Mùng 28, tôi cùng dì bất chấp mùa đông mưa phùn lạnh lẽo đi bệnh viện phụ sản khám, kiểm tra toàn diện, và cả kiểm tra tình trạng cơ thể nữa.

Bệnh viện cũng phải chọn chỗ khám rất kỹ, hỏi thăm chừng vài ngày, cuối cùng chọn một bệnh viện có tiếng và đáng tin cậy, chất lượng y tế cao, kiểm tra xem có gì cần lưu ý không. Giao thừa chỉ còn năm ngày nữa thôi, chúng tôi đóng cửa quán cà phê, thông báo với khách qua mùng Bốn sẽ mở lại; thu xếp công việc, thời gian đầy đủ, mọi việc đều tiến hành trong cẩn thận và âm thầm, tôi nghĩ dù có chuyện gì trước mặt dì cũng không quan trọng.

— Nhưng tôi vẫn khó mà chấp nhận nổi sự thực này.

Những dịp này mà bệnh viện vẫn không giảm lượng người, đèn chân không trong sảnh lớn chiếu sáng màu vàng do dùng nhiều lâu ngày, hơi người và mùi thuốc sát trùng hòa trộn vào nhau, khiến tôi cảm thấy tức ngực. Đi đường hơi không chú ý thôi là sẽ va phải người già phụ nữ và trẻ em, đa số là chồng dẫn vợ mình theo làm kiểm tra, đôi lúc có người đang làm thủ tục nhìn tôi nhưng không ác ý. Thanh niên tuổi này như tôi lại đến đây có hơi kỳ lạ, họa phong thanh kỳ.

Tôi để Hạ Giai ngồi ở khu nghỉ ngơi chờ, còn tôi thì thay dì đi đăng ký xếp hàng ở quầy ô, phía trước là các cặp vợ chồng, một người đàn ông cao to vạm vỡ đỡ người vợ hành động bất tiện, hoặc là người mẹ đi theo cẩn thận bảo vệ phần cái to của cô con gái để tránh va chạm.

Tôi nhịn không được quay đầu nhìn Hạ Giai.

Người ra vào bệnh viện nơi cổng chính ngăn trở tầm nhìn của tôi, tôi nhìn hướng người phụ nữ nhỏ gầy ngồi ở đấy, hai bên chỗ ngồi không có ai, trông sao mà lẻ loi, trong tay nắm tờ giấy kết quả kiểm thai – đây là kết quả hôm trước dì tự đi kiểm tra, từ nhà đến đây vẫn luôn nắm chặt trong tay.

Cho đến khi ra khỏi phòng khám mới ném đi, ném một cách tùy ý, đáp xuống túi nylon màu đen trong thùng rác bệnh viện.

“Ừ, có thai rồi.”

Dì cúi đầu nhìn tôi, mái tóc đen nhánh rũ xuống hai bên má.

Bởi vì có một số đợt kiểm tra sức khỏe hạn chế nam giới, sau đó tôi ngồi trong hành lang đợi dì, trong lúc dì cầm đơn xét nghiệm đi làm kiểm tra, tôi vẫn luôn đắn đo nên báo tin này như nào cho Chu Tĩnh Dương.

Nên nói là trùng hợp sao ?

Dì kéo tôi lên khỏi băng ghế, tôi lảo đảo đi theo dì ở phía sau.

“Làm sao bây giờ ?”

“Còn sao nữa.”Dì bung ô, bước vào màn mưa tầm tã âm u bên ngoài, lấy nửa gói thuốc là trong túi áo, lưu luyến nhìn một hồi, lại ném vào thùng rác.

“Sinh thôi chứ sao.”

Qua tối nay là Hạ Giai được 34 tuổi rồi, là sản phụ đúng nghĩa lại còn lớn tuổi, theo ý kiến bác sĩ, mang thai ở tuổi này rất dễ ảnh hưởng đến thân thể, nhưng nếu mà muốn đi phá thai, chỉ e đời này không còn khả năng sinh sản nữa.

Huống chi trong bụng dì là một sinh linh, không ai có thể cướp đoạt quyền lợi làm mẹ của một người phụ nữ, trước khi đứa nhỏ được sinh ra, không ai có quyền quyết định nó đi hay ở.

Tôi nghĩ chuyện này cần phải bàn luận ngay mặt.

“Có thai.”

Sáng mùng 30, tôi chạy đến chỗ Cung Tuyển Dạ tìm hắn, tại hiệu cầm đồ bên ngoài dát vàng nạm ngọc, gọi Chu Tĩnh Dương vào cùng anh ngồi ở cái sô pha, chuyền tờ đơn xét nghiệm của Hạ Giai lên bàn trà.

“Của chú đấy.”

Nhất thời lặng im không một tiếng động, ngay cả tiếng hô hấp của Chu Tĩnh Dương cũng không, hắn ngồi đấy, vẻ mặt ngưng trọng, vai lưng thẳng tắp, cổ là cổ thắt lưng ra thắt lưng, trái lại Cung Tuyển Dạ thân cấp trên quyền cao chức trọng nhưng ít chú trọng lễ giáo đã chỏng vó cười sặc sụa một cách điên loạn: “Há há há há há há há chú được lắm lão Chu ! Phát trúng đích luôn !”

Ở dưới bàn tôi dùng sức cho anh một cước. Mặc dù có hơi đau đôi giày da thủ công trị giá bốn con số kia. Thật là nhà có thành phần phá của mà.

Chỉ ngay tức khắc, anh như ném phăng cái bản mặt khi nãy đi, ngồi nghiêm chỉnh nhấp ngụm trà, cất cao giọng nói: “Tĩnh Dương.”

Chu Tĩnh Dương như được gọi hồn về, khuôn mặt một sắc trắng bệch, môi mấp máy đáp, “… Dạ, thiếu gia.”

“Nhớ rõ quy tắc nghề nghiệp của chúng ta chứ.”

Hôm nay anh vận áo cổ cao màu đen, trông y như mấy nhân vật phản diện tà ác trong phim hành động Âu Mỹ, tay gác đầu gối chống cằm, tay trái bất ngờ móc ra một con dao. Anh dùng dao tốt vô cùng, công phu phải cấp xuất thần nhập hóa, mặc dù tôi đôi khi có dịp được trông thấy, nhưng thật ra anh không quá thích biểu diễn mấy thứ này trước mặt tôi; Động tác kia nhanh đến mức mắt thường không theo kịp, anh kẹp dao bằng 2 ngón tay, lưỡi dao quay về một hướng, còn chuôi hướng về phía Chu Tĩnh Dương.

“Thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng, trao đổi đồng giá.”Anh nói, “Tự chọn đi.”

Vừa rồi tôi còn lo lắng với cái tính tình bộc trực của Chu Tĩnh Dương liệu có nghĩ quẩn trong lòng không, thật tính “Một mạng đổi một mạng”, chỉ thấy hắn nhận lấy con dao, nhưng là vững vàng ghim trên tờ đơn xét nghiệm nổi bần bật kia.

“… Người lớn hay đứa trẻ.” Hắn nói, “Tôi sẽ chịu trách nhiệm cả hai.”

Hạ Giai tạm thời không có tâm tình gặp Chu Tĩnh Dương.

Chúng tôi, và sinh linh chưa thành hình trong bụng dì, “ba người” cùng nhau trải qua cái Tết âm lịch. Nghĩ đây thực sự là trải nghiệm khó mà quên. Trong người dì còn có một trái tim khác đang đập, dì sẽ giống các cô các dì trong bệnh viện, bụng lớn dần từng ngày, đi đứng cũng chậm, mỗi phút giây cần có người giúp đỡ – tôi phải bảo vệ dì cho tốt.

May mà tôi đã trưởng thành.

Tháng đầu thai kỳ vẫn chưa thấy được sự thay đổi hình thể, bác sĩ nói các triệu chứng sẽ rõ rệt hơn: Dì bắt đầu rất dễ mất sức, lòng không yên, đôi lúc ăn cơm giữa chừng chạy vào toilet nôn, dù có là món dì rất thích đi nữa; Tân niên chỉ toàn ở nhà, tôi phải nài nỉ lôi kéo mới kéo dì ra khỏi cửa được, thường xuyên bị lơ đễnh.

Mùng 5 tân niên nên mở lại quán rồi, tối hôm trước tôi trốn lên phòng ngủ tầng hai gọi cho Cung Tuyển Dạ nói chuyện, nghĩ đến tương lai liền rầu cả sầu không thôi. “Vậy, hai người họ có phải kết hôn không ?”

“Tốt nhất nên như vậy.” Anh nói: “Dù sao thì hai ta cũng không cần tách nhau rồi.”

Tôi ngẫm nghĩ nửa buổi vẫn chưa nguôi được vụ việc lần này.

“Nói thật thì,” Anh thở dài, “Nếu Tư Tuấn mà biết Chu Tĩnh Dương trở thành bố vợ ta ổng chỉ có nước cười đến sang năm luôn ấy. Ta nói trước là ta không gọi đâu, mơ đi nhé.”

Tôi đã hiểu, nhưng càng thêm rầu thúi ruột.

Cúp máy, tôi xuống lầu định bụng lấy 2 quyển sách đọc trước khi đi ngủ, thấy Hạ Giai cũng ở phòng khách tiếp điện thoại, là máy bàn, dì đứng sát tường không nói gì cũng không động đậy gì, chỉ đặt ống nghe bên tai, tôi còn chưa kịp đi tới chỗ dì đã cúp máy rồi.

Tôi hỏi dì, ai vậy ? Dì đáp không biết, nhầm số ấy.

Gọi nhầm mẹ còn tiếp lâu như vậy.

Dì nhìn tôi cười mơ hồ, như một cô gái nhỏ ngây thơ vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương