Rơi Vào Trái Tim Em
-
Chương 54:
Khi Chu Phạm nói những lời này, cô cầm điện thoại rất chặt, vừa nói ra miệng cả người dường như đã hối hận.
Bởi vì cô không xác định được Lương Thù Tuyển có muốn ăn cùng cô hay không, câu nói vừa rồi của cô hình như có chút quá đường đột.
Dù sao quan hệ giữa cô và Lương Thù Tuyển cũng không thân mật đến mức có thể cùng nhau đi ăn cơm vào đêm giao thừa.
Chu Phạm trong nháy mắt ý thức được mình đã vượt qua giới hạn, tính cách của cô luôn luôn cẩn thận, không biết lần này vì sao lại lỗ mãng như vậy.
Lúc Lương Thù Tuyển xoay người, trái tim Chu Phạm theo bản năng khẩn trương. Cô có chút lo lắng Lương Thù Tuyển sẽ trực tiếp cự tuyệt cô hoặc là anh có thể khéo léo nói không cần.
Khi đó đã qua 0 giờ, pháo hoa rực rỡ nổ tung trên bầu trời cả nước. Lương Thù Tuyển xoay người nhìn về phía cô. Chu Phạm nhìn thấy trong đôi mắt đen nhánh của anh phản chiếu pháo hoa rực rỡ.
Trái tim Chu Phạm trong chớp mắt lơ lửng, mỗi giật giật: "Nếu anh không muốn thì thôi, tôi về nhà xem đêm xuân."
Phòng bảo vệ ở ngay bên cạnh, Lương Thù Tuyển đi về phía đó vài bước đặt đồ ăn ngoài lên bệ cửa sổ rồi xoay người đi về phía Chu Phạm, lạnh lùng nói: "Xuân Vãn có cái gì đẹp." Khóe môi hắn thờ ơ nâng lên: "Đi thôi."
Chu Phạm có chút mơ hồ có chút không được tự nhiên mà hạ màn hình điện thoại xuống. Nhất thời không kịp phản ứng, bởi vì cô cảm thấy Lương Thù Tuyển sẽ cự tuyệt cô, bất kể từ góc độ nào cũng có thể cự tuyệt cô.
"Đi thật à?"
Lương Thù Tuyển nở nụ cười có chút kiêu căng, không chút để ý nhìn cô một cái.
Tầm mắt Chu Phạm và anh giao nhau trong không khí pháo hoa đầy trời, cô bỏ điện thoại vào túi áo khoác cất bước đi về phía trung tâm thành phố: "Không biết ai nói lãng phí thời gian."
Lương Thù Tuyển đi bên cạnh cô bước đi chậm lại giọng nói khàn khàn: "Không biết.?" Sau đó anh lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Lương Thư Vi: [Đặt hoa quả ở phòng bảo vệ, tự mình đi lấy]
Lương Thư Vi: [Anh, anh không về sao? Trong nhà nhiều người chờ anh như vậy.?
Lương Thù Tuyển: [ Về trễ.]
Lương Thư Vi: [... Được rồi, anh gặp ai ở bên dưới à? ]
Lương Thù Tuyển nhìn màn hình tắt điện thoại di động, đi dọc theo con đường này cảnh đường phố bên ngoài rực rỡ dần xuất hiện, trên đường treo đèn màu khắp nơi.
Hai người chỉ chốc lát sau đã đi tới một khách sạn trang hoàng tráng lệ.
"Nhà hàng này được không? Trông không tệ lắm." Chu Phạm nhìn lướt qua khách sạn, quay đầu nói với Lương Thù Tuyển.
Lương Thù Tuyển liếc mắt nhìn khách sạn, nói: "Dịch vụ không tốt.
Chu Phạm a một tiếng: "Trước đây anh đã ăn ở đây rồi?"
Lương Thù Tuyển từ trong cổ họng phun ra một chữ ừ, tiếp theo đi dọc theo đường phố.
Chu Phạm thu hồi ánh mắt đánh giá khách sạn này nhưng dường như cô nhớ rõ trước kia cô cũng đã từng ăn ở đây vài lần, thái độ phục vụ cũng không tệ lắm.
Cô cảm thấy Lương Thù Tuyển người này đích thật là khó hầu hạ, đối với lời này của anh cũng không nghi ngờ liền đi theo Lương Thù Tuyển đến trung tâm thành phố.
Trước khi ra khỏi cửa cô đã nói với người nhà về muộn một chút cũng không sao, nhiều lắm Chu Dự Gia sẽ nói: " Chị, chị khẳng định đi ăn khuya. Tại sao không mang về cho em một ít."
Nghĩ đến đây, Chu Phạm cũng không có gì phải lo lắng cùng Lương Thù Tuyển cùng nhau đi tìm nhà hàng mà anh thích. Cô cảm thấy rất thú vị, cô muốn biết nhà hàng có thể được đại thiếu gia như Lương Thù Tuyển nhìn trúng có phải là độc nhất vô nhị hay không.
Hơn nữa hôm nay cô bởi vì chuyện của Lý Thanh Minh không quá vui vẻ. Cùng Lương Thù Tuyển đi trên đường, Chu Phạm ngược lại cảm thấy không tệ lắm không chỉ có thể thả lỏng tâm tình, hơn nữa còn có thể suy nghĩ một chút chuyện của Lý Thanh Minh nên làm sao.
Hai người không quá gần nhau nhưng có thể thấy được là đang cùng đi.
Lương Thù Tuyển chân dài đi cũng không nhanh, Chu Phạm cứ như vậy chậm rãi đi như đi dạo. Không bao lâu, cô liền nhìn thấy một nhà hàng năm sao.
"Còn cái này thì sao? Thái độ phục vụ hẳn là rất tốt." Chu Phạm hất cằm về phía Lương Thù Tuyển nói: "Trước kia tôi đã đến đây ăn rồi, thái độ phục vụ trong ngành công nghiệp ăn uống gần như là số một."
"Ồ?" Lương Thù Tuyển nhìn về phía nhà hàng năm sao đối diện, tòa nhà cao tầng trong bóng đêm điểm xuyết ánh đèn rực rỡ thoạt nhìn sang trọng sa hoa.
Sau đó, anh nhìn Chu Phạm mí mắt một mí cực mỏng, khoảng cách mắt cũng cực hẹp, môi mỏng khẽ mở ra: "Mùi vị hình như không được tốt lắm."
"Được, tiếp tục tìm."
Bởi vì hôm nay là mùng một tết, tính tình Chu Phạm không tệ bị Lương Thù Tuyển kích thích như vậy, cô càng muốn biết dựa theo tiêu chuẩn của đại thiếu gia như anh, hôm nay rốt cuộc anh có thể tìm được nhà hàng vừa ý anh để ăn cơm hay không.
Lương Thù Tuyển lười biếng đáp một tiếng.
Nhà hàng trên con đường này không nhiều lắm, Chu Phạm đã lọc ra những quán thoạt nhìn không được tốt lắm chỉ còn hai quán đều bị Lương Thù Tuyển từ chối.
Vì thế hai người xuyên qua đường bằng đường dành cho người đi bộ, cuối cùng đi tới phố thương mại ở trung tâm thành phố.
Con phố thương mại này có rất nhiều nhà hàng, Lương Thù Tuyển nhìn qua đánh giá một lần, không đến mười mấy giây đã nói ra khuyết điểm.
"Trang trí khó coi." Chu Phạm quay đầu nhìn anh: "Anh là tới ăn cơm hay là đến phá đám?"
Khóe môi Lương Thù Tuyển kéo lên, sau đó nhìn thấy Chu Phạm loay hoay với khăn quàng cổ xuống, anh nhếch khóe môi: "Lạnh sao?"
Chu Phạm kỳ thật không lạnh, ngược lại có chút nóng, khăn quàng cổ kề sát vào cổ cô, Cô chỉ muốn nới lỏng ra mà thôi.
"Không lạnh." Chu Phạm nói: "Đi thôi, tôi không tin nơi này tìm không thấy nhà hàng anh thích ăn."
Phía trước có một tấm biển là "Nhà hàng Vân Ngưng", Chu Phạm đi ngang qua, nhìn thấy cửa hàng này có chút bẩn thỉu.
Nhưng không ngờ vài giây sau, Lương Thù Tuyển nói: "Chính là cái này."
Chu Phạm a một tiếng, Lương Thù Tuyển đã đi vào cửa hàng, cô nghi hoặc túm tóc đi theo Lương Thù Tuyển vào trong.
Lúc Lương Thù Tuyển ăn cơm là bộ dáng thiếu gia trước sau như một, Chu Phạm cúi đầu nhìn điện thoại di động chơi mệt liền nghỉ ngơi. Chốc lát sau, Lương Thù Tuyển cũng ăn
xong.
Chu Phạm có chút kinh ngạc, chọn cửa hàng lâu như vậy, chưa đến vài phút đã giải quyết xong.
Lương Thù Tuyển đứng dậy đi ra quầy lễ tân thanh toán, Chu Phạm lúc này mới để ý anh chỉ mặc một chiếc áo mỏng, quần áo mỏng manh tựa hồ dán sát vào cơ bắp mạnh mẽ, giơ tay nhấc chân đều có thể nhìn thấy dáng người không tệ.
Nhưng điểm chú ý của Chu Phạm không phải là dáng người đẹp của Lương Thù Tuyển mà là hiện tại là buổi sáng mùa đông, anh lại mặc chút quần áo như vậy, cùng cô đi qua đường lớn ngõ nhỏ thành phố Toại Nam.
Lương Thù Tuyển tính tiền xong đi đến bên cạnh Chu Phạm nói: "Đi, tôi gọi taxi."
Phản ứng của Chu Phạm luôn chậm một nhịp: "Anh có lạnh không?" Lương Thù Tuyển nghiêng mắt nhìn cô, giọng nói hơi cao: "Cô cảm thấy tôi lạnh?"
Chu Phạm mím môi nói: "Mặc quần áo ít như vậy, là người ai cũng sẽ lạnh đi."
Lương Thù Tuyển và Chu Phạm đi ra khỏi cửa hàng, anh nhếch môi: "Tôi đi lấy đồ ăn còn phải khoác một cái chăn phải không?"
Chu Phạm khẽ liếc anh một cái: "Ý tôi là hiện tại, không nói lúc anh đi lấy đồ ăn."
Hai người đứng ở bên ngoài cửa hàng chờ taxi. Trên đường phố xe cộ không nhiều lắm, đèn giao thông theo số giây giảm dần mà thay đổi.
Lương Thù Tuyển thờ ơ nhìn điện thoại di động: "Suy nghĩ quá nhiều."
"
Thành phố Toại Nam tháng hai gió thổi khá lạnh, Chu Phạm khép áo khoác màu đen lại, làn da trắng bị gió thổi đến trắng bệch.
Nhưng Chu Phạm kỳ thật không cảm thấy lạnh, ngược lại thân thể không hiểu sao lại mang theo chút nóng nảy không biết từ đâu ra. Trái tim nóng bỏng, chân tay cũng bị tỏa
nhiệt mà nóng theo.
Lương Thù Tuyển đứng trước mặt cô, Chu Phạm cố ý liếc nhìn trộm anh vài lần. Ngón tay cô đặt trên khăn quàng cổ, do dự một chút, lại liếc nhìn Lương Thù Tuyển một cái. Lương Thù Tuyển đứng trong gió lạnh, chỉ mặc một bộ áo nhưng thân thể cũng không có vẻ đơn bạc, ngược lại nhìn qua mạnh mẽ hữu lực.
Chu Phạm kéo một góc khăn quàng cổ, vài giây sau cô đem khăn quàng cổ kéo xuống. Cô cầm khăn quàng cổ, lấy tay vỗ một cái, đi tới trước mặt Lương Thù Tuyển đưa khăn
quàng cổ trắng đen qua.
"Cho anh."
Lương Thù Tuyển ngước mắt nhìn cô, hất cằm: "Cái gì?"
Chu Phạm: "Thắt khăn quàng cổ, trời lạnh như vậy đừng để bị cảm."
Chu Phạm vừa dứt lời, liền nghe thấy Lương Thù Tuyển cười một tiếng, anh cười đến bả
vai đều run rẩy.
"..." Chu Phạm trừng mắt nhìn anh một cái.
"Chu Phạm, có phải cô không hiểu rõ tôi không?" Lương Thù Tuyển nói: " Cô cảm thấy tôi
sẽ đeo thứ này sao?"
Chu Phạm nhìn anh, liên tiếp nói ba câu nghi vấn: "Loại vật này thì làm sao? Đeo khăn quàng cổ thì làm sao? Bị cảm lạnh sẽ vui sao?"
Lương Thù Tuyển ngừng cười, ngón tay rõ ràng vẫn nhận lấy khăn quàng cổ, lúc tiếp nhận còn nhìn lướt qua Chu Phạm.
Chu Phạm đối với Lương Thù Tuyển có thể tiếp nhận đề nghị của cô mà vui vẻ nói: "Buộc
đi, sẽ không lạnh nữa."
Lương Thù Tuyển lười biếng cân nhắc khăn quàng cổ, hai người vốn chỉ cách vài bước. Anh cân nhắc xong, bỗng nhiên giơ tay lên khăn quàng cổ bị anh cầm trên tay.
Anh cúi đầu nhìn Chu Phạm.
Tầm mắt Chu Phạm dính vào anh, phun ra một câu: "Mau buộc lên, đừng làm lãng phí
khăn quàng cổ của tôi."
Lương Thù Tuyển lười biếng vẫn như trước nhấc tay lên, chẳng qua là vẫn không buộc cho mình mà là cúi đầu nhìn Chu Phạm, thanh âm lười biếng: "Tôi không cần đến nó." Nói xong anh cầm khăn quàng cổ quấn trước vài vòng.
Chu Phạm phản ứng chậm, còn chưa nhận ra, chỉ nhìn Lương Thù Tuyển đang làm động
tác kỳ quái gì đó. Chờ Lương Thù Tuyển quấn khăn quàng cổ xong, Chu Phạm liền nhìn thấy anh liếc cô một cái tiếp theo đi về phía cô một bước đem khăn quàng cổ đeo lên cổ
cô.
Động tác của Lương Thù Tuyển cực kỳ lười biếng, bộ dáng không thèm để ý. Nhưng khi Lương Thù Tuyển đeo khăn quàng cổ lên cổ Chu Phạm, Chu Phạm nhìn Lương Thù Tuyển
dựa vào cô rất gần, môi anh cực nhạt, cằm cứng rắn, yết hầu rõ ràng cả người có vẻ kiêu
ngạo.
Gió lạnh gào thét như tĩnh lặng, thế giới dường như chậm lại.
Chu Phạm mở to hai mắt, lông mày khẽ nhướng lên, cả người nhìn qua có chút không biết
làm sao.
Lương Thù Tuyển rất nhanh đã hoàn thành, tiếp theo nhìn cô một cái: "Buộc lại cho cô, tôi không cần."
"À." Chu Phạm nói, sau đó rời tầm mắt nhìn xe cộ qua lại trên đường cao tốc.
Sau năm phút Taxi đến, Lương Thù Tuyển ngồi ở ghế phụ, Chu Phạm ngồi vào ghế sau.
Tài xế xác nhận địa chỉ: " Đến khu biệt thự Lương gia sao?"
Lương Thù Tuyển hỏi địa chỉ của Chu Phạm. Sau khi Chu Phạm báo, anh nói với tài xế:
"Đi chỗ cô ấy."
Người lái xe nói một tiếng tốt, bắt đầu lái xe.
Chu Phạm ngồi ở ghế sau, ngón tay không cẩn thận nhẹ nhàng đụng phải khăn quàng cổ
buộc trên cổ.
Ngoài cửa sổ đèn neon chạy như bay qua, ánh sáng mơ hồ đánh vào trong xe, khăn quàng
cổ mang theo ánh sáng vàng bay qua. Chu Phạm buông khăn quàng cổ ra, sau đó hai mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nghĩ thầm Lương Thù Tuyển người này tốt như vậy, ngay cả khăn quàng cổ cũng không chịu đeo, hẳn là sớm muộn gì cũng sẽ bị cảm.
Bởi vì cô không xác định được Lương Thù Tuyển có muốn ăn cùng cô hay không, câu nói vừa rồi của cô hình như có chút quá đường đột.
Dù sao quan hệ giữa cô và Lương Thù Tuyển cũng không thân mật đến mức có thể cùng nhau đi ăn cơm vào đêm giao thừa.
Chu Phạm trong nháy mắt ý thức được mình đã vượt qua giới hạn, tính cách của cô luôn luôn cẩn thận, không biết lần này vì sao lại lỗ mãng như vậy.
Lúc Lương Thù Tuyển xoay người, trái tim Chu Phạm theo bản năng khẩn trương. Cô có chút lo lắng Lương Thù Tuyển sẽ trực tiếp cự tuyệt cô hoặc là anh có thể khéo léo nói không cần.
Khi đó đã qua 0 giờ, pháo hoa rực rỡ nổ tung trên bầu trời cả nước. Lương Thù Tuyển xoay người nhìn về phía cô. Chu Phạm nhìn thấy trong đôi mắt đen nhánh của anh phản chiếu pháo hoa rực rỡ.
Trái tim Chu Phạm trong chớp mắt lơ lửng, mỗi giật giật: "Nếu anh không muốn thì thôi, tôi về nhà xem đêm xuân."
Phòng bảo vệ ở ngay bên cạnh, Lương Thù Tuyển đi về phía đó vài bước đặt đồ ăn ngoài lên bệ cửa sổ rồi xoay người đi về phía Chu Phạm, lạnh lùng nói: "Xuân Vãn có cái gì đẹp." Khóe môi hắn thờ ơ nâng lên: "Đi thôi."
Chu Phạm có chút mơ hồ có chút không được tự nhiên mà hạ màn hình điện thoại xuống. Nhất thời không kịp phản ứng, bởi vì cô cảm thấy Lương Thù Tuyển sẽ cự tuyệt cô, bất kể từ góc độ nào cũng có thể cự tuyệt cô.
"Đi thật à?"
Lương Thù Tuyển nở nụ cười có chút kiêu căng, không chút để ý nhìn cô một cái.
Tầm mắt Chu Phạm và anh giao nhau trong không khí pháo hoa đầy trời, cô bỏ điện thoại vào túi áo khoác cất bước đi về phía trung tâm thành phố: "Không biết ai nói lãng phí thời gian."
Lương Thù Tuyển đi bên cạnh cô bước đi chậm lại giọng nói khàn khàn: "Không biết.?" Sau đó anh lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Lương Thư Vi: [Đặt hoa quả ở phòng bảo vệ, tự mình đi lấy]
Lương Thư Vi: [Anh, anh không về sao? Trong nhà nhiều người chờ anh như vậy.?
Lương Thù Tuyển: [ Về trễ.]
Lương Thư Vi: [... Được rồi, anh gặp ai ở bên dưới à? ]
Lương Thù Tuyển nhìn màn hình tắt điện thoại di động, đi dọc theo con đường này cảnh đường phố bên ngoài rực rỡ dần xuất hiện, trên đường treo đèn màu khắp nơi.
Hai người chỉ chốc lát sau đã đi tới một khách sạn trang hoàng tráng lệ.
"Nhà hàng này được không? Trông không tệ lắm." Chu Phạm nhìn lướt qua khách sạn, quay đầu nói với Lương Thù Tuyển.
Lương Thù Tuyển liếc mắt nhìn khách sạn, nói: "Dịch vụ không tốt.
Chu Phạm a một tiếng: "Trước đây anh đã ăn ở đây rồi?"
Lương Thù Tuyển từ trong cổ họng phun ra một chữ ừ, tiếp theo đi dọc theo đường phố.
Chu Phạm thu hồi ánh mắt đánh giá khách sạn này nhưng dường như cô nhớ rõ trước kia cô cũng đã từng ăn ở đây vài lần, thái độ phục vụ cũng không tệ lắm.
Cô cảm thấy Lương Thù Tuyển người này đích thật là khó hầu hạ, đối với lời này của anh cũng không nghi ngờ liền đi theo Lương Thù Tuyển đến trung tâm thành phố.
Trước khi ra khỏi cửa cô đã nói với người nhà về muộn một chút cũng không sao, nhiều lắm Chu Dự Gia sẽ nói: " Chị, chị khẳng định đi ăn khuya. Tại sao không mang về cho em một ít."
Nghĩ đến đây, Chu Phạm cũng không có gì phải lo lắng cùng Lương Thù Tuyển cùng nhau đi tìm nhà hàng mà anh thích. Cô cảm thấy rất thú vị, cô muốn biết nhà hàng có thể được đại thiếu gia như Lương Thù Tuyển nhìn trúng có phải là độc nhất vô nhị hay không.
Hơn nữa hôm nay cô bởi vì chuyện của Lý Thanh Minh không quá vui vẻ. Cùng Lương Thù Tuyển đi trên đường, Chu Phạm ngược lại cảm thấy không tệ lắm không chỉ có thể thả lỏng tâm tình, hơn nữa còn có thể suy nghĩ một chút chuyện của Lý Thanh Minh nên làm sao.
Hai người không quá gần nhau nhưng có thể thấy được là đang cùng đi.
Lương Thù Tuyển chân dài đi cũng không nhanh, Chu Phạm cứ như vậy chậm rãi đi như đi dạo. Không bao lâu, cô liền nhìn thấy một nhà hàng năm sao.
"Còn cái này thì sao? Thái độ phục vụ hẳn là rất tốt." Chu Phạm hất cằm về phía Lương Thù Tuyển nói: "Trước kia tôi đã đến đây ăn rồi, thái độ phục vụ trong ngành công nghiệp ăn uống gần như là số một."
"Ồ?" Lương Thù Tuyển nhìn về phía nhà hàng năm sao đối diện, tòa nhà cao tầng trong bóng đêm điểm xuyết ánh đèn rực rỡ thoạt nhìn sang trọng sa hoa.
Sau đó, anh nhìn Chu Phạm mí mắt một mí cực mỏng, khoảng cách mắt cũng cực hẹp, môi mỏng khẽ mở ra: "Mùi vị hình như không được tốt lắm."
"Được, tiếp tục tìm."
Bởi vì hôm nay là mùng một tết, tính tình Chu Phạm không tệ bị Lương Thù Tuyển kích thích như vậy, cô càng muốn biết dựa theo tiêu chuẩn của đại thiếu gia như anh, hôm nay rốt cuộc anh có thể tìm được nhà hàng vừa ý anh để ăn cơm hay không.
Lương Thù Tuyển lười biếng đáp một tiếng.
Nhà hàng trên con đường này không nhiều lắm, Chu Phạm đã lọc ra những quán thoạt nhìn không được tốt lắm chỉ còn hai quán đều bị Lương Thù Tuyển từ chối.
Vì thế hai người xuyên qua đường bằng đường dành cho người đi bộ, cuối cùng đi tới phố thương mại ở trung tâm thành phố.
Con phố thương mại này có rất nhiều nhà hàng, Lương Thù Tuyển nhìn qua đánh giá một lần, không đến mười mấy giây đã nói ra khuyết điểm.
"Trang trí khó coi." Chu Phạm quay đầu nhìn anh: "Anh là tới ăn cơm hay là đến phá đám?"
Khóe môi Lương Thù Tuyển kéo lên, sau đó nhìn thấy Chu Phạm loay hoay với khăn quàng cổ xuống, anh nhếch khóe môi: "Lạnh sao?"
Chu Phạm kỳ thật không lạnh, ngược lại có chút nóng, khăn quàng cổ kề sát vào cổ cô, Cô chỉ muốn nới lỏng ra mà thôi.
"Không lạnh." Chu Phạm nói: "Đi thôi, tôi không tin nơi này tìm không thấy nhà hàng anh thích ăn."
Phía trước có một tấm biển là "Nhà hàng Vân Ngưng", Chu Phạm đi ngang qua, nhìn thấy cửa hàng này có chút bẩn thỉu.
Nhưng không ngờ vài giây sau, Lương Thù Tuyển nói: "Chính là cái này."
Chu Phạm a một tiếng, Lương Thù Tuyển đã đi vào cửa hàng, cô nghi hoặc túm tóc đi theo Lương Thù Tuyển vào trong.
Lúc Lương Thù Tuyển ăn cơm là bộ dáng thiếu gia trước sau như một, Chu Phạm cúi đầu nhìn điện thoại di động chơi mệt liền nghỉ ngơi. Chốc lát sau, Lương Thù Tuyển cũng ăn
xong.
Chu Phạm có chút kinh ngạc, chọn cửa hàng lâu như vậy, chưa đến vài phút đã giải quyết xong.
Lương Thù Tuyển đứng dậy đi ra quầy lễ tân thanh toán, Chu Phạm lúc này mới để ý anh chỉ mặc một chiếc áo mỏng, quần áo mỏng manh tựa hồ dán sát vào cơ bắp mạnh mẽ, giơ tay nhấc chân đều có thể nhìn thấy dáng người không tệ.
Nhưng điểm chú ý của Chu Phạm không phải là dáng người đẹp của Lương Thù Tuyển mà là hiện tại là buổi sáng mùa đông, anh lại mặc chút quần áo như vậy, cùng cô đi qua đường lớn ngõ nhỏ thành phố Toại Nam.
Lương Thù Tuyển tính tiền xong đi đến bên cạnh Chu Phạm nói: "Đi, tôi gọi taxi."
Phản ứng của Chu Phạm luôn chậm một nhịp: "Anh có lạnh không?" Lương Thù Tuyển nghiêng mắt nhìn cô, giọng nói hơi cao: "Cô cảm thấy tôi lạnh?"
Chu Phạm mím môi nói: "Mặc quần áo ít như vậy, là người ai cũng sẽ lạnh đi."
Lương Thù Tuyển và Chu Phạm đi ra khỏi cửa hàng, anh nhếch môi: "Tôi đi lấy đồ ăn còn phải khoác một cái chăn phải không?"
Chu Phạm khẽ liếc anh một cái: "Ý tôi là hiện tại, không nói lúc anh đi lấy đồ ăn."
Hai người đứng ở bên ngoài cửa hàng chờ taxi. Trên đường phố xe cộ không nhiều lắm, đèn giao thông theo số giây giảm dần mà thay đổi.
Lương Thù Tuyển thờ ơ nhìn điện thoại di động: "Suy nghĩ quá nhiều."
"
Thành phố Toại Nam tháng hai gió thổi khá lạnh, Chu Phạm khép áo khoác màu đen lại, làn da trắng bị gió thổi đến trắng bệch.
Nhưng Chu Phạm kỳ thật không cảm thấy lạnh, ngược lại thân thể không hiểu sao lại mang theo chút nóng nảy không biết từ đâu ra. Trái tim nóng bỏng, chân tay cũng bị tỏa
nhiệt mà nóng theo.
Lương Thù Tuyển đứng trước mặt cô, Chu Phạm cố ý liếc nhìn trộm anh vài lần. Ngón tay cô đặt trên khăn quàng cổ, do dự một chút, lại liếc nhìn Lương Thù Tuyển một cái. Lương Thù Tuyển đứng trong gió lạnh, chỉ mặc một bộ áo nhưng thân thể cũng không có vẻ đơn bạc, ngược lại nhìn qua mạnh mẽ hữu lực.
Chu Phạm kéo một góc khăn quàng cổ, vài giây sau cô đem khăn quàng cổ kéo xuống. Cô cầm khăn quàng cổ, lấy tay vỗ một cái, đi tới trước mặt Lương Thù Tuyển đưa khăn
quàng cổ trắng đen qua.
"Cho anh."
Lương Thù Tuyển ngước mắt nhìn cô, hất cằm: "Cái gì?"
Chu Phạm: "Thắt khăn quàng cổ, trời lạnh như vậy đừng để bị cảm."
Chu Phạm vừa dứt lời, liền nghe thấy Lương Thù Tuyển cười một tiếng, anh cười đến bả
vai đều run rẩy.
"..." Chu Phạm trừng mắt nhìn anh một cái.
"Chu Phạm, có phải cô không hiểu rõ tôi không?" Lương Thù Tuyển nói: " Cô cảm thấy tôi
sẽ đeo thứ này sao?"
Chu Phạm nhìn anh, liên tiếp nói ba câu nghi vấn: "Loại vật này thì làm sao? Đeo khăn quàng cổ thì làm sao? Bị cảm lạnh sẽ vui sao?"
Lương Thù Tuyển ngừng cười, ngón tay rõ ràng vẫn nhận lấy khăn quàng cổ, lúc tiếp nhận còn nhìn lướt qua Chu Phạm.
Chu Phạm đối với Lương Thù Tuyển có thể tiếp nhận đề nghị của cô mà vui vẻ nói: "Buộc
đi, sẽ không lạnh nữa."
Lương Thù Tuyển lười biếng cân nhắc khăn quàng cổ, hai người vốn chỉ cách vài bước. Anh cân nhắc xong, bỗng nhiên giơ tay lên khăn quàng cổ bị anh cầm trên tay.
Anh cúi đầu nhìn Chu Phạm.
Tầm mắt Chu Phạm dính vào anh, phun ra một câu: "Mau buộc lên, đừng làm lãng phí
khăn quàng cổ của tôi."
Lương Thù Tuyển lười biếng vẫn như trước nhấc tay lên, chẳng qua là vẫn không buộc cho mình mà là cúi đầu nhìn Chu Phạm, thanh âm lười biếng: "Tôi không cần đến nó." Nói xong anh cầm khăn quàng cổ quấn trước vài vòng.
Chu Phạm phản ứng chậm, còn chưa nhận ra, chỉ nhìn Lương Thù Tuyển đang làm động
tác kỳ quái gì đó. Chờ Lương Thù Tuyển quấn khăn quàng cổ xong, Chu Phạm liền nhìn thấy anh liếc cô một cái tiếp theo đi về phía cô một bước đem khăn quàng cổ đeo lên cổ
cô.
Động tác của Lương Thù Tuyển cực kỳ lười biếng, bộ dáng không thèm để ý. Nhưng khi Lương Thù Tuyển đeo khăn quàng cổ lên cổ Chu Phạm, Chu Phạm nhìn Lương Thù Tuyển
dựa vào cô rất gần, môi anh cực nhạt, cằm cứng rắn, yết hầu rõ ràng cả người có vẻ kiêu
ngạo.
Gió lạnh gào thét như tĩnh lặng, thế giới dường như chậm lại.
Chu Phạm mở to hai mắt, lông mày khẽ nhướng lên, cả người nhìn qua có chút không biết
làm sao.
Lương Thù Tuyển rất nhanh đã hoàn thành, tiếp theo nhìn cô một cái: "Buộc lại cho cô, tôi không cần."
"À." Chu Phạm nói, sau đó rời tầm mắt nhìn xe cộ qua lại trên đường cao tốc.
Sau năm phút Taxi đến, Lương Thù Tuyển ngồi ở ghế phụ, Chu Phạm ngồi vào ghế sau.
Tài xế xác nhận địa chỉ: " Đến khu biệt thự Lương gia sao?"
Lương Thù Tuyển hỏi địa chỉ của Chu Phạm. Sau khi Chu Phạm báo, anh nói với tài xế:
"Đi chỗ cô ấy."
Người lái xe nói một tiếng tốt, bắt đầu lái xe.
Chu Phạm ngồi ở ghế sau, ngón tay không cẩn thận nhẹ nhàng đụng phải khăn quàng cổ
buộc trên cổ.
Ngoài cửa sổ đèn neon chạy như bay qua, ánh sáng mơ hồ đánh vào trong xe, khăn quàng
cổ mang theo ánh sáng vàng bay qua. Chu Phạm buông khăn quàng cổ ra, sau đó hai mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nghĩ thầm Lương Thù Tuyển người này tốt như vậy, ngay cả khăn quàng cổ cũng không chịu đeo, hẳn là sớm muộn gì cũng sẽ bị cảm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook