Rể Quý Rể Hiền
-
Chương 3865
Chương 3865
“Tên kia, mày cứ tiếp tục kiêu ngạo đi.”
“Đợi lát nữa, tốt nhất là mày đừng quỳ xuống gọi ông nội.”
Sĩ quan phụ tá kia cười mỉa ha ha, trong mắt hiện lên chút tàn nhẫn.
Ở trong lòng anh ta, đã nghĩ ra đủ một nghìn kiểu chết cho Cao Phong.
“Tôi cảm thấy là các anh có nên xem tình hình trước rồi hãy nói hay không?”
Cao Phong đứng khoanh tay ở giữa sân, trên gương mặt là nụ cười trêu tức.
Ba tên sĩ quan phụ tá nghe thấy thế thì sửng sốt, sau đó đột nhiên quay đầu lại nhìn.
Trong lòng Mạnh Tuấn Phi rất tò mò, cũng nhìn ra bên ngoài.
Lúc thấy rõ tình hình bên kia, đám Mạnh Tuấn Phi đột nhiên trợn to mắt.
Lúc này, cửa phòng bị người ta phá ra.
Mà thuộc hạ của bọn họ thật sự xông vào được.
Chẳng qua phương thức bọn họ tiến vào, hình như có chút không bình thường.
Chỉ thấy chỗ cánh cửa nằm một người thanh niên mặc đồ đen, đầu ngã xuống đất, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Thì ra vừa mới mở cửa phòng, là bị người thanh niên này cố chấp phá ra?
“Đó không phải là người của mình sao? Sao lại thế này?”
Một sĩ quan phụ tá đột nhiên mở to mắt, gầm lên giận dữ với bên ngoài.
“Rầm!
Bỗng nhiên bên ngoài truyền tới âm thanh rất to, ngay sau đó lại có một người thanh niên mặc đồ đen bay vào.
“Rầm rầm!”
Lại là một tiếng trầm đục, người thanh niên này cũng ngã mạnh xuống đất, không ngừng kêu rên ở trên đất.
Mãi đến lúc này, cuối cùng bọn họ mới tin tưởng, người thanh niên đầu tiên tiến vào, hình như cũng bay qua, phá cửa phòng như vậy.
“Rốt cuộc là có chuyện gì thế này?”
Một sĩ quan phụ tá khác cũng nhận ra được, đây là thuộc hạ tâm phúc của anh ta!
“Mẹ nó đợi ông đây một lát!”
“Ông đây lập tức đi vào nói cho mày biết, đây là có chuyện gì!”
Ngoài cửa truyền tới giọng nói ồm ồm, đúng là Long Tuấn Hạo.
“Mẹ kiếp! Anh ta chỉ có một mình thì sợ cái gì? Nổ súng!”
“Bắn, bắn chết cho tôi!”
Ba tên sĩ quan phụ tá lớn tiếng kêu to với bên ngoài, thậm chí còn muốn đứng dậy tự mình ra ngoài chỉ huy.
“Pằng pằng!”
Mạnh Tuấn Phi bắn liên tục, trực tiếp bắn trúng phần chân của ba tên phụ tá kia, khiến bọn họ ngã xuống đất không dậy nổi.
“Anh Phi, vậy mà anh ra tay với bọn tôi?”
Một sĩ quan phụ tá trợn to mắt, trên gương mặt tràn ngập kinh hãi.
“Không phải là các người cũng ra tay với tôi sao?”
Mạnh Tuấn Phi than nhẹ một tiếng, quay đầu không nhìn ba bọn họ nữa.
Dù sao ngày xưa là anh em, hiện giờ đi tới một bước này, đối với người có tính cách ngay thẳng như Mạnh Tuấn Phi mà nói, trong lòng nói không khó chịu là giả.
“Được! Được lắm!”
“Vậy hôm nay chúng ta cá chết lưới rách đi! Người ở bên ngoài, toàn bộ nổ súng!”
Sĩ quan phụ tá này đột nhiên quay đầu, lại hạ lệnh với bên ngoài.
Nhưng anh ta vẫn không nghe thấy một tiếng súng nào vang lên.
Súng của đám người ở bên ngoài, giống như đều cùng không sử dụng được nữa.
“Sĩ quan trưởng, chúng tôi, chúng tôi không dám…”
Một lát sau, bên ngoài truyền tới giọng nói run rẩy sợ hãi.
“Không dám sao?”
“Có phải hai mươi nghìn người của anh ta mang tới rồi hay không?”
Sĩ quan phụ tá này nhịn đau, bò về phía cửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook