Rất Yêu Cô Vợ Ép Hôn
Chương 94: Có phải anh hận em hay không

Edit: Windy

Trên bàn ăn Lại gia luôn luôn im lặng, vốn là tuân theo quy tắc ăn không nói, truyền thống giờ giấc tốt, mấy ngày nay lại náo nhiệt chưa từng thấy. Rất kì lạ.

Ha ha, tất cả bởi vì có Trích Trích Đô Đô cùng với Tề Tiểu Thanh. Trẻ con ngây thơ hồn nhiên, tâm không đề phòng, mấy ngày qua ở cùng anh em thân thiết như đã từng quen biết.

Nhìn khuôn mặt ngây thơ chất phác của bọn trẻ, Tuyết Thuần cười hài lòng.

Trích Trích đứng thẳng người, cẩn thận chọn miếng thịt cá to nhất, “Mẹ ăn cá đi, không có xương đâu.”

“Em cũng muốn.” Đô Đô vội vàng đưa chén cơm lên, lòng tràn đầy vui mừng kêu la, “Anh trai cũng nhặt xương cho em đi.”

Trích Trích trừng mắt, ngay sau đó hùng hùng hổ, “Em là heo, có tay có chân tự mình nhặt.” Miệng mắng rất hăng hái, nhưng tay vẫn tỉ mỉ chọn một miếng thịt ngon để vào trong chén của cô bé, nhân tiện còn lật lật, xem xem có còn xương cá xót lại hay không.

Tuyết Thuần đổ mồ hôi, Trích Trích này miệng dao găm tâm đậu hủ không biết học ai mà ra. Người ở đây, đặc biệt là người đàn ông bá đạo như Sven, ngàn vạn lần đừng nói cô dạy dỗ không tốt, làm mẹ không tốt.

Đô Đô đang cầm chén ủy khuất, thiết nghĩ chỉ có mình bé nghe được, bé chu môi nói thầm, “Mẹ cũng có tay có chân mà.”

Trích Trích không vui, “Em còn sảo, ngày ngày ăn giống như heo, dài người không dài đầu. Chú Lãnh đã nói thân thể mẹ không tốt, phải ăn nhiều thịt.” Trích Trích liếc bé một cái, “Không hiểu liền câm miệng, nếu không thì sẽ để sâu vào trong chén của em đấy.”

Đô Đô chu cái miệng nhỏ nhắn, hốc mắt phiếm hồng. Nhảy khỏi băng ghế ngồi, chuyển qua một hướng, vội chạy đến chỗ Tề Tiểu Thanh bên cạnh, khóc lã chã, “Anh trai độc ác, em muốn ăn với anh họ.”

Phù!

Lại Dung Nhàn suýt nữa cười sặc sụa, “Tuyết Thuần, con trai của em rất thương mẹ nha! Hoàn toàn giống người bảo hộ, tốt hơn so với người khác nhiều!” Vừa nói, ánh mắt vừa mơ hồ lướt qua chỗ Lại đương gia.

Lại Tư tay cầm dao giật giật, ung dung thong thả cắt miếng bò bít tết. Nhìn anh như lơ đễnh, trong lòng ngay từ lúc Trích Trích nói đến chú Lãnh đã giật mình thình thịch.

Anh hơi nhếch mi mắt lên, nhìn Tuyết Thuần phía đối diện một chút, dung nhan thon gầy tăng thêm vài phần rực rỡ thanh tú, nhưng trên khuôn mặt đỏ thắm trắng noãn trước đây ít đi mấy phần huyết sắc, tăng thêm mấy phần xót thương. Đây là bị bệnh sao?

Tuyết Thuần sờ sờ mũi, “Cái đó... Ăn cơm, ăn cơm.” Vừa nói vừa gắp cho ba đứa trẻ miếng ức gà mềm.

Sau khi ăn xong, Trích Trích Đô Đô lại cùng Tề Tiểu Thanh đòi đi chơi. Tuyết Thuần không có việc gì làm, ở trong phòng ngủ vừa ngủ vừa ngây người.

Đôi mắt luôn nhìn trần nhà chợt chuyển động, dừng dừng, cô nhớ tới việc làm. Nhưng lại nhớ tới Lại Tư đã từng đem máy tình của cô vứt vào thùng rác.

Đoàng đoàng! Sấm nổ đến đinh tai nhức óc, làm Tuyết Thuần muốn ngủ trưa cũng không ngủ được, dứt khoát đi ra ban công, đỉnh chót ban công có mái che trong suốt, tính an toàn cực cao, cho nên cô không lo lắng ra ngoài.

Gió lớn gào thét, hoa hồng Seberia trên ban công không chịu nổi gió lớn, điêu tàn chỉ còn lại mấy cánh hoa lảo đảo rơi.

Trận mưa này, mát mẻ lạnh lùng, giống như bốn năm trước đó.

Ngày đó, cô ở đường phố xa xôi, khoảnh khắc sinh mệnh cắt đứt mảnh nhiệt si tâm, khóc đến tê tâm phế liệt. Nếu như Lãnh Quý không phải là thích nghe tiếng sấm chớp, thích nhất cảnh tượng trời mưa gió lớn, cô cũng không có cơ hội sống lại.

Bốn năm sau này, cũng là cô may mắn.

Tuy nói trong lòng cô vì Lại Tư quyết tuyệt, mẹ nuôi qua đời, sức khỏe con gái không tốt, từng giây từng phút chịu đựng đau khổ, Lãnh Quý vẫn coi cô là chuột bạch nhỏ để nghiên cứu, ăn hết gian khổ nhân gian. Nhưng cô cũng không đến cảnh lưu lạc đầu đường xó chợ, cô có tay có chân có thể nuôi sống bản thân, có hai đứa con khả ái, có tất cả tay nghề năng lực của quỷ y.

Vật đổi sao dời, cô cùng Lại Tư xa nhau bốn năm. Quay đầu lại, đồ còn người mất. Trong bốn năm, rất nhiều chuyện cũng phát sinh biến hóa, điều duy nhất không thay đổi là lòng chấp nhất của cô, vẫn rơi lệ khi nhớ lại lúc hạnh phúc với anh.

Lại Tư giơ tay lên, hai ba lần đứng ở cửa phòng, do dự có nên quấy rầy người ở bên trong hay không. Mà có thể làm anh do dự, chỉ có người phụ nữ ở bên trong kia.

“Đương gia, đây là muốn đi vào trong sao?” Chị Tô mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, làm bộ nhưng không nhìn thấy bộ dạng của đương gia.

Lại Tư bị kích thích, lạnh lùng xé hạ môi mỏng, không nói hai lời đẩy cửa đi vào. Buồn cười, toàn bộ Lại gia đều là của anh. Cũng là bởi vì cô, mới để cho đường đường là đương gia bị bêu xấu.

Chổi lông gà trong tay chị Tô rung lên, sau đó chuyển lên đầu vai,  lắc lư chuyển sang phòng khác quét dọn.

Lại Tư không một tiếng động đi tới, âm thầm hi vọng cô đang ngủ, để cho anh nhìn cô một chút. Mắt liền quét lên giường lớn từng dây dưa điên đảo, nơi đõ trống không.

Anh thu tầm mắt lại, thời tiết này cô không ở trong phòng thì đi đâu? Ngay sau đó ánh mắt anh bắn về phía ban công, ở đó có một mỹ nhân tóc dài xõa che vai, hai tay để trên lan can, lẳng lặng nhìn bầu trời u ám, giống như bị khóa sâu trong khuê phòng, đứa trẻ khát vọng tự do.

Gió to thổi loạn quần áo cô, sợi tóc xốc xếch của cô rũ lên vòng eo duyên dáng, nhã nhặn lịch sự không màng danh lợi, cùng với khí trời cuồng vũ hoàn toàn khác biệt, tựa như sơn băng địa liệt cũng không thể dao động cô.

“Trích Trích nói, mấy năm anh không ở bên cạnh, vẫn có bác sĩ Lãnh chăm sóc mọi người.”

Tuyết Thuần đang nhìn khung cảnh bên ngoài ngạc nhiên xoay người lại, trong cảnh mưa đang hoành hành, sóng cuộn biển gầm ở phía xa hô hào trợ uy, cô phảng phất giống như Thường Nga thuận gió nhẹ nhàng muốn đi, chưa từng có quyến luyến gì.

Không khỏi có chút sợ hãi, Lại Tư cảm giác được không thể đứng yên ở chỗ này nữa, cái gì cũng không làm không nhúc nhích. Cuối cùng, anh bước đến, không có việc gì bước vào, bộ dáng là nhàn nhạt giễu cợt.

Thật là nực cười, ngày đó làm ra lựa chọn như vậy, khiến quá khứ rối tinh rối mù, đồng thời cũng đem tổn thương của anh đến đau lòng. Vậy mà, người bên cạnh chăm sóc cô bốn năm, lại là người khác làm. Hai người bọn họ, chắc sẽ không làm nên chuyện buồn cười gì đâu!

Trong lòng Tuyết Thuần mơ hồ cảm thấy không ổn, nhưng vẫn đàng hoàng gật đầu, “Đúng vậy, anh ấy là người tốt.” Hơn nữa anh lại là ân nhân. Cô tựa hồ vẫn luôn thiếu người khác, thiếu Trình Lãng, Xuyến Sở Sở, mẹ nuôi, Lại Tư, Lãnh Quý...

Cuối cùng là cô không đủ mạnh mẽ, bởi vì yếu đuối, cho nên phải tiếp nhận người khác thương hại.

Cô không cần, thế nhưng chút thương hại đó, cô lại vô cùng cần, vì vậy lâm vào một vòng tuần hoàn đền đáp lại, chạy thế nào cũng không thoát.

Cô quay người nhìn về phía khoảng không trắng xóa, cơn mưa nhàn nhạt thoáng hiện lên chút thê lương. Là ai nói, nếu bầu trời cũ chuyện sẽ cũ. Theo cô, nước mưa chính là nước mắt của ông trời, sấm chớp chính là sự tức giận của nó, bóng tối chính là sợ hãi của nó đối với tội lỗi của con người.

Nghĩ đến, chuyện xấu nhất cô đã làm trong đời, chính là bản thân quá yếu đuối, đến nỗi chuyên thiếu tình cảm với người khác. Nhưng , cô chợt mỉm cười, sau này sẽ không để cho chuyện này xảy ra nữa! Cô thề, phải làm một người phụ nữ mạnh mẽ! Người phụ nữ như vậy, mới xứng đáng làm một người mẹ.

Oanh! Giống như ăn mừng tuyên thệ thành công, bầu trời đen nhánh lại đánh một trận sấm chớp.

Hai người trầm mặc. Không biết là do xa nhau quá lâu không có chuyện để nói, hay là bởi vì lúng túng. 

“Chỉ cần là người tốt, có phải em liền không từ chối hay không?” Lại Tư bị tức giận lạnh nhạt nói, ý giễu cợt lộ ra rõ ràng. Trong lòng anh rất bất bình. Biến mất một Trình Lãng, lại tới một Lãnh Quý. Ban đầu nếu cô buông tha cho anh, vì sao lại không đi tìm Trình Lãng? Chẳng lẽ bởi vì khi đó phát hiện trong bụng có con của anh, mới không có lá gan mang người kia lên đầu sóng ngọn gió?

Nghĩ tới đây, gương mặt tuấn tú thanh tuyển của anh chợt hiện lên vẻ tàn nhẫn.

Khuôn mặt Tuyết Thuần thoáng hiện vẻ đau xót, cô khẽ lắc đầu, “Anh không hiểu anh đang nói cái gì.”

“Không hiểu? Anh cũng đã lui đến nước này rồi, em còn muốn thế nào? Đúng? Em nói cho anh biết,  anh còn phải làm gì nữa? Quỳ xuống cầu xin em sao?” Ánh mắt Lại Tư lạnh lùng cứng rắn mà nặng nề, giống như có ngàn cân đá đập đến trên người Tuyết Thuần không hề có sức đánh trả.

Đôi mắt đen nhánh của Tuyết Thuần giống như khi anh đánh xuống tấc tấc vỡ nát, cô hồn nhiên bất giác, rốt cuộc bản thân làm điều gì sai, đến nỗi anh tức giận đến như vậy?

Lặng yên nhìn đôi mắt muốn nói lại bi thương kia, môi của anh tạo thành một đường thẳng tắp, “Không phản đối? Có phải biết bản thân đã mắc thêm lỗi lầm gì lớn nữa không, đến nỗi không thể vãn hồi, không còn mặt mũi đối mặt với anh, vì vậy từ khi về đây vẫn tránh mặt anh? Nói trắng ra, chính là em thẹn trong lòng!”

“Tại sao anh muốn nói chuyện như vậy, em tránh một mình ở bên cạnh anh, chẳng qua là đơn giản cảm thấy chúng ta nên giữ khoảng cách nhất định. Em chỉ không muốn mang thêm phiền toái cho anh, cũng không phải để cho người vô tội bị tổn thương, càng không thể để cho Trích Trích Đô Đô có ảo giác. Nếu không, thời điểm khi cha mẹ chúng chia lìa, sẽ không chấp nhận nổi chia lìa.”

Tuyết Thuần khó khăn cười một cái, giờ cười còn khó coi hơn cả khóc, “Em không biết như vậy đã đắc tội anh. Thứ lỗi cho em sắp ly hô mà lại vẫn còn mang các con trở về, bởi vì bây giờ em không biết phải làm sao mới có thể làm hài lòng anh, hoặc là, anh có thể trực tiếp nói cho em biết, em nghe theo lời anh, thật, chỉ cần anh vui vẻ.”

Cười như vậy giống như một con dao sắc bén, hung hăng đâm vào anh. Lại Tư không đành lòng nhìn lại, mắt dời đi, giống như làm như vậy thì tâm tình sẽ không bị cô làm ảnh hưởng đến.

Không phải như thế, anh chỉ muốn nói chuyện với em nhiều thêm một chút, không muốn giống như người xa lạ, hầu như không nói gì.

Tuyết Thuần cắn răng một cái, “Có phải anh hận em hay không?” Cuối cùng cũng nói ra, vẫn không khỏi đụng phải vết đau đã qua, giờ phút này tùy tiện tê liệt che giấu những thứ đã che giấu kia, máu vô hình mà tràn ra.

Tuyết Thuần vuốt vị trí trái tim, nặng nề thở dốc, buồn bã cười, nhưng lại tối tăm ảm đạm  hơn cả bầu trời ngoài kia. Mặc dù rất đau xót, nhưng lời này vừa nói ra, tảng đá đề trong lòng cô mấy năm qua lập tức sụp đổ, trái lại rất nhẹ nhõm.

Môi mỏng Lại Tư mấp máy, lồng ngực hơi phập phồng, giống như đang cố gắng đè nén cái gì đó. Đột nhiên, một quyền đấm của anh hướng đến chậu hoa.

Rầm! Chậu hoa vỡ vụn rơi đầy đất, cây hoa đáng thương cũng rơi xuống đất.

Tuyết Thuần kinh ngạc từng bước lùi lại, mấy mảnh vỡ không đập đến người cô, ngay cả như vậy, bên chân của cô cũng đều là mảnh vụn sứ sắc nhọn. Ánh mắt cô kinh hoảng chăm chú nhìn vào bàn tay rỉ máu của anh, vết máu kia giống như nhuộm ở tim của cô, từ từ chảy đẫm ra, nở rộ sáng lạng như một đóa hoa.

“Tại sao để cho anh hận em? Em có tư cách này sao?” Lại Tư lạnh lùng chê cười, khuôn mặt nho nhã thoáng tà mị.

Tuyết Thuần cau mày nhìn anh nổi điên, nhìn anh tức giận đến phát giận.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương