
"Ừm! Phạm Phạm, tớ sẽ trả lại." Lý Thanh Minh nói.
"An toàn của cậu là quan trọng nhất." Chu Phạm nói: "Cúp điện thoại trước đi."
Lý Thanh Minh gửi tới một chuỗi số thẻ ngân hàng, Chu Phạm mở Alipay ra chuyển tiền
cho cô.
Khi ra khỏi phòng tắm, một người phụ nữ với mái tóc xoăn sóng, son môi đỏ đang đứng bên ngoài: "Đây là Chu Phạm à? Đã lớn như vậy. "
Chu Phạm không quen biết người này, liền cong môi kêu một tiếng chị.
Người phụ nữ mỉm cười và đi vào phòng tắm.
Buổi chiều, Chu Phạm và Chu Dự Gia đi ra ngoài đến khu đô thị Toại Bắc chơi một chuyến.
Mà Trần Tuệ Huệ và Chu Chí Thành chơi mạt chược ở nhà người thân với người nhà. bởi
vì nhiều người, một phòng khách bày ba bàn, thanh âm mạt chược lăn lộn thanh thúy.
Trần Tuệ Huệ hôm nay tay không tệ, liên tiếp thắng mấy ván.
Chị, Chu Phạm bộ dạng thật đẹp a." Trần Tuệ Huệ nhìn về phía người phụ nữ môi đỏ với
mái tóc xoăn gợn sóng đối diện nói: "Đúng vậy, con gái tôi sao kém được." Người phụ nữ tự đập miệng nói: " Chị, bất quá Chu Phạm đẹp như vậy. Chị ngàn vạn lần
phải chú ý một chút, phỏng chừng rất nhiều người để ý con bé. Chị cũng phải nhắc nhở Chu Phạm cẩn thận nhìn người."
Trần Tuệ Huệ tinh ý, mấy giây liền nghe ra ý tứ: "Cái gì chứ? Tiểu Tương, cô biết gì sao?"
"Hôm nay, em ở cửa phòng vệ sinh..." Người phụ nữ nói: " Em nghe thấy Chu Phạm và ai gọi điện thoại, nói muốn cho người ta một khoản tiền. Em phỏng chừng hẳn là gửi tiền cho một người đàn ông đi."
Trần Tuệ Huệ nhíu mày: "Không có khả năng đi. Tiểu Tương, cô hẳn là nghe lầm rồi."
"Chị!" Trần Tương nói: "Em còn có thể nghe lầm sao? Em nghe rõ ràng, chị về nhà hỏi Chu Phạm một chút là biết."
Trần Tuệ Huệ: "Con gái tôi hẳn là không ngốc đến mức đó. Vì đàn ông mà tiêu tiền, hẳn là
sẽ không."
Trần Tương nở nụ cười: "Chị hỏi một chút là biết, bất quá chị cũng đừng trực tiếp hỏi.
Hiện tại Chu Phạm đã trưởng thành, là đại cô nương có suy nghĩ của mình, chị phải tôn trọng con bé."
"Để về nhà hỏi một chút đi." Bởi vì chuyện này xảy ra, Trần Tuệ Huệ trong nháy mắt không còn tâm tư đánh bài. Tay không bằng lúc trước, liên tiếp mấy bàn đều là hạ gia, thua mất mấy ngàn đồng.
Chu Phạm và Chu Dự Gia chơi một buổi chiều, hơn năm giờ, đi tàu điện ngầm về nhà.
Trên tàu điện ngầm, Chu Dự Gia bỗng nhiên hỏi: "Chị ơi, khi còn bé mẹ xem nhật ký của
chị, chị có giận mẹ không?"
Chu Phạm liếc hắn: "Em hỏi cái này làm gì."
"Mẹ có một lần xem nhật ký của em, em xấu hổ muốn chết."
Chu Phạm: "Con trai cũng thích viết nhật ký?"
Chu Dự Gia: "Trọng điểm không phải cái này. Dù sao em cũng đặc biệt không muốn mẹ
xem nhật ký của em. Có lần chị không ở nhà, em cùng bà ấy cãi nhau một trận, bà ấy còn
chưa ý thức được sai lầm."
Chu Phạm nói: "Sau này, em cẩn thận viết đi, chị thay em xấu hổ."
Chu Dự Gia liếc mắt nhìn Chu Phạm, Chu Phạm hé miệng nở nụ cười.
Lái xe về đến nhà đã đến bảy giờ tối, Chu Phạm ngồi trên sô pha chơi điện thoại di động, Trần Tuệ Huệ nói: "Phạm Phạm, con đi lấy giúp mẹ một ly nước bưng tới đây đi."
Chu Phạm đáp một tiếng, tùy ý đem điện thoại di động đặt lên bàn trà đi vào phòng bếp.
Chu Phạm ở trong phòng bếp khoảng năm phút, liền muốn hỏi Trần Tuệ Huệ có uống trà hoa cúc hay không, cô có thể pha thêm vài chén, người trong nhà cùng nhau uống. Nghĩ đến đây, cô đi dép lê đi vào phòng khách, sau đó liền nhìn thấy Trần Tuệ Huệ đang cầm điện thoại di động của cô xem cái gì đó.
Ánh mắt Chu Phạm giật giật, đi qua, thanh âm có chút lạnh lùng: "Mẹ, mẹ làm gì vậy?"
Trần Tuệ Huệ không nghĩ tới Chu Phạm quay lại nhanh như vậy. Chu Phạm nhìn đến
Trần Tuệ Huệ đang xem QQ của cô và lịch sử trò chuyện của cô với bạn bè. Mà lịch sử trò chuyện mà bà đang xem là cuộc trò truyện của cô và Lương Thù Tuyển.
Chu Phạm tức giận nói: "Mẹ, mẹ có cần thiết không?"
Trần Tuệ Huệ thanh âm bình thường: "Làm sao vậy, xem điện thoại di động của con một
chút mà thôi, đừng làm ầm ĩ như vậy."
Trần Tuệ Huệ nói: "Chu Phạm, giới hạn chịu đựng của mẹ có hạn."
"Từ khi còn bé. Lúc con học tiểu học, mẹ xem nhật ký của con, mẹ cho rằng con không
biết sao?"
Trần Tuệ Huệ: "Biết thì thế nào."
Chu Phạm đoạt lấy điện thoại di động từ trong tay Trần Tuệ Huệ, cảm xúc tiêu cực từ nhỏ
đến lớn lúc này đều dâng lên, một chút đường sống cũng không chừa lại, cô trầm mặc đi
về phía cửa.
Chu Dự Gia từ phòng ngủ đi ra: "Làm sao vậy? Chị ơi."
Trần Tuệ Huệ nói: "Lớn như vậy, còn không hiểu chuyện chút nào."
Chu Phạm không nói gì, cầm điện thoại di động đi ra ngoài, Chu Dự Gia muốn đuổi theo
cô, Trần Tuệ Huệ nói: "Để nó đi, Chu Dự Gia, con về phòng."
Chu Dự Gia không nghe lời bà, đi theo Chu Phạm ra ngoài: "Chị, chị không sao chứ."
Chu Phạm: "Em về nhà đi." Nói xong, cô liền liếc mắt nhìn Chu Dự Gia một cái: " Chị đi
dạo bên ngoài một chút."
Chu Dự Gia còn muốn đi theo cô, Chu Phạm kiên trì bảo cậu trở về.
Lúc này là hơn tám giờ tối, Chu Phạm một mình lên xe buýt số 98, cô cái gì cũng không
muốn làm, liền muốn bình tĩnh một chút.
Gió thổi vào mắt cô, hốc mắt Chu Phạm có chút chua xót.
Tại sao là cha mẹ có thể hợp lý như vậy, chẳng lẽ ngay cả một chút quyền riêng tư cũng
không có sao. Nước mắt Chu Phạm rơi xuống màn hình điện thoại di động. Từng giọt, từng giọt rơi xuống, tầm mắt đều bị nước mắt làm cho mơ hồ.
Điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, Chu Phạm không để ý tới. Vài phút sau, điện thoại reo lên.
Chu Phạm nhìn lướt qua màn hình, là Lương Thù Tuyển gọi tới.
Chu Phạm dụi mắt một chút. Hiện tại cô không muốn nhận vì thế liền cúp máy.
Cô cầm điện thoại di động, nghĩ đến Trần Tuệ Huệ đã xem qua lịch sử trò chuyện của cô
và Lương Thù Tuyển hoặc là lịch sử trò chuyện của cô và những người khác. Chu Phạm
liền cảm thấy rất không thoải mái, thậm chí còn có chút ghê tởm.
Trên màn hình điện thoại lại nhảy ra một tin nhắn, là một tin nhắn âm thanh của Lương
Thù Tuyến.
Chu Phạm nhìn thấy tin nhắn âm thanh của Lương Thù Tuyển, hốc mắt không biết chuyện gì xảy ra bắt đầu tự động chua xót.
Cô mím môi, mở tin nhắn âm thanh của Lương Thù Tuyển ra đặt lên bên tai.
Giọng nói mang theo âm thanh dòng điện yếu ớt, giọng nói của anh lười biếng, nhưng lại
mang theo một chút cười.
Không biết vì cái gì, Chu Phạm nghe được thanh âm của anh liền càng muốn khóc.
"Chu Phạm, cô đã đồng ý dạy tôi chơi bi-a?"
"Gọi điện thì cúp máy, muốn bùng nợ sao?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook