Remix - Hỗn Âm Nhân Sinh
-
Chương 87
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghỉ đông rồi, tôi cùng Lý Khiêm Lam Kiều Hinh Tâm hẹn họp mặt tại quán bar. Nỗi nhớ nhà tựa như mũi tên, giục tôi đến hành lý còn chưa kịp ném vào nhà, chuyện thứ nhất là bày cho ra biểu cảm kích động chân thật nhất, nói với Hà Cố, sư phụ Hà, chú lại béo lên rồi.
Gã tức đến nỗi mặt to ra một cỡ, vừa cười mắng một đằng vừa làm một nẻo phát mỗi đứa chúng tôi một bao lì xì.
Thời gian thấm thoát nửa năm một lần nữa chúng tôi cùng quây quần bên bàn, ngắm nghía lẫn nhau, ai cũng thay đổi, lại như chưa từng thay đổi. Thành thật mà nói, lo lắng của tôi là khi hai đứa nó thành đôi rồi chỉ có nhau, đẩy tôi ra khỏi thế giới của hai người chúng nó, cơ mà qua dăm ba câu, tôi đã biết mình lo xa quá rồi.
Lý Khiêm Lam gầy mà rắn rỏi, mái tóc phủ lên một lớp sương mỏng, trái lại Kiều Hinh Tâm trông ngày càng xinh đẹp hơn, bình thường, con gái tuổi này vài ngày không gặp thôi đã phải nhìn với con mắt khác rồi.
Đại học là một nhà máy cải tạo, chuyên trị các thể loại lôi thôi lếch thếch, hồi còn trung học con gái hơi chưng diện tóc tai chút thôi là đã bị giáo viên trừng mắt, vừa lên đại học, dù có luộm thuộm hay lười cỡ nào đều chăm chút hình tượng hơn. Về mặt này tôi không để tâm lắm ( việc tôi nhồi nhét áo T-shirt giày đá bóng vào tủ là đủ hiểu rồi), trước kia là Hạ Giai sẽ lo, phái nữ có phần chăm chút về phương diện ăn mặc hơn, tôi còn phải thành toàn tâm lý chăm sóc con trai của dì chứ; mà bây giờ thì đến Cung Tuyển Dạ tình cha trỗi dậy, như chăm sóc hoa cỏ mà chỉnh trang kỹ lưỡng, ôm lấy hết mọi việc từ trên xuống dưới.
Quảng cáo nói, cái này gọi là “Hiểu em còn hơn chính em.”
Quán bar như ngày nào. Nó tựa như cánh cửa bước vào tuổi 30 của Hà Cố vậy, không lấy đổi thay làm vui thú, bình bình bước vào giai đoạn ổn định. Có người nói tôi không ở đây trong thời gian này, có một cô nàng khác đến thay vị trí ban đầu của tôi, cũng chính là sinh viên trường đại học địa phương; được nghỉ đông là xin nghỉ về thăm nhà rồi, mới đi hôm qua.
Hà Cố nói, có thấy điều kiện gia đình con bé không tốt lắm, ăn mặc rất giản dị, chỉ biết cắm đầu làm việc, không hay nói chuyện, ngẫu nhiên có một lần nhắc đến nhà ở nông thôn, cha mẹ tuổi cao sức yếu, anh em lại đông, con bé đi học mà nhà làm nghề nông không đủ chi, còn hai đứa em trai nheo nhóc còn phải lo. Cho nên trước khi đi gã không những không từ chối mà còn cho cô bé kia mấy trăm đồng, không nhiều, chỉ đủ tiền vé đi rồi về, nhưng ít nhiều vẫn giúp cô nàng bớt lo và qua một năm cũ tốt đẹp hơn…
Chúng tôi nói chuyện này chuyện nọ cả một buổi chiều, đa phần không xoay quanh bản thân mình, sau những chúng tôi đã cùng nhau lẫn tách nhau ra, không thể lúc nào cũng lôi chuyện cũ ra được. Quán bar mở cửa lại bắt đầu hoạt động, đã lâu không được nghe Kiều Hinh Tâm hát, thấy Lý Khiêm Lam nói nhỏ bây giờ có một chân trong band tương đối ổn định, tại quán bar phố bên kia trường cách một con đường, sạch sẽ lại an ninh, mỗi đêm nó đều đón nhỏ tan làm, hai đứa nó đi trên con phố nhỏ quanh co về trường, hoặc vào hiệu ăn nhỏ ven đường ăn bữa khuya.
Nó nói, tao khi đó trong hoảng hốt nghĩ, tụi tao chỉ mới có 14 tuổi, mày nhờ tao đưa nhỏ về. Nhỏ là bạn cùng bàn với mày, là con nhỏ xinh nhất tổ tụi mày, tao với nhỏ không quen, không có gì để nói, cho nên tao chỉ biết cho tay vào túi quần đi phía sau nhỏ mà huýt sáo một đường, không dám nắm lấy tay nhỏ.
Tôi với nó ngồi cạnh nhau trên ghế dài, nghe cô gái nhỏ gẩy guitar dưới ngọn đèn, chỉ uống rượu thôi, tôi chuyển điếu thuốc cho nó, không rõ nó có hút không, mình cũng quên châm rồi. Hỏi nó, giờ thì sao?
Bây giờ sao?
Nó đưa đầu qua, đầu thuốc lá châm lên điếu thuốc của tôi, hít một hơi, vô tâm vô phế cười.
Tôi nói nhiều năm như vậy rồi, mỗi lần dắt tay là mày lại rộn tim, còn nghĩ mày yêu sớm.
Về đến nhà, nhốt mình trong phòng suốt cả đêm, không ngừng viết rất nhiều lời bài hát lên giấy.
Cảm hứng như vì sao vụt nhoáng, tôi muốn những ca từ bật ra những tia chớp lóe lên nhanh chóng, đó là một quá trình kỳ diệu, trước đó, bởi vì nhiều nguyên nhân mà bị trì hoãn đến gần 1 tháng, hôm nay như được giải thoát gông xiềng, cầm bút viết ra mọi cảm xúc, gần như đã đến nước cao trào rồi.
Khi dừng bút thì trời cũng đã sáng, tôi nắm chặt cảm hứng còn sót lại đọc toàn bộ từ đầu, mi mắt như treo cái túi chườm nóng nặng trĩu, ngã xuống giường, không đến 1 phút đã nằm ngay đơ luôn rồi.
Ngày đêm thức trắng khiến người ta mệt mỏi vô cùng, tôi ngủ thẳng đến chiều, tinh thần phấn chấn lên tôi dứt khoát đánh bật cơn lười, vừa thức dậy đã lập tức vọt đến phòng thu.
— Nếu như tôi không dùng chữ “Yêu” viết nên bản tình ca.
“Em rất bướng bỉnh, không có nhiều chuyện xưa
“Như trên chuyến xe cuối cùng, muốn giữ lại một chỗ cho anh
“Đôi mắt anh khi mỉm cười rốt cuộc là có ý nghĩa gì
“Đếm tới ba khi nhắm mắt lại, chạm lên nốt trái tim
“Hỏi anh một chuyện, chỉ có thể đáp “Đồng ý”
“Xua tan nỗi lo vô ích đi, quyện mộng đẹp thành mật ngọt
“Rắc lên một chút hồi hộp một chút nghi ngờ vô cớ một vài rung động một tí lo âu
“Trước khi đi ngủ hát cho anh, anh có nghe thấy chăng?
“‘Lần đầu gặp mặt’ tập đến trăm lần, không kịp thời sử dụng
“Theo chân thật khó, lỡ mất 20 năm của anh rồi
“Nhưng có thể trao cho anh mối tình đầu
“Bán dứt bản quyền khóa môi cho anh
“Em rất dở, không phải thiên tài tán tỉnh
“Không nói chúc ngủ ngon không nói thích không dám tùy hứng trêu đùa
“Cách anh dù 0.001 m cũng không thể không nhớ anh
“Đây là mật khẩu qua cửa, đây chính là thông điệp của em.”
Lúc tôi đến Cung Tuyển Dạ đang tập trong phòng thể lực, anh đã vào và chờ tôi hát xong.
Tâm hồn quay về với thực tại, không thể ngăn lại sự phân tâm này.
Anh không làm gì cả, chỉ ngồi đối diện tôi, uống một chai nước thể thao, có giọt nước chảy ra xuôi theo cằm anh đi xuống nơi hầu kết, bị động tác nuốt làm gián đoạn, sau đó nhanh chóng chảy xuống, khuyên tai lẫn lồng ngực đều sáng loáng, hình xăm bị mồ hôi thành cho mông lung mờ nhạt.
Chắc là do tôi nhìn chăm chăm quá ư là rõ ràng, ánh mắt anh khẽ nhìn lên, miệng chai trong suốt đặt trên môi dưới, gợi nên cảm giác hiền hòa mà thu hút.
Tôi hoàn toàn không còn lòng dạ vào ca khúc.
Anh thực sự không phải là một người nghiêm túc, chỉ khi với công việc mới có thái độ nghiêm túc hiếm hoi, đa số thời gian là lười biếng tủy tính, nhìn ai cũng như nhìn dòng nước chảy qua, nhưng qua đôi mắt ấy như thấy được cái lòng, tình cảm hằng giấu kín lẫn trái ngược nhau. chậm chớp mắt, từ tính hệt như giọng nói ấy vậy.
Bởi vì quá ư là đẹp mắt, trước khi tôi kịp ngăn lại bản thân mình, thì đã tiến đến liếm cái cổ hơi màn mặn mồ hôi của anh, trên làn da tỏa nhiệt sau khi vận động, làn da nhẵn nhụi. Tôi lại dán môi lên chỗ hõm xương đòn của anh, không kiêng nể gì mà chiếm lấy.
Sau đó tình huống phát triển có chút muốn ngừng mà không được.
Anh rất nhanh bị tôi châm lửa, hai tay vòng qua bên hông, kéo tôi ngồi lên đùi anh, mang theo mùi hương hormone ngào ngạt ôm chặt lấy tôi, không cho tránh thoát.
Ghế bành không chịu nổi sức nặng két một tiếng, chân ghế trượt trên sàn nhà, anh ôm tôi lăn trên thảm.
Trong tay tôi nắm chặt là bản nháp rơi vãi dưới đất.
Đây là bài hát tôi sáng tác vì anh.
Anh nói, phòng thu có hiệu quả cách âm rất tốt.
Nghỉ đông rồi, tôi cùng Lý Khiêm Lam Kiều Hinh Tâm hẹn họp mặt tại quán bar. Nỗi nhớ nhà tựa như mũi tên, giục tôi đến hành lý còn chưa kịp ném vào nhà, chuyện thứ nhất là bày cho ra biểu cảm kích động chân thật nhất, nói với Hà Cố, sư phụ Hà, chú lại béo lên rồi.
Gã tức đến nỗi mặt to ra một cỡ, vừa cười mắng một đằng vừa làm một nẻo phát mỗi đứa chúng tôi một bao lì xì.
Thời gian thấm thoát nửa năm một lần nữa chúng tôi cùng quây quần bên bàn, ngắm nghía lẫn nhau, ai cũng thay đổi, lại như chưa từng thay đổi. Thành thật mà nói, lo lắng của tôi là khi hai đứa nó thành đôi rồi chỉ có nhau, đẩy tôi ra khỏi thế giới của hai người chúng nó, cơ mà qua dăm ba câu, tôi đã biết mình lo xa quá rồi.
Lý Khiêm Lam gầy mà rắn rỏi, mái tóc phủ lên một lớp sương mỏng, trái lại Kiều Hinh Tâm trông ngày càng xinh đẹp hơn, bình thường, con gái tuổi này vài ngày không gặp thôi đã phải nhìn với con mắt khác rồi.
Đại học là một nhà máy cải tạo, chuyên trị các thể loại lôi thôi lếch thếch, hồi còn trung học con gái hơi chưng diện tóc tai chút thôi là đã bị giáo viên trừng mắt, vừa lên đại học, dù có luộm thuộm hay lười cỡ nào đều chăm chút hình tượng hơn. Về mặt này tôi không để tâm lắm ( việc tôi nhồi nhét áo T-shirt giày đá bóng vào tủ là đủ hiểu rồi), trước kia là Hạ Giai sẽ lo, phái nữ có phần chăm chút về phương diện ăn mặc hơn, tôi còn phải thành toàn tâm lý chăm sóc con trai của dì chứ; mà bây giờ thì đến Cung Tuyển Dạ tình cha trỗi dậy, như chăm sóc hoa cỏ mà chỉnh trang kỹ lưỡng, ôm lấy hết mọi việc từ trên xuống dưới.
Quảng cáo nói, cái này gọi là “Hiểu em còn hơn chính em.”
Quán bar như ngày nào. Nó tựa như cánh cửa bước vào tuổi 30 của Hà Cố vậy, không lấy đổi thay làm vui thú, bình bình bước vào giai đoạn ổn định. Có người nói tôi không ở đây trong thời gian này, có một cô nàng khác đến thay vị trí ban đầu của tôi, cũng chính là sinh viên trường đại học địa phương; được nghỉ đông là xin nghỉ về thăm nhà rồi, mới đi hôm qua.
Hà Cố nói, có thấy điều kiện gia đình con bé không tốt lắm, ăn mặc rất giản dị, chỉ biết cắm đầu làm việc, không hay nói chuyện, ngẫu nhiên có một lần nhắc đến nhà ở nông thôn, cha mẹ tuổi cao sức yếu, anh em lại đông, con bé đi học mà nhà làm nghề nông không đủ chi, còn hai đứa em trai nheo nhóc còn phải lo. Cho nên trước khi đi gã không những không từ chối mà còn cho cô bé kia mấy trăm đồng, không nhiều, chỉ đủ tiền vé đi rồi về, nhưng ít nhiều vẫn giúp cô nàng bớt lo và qua một năm cũ tốt đẹp hơn…
Chúng tôi nói chuyện này chuyện nọ cả một buổi chiều, đa phần không xoay quanh bản thân mình, sau những chúng tôi đã cùng nhau lẫn tách nhau ra, không thể lúc nào cũng lôi chuyện cũ ra được. Quán bar mở cửa lại bắt đầu hoạt động, đã lâu không được nghe Kiều Hinh Tâm hát, thấy Lý Khiêm Lam nói nhỏ bây giờ có một chân trong band tương đối ổn định, tại quán bar phố bên kia trường cách một con đường, sạch sẽ lại an ninh, mỗi đêm nó đều đón nhỏ tan làm, hai đứa nó đi trên con phố nhỏ quanh co về trường, hoặc vào hiệu ăn nhỏ ven đường ăn bữa khuya.
Nó nói, tao khi đó trong hoảng hốt nghĩ, tụi tao chỉ mới có 14 tuổi, mày nhờ tao đưa nhỏ về. Nhỏ là bạn cùng bàn với mày, là con nhỏ xinh nhất tổ tụi mày, tao với nhỏ không quen, không có gì để nói, cho nên tao chỉ biết cho tay vào túi quần đi phía sau nhỏ mà huýt sáo một đường, không dám nắm lấy tay nhỏ.
Tôi với nó ngồi cạnh nhau trên ghế dài, nghe cô gái nhỏ gẩy guitar dưới ngọn đèn, chỉ uống rượu thôi, tôi chuyển điếu thuốc cho nó, không rõ nó có hút không, mình cũng quên châm rồi. Hỏi nó, giờ thì sao?
Bây giờ sao?
Nó đưa đầu qua, đầu thuốc lá châm lên điếu thuốc của tôi, hít một hơi, vô tâm vô phế cười.
Tôi nói nhiều năm như vậy rồi, mỗi lần dắt tay là mày lại rộn tim, còn nghĩ mày yêu sớm.
Về đến nhà, nhốt mình trong phòng suốt cả đêm, không ngừng viết rất nhiều lời bài hát lên giấy.
Cảm hứng như vì sao vụt nhoáng, tôi muốn những ca từ bật ra những tia chớp lóe lên nhanh chóng, đó là một quá trình kỳ diệu, trước đó, bởi vì nhiều nguyên nhân mà bị trì hoãn đến gần 1 tháng, hôm nay như được giải thoát gông xiềng, cầm bút viết ra mọi cảm xúc, gần như đã đến nước cao trào rồi.
Khi dừng bút thì trời cũng đã sáng, tôi nắm chặt cảm hứng còn sót lại đọc toàn bộ từ đầu, mi mắt như treo cái túi chườm nóng nặng trĩu, ngã xuống giường, không đến 1 phút đã nằm ngay đơ luôn rồi.
Ngày đêm thức trắng khiến người ta mệt mỏi vô cùng, tôi ngủ thẳng đến chiều, tinh thần phấn chấn lên tôi dứt khoát đánh bật cơn lười, vừa thức dậy đã lập tức vọt đến phòng thu.
— Nếu như tôi không dùng chữ “Yêu” viết nên bản tình ca.
“Em rất bướng bỉnh, không có nhiều chuyện xưa
“Như trên chuyến xe cuối cùng, muốn giữ lại một chỗ cho anh
“Đôi mắt anh khi mỉm cười rốt cuộc là có ý nghĩa gì
“Đếm tới ba khi nhắm mắt lại, chạm lên nốt trái tim
“Hỏi anh một chuyện, chỉ có thể đáp “Đồng ý”
“Xua tan nỗi lo vô ích đi, quyện mộng đẹp thành mật ngọt
“Rắc lên một chút hồi hộp một chút nghi ngờ vô cớ một vài rung động một tí lo âu
“Trước khi đi ngủ hát cho anh, anh có nghe thấy chăng?
“‘Lần đầu gặp mặt’ tập đến trăm lần, không kịp thời sử dụng
“Theo chân thật khó, lỡ mất 20 năm của anh rồi
“Nhưng có thể trao cho anh mối tình đầu
“Bán dứt bản quyền khóa môi cho anh
“Em rất dở, không phải thiên tài tán tỉnh
“Không nói chúc ngủ ngon không nói thích không dám tùy hứng trêu đùa
“Cách anh dù 0.001 m cũng không thể không nhớ anh
“Đây là mật khẩu qua cửa, đây chính là thông điệp của em.”
Lúc tôi đến Cung Tuyển Dạ đang tập trong phòng thể lực, anh đã vào và chờ tôi hát xong.
Tâm hồn quay về với thực tại, không thể ngăn lại sự phân tâm này.
Anh không làm gì cả, chỉ ngồi đối diện tôi, uống một chai nước thể thao, có giọt nước chảy ra xuôi theo cằm anh đi xuống nơi hầu kết, bị động tác nuốt làm gián đoạn, sau đó nhanh chóng chảy xuống, khuyên tai lẫn lồng ngực đều sáng loáng, hình xăm bị mồ hôi thành cho mông lung mờ nhạt.
Chắc là do tôi nhìn chăm chăm quá ư là rõ ràng, ánh mắt anh khẽ nhìn lên, miệng chai trong suốt đặt trên môi dưới, gợi nên cảm giác hiền hòa mà thu hút.
Tôi hoàn toàn không còn lòng dạ vào ca khúc.
Anh thực sự không phải là một người nghiêm túc, chỉ khi với công việc mới có thái độ nghiêm túc hiếm hoi, đa số thời gian là lười biếng tủy tính, nhìn ai cũng như nhìn dòng nước chảy qua, nhưng qua đôi mắt ấy như thấy được cái lòng, tình cảm hằng giấu kín lẫn trái ngược nhau. chậm chớp mắt, từ tính hệt như giọng nói ấy vậy.
Bởi vì quá ư là đẹp mắt, trước khi tôi kịp ngăn lại bản thân mình, thì đã tiến đến liếm cái cổ hơi màn mặn mồ hôi của anh, trên làn da tỏa nhiệt sau khi vận động, làn da nhẵn nhụi. Tôi lại dán môi lên chỗ hõm xương đòn của anh, không kiêng nể gì mà chiếm lấy.
Sau đó tình huống phát triển có chút muốn ngừng mà không được.
Anh rất nhanh bị tôi châm lửa, hai tay vòng qua bên hông, kéo tôi ngồi lên đùi anh, mang theo mùi hương hormone ngào ngạt ôm chặt lấy tôi, không cho tránh thoát.
Ghế bành không chịu nổi sức nặng két một tiếng, chân ghế trượt trên sàn nhà, anh ôm tôi lăn trên thảm.
Trong tay tôi nắm chặt là bản nháp rơi vãi dưới đất.
Đây là bài hát tôi sáng tác vì anh.
Anh nói, phòng thu có hiệu quả cách âm rất tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook