Chương 1421

Lý Dục Thần đặt tay lên mép quan tài.

Chạm vào tay lạnh như băng, tựa như đã chạm vào tảng băng ngàn năm.

Khi thần thức dò vào, giống như đi vào U Minh, vô cùng vô tận.

Anh giơ tay nhấc nắp quan tài lên.

Bên trong quan tài có một thi thể.

Thi thể này cao hơn người bình thường, ước tính cao khoảng hai mét rưỡi, chẳng trách lại được đặt trong một chiếc quan tài lớn như vậy.

Thi thể mặc một chiếc trường bào màu đen trên người, phía trên thêu con rồng vàng ba móng, ngược lại rất có khí thế của đế vương.

Hai tay đặt lên ngực, trong tay cầm một cây gậy bọc vải đen, cũng có thể là lá cờ.

Khuôn mặt của thi thể đã khô héo, chỉ còn một lớp da che phủ hộp sọ, hốc mắt sâu thẳm như hai cái giếng khô không đáy dẫn vào cõi U Minh.

Toàn bộ quan tài cũng tràn ngập tử khí mờ mịt, như một cỗ quan tài chứa đựng đầy nước đen.

Tử khí này đã phong tỏa thần thức, khiến Lý Dục Thần không thể nào khám phá được những bí mật bên trong quan tài.

Không thể trực tiếp sử dụng bạo lực để phá hủy đầu mối quan trọng của trận pháp ma quái này.

Thông thường, những ngôi mộ như vậy đều có trang bị tự hủy để ngăn ngừa kẻ trộm mộ, chẳng hạn như nhiều lăng mộ của đế vương sẽ đổ một lượng lớn thủy ngân lên tầng trên cùng của ngôi mộ. Một khi bị phá hủy thì thủy ngân sẽ tiết ra ngoài và lăng mộ sẽ bị phá hủy.

Ngôi mộ này có thể không có lớp thủy ngân nhưng chắc chắn nó ẩn chứa một cơ quan phá hủy càng lợi hại hơn. Một khi kích hoạt thì toàn bộ lăng mộ rất có thể sẽ sụp đổ.

Lý Dục Thần có lẽ không sợ, nhưng ngoài anh ra, ở đây còn có ba người khác, đặc biệt là ông chủ Hầu không hề biết võ công gì cả.

Hơn nữa, Lý Dục Thần cũng không hy vọng nơi này bị hủy diệt. Đây là địa điểm bí mật hiếm có của Ma giáo, nhất định che giấu rất nhiều bí mật.

Ma giáo là một giáo phái được truyền thừa sau khi Thiên Ma chuyển thế, ngay cả sư môn Thiên Đô cũng rất chú ý đến nó.

Trên đỉnh Thiên Đô, năm đó một trăm ngàn kiếm tiên bày trận, xua đuổi thiên ma ngoại vực, trận pháp ngàn kiếm tiên vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay.

Khi nắp quan tài này được mở ra, tử khí như làn nước đen chậm rãi dâng lên, nhanh chóng tràn ra khỏi mép quan tài.

Lý Dục Thần lẳng lặng chờ đợi, chỉ khi tử khí trong quan tài tản đi, thần thức của anh mới có thể thăm dò tình trạng bên trong quan tài.

Thiên Đô lệnh treo trên mái vòm của đại điện, hàng ngàn âm linh đang giãy giụa trong ánh sáng vàng, giống như bầy cá mắc lưới dưới đáy biển.

Mặc dù Thiên Đô lệnh có công hiệu, sức mạnh của nó vẫn không hề suy giảm ngay cả ở nơi cực âm này, nhưng muốn khống chế được hơn mười ngàn âm linh thì Lý Dục Thần sẽ tiếp tục bị tiêu hao pháp lực của bản thân.

Anh quay đầu lại nhìn thấy Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc đang canh giữ ở cửa đại điện, mặc dù có chút khó khăn nhưng cũng miễn cưỡng có thể phòng thủ được.

Chỉ có ông chủ Hầu, một người đứng ở trong đại điện, hoảng sợ không biết nên tiến hay lùi.

Lý Dục Thần thấy hai người Bạch, Tiêu còn có thể cầm cự được nên anh không quan tâm đến họ.

Lúc này, chẳng những anh phải khống chế hơn mười ngàn âm linh mà còn phải luôn chú ý đến những thay đổi trong quan tài để đề phòng những chuyện xảy ra ngoài ý muốn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương