Resident Evil 0 - Giờ Hành Động
-
Chương 1-2
Dịch giả: Lioncoeur
Chiếc trực thăng lượn vòng trong bóng tối phía trên cánh rừng Raccoon.
Rebecca Chambers ngồi thẳng lưng lên, ước gì mình có thể tỏ ra bình tĩnh như những anh chàng xung quanh. Một không khí nghiêm trọng bao trùm lên mọi người, trong lúc bầu trời tối sầm lao đi vùn vụt bên ngoài. Đây không phải là một buổi luyện tập. Đã có thêm ba người đi bộ nữa mất tích trong cánh rừng bạt ngàn bao quanh Raccoon – nhưng với sự xuất hiện của những kẻ sát nhân man rợ làm cả thành phố khiếp sợ trong những tuần qua, “mất tích” còn nghĩa khác. Người ta tìm thấy nạn nhân thứ chín bị tấn công và xé xác cách đây chỉ vài ngày, trông cứ như bị nhét vào một cái cối xay thịt. Các cư dân bị giết, bị tấn công dã man bởi ai hoặc thứ gì đó quanh ngoại ô thành phố, và cảnh sát Raccoon vẫn không sao tìm ra manh mối. Rốt cuộc đội S.T.A.R.S. đã được gọi đến để tham gia cuộc điều tra.
Rebecca khẽ nâng cằm lên, cảm thấy một chút kiêu hãnh rạo rực trong người bất chấp trạng thái bồn chồn. Mặc dù tốt nghiệp chuyên ngành hóa sinh, nhưng cô lại được chọn vào vị trí y tá tác chiến cho đội Bravo, được gia nhập nhóm chỉ sau không đầy một tháng.
Nhiệm vụ đầu tiên của mình. Tốt hơn là đừng làm hỏng nó. Cô hít một hơi thật sâu rồi thở ra nhè nhẹ, tỏ vẻ thản nhiên như thường.
Adward ném cho cô một nụ cười khích lệ, còn Sully thì cúi người qua cái khoang chật chội, vỗ nhẹ lên chân cô ra chiều trấn an. Không thể mong chờ gì hơn. Cho dù cô có thông minh bao nhiêu, có chuẩn bị đầy đủ thế nào để vào nghề đi nữa, cũng không thể vượt qua giới hạn tuổi tác, mà thật sự trông cô còn trẻ hơn thế nhiều. Ở tuổi mười tám, cô là người trẻ nhất được gia nhập S.T.A.R.S. kể từ khi nó thành lập năm 1967… và là phụ nữ duy nhất trong đội Bravo, nên mọi người đều xem cô như một đứa em gái bé bỏng.
Cô thở dài, rồi cười đáp lại Edward và gật đầu với Sully. Chẳng có gì để phàn nàn khi được quan tâm bởi các đàn anh cứng cựa – tới chừng nào họ đoan chắc rằng cô đã có thể tự xoay xở lo liệu khi gặp chuyện.
Theo mình nghĩ, cô ngầm chỉnh lại. Nó cho cùng thì đây là lần đầu tiên, và dù cô đang có một thể trạng hoàn hảo thì kinh nghiệm chiến đấu vẫn là điểm yếu, bởi nó chỉ giới hạn trong các cuộn phim giả lập và những nhiệm vụ ngày cuối tuần. Đội đặc nhiệm cứu hộ và tác chiến tuyển mộ cô là để làm việc trong phòng thí nghiệm, nhưng hành quân là điều không thể tránh khỏi và cô cần thu thập thêm kinh nghiệm. Dù gì thì cả nhóm cũng đang di chuyển trong rừng, nên nếu có lỡ chạm trán người hoặc loài vật đã tấn công các cư dân Raccoon, cô sẽ được hỗ trợ.
Một tia sét lóe lên ở hướng bắc, khá gần, tiếng sấm nối tiếp bị át đi giữa âm thanh o o của trực thăng. Rebecca khẽ rướn tới trước để quan sát bóng tối. Sau một ngày trời quang mây tạnh, bây giờ đã có những đám mây vần vũ lúc chập tối; xem ra họ sẽ bị ướt lúc quay về. Ít nhất cũng là một cơn mưa dịu mát; cô cho là vậy –
Bùm!
Cô mãi chú ý vào cơn bão đang tới, đến nỗi trong một khắc ngắn ngủi, cô nghĩ đó là tiếng sấm, ngay cả khi trực thăng bị lệch hướng và mất độ cao, tiếng la hoảng hốt vang khắp buồng lái, mặt sàn rung chuyển dưới chân. Mùi kim loại và không khí cháy khét xộc vào mũi.
Sét?
”Chuyện gì vậy?”, ai đó hét lên. Chính là Enrico, đang đặt tay lên súng.
”Động cơ hỏng rồi!” Phi công Kevin Dooley hét trả lời. ”Hạ cánh khẩn cấp!”
Rebecca chộp lấy thanh giằng và ghì chặt, ráng nhìn những người khác để khỏi chứng kiến cảnh cây cối trôi tuột lên trên. Cô thấy quai hàm Sully bạnh ra đầy vẻ cương quyết, Edward nghiến chặt răng, thấy Richard và Forest nhìn nhau lo lắng trong lúc nắm lấy tay vịn và thanh giằng trên vách. Đằng trước, Enrico thét lên điều gì đó mà cô không thể nghe được giữa tiếng động cơ ầm ĩ. Rebecca nhắm mắt lại trong một nhịp, nghĩ đến cha mẹ - và cú rơi quá dữ dội khiến cô không nghĩ được gì cả, tiếng cành cây va chạm và gãy ngang khi đụng phải trực thăng vang đầy bên tai, khiến cô không thể làm gì hơn ngoài việc hy vọng. Trực thăng bị mất phương hướng, đang xoay vòng theo một quỹ đạo lắc lư tròng trành kinh khủng.
Mọi chuyện chấm dứt sau vài giây, xung quanh thình lình tĩnh lặng đến nỗi cô tưởng mình bị điếc, mọi chuyển động đều ngừng lại. Rồi có tiếng kim loại kêu tanh tách, nghe nghèn nghẹn như một nhịp thở cuối cùng của động cơ, và tim cô đập rộn lên khi nhận ra họ đã hạ cánh. Kevin đã làm được mà không có chút dằn xóc nào.
”Mọi người ổn chứ?” Đội trưởng Enrico Marini nghểnh cổ nhìn quanh từ chỗ ngồi.
Rebecca gật đầu giữa tiếng xác nhận đồng thanh của mọi người.
”Lái tốt lắm, Kevin,” Forest nói, và có thêm những lời đồng tình khác. Rebecca cũng không biết nói gì hay hơn.
”Điện đài còn xài được không?” Enrico hỏi anh phi công, người đang gõ gõ lên bảng điều khiển và rà soát công tắc.
”Có vẻ mọi thiết bị điện đều bị cháy,” Kevin đáp. ”Có lẽ do sét. Chúng ta không bị nó đánh trúng trực tiếp, nhưng như vậy cũng đã quá gần. Đèn hiệu cũng hỏng.”
”Sửa chữa được không?”
Enrico đặt một câu hỏi để ngỏ trong lúc nhìn Richard, người phụ trách liên lạc. Richard nhìn lại Edward, thấy anh ta nhún vai. Edward là thợ máy của đội Bravo.
”Để tôi xem,” Edward lên tiếng, ”nhưng nếu Kevin nói nó bị cháy, thì nó cháy thật rồi.”
Đội trưởng của họ khẽ gật đầu, lo đễnh vân vê bộ ria trong lúc cân nhắc tình hình. Vài giây sau, anh thở dài. ”Tôi đã gọi báo động lúc nãy, nhưng không biết có tác dụng không,” anh nói. ”Dù sao họ cũng đã biết được tọa độ cuối của chúng ta. Nếu chúng ta không sớm báo lại, họ sẽ đi tìm thôi.”
“Họ” đây chính là đội S.T.A.R.S. Alpha. Rebecca gật đầu phụ họa với mọi người, không biết mình có nên thất vọng không nữa. Nhiệm vụ đầu tiên thế là đi tong ngay cả khi còn chưa bắt đầu.
Enrico lại mân mê bộ ria, ngón cái và ngón trỏ vuốt dọc xuống hai bên khóe miệng. ”Tất cả ra ngoài thôi. Để xem chúng ta đang ở đâu.”
Họ rời khoang trực thăng, Rebecca nhận định tình huống hiện tại lúc mọi người tập họp trong bóng tối. Họ đã may mắn không thể tả khi vẫn sống sót.
Bị sét đánh. Ngay lúc đang trên đường tìm kiếm những kẻ sát nhân điên cuồng, cô nghĩ thầm, thấy ngạc nhiên vì điều đó. Coi bộ đây là thứ hấp dẫn nhất mà cô từng gặp, cho dù nhiệm vụ lần này có thất bại.
Không khí ấm áp và nặng nề bởi bóng tối dày đặc, và cơn mưa sắp ập đến. Nhũng động vật nhỏ gây ra tiếng động sột soạt trong các bụi cây. Vài ánh đèn pin xuất hiện, luồng sáng rọi xuyên qua bóng tối khi Enrico và Edward rảo quanh trực thăng, đánh giá mức độ thiệt hại. Rebecca lôi cây đèn của mình ra khói ba lô, thấy mừng là đã không quên mang nó theo.
”Em tính xoay sở thế nào đây?”
Rebecca quay lại, thấy Ken “Sully” Sullivan đang cười với mình. Anh ta đã lấy vũ khí ra, họng súng 9 ly chĩa lên bầu trời u ám, như muốn nhắc nhở cái lý do đã khiến họ đứng ở đây.
“Bọn các anh thật sự biết cách mở đường chứ?” cô cười đáp lại anh ta.
Anh chàng cao lêu nghêu mỉm cười, hàm răng trắng nhỡn phản chiếu lại làn da đen thui. ”Thật ra, bọn anh luôn làm trò này để đón chào các tân binh. Hơi phí trực thăng thiệt, nhưng mà bọn anh có đủ danh tiếng để được tài trợ mà.”
Rebecca định hỏi xem ông sếp cảnh sát cảm thấy thế nào về những phí tổn – cô là người mới đến, nhưng cũng đã nghe qua rằng sếp Irons là một kẻ khét tiếng keo kiệt - thì Enrico đã quay lại, vũ khí sẵn sàng và nói lớn cho mọi người cùng nghe.
”Được rồi, mọi người. Đội hình cánh quạt, khám phá khu vực xung quanh. Kevin ở lại trực thăng. Những người khác bám sát nhau, tôi muốn bảo đảm nơi đây tuyệt đối an toàn. Đội Alpha có thể đến đây không đầy một giờ nữa.”
Anh đã không nói hết suy nghĩ của mình, rằng có thể sẽ còn lâu hơn thế nhiều. Dẫu sao, họ cũng đang sát cánh bên nhau trong lúc này.
Rebecca rút khẩu 9 lý khỏi bao, cẩn thận kiểm tra ổ đạn như đã được dạy, nòng súng chĩa lên để tránh cướp cò trúng người khác. Những người kia cũng đang di chuyển sang phía khác. Kiểm tra vũ khí và bật đèn pin. Cô hít sâu một hơi rồi tiến thẳng tới trước, ánh đèn đảo qua đảo lại khu vực trước mặt. Enrico cách đó chừng vài mét, di chuyển song song với cô. Một màn sương đang xuất hiện dưới mặt đất, thấp thoáng trong những bụi cây như bóng ma. Có một ngã rẽ trong rừng khoảng mười hai mét phía trước, lối đi rộng cỡ một con đường hẹp, mặc dù khó mà đoán chính xác trong màn sương. Không gian im lìm trừ tiếng sấm ầm ì, nghe gần hơn cô tưởng, xem ra cơn giông sắp chụp xuống đầu bọn họ. Cô quét đèn qua những lùm cây, bóng tối, rồi lại lùm cây, và thấy tia phản chiếu của một thứ giống như –
”Đội trưởng, xem kìa!”
Enrico bước tới bên cạnh Rebecca, và trong phút chốc, năm luồng sáng chụm lại chiếu về phía cô vừa nhìn thấy, rọi sáng con đường hẹp té bẩn thỉu – và một chiếc xe jeep ngả chỏng gọng. Rebecca nhận ra ký hiệu MP (Military police – Quân cảnh) trên sườn xe trong lúc cả đội tiến đến gần. Cô thấy một mớ quần áo lòi ra dưới kính chắn gió và nhăn mặt lại, trước khi đến gần để nhìn kỹ hơn. Rebecca đút súng vào bao, lôi túi cứu thương ra, rồi chạy nhanh đến bên chiếc xe và khụyu xuống, để rồi nhận thấy mình chẳng thể làm được gì hơn. Quá nhiều máu.
Hai người đàn ông. Một bị ném hẳn ra xa, nằm sóng xoài cách đó vài mét. Người còn lại trước mắt cô có mái tóc vàng hoe, nằm vắt vẻo nửa trong nửa ngoài dưới gầm xe jeep. Cả hai đều mặc quân phục. Khuôn mặt và nửa thân trên của họ bị cắt xẻo điên cuồng. Những vết cứa sâu hoắm hằn trên làn da và cơ bắp, cắt sâu vào cả cổ họng. Một vụ tai nạn xe không thể nào gây ra những chuyện này được.
Rebecca rờ tay xuống để dò mạch đập, nhận thấy da thịt đã lạnh ngắt. Cô đứng lên và tiến tới người nằm đằng kia, tìm xem có dấu hiệu nào của sự sống hay không, nhưng anh ta cũng đã lạnh cứng như người đầu.
”Cậu có nghĩ họ tới từ Ragithon không?” ai đó lên tiếng. Là Richard. Rebecca thấy một chiếc cặp táp nằm bên cạnh bàn tay tái nhợt duỗi thẳng của thi thể thứ hai, và khom người đi tới đó, đồng thời lắng nghe Enrico trả lời trong lúc loay hoay mở nó ra.
”Đó là căn cứ gần đây nhất, nhưng theo phù hiệu thì họ thuộc binh chủng lính thủy đánh bộ. Có lẽ đến từ Donnell thì đúng hơn.”
Có một cái bìa nằm trên cùng, kẹp trong nó là một tài liệu dạng chính quy. Trên góc trái là hình chụp một gã điển trai với đôi mắt đen láy, đang mặc thường phục – hoàn toàn không giống loại mà các thi thể đang mặc. Rebecca nhấc nó lên rồi lặng lẽ đọc, cảm thấy miệng khô khốc lại.
”Đội trưởng!” cô kìm lại và đứng dậy.
Enrico ngước lên trong tư thế khom người bên cạnh xe jeep. ”Hmm? Chuyện gì?”
Cô đọc to lên phần chính yếu. ”Lệnh áp giải của thẩm phán… tù nhân William Coen, cựu trung úy, hai mươi sáu tuổi. Bị tuyên tử hình tại toà án quân sự, ngày 22 tháng Bảy. Tù nhân bị áp giải đến căn cứ Ragithon để hành quyết.” Tay trung úy này đã bị kết tội giết người ở cấp độ một.
Edward giật lấy cái bìa kẹp hồ sơ từ tay cô, miệng thốt lên những từ mà Rebecca đã hình dung sẵn trong đầu, với ngữ điệu nặng nề và tức giận. “Mấy cậu lính đáng thương. Họ chỉ làm nhiệm vụ của mình, và thằng cặn bã ấy giết họ để bỏ trốn.”
Enrico đón lấy tập hồ sơ, đọc lướt qua. ”Được rồi, mọi người. Kế hoạch thay đổi. Chúng ta có một tên giết người cần truy bắt. Hãy chia nhau lục soát khu vực lân cận, tìm tung tích Trung úy Billy. Nhớ đề cao cảnh giác, và dù có thấy gì hay không cũng phải báo cáo lại sau mười lăm phút.”
Mọi người xung quanh gật đầu. Rebecca hít một hơi sâu và xem lại đồng hồ khi những người khác tản ra, tự nhủ sẽ cố hành xử một cách nhà nghề như các đồng đội. Một mình trong mười lăm phút, có gì ghê gớm lắm đâu. Chuyện gì sẽ xảy đến trong mười lăm phút? Cô độc. Trong khu rừng tối tăm.
”Có coi lại bộ đàm chưa?”
Rebecca nhảy nhổm lên và quay lại phía phát ra tiếng Edward, anh chàng to con đang đứng ngay đằng sau cô. Anh thợ máy vỗ lên vai cô, cười cười.
”Thoải mái đi, cô nhóc.”
Rebecca cười đáp lại, mặc dù chẳng ưa gì khi bị gọi là “cô nhóc.” Edward mới có hai mươi sáu tuổi chứ bao nhiêu. Cô vỗ vỗ vào thắt lưng.
”Đã kiểm tra.”
Edward gật đầu và rảo bước. Thông điệp của anh ta khá rõ ràng và mang tính khích lệ. Cô không hề đơn độc chừng nào còn mang theo bộ đàm. Cô nhìn quanh và thấy những người khác đã biến khỏi tầm nhìn. Kevin vẫn đang ngồi trong ghế phi công, đang lục lọi mớ hồ sơ cô tìm thấy. Anh nhìn thấy cô và hóm hỉnh ra dấu chào. Rebecca chĩa ngón tay cái lên để đáp lễ, rồi rút vũ khí ra và tiến vào bóng đêm. Trên đầu, tiếng sấm nổ vang rền.
..oOo..
Albert Wesker đang ở trong khu truyền thông của khu vực xử lý. Căn phòng tối tăm không có ánh đèn, chỉ có ánh sáng nhấp nháy phát ra từ dãy màn hình giám sát. Có sáu cái tất cả, mỗi cái có thể đổi góc nhìn trong vòng năm giây. Chúng ghi nhận hình ảnh ở mọi tầng trong khu vực huấn luyện, tầng trên và tầng dưới của nhà máy và khu xử lý nước, cùng với đường hầm nối liền giữa chúng. Hắn dán mắt vào cái màn hình đen trắng tĩnh lặng, nhìn mà như không nhìn; bởi lẽ mọi sự chú ý của hắn giờ đang tập trung vào việc chờ đợi tín hiệu của đội dọn dẹp. Nhóm ba người đàn ông – chính xác là hai người và một phi công – đang trên đường di chuyển bằng trực thăng, và hầu như im lìm; nói cho cùng thì họ là những tay chuyên nghiệp và không có cái thói đùa cợt như bọn thanh niên, thế nên những gì Wesker nghe được chỉ là sự im lặng tuyệt đối. Sẽ ổn thôi; những âm thanh đơn điệu, những khuôn mặt đen nhẻm vô hồn trên màn hình, những cái thây nằm lăn lóc trong góc, những kẻ bị lây nhiễm đang kéo lê thân xác trong hành lang trống trải. Giống như biệt thự Arklay và phòng thí nghiệm cách đó vài mét, khu vực huấn luyện bí mật của White Umbrella cùng với khu thí nghiệm liền kề đã bị virus tấn công.
”Dự tính đến nơi trong ba mươi phút nữa,” viên phi công cất tiếng, giọng nói rắn rỏi vang lên trong căn phòng tối lờ mờ.
Wesker nghiêng người. ”Nghe rõ.”
Lại im lặng. Chẳng cần phải nói gì về những chuyện sắp xảy ra khi họ tiếp cận đoàn tàu… và mặc dù kênh liên lạc này có tần số riêng, nhưng dẫu sao cũng chỉ nên mở miệng khi cần thiết. Umbrella đã được tạo dựng trên một nền tảng bí mật, với dáng dấp của một tập đoàn dược phẩm khổng lồ được kính nể bởi mọi nhân vật đứng đầu chính phủ. Cho dù đang làm một nhiệm vụ hợp pháp thì nói ít vẫn tốt hơn.
Nó đang tụt dốc, Weaker nghĩ bâng quơ trong lúc quan sát màn hình. Biệt thự Spencer và những phòng thí nghiệm xung quanh đã bị đóng cửa vào giữa tháng năm. Sự tiếp quản của White Umbrella trở thành “tai nạn,” tất cả bị cô lập cho tới khi các nhân viên và các nhà nghiên cứu nhiễm khuẩn bị “vô hiệu hóa.” Rốt cuộc thì sơ suất đã xảy ra. Cơn ác mộng hãy còn tàn dư đó đã kéo dài cho đến một tháng sau… và mới vài giờ đồng hồ trước đây thôi, viên kỹ sư trên chuyến tàu riêng của Umbrella, Ecliptic Express, đã nhất nút báo động tai nạn sinh học.
Việc cô lập đã thất bại, virus đã rò rỉ và lan tràn. Đơn giản mà… phải không?
Có vô số tiếng rên rỉ trong phòng ăn của khu huấn luyện, một trong số chúng đang đi lòng vòng quanh chiếc bàn đã-từng-đẹp-đẽ. Một thứ chất lỏng sền sệt rỉ ra từ vết thương trên đầu trong lúc nó đang lê lết, hoàn toàn vô thức về nơi nó đang đứng, về nỗi đau đớn, về mọi thứ. Wesker rà tay lên bảng điều khiển dưới màn hình, tiếp tục quan sát nó di chuyển sang khung hình kế bên. Hắn ngồi bệt xuống ghế, dõi theo con zombie khốn khổ vẫn đang đi quanh cái bàn.
”Phá hoại, có lẽ vậy,” hắn khẽ lầm bầm, không chắc điều đó lắm. Mọi chuyện nhìn có vẻ tự nhiên – vụ rò rỉ ở phòng thí nghiệm Arklay, vành đai phong tỏa chưa hoàn tất. Vài tuần sau, có mấy người khách bộ hành bị mất tích, có vẻ là kết quả của một hoặc hai đối tượng lẩn trốn, rồi sau vài tuần nữa, lây lan xuất hiện ở khu nghiên cứu thứ hai của White Umbrella. Rất khó để một trong những vật chủ virus ngẫu nhiên xâm nhập phòng thí nghiệm ở Raccoon, nhưng đấy vẫn là một khả năng… tuy nhiên, vấn đề cần giải quyết lúc này là đoàn tàu. Và chuyện này lại không giống một tai nạn. Có vẻ nó… đã được sắp xếp.
Khốn thật, mình cũng phải tự trù liệu lấy nếu nghĩ tới nó. Hiện tại, hắn đang tính chuyện thoát ly vào một lúc nào đó, vì đã quá mệt mỏi khi làm việc cho những kẻ không cùng đẳng cấp… bỏ thời gian ra để lãnh lương của Umbrella chỉ tổ hại thân. Bây giờ họ muốn hắn dẫn đội S.T.A.R.S. vào chỗ phòng thí nghiệm và biệt thự Arklay, chỉ để tìm hiểu xem những vật nuôi của chúng đối đầu với những quân nhân vũ trang như thế nào. Không biết bọn nó có áy náy nếu hắn lỡ đi đời ngang xương chăng? Chắc là không nếu hắn kịp ghi nhận dữ liệu trước khi chết.
Các nhà nghiên cứu, bác sĩ, kỹ thuật viên,… bất cứ ai làm việc cho White Umbrella được một hoặc hai thập niên đều có cái kết cuộc mất tích hoặc đi đời. George Trevor và gia đình, tiến sĩ Marcus, Dees, tiến sĩ Darius, Alexander Ashford… đấy mới chỉ là mấy cái tên cỡ bự thôi. Có Chúa mới biết còn bao nhiêu người khác đã qua đời trong những mộ phần vất vưởng đâu đó… hoặc biến thành đối tượng thí nghiệm A, B, và C.
Khóe miệng Wesker co giật. Hắn hiểu rất rõ ý nghĩa của từ “bao lâu” khi đề cập tới những việc này. Hắn đã làm việc cho “White Umbrella” từ cuối những năm 70, hầu hết ở khu vực Raccoon, và đã chứng kiến bọn bác sĩ thực hành trên những đối tượng thí nghiệm ít ỏi do chính tay hắn kiếm được. Giờ là thời điểm tốt nhất cho hắn thoát ly… và nếu có thể chộp lấy những dữ kiện mà bọn chóp bu cần, hắn sẽ có thể mang nó ra bán đấu giá để kiếm một món hời trước khi giải nghệ. White Umbrella đâu phải là tổ chức duy nhất quan tâm tới vũ khí sinh học.
Nhưng trước hết phải dọn dẹp đoàn tàu đã. Và khu vực này, hắn nghĩ thầm khi quan sát tên lính mang vết thương ở đầu, lúc này đang vấp vào cái chân ghế và ngã xuống một cách khó nhọc. Khu huấn luyện được kết nối với khu xử lý nước “bí mật” bởi một đường hầm dưới lòng đất. Tất nhiên là tên lính đó chẳng chú ý tới. Cũng giống như những gì đã diễn ra ở Arklay, Wesker tin chắc vậy; vài cuộc gọi sau cùng từ phòng thí nghiệm bị cách ly đã dệt nên một bức tranh đầy màu sắc về hiệu ứng của T-Virus. Nó cũng phải được dọn dẹp… nhưng phải đợi sau khi hắn đã đưa đội S.T.A.R.S. đến để làm một bài tập huấn nhỏ.
Sẽ là một cuộc chạm trán thú vị đây. Đội S.T.A.R.S. đều là những tay ưu tú – có đến một nửa là do đích thân hắn lựa chọn – nhưng họ chưa từng thấy thứ gì giống như T-Virus. Tên lính đang giãy chết trên màn hình là một minh chứng hùng hồn – chịu ảnh hưởng bởi những tổ hợp virus, thực hiện một chuyến đi bất tận trong phòng ăn, trong trạng thái chậm chạp và mất trí. Gã cũng không còn biết đau nữa – và sẽ tấn công bất cứ ai hay cái gì chắn đường mà không hề lưỡng lự, để rồi virus tiếp tục tìm đến những vật chủ mới để lây nhiễm. Mặc dù sự rò rỉ ban đầu diễn ra trong không khí, nhưng sau một thời gian, virus sẽ chỉ còn chuyển tiếp qua những chất dịch trong cơ thể. Qua máu, hoặc khi cắn… và lính thì cũng chỉ là một con người thôi; T-Virus hoạt động được trên mọi cá thể sống, và còn một số sinh vật khác… đang chờ đón, từ phòng thí nghiệm cho tới khu vực hoang dã bên trong.
Lúc này chắc Enrico đã dẫn đội Bravo lên đường tìm kiếm những khách bộ hành bị mất tích, nhưng xem ra họ khó mà tìm được gì ở cái nơi hắn đang nhòm ngó. Không lâu sau đó, Wesker sẽ đảm nhận việc phối hợp hai đội Alpha-Bravo trong biệt thự “bỏ hoang” Spencer. Rồi hắn sẽ tẩy sạch mọi chứng cớ trước khi cao chạy xa bay, biến khỏi bàn tay của White Umbrella, từ bỏ kiếp sống điệp viên hai mặt, để vui thú trong cuộc sống mới với những con người mà hắn chẳng cần biết họ là ai.
Gã đàn ông đang giãy chết trên màn hình lại sụm xuống lần nữa, hai chân lê lết, rồi lại cứ thế tiếp tục.
”Tìm vàng đi nhé, nhóc,” Wesker vừa nói vừa cười thầm, giọng nói vang đi giữa căn phòng trống trải.
..oOo..
Có thứ gì đó di chuyển trong bụi rậm. Thứ gì đó lớn hơn một con sóc.
Rebecca xoay người về phía phát ra âm thanh, chĩa cây đèn pin và khẩu 9 ly vào bụi cây. Ánh đèn chỉ bắt gặp những gì còn lại của cái đã chuyển động, lá hãy còn đang rung rinh, luồng sáng trên tay cô cũng rung theo nó. Cô tiến gần thêm một bước, cổ họng khô khốc nuốt ực một cái, đếm lùi đến mười. Dù có là gì thì nó cũng đi rồi.
Chắc là gấu trúc. Hay là chó nhà ai đó bị lạc.
Cô nhìn xuống đồng hồ, nghĩ có lẽ mình nên quay lui, và thấy là đã đi một mình mới hơn năm phút. Cô đã không nhìn thấy hay nghe thấy một ai kể từ lúc rời trực thăng, cứ như là mọi người đều chui hết xuống dưới mặt đất vậy.
Mình cũng vậy, Rebecca ủ rũ nghĩ thầm, từ từ hạ thấp họng súng, quay nhìn xung quanh để nhận định vị trí. Cô đang ở hướng tây nam tính từ điểm hạ cánh; cô sẽ tiếp tục thêm vài phút nữa, sau đó –
Rebecca chớp mắt, ngạc nhiên khi thấy một vách tường kim loại hiện ra dưới luồng ánh sáng, cách đó không tới mười bước. Cô quét đèn ngang qua bề mặt, thấy một cửa sổ, cửa lên xuống –
”Một đoàn tàu,” cô thở ra và khẽ nhíu mày, chợt nhớ đến điều gì đó về đường ray ở đây… Chẳng phải Umbrella, tập đoàn dược phẩm, có một chuyến tàu riêng từ Latham đến Racoon đấy sao? Lịch sử không phải là sở trường của Rebecca – bởi cô không phải người ở đây – nhưng cô có thể đoan chắc về cái công ty có nền móng đặt tại Raccoon. Tổng hành dinh Umbrella đã được chuyển tới châu Âu ít lâu trước, nhưng trên thực tế họ vẫn đang sở hữu toàn bộ thành phố.
Vậy nó làm gì mà nằm ì ra đó, tính chờ chết trong rừng vào đêm hôm thế này à? Cô rà đèn lên xuống đoàn tàu, nhận thấy có năm toa khá cao, mỗi cái có hai tầng. Chữ ECLIPTIC EXPRESS in đậm dưới nóc toa tàu đằng trước. Có vài ngọn đèn còn sáng le lói, chỉ đủ rọi qua cửa sổ… nhiều cái khác thì đã vỡ vụn. Cô nghĩ là mình đã trông thấy bóng người gần đó, nhưng không thấy nhúc nhích gì hết. Chắc là đang ngủ.
Hoặc bị thương, bị giết. Có thể nó bị dừng bởi vì Billy Coen đã leo lên đường ray.
Lạy Chúa, biết đâu đấy. Hắn có thể đang ở bên trong với những con tin. Nên gọi hỗ trợ thì hơn. Cô rờ tay xuống máy bộ đàm, và ngừng lại.
Cũng có thể đoàn tàu đã bị hỏng từ hai tuần trước và nằm đây từ đó đến giờ, và bên trong lúc này chỉ toàn là chuột. Cả đội chắc sẽ cười phá lên mất. Cho dù họ có tế nhị đi nữa, cô cũng sẽ phải chịu đựng hàng tuần, thậm chí hàng tháng cho những trò trêu chọc, vì đã gọi hỗ trợ khi gặp một đoàn tàu bỏ hoang.
Cô xem lại đồng hồ, thấy thêm hai phút nữa đã trôi qua… và bị một giọt chất lỏng lạnh ngắt rơi trúng mũi. Rồi rơi xuống tay. Kế đến là hàng trăm tiếng lộp độp ẩm ướt rơi trên lá cây và mặt đất, rồi hàng ngàn tiếng trong lúc bầu trời hé lộ, cơn giông rốt cuộc đã bắt đầu.
Cơn mưa đã giúp cô ra quyết định; cô sẽ nhìn nhanh qua bên trong trước khi quay lại, chỉ để bảo đảm là mọi thứ vẫn còn nguyên như cũ. Nếu Billy không ở quanh đây, ít nhất cô cũng có thể báo cáo lại là đoàn tàu không có vấn đề gì. Còn nếu hắn có…
”Mày sẽ phải chạm trán với ta”, cô khẽ lầm bầm, tiếng nói bị át đi giữa cơn giông đang mạnh dần trong lúc cô tiếp cận đoàn tàu im ắng.
Chiếc trực thăng lượn vòng trong bóng tối phía trên cánh rừng Raccoon.
Rebecca Chambers ngồi thẳng lưng lên, ước gì mình có thể tỏ ra bình tĩnh như những anh chàng xung quanh. Một không khí nghiêm trọng bao trùm lên mọi người, trong lúc bầu trời tối sầm lao đi vùn vụt bên ngoài. Đây không phải là một buổi luyện tập. Đã có thêm ba người đi bộ nữa mất tích trong cánh rừng bạt ngàn bao quanh Raccoon – nhưng với sự xuất hiện của những kẻ sát nhân man rợ làm cả thành phố khiếp sợ trong những tuần qua, “mất tích” còn nghĩa khác. Người ta tìm thấy nạn nhân thứ chín bị tấn công và xé xác cách đây chỉ vài ngày, trông cứ như bị nhét vào một cái cối xay thịt. Các cư dân bị giết, bị tấn công dã man bởi ai hoặc thứ gì đó quanh ngoại ô thành phố, và cảnh sát Raccoon vẫn không sao tìm ra manh mối. Rốt cuộc đội S.T.A.R.S. đã được gọi đến để tham gia cuộc điều tra.
Rebecca khẽ nâng cằm lên, cảm thấy một chút kiêu hãnh rạo rực trong người bất chấp trạng thái bồn chồn. Mặc dù tốt nghiệp chuyên ngành hóa sinh, nhưng cô lại được chọn vào vị trí y tá tác chiến cho đội Bravo, được gia nhập nhóm chỉ sau không đầy một tháng.
Nhiệm vụ đầu tiên của mình. Tốt hơn là đừng làm hỏng nó. Cô hít một hơi thật sâu rồi thở ra nhè nhẹ, tỏ vẻ thản nhiên như thường.
Adward ném cho cô một nụ cười khích lệ, còn Sully thì cúi người qua cái khoang chật chội, vỗ nhẹ lên chân cô ra chiều trấn an. Không thể mong chờ gì hơn. Cho dù cô có thông minh bao nhiêu, có chuẩn bị đầy đủ thế nào để vào nghề đi nữa, cũng không thể vượt qua giới hạn tuổi tác, mà thật sự trông cô còn trẻ hơn thế nhiều. Ở tuổi mười tám, cô là người trẻ nhất được gia nhập S.T.A.R.S. kể từ khi nó thành lập năm 1967… và là phụ nữ duy nhất trong đội Bravo, nên mọi người đều xem cô như một đứa em gái bé bỏng.
Cô thở dài, rồi cười đáp lại Edward và gật đầu với Sully. Chẳng có gì để phàn nàn khi được quan tâm bởi các đàn anh cứng cựa – tới chừng nào họ đoan chắc rằng cô đã có thể tự xoay xở lo liệu khi gặp chuyện.
Theo mình nghĩ, cô ngầm chỉnh lại. Nó cho cùng thì đây là lần đầu tiên, và dù cô đang có một thể trạng hoàn hảo thì kinh nghiệm chiến đấu vẫn là điểm yếu, bởi nó chỉ giới hạn trong các cuộn phim giả lập và những nhiệm vụ ngày cuối tuần. Đội đặc nhiệm cứu hộ và tác chiến tuyển mộ cô là để làm việc trong phòng thí nghiệm, nhưng hành quân là điều không thể tránh khỏi và cô cần thu thập thêm kinh nghiệm. Dù gì thì cả nhóm cũng đang di chuyển trong rừng, nên nếu có lỡ chạm trán người hoặc loài vật đã tấn công các cư dân Raccoon, cô sẽ được hỗ trợ.
Một tia sét lóe lên ở hướng bắc, khá gần, tiếng sấm nối tiếp bị át đi giữa âm thanh o o của trực thăng. Rebecca khẽ rướn tới trước để quan sát bóng tối. Sau một ngày trời quang mây tạnh, bây giờ đã có những đám mây vần vũ lúc chập tối; xem ra họ sẽ bị ướt lúc quay về. Ít nhất cũng là một cơn mưa dịu mát; cô cho là vậy –
Bùm!
Cô mãi chú ý vào cơn bão đang tới, đến nỗi trong một khắc ngắn ngủi, cô nghĩ đó là tiếng sấm, ngay cả khi trực thăng bị lệch hướng và mất độ cao, tiếng la hoảng hốt vang khắp buồng lái, mặt sàn rung chuyển dưới chân. Mùi kim loại và không khí cháy khét xộc vào mũi.
Sét?
”Chuyện gì vậy?”, ai đó hét lên. Chính là Enrico, đang đặt tay lên súng.
”Động cơ hỏng rồi!” Phi công Kevin Dooley hét trả lời. ”Hạ cánh khẩn cấp!”
Rebecca chộp lấy thanh giằng và ghì chặt, ráng nhìn những người khác để khỏi chứng kiến cảnh cây cối trôi tuột lên trên. Cô thấy quai hàm Sully bạnh ra đầy vẻ cương quyết, Edward nghiến chặt răng, thấy Richard và Forest nhìn nhau lo lắng trong lúc nắm lấy tay vịn và thanh giằng trên vách. Đằng trước, Enrico thét lên điều gì đó mà cô không thể nghe được giữa tiếng động cơ ầm ĩ. Rebecca nhắm mắt lại trong một nhịp, nghĩ đến cha mẹ - và cú rơi quá dữ dội khiến cô không nghĩ được gì cả, tiếng cành cây va chạm và gãy ngang khi đụng phải trực thăng vang đầy bên tai, khiến cô không thể làm gì hơn ngoài việc hy vọng. Trực thăng bị mất phương hướng, đang xoay vòng theo một quỹ đạo lắc lư tròng trành kinh khủng.
Mọi chuyện chấm dứt sau vài giây, xung quanh thình lình tĩnh lặng đến nỗi cô tưởng mình bị điếc, mọi chuyển động đều ngừng lại. Rồi có tiếng kim loại kêu tanh tách, nghe nghèn nghẹn như một nhịp thở cuối cùng của động cơ, và tim cô đập rộn lên khi nhận ra họ đã hạ cánh. Kevin đã làm được mà không có chút dằn xóc nào.
”Mọi người ổn chứ?” Đội trưởng Enrico Marini nghểnh cổ nhìn quanh từ chỗ ngồi.
Rebecca gật đầu giữa tiếng xác nhận đồng thanh của mọi người.
”Lái tốt lắm, Kevin,” Forest nói, và có thêm những lời đồng tình khác. Rebecca cũng không biết nói gì hay hơn.
”Điện đài còn xài được không?” Enrico hỏi anh phi công, người đang gõ gõ lên bảng điều khiển và rà soát công tắc.
”Có vẻ mọi thiết bị điện đều bị cháy,” Kevin đáp. ”Có lẽ do sét. Chúng ta không bị nó đánh trúng trực tiếp, nhưng như vậy cũng đã quá gần. Đèn hiệu cũng hỏng.”
”Sửa chữa được không?”
Enrico đặt một câu hỏi để ngỏ trong lúc nhìn Richard, người phụ trách liên lạc. Richard nhìn lại Edward, thấy anh ta nhún vai. Edward là thợ máy của đội Bravo.
”Để tôi xem,” Edward lên tiếng, ”nhưng nếu Kevin nói nó bị cháy, thì nó cháy thật rồi.”
Đội trưởng của họ khẽ gật đầu, lo đễnh vân vê bộ ria trong lúc cân nhắc tình hình. Vài giây sau, anh thở dài. ”Tôi đã gọi báo động lúc nãy, nhưng không biết có tác dụng không,” anh nói. ”Dù sao họ cũng đã biết được tọa độ cuối của chúng ta. Nếu chúng ta không sớm báo lại, họ sẽ đi tìm thôi.”
“Họ” đây chính là đội S.T.A.R.S. Alpha. Rebecca gật đầu phụ họa với mọi người, không biết mình có nên thất vọng không nữa. Nhiệm vụ đầu tiên thế là đi tong ngay cả khi còn chưa bắt đầu.
Enrico lại mân mê bộ ria, ngón cái và ngón trỏ vuốt dọc xuống hai bên khóe miệng. ”Tất cả ra ngoài thôi. Để xem chúng ta đang ở đâu.”
Họ rời khoang trực thăng, Rebecca nhận định tình huống hiện tại lúc mọi người tập họp trong bóng tối. Họ đã may mắn không thể tả khi vẫn sống sót.
Bị sét đánh. Ngay lúc đang trên đường tìm kiếm những kẻ sát nhân điên cuồng, cô nghĩ thầm, thấy ngạc nhiên vì điều đó. Coi bộ đây là thứ hấp dẫn nhất mà cô từng gặp, cho dù nhiệm vụ lần này có thất bại.
Không khí ấm áp và nặng nề bởi bóng tối dày đặc, và cơn mưa sắp ập đến. Nhũng động vật nhỏ gây ra tiếng động sột soạt trong các bụi cây. Vài ánh đèn pin xuất hiện, luồng sáng rọi xuyên qua bóng tối khi Enrico và Edward rảo quanh trực thăng, đánh giá mức độ thiệt hại. Rebecca lôi cây đèn của mình ra khói ba lô, thấy mừng là đã không quên mang nó theo.
”Em tính xoay sở thế nào đây?”
Rebecca quay lại, thấy Ken “Sully” Sullivan đang cười với mình. Anh ta đã lấy vũ khí ra, họng súng 9 ly chĩa lên bầu trời u ám, như muốn nhắc nhở cái lý do đã khiến họ đứng ở đây.
“Bọn các anh thật sự biết cách mở đường chứ?” cô cười đáp lại anh ta.
Anh chàng cao lêu nghêu mỉm cười, hàm răng trắng nhỡn phản chiếu lại làn da đen thui. ”Thật ra, bọn anh luôn làm trò này để đón chào các tân binh. Hơi phí trực thăng thiệt, nhưng mà bọn anh có đủ danh tiếng để được tài trợ mà.”
Rebecca định hỏi xem ông sếp cảnh sát cảm thấy thế nào về những phí tổn – cô là người mới đến, nhưng cũng đã nghe qua rằng sếp Irons là một kẻ khét tiếng keo kiệt - thì Enrico đã quay lại, vũ khí sẵn sàng và nói lớn cho mọi người cùng nghe.
”Được rồi, mọi người. Đội hình cánh quạt, khám phá khu vực xung quanh. Kevin ở lại trực thăng. Những người khác bám sát nhau, tôi muốn bảo đảm nơi đây tuyệt đối an toàn. Đội Alpha có thể đến đây không đầy một giờ nữa.”
Anh đã không nói hết suy nghĩ của mình, rằng có thể sẽ còn lâu hơn thế nhiều. Dẫu sao, họ cũng đang sát cánh bên nhau trong lúc này.
Rebecca rút khẩu 9 lý khỏi bao, cẩn thận kiểm tra ổ đạn như đã được dạy, nòng súng chĩa lên để tránh cướp cò trúng người khác. Những người kia cũng đang di chuyển sang phía khác. Kiểm tra vũ khí và bật đèn pin. Cô hít sâu một hơi rồi tiến thẳng tới trước, ánh đèn đảo qua đảo lại khu vực trước mặt. Enrico cách đó chừng vài mét, di chuyển song song với cô. Một màn sương đang xuất hiện dưới mặt đất, thấp thoáng trong những bụi cây như bóng ma. Có một ngã rẽ trong rừng khoảng mười hai mét phía trước, lối đi rộng cỡ một con đường hẹp, mặc dù khó mà đoán chính xác trong màn sương. Không gian im lìm trừ tiếng sấm ầm ì, nghe gần hơn cô tưởng, xem ra cơn giông sắp chụp xuống đầu bọn họ. Cô quét đèn qua những lùm cây, bóng tối, rồi lại lùm cây, và thấy tia phản chiếu của một thứ giống như –
”Đội trưởng, xem kìa!”
Enrico bước tới bên cạnh Rebecca, và trong phút chốc, năm luồng sáng chụm lại chiếu về phía cô vừa nhìn thấy, rọi sáng con đường hẹp té bẩn thỉu – và một chiếc xe jeep ngả chỏng gọng. Rebecca nhận ra ký hiệu MP (Military police – Quân cảnh) trên sườn xe trong lúc cả đội tiến đến gần. Cô thấy một mớ quần áo lòi ra dưới kính chắn gió và nhăn mặt lại, trước khi đến gần để nhìn kỹ hơn. Rebecca đút súng vào bao, lôi túi cứu thương ra, rồi chạy nhanh đến bên chiếc xe và khụyu xuống, để rồi nhận thấy mình chẳng thể làm được gì hơn. Quá nhiều máu.
Hai người đàn ông. Một bị ném hẳn ra xa, nằm sóng xoài cách đó vài mét. Người còn lại trước mắt cô có mái tóc vàng hoe, nằm vắt vẻo nửa trong nửa ngoài dưới gầm xe jeep. Cả hai đều mặc quân phục. Khuôn mặt và nửa thân trên của họ bị cắt xẻo điên cuồng. Những vết cứa sâu hoắm hằn trên làn da và cơ bắp, cắt sâu vào cả cổ họng. Một vụ tai nạn xe không thể nào gây ra những chuyện này được.
Rebecca rờ tay xuống để dò mạch đập, nhận thấy da thịt đã lạnh ngắt. Cô đứng lên và tiến tới người nằm đằng kia, tìm xem có dấu hiệu nào của sự sống hay không, nhưng anh ta cũng đã lạnh cứng như người đầu.
”Cậu có nghĩ họ tới từ Ragithon không?” ai đó lên tiếng. Là Richard. Rebecca thấy một chiếc cặp táp nằm bên cạnh bàn tay tái nhợt duỗi thẳng của thi thể thứ hai, và khom người đi tới đó, đồng thời lắng nghe Enrico trả lời trong lúc loay hoay mở nó ra.
”Đó là căn cứ gần đây nhất, nhưng theo phù hiệu thì họ thuộc binh chủng lính thủy đánh bộ. Có lẽ đến từ Donnell thì đúng hơn.”
Có một cái bìa nằm trên cùng, kẹp trong nó là một tài liệu dạng chính quy. Trên góc trái là hình chụp một gã điển trai với đôi mắt đen láy, đang mặc thường phục – hoàn toàn không giống loại mà các thi thể đang mặc. Rebecca nhấc nó lên rồi lặng lẽ đọc, cảm thấy miệng khô khốc lại.
”Đội trưởng!” cô kìm lại và đứng dậy.
Enrico ngước lên trong tư thế khom người bên cạnh xe jeep. ”Hmm? Chuyện gì?”
Cô đọc to lên phần chính yếu. ”Lệnh áp giải của thẩm phán… tù nhân William Coen, cựu trung úy, hai mươi sáu tuổi. Bị tuyên tử hình tại toà án quân sự, ngày 22 tháng Bảy. Tù nhân bị áp giải đến căn cứ Ragithon để hành quyết.” Tay trung úy này đã bị kết tội giết người ở cấp độ một.
Edward giật lấy cái bìa kẹp hồ sơ từ tay cô, miệng thốt lên những từ mà Rebecca đã hình dung sẵn trong đầu, với ngữ điệu nặng nề và tức giận. “Mấy cậu lính đáng thương. Họ chỉ làm nhiệm vụ của mình, và thằng cặn bã ấy giết họ để bỏ trốn.”
Enrico đón lấy tập hồ sơ, đọc lướt qua. ”Được rồi, mọi người. Kế hoạch thay đổi. Chúng ta có một tên giết người cần truy bắt. Hãy chia nhau lục soát khu vực lân cận, tìm tung tích Trung úy Billy. Nhớ đề cao cảnh giác, và dù có thấy gì hay không cũng phải báo cáo lại sau mười lăm phút.”
Mọi người xung quanh gật đầu. Rebecca hít một hơi sâu và xem lại đồng hồ khi những người khác tản ra, tự nhủ sẽ cố hành xử một cách nhà nghề như các đồng đội. Một mình trong mười lăm phút, có gì ghê gớm lắm đâu. Chuyện gì sẽ xảy đến trong mười lăm phút? Cô độc. Trong khu rừng tối tăm.
”Có coi lại bộ đàm chưa?”
Rebecca nhảy nhổm lên và quay lại phía phát ra tiếng Edward, anh chàng to con đang đứng ngay đằng sau cô. Anh thợ máy vỗ lên vai cô, cười cười.
”Thoải mái đi, cô nhóc.”
Rebecca cười đáp lại, mặc dù chẳng ưa gì khi bị gọi là “cô nhóc.” Edward mới có hai mươi sáu tuổi chứ bao nhiêu. Cô vỗ vỗ vào thắt lưng.
”Đã kiểm tra.”
Edward gật đầu và rảo bước. Thông điệp của anh ta khá rõ ràng và mang tính khích lệ. Cô không hề đơn độc chừng nào còn mang theo bộ đàm. Cô nhìn quanh và thấy những người khác đã biến khỏi tầm nhìn. Kevin vẫn đang ngồi trong ghế phi công, đang lục lọi mớ hồ sơ cô tìm thấy. Anh nhìn thấy cô và hóm hỉnh ra dấu chào. Rebecca chĩa ngón tay cái lên để đáp lễ, rồi rút vũ khí ra và tiến vào bóng đêm. Trên đầu, tiếng sấm nổ vang rền.
..oOo..
Albert Wesker đang ở trong khu truyền thông của khu vực xử lý. Căn phòng tối tăm không có ánh đèn, chỉ có ánh sáng nhấp nháy phát ra từ dãy màn hình giám sát. Có sáu cái tất cả, mỗi cái có thể đổi góc nhìn trong vòng năm giây. Chúng ghi nhận hình ảnh ở mọi tầng trong khu vực huấn luyện, tầng trên và tầng dưới của nhà máy và khu xử lý nước, cùng với đường hầm nối liền giữa chúng. Hắn dán mắt vào cái màn hình đen trắng tĩnh lặng, nhìn mà như không nhìn; bởi lẽ mọi sự chú ý của hắn giờ đang tập trung vào việc chờ đợi tín hiệu của đội dọn dẹp. Nhóm ba người đàn ông – chính xác là hai người và một phi công – đang trên đường di chuyển bằng trực thăng, và hầu như im lìm; nói cho cùng thì họ là những tay chuyên nghiệp và không có cái thói đùa cợt như bọn thanh niên, thế nên những gì Wesker nghe được chỉ là sự im lặng tuyệt đối. Sẽ ổn thôi; những âm thanh đơn điệu, những khuôn mặt đen nhẻm vô hồn trên màn hình, những cái thây nằm lăn lóc trong góc, những kẻ bị lây nhiễm đang kéo lê thân xác trong hành lang trống trải. Giống như biệt thự Arklay và phòng thí nghiệm cách đó vài mét, khu vực huấn luyện bí mật của White Umbrella cùng với khu thí nghiệm liền kề đã bị virus tấn công.
”Dự tính đến nơi trong ba mươi phút nữa,” viên phi công cất tiếng, giọng nói rắn rỏi vang lên trong căn phòng tối lờ mờ.
Wesker nghiêng người. ”Nghe rõ.”
Lại im lặng. Chẳng cần phải nói gì về những chuyện sắp xảy ra khi họ tiếp cận đoàn tàu… và mặc dù kênh liên lạc này có tần số riêng, nhưng dẫu sao cũng chỉ nên mở miệng khi cần thiết. Umbrella đã được tạo dựng trên một nền tảng bí mật, với dáng dấp của một tập đoàn dược phẩm khổng lồ được kính nể bởi mọi nhân vật đứng đầu chính phủ. Cho dù đang làm một nhiệm vụ hợp pháp thì nói ít vẫn tốt hơn.
Nó đang tụt dốc, Weaker nghĩ bâng quơ trong lúc quan sát màn hình. Biệt thự Spencer và những phòng thí nghiệm xung quanh đã bị đóng cửa vào giữa tháng năm. Sự tiếp quản của White Umbrella trở thành “tai nạn,” tất cả bị cô lập cho tới khi các nhân viên và các nhà nghiên cứu nhiễm khuẩn bị “vô hiệu hóa.” Rốt cuộc thì sơ suất đã xảy ra. Cơn ác mộng hãy còn tàn dư đó đã kéo dài cho đến một tháng sau… và mới vài giờ đồng hồ trước đây thôi, viên kỹ sư trên chuyến tàu riêng của Umbrella, Ecliptic Express, đã nhất nút báo động tai nạn sinh học.
Việc cô lập đã thất bại, virus đã rò rỉ và lan tràn. Đơn giản mà… phải không?
Có vô số tiếng rên rỉ trong phòng ăn của khu huấn luyện, một trong số chúng đang đi lòng vòng quanh chiếc bàn đã-từng-đẹp-đẽ. Một thứ chất lỏng sền sệt rỉ ra từ vết thương trên đầu trong lúc nó đang lê lết, hoàn toàn vô thức về nơi nó đang đứng, về nỗi đau đớn, về mọi thứ. Wesker rà tay lên bảng điều khiển dưới màn hình, tiếp tục quan sát nó di chuyển sang khung hình kế bên. Hắn ngồi bệt xuống ghế, dõi theo con zombie khốn khổ vẫn đang đi quanh cái bàn.
”Phá hoại, có lẽ vậy,” hắn khẽ lầm bầm, không chắc điều đó lắm. Mọi chuyện nhìn có vẻ tự nhiên – vụ rò rỉ ở phòng thí nghiệm Arklay, vành đai phong tỏa chưa hoàn tất. Vài tuần sau, có mấy người khách bộ hành bị mất tích, có vẻ là kết quả của một hoặc hai đối tượng lẩn trốn, rồi sau vài tuần nữa, lây lan xuất hiện ở khu nghiên cứu thứ hai của White Umbrella. Rất khó để một trong những vật chủ virus ngẫu nhiên xâm nhập phòng thí nghiệm ở Raccoon, nhưng đấy vẫn là một khả năng… tuy nhiên, vấn đề cần giải quyết lúc này là đoàn tàu. Và chuyện này lại không giống một tai nạn. Có vẻ nó… đã được sắp xếp.
Khốn thật, mình cũng phải tự trù liệu lấy nếu nghĩ tới nó. Hiện tại, hắn đang tính chuyện thoát ly vào một lúc nào đó, vì đã quá mệt mỏi khi làm việc cho những kẻ không cùng đẳng cấp… bỏ thời gian ra để lãnh lương của Umbrella chỉ tổ hại thân. Bây giờ họ muốn hắn dẫn đội S.T.A.R.S. vào chỗ phòng thí nghiệm và biệt thự Arklay, chỉ để tìm hiểu xem những vật nuôi của chúng đối đầu với những quân nhân vũ trang như thế nào. Không biết bọn nó có áy náy nếu hắn lỡ đi đời ngang xương chăng? Chắc là không nếu hắn kịp ghi nhận dữ liệu trước khi chết.
Các nhà nghiên cứu, bác sĩ, kỹ thuật viên,… bất cứ ai làm việc cho White Umbrella được một hoặc hai thập niên đều có cái kết cuộc mất tích hoặc đi đời. George Trevor và gia đình, tiến sĩ Marcus, Dees, tiến sĩ Darius, Alexander Ashford… đấy mới chỉ là mấy cái tên cỡ bự thôi. Có Chúa mới biết còn bao nhiêu người khác đã qua đời trong những mộ phần vất vưởng đâu đó… hoặc biến thành đối tượng thí nghiệm A, B, và C.
Khóe miệng Wesker co giật. Hắn hiểu rất rõ ý nghĩa của từ “bao lâu” khi đề cập tới những việc này. Hắn đã làm việc cho “White Umbrella” từ cuối những năm 70, hầu hết ở khu vực Raccoon, và đã chứng kiến bọn bác sĩ thực hành trên những đối tượng thí nghiệm ít ỏi do chính tay hắn kiếm được. Giờ là thời điểm tốt nhất cho hắn thoát ly… và nếu có thể chộp lấy những dữ kiện mà bọn chóp bu cần, hắn sẽ có thể mang nó ra bán đấu giá để kiếm một món hời trước khi giải nghệ. White Umbrella đâu phải là tổ chức duy nhất quan tâm tới vũ khí sinh học.
Nhưng trước hết phải dọn dẹp đoàn tàu đã. Và khu vực này, hắn nghĩ thầm khi quan sát tên lính mang vết thương ở đầu, lúc này đang vấp vào cái chân ghế và ngã xuống một cách khó nhọc. Khu huấn luyện được kết nối với khu xử lý nước “bí mật” bởi một đường hầm dưới lòng đất. Tất nhiên là tên lính đó chẳng chú ý tới. Cũng giống như những gì đã diễn ra ở Arklay, Wesker tin chắc vậy; vài cuộc gọi sau cùng từ phòng thí nghiệm bị cách ly đã dệt nên một bức tranh đầy màu sắc về hiệu ứng của T-Virus. Nó cũng phải được dọn dẹp… nhưng phải đợi sau khi hắn đã đưa đội S.T.A.R.S. đến để làm một bài tập huấn nhỏ.
Sẽ là một cuộc chạm trán thú vị đây. Đội S.T.A.R.S. đều là những tay ưu tú – có đến một nửa là do đích thân hắn lựa chọn – nhưng họ chưa từng thấy thứ gì giống như T-Virus. Tên lính đang giãy chết trên màn hình là một minh chứng hùng hồn – chịu ảnh hưởng bởi những tổ hợp virus, thực hiện một chuyến đi bất tận trong phòng ăn, trong trạng thái chậm chạp và mất trí. Gã cũng không còn biết đau nữa – và sẽ tấn công bất cứ ai hay cái gì chắn đường mà không hề lưỡng lự, để rồi virus tiếp tục tìm đến những vật chủ mới để lây nhiễm. Mặc dù sự rò rỉ ban đầu diễn ra trong không khí, nhưng sau một thời gian, virus sẽ chỉ còn chuyển tiếp qua những chất dịch trong cơ thể. Qua máu, hoặc khi cắn… và lính thì cũng chỉ là một con người thôi; T-Virus hoạt động được trên mọi cá thể sống, và còn một số sinh vật khác… đang chờ đón, từ phòng thí nghiệm cho tới khu vực hoang dã bên trong.
Lúc này chắc Enrico đã dẫn đội Bravo lên đường tìm kiếm những khách bộ hành bị mất tích, nhưng xem ra họ khó mà tìm được gì ở cái nơi hắn đang nhòm ngó. Không lâu sau đó, Wesker sẽ đảm nhận việc phối hợp hai đội Alpha-Bravo trong biệt thự “bỏ hoang” Spencer. Rồi hắn sẽ tẩy sạch mọi chứng cớ trước khi cao chạy xa bay, biến khỏi bàn tay của White Umbrella, từ bỏ kiếp sống điệp viên hai mặt, để vui thú trong cuộc sống mới với những con người mà hắn chẳng cần biết họ là ai.
Gã đàn ông đang giãy chết trên màn hình lại sụm xuống lần nữa, hai chân lê lết, rồi lại cứ thế tiếp tục.
”Tìm vàng đi nhé, nhóc,” Wesker vừa nói vừa cười thầm, giọng nói vang đi giữa căn phòng trống trải.
..oOo..
Có thứ gì đó di chuyển trong bụi rậm. Thứ gì đó lớn hơn một con sóc.
Rebecca xoay người về phía phát ra âm thanh, chĩa cây đèn pin và khẩu 9 ly vào bụi cây. Ánh đèn chỉ bắt gặp những gì còn lại của cái đã chuyển động, lá hãy còn đang rung rinh, luồng sáng trên tay cô cũng rung theo nó. Cô tiến gần thêm một bước, cổ họng khô khốc nuốt ực một cái, đếm lùi đến mười. Dù có là gì thì nó cũng đi rồi.
Chắc là gấu trúc. Hay là chó nhà ai đó bị lạc.
Cô nhìn xuống đồng hồ, nghĩ có lẽ mình nên quay lui, và thấy là đã đi một mình mới hơn năm phút. Cô đã không nhìn thấy hay nghe thấy một ai kể từ lúc rời trực thăng, cứ như là mọi người đều chui hết xuống dưới mặt đất vậy.
Mình cũng vậy, Rebecca ủ rũ nghĩ thầm, từ từ hạ thấp họng súng, quay nhìn xung quanh để nhận định vị trí. Cô đang ở hướng tây nam tính từ điểm hạ cánh; cô sẽ tiếp tục thêm vài phút nữa, sau đó –
Rebecca chớp mắt, ngạc nhiên khi thấy một vách tường kim loại hiện ra dưới luồng ánh sáng, cách đó không tới mười bước. Cô quét đèn ngang qua bề mặt, thấy một cửa sổ, cửa lên xuống –
”Một đoàn tàu,” cô thở ra và khẽ nhíu mày, chợt nhớ đến điều gì đó về đường ray ở đây… Chẳng phải Umbrella, tập đoàn dược phẩm, có một chuyến tàu riêng từ Latham đến Racoon đấy sao? Lịch sử không phải là sở trường của Rebecca – bởi cô không phải người ở đây – nhưng cô có thể đoan chắc về cái công ty có nền móng đặt tại Raccoon. Tổng hành dinh Umbrella đã được chuyển tới châu Âu ít lâu trước, nhưng trên thực tế họ vẫn đang sở hữu toàn bộ thành phố.
Vậy nó làm gì mà nằm ì ra đó, tính chờ chết trong rừng vào đêm hôm thế này à? Cô rà đèn lên xuống đoàn tàu, nhận thấy có năm toa khá cao, mỗi cái có hai tầng. Chữ ECLIPTIC EXPRESS in đậm dưới nóc toa tàu đằng trước. Có vài ngọn đèn còn sáng le lói, chỉ đủ rọi qua cửa sổ… nhiều cái khác thì đã vỡ vụn. Cô nghĩ là mình đã trông thấy bóng người gần đó, nhưng không thấy nhúc nhích gì hết. Chắc là đang ngủ.
Hoặc bị thương, bị giết. Có thể nó bị dừng bởi vì Billy Coen đã leo lên đường ray.
Lạy Chúa, biết đâu đấy. Hắn có thể đang ở bên trong với những con tin. Nên gọi hỗ trợ thì hơn. Cô rờ tay xuống máy bộ đàm, và ngừng lại.
Cũng có thể đoàn tàu đã bị hỏng từ hai tuần trước và nằm đây từ đó đến giờ, và bên trong lúc này chỉ toàn là chuột. Cả đội chắc sẽ cười phá lên mất. Cho dù họ có tế nhị đi nữa, cô cũng sẽ phải chịu đựng hàng tuần, thậm chí hàng tháng cho những trò trêu chọc, vì đã gọi hỗ trợ khi gặp một đoàn tàu bỏ hoang.
Cô xem lại đồng hồ, thấy thêm hai phút nữa đã trôi qua… và bị một giọt chất lỏng lạnh ngắt rơi trúng mũi. Rồi rơi xuống tay. Kế đến là hàng trăm tiếng lộp độp ẩm ướt rơi trên lá cây và mặt đất, rồi hàng ngàn tiếng trong lúc bầu trời hé lộ, cơn giông rốt cuộc đã bắt đầu.
Cơn mưa đã giúp cô ra quyết định; cô sẽ nhìn nhanh qua bên trong trước khi quay lại, chỉ để bảo đảm là mọi thứ vẫn còn nguyên như cũ. Nếu Billy không ở quanh đây, ít nhất cô cũng có thể báo cáo lại là đoàn tàu không có vấn đề gì. Còn nếu hắn có…
”Mày sẽ phải chạm trán với ta”, cô khẽ lầm bầm, tiếng nói bị át đi giữa cơn giông đang mạnh dần trong lúc cô tiếp cận đoàn tàu im ắng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook