Rất Yêu Tướng Công
-
Chương 19
Tà Nguyệt!
Bỗng nhiên Lam Như Nhật mở mắt, vội vã gọi to, theo bản năng tìm kiếm bóng dáng của Hạ Hầu Tà Nguyệt, nhưng chỉ thấy một nơi hoàn toàn xa lạ lọt vào trong tầm mắt, thoáng chốc, suy nghĩ của nàng liền trở nên hỗn loạn.
Hiện tại nàng đang ở đâu? Hít một hơi thật sâu để ổn định tâm tình, Lam Như Nhật không kìm được mà tự hỏi.
Cạch.
Cánh cửa gỗ bị đóng chặt được đẩy ra, bỗng nhiên một giọng nói vang lên làm cho Lam Như Nhật giật mình quay lại.
"Ngươi đã tỉnh?" Đôi mày nhíu lại, câu hỏi của người vừa đến vô cùng nổi bật.
Bất giác, giương đôi mắt nhìn thẳng về phía người vừa xuất hiện, giọng nói quen thuộc kia làm Lam Như Nhật kinh ngạc đến nỗi phải há to miệng, xác định đó không phải là ảo giác, ngay lập tức Lam Như Nhật liền hưng phấn muốn rời khỏi giường, chạy về phía người đó.
"Ngươi nằm xuống cho ta!" Nhưng bóng dáng người kia đã nhanh chóng đi đến bên giường, nhanh tay ngăn lại động tác đứng dậy của Lam Như Nhật.
"Tiểu Tri!" Lam Như Nhật cảm động khi nhìn thấy người quen trên đất khách, kích động hô lên.
"Ngươi thật là...muốn ăn đòn à!" Mộ Tri Hinh không có sự vui mừng khi gặp lại, liền trực tiếp trách móc. Có trời mới biết, lần này để tìm được nàng ấy thì tinh thần của nàng cũng đã bị doạ mất hơn phân nửa! Không phải chỉ là việc bị bỏ đói đến hôn mê như trước đây, lần này là toàn thân bị tổn thương! Nếu không phải nàng kịp lúc tìm được nàng, chỉ sợ Lam Như Nhật sẽ chết ở nơi đây, điều này làm cho nàng nhịn không được mà rít lên phẫn nộ_______"
"Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, không được trốn xuống núi! Việc ngươi không nghe lời mà trốn xuống núi còn chưa tính, thì lại thành ra thế này! Ngươi là muốn ta tức chết có phải không?!"
"Được rồi, xin lỗi..." Lam Như Nhật tự biết đuối lý, vặn vặn hai tay, ngập ngừng xin lỗi, rồi sau đó nịnh nọt lôi kéo nàng: "Ta biết Tiểu Tri là tốt nhất, thật sự sẽ không bỏ mặt ta."
Mộ Tri Hinh hừ một tiếng, không nói lời nào.
"Hơn nữa, ngươi là lợi hại nhất, ta biết lần nào ngươi cũng sẽ tìm được ta, cho nên ta mới ỷ lại vào ngươi như vậy." Thái độ hoàn toàn tin tưởng.
Tuy rằng vẫn còn tức giận, nhưng quả thật Mộ Tri Hinh cũng vì lời nói của nàng mà có phần nguôi ngoai, thực ra nàng cũng không phải chỉ vì nàng ấy không nghe lời trốn đi mà phát hoả, nàng tức giận là vì lần nào nàng ấy cũng không biết tự chăm sóc cho mình, có điều, đúng là không thể giận nàng ấy quá lâu. Nàng thở dài.
"Lam Lam, ngươi có thể tự chăm sóc cho bản thân nhiều một chút hay không, ngươi có biết lần này chỉ thiếu chút nữa là ngươi xong đời không hả?"
Không phải là nàng nói quá, mà những nơi trước đây nàng tìm thấy Lam Lam cũng không đến mức quá hẻo lánh, chí ít cũng là ở vùng núi hay những nơi tương tự, cho dù không thấy nàng, thì cũng sẽ có người qua đường nào đấy phát hiện, nhưng mà, nơi nàng xảy ra chuyện lại là bờ sông có dòng nước chảy xiết, có trời mới biết nếu nàng chậm chân một bước thì hậu quả sẽ như thế nào!
"Lần này không phải đúng lúc có Diều Hâu dẫn đường, ngươi nghĩ rằng ta có thể tìm được ngươi sao?!" Mộ Tri Hinh không nhịn được nói thêm. Tuy rằng khả năng bói quẻ tìm người của nàng bị Lam Như Nhật huấn luyện đến thần thông, nhưng dù sao cũng chỉ có thể đưa ra một vị trí tương đối, trong tình huống lần này, nếu vẫn tìm kiếm chậm chạp như trước, chỉ sợ Lam Lam sớm đã bị nước sông cuốn đi nơi khác.
"Diều Hâu?" Lam Như Nhật ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Tri, ngươi nuôi Diều Hâu sao?"
"Làm sao có thể! Ngươi nghĩ rằng là giống như nuôi gà nuôi vịt sao!" Đối mặt với sự hưng phấn của nàng, Mộ Tri Hinh trực tiếp giội cho nàng một gáo nước lạnh.
"Nhưng mà......" Rõ ràng nàng vừa nói như vậy....
"Đó chỉ là bởi vì con Diều Hâu kia tha đi đồ đạc của ta." Bây giờ nghĩ lại, Mộ Tri Hinh vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ. Con Diều Hâu kia hình như là muốn thu hút sự chú ý của nàng, từ trên bầu trời lao xuống, móng vuốt của Diều Hâu mang tay nải bên người của nàng cướp đi, làm nàng không thể không đuổi theo nó đi đến bờ sông, lúc này mới phát hiện thấy Lam Lam, toàn thân ướt đẫm co rút trên bờ sông.
Để ý thấy dòng nước chảy xiết lại sắp đem Lam Như Nhật cuốn đi, nàng không màng đến việc lấy lại đồ, việc quan trọng nhất là nhanh chân chạy đến cứu nàng; mà kì lạ là, lúc nàng vừa cứu được Lam Lam lên thì con Diều Hâu kia cũng bay xuống bên cạnh, kêu lên một tiếng, buông rơi tay nải của nàng xuống, liền giương cánh bay đi.
"Thật là trùng hợp! Lúc trước ta và Tà Nguyệt đã gặp một con Diều Hâu bị thương, chúng ta còn giúp nó băng bó vết thương." Lam Như Nhật gật đầu hiểu rõ, bỗng nhiên nhớ lại.
Trùng hợp? Mộ Tri Hinh khẽ nhíu mày, dường như đã hiểu rõ vì sao con Diều Hâu kia lại đột nhiên xuất hiện, mặc dù có phần khác thường, nhưng nàng tin rằng con Diều Hâu được Lam Lam cứu, chính là con chim tha đi tay nải của nàng, điều này làm nàng có phần ngưỡng mộ sự may mắn của Lam Như Nhật.
"Ai là Tà Nguyệt?" Lam Như Nhật ngày thường không nhạy bén, nay có phần khác thường, Mộ Tri Hinh không để sót mất một cái tên xuất hiện trong lời nói của nàng, nhíu mắt nhìn nàng hỏi.
"Ta tìm được người rồi."
"Cái gì?" Mộ Tri Hinh nhìn nàng, nhíu mày. Tuy rằng nghe thấy rõ ràng lời nói của nàng, nhưng lại không hiểu nàng đang nói cái gì.
"Chính là cái người mà ta vẫn luôn đi tìm! Lần này, ta đã tìm được rồi." Ánh mắt Lam Như Nhật sáng ngời, hưng phấn nói với Mộ Tri Hinh.
"Người kia? Là người ngươi vẫn thường kể?" Mộ Tri Hinh có phần hoài nghi nên xác định lại, nàng đương nhiên biết Lam Như Nhật luôn luôn kêu gào đòi phải tìm bằng được người kia.
"Thật sự thì người đó có thật?"
Mặc dù không nghĩ Lam Như Nhật sẽ nói dối nàng, nhưng từ trước đến nay Mộ Tri Hinh đều nghĩ chỉ là do trí nhớ của nàng bị rối loạn, trên đời này làm sao có thể tồn tại dạng người tóc trắng mắt tím như nàng nói, thậm chí nàng đã xuống núi nhiều lần như vậy, đi qua nhiều nơi, cũng đã nghe nghóng rất nhiều, nhưng vẫn chưa bao giờ thấy người ta nói qua.
"Đương nhiên! Hắn_____" Lam Như Nhật gật gật đầu, cái miệng ba hoa mở rộng, định giải thích cho Mộ Tri Hinh, nhưng đáng tiếc, lời còn chưa được thốt ra đã bị ngắt ngang.
"Tối nay ta sẽ nghe ngươi nói. Hiện tại ngươi phải ngoan ngoãn nằm xuống, trước tiên ta sẽ đi tìm đại phu đến khám cho ngươi." Đột nhiên, Mộ Tri Hinh nhớ đến chuyện cần phải làm, cũng phát hiện chỉ cần nàng ở cùng với Lam Như Nhật là sẽ bị lây căn bệnh hay quên. Tuy rằng, trước đó nàng đã giúp Lam Như Nhật sơ cứu, nhưng những vết thương to nhỏ trên người nàng tốt nhất là nên để đại phu đến xem.
"Vì sao phải tìm đại phu?" Lam Như Nhật thắc mắc hỏi, giữ chặt lấy quần áo của Mộ Tri Hinh.
"Những vết thương ở trên người của ngươi không đau à?" Sự thiếu suy nghĩ của nàng làm cho Mộ Tri Hinh nhịn không được mà thở dài.
Tổn thương? Nhìn theo ngón tay của Mộ Tri Hinh, Lam Như Nhật nhìn xuống, cuối cùng mới phát hiện thân mình bị vết thương phủ kín, mà hình như là được tạo thành trong lúc nàng ngã xuống sườn núi; tuy rằng những vết thương mà nàng phải chịu không quá sâu, nhưng vẫn đủ đau đớn làm cho người khác rơi nước mắt; mà ngay sau lúc được Mộ Tri Hinh chỉ điểm, Lam Như Nhật mới bắt đầu cảm nhận được sự đau đớn đang dần dần truyền đến, nàng nhìn về phía Mộ Tri Hinh với vành mắt ươn ướt.
"Đau..."
Vốn muốn trách mắng nàng một chút, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Lam Như Nhật, Mộ Tri Hinh đành bỏ đi ý định quở trách nàng mà sờ sờ đầu an ủi nàng.
"Được rồi, đợi ta mời đại phu đến, ngươi phải kiên nhẫn một chút, biết không?"
Oanh! Oanh! Oanh!
Trong đầu không ngừng vang lên tiếng nổ lớn, suy nghĩ hỗn loạn, Mộ Tri Hinh hoàn toàn ngu ngơ đến nỗi không nói nên lời, cả người như bị chấn động khi nghe tin tức bất ngờ kia đến nỗi không có cách nào hoàn hồn, tinh thần như vẫn còn dừng vào cái thời điểm cùng Đại phu nói chuyện.
"Những người trẻ tuổi như các ngươi, thật sự không biết là đang suy nghĩ cái gì, đã có đứa bé, sao lại hàng động nông nỗi như vậy, làm cho cả người đều là vết thương. Cũng may là đứa bé mạng lớn nên không có việc gì, thật là..." Lão Đại phu ôm lấy túi thuốc từ trên mặt đất, không ngừng lẩm bẩm.
Ban đầu, chỉ là vì lo lắng không biết trên người Lam Như Nhật có xảy ra chuyện gì khác không, nên Mộ Tri Hinh mới để đại phu thay nàng khám, không ngờ đến cuối cùng lại phát hiện một tin tức chấn động như vậy, đeo đuổi theo nàng mãi cho đến khi tiễn lão Đại phụ ra ngoài, trở lại trong phòng, vẫn chưa thể tiêu hoá nổi tin tức này.
"Lam Lam!" Nàng không nhàn rỗi để tiếp tục ngu ngơ, cảnh tượng ở trước mắt làm nàng sợ tới mức phải vội vàng chạy tới trước. "Ngươi đang làm cái gì?! Mau xuống đây!"
Mộ Tri Hinh suýt nữa là bị nàng hù doạ đến chết, nhanh tay giữ lấy chiếc ghế mà Lam Như Nhật đang đứng trên đấy.
"Ta..." Lam Như Nhậtcũng bị phản ứng kịch liệt của Mộ Tri Hinh hù doạ, chỉ có thể cẩn thận chỉ vào ngăn tủ phía trên, ý nói là nàng chỉ muốn lấy đồ mà thôi.
"Những việc này ngươi chỉ cần nói với ta là được, ta sẽ lấy giúp ngươi, chẳng lẽ ngươi đã quên, hiện tại trong người ngươi còn có đứa bé hay sao!" Mộ Tri Hinh giống như một bà lão niệm chú linh tinh, nhìn Lam Như Nhật, bất giác lại có cảm giác vô cùng mệt mỏi.
Cho dù tình cảm, lý trí vẫn chưa thể chấp nhận hoàn toàn tin tức bất chợt này, nhưng trong cơ thể Lam Như Nhật đang mang theo một tiểu sinh mạnh và thật sự nàng không thể phủ nhận điều này, nó làm cho cả người Mộ Tri Hinh trở nên khẩn trương lên.
"Ta biết, Đại phu có nói mà." Hiện ra nụ cười sáng lạn, bàn tay Lam Như Nhật vỗ về lên trên bụng, bất giác cả người liền toả ra ánh sáng mẫu tính, nàng cảm giác đang được bao phủ bởi hạnh phúc.
Tuy rằng, lúc trước phát hiện thấy nguyệt sự của mình hơi muộn, thỉnh thoảng thân thể cũng cảm giác có chút là lạ, nhưng nàng nghĩ đó chỉ là vì nhất thời không khoẻ, hoàn toàn không nghĩ đến là do có đứa bé.
Đây là đứa bé của nàng và Tà Nguyệt!
Không biết là con trai hay là con gái? Nhưng mà, chỉ cần khi lớn lên giống Tà Nguyệt, thì nhất định sẽ là một đứa bé rất xinh xắn; còn nếu như giống nàng, cũng có thể xem như một đứa bé đáng yêu... Nhưng cho dù thế nào cũng đều tốt, chỉ cần nghĩ đây là đứa bé của nàng và Tà Nguyệt, Lam Như Nhật liền cảm thấy vui vẻ.
Tuy rằng không muốn cắt ngang thời điểm Lam Như Nhật đang rơi vào hồi ức tốt đẹp, nhưng lúc này Mộ Tri Hinh vô cùng, vô cùng muốn có một lời giải thích, một là vì sao trên người nàng lại đầy vết thương, và phải nói rõ đứa bé kia từ đâu mà có.
Mộ Tri Hinh kéo Lam Như Nhật ngồi xuống bên giường, đưa tay xoa ấn đường, không biết nên hỏi từ đâu.
"Lam Lam, ngươi nói lần này xuống núi đã tìm được tên nam tử tóc trắng mắt tím mà ngươi thích, đúng không?" Mộ Tri Hinh nhìn Lam Như Nhật, quyết định trước tiên phải hỏi rõ chuyện Tà Nguyệt kia.
"Đúng rồi! Đôi mắt màu tím và mái tóc màu trắng của hắn vẫn giống như lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn, rất đẹp rất đẹp, còn có a..." Nàng không ngừng miệng nói toàn bộ những việc liên quan đến Hạ Hầu Tà Nguyệt cho Mộ Tri Hinh; mà trong giọng nói cũng như dáng vẻ vui vẻ của Lam Như Nhật không tự chủ mà biểu lộ ra tình yêu say đắm, bất cứ ai cũng có thể dễ dàng nhận ra được tình cảm của nàng với Hạ Hầu Tà Nguyệt, nói chi là một người hiểu nàng, mà khả năng quan sát của Mộ Tri Hinh lại tốt hơn kẻ khác rất nhiều.
"Hơn nữa________" Lam Như Nhật muốn ngừng mà không được nên chuẩn bị nói tiếp.
"Hơn nữa có phải hắn cũng chính là phụ thân của đứa bé trong bụng ngươi!" Mộ Tri Hinh tức giận ngắt lời của nàng, vừa chống đỡ gò má vừa nhìn về phía nàng, nếu không kịp thời cắt ngang, chỉ sợ Lam Như Nhật còn nói càng lâu hơn, mà cái điều quan trọng mà nàng muốn biết vần chưa nghe thấy.
"Tiểu, tiểu Tri..." Lời nói của Mộ Tri Hinh đã thành công trong việc làm ngừng lại lời tự thuật huyên thuyên của Lam Như Nhật về Hạ Hầu Tà Nguyệt, cũng làm cho gương mặt của nàng đỏ bừng, cựa quậy thân mình, không được tự nhiên.
"Ta đoán sai sao?" Khẽ nhíu mày, tuy là câu hỏi, nhưng nàng tuyệt đối khẳng định đáp án là đúng.
"Không...Hắn...Ta...Cái đó..." Tay chân Lam Như Nhật lúng túng, nghĩ cách giải thích, nhưng lời nói lại có vẻ lộn xộn.
"Đứa ngốc này, ngươi xem chúng ta đã quen biết bao lâu rồi, còn chưa đủ để ta hiểu ngươi sao!" Nhẹ giọng trách móc, Mộ Tri Hinh liền nhịn không được mà thở dài.
"Hắn có nói muốn thành thân với ngươi không?" Cũng không muốn tiếp tục trách cứ nàng, Mộ Tri Hinh chỉ có thể hỏi.
"Có nói qua!" Lập tức gật đầu.
"Ngươi không muốn bàn bạc với ta trước sao?!" Mộ Tri Hinh phải hết sức kiềm chế để không cho bàn tay của mình giữ lấy hai má của Lam Như Nhật. "Ngươi có biết người xấu ở trên đời này có rất nhiều hay không, nếu như ngươi đã có đứa bé, mà hắn lại không nhớ ngươi thì biết làm sao?"
"Nhưng, nhưng mà Tà Nguyệt không có không quan tâm đến ta..." Rụt đầu lại, giọng nói Lam Như Nhật nho nhỏ. "Hơn nữa, khi đó ta cũng không tìm thấy ngươi..."
"Ngươi..." Mộ Tri Hinh hít một hơi thật sâu, đè nén cảm xúc đang dâng lên, đối với sự thật đã không còn cách nào thay đổi, nàng cũng không muốn tiếp tục nói thêm điều gì, chỉ có thể hỏi...
"Hắn đối với ngươi có tốt không?"
Lam Như Nhật đã biết được tình cảm sâu đậm của mình đối với Hạ Hầu Tà Nguyệt, tuy rằng ở trong lòng nàng có một chút cảm giác không biết mùi vị, giống như là cảm giác bị cướp đi đồ vật yêu thích nhất, làm nàng có phần không được dễ chịu; nhưng đây không phải là việc quan trọng nhất, lúc này điều mà Mộ Tri Hinh muốn xác định chính là tình cảm của Hạ Hầu Tà Nguyệt đối với Lam Như Nhật, nếu nam nhân này chỉ muốn chơi đùa mà không quý trọng Lam Lam, nàng tuyệt đối sẽ không để cho hắn sống yên ổn!
"Tốt lắm!" Lam Như Nhật dùng hết sức mà nói, rất sợ Mộ Tri hinh sẽ không tin, vội vàng nhấn mạnh: "Trên đời này, hắn là người đối với ta tốt nhất."
Nhìn nàng, đột nhiên Mộ Tri Hinh lên tiếng: "Thế còn ta?"
Chớp chớp mắt nhìn, lời nói của Lam Như Nhật không chút chần chừ: "Tiểu Tri là người tốt nhất tốt nhất với ta ở trên đời này!"
Thật đúng là không có cách nào làm khó dễ nàng ấy! Mộ Tri Hinh không biết làm sao chỉ khẽ cười. Tuy rằng bình thường Lam Như Nhật hơi thiếu suy nghĩ, nhưng ngay thời điểm thích hợp nhất lại có thể nói ra lời nói xuôi tay như vậy.
"Được rồi." Qua loa sờ sờ đầu nàng, dưới ánh mắt kháng nghị của nàng, lần thứ hai Mộ Tri Hinh quay lại chủ đề ban đầu, ánh mắt hơi nghiêm túc.
"Này, vết thương trên người ngươi vì đâu mà có? Hắn không ở bên cạnh chăm sóc ngươi sao?" Nếu Hạ Hầu Tà Nguyệt thật sự tốt như nàng nói, thì sao lại để nàng gặp phải tổn thương như vậy?
Thân mình Lam Như Nhật run lên! Câu hỏi của Mộ Tri Hinh gợi lại kí ức và cảm giác của nàng, lần thứ hai tình cảnh rơi xuống sườn núi xuất hiện rõ ràng ở trước mắt, mãi đến lúc này, Lam Như Nhật mới thật sự cảm thấy sợ hãi, mới phát hiện chuyện đó kinh khủng thế nào, mà nàng vẫn có thể giữ lại một mạng này thì thật là chuyện khó tin, nếu như trong lúc gian nan đó không phát sinh kỳ tích thì hiện tại nàng chính là...
"Lam Lam!" Tiếng nói phát ra liền giúp nàng hoàn hồn, Mộ Tri Hinh bị dáng vẻ tái nhợt của nàng hù doạ, lại ngại những vết thương trên người nàng, nên nàng không dám tuỳ tiện đưa tay ôm lấy nàng, để trấn an cảm xúc sợ hãi rõ ràng của nàng, chỉ có thể cầm tay nàng, mượn nhiệt độ để cố gắng giúp nàng an tâm.
"Ta..." Ngay lúc phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy sự lo lắng ở trong ánh mắt của Mộ Tri Hinh, Lam Như Nhật muốn lên tiếng nói chuyện, nhưng lại không nói nên lời; mặc dù muốn xoa dịu Mộ Tri Hinh, nhưng hiện tại ngay cả nàng cũng không thể yên lòng.
"Không sao, hiện tại ngươi không cần phải nói cái gì." Mộ Tri Hinh nhẹ nhàng chạm vào nàng, không muốn khiến nàng tiếp tục biểu lộ loại cảm xúc như vậy, nhìn nàng nói.
"Ngoan, ta ở chỗ nàng với ngươi, hãy nghĩ ngơi thật tốt."
Mộ Tri Hinh không ngừng trấn an Lam Như Nhật, mãi cho đến khi nàng yên tâm ngủ thì mới bắt đầu sắp xếp lại những tin tức thu được.
Qua quá trình tỉ mỉ xem xét, ngay từ đầu cũng không khó để Mộ Tri Hinh phát hiện những thương tích đó là ngoài ý muốn, cùng với suy nghĩ đơn thuần của nàng ấy, còn có biểu hiện sợ hãi của Lam Như Nhật càng thêm phần chắc chắn cho nhận định của nàng, lại thêm cảnh tượng con sông nơi mà nàng phát hiện ra Lam Lam, trong đầu Mộ Tri Hinh bước đầu đã có kết quả phỏng đoán, mà kết quả kia...gợi lên sự tức giận trong nàng.
Người kia dám thương tổn Lam Như Nhật, nàng tuyệt đối sẽ không quên!
"Ngươi muốn đi đâu?"
Gần như ngay lúc bàn tay Lam Như Nhật chạm tới cánh cửa, giọng nói lạnh lùng kia lập tức truyền tới, đợi lúc nàng vừa quay đầu, liền nhìn thấy Mộ Tri Hinh, hai tay đang vòng trước ngực nhìn nàng, khuôn mặt của nàng không nén được vẻ khổ sở, chán nản.
Bỗng nhiên Lam Như Nhật mở mắt, vội vã gọi to, theo bản năng tìm kiếm bóng dáng của Hạ Hầu Tà Nguyệt, nhưng chỉ thấy một nơi hoàn toàn xa lạ lọt vào trong tầm mắt, thoáng chốc, suy nghĩ của nàng liền trở nên hỗn loạn.
Hiện tại nàng đang ở đâu? Hít một hơi thật sâu để ổn định tâm tình, Lam Như Nhật không kìm được mà tự hỏi.
Cạch.
Cánh cửa gỗ bị đóng chặt được đẩy ra, bỗng nhiên một giọng nói vang lên làm cho Lam Như Nhật giật mình quay lại.
"Ngươi đã tỉnh?" Đôi mày nhíu lại, câu hỏi của người vừa đến vô cùng nổi bật.
Bất giác, giương đôi mắt nhìn thẳng về phía người vừa xuất hiện, giọng nói quen thuộc kia làm Lam Như Nhật kinh ngạc đến nỗi phải há to miệng, xác định đó không phải là ảo giác, ngay lập tức Lam Như Nhật liền hưng phấn muốn rời khỏi giường, chạy về phía người đó.
"Ngươi nằm xuống cho ta!" Nhưng bóng dáng người kia đã nhanh chóng đi đến bên giường, nhanh tay ngăn lại động tác đứng dậy của Lam Như Nhật.
"Tiểu Tri!" Lam Như Nhật cảm động khi nhìn thấy người quen trên đất khách, kích động hô lên.
"Ngươi thật là...muốn ăn đòn à!" Mộ Tri Hinh không có sự vui mừng khi gặp lại, liền trực tiếp trách móc. Có trời mới biết, lần này để tìm được nàng ấy thì tinh thần của nàng cũng đã bị doạ mất hơn phân nửa! Không phải chỉ là việc bị bỏ đói đến hôn mê như trước đây, lần này là toàn thân bị tổn thương! Nếu không phải nàng kịp lúc tìm được nàng, chỉ sợ Lam Như Nhật sẽ chết ở nơi đây, điều này làm cho nàng nhịn không được mà rít lên phẫn nộ_______"
"Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, không được trốn xuống núi! Việc ngươi không nghe lời mà trốn xuống núi còn chưa tính, thì lại thành ra thế này! Ngươi là muốn ta tức chết có phải không?!"
"Được rồi, xin lỗi..." Lam Như Nhật tự biết đuối lý, vặn vặn hai tay, ngập ngừng xin lỗi, rồi sau đó nịnh nọt lôi kéo nàng: "Ta biết Tiểu Tri là tốt nhất, thật sự sẽ không bỏ mặt ta."
Mộ Tri Hinh hừ một tiếng, không nói lời nào.
"Hơn nữa, ngươi là lợi hại nhất, ta biết lần nào ngươi cũng sẽ tìm được ta, cho nên ta mới ỷ lại vào ngươi như vậy." Thái độ hoàn toàn tin tưởng.
Tuy rằng vẫn còn tức giận, nhưng quả thật Mộ Tri Hinh cũng vì lời nói của nàng mà có phần nguôi ngoai, thực ra nàng cũng không phải chỉ vì nàng ấy không nghe lời trốn đi mà phát hoả, nàng tức giận là vì lần nào nàng ấy cũng không biết tự chăm sóc cho mình, có điều, đúng là không thể giận nàng ấy quá lâu. Nàng thở dài.
"Lam Lam, ngươi có thể tự chăm sóc cho bản thân nhiều một chút hay không, ngươi có biết lần này chỉ thiếu chút nữa là ngươi xong đời không hả?"
Không phải là nàng nói quá, mà những nơi trước đây nàng tìm thấy Lam Lam cũng không đến mức quá hẻo lánh, chí ít cũng là ở vùng núi hay những nơi tương tự, cho dù không thấy nàng, thì cũng sẽ có người qua đường nào đấy phát hiện, nhưng mà, nơi nàng xảy ra chuyện lại là bờ sông có dòng nước chảy xiết, có trời mới biết nếu nàng chậm chân một bước thì hậu quả sẽ như thế nào!
"Lần này không phải đúng lúc có Diều Hâu dẫn đường, ngươi nghĩ rằng ta có thể tìm được ngươi sao?!" Mộ Tri Hinh không nhịn được nói thêm. Tuy rằng khả năng bói quẻ tìm người của nàng bị Lam Như Nhật huấn luyện đến thần thông, nhưng dù sao cũng chỉ có thể đưa ra một vị trí tương đối, trong tình huống lần này, nếu vẫn tìm kiếm chậm chạp như trước, chỉ sợ Lam Lam sớm đã bị nước sông cuốn đi nơi khác.
"Diều Hâu?" Lam Như Nhật ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Tri, ngươi nuôi Diều Hâu sao?"
"Làm sao có thể! Ngươi nghĩ rằng là giống như nuôi gà nuôi vịt sao!" Đối mặt với sự hưng phấn của nàng, Mộ Tri Hinh trực tiếp giội cho nàng một gáo nước lạnh.
"Nhưng mà......" Rõ ràng nàng vừa nói như vậy....
"Đó chỉ là bởi vì con Diều Hâu kia tha đi đồ đạc của ta." Bây giờ nghĩ lại, Mộ Tri Hinh vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ. Con Diều Hâu kia hình như là muốn thu hút sự chú ý của nàng, từ trên bầu trời lao xuống, móng vuốt của Diều Hâu mang tay nải bên người của nàng cướp đi, làm nàng không thể không đuổi theo nó đi đến bờ sông, lúc này mới phát hiện thấy Lam Lam, toàn thân ướt đẫm co rút trên bờ sông.
Để ý thấy dòng nước chảy xiết lại sắp đem Lam Như Nhật cuốn đi, nàng không màng đến việc lấy lại đồ, việc quan trọng nhất là nhanh chân chạy đến cứu nàng; mà kì lạ là, lúc nàng vừa cứu được Lam Lam lên thì con Diều Hâu kia cũng bay xuống bên cạnh, kêu lên một tiếng, buông rơi tay nải của nàng xuống, liền giương cánh bay đi.
"Thật là trùng hợp! Lúc trước ta và Tà Nguyệt đã gặp một con Diều Hâu bị thương, chúng ta còn giúp nó băng bó vết thương." Lam Như Nhật gật đầu hiểu rõ, bỗng nhiên nhớ lại.
Trùng hợp? Mộ Tri Hinh khẽ nhíu mày, dường như đã hiểu rõ vì sao con Diều Hâu kia lại đột nhiên xuất hiện, mặc dù có phần khác thường, nhưng nàng tin rằng con Diều Hâu được Lam Lam cứu, chính là con chim tha đi tay nải của nàng, điều này làm nàng có phần ngưỡng mộ sự may mắn của Lam Như Nhật.
"Ai là Tà Nguyệt?" Lam Như Nhật ngày thường không nhạy bén, nay có phần khác thường, Mộ Tri Hinh không để sót mất một cái tên xuất hiện trong lời nói của nàng, nhíu mắt nhìn nàng hỏi.
"Ta tìm được người rồi."
"Cái gì?" Mộ Tri Hinh nhìn nàng, nhíu mày. Tuy rằng nghe thấy rõ ràng lời nói của nàng, nhưng lại không hiểu nàng đang nói cái gì.
"Chính là cái người mà ta vẫn luôn đi tìm! Lần này, ta đã tìm được rồi." Ánh mắt Lam Như Nhật sáng ngời, hưng phấn nói với Mộ Tri Hinh.
"Người kia? Là người ngươi vẫn thường kể?" Mộ Tri Hinh có phần hoài nghi nên xác định lại, nàng đương nhiên biết Lam Như Nhật luôn luôn kêu gào đòi phải tìm bằng được người kia.
"Thật sự thì người đó có thật?"
Mặc dù không nghĩ Lam Như Nhật sẽ nói dối nàng, nhưng từ trước đến nay Mộ Tri Hinh đều nghĩ chỉ là do trí nhớ của nàng bị rối loạn, trên đời này làm sao có thể tồn tại dạng người tóc trắng mắt tím như nàng nói, thậm chí nàng đã xuống núi nhiều lần như vậy, đi qua nhiều nơi, cũng đã nghe nghóng rất nhiều, nhưng vẫn chưa bao giờ thấy người ta nói qua.
"Đương nhiên! Hắn_____" Lam Như Nhật gật gật đầu, cái miệng ba hoa mở rộng, định giải thích cho Mộ Tri Hinh, nhưng đáng tiếc, lời còn chưa được thốt ra đã bị ngắt ngang.
"Tối nay ta sẽ nghe ngươi nói. Hiện tại ngươi phải ngoan ngoãn nằm xuống, trước tiên ta sẽ đi tìm đại phu đến khám cho ngươi." Đột nhiên, Mộ Tri Hinh nhớ đến chuyện cần phải làm, cũng phát hiện chỉ cần nàng ở cùng với Lam Như Nhật là sẽ bị lây căn bệnh hay quên. Tuy rằng, trước đó nàng đã giúp Lam Như Nhật sơ cứu, nhưng những vết thương to nhỏ trên người nàng tốt nhất là nên để đại phu đến xem.
"Vì sao phải tìm đại phu?" Lam Như Nhật thắc mắc hỏi, giữ chặt lấy quần áo của Mộ Tri Hinh.
"Những vết thương ở trên người của ngươi không đau à?" Sự thiếu suy nghĩ của nàng làm cho Mộ Tri Hinh nhịn không được mà thở dài.
Tổn thương? Nhìn theo ngón tay của Mộ Tri Hinh, Lam Như Nhật nhìn xuống, cuối cùng mới phát hiện thân mình bị vết thương phủ kín, mà hình như là được tạo thành trong lúc nàng ngã xuống sườn núi; tuy rằng những vết thương mà nàng phải chịu không quá sâu, nhưng vẫn đủ đau đớn làm cho người khác rơi nước mắt; mà ngay sau lúc được Mộ Tri Hinh chỉ điểm, Lam Như Nhật mới bắt đầu cảm nhận được sự đau đớn đang dần dần truyền đến, nàng nhìn về phía Mộ Tri Hinh với vành mắt ươn ướt.
"Đau..."
Vốn muốn trách mắng nàng một chút, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Lam Như Nhật, Mộ Tri Hinh đành bỏ đi ý định quở trách nàng mà sờ sờ đầu an ủi nàng.
"Được rồi, đợi ta mời đại phu đến, ngươi phải kiên nhẫn một chút, biết không?"
Oanh! Oanh! Oanh!
Trong đầu không ngừng vang lên tiếng nổ lớn, suy nghĩ hỗn loạn, Mộ Tri Hinh hoàn toàn ngu ngơ đến nỗi không nói nên lời, cả người như bị chấn động khi nghe tin tức bất ngờ kia đến nỗi không có cách nào hoàn hồn, tinh thần như vẫn còn dừng vào cái thời điểm cùng Đại phu nói chuyện.
"Những người trẻ tuổi như các ngươi, thật sự không biết là đang suy nghĩ cái gì, đã có đứa bé, sao lại hàng động nông nỗi như vậy, làm cho cả người đều là vết thương. Cũng may là đứa bé mạng lớn nên không có việc gì, thật là..." Lão Đại phu ôm lấy túi thuốc từ trên mặt đất, không ngừng lẩm bẩm.
Ban đầu, chỉ là vì lo lắng không biết trên người Lam Như Nhật có xảy ra chuyện gì khác không, nên Mộ Tri Hinh mới để đại phu thay nàng khám, không ngờ đến cuối cùng lại phát hiện một tin tức chấn động như vậy, đeo đuổi theo nàng mãi cho đến khi tiễn lão Đại phụ ra ngoài, trở lại trong phòng, vẫn chưa thể tiêu hoá nổi tin tức này.
"Lam Lam!" Nàng không nhàn rỗi để tiếp tục ngu ngơ, cảnh tượng ở trước mắt làm nàng sợ tới mức phải vội vàng chạy tới trước. "Ngươi đang làm cái gì?! Mau xuống đây!"
Mộ Tri Hinh suýt nữa là bị nàng hù doạ đến chết, nhanh tay giữ lấy chiếc ghế mà Lam Như Nhật đang đứng trên đấy.
"Ta..." Lam Như Nhậtcũng bị phản ứng kịch liệt của Mộ Tri Hinh hù doạ, chỉ có thể cẩn thận chỉ vào ngăn tủ phía trên, ý nói là nàng chỉ muốn lấy đồ mà thôi.
"Những việc này ngươi chỉ cần nói với ta là được, ta sẽ lấy giúp ngươi, chẳng lẽ ngươi đã quên, hiện tại trong người ngươi còn có đứa bé hay sao!" Mộ Tri Hinh giống như một bà lão niệm chú linh tinh, nhìn Lam Như Nhật, bất giác lại có cảm giác vô cùng mệt mỏi.
Cho dù tình cảm, lý trí vẫn chưa thể chấp nhận hoàn toàn tin tức bất chợt này, nhưng trong cơ thể Lam Như Nhật đang mang theo một tiểu sinh mạnh và thật sự nàng không thể phủ nhận điều này, nó làm cho cả người Mộ Tri Hinh trở nên khẩn trương lên.
"Ta biết, Đại phu có nói mà." Hiện ra nụ cười sáng lạn, bàn tay Lam Như Nhật vỗ về lên trên bụng, bất giác cả người liền toả ra ánh sáng mẫu tính, nàng cảm giác đang được bao phủ bởi hạnh phúc.
Tuy rằng, lúc trước phát hiện thấy nguyệt sự của mình hơi muộn, thỉnh thoảng thân thể cũng cảm giác có chút là lạ, nhưng nàng nghĩ đó chỉ là vì nhất thời không khoẻ, hoàn toàn không nghĩ đến là do có đứa bé.
Đây là đứa bé của nàng và Tà Nguyệt!
Không biết là con trai hay là con gái? Nhưng mà, chỉ cần khi lớn lên giống Tà Nguyệt, thì nhất định sẽ là một đứa bé rất xinh xắn; còn nếu như giống nàng, cũng có thể xem như một đứa bé đáng yêu... Nhưng cho dù thế nào cũng đều tốt, chỉ cần nghĩ đây là đứa bé của nàng và Tà Nguyệt, Lam Như Nhật liền cảm thấy vui vẻ.
Tuy rằng không muốn cắt ngang thời điểm Lam Như Nhật đang rơi vào hồi ức tốt đẹp, nhưng lúc này Mộ Tri Hinh vô cùng, vô cùng muốn có một lời giải thích, một là vì sao trên người nàng lại đầy vết thương, và phải nói rõ đứa bé kia từ đâu mà có.
Mộ Tri Hinh kéo Lam Như Nhật ngồi xuống bên giường, đưa tay xoa ấn đường, không biết nên hỏi từ đâu.
"Lam Lam, ngươi nói lần này xuống núi đã tìm được tên nam tử tóc trắng mắt tím mà ngươi thích, đúng không?" Mộ Tri Hinh nhìn Lam Như Nhật, quyết định trước tiên phải hỏi rõ chuyện Tà Nguyệt kia.
"Đúng rồi! Đôi mắt màu tím và mái tóc màu trắng của hắn vẫn giống như lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn, rất đẹp rất đẹp, còn có a..." Nàng không ngừng miệng nói toàn bộ những việc liên quan đến Hạ Hầu Tà Nguyệt cho Mộ Tri Hinh; mà trong giọng nói cũng như dáng vẻ vui vẻ của Lam Như Nhật không tự chủ mà biểu lộ ra tình yêu say đắm, bất cứ ai cũng có thể dễ dàng nhận ra được tình cảm của nàng với Hạ Hầu Tà Nguyệt, nói chi là một người hiểu nàng, mà khả năng quan sát của Mộ Tri Hinh lại tốt hơn kẻ khác rất nhiều.
"Hơn nữa________" Lam Như Nhật muốn ngừng mà không được nên chuẩn bị nói tiếp.
"Hơn nữa có phải hắn cũng chính là phụ thân của đứa bé trong bụng ngươi!" Mộ Tri Hinh tức giận ngắt lời của nàng, vừa chống đỡ gò má vừa nhìn về phía nàng, nếu không kịp thời cắt ngang, chỉ sợ Lam Như Nhật còn nói càng lâu hơn, mà cái điều quan trọng mà nàng muốn biết vần chưa nghe thấy.
"Tiểu, tiểu Tri..." Lời nói của Mộ Tri Hinh đã thành công trong việc làm ngừng lại lời tự thuật huyên thuyên của Lam Như Nhật về Hạ Hầu Tà Nguyệt, cũng làm cho gương mặt của nàng đỏ bừng, cựa quậy thân mình, không được tự nhiên.
"Ta đoán sai sao?" Khẽ nhíu mày, tuy là câu hỏi, nhưng nàng tuyệt đối khẳng định đáp án là đúng.
"Không...Hắn...Ta...Cái đó..." Tay chân Lam Như Nhật lúng túng, nghĩ cách giải thích, nhưng lời nói lại có vẻ lộn xộn.
"Đứa ngốc này, ngươi xem chúng ta đã quen biết bao lâu rồi, còn chưa đủ để ta hiểu ngươi sao!" Nhẹ giọng trách móc, Mộ Tri Hinh liền nhịn không được mà thở dài.
"Hắn có nói muốn thành thân với ngươi không?" Cũng không muốn tiếp tục trách cứ nàng, Mộ Tri Hinh chỉ có thể hỏi.
"Có nói qua!" Lập tức gật đầu.
"Ngươi không muốn bàn bạc với ta trước sao?!" Mộ Tri Hinh phải hết sức kiềm chế để không cho bàn tay của mình giữ lấy hai má của Lam Như Nhật. "Ngươi có biết người xấu ở trên đời này có rất nhiều hay không, nếu như ngươi đã có đứa bé, mà hắn lại không nhớ ngươi thì biết làm sao?"
"Nhưng, nhưng mà Tà Nguyệt không có không quan tâm đến ta..." Rụt đầu lại, giọng nói Lam Như Nhật nho nhỏ. "Hơn nữa, khi đó ta cũng không tìm thấy ngươi..."
"Ngươi..." Mộ Tri Hinh hít một hơi thật sâu, đè nén cảm xúc đang dâng lên, đối với sự thật đã không còn cách nào thay đổi, nàng cũng không muốn tiếp tục nói thêm điều gì, chỉ có thể hỏi...
"Hắn đối với ngươi có tốt không?"
Lam Như Nhật đã biết được tình cảm sâu đậm của mình đối với Hạ Hầu Tà Nguyệt, tuy rằng ở trong lòng nàng có một chút cảm giác không biết mùi vị, giống như là cảm giác bị cướp đi đồ vật yêu thích nhất, làm nàng có phần không được dễ chịu; nhưng đây không phải là việc quan trọng nhất, lúc này điều mà Mộ Tri Hinh muốn xác định chính là tình cảm của Hạ Hầu Tà Nguyệt đối với Lam Như Nhật, nếu nam nhân này chỉ muốn chơi đùa mà không quý trọng Lam Lam, nàng tuyệt đối sẽ không để cho hắn sống yên ổn!
"Tốt lắm!" Lam Như Nhật dùng hết sức mà nói, rất sợ Mộ Tri hinh sẽ không tin, vội vàng nhấn mạnh: "Trên đời này, hắn là người đối với ta tốt nhất."
Nhìn nàng, đột nhiên Mộ Tri Hinh lên tiếng: "Thế còn ta?"
Chớp chớp mắt nhìn, lời nói của Lam Như Nhật không chút chần chừ: "Tiểu Tri là người tốt nhất tốt nhất với ta ở trên đời này!"
Thật đúng là không có cách nào làm khó dễ nàng ấy! Mộ Tri Hinh không biết làm sao chỉ khẽ cười. Tuy rằng bình thường Lam Như Nhật hơi thiếu suy nghĩ, nhưng ngay thời điểm thích hợp nhất lại có thể nói ra lời nói xuôi tay như vậy.
"Được rồi." Qua loa sờ sờ đầu nàng, dưới ánh mắt kháng nghị của nàng, lần thứ hai Mộ Tri Hinh quay lại chủ đề ban đầu, ánh mắt hơi nghiêm túc.
"Này, vết thương trên người ngươi vì đâu mà có? Hắn không ở bên cạnh chăm sóc ngươi sao?" Nếu Hạ Hầu Tà Nguyệt thật sự tốt như nàng nói, thì sao lại để nàng gặp phải tổn thương như vậy?
Thân mình Lam Như Nhật run lên! Câu hỏi của Mộ Tri Hinh gợi lại kí ức và cảm giác của nàng, lần thứ hai tình cảnh rơi xuống sườn núi xuất hiện rõ ràng ở trước mắt, mãi đến lúc này, Lam Như Nhật mới thật sự cảm thấy sợ hãi, mới phát hiện chuyện đó kinh khủng thế nào, mà nàng vẫn có thể giữ lại một mạng này thì thật là chuyện khó tin, nếu như trong lúc gian nan đó không phát sinh kỳ tích thì hiện tại nàng chính là...
"Lam Lam!" Tiếng nói phát ra liền giúp nàng hoàn hồn, Mộ Tri Hinh bị dáng vẻ tái nhợt của nàng hù doạ, lại ngại những vết thương trên người nàng, nên nàng không dám tuỳ tiện đưa tay ôm lấy nàng, để trấn an cảm xúc sợ hãi rõ ràng của nàng, chỉ có thể cầm tay nàng, mượn nhiệt độ để cố gắng giúp nàng an tâm.
"Ta..." Ngay lúc phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy sự lo lắng ở trong ánh mắt của Mộ Tri Hinh, Lam Như Nhật muốn lên tiếng nói chuyện, nhưng lại không nói nên lời; mặc dù muốn xoa dịu Mộ Tri Hinh, nhưng hiện tại ngay cả nàng cũng không thể yên lòng.
"Không sao, hiện tại ngươi không cần phải nói cái gì." Mộ Tri Hinh nhẹ nhàng chạm vào nàng, không muốn khiến nàng tiếp tục biểu lộ loại cảm xúc như vậy, nhìn nàng nói.
"Ngoan, ta ở chỗ nàng với ngươi, hãy nghĩ ngơi thật tốt."
Mộ Tri Hinh không ngừng trấn an Lam Như Nhật, mãi cho đến khi nàng yên tâm ngủ thì mới bắt đầu sắp xếp lại những tin tức thu được.
Qua quá trình tỉ mỉ xem xét, ngay từ đầu cũng không khó để Mộ Tri Hinh phát hiện những thương tích đó là ngoài ý muốn, cùng với suy nghĩ đơn thuần của nàng ấy, còn có biểu hiện sợ hãi của Lam Như Nhật càng thêm phần chắc chắn cho nhận định của nàng, lại thêm cảnh tượng con sông nơi mà nàng phát hiện ra Lam Lam, trong đầu Mộ Tri Hinh bước đầu đã có kết quả phỏng đoán, mà kết quả kia...gợi lên sự tức giận trong nàng.
Người kia dám thương tổn Lam Như Nhật, nàng tuyệt đối sẽ không quên!
"Ngươi muốn đi đâu?"
Gần như ngay lúc bàn tay Lam Như Nhật chạm tới cánh cửa, giọng nói lạnh lùng kia lập tức truyền tới, đợi lúc nàng vừa quay đầu, liền nhìn thấy Mộ Tri Hinh, hai tay đang vòng trước ngực nhìn nàng, khuôn mặt của nàng không nén được vẻ khổ sở, chán nản.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook