Robot Papa Và Robot Cha FULL
-
11: Đế Giày Quân Đội Đập Xuống Mặt Đất Phát Ra Một Tiếng Ầm Giòn Vang
Khi thụ mở điện cho các Mama, Quý tộc O suy sụp kháng nghị: “Lúc cậu phát livestream tại sao không nhắc tôi một tiếng? Má nó tôi vừa nói tôi muốn tiểu ra quần trong livestream đó!”
Thụ một bên dùng roi mây quất người, một bên bắt chước giọng õng ẹo của Quý tộc O mà nói: “Sao cậu lại có thể nói m… m… “má nó” thô tục như vậy?”
Quý tộc O vụng về vỗ lưng một Omega bình dân giúp người đó hô hấp, hét về phía thụ: “Tôi sẽ không gả đi được!”
“Chúc mừng cậu,” Thụ chân thành tha thiết chúc mừng Quý tộc Omega, “Cậu có thể hủy cái hôn ước không thích kia rồi.”
Quý tộc Omega: “…”
Hình như cũng đúng.
Quý tộc O: “Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây? Chúng ta không thể tiếp tục ở nơi này! Trời ạ, mấy Mama đó sẽ giết chúng ta mất!” Nói xong, cậu kéo ống quần lên, lộ ra mắt cá chân gầy gộc, “Tôi còn có vòng chân này, cậu muốn không?”
“Không cần.” Thụ vỗ vỗ mông robot gián điệp, “Cục cưng, dẫn chúng tôi ra ngoài.”
Robot gián điệp ngoan ngoãn dẫn đường phía trước, ngạo nghễ đi qua những đồng loại đã bị nó làm trục trặc.
Loại robot cảnh vệ này có quyền tự do ra vào Viện Giáo Dưỡng, nơi robot đi đến, cửa tự động mở ra, nó mang theo thụ và Quý tộc O đi ra ngoài cửa lớn của Viện Giáo Dưỡng.
Omega bình dân được cứu cũng sợ hãi mà đi theo thụ như một bầy vịt con.
Đương nhiên cũng có một ít Omega không muốn chạy trốn cùng với bọn họ, họ tin chắc rằng chỉ cần mình biểu hiện thật tốt, ngoan ngoãn ở lại Viện Giáo Dưỡng thì sẽ không có vấn đề gì xảy ra, đám Omega đầu đất kia chỉ đang tìm đường chết mà thôi.
Chúng ta có ăn có mặc, cuộc sống cũng không quá khó khăn, nhưng có nhiều người lại oán giận như thế, thật là không biết điều – đây tự nhiên cũng là một lập luận khá phổ biến.
Ngoài cổng Viện Giáo Dưỡng, có hai cột sáng múa may quay cuồng trong màn đêm.
Một cột xoay ba vòng sang trái, xoay ba vòng sang phải, một cột khác xoay hai vòng sang trái, hai vòng sang phải.
Công đỏ mặt tía tai cãi nhau với một Alpha khác: “Dừng lại! Anh! Tắt thiết bị chiếu sáng đi!”
Một Alpha khác rống giận: “Mắc gì chứ!”
Công: “Đây là ám hiệu của tôi với phu nhân của tôi, ý là “anh đến rồi”, anh đang đạo ý tưởng của tình yêu tôi!”
Thụ: “…”
Một Alpha khác: “Nhưng tôi chỉ xoay hai vòng, không giống của anh, tôi cũng muốn để Omega của tôi biết tôi đang ở đây.”
Quý tộc O thấy Alpha kia, mắt sáng lên, liên tục chọt eo thụ: “Nhanh! Nhanh! Trả lại khuyên tai cho tôi mau! Thiết bị kia của cậu không phải không dùng nữa rồi sao?” Nói xong, không đợi thụ trả lời, tháo vòng chân ra đeo lên cổ tay, rồi vén tay áo lên, lộ ra ánh vàng trên cổ tay.
Nghe thấy tiếng mở cửa lớn của Viện Giáo Dưỡng, hai Alpha đồng thời quay người lại, Quý tộc O lập tức nhào vào lòng vị Alpha tư thông không có kết quả kia, khóc hụ hụ thút thít, kể việc Viện Giáo Dưỡng đã ngược đãi các Omega ra sao, các Omega khác được cứu cũng sôi nổi bỏ trốn đi.
“Lên phi thuyền.” Thụ vỗ vỗ cái mông săn chắc của công.
“Em ra rồi? Em… trốn ra sao?” Lúc này công còn đang chìm đắm trong tình yêu kiểu Romeo và Juliet, cả đầu óc đều là mình đánh tín hiệu lên trời đêm, không chú ý đến dư luận đang dậy sóng trên mạng.
Thụ ngồi lên phi thuyền, ra lệnh cho AI (trí tuệ nhân tạo): “Mở Tinh Võng, kết nối với tài khoản của tôi.”
AI trên phi thuyền mở ra màn hình giả lập, trên đó là hình ảnh các Omega bị ngược đãi trong phòng dạy dỗ, tiếng gào thét khiến người ta tưởng như đang ở địa ngục.
Công hung hăng đấm một phát lên đài điều khiển trong phi thuyền: “Đệt! Bọn chúng không làm vậy với em chứ?”
“Không có,” Thụ lắc đầu, “Bọn họ chỉ biết ngược đãi những Omega bần cùng bình dân không có chỗ khiếu nại, em thả hết những Omega muốn chạy trốn ra rồi.”
“Làm vậy quá mạo hiểm.” Công áp tay vào mặt thụ, kịch liệt hôn cậu.
"Nhưng lần này anh sẽ không để bất kỳ ai có thể mang em khỏi tầm mắt anh nữa… Chúng ta cùng nhau khuyên bảo cha mẹ, để họ đứng về phía chúng ta, họ là hy vọng để thay đổi tư tưởng người Liên Bang.”
Phi thuyền bay lên, vi phạm quy tắc tránh sự giám sát của mặt đất và chặn tất cả các tín hiệu.
Khi nó bay lên một độ cao nhất định, bầu trời đêm vốn nhìn như biển sâu trầm tịch đã không còn tĩnh lặng, mây đen trên cao cuồn cuộn… Gió nổi lên rồi.
Thụ nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chúng ta muốn đi đâu?”
Công thiết lập chế độ tự động tuần tra cho phi thuyền, nói: “Anh trộm giấu hai chiếc robot trong một sơn cốc cách nơi này khá xa, phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì có thể mang em bỏ trốn… Chuyện hôm nay quậy lớn như thế, anh không định mang em về nhà, chúng ta đến một nơi không có ai tránh trước đã.”
Thụ gật gật đầu, hỏi: “Bé con sao rồi?”
“Ở cùng với hai robot kia.” Công nói, “Tháng này em vẫn luôn thi đấu, cũng chưa về nhà xem thử, nó đã cao lớn xấp xỉ em rồi, thuộc tính hiện tại đã vô cùng ưu tú, ngoại trừ bất lợi về hình thể bên ngoài, nó đã không thua kém bất kể một robot nào bây giờ.”
Công khoa chân múa tay một chút, thấp giọng nói: “Mấy ngày trước anh giúp nó bảo trì hệ thống, phát hiện trong bộ nhớ của nó lưu hơn một trăm tấm…”
Thụ: “Một trăm tấm gì?”
Công gãi gãi mũi, giống một ông bố già khó nói: “Trên một trăm tấm ảnh… cận cảnh ống xả của robot khác… Anh nghi ngờ ống xả của robot tương đương với… Ừm… Em biết đó.”
Trong phi thuyền xuất hiện sự im lặng ngắn ngủi.
“Con nó lớn rồi.” Thụ đỡ trán.
Công nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng bóp bóp, trêu chọc: “Papa, con cũng lớn rồi.”
Thụ cười nhạo: “Ỏ?”
Công: “Đã một tháng anh không ấy ấy với em rồi.”
Phi thuyền hình thoi bay về hướng sơn cốc, thân tàu hình giọt nước rung động có quy luật.
...
Một loạt hỗn loạn của những nạn nhân như tia lửa nhỏ bay về phía đống cỏ khô, rất nhiều vấn đề tích tụ xem đây là điểm xuất phát mà bùng nổ, khắp Liên Bang xuất hiện các cuộc biểu tình lớn nhỏ, phản đối Viện Giáo Dưỡng bạo hành, ý muốn đấu tranh giành nhiều quyền lợi hơn cho Omega.
Những người tham gia biểu tình bị bắt, bị trấn áp bằng bạo lực, tin tức phát trên Tinh Võng bị xóa, càng phát càng xóa.
Nhưng một khi ngọn lửa đã bùng lên, thì khó có thể dập tắt.
Tuy nói công đã làm tốt công tác chuẩn bị cho tình huống tệ nhất, nhưng tình huống đó cũng không xảy ra, sự kiện không ngừng lên men, tình hình tiếp tục leo thang.
Chuyện này không thể giải quyết bằng cách ám sát hay uy hiếp một người là xong.
Hơn nữa sau khi sự kiện phát sinh, một vài Omega đã đưa ra bằng chứng hợp pháp cho vụ bạo hành đêm hôm đó, nhân chứng vật chứng đầy đủ, hơn nữa còn được gia tộc Hyman bảo vệ, thụ tập kích Mama Giáo dưỡng được quy thành hành vi tự vệ chính đáng, không phải chịu bất cứ trừng phạt nào.
Một tháng sau, càng có thêm nhiều Viện Giáo Dưỡng có nghi ngờ ngược đãi học viên bị đóng cửa, có quan viên gió chiều nào theo chiều ấy, thử đưa ra dự luật cho phép Omega được lựa chọn ngành nghề tự do hơn, nửa chê nửa khen…
Ba tháng sau, một loại robot thần kỳ có thể tự trưởng thành được ra mắt, loại robot này có thể tự do thay đổi hình thái, tự chủ học tập, tự động thăng cấp, cùng với loại robot trưởng thành bán mệnh thể làm thay đổi định nghĩa về robot.
Tập đoàn Crawley mua đứt độc quyền về loại robot này, mà theo dân gian đồn đãi rằng tập đoàn tài chính này có dây mơ rễ má với gia tộc của vị đại thần tài chính nào đó.
(Robot bán mệnh thể: Robot tự lớn lên, tự học tập, thăng cấp (như robot bé con nhà công thụ), được xem như một nửa con người.)
Trong cuộc họp báo ra của tập đoàn Crawley tổ chức về robot kiểu mới, các phương tiện truyền thông lớn trên Tinh Võng đã rất ngạc nhiên khi người phát minh và người điều khiển loại robot mới này vậy mà lại là Omega.
Con robot thần kì tự trưởng thành này còn tôn kính xưng hô “papa” với người điều khiển của mình…
Hơn nữa người điều khiển kia chính là Omega đã mạo danh thay thế tham gia cuộc thi Tinh Minh giành được giải nhất, cũng là người vào Viện Giáo Dưỡng Omega.
Rất nhiều phân tranh lớn nhỏ trên Liên Bang là do cậu khởi đầu nên.
“Vinh quang thuộc về tập đoàn Crawley”, người phát minh ra robot đưa ly rượu lên trước các camera truyền thông, “Cũng là vinh quang thuộc về Omega.”
…
Một năm sau, dưới sự thúc đẩy của vị đại thần quân bộ nào đó, quân bộ đã chiêu nạp một vài Omega nhập ngũ đảm nhiệm vị trí thợ sửa chữa robot trưởng thành và huấn luyện bồi dưỡng loại robot này.
Bọn họ cho rằng tính tình Omega đặc biệt tinh tế ổn trọng vô cùng thích hợp để làm bảo dưỡng và huấn luyện robot.
Từ khi một lệnh cấm được ban hành cách đây vài thập kỷ, đây là lần đầu tiên Omega được lần nữa gia nhập quân đội.
…
Hai năm sau, tập đoàn Crawley đầu tư kinh phí vào dự án nghiên cứu tử cung nhân tạo mà trước đó không được coi trọng, nếu nghiên cứu thành công, cuộc đời của rất nhiều Omega sẽ được viết lại.
Mười năm sau.
Trên sân huấn luyện robot, hai con robot một chọi một chém giết, trong đó một con không đến nửa phút đã bị con robot kia đánh không còn manh giáp.
Robot đang chiếm ưu thế kia vẫn không thừa thắng xông lên, mà dừng thế tiến công lại, dùng mũi kiếm ánh sáng gõ gõ trên vỏ robot bại trận vài cái, một giọng nói dễ nghe nhưng lạnh lùng truyền ra từ khoang điều khiển:
“Chỗ này… còn có chỗ này… Sơ hở quá lớn, khi giơ kiếm ánh sáng lên phải chú ý phòng thủ bên sườn, cậu quên là cậu còn có xương sườn à? Tôi chọt cả triệu lần, Eva cũng muốn lòi ra rồi, tại sao cậu vẫn không nhớ vậy? Tiếp tục!”
(Eva: Theo kinh thánh, Eva được tạo ra bằng xương sườn của Adam.)
Robot bị đánh ngã trên mặt đất không dám oán giận nửa câu, tạch một phát bật dậy, mạnh mẽ tiến công đến người đang đắc thắng kia lần nữa, không được một chốc, lại bị đánh bò ra đất.
“Tôi nói cậu…” Người đánh thắng lại dùng kiếm chỉ một vài vị trí, đang muốn dạy dỗ, robot cậu đang điều khiển bỗng mở miệng nói: “Cha ơi!”
Ngay sau đó, nắp bảo vệ khoang điều khiển tự động mở ra, người điều khiển mặc một bộ quần áo bảo hộ, nhảy xuống từ khoang điều khiển, chớp mắt rơi xuống rất.
Đế giày quân đội đập xuống mặt đất, phát ra một tiếng ầm giòn vang.
Là Cecil Hyman.
Mười năm qua đi, khuôn mặt của cậu hầu như không có gì thay đổi, vẫn tuấn tú tinh xảo như vậy – đương nhiên, điều này rất bình thường ở Liên Bang, ở thời đại kỹ thuật công nghệ sinh học cực kì phát triển này, mười năm ngắn ngủi không làm được gì một con người.
Ánh mắt của cậu vẫn sáng ngời như thời kỳ thiếu niên, thần thái phi dương, gần như có hơi kiêu ngạo.
Tân binh vẫn luôn bị Cecil đơn phương bạo hành cũng nhảy khỏi khoang điều khiển, cúi chào quan quân đứng ở cửa sân huấn luyện: “Thiếu tướng Cole!”
Cole gật đầu chào lại hắn, tuy chức vị cao, nhưng thái độ lại bình dị gần gũi: “Hôm nay huấn luyện đến đây thôi? Tôi có việc cần tìm huấn luyện viên Cecil.”
“Vâng! Thiếu tướng!” Tân binh lại cúi chào, như được cứu rỗi mà lao nhanh chuồn khỏi sân huấn luyện, có thể có được ngày thoát khỏi bàn tay của huấn luyện viên ma quỷ Cecil Hyman – ác mộng của toàn thể tân binh, hắn quả thật cảm động suýt khóc ra tiếng.
“Ừm, còn con nữa…” Thiếu tướng trẻ tuổi bĩu môi về phía robot đứng sau lưng Cecil, “Tìm bạn nhỏ của con đi, cha mới thấy nó ở kho hàng robot, nó đang nhàn rỗi không có việc gì làm kìa.”
“Dạ, cảm ơn cha!” Con robot loại trưởng thành cũng nhanh như chớp lao ra khỏi sân huấn luyện.
“Anh có chuyện gì?” Lông mày thanh tú của Cecil hơi nhướng lên, nhấc chân lại gần Cole, nhìn từ đôi ủng chặt chẽ nhìn lên trên, là vòng eo và tay chân gầy nhưng dẻo dai trong bộ đồ bảo hộ robot bó sát.
Cole thấp giọng cười một tiếng: “Anh thật sự có một chuyện quan trọng muốn cho em biết…”
“Cái gì?” Cecil hỏi.
Cole trịnh trọng nói: “Nhà hàng San Sebas hôm nay mới ra một món ăn mới…”
Cecil: “…”
Cole nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh đặt trước chỗ lúc 6 giờ rồi, không đi thì muộn mất…” Thấy thần sắc vi diệu của phu nhân, thiếu tướng đáng thương không vui nói, “Từ lúc một đám tân binh này nhập ngũ, đã một tuần rồi em không ăn tối với anh, một tuần!”
Đúng là không thể chịu nổi!
Rốt cuộc thì em còn yêu anh không?
Cecil bị bộ dạng tội nghiệp của đối phương chọc cười ra tiếng: “Thật không dám tin anh vậy mà là một vị thiếu tướng… Được rồi được rồi… Đợi em thay quần áo cái đã.”
Mười phút sau, hai người ngồi trên phi thuyền con thoi chuyên chúc của thiếu tướng Cole rời khỏi quân bộ.
Con đường đến nhà hàng được chiếu sáng bởi ánh đèn ban đêm, tựa như một con sông bằng vàng nóng chảy uốn lượn chảy xuôi.
___________ Hoàn ____________.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook