Rết Tinh Ngàn Năm
-
Chương 2
Tương truyền Thanh Sơn là ngọn núi cao nhất Thổ quốc, có linh khí cực thịnh,
là nơi hấp thụ tốt nhất tinh hoa của trời đất, thích hợp cho việc tu
tiên. Phái Thanh Thanh hơn hai ngàn năm qua ngụ tại Thanh Sơn hưng thịnh trường tồn, lại còn xuất ra được một vị Thượng tiên, danh tiếng truyền
xa khắp ngũ quốc không ai không biết.
Dưới chân núi Thanh Sơn có một con thác cao hơn mười trượng, ngày đêm nước chảy rầm rầm, che dấu đằng sau là một cái động nhỏ… không nói thì cũng đoán ra được chỗ này là “hang ổ” của ai rồi…
Bên trên con thác này là khu hậu viện của phái Thanh Thanh, bọn họ ăn uống sinh hoạt đều nhờ nước suối, mà bên dưới, Rết tinh của chúng ta đang ngâm nga tắm rửa.
Mười bảy năm trước bởi vì não hắn bị úng nước, suýt chút hại chết hơn hai ngàn mạng người nhà người ta, cưỡng ép “thái tổ sư cô” nhà người ta, lại còn đả thương thượng tiên thái tổ sư bà bà nhà người ta… tội lớn khó tha.
Kết quả… hắn bị quả báo, nhà thì mất, tim thì vỡ, hắn trở thành kẻ thù bị người ta truy đuổi… mười mấy năm trời chẳng phút nào được yên.
Sở dĩ suốt mấy năm qua đồ đệ của Thanh Thanh truy lùng khắp nơi, Bảo Linh thái tổ sư công cũng bó tay không tìm được ổ của hắn… là vì hắn trốn ngay dưới mũi bọn họ…
Ai mà đoán được ngay dưới nền nhà nhà mình là chỗ cư trú của kẻ thù không đội trời chung chứ? Mặc dù thi thoảng hắn vẫn bị phát hiện, bị chặt vài cái chân, nhưng mà “nhà” của hắn vẫn còn đó, bọn họ làm sao cũng không thể đuổi hắn đi nổi.
Thác nước đổ ầm ầm, hắn nằm dài dưới chân thác hưởng thụ từng khối nước từ độ cao mười trượng dội xuống lưng mình, sức nặng tựa ngàn cân nhưng hắn lại thích thú như thể được người ta đấm bóp, thoải mái vô cùng. Trong miệng ngâm nga giai điệu kì cục mà nhóc con thường hát, thần thức lại phóng đi canh chừng khắp nơi.
“Rết thúc thúc~~”
Quả nhiên, hắn chỉ vừa mới bắt được tia linh khí nhỏ xíu, nàng đã xuất hiện trước mặt hắn. Hừ! Con nhóc này! Nhằm lúc nào không đến, lúc hắn đang hưởng thụ lại tới phá.
“Ở yên đó!”
Hắn hậm hực lùi vào trong thác mặc y phục, miệng lẩm bẩm tiểu cô nương thật chẳng có ý tứ chút nào, y chang mẫu thân nàng vậy.
“Ui trời, từng ấy năm mà thúc vẫn còn ngại ngùng sao? Đâu phải thúc chưa thấy ta lõa thể chứ? Ta cũng không ngại nhìn thấy thúc đâu!”
Tiểu Song Linh nghịch ngợm ngồi bên bờ suối, hai bàn chân bạch ngọc thò xuống đạp nước, làn váy hồng phấn rủ xuống, trôi bồng bềnh trong làn nước trong vắt khiến người ta mơ màng. Nàng bây giờ đã mười bốn tuổi, dáng dấp cũng đã trổ mã khá nhiều, hai búi tóc nhỏ đã thay bằng kiểu tóc cột lệch, mà trang sức như cũ vẫn là cành hồng mai cài một bên tóc, linh động đáng yêu lại có phần thành thục. Dung nhan bảy phần giống vị phụ thân khuynh quốc khuynh thành của nàng, ba phần còn lại là ôn nhu dịu dàng kế thừa từ mẫu thân thượng tiên.
Aiz… Nhìn thế nào cũng thấy tương lại nàng sẽ trở thành một cô nương họa thủy!
“Làm gì có cô nương nào ăn nói lỗ mãng như ngươi vậy? Ngươi lúc đó mới có bốn tuổi, có thể tính sao?” Hắn còn chưa có quên nàng tè dầm lên người hắn bao nhiêu lần đâu!
“Tại sao không?” Song Linh bĩu môi, “Dù sao người ta cũng là hoàng hoa khuê nữ, thấy tức là thấy, sao có thể viện cớ còn nhỏ mà không tính chứ?”
“Được rồi được rồi!”
Hắn hầm hầm đi ra khỏi thác, y phục đã mặc lên chỉnh tề, vẫn là áo đen quần lam, nhưng trên đai lưng lại treo một sợi dây tết màu đỏ, hình tết kì cục bên to bên nhỏ, nhưng so về tổng thể y phục bẩn thỉu của hắn, sợi tết kia lại đặc biệt sạch sẽ, chỉ là hơi bị phai màu một chút.
“Sợi dây đó thúc dùng mấy năm rồi chưa muốn thay đi sao?” Song Linh nhìn chằm chằm sợi đỏ lủng lẳng bên hông hắn, cánh môi hoa đào tuyệt đẹp mãi tủm tỉm chẳng thể kéo xuống.
“Đeo quen rồi.” Hắn đáp nhàn nhạt, bàn tay vô thức lướt qua sợ dây, ngón cái vuốt nhẹ một lần mới rời đi.
Hắn chầm chậm bước tới chỗ nhóc con ngồi, mấy năm nay nàng đã cao hơn thắt lưng hắn rồi. Còn chưa kịp ngồi xuống, một mảnh màu lam đã đưa tới trước mặt, bên trong tỏa ra mùi thơm, là mùi hồng mai trong người nàng.
“Ta thấy thúc thích đeo dây như vậy, đặc biệt tặng thúc một cái nữa nè!” Ánh mắt tiểu Song Linh lấp lánh nhìn hắn, dúi vào tay hắn chiếc khăn tay nàng tự tay thêu, ở góc khăn có một đóa hoa mai đỏ, bên cạnh bông hoa có một cục chỉ thêu hình gì đó…
“Này là hình gì?” Hắn chỉ vào cái cục đen đen bên cạnh đóa mai.
“Là thúc đó!”
“Hử?”
“Là con rết đó!”
“Bậy, chân thân của lão tử đâu có nhỏ như vậy?” Hắn hơi bất mãn, hắn dù sao cũng là đại rết tinh đó biết hay không? Cái này còn chưa to được bằng cọng lông chân của hắn nữa!
“Aizz!!! Là tượng trưng, tượng trưng thôi!” Nàng xua xua tay, cái con người này! Chẳng hiểu phong tình gì cả! Bách túc bên cạnh hồng mai, chẳng phải đã ám chỉ rõ ràng như vậy sao?
“Hừ!” Mở khăn tay ra, một sợi dây tết đỏ được gói cẩn thận liền hiện ra trước mắt hắn. Ừ, thủ công không tệ, đẹp hơn cái cũ một chút.
Hắn giơ sợi dây lên ngắm nghĩa, đường thắt tỉ mỉ khéo léo, hai bên to nhỏ cân bằng, họa tiết tinh xảo, ở nút buộc đuôi còn đính một hạt trân châu trắng ngà.
“Thế nào? Rất đẹp có đúng không?” Song Linh kích động nhìn hắn, sợi dây này nàng thắt rất lâu mới hoàn thành đó! Không những phải trốn tránh ánh mắt giám sát của phụ thân, còn phải ẩn núp khỏi bàn tay phá hoại của đệ đệ, vất vả trăm bề mới có thể tết xong tặng cho hắn, nên nàng rất mong chờ hắn sẽ hiểu tâm ý này của mình.
“Cũng được…” Hắn nhàn nhạt trả lời, cất sợi dây vào trong ngực áo, so với sợi dây tết hoàn mĩ này, hắn lại thích cái cũ hơn một chút. Dù sao sợi dây cũ hắn đeo cũng đã quen, đeo sợi mới vào sợ rằng sẽ mau chóng bị phai màu, trước mắt cứ cất đi vậy.
Song Linh thất vọng nhìn hắn cất sợi dây vào ngực áo, nàng còn tưởng hắn sẽ vui mừng đeo lên đai lưng giống như lần trước chứ? Chẳng lẽ lần này mình làm không tốt sao? Môi nhỏ khẽ cắn, trong lòng như có cái gì đó rơi mất, nàng nặng nề thở dài một hơi chán nản…
“Sao thế?” Hắn nhận thấy nàng có điều bất thường, theo thói quen đưa tay lên xoa đầu nàng, nàng lại tránh đi.
“Không có gì.”
Nàng chán nản né khỏi tay hắn, nhặt Xích kiếm ở bên cạnh lên, không nói tiếng nào liền ngự kiếm bay mất, bỏ lại hắn cùng với cánh tay giơ lên cao vẫn còn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Dưới chân núi Thanh Sơn có một con thác cao hơn mười trượng, ngày đêm nước chảy rầm rầm, che dấu đằng sau là một cái động nhỏ… không nói thì cũng đoán ra được chỗ này là “hang ổ” của ai rồi…
Bên trên con thác này là khu hậu viện của phái Thanh Thanh, bọn họ ăn uống sinh hoạt đều nhờ nước suối, mà bên dưới, Rết tinh của chúng ta đang ngâm nga tắm rửa.
Mười bảy năm trước bởi vì não hắn bị úng nước, suýt chút hại chết hơn hai ngàn mạng người nhà người ta, cưỡng ép “thái tổ sư cô” nhà người ta, lại còn đả thương thượng tiên thái tổ sư bà bà nhà người ta… tội lớn khó tha.
Kết quả… hắn bị quả báo, nhà thì mất, tim thì vỡ, hắn trở thành kẻ thù bị người ta truy đuổi… mười mấy năm trời chẳng phút nào được yên.
Sở dĩ suốt mấy năm qua đồ đệ của Thanh Thanh truy lùng khắp nơi, Bảo Linh thái tổ sư công cũng bó tay không tìm được ổ của hắn… là vì hắn trốn ngay dưới mũi bọn họ…
Ai mà đoán được ngay dưới nền nhà nhà mình là chỗ cư trú của kẻ thù không đội trời chung chứ? Mặc dù thi thoảng hắn vẫn bị phát hiện, bị chặt vài cái chân, nhưng mà “nhà” của hắn vẫn còn đó, bọn họ làm sao cũng không thể đuổi hắn đi nổi.
Thác nước đổ ầm ầm, hắn nằm dài dưới chân thác hưởng thụ từng khối nước từ độ cao mười trượng dội xuống lưng mình, sức nặng tựa ngàn cân nhưng hắn lại thích thú như thể được người ta đấm bóp, thoải mái vô cùng. Trong miệng ngâm nga giai điệu kì cục mà nhóc con thường hát, thần thức lại phóng đi canh chừng khắp nơi.
“Rết thúc thúc~~”
Quả nhiên, hắn chỉ vừa mới bắt được tia linh khí nhỏ xíu, nàng đã xuất hiện trước mặt hắn. Hừ! Con nhóc này! Nhằm lúc nào không đến, lúc hắn đang hưởng thụ lại tới phá.
“Ở yên đó!”
Hắn hậm hực lùi vào trong thác mặc y phục, miệng lẩm bẩm tiểu cô nương thật chẳng có ý tứ chút nào, y chang mẫu thân nàng vậy.
“Ui trời, từng ấy năm mà thúc vẫn còn ngại ngùng sao? Đâu phải thúc chưa thấy ta lõa thể chứ? Ta cũng không ngại nhìn thấy thúc đâu!”
Tiểu Song Linh nghịch ngợm ngồi bên bờ suối, hai bàn chân bạch ngọc thò xuống đạp nước, làn váy hồng phấn rủ xuống, trôi bồng bềnh trong làn nước trong vắt khiến người ta mơ màng. Nàng bây giờ đã mười bốn tuổi, dáng dấp cũng đã trổ mã khá nhiều, hai búi tóc nhỏ đã thay bằng kiểu tóc cột lệch, mà trang sức như cũ vẫn là cành hồng mai cài một bên tóc, linh động đáng yêu lại có phần thành thục. Dung nhan bảy phần giống vị phụ thân khuynh quốc khuynh thành của nàng, ba phần còn lại là ôn nhu dịu dàng kế thừa từ mẫu thân thượng tiên.
Aiz… Nhìn thế nào cũng thấy tương lại nàng sẽ trở thành một cô nương họa thủy!
“Làm gì có cô nương nào ăn nói lỗ mãng như ngươi vậy? Ngươi lúc đó mới có bốn tuổi, có thể tính sao?” Hắn còn chưa có quên nàng tè dầm lên người hắn bao nhiêu lần đâu!
“Tại sao không?” Song Linh bĩu môi, “Dù sao người ta cũng là hoàng hoa khuê nữ, thấy tức là thấy, sao có thể viện cớ còn nhỏ mà không tính chứ?”
“Được rồi được rồi!”
Hắn hầm hầm đi ra khỏi thác, y phục đã mặc lên chỉnh tề, vẫn là áo đen quần lam, nhưng trên đai lưng lại treo một sợi dây tết màu đỏ, hình tết kì cục bên to bên nhỏ, nhưng so về tổng thể y phục bẩn thỉu của hắn, sợi tết kia lại đặc biệt sạch sẽ, chỉ là hơi bị phai màu một chút.
“Sợi dây đó thúc dùng mấy năm rồi chưa muốn thay đi sao?” Song Linh nhìn chằm chằm sợi đỏ lủng lẳng bên hông hắn, cánh môi hoa đào tuyệt đẹp mãi tủm tỉm chẳng thể kéo xuống.
“Đeo quen rồi.” Hắn đáp nhàn nhạt, bàn tay vô thức lướt qua sợ dây, ngón cái vuốt nhẹ một lần mới rời đi.
Hắn chầm chậm bước tới chỗ nhóc con ngồi, mấy năm nay nàng đã cao hơn thắt lưng hắn rồi. Còn chưa kịp ngồi xuống, một mảnh màu lam đã đưa tới trước mặt, bên trong tỏa ra mùi thơm, là mùi hồng mai trong người nàng.
“Ta thấy thúc thích đeo dây như vậy, đặc biệt tặng thúc một cái nữa nè!” Ánh mắt tiểu Song Linh lấp lánh nhìn hắn, dúi vào tay hắn chiếc khăn tay nàng tự tay thêu, ở góc khăn có một đóa hoa mai đỏ, bên cạnh bông hoa có một cục chỉ thêu hình gì đó…
“Này là hình gì?” Hắn chỉ vào cái cục đen đen bên cạnh đóa mai.
“Là thúc đó!”
“Hử?”
“Là con rết đó!”
“Bậy, chân thân của lão tử đâu có nhỏ như vậy?” Hắn hơi bất mãn, hắn dù sao cũng là đại rết tinh đó biết hay không? Cái này còn chưa to được bằng cọng lông chân của hắn nữa!
“Aizz!!! Là tượng trưng, tượng trưng thôi!” Nàng xua xua tay, cái con người này! Chẳng hiểu phong tình gì cả! Bách túc bên cạnh hồng mai, chẳng phải đã ám chỉ rõ ràng như vậy sao?
“Hừ!” Mở khăn tay ra, một sợi dây tết đỏ được gói cẩn thận liền hiện ra trước mắt hắn. Ừ, thủ công không tệ, đẹp hơn cái cũ một chút.
Hắn giơ sợi dây lên ngắm nghĩa, đường thắt tỉ mỉ khéo léo, hai bên to nhỏ cân bằng, họa tiết tinh xảo, ở nút buộc đuôi còn đính một hạt trân châu trắng ngà.
“Thế nào? Rất đẹp có đúng không?” Song Linh kích động nhìn hắn, sợi dây này nàng thắt rất lâu mới hoàn thành đó! Không những phải trốn tránh ánh mắt giám sát của phụ thân, còn phải ẩn núp khỏi bàn tay phá hoại của đệ đệ, vất vả trăm bề mới có thể tết xong tặng cho hắn, nên nàng rất mong chờ hắn sẽ hiểu tâm ý này của mình.
“Cũng được…” Hắn nhàn nhạt trả lời, cất sợi dây vào trong ngực áo, so với sợi dây tết hoàn mĩ này, hắn lại thích cái cũ hơn một chút. Dù sao sợi dây cũ hắn đeo cũng đã quen, đeo sợi mới vào sợ rằng sẽ mau chóng bị phai màu, trước mắt cứ cất đi vậy.
Song Linh thất vọng nhìn hắn cất sợi dây vào ngực áo, nàng còn tưởng hắn sẽ vui mừng đeo lên đai lưng giống như lần trước chứ? Chẳng lẽ lần này mình làm không tốt sao? Môi nhỏ khẽ cắn, trong lòng như có cái gì đó rơi mất, nàng nặng nề thở dài một hơi chán nản…
“Sao thế?” Hắn nhận thấy nàng có điều bất thường, theo thói quen đưa tay lên xoa đầu nàng, nàng lại tránh đi.
“Không có gì.”
Nàng chán nản né khỏi tay hắn, nhặt Xích kiếm ở bên cạnh lên, không nói tiếng nào liền ngự kiếm bay mất, bỏ lại hắn cùng với cánh tay giơ lên cao vẫn còn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook