Resident Evil 1 - Âm Mưu Của Tập Đoàn Umbrella
-
Chương 12
Dịch giả: Seraphy, GtaMaster, Jr, Hoa Thần, JediDarkLord
Jill nghe tiếng gì đó giống như tiếng kính vỡ và cô dừng ngay lại lắng tai nghe. Âm thanh vừa vang lên nghe có vẻ rất lạ, những hành lang liên tiếp trong ngôi biệt thự này làm Jill khó xác định được tiếng động đó phát ra từ đâu.
“Hay là mình tưởng tượng ra nhỉ…”
Jill thở dài rồi nhìn quanh cái nơi yên tĩnh này một cái, hàng loạt những phòng khách được xây nối tiếp nhau. Nãy giờ Jill đã kiểm tra tất cả ba căn phòng dọc theo cái hành lang treo đầy tranh ở tầng một này, và cô chẳng tìm được gì - một phòng ngủ với hai cái giường, một phòng làm việc, và một căn phòng bị khóa đang trang trí dở và có một cái lò sưởi bên trong. Trong phòng chỉ có duy nhất một công tắc đèn, và hồi nãy Jill đã mừng rơn khi tìm thấy một nút công tắc màu đen trong căn phòng làm việc hồi nãy - và khi cô gạt nút thì chẳng có gì xảy ra ngoại trừ nước trong cái hồ cá bên cạnh rút xuống.
Jill cũng tìm thấy thêm một tá đạn cho khẩu Remington trong một thùng sắt bên dưới giường ngủ. Và chẳng có một cái huy hiệu nào cả.
Jill lấy cái PDA của Trent ra để kiểm tra vị trí của cô ở tầng một này. Vừa qua cánh cửa lớn ở tầng một này là một hành lang hình chữ U dẫn tới ban công phía trước. Cái hành lang này dẫn tới hai cánh cửa khác, một là ngõ cụt, còn một thì lại dẫn đến vài ba căn phòng khác nữa….
Jill cất cái PDA đi rồi rút khẩu Beretta ra, cô dừng lai một chút rồi đẩy cửa bước vào cái hành lang mới này. Thật không dễ gì khi vừa phải suy đoán nguyên nhân đã làm cho mọi người trong ngôi biệt thự này biến thành quái vật và việc các đồng đội của cô đột nhiên mất tích ở đây, đầu óc Jill cứ rối tinh rối mù cả lên.
“Có lẽ nên đọc qua mấy tờ giấy này…”
Căn phòng làm việc bài trí tương đối đơn giản với một cái bàn, một cái kệ - có một chiếc áo khoác dùng để mặc trong phòng thí nghiệm, và những tờ giấy để bừa bãi trên bàn chỉ là những ký tự và những con số. Jill không tệ lắm về môn hóa nên cô biết rằng mình đang đọc những công thức hóa học, vì vậy cô chẳng buồn đọc chúng - nhưng khi nhìn thấy những tờ giấy này thì Jill bắt đầu nghĩ rằng những con zombie đó là nạn nhân của một vụ tai nạn trong thí nghiệm hóa học. Căn biệt thự này vẫn được bí mật duy trì từ tiền của công ty, và nó lại được che đậy khỏi thế giới bên ngoài lâu đến như vậy. Từ lớp bụi bám trên đồ vật Jill đoán rằng nơi này chỉ mới bị bỏ hoang khoảng hai tháng nay - và điều này trùng với những vụ án xảy ra ở thành phố Raccoon.
“Nếu như ở đây đang tiến hành những cuộc thí nghiệm bí mật và đã xảy ra tai nạn thì… Cái gì đã biến những người ở đây thành những con quái vật ăn thịt người? Điều đó nghe thật vô lý….”
Nhưng đó là điều duy nhất mà Jill thấy có lý mặc dù Jill vẫn còn mấy giả thiết nữa trong đầu. Còn về các đồng đội của cô, ngoài việc Barry có thái độ lạ lùng thì cô không thể nghĩ ra tại sao Chris và Wesker lại mất tích.
“Và sẽ chẳng tìm ra cái gì mới nếu mình không làm cái gì đó.”
Đúng vậy. Jill ngắt dòng suy nghĩ của mình rồi bước ra ngoài hành lang trở lại.
Jill ngửi thấy mùi hôi trước khi cô nhìn thấy xác con zombie từ xa ở cuối hành lang. Ánh sáng lờ mờ từ ngọn đèn làm cho cái hành lang trải thảm đỏ này trở nên lung linh huyền ảo một màu đỏ. Jill chỉa khẩu súng vào cái thây bất động và bước từ từ đến - bỗng nhiên cô nghe thấy có tiếng đóng cửa ở đâu đó rất gần.
“Barry?”
Anh ta đã nói rằng sẽ đi về phía kia khu nhà này mà, hay là anh ta tìm thấy cái gì đó có ích nên đuổi theo cô… hay là ai đó trong đội.
Jill cảm thấy mừng rơn, cô nhanh chóng chạy đến đầu bên kia hành lang. Khi vừa tới chỗ rẽ, một mùi hôi nồng nặc xộc vào mũi Jill, và con zombie đang nằm bất động bỗng vùng lên chộp lấy chân cô, nó nắm chặt mắt cá chân của Jill với một sức mạnh kỳ lạ.
Bị bất ngờ Jill vung tay để giữ thăng bằng và cô la lên kinh tởm khi nước dãi của nó tuôn ra từ bộ mặt mục nát và nhễu lên giày. Bàn tay trơ xương của nó cào trên lớp da của chiếc ủng, và theo bản năng Jill co chân kia lên đạp thẳng vào đỉnh đầu con zombie, một tiếng “rắc” vang lên. Một lỗ thủng xuất hiện trên đầu nó, để lộ ra cả xương bên trong. Con zombie vẫn nắm chặt chân của Jill và cô bắt đầu cảm thấy đau.
Jill đạp cái thứ hai, cái thứ ba và đến cái thứ tư thì đầu con zombie nát bét ra dưới gót chân của cô.
Bàn tay của nó giật giật mấy cái, máu từ đầu phụt ra và con zombie gục xuống tấm thảm đầy bụi.
Jill đạp lên xác con zombie vụt chạy qua góc hành lang bên kia, cố gắng lắm mới không nôn ọe ra. Jill đã nghĩ trong đầu rằng những con quái vật kinh tởm này cũng chỉ là những nạn nhân mà thôi, giống như Pris và Beck vậy, và giải thoát cho họ là điều cuối cùng mà cô có thể làm được - tuy nhiên bọn họ cũng là những mối nguy hiểm chết người, chưa kể là họ còn có thể mang virus trong người. Vì vậy Jill tự nhủ phải cẩn thận hơn nữa.
Có một cánh cửa bên tay phải của cô, một cánh cửa gỗ lớn với khung cửa được gia cố bằng kim loại, trên ổ khóa có khắc hình bộ áo giáp, nhưng nó không bị khóa, cũng giống như những cánh cửa khác mà cô vừa đi qua ở tầng một này.
Không có ai khác trong căn phòng sáng trưng này nhưng Jill cảm thấy hơi lưỡng lự, cô cẩn thận nhìn bao quát căn phòng một lần nữa cho chắc chắn. Hai bên hông cô là những bộ áo giáp thời Trung cổ được xếp thành hai hàng, mỗi bên có tám bộ, và ở cuối phòng có một cái tủ kiếng nhỏ - chưa kể đến cái nút màu đỏ to tướng nằm ở giữa căn phòng lát đá xám này.
“Một cái bẫy khác? Hay lại là một câu đố nữa đây…”
Lưỡng lự một hồi Jill bước lại bên cái tủ kiếng, những bộ áo giáp cứ như đang dõi theo từng bước chân của cô. Có hai cái lỗ nhỏ ở hai bên cái nút, có vẻ như là đường ống thông hơi - và tim Jill bỗng đập nhanh hơn vì cô chắc rằng mình đang gặp một cái bẫy khác.
Và kiểm tra nhanh qua cái tủ kiếng cô chắc rằng phán đoán của mình là đúng. Cô không thể nào mở được cái tủ đó vì không thể nào di chuyển tấm kiếng được. Và ở bên trong có cái gì đó trông giống như một miếng đồng….
“Có lẽ cái nút đó dùng để mở cái tủ này - nhưng chuyện gì sẽ xảy ra sau đó?”
Jill rùng mình khi nghĩ rằng hai cái lỗ thông hơi đó sẽ đóng lại, cánh cửa tự động bị khóa và cô sẽ chết từ từ vì thiếu không khí. Hay có thể nước hoặc khí độc sẽ được bơm vào đây. Jill nhíu mày lại nhìn quanh phòng tìm xem có cái gì có thể chặn cánh cửa khỏi đóng lại không, hay là một cái nút khác dấu ở đâu đó trong mấy bộ áo giáp này….
“…Bao giờ cũng có nhiều hơn một lời giải cho một câu đố Jilly à, con đừng bao giờ quên điều đó.”
Bỗng nhiên Jill mỉm cười. Tại sao phải bấm cái nút đó nhỉ?
Jill cúi xuống sát bên cái tủ, cô cầm ngược khẩu Beretta lại. Chỉ với một cú đập bằng báng súng miếng kiếng của cái tủ đã vỡ ra. Jill cẩn thận đập vỡ các cạnh kiếng để khỏi đứt tay rồi cẩn thận cho tay vào.
Và cô rút ra một chiếc huy hiệu sáu cạnh bằng đồng đỏ có khắc hình ông mặt trời đang mỉm cười. Jill mỉm cười cảm thấy hài lòng với cách làm của mình. Nhìn bề ngoài thì có thể có bẫy trong căn phòng này vì vậy Jill cũng không cần fair-play làm gì. Chẳng có gì sai khi làm như vậy, Jill nhanh chóng chạy ra khỏi căn phòng để đề phòng có chuyện gì xảy ra.
Bước trở lại vào cái hành lang đỏ như máu, Jill đứng suy nghĩ, cân nhắc việc nên làm tiếp một chút. Cô có thể đi tiếp để tìm xem ai đã gây ra tiếng đóng cửa ban nãy hoặc là quay trở lại cánh cửa kia để đặt cái huy hiệu này vào. Tuy rất muốn đi tìm các bạn của mình nhưng Jill phải công nhận là Barry đã nói đúng về việc cần phải nhanh chóng ra khỏi nơi này. Và bất cứ nhân viên S.T.A.R.S nào còn sống, chắc chắn họ cũng đang cố tìm lối để thoát khỏi đây….
Ánh mắt đầy suy nghĩ của Jill lướt đến cái xác hôi thối mà cô vừa đạp vỡ đầu, dừng lại ở cái đầu vỡ đang nằm trong vũng máu đen ngòm - và chợt nhận ra rằng cô muốn rời khỏi cái nơi ghê rợn này càng nhanh càng tốt, nhanh chóng thoát khỏi cái bầu không khí hôi thối với những con quái vật đang lượn lờ quanh những hành lang lạnh lẽo và đầy bụi này. Cô muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Quyết định như vậy, Jill nhanh chóng quay lại cánh cửa kia để gắn cái huy hiệu vào. Cô đã tìm ra hai mảnh chìa khóa cần thiết để thoát ra khỏi đây. Jill không biết rằng cái cửa đó sẽ dẫn đi đâu, nhưng dù gì thì cũng còn tốt là ở lại với mấy cái thứ đằng sau….
“Richard!”, Rebecca ngay lập tức cúi xuống bên đội viên Bravo này, sờ vào cổ anh ta để bắt mạch.
Chris nhìn trân trân vào cái xác đầy vết thương của Richard, anh biết chắc rằng Rebecca sẽ chẳng bắt được gì, vết thương sâu hoắm bên vai phải Richard đã không còn chảy máu vì anh ta đã chết.
Chris bắt gặp bàn tay mảnh khảnh của Rebecca sờ lên cổ Richard rồi cô ngước lên nhìn anh với vẻ thẫn thờ. Đôi vai của Rebecca chùng xuống. Chris cảm thấy muốn bệnh khi nhìn thấy những gì mình vừa khám phá ra, chuyên gia thông tin của đội Bravo, một anh chàng dễ thương và mới chỉ 23 tuổi….
Chris nhìn quanh phòng tìm xem có manh mối nào cho biết được cái chết của Richard không. Căn phòng họ vừa bước vào này nằm gần căn phòng mà Jill đã tìm thấy cái huy hiệu khoảng 20 bước chân, nơi đây chẳng có một vật dụng trang trí nào. Ngoại trừ Richard ra thì chẳng còn gì trong căn phòng nhỏ hẹp này.
Nhíu mày lại, Chris bước bước về cánh cửa ở cuối phòng rồi cúi xuống nhìn, anh lấy tay chà chà lên nền đá sẫm màu. Có một loạt những dấu giày dính máu đã khô lại từ xác của Richard đến cánh cửa bằng gỗ sồi này. Chris nhìn Rebecca với vẻ mặt đăm chiêu, tay anh siết chặt khẩu Beretta.
Bất kể cái gì đã giết Richard thì nó cũng đang ở đằng sau cánh cửa này, và có lẽ nó đang đợi nạn nhân kế tiếp.
“Chris, lại đây xem cái này nè”, Rebecca kêu Chris.
Cô vẫn còn ngồi trên gót kế bên xác Richard, ánh mắt dán chặt vào vết thương lớn trên vai anh ta. Chris bước lại bên Rebecca, không biết rằng cô ta muốn chỉ cái gì cho mình. Vết thương của Richard rách tơi tả, những thớ thịt xung quanh đều bị bầm, tím đen lại. Điều này rất lạ vì vết thương không sâu lắm.
“Nhìn những vệt tím này này, chúng tỏa ra từ các vết thương. Và kiểu mà các bắp thịt bị thủng ở đây, và ở đây nữa”. Rebecca chỉ vào hai lỗ thủng cách nhau khoảng 15cm, và ở mỗi lỗ thì vùng thịt xung quanh đỏ ửng lên.
Rebecca lùi lại ngồi chồm hổm, ngước lên nhìn Chris nói:
“Em nghĩ rằng anh ta đã bị trúng độc. Vết thương này trông giống vết rắn cắn.”
Chris nhìn cô trân trối hỏi: “Làm gì có loài rắn nào bự đến vậy?”
Rebecca lắc đầu nói: “Không biết nữa. Nhưng cũng có thể là cái gỉ khác. Chỉ chắc rằng vết thương cỡ này không thể giết Richard được. Kích cỡ vết thương này không làm mất nhiều máu nên em đoán chắc rằng anh ta đã bị trúng độc.”
Chris cảm thấy mình càng lúc càng khâm phục Rebecca. Cô có óc quan sát và phân tích tình huống rất tỉ mỉ và cẩn thận.
Chris nhanh chóng kiểm tra xác của Richard và tìm thấy thêm được một băng đạn và một cái điện đài. Anh đưa cả hai cho Rebecca rồi bỏ khẩu Beretta của Richard vào cái túi bên hông của mình.
Chris nhìn cánh cửa một lần nữa rồi quay sang nói với Rebecca:
“Cho dù cái gì đã giết Richard đi nữa thì nó cũng nằm đằng sau cánh cửa kia…”
“Vì vậy nên chúng ta phải cẩn thận”, Rebecca nói ngắt ngang lời của Chris. Không nói thêm lời nào nữa cô bước tới bên cánh cửa và đứng đợi anh.
Mình phải thôi không nghĩ rằng cô ta chỉ là một đứa trẻ. Trong khi các đồng đội của cô ta đều đã chết thì cô ta vẫn sống; cô ta không cần mình làm vú em hoặc bảo phải lui lại phía sau.
Chris bước đến bên cánh cửa, anh gật đầu với Rebecca một cái. Cô ta xoay tay nắm rồi đẩy cánh cửa vào, cả hai cùng giương súng lên rồi bước vào cái hành lang hẹp bên trong.
Phía trước vài bước là vài bậc thềm gỗ dẫn đến một cánh cửa đang đóng im ỉm. Bên tay trái họ là lối đi khác và có một cánh cửa nữa ở phía cuối hành lang. Có một vài vết máu trên sàn dẫn đến cánh cửa phía trước mặt bọn họ và Chris chắc rằng đó là máu của Richard; có nghĩa là kẻ giết anh ta đang ở đằng sau cánh cửa kia.
Chris chỉ về vế lối rẽ bên trái rồi nói nhỏ với Rebecca:
“Em kiểm tra căn phòng đó. Nếu gặp rắc rối thì quay lại đây đợi anh Nếu không có gì thì sau năm phút nữa chúng ta gặp lại tại đây.”
Rebecca gật đầu rồi rẽ bước về phía bên trái. Chris đứng đợi cho đến khi Rebecca bước vào căn phòng kia rồi anh mới bước từ từ đến cánh cửa trước mặt, tim anh bỗng nhiên đập nhanh hơn trong lồng ngực.
Cánh cửa bị khóa và anh thấy có hình một cái khiên khắc kế bên cái lỗ khóa. Và việc đi cùng Rebecca trở nên có ích hơn anh nghĩ. Chris lấy cái chìa khóa mà cô đã đưa cho anh ra khỏi túi áo và mở khóa cánh cửa, anh cẩn thận kiểm tra lại khẩu Beretta trước khi bước vào trong.
Đằng sau cánh cửa là một căn phòng áp mái khá rộng, căn phòng trong có vẻ hơi nhếch nhác so với những căn phòng lộng lẫy khác trong ngôi biệt thự này. Ngoài một vài cây cột đỡ bằng gỗ và mấy cái hộp, thùng gỗ đặt cạnh tường thì trong phòng chẳng còn gì cả.
Chris bước vào phòng, anh vẫn cẩn thận quan sát phía trước. Ở phía bên kia căn phòng có một bức tường đang xây dở cao khoảng 1,5 mét. Trông nó có vẻ như cái chuồng ngựa, và đó cũng là nơi duy nhất mà Chris không thể quan sát được. Chris từ từ bước về phía đó, tiếng gót giày anh nện xuống sàn gỗ vang khắp căn phòng.
Chris đứng sát bên cạnh tường, anh bật ngang chỉa khẩu Beretta về phía trước, trống ngực đập thình thịch.
Không có con rắn nào hết, nhưng có một cái lỗ khá lớn ở ngay góc tường cao khoảng 0,3 mét và rộng khoảng gấp đôi - và rất lạ là có mùi gì đó rất nồng, hơi cay giống như mùi xạ của một loài thú hoang. Chris nhíu mày lại trước cái mùi đó, anh chuẩn bị quay lưng lại bước đi thì bất chợt khựng lại, bước thêm một bước nữa lại gần. Có một miếng kim loại hình tròn nằm kế bên cái lỗ, trông như một đồng xu lớn bằng lòng bàn tay vậy. Có hình gì đó được khắc trên miếng kim loại, hình mặt trăng lưỡi liềm.
Chris bước đến bên cái mảnh kim loại đó rồi cúi xuống lượm nó lên, mắt anh vẫn để ý đến cái lỗ. Đó là một miếng đồng sáu cạnh có khắc hình mặt trăng, phải công nhận là nó được chạm trổ rất công phu.
Bỗng trong cái lỗ bỗng có tiếng cử động nhẹ.
Chris nhảy lùi lại phía sau, vừa lùi lại vừa giương súng chỉa vào cái lỗ. Và khi lưng anh chạm vào bức tường phía sau thì Chris xoay người vụt chạy, và một vật hình trụ màu đen vụt chui ra rất nhanh khỏi cái lỗ. Bề ngang nó bự như một cái dĩa ăn tối, nó đụng vào bức tường bên chân phải anh làm gỗ văng ra tung tóe.
“Chiết tiệt thật, một con RẮN”.
Chris bỏ chạy trong khi con rắn trườn ra khỏi hang. Thân hình to lớn đầy bụi của nó nhấc lên cao ngang ngực Chris. Con rắn rít lên, nước miếng từ răng nanh của nó chảy nhiễu xuống sàn.
Chris đã chạy đến giữa phòng, xoay người lại bắn thẳng vào cái đầu to lớn rắn chắc đó. Con rắn rít lên khi một viên đạn bay thẳng vào cái mồm đang mở toang hoác làm thủng một lỗ bên khóe miệng của nó.
Nó hạ mình xuống rồi trườn rất nhanh về phía Chris, anh ước chừng nó phải dài đến 7 mét. Chris bắn một phát nữa và một miếng thịt trên lưng nó bong ra, từ đó một dòng máu đen phụt ra.
Rít lên một tiếng nữa, nó dựng người dậy ngay trước mặt Chris, cái đầu nó chỉ cách anh khoảng 0,5 mét, máu từ trong mồm nó vẫn đang chảy ra.
“Cặp mắt. Bắn vào mắt nó.”
Chris bóp cò súng và con rắn ngã vật lên người anh, quật anh xuống sàn. Đuôi của con rắn đập vào một trong những cây cột gỗ, mạnh tới mức làm nó nứt toác ra. Và khi Chris cố vùng vẫy để giải phóng cánh tay bị mắc kẹt, nếu anh có chết thì cũng phải làm nó bị thương trầm trọng mới hả, thì thình lình tấm thân nặng nề lạnh giá của con rắn nhũn ra, đổ vật xuống sàn.
“Chris!”, Rebecca la lên rồi chạy đến bên anh, cô bỗng đứng sững lại, trố mắt nhìn xác con rắn.
“Woah…”
Chris tựa chân vào một cái cột trụ, rồi với một sức mạnh phi thường anh đạp mạnh một cái và rút người ra được khỏi cái xác nặng trịch. Rebecca chạy lại giúp Chris đứng dậy, khuôn mặt cô lộ rõ vẻ sợ hãi.
Hai người nhìn xuống vết thương đã giết chết con rắn - một cái lỗ to, sâu hoắm bên con mắt phải của nó, máu đen đang chảy ra, con mắt nó đã bị viên đạn 9mm của Chris thổi bay đi mất.
Rebecca thì thào hỏi Chris: “Anh ổn chứ?”
Chris gật đầu: “Có lẽ chỉ có mấy vết bầm thôi, nhưng chỉ vậy thôi sao?”. Chỉ một gang tay nữa thôi là anh đã chạm vào thần chết, và tất cả chỉ tại anh đã dừng lại để …
Chris đưa cái huy hiệu lên nhìn, mấy ngón tay của anh chà nhẹ lên nó. Thì ra từ lúc bị con rắn đuổi đến giờ anh vẫn cầm nó mà không hay - và nhìn nó bây giờ không biết sao anh có cảm giác rằng nó rất quan trọng….
“…có lẽ nó quan trọng vì xém chút nữa mình đã làm bữa ăn cho con rắn kia chỉ vì nhặt nó lên.”
Rebecca đưa tay lấy cái huy hiệu, cô chà chà tay lên cái hình mặt trăng.
“Em có tìm thấy cái gì không?”, Chris hỏi.
Rebecca lắc đầu: “Trong đó chỉ có một cái bàn ăn, vài cái kệ…và cái này để làm gì vậy?”
Chris nhún vai, anh liếc xuống nhìn hốc mắt toang hoác đầy máu của con rắn. Bỗng anh cảm thấy rùng cả mình khi nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra nếu như anh bắn trượt phát súng cuối cùng đó….
“Có lẽ chúng ta sẽ biết nó có tác dụng gì trên đường đi”, Chris nói nhỏ. “Còn bây giờ chúng ta ra khỏi đây thôi.”
Rebecca đưa cái huy hiệu lại cho Chris rồi cả hai nhanh chóng quay trở lại cái hành lang trải thảm đỏ. Khi cánh cửa sau lưng họ đóng lại, Chris bỗng nhận ra là bây giờ anh rất ghét rắn.
Barry bước từng bước từng bước nặng trĩu lên cái cầu thang ở tiền sảnh, ruột gan anh cứ quặn lên theo từng bước chân. Anh đã lục tung tất cả các căn phòng mà anh có thể mở được cửa ở phần phía Đông ngôi biệt thự này, và anh chẳng tìm thấy gì cả.
Những hình ảnh khủng khiếp cứ hiện lên trong đầu anh theo từng bước chân. Đó là hình ảnh người vợ Kathy, hai đứa con Moria và Poly Anne đang bị bắt trói tại nhà bởi bọn White Umbrella. Kathy biết mật mã mở két sắt đựng súng ở dưới tầng hầm, nhưng cô khó có thể mà đến được đó trước khi bị kẻ lạ khống chế …
Khi vừa đặt chân lên lầu một thì Barry thở hắt ra một cái. Thậm chí Kathy sẽ chẳng nghĩ đến việc chạy đi lấy súng khi cô nghe tiếng động lạ. Cô ta sẽ chạy đến phòng hai đứa con gái để chắc rằng chúng vẫn an toàn. Nếu mình mà không tìm được mấy cái huy hiệu sớm hơn thì mọi việc sẽ rất tệ.
Nãy giờ Barry không hề thấy một cái điện thoại hay radio nào trong căn nhà này. Dù Wesker đến được khu vực phòng thí nghiệm đi nữa thì làm thế nào hắn gọi cho đồng bọn được?
Barry đứng trước cánh cửa trên lầu một ở phía Tây ngôi biệt thự. Hy vọng duy nhất của anh bây giờ là Jill hoặc Wesker có thể tìm thấy được ba mảnh huy hiệu còn lại. Anh không biết giờ này Wesker đang ở đâu (mặc dù không nghi ngờ gì là thằng khốn đó sẽ chường mặt ra sớm thôi), nhưng Jill cũng có thể đã đi lên này rồi. Nếu gặp cô ta thì hai người có thể chia ra để tìm trong những căn phòng mà Jill chưa vào. Và nếu cả hai người mà không tìm thấy được thêm mảnh huy hiệu nào thì Barry buộc phải đập nát tất cả những vật dụng trong tất cả các căn phòng để tìm cho ra chúng….
Khuôn mặt Chris bỗng hiện ra mới một nụ cười: “Barry.”
Chàng trai trẻ bước tới chỗ Barry và ôm chầm lấy anh, rồi lùi lại, miệng anh ta vẫn cười:
“Lạy chúa, gặp lại anh ở đây thật là may mắn quá! Tôi bắt đầu nghĩ là chỉ còn mình và Rebecca sống sót thôi - Jill với Wesker đâu rồi?”
Barry rặn ra một nụ cười và cố gắng lắm mới tìm ra được một câu trả lời hợp lý với cảm giác tội lỗi tràn ngập trong người. Nói dối Jill đã khó khăn lắm rồi, đằng này lại là Chris, người mà anh đã quen biết hằng mấy năm trời.
Kathy và hai đứa nhỏ sẽ chết.
“Jill và tôi chạy theo cậu ngay khi có tiếng súng nhưng mấy cánh cửa ở đó đều bị khóa cả - và khi bọn này quay trở lại tiền sảnh thì Wesker đã biến mất. Từ đó đến giờ tôi và Jill chia ra để đi tìm cậu và lối ra khỏi đây…”
Nụ cười của Barry trở nên tự nhiên hơn: “Gặp lại cậu ở đây thật là tốt quá.”
Ít ra thì điều đó là sự thật.
“Vậy Wesker đột ngột biến mất à?”, Chris hỏi.
Barry gật đầu trả lời, mặt có vẻ hơi gượng: “Ừ, bọn này cũng tìm thấy xác của Ken luôn. Cậu ta bị một trong mấy con zombie ở đây hạ gục.”
Chris thở dài nói: “Tôi thấy rồi. Cả Forest và Richard cũng đã chết rồi.”
Barry cảm thấy một nỗi buồn vô hạn quét qua người, và anh càng thấy căm thù Wesker hơn nữa. Bọn khốn nạn mà Wesker làm việc cho đã gây ra chuyện này, và bây giờ bọn nó muốn che đậy tất cả lại, bọn nó muốn phủi sạch trách nhiệm về những việc mà chúng đã gây ra.
“Và dù không muốn nhưng mình đang giúp đỡ chúng đây.”
Barry hít một hơi dài nói, hình ảnh của vợ và hai đứa con gái lại hiện lên trong mắt anh. “Jill tìm thấy một cửa hậu ở phía bên kia ngôi nhà và bọn này nghĩ rằng đó là lối thoát, ngoại trừ việc nó bị khóa bởi một cái khóa kỳ lạ, giống như là một cái két sắt vậy, và cần bốn miếng huy hiệu bằng đồng đỏ để mở nó. Jill đã tìm thấy một cái và bọn này nghĩ rằng mấy miếng còn lại đang nằm đâu đó trong căn nhà này.…”
Barry nói liền một hơi và Chris bỗng mỉm cười, lấy ra một vật và hỏi: “Giống như cái này hả?”
Barry nhìn vật trên tay Chris và thấy tim mình bỗng đập nhanh hơn: “Phải rồi, nó đó. Cậu lấy ở đâu vậy?”
Rebecca bật cười, bẽn lẽn nói: “Anh ấy phải chiến đấu với một con rắn để có nó đó - một con rắn khổng lồ. Em nghĩ có thể nó đã bị nhiễm virus khi vụ tai nạn xảy ra, mặc dù loại virus có thể gây nên sự đột biến gien này chưa từng được biết đến trước đây.”
Barry cau mày cầm lấy cái huy hiệu như thể là anh ta không cố ý chạm đến nó vậy. “Tai nạn ư?”
Chris gật đầu: “Bọn này tìm thấy một số thông tin cho thấy có một phòng thí nghiệm bí mật ở ngay trong ngôi biệt thự này - và một trong những thứ mà họ đang nghiên cứu đã thoát ra ngoài. Một loại virus nào đó.”
Rebecca bổ sung thêm: “Một loại virus ảnh hưởng đến động vật có vú và loài bò sát, và không chỉ ảnh hưởng ở mức các loài khác nhau mà còn ở các chủng tộc khác nhau.”
“Chắc mình cũng đã bị nhiễm rồi”. Barry chán chường nghĩ vậy.
Khuôn mặt Barry chùng xuống, anh cố nghĩ ra một lý do hợp lý để đi lắp miếng đồng này. Wesker sẽ không bao giờ lộ diện một khi mà Barry còn đứng đây với Chris, và Barry phải một mình đi lắp thì mới chứng tỏ được với Wesker rằng anh vẫn đang hợp tác với hắn. Barry có thể cảm thấy từng giây đồng hồ đang trôi qua, bàn tay cầm miếng huy hiệu của anh đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Cuối cùng Barry nói: “Chúng ta phải gọi FBI vào cuộc thôi, một cuộc điều tra toàn diện với sự hỗ trợ của quân đội và cách ly toàn bộ khu vực này.”
Chris và Rebecca cùng gật đầu, một lần nữa cảm giác tội lỗi lại bao trùm Barry. Lạy chúa, nếu như họ không tin thì sao.
“Nhưng muốn như vậy thì chúng ta phải thoát khỏi đây trước đã, có thể giờ này Jill đã tìm thấy thêm một mảnh nữa rồi, nếu may mắn thì có lẽ là chúng ta đã có đủ bộ bốn cái….”
“…Mình chỉ có thể mong rằng họ tin chuyện này mà thôi…”
“Anh biết Jill đang ở đâu không?”, Chris hỏi Barry.
Barry gật đầu, nghĩ nhanh rồi đáp: “Tôi biết, nhưng chỗ này như một mê cung vậy… Hay là hai người đợi ở tiền sảnh trong khi tôi đi tìm Jill? Lúc đó chúng ta sẽ tập họp các kết quả tìm kiếm lại và vạch ra một phương án kỹ lưỡng hơn.”
Barry cười, hy vọng rằng những điều anh nói là hợp lý: “Nếu như bọn này không trở lại sớm thì hai người cứ đi tìm thêm mấy cái huy hiệu còn lại, cánh cửa đó nằm ở tận cùng khu hành lang phía Tây tầng trệt.”
Chris đứng nhìn Barry một lát và Barry có thể thấy những câu hỏi ánh lên trong mắt anh ta, những câu hỏi mà Barry không thể trả lời: Tại sao phải chia nhỏ ra? Tại sao chúng ta không đi tìm đội trưởng Wesker, và chắc gì cánh cửa đó là lối thoát?
“Làm ơn, làm ơn làm những gì tớ nói đi.”
“Được rồi”, Chris nói một cách miễn cưỡng. “Chúng tôi sẽ đợi ở tiền sảnh, nhưng nếu Jill không có mặt ở đó thì Anh phải quay lại với bọn tôi ngay nhé. Đi chung với nhau chúng ta sẽ khám phá ra bí mật của ngôi biệt thự này nhanh hơn và an toàn hơn.”
Barry gật đầu và quay lưng chạy biến đi trong cái hành lang mờ ảo, trước khi Chris có thể nói thêm lời nào nữa. Barry đã thấy vẻ do dự trong mắt Chris, có cái gì đó hơi nghi ngờ giọng nói của anh ta. Và khi nghe đến từ cuối cùng, trong lòng Barry đã trỗi dậy ý muốn cảnh báo Chris về tên phản bội Wesker và bỏ đi ngay lập tức là cách tốt để Barry có thể dằn nó lại. Anh không thể đem mạng sống của vợ con ra để đánh cược với Wesker được.
Ở góc hành lang gần cửa ra ban công tầng một có xác một con zombie đang nằm, Barry nhảy qua xác nó rồi chạy tới cánh cửa mở ra ban công cầu thang lớn. Anh nhảy từng ba bậc một xuống trong khi lương tâm không ngừng cắn rứt về những điều mà anh đã làm nãy giờ.
“Mày là thằng nói láo Barry à, mày đang lợi dụng lòng tin của bạn bè để lợi dụng họ như cái cách mà Wesker đã sử dụng mày. Lẽ ra mày nên nói với họ về chưyện đang diễn ra và họ sẽ giúp mày kết thúc nó.”
Barry lắc mạnh đầu, cố tống những ý nghĩ đó ra khỏi đầu khi anh đóng cánh cửa đôi xanh dẫn vào căn phòng mờ mờ ảo ảo. Anh không thể liều lĩnh như vậy được, chuyện gì sẽ xảy ra nếu như Wesker đang ở gần đó? Mặc dù Wesker đang dùng gia đình của Barry để đe dọa anh nhưng nếu nói cho Chris thì có gì bảo đảm rằng gia đình Barry sẽ không bị sát hại chứ? Nếu Barry giúp hắn xóa mọi dấu vết thì S.T.A.R.S sẽ không có bằng chứng về những gì đang diễn ra ở đây và như thế thì Wesker có thể sẽ tha cho gia đình của anh.
Barry nhìn vào cái sơ đồ bên cạnh cửa và thấy trong lòng bỗng nhẹ đi. Ba trong bốn cái huy hiệu đã nằm sẵn ở đó, mặt trời, gió và sao. Tất cả đã đầy đủ.
Nó có thể đến khu thí nghiệm được rồi, vậy là gia đình mình sẽ được an toàn, nó không cần mình nữa! Mình sẽ quay lại và giữ chân những người kia để nó có thể xóa những bằng chứng mà nó muốn. Sau đó là nhiệm vụ của cảnh sát RPD và bọn mình có thể xem như chuyện này chưa từng xảy ra.
Barry phấn khởi đến mức anh không nhận ra rằng có một bóng người đang từ từ bước tới. Cho tới khi giọng nói êm ái của Wesker vang lên.
“Sao anh không hoàn tất câu đố này đi, Burton?”
Barry giật mình quay phắt lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt đểu giả đang ẩn sau cặp kính đen của Wesker. Wesker mỉm cười khi thấy mảnh huy hiệu cuối cùng đang nằm trong tay Barry.
“Ừ, được thôi”. Barry lẩm bẩm trong miệng rồi xoay sang đặt cái huy hiệu vào chỗ của nó. Có tiếng cơ khí chuyển động phát ra từ cánh cửa, và Wesker gạt Barry qua một bên, đẩy cánh sắt ra để lộ một căn phòng có vẻ như là nhà kho với mấy cái kệ đã cũ bên trong. Barry nghiêng người nhìn vào và thấy một cánh cửa khác, không có một bảng kim loại nào kế bên, không có một cái khóa điên rồ nào nữa.
“Kathy và hai đứa nhỏ đã được an toàn.”
Wesker hơi cúi người xuống đưa tay vào căn phòng, mỉm cười nói.
“Chúng ta có ít thời gian lắm Barry à, còn nhiều việc đang đợi chúng ta ở phía trước.”
Barry nhìn chằm chằm vào Wesker, bối rối: “Mày còn muốn gì nữa? Mày có thể đến khu thí nghiệm ngay bây giờ và…”
“Ồ, kế hoạch của chúng ta có một chút thay đổi, tôi cần tìm một thứ khác nữa, và tôi nghĩ có lẽ tôi biết nó đang ở đâu. Tuy nhiên việc này hơi nguy hiểm…và vì cho đến giờ này anh đã làm rất tốt nên tôi cần anh đi lấy món đồ đó.”
Nụ cười trên môi Wesker lại nở rộng hơn nữa, và tuy cười nhưng hắn vẫn không giấu được vẻ nhẫn tâm trên khuôn mặt.
“Và tóm lại, tôi đang năn nỉ cậu đi lấy nó đó.”
Sau một khoảng im lặng đáng sợ, Barry đành phải gật đầu một cách miễn cưỡng.
Jill nghe tiếng gì đó giống như tiếng kính vỡ và cô dừng ngay lại lắng tai nghe. Âm thanh vừa vang lên nghe có vẻ rất lạ, những hành lang liên tiếp trong ngôi biệt thự này làm Jill khó xác định được tiếng động đó phát ra từ đâu.
“Hay là mình tưởng tượng ra nhỉ…”
Jill thở dài rồi nhìn quanh cái nơi yên tĩnh này một cái, hàng loạt những phòng khách được xây nối tiếp nhau. Nãy giờ Jill đã kiểm tra tất cả ba căn phòng dọc theo cái hành lang treo đầy tranh ở tầng một này, và cô chẳng tìm được gì - một phòng ngủ với hai cái giường, một phòng làm việc, và một căn phòng bị khóa đang trang trí dở và có một cái lò sưởi bên trong. Trong phòng chỉ có duy nhất một công tắc đèn, và hồi nãy Jill đã mừng rơn khi tìm thấy một nút công tắc màu đen trong căn phòng làm việc hồi nãy - và khi cô gạt nút thì chẳng có gì xảy ra ngoại trừ nước trong cái hồ cá bên cạnh rút xuống.
Jill cũng tìm thấy thêm một tá đạn cho khẩu Remington trong một thùng sắt bên dưới giường ngủ. Và chẳng có một cái huy hiệu nào cả.
Jill lấy cái PDA của Trent ra để kiểm tra vị trí của cô ở tầng một này. Vừa qua cánh cửa lớn ở tầng một này là một hành lang hình chữ U dẫn tới ban công phía trước. Cái hành lang này dẫn tới hai cánh cửa khác, một là ngõ cụt, còn một thì lại dẫn đến vài ba căn phòng khác nữa….
Jill cất cái PDA đi rồi rút khẩu Beretta ra, cô dừng lai một chút rồi đẩy cửa bước vào cái hành lang mới này. Thật không dễ gì khi vừa phải suy đoán nguyên nhân đã làm cho mọi người trong ngôi biệt thự này biến thành quái vật và việc các đồng đội của cô đột nhiên mất tích ở đây, đầu óc Jill cứ rối tinh rối mù cả lên.
“Có lẽ nên đọc qua mấy tờ giấy này…”
Căn phòng làm việc bài trí tương đối đơn giản với một cái bàn, một cái kệ - có một chiếc áo khoác dùng để mặc trong phòng thí nghiệm, và những tờ giấy để bừa bãi trên bàn chỉ là những ký tự và những con số. Jill không tệ lắm về môn hóa nên cô biết rằng mình đang đọc những công thức hóa học, vì vậy cô chẳng buồn đọc chúng - nhưng khi nhìn thấy những tờ giấy này thì Jill bắt đầu nghĩ rằng những con zombie đó là nạn nhân của một vụ tai nạn trong thí nghiệm hóa học. Căn biệt thự này vẫn được bí mật duy trì từ tiền của công ty, và nó lại được che đậy khỏi thế giới bên ngoài lâu đến như vậy. Từ lớp bụi bám trên đồ vật Jill đoán rằng nơi này chỉ mới bị bỏ hoang khoảng hai tháng nay - và điều này trùng với những vụ án xảy ra ở thành phố Raccoon.
“Nếu như ở đây đang tiến hành những cuộc thí nghiệm bí mật và đã xảy ra tai nạn thì… Cái gì đã biến những người ở đây thành những con quái vật ăn thịt người? Điều đó nghe thật vô lý….”
Nhưng đó là điều duy nhất mà Jill thấy có lý mặc dù Jill vẫn còn mấy giả thiết nữa trong đầu. Còn về các đồng đội của cô, ngoài việc Barry có thái độ lạ lùng thì cô không thể nghĩ ra tại sao Chris và Wesker lại mất tích.
“Và sẽ chẳng tìm ra cái gì mới nếu mình không làm cái gì đó.”
Đúng vậy. Jill ngắt dòng suy nghĩ của mình rồi bước ra ngoài hành lang trở lại.
Jill ngửi thấy mùi hôi trước khi cô nhìn thấy xác con zombie từ xa ở cuối hành lang. Ánh sáng lờ mờ từ ngọn đèn làm cho cái hành lang trải thảm đỏ này trở nên lung linh huyền ảo một màu đỏ. Jill chỉa khẩu súng vào cái thây bất động và bước từ từ đến - bỗng nhiên cô nghe thấy có tiếng đóng cửa ở đâu đó rất gần.
“Barry?”
Anh ta đã nói rằng sẽ đi về phía kia khu nhà này mà, hay là anh ta tìm thấy cái gì đó có ích nên đuổi theo cô… hay là ai đó trong đội.
Jill cảm thấy mừng rơn, cô nhanh chóng chạy đến đầu bên kia hành lang. Khi vừa tới chỗ rẽ, một mùi hôi nồng nặc xộc vào mũi Jill, và con zombie đang nằm bất động bỗng vùng lên chộp lấy chân cô, nó nắm chặt mắt cá chân của Jill với một sức mạnh kỳ lạ.
Bị bất ngờ Jill vung tay để giữ thăng bằng và cô la lên kinh tởm khi nước dãi của nó tuôn ra từ bộ mặt mục nát và nhễu lên giày. Bàn tay trơ xương của nó cào trên lớp da của chiếc ủng, và theo bản năng Jill co chân kia lên đạp thẳng vào đỉnh đầu con zombie, một tiếng “rắc” vang lên. Một lỗ thủng xuất hiện trên đầu nó, để lộ ra cả xương bên trong. Con zombie vẫn nắm chặt chân của Jill và cô bắt đầu cảm thấy đau.
Jill đạp cái thứ hai, cái thứ ba và đến cái thứ tư thì đầu con zombie nát bét ra dưới gót chân của cô.
Bàn tay của nó giật giật mấy cái, máu từ đầu phụt ra và con zombie gục xuống tấm thảm đầy bụi.
Jill đạp lên xác con zombie vụt chạy qua góc hành lang bên kia, cố gắng lắm mới không nôn ọe ra. Jill đã nghĩ trong đầu rằng những con quái vật kinh tởm này cũng chỉ là những nạn nhân mà thôi, giống như Pris và Beck vậy, và giải thoát cho họ là điều cuối cùng mà cô có thể làm được - tuy nhiên bọn họ cũng là những mối nguy hiểm chết người, chưa kể là họ còn có thể mang virus trong người. Vì vậy Jill tự nhủ phải cẩn thận hơn nữa.
Có một cánh cửa bên tay phải của cô, một cánh cửa gỗ lớn với khung cửa được gia cố bằng kim loại, trên ổ khóa có khắc hình bộ áo giáp, nhưng nó không bị khóa, cũng giống như những cánh cửa khác mà cô vừa đi qua ở tầng một này.
Không có ai khác trong căn phòng sáng trưng này nhưng Jill cảm thấy hơi lưỡng lự, cô cẩn thận nhìn bao quát căn phòng một lần nữa cho chắc chắn. Hai bên hông cô là những bộ áo giáp thời Trung cổ được xếp thành hai hàng, mỗi bên có tám bộ, và ở cuối phòng có một cái tủ kiếng nhỏ - chưa kể đến cái nút màu đỏ to tướng nằm ở giữa căn phòng lát đá xám này.
“Một cái bẫy khác? Hay lại là một câu đố nữa đây…”
Lưỡng lự một hồi Jill bước lại bên cái tủ kiếng, những bộ áo giáp cứ như đang dõi theo từng bước chân của cô. Có hai cái lỗ nhỏ ở hai bên cái nút, có vẻ như là đường ống thông hơi - và tim Jill bỗng đập nhanh hơn vì cô chắc rằng mình đang gặp một cái bẫy khác.
Và kiểm tra nhanh qua cái tủ kiếng cô chắc rằng phán đoán của mình là đúng. Cô không thể nào mở được cái tủ đó vì không thể nào di chuyển tấm kiếng được. Và ở bên trong có cái gì đó trông giống như một miếng đồng….
“Có lẽ cái nút đó dùng để mở cái tủ này - nhưng chuyện gì sẽ xảy ra sau đó?”
Jill rùng mình khi nghĩ rằng hai cái lỗ thông hơi đó sẽ đóng lại, cánh cửa tự động bị khóa và cô sẽ chết từ từ vì thiếu không khí. Hay có thể nước hoặc khí độc sẽ được bơm vào đây. Jill nhíu mày lại nhìn quanh phòng tìm xem có cái gì có thể chặn cánh cửa khỏi đóng lại không, hay là một cái nút khác dấu ở đâu đó trong mấy bộ áo giáp này….
“…Bao giờ cũng có nhiều hơn một lời giải cho một câu đố Jilly à, con đừng bao giờ quên điều đó.”
Bỗng nhiên Jill mỉm cười. Tại sao phải bấm cái nút đó nhỉ?
Jill cúi xuống sát bên cái tủ, cô cầm ngược khẩu Beretta lại. Chỉ với một cú đập bằng báng súng miếng kiếng của cái tủ đã vỡ ra. Jill cẩn thận đập vỡ các cạnh kiếng để khỏi đứt tay rồi cẩn thận cho tay vào.
Và cô rút ra một chiếc huy hiệu sáu cạnh bằng đồng đỏ có khắc hình ông mặt trời đang mỉm cười. Jill mỉm cười cảm thấy hài lòng với cách làm của mình. Nhìn bề ngoài thì có thể có bẫy trong căn phòng này vì vậy Jill cũng không cần fair-play làm gì. Chẳng có gì sai khi làm như vậy, Jill nhanh chóng chạy ra khỏi căn phòng để đề phòng có chuyện gì xảy ra.
Bước trở lại vào cái hành lang đỏ như máu, Jill đứng suy nghĩ, cân nhắc việc nên làm tiếp một chút. Cô có thể đi tiếp để tìm xem ai đã gây ra tiếng đóng cửa ban nãy hoặc là quay trở lại cánh cửa kia để đặt cái huy hiệu này vào. Tuy rất muốn đi tìm các bạn của mình nhưng Jill phải công nhận là Barry đã nói đúng về việc cần phải nhanh chóng ra khỏi nơi này. Và bất cứ nhân viên S.T.A.R.S nào còn sống, chắc chắn họ cũng đang cố tìm lối để thoát khỏi đây….
Ánh mắt đầy suy nghĩ của Jill lướt đến cái xác hôi thối mà cô vừa đạp vỡ đầu, dừng lại ở cái đầu vỡ đang nằm trong vũng máu đen ngòm - và chợt nhận ra rằng cô muốn rời khỏi cái nơi ghê rợn này càng nhanh càng tốt, nhanh chóng thoát khỏi cái bầu không khí hôi thối với những con quái vật đang lượn lờ quanh những hành lang lạnh lẽo và đầy bụi này. Cô muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Quyết định như vậy, Jill nhanh chóng quay lại cánh cửa kia để gắn cái huy hiệu vào. Cô đã tìm ra hai mảnh chìa khóa cần thiết để thoát ra khỏi đây. Jill không biết rằng cái cửa đó sẽ dẫn đi đâu, nhưng dù gì thì cũng còn tốt là ở lại với mấy cái thứ đằng sau….
“Richard!”, Rebecca ngay lập tức cúi xuống bên đội viên Bravo này, sờ vào cổ anh ta để bắt mạch.
Chris nhìn trân trân vào cái xác đầy vết thương của Richard, anh biết chắc rằng Rebecca sẽ chẳng bắt được gì, vết thương sâu hoắm bên vai phải Richard đã không còn chảy máu vì anh ta đã chết.
Chris bắt gặp bàn tay mảnh khảnh của Rebecca sờ lên cổ Richard rồi cô ngước lên nhìn anh với vẻ thẫn thờ. Đôi vai của Rebecca chùng xuống. Chris cảm thấy muốn bệnh khi nhìn thấy những gì mình vừa khám phá ra, chuyên gia thông tin của đội Bravo, một anh chàng dễ thương và mới chỉ 23 tuổi….
Chris nhìn quanh phòng tìm xem có manh mối nào cho biết được cái chết của Richard không. Căn phòng họ vừa bước vào này nằm gần căn phòng mà Jill đã tìm thấy cái huy hiệu khoảng 20 bước chân, nơi đây chẳng có một vật dụng trang trí nào. Ngoại trừ Richard ra thì chẳng còn gì trong căn phòng nhỏ hẹp này.
Nhíu mày lại, Chris bước bước về cánh cửa ở cuối phòng rồi cúi xuống nhìn, anh lấy tay chà chà lên nền đá sẫm màu. Có một loạt những dấu giày dính máu đã khô lại từ xác của Richard đến cánh cửa bằng gỗ sồi này. Chris nhìn Rebecca với vẻ mặt đăm chiêu, tay anh siết chặt khẩu Beretta.
Bất kể cái gì đã giết Richard thì nó cũng đang ở đằng sau cánh cửa này, và có lẽ nó đang đợi nạn nhân kế tiếp.
“Chris, lại đây xem cái này nè”, Rebecca kêu Chris.
Cô vẫn còn ngồi trên gót kế bên xác Richard, ánh mắt dán chặt vào vết thương lớn trên vai anh ta. Chris bước lại bên Rebecca, không biết rằng cô ta muốn chỉ cái gì cho mình. Vết thương của Richard rách tơi tả, những thớ thịt xung quanh đều bị bầm, tím đen lại. Điều này rất lạ vì vết thương không sâu lắm.
“Nhìn những vệt tím này này, chúng tỏa ra từ các vết thương. Và kiểu mà các bắp thịt bị thủng ở đây, và ở đây nữa”. Rebecca chỉ vào hai lỗ thủng cách nhau khoảng 15cm, và ở mỗi lỗ thì vùng thịt xung quanh đỏ ửng lên.
Rebecca lùi lại ngồi chồm hổm, ngước lên nhìn Chris nói:
“Em nghĩ rằng anh ta đã bị trúng độc. Vết thương này trông giống vết rắn cắn.”
Chris nhìn cô trân trối hỏi: “Làm gì có loài rắn nào bự đến vậy?”
Rebecca lắc đầu nói: “Không biết nữa. Nhưng cũng có thể là cái gỉ khác. Chỉ chắc rằng vết thương cỡ này không thể giết Richard được. Kích cỡ vết thương này không làm mất nhiều máu nên em đoán chắc rằng anh ta đã bị trúng độc.”
Chris cảm thấy mình càng lúc càng khâm phục Rebecca. Cô có óc quan sát và phân tích tình huống rất tỉ mỉ và cẩn thận.
Chris nhanh chóng kiểm tra xác của Richard và tìm thấy thêm được một băng đạn và một cái điện đài. Anh đưa cả hai cho Rebecca rồi bỏ khẩu Beretta của Richard vào cái túi bên hông của mình.
Chris nhìn cánh cửa một lần nữa rồi quay sang nói với Rebecca:
“Cho dù cái gì đã giết Richard đi nữa thì nó cũng nằm đằng sau cánh cửa kia…”
“Vì vậy nên chúng ta phải cẩn thận”, Rebecca nói ngắt ngang lời của Chris. Không nói thêm lời nào nữa cô bước tới bên cánh cửa và đứng đợi anh.
Mình phải thôi không nghĩ rằng cô ta chỉ là một đứa trẻ. Trong khi các đồng đội của cô ta đều đã chết thì cô ta vẫn sống; cô ta không cần mình làm vú em hoặc bảo phải lui lại phía sau.
Chris bước đến bên cánh cửa, anh gật đầu với Rebecca một cái. Cô ta xoay tay nắm rồi đẩy cánh cửa vào, cả hai cùng giương súng lên rồi bước vào cái hành lang hẹp bên trong.
Phía trước vài bước là vài bậc thềm gỗ dẫn đến một cánh cửa đang đóng im ỉm. Bên tay trái họ là lối đi khác và có một cánh cửa nữa ở phía cuối hành lang. Có một vài vết máu trên sàn dẫn đến cánh cửa phía trước mặt bọn họ và Chris chắc rằng đó là máu của Richard; có nghĩa là kẻ giết anh ta đang ở đằng sau cánh cửa kia.
Chris chỉ về vế lối rẽ bên trái rồi nói nhỏ với Rebecca:
“Em kiểm tra căn phòng đó. Nếu gặp rắc rối thì quay lại đây đợi anh Nếu không có gì thì sau năm phút nữa chúng ta gặp lại tại đây.”
Rebecca gật đầu rồi rẽ bước về phía bên trái. Chris đứng đợi cho đến khi Rebecca bước vào căn phòng kia rồi anh mới bước từ từ đến cánh cửa trước mặt, tim anh bỗng nhiên đập nhanh hơn trong lồng ngực.
Cánh cửa bị khóa và anh thấy có hình một cái khiên khắc kế bên cái lỗ khóa. Và việc đi cùng Rebecca trở nên có ích hơn anh nghĩ. Chris lấy cái chìa khóa mà cô đã đưa cho anh ra khỏi túi áo và mở khóa cánh cửa, anh cẩn thận kiểm tra lại khẩu Beretta trước khi bước vào trong.
Đằng sau cánh cửa là một căn phòng áp mái khá rộng, căn phòng trong có vẻ hơi nhếch nhác so với những căn phòng lộng lẫy khác trong ngôi biệt thự này. Ngoài một vài cây cột đỡ bằng gỗ và mấy cái hộp, thùng gỗ đặt cạnh tường thì trong phòng chẳng còn gì cả.
Chris bước vào phòng, anh vẫn cẩn thận quan sát phía trước. Ở phía bên kia căn phòng có một bức tường đang xây dở cao khoảng 1,5 mét. Trông nó có vẻ như cái chuồng ngựa, và đó cũng là nơi duy nhất mà Chris không thể quan sát được. Chris từ từ bước về phía đó, tiếng gót giày anh nện xuống sàn gỗ vang khắp căn phòng.
Chris đứng sát bên cạnh tường, anh bật ngang chỉa khẩu Beretta về phía trước, trống ngực đập thình thịch.
Không có con rắn nào hết, nhưng có một cái lỗ khá lớn ở ngay góc tường cao khoảng 0,3 mét và rộng khoảng gấp đôi - và rất lạ là có mùi gì đó rất nồng, hơi cay giống như mùi xạ của một loài thú hoang. Chris nhíu mày lại trước cái mùi đó, anh chuẩn bị quay lưng lại bước đi thì bất chợt khựng lại, bước thêm một bước nữa lại gần. Có một miếng kim loại hình tròn nằm kế bên cái lỗ, trông như một đồng xu lớn bằng lòng bàn tay vậy. Có hình gì đó được khắc trên miếng kim loại, hình mặt trăng lưỡi liềm.
Chris bước đến bên cái mảnh kim loại đó rồi cúi xuống lượm nó lên, mắt anh vẫn để ý đến cái lỗ. Đó là một miếng đồng sáu cạnh có khắc hình mặt trăng, phải công nhận là nó được chạm trổ rất công phu.
Bỗng trong cái lỗ bỗng có tiếng cử động nhẹ.
Chris nhảy lùi lại phía sau, vừa lùi lại vừa giương súng chỉa vào cái lỗ. Và khi lưng anh chạm vào bức tường phía sau thì Chris xoay người vụt chạy, và một vật hình trụ màu đen vụt chui ra rất nhanh khỏi cái lỗ. Bề ngang nó bự như một cái dĩa ăn tối, nó đụng vào bức tường bên chân phải anh làm gỗ văng ra tung tóe.
“Chiết tiệt thật, một con RẮN”.
Chris bỏ chạy trong khi con rắn trườn ra khỏi hang. Thân hình to lớn đầy bụi của nó nhấc lên cao ngang ngực Chris. Con rắn rít lên, nước miếng từ răng nanh của nó chảy nhiễu xuống sàn.
Chris đã chạy đến giữa phòng, xoay người lại bắn thẳng vào cái đầu to lớn rắn chắc đó. Con rắn rít lên khi một viên đạn bay thẳng vào cái mồm đang mở toang hoác làm thủng một lỗ bên khóe miệng của nó.
Nó hạ mình xuống rồi trườn rất nhanh về phía Chris, anh ước chừng nó phải dài đến 7 mét. Chris bắn một phát nữa và một miếng thịt trên lưng nó bong ra, từ đó một dòng máu đen phụt ra.
Rít lên một tiếng nữa, nó dựng người dậy ngay trước mặt Chris, cái đầu nó chỉ cách anh khoảng 0,5 mét, máu từ trong mồm nó vẫn đang chảy ra.
“Cặp mắt. Bắn vào mắt nó.”
Chris bóp cò súng và con rắn ngã vật lên người anh, quật anh xuống sàn. Đuôi của con rắn đập vào một trong những cây cột gỗ, mạnh tới mức làm nó nứt toác ra. Và khi Chris cố vùng vẫy để giải phóng cánh tay bị mắc kẹt, nếu anh có chết thì cũng phải làm nó bị thương trầm trọng mới hả, thì thình lình tấm thân nặng nề lạnh giá của con rắn nhũn ra, đổ vật xuống sàn.
“Chris!”, Rebecca la lên rồi chạy đến bên anh, cô bỗng đứng sững lại, trố mắt nhìn xác con rắn.
“Woah…”
Chris tựa chân vào một cái cột trụ, rồi với một sức mạnh phi thường anh đạp mạnh một cái và rút người ra được khỏi cái xác nặng trịch. Rebecca chạy lại giúp Chris đứng dậy, khuôn mặt cô lộ rõ vẻ sợ hãi.
Hai người nhìn xuống vết thương đã giết chết con rắn - một cái lỗ to, sâu hoắm bên con mắt phải của nó, máu đen đang chảy ra, con mắt nó đã bị viên đạn 9mm của Chris thổi bay đi mất.
Rebecca thì thào hỏi Chris: “Anh ổn chứ?”
Chris gật đầu: “Có lẽ chỉ có mấy vết bầm thôi, nhưng chỉ vậy thôi sao?”. Chỉ một gang tay nữa thôi là anh đã chạm vào thần chết, và tất cả chỉ tại anh đã dừng lại để …
Chris đưa cái huy hiệu lên nhìn, mấy ngón tay của anh chà nhẹ lên nó. Thì ra từ lúc bị con rắn đuổi đến giờ anh vẫn cầm nó mà không hay - và nhìn nó bây giờ không biết sao anh có cảm giác rằng nó rất quan trọng….
“…có lẽ nó quan trọng vì xém chút nữa mình đã làm bữa ăn cho con rắn kia chỉ vì nhặt nó lên.”
Rebecca đưa tay lấy cái huy hiệu, cô chà chà tay lên cái hình mặt trăng.
“Em có tìm thấy cái gì không?”, Chris hỏi.
Rebecca lắc đầu: “Trong đó chỉ có một cái bàn ăn, vài cái kệ…và cái này để làm gì vậy?”
Chris nhún vai, anh liếc xuống nhìn hốc mắt toang hoác đầy máu của con rắn. Bỗng anh cảm thấy rùng cả mình khi nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra nếu như anh bắn trượt phát súng cuối cùng đó….
“Có lẽ chúng ta sẽ biết nó có tác dụng gì trên đường đi”, Chris nói nhỏ. “Còn bây giờ chúng ta ra khỏi đây thôi.”
Rebecca đưa cái huy hiệu lại cho Chris rồi cả hai nhanh chóng quay trở lại cái hành lang trải thảm đỏ. Khi cánh cửa sau lưng họ đóng lại, Chris bỗng nhận ra là bây giờ anh rất ghét rắn.
Barry bước từng bước từng bước nặng trĩu lên cái cầu thang ở tiền sảnh, ruột gan anh cứ quặn lên theo từng bước chân. Anh đã lục tung tất cả các căn phòng mà anh có thể mở được cửa ở phần phía Đông ngôi biệt thự này, và anh chẳng tìm thấy gì cả.
Những hình ảnh khủng khiếp cứ hiện lên trong đầu anh theo từng bước chân. Đó là hình ảnh người vợ Kathy, hai đứa con Moria và Poly Anne đang bị bắt trói tại nhà bởi bọn White Umbrella. Kathy biết mật mã mở két sắt đựng súng ở dưới tầng hầm, nhưng cô khó có thể mà đến được đó trước khi bị kẻ lạ khống chế …
Khi vừa đặt chân lên lầu một thì Barry thở hắt ra một cái. Thậm chí Kathy sẽ chẳng nghĩ đến việc chạy đi lấy súng khi cô nghe tiếng động lạ. Cô ta sẽ chạy đến phòng hai đứa con gái để chắc rằng chúng vẫn an toàn. Nếu mình mà không tìm được mấy cái huy hiệu sớm hơn thì mọi việc sẽ rất tệ.
Nãy giờ Barry không hề thấy một cái điện thoại hay radio nào trong căn nhà này. Dù Wesker đến được khu vực phòng thí nghiệm đi nữa thì làm thế nào hắn gọi cho đồng bọn được?
Barry đứng trước cánh cửa trên lầu một ở phía Tây ngôi biệt thự. Hy vọng duy nhất của anh bây giờ là Jill hoặc Wesker có thể tìm thấy được ba mảnh huy hiệu còn lại. Anh không biết giờ này Wesker đang ở đâu (mặc dù không nghi ngờ gì là thằng khốn đó sẽ chường mặt ra sớm thôi), nhưng Jill cũng có thể đã đi lên này rồi. Nếu gặp cô ta thì hai người có thể chia ra để tìm trong những căn phòng mà Jill chưa vào. Và nếu cả hai người mà không tìm thấy được thêm mảnh huy hiệu nào thì Barry buộc phải đập nát tất cả những vật dụng trong tất cả các căn phòng để tìm cho ra chúng….
Khuôn mặt Chris bỗng hiện ra mới một nụ cười: “Barry.”
Chàng trai trẻ bước tới chỗ Barry và ôm chầm lấy anh, rồi lùi lại, miệng anh ta vẫn cười:
“Lạy chúa, gặp lại anh ở đây thật là may mắn quá! Tôi bắt đầu nghĩ là chỉ còn mình và Rebecca sống sót thôi - Jill với Wesker đâu rồi?”
Barry rặn ra một nụ cười và cố gắng lắm mới tìm ra được một câu trả lời hợp lý với cảm giác tội lỗi tràn ngập trong người. Nói dối Jill đã khó khăn lắm rồi, đằng này lại là Chris, người mà anh đã quen biết hằng mấy năm trời.
Kathy và hai đứa nhỏ sẽ chết.
“Jill và tôi chạy theo cậu ngay khi có tiếng súng nhưng mấy cánh cửa ở đó đều bị khóa cả - và khi bọn này quay trở lại tiền sảnh thì Wesker đã biến mất. Từ đó đến giờ tôi và Jill chia ra để đi tìm cậu và lối ra khỏi đây…”
Nụ cười của Barry trở nên tự nhiên hơn: “Gặp lại cậu ở đây thật là tốt quá.”
Ít ra thì điều đó là sự thật.
“Vậy Wesker đột ngột biến mất à?”, Chris hỏi.
Barry gật đầu trả lời, mặt có vẻ hơi gượng: “Ừ, bọn này cũng tìm thấy xác của Ken luôn. Cậu ta bị một trong mấy con zombie ở đây hạ gục.”
Chris thở dài nói: “Tôi thấy rồi. Cả Forest và Richard cũng đã chết rồi.”
Barry cảm thấy một nỗi buồn vô hạn quét qua người, và anh càng thấy căm thù Wesker hơn nữa. Bọn khốn nạn mà Wesker làm việc cho đã gây ra chuyện này, và bây giờ bọn nó muốn che đậy tất cả lại, bọn nó muốn phủi sạch trách nhiệm về những việc mà chúng đã gây ra.
“Và dù không muốn nhưng mình đang giúp đỡ chúng đây.”
Barry hít một hơi dài nói, hình ảnh của vợ và hai đứa con gái lại hiện lên trong mắt anh. “Jill tìm thấy một cửa hậu ở phía bên kia ngôi nhà và bọn này nghĩ rằng đó là lối thoát, ngoại trừ việc nó bị khóa bởi một cái khóa kỳ lạ, giống như là một cái két sắt vậy, và cần bốn miếng huy hiệu bằng đồng đỏ để mở nó. Jill đã tìm thấy một cái và bọn này nghĩ rằng mấy miếng còn lại đang nằm đâu đó trong căn nhà này.…”
Barry nói liền một hơi và Chris bỗng mỉm cười, lấy ra một vật và hỏi: “Giống như cái này hả?”
Barry nhìn vật trên tay Chris và thấy tim mình bỗng đập nhanh hơn: “Phải rồi, nó đó. Cậu lấy ở đâu vậy?”
Rebecca bật cười, bẽn lẽn nói: “Anh ấy phải chiến đấu với một con rắn để có nó đó - một con rắn khổng lồ. Em nghĩ có thể nó đã bị nhiễm virus khi vụ tai nạn xảy ra, mặc dù loại virus có thể gây nên sự đột biến gien này chưa từng được biết đến trước đây.”
Barry cau mày cầm lấy cái huy hiệu như thể là anh ta không cố ý chạm đến nó vậy. “Tai nạn ư?”
Chris gật đầu: “Bọn này tìm thấy một số thông tin cho thấy có một phòng thí nghiệm bí mật ở ngay trong ngôi biệt thự này - và một trong những thứ mà họ đang nghiên cứu đã thoát ra ngoài. Một loại virus nào đó.”
Rebecca bổ sung thêm: “Một loại virus ảnh hưởng đến động vật có vú và loài bò sát, và không chỉ ảnh hưởng ở mức các loài khác nhau mà còn ở các chủng tộc khác nhau.”
“Chắc mình cũng đã bị nhiễm rồi”. Barry chán chường nghĩ vậy.
Khuôn mặt Barry chùng xuống, anh cố nghĩ ra một lý do hợp lý để đi lắp miếng đồng này. Wesker sẽ không bao giờ lộ diện một khi mà Barry còn đứng đây với Chris, và Barry phải một mình đi lắp thì mới chứng tỏ được với Wesker rằng anh vẫn đang hợp tác với hắn. Barry có thể cảm thấy từng giây đồng hồ đang trôi qua, bàn tay cầm miếng huy hiệu của anh đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Cuối cùng Barry nói: “Chúng ta phải gọi FBI vào cuộc thôi, một cuộc điều tra toàn diện với sự hỗ trợ của quân đội và cách ly toàn bộ khu vực này.”
Chris và Rebecca cùng gật đầu, một lần nữa cảm giác tội lỗi lại bao trùm Barry. Lạy chúa, nếu như họ không tin thì sao.
“Nhưng muốn như vậy thì chúng ta phải thoát khỏi đây trước đã, có thể giờ này Jill đã tìm thấy thêm một mảnh nữa rồi, nếu may mắn thì có lẽ là chúng ta đã có đủ bộ bốn cái….”
“…Mình chỉ có thể mong rằng họ tin chuyện này mà thôi…”
“Anh biết Jill đang ở đâu không?”, Chris hỏi Barry.
Barry gật đầu, nghĩ nhanh rồi đáp: “Tôi biết, nhưng chỗ này như một mê cung vậy… Hay là hai người đợi ở tiền sảnh trong khi tôi đi tìm Jill? Lúc đó chúng ta sẽ tập họp các kết quả tìm kiếm lại và vạch ra một phương án kỹ lưỡng hơn.”
Barry cười, hy vọng rằng những điều anh nói là hợp lý: “Nếu như bọn này không trở lại sớm thì hai người cứ đi tìm thêm mấy cái huy hiệu còn lại, cánh cửa đó nằm ở tận cùng khu hành lang phía Tây tầng trệt.”
Chris đứng nhìn Barry một lát và Barry có thể thấy những câu hỏi ánh lên trong mắt anh ta, những câu hỏi mà Barry không thể trả lời: Tại sao phải chia nhỏ ra? Tại sao chúng ta không đi tìm đội trưởng Wesker, và chắc gì cánh cửa đó là lối thoát?
“Làm ơn, làm ơn làm những gì tớ nói đi.”
“Được rồi”, Chris nói một cách miễn cưỡng. “Chúng tôi sẽ đợi ở tiền sảnh, nhưng nếu Jill không có mặt ở đó thì Anh phải quay lại với bọn tôi ngay nhé. Đi chung với nhau chúng ta sẽ khám phá ra bí mật của ngôi biệt thự này nhanh hơn và an toàn hơn.”
Barry gật đầu và quay lưng chạy biến đi trong cái hành lang mờ ảo, trước khi Chris có thể nói thêm lời nào nữa. Barry đã thấy vẻ do dự trong mắt Chris, có cái gì đó hơi nghi ngờ giọng nói của anh ta. Và khi nghe đến từ cuối cùng, trong lòng Barry đã trỗi dậy ý muốn cảnh báo Chris về tên phản bội Wesker và bỏ đi ngay lập tức là cách tốt để Barry có thể dằn nó lại. Anh không thể đem mạng sống của vợ con ra để đánh cược với Wesker được.
Ở góc hành lang gần cửa ra ban công tầng một có xác một con zombie đang nằm, Barry nhảy qua xác nó rồi chạy tới cánh cửa mở ra ban công cầu thang lớn. Anh nhảy từng ba bậc một xuống trong khi lương tâm không ngừng cắn rứt về những điều mà anh đã làm nãy giờ.
“Mày là thằng nói láo Barry à, mày đang lợi dụng lòng tin của bạn bè để lợi dụng họ như cái cách mà Wesker đã sử dụng mày. Lẽ ra mày nên nói với họ về chưyện đang diễn ra và họ sẽ giúp mày kết thúc nó.”
Barry lắc mạnh đầu, cố tống những ý nghĩ đó ra khỏi đầu khi anh đóng cánh cửa đôi xanh dẫn vào căn phòng mờ mờ ảo ảo. Anh không thể liều lĩnh như vậy được, chuyện gì sẽ xảy ra nếu như Wesker đang ở gần đó? Mặc dù Wesker đang dùng gia đình của Barry để đe dọa anh nhưng nếu nói cho Chris thì có gì bảo đảm rằng gia đình Barry sẽ không bị sát hại chứ? Nếu Barry giúp hắn xóa mọi dấu vết thì S.T.A.R.S sẽ không có bằng chứng về những gì đang diễn ra ở đây và như thế thì Wesker có thể sẽ tha cho gia đình của anh.
Barry nhìn vào cái sơ đồ bên cạnh cửa và thấy trong lòng bỗng nhẹ đi. Ba trong bốn cái huy hiệu đã nằm sẵn ở đó, mặt trời, gió và sao. Tất cả đã đầy đủ.
Nó có thể đến khu thí nghiệm được rồi, vậy là gia đình mình sẽ được an toàn, nó không cần mình nữa! Mình sẽ quay lại và giữ chân những người kia để nó có thể xóa những bằng chứng mà nó muốn. Sau đó là nhiệm vụ của cảnh sát RPD và bọn mình có thể xem như chuyện này chưa từng xảy ra.
Barry phấn khởi đến mức anh không nhận ra rằng có một bóng người đang từ từ bước tới. Cho tới khi giọng nói êm ái của Wesker vang lên.
“Sao anh không hoàn tất câu đố này đi, Burton?”
Barry giật mình quay phắt lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt đểu giả đang ẩn sau cặp kính đen của Wesker. Wesker mỉm cười khi thấy mảnh huy hiệu cuối cùng đang nằm trong tay Barry.
“Ừ, được thôi”. Barry lẩm bẩm trong miệng rồi xoay sang đặt cái huy hiệu vào chỗ của nó. Có tiếng cơ khí chuyển động phát ra từ cánh cửa, và Wesker gạt Barry qua một bên, đẩy cánh sắt ra để lộ một căn phòng có vẻ như là nhà kho với mấy cái kệ đã cũ bên trong. Barry nghiêng người nhìn vào và thấy một cánh cửa khác, không có một bảng kim loại nào kế bên, không có một cái khóa điên rồ nào nữa.
“Kathy và hai đứa nhỏ đã được an toàn.”
Wesker hơi cúi người xuống đưa tay vào căn phòng, mỉm cười nói.
“Chúng ta có ít thời gian lắm Barry à, còn nhiều việc đang đợi chúng ta ở phía trước.”
Barry nhìn chằm chằm vào Wesker, bối rối: “Mày còn muốn gì nữa? Mày có thể đến khu thí nghiệm ngay bây giờ và…”
“Ồ, kế hoạch của chúng ta có một chút thay đổi, tôi cần tìm một thứ khác nữa, và tôi nghĩ có lẽ tôi biết nó đang ở đâu. Tuy nhiên việc này hơi nguy hiểm…và vì cho đến giờ này anh đã làm rất tốt nên tôi cần anh đi lấy món đồ đó.”
Nụ cười trên môi Wesker lại nở rộng hơn nữa, và tuy cười nhưng hắn vẫn không giấu được vẻ nhẫn tâm trên khuôn mặt.
“Và tóm lại, tôi đang năn nỉ cậu đi lấy nó đó.”
Sau một khoảng im lặng đáng sợ, Barry đành phải gật đầu một cách miễn cưỡng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook