Rất Thật
-
Chương 54: Quần áo
Vì Lâm Thành cứ ôm hắn mãi, có chút dung túng lại có chút làm càn, Vương Trạch Văn rất kích động. Chờ tới khi kết thúc, trên người Lâm Thành vã rất nhiều mồ hôi, Vương Trạch Văn bế anh sang phòng bên cạnh để vứt rác và thay ga giường.
Chờ tới khi hắn quay lại xem Lâm Thành, phát hiện Lâm Thành không ngờ lại đá chăn. Không chỉ thế, anh còn trở mình, cố tình nằm ngủ ở chỗ gió điều hòa thổi thẳng.
Gió lành lạnh thổi lên làn da còn đang nóng của anh, hẳn là rất thoải mái nên anh cứ vậy chìm vào giấc ngủ, còn ôm một cái gối trong ngực.
"Lâm Thành!" Vương Trạch Văn vừa giận lại vừa không tức nổi, lập tức cầm chăn nhào tới, bọc kín anh vào, nhét lại chỗ cũ.
Lâm Thành nửa tỉnh nửa mê, muốn giãy ra, tiếc là sức lực không đủ lớn, bị Vương Trạch Văn đè tay chân lại, không nhúc nhích được. Có lẽ là bởi anh đã quá mệt, mắt cũng không muốn mở ra nữa, phát hiện bản thân phản kháng cũng không có kết quả xong thì nhíu mày, tiếp nhận trạng thái bị bọc lại của bản thân, ngủ tiếp.
Vương Trạch Văn thấy anh cuối cùng cũng đã an phận thì vào nhà tắm cầm một cái khăn mặt ra, lau mái tóc còn chưa sấy cho anh. Hắn nhỏ giọng thầm thì: "Còn nói là tư thế ngủ của bản thân tốt cơ chứ. Sao tới bây giờ lại nằm thành thế này? Anh thấy em chính là không thành thật."
Vương Trạch Văn thu dọn xong, cũng nằm xuống nghỉ ngơi, ai ngờ chưa được bao lâu, đã bị cơn nóng bức đánh thức.
Hắn bật điều hòa nhiệt độ không thấp, sợ Lâm Thành bị cảm. Giờ trong lòng ôm một Lâm Thành nóng không khác gì một cái bếp lò, lòng bàn tay cũng đã vã ra một lớp mồ hôi.
Vương Trạch Văn hoảng sợ, cơn buồn ngủ cũng biến mất, vội bò dậy đi lục lọi hộp thuốc, tìm thuốc rồi gọi Lâm Thành dậy uống.
Lâm Thành mơ mơ màng màng, nghe được giọng hắn, bị hắn nắm cằm bắt há miệng ra uống nước. Phản ứng hoảng hốt trì độn kia, không biết là do ngủ hay là do bị ốm. Vương Trạch Văn cũng không gọi anh dậy tỉnh hẳn, mà cho anh uống thuốc xong, hắn lại nằm xuống cạnh anh, thử hỏi anh xem có chỗ nào không thoải mái không.
Miệng Lâm Thành nỉ non tên hắn, tìm được vị trí của hắn, thì nhào vào lòng hắn, dần dần cũng im lặng trở lại.
Chờ thêm hai tiếng nữa, nhiệt độ cơ thể Lâm Thành dần giảm xuống, Vương Trạch Văn cẩn thận đo nhiệt độ cho anh, phát hiện đúng là đã bình thường trở lại, cuối cùng hắn cũng nhẹ nhàng thở ra, nhắm mắt mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Nhưng lúc này đã là gần sáng, lại thêm một hai tiếng nữa, đồng hồ sinh học đánh thức hắn từ cơn ngủ nông dậy.
Đêm qua quên không kéo rèm, ánh mặt trời chói mắt xuyên qua khe hở, chiếu vào sàn nhà sậm màu.
Vương Trạch Văn nghiêng người, thả tay xuống, phát hiện trong lòng trống trơn. Hắn ngẩng đầu lên, lần theo đường chăn mà tìm, quả nhiên tìm thấy Lâm Thành đang ngủ ở mép giường, sắp lăn xuống dưới.
Thằng nhóc này, biểu hiện như bây giờ là muốn tạo khoảng cách đấy à, bệnh khỏi rồi là bắt đầu không nhận người nữa rồi.
Vương Trạch Văn trườn qua, ôm anh vào lòng mình.
Lâm Thành bị hắn đánh thức, sau khi tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên vẫn là đá chăn ra.
Vương Trạch Văn lập tức đè anh lại, nói: "Đừng nghịch, đêm qua em bị sốt đấy, giờ còn dám đá chăn ra?"
Lâm Thành ngạc nhiên, tự cảm nhận nhiệt độ cơ thể mình, nói: "Em không bị mà."
Vương Trạch Văn bảo: "Là anh cho em uống thuốc!"
Lâm Thành nói chắc nịch: "Không mà. Em không nhớ có chuyện đó."
Vương Trạch Văn: "..." Tại sao lại trở mặt không nhận như thế cơ chứ? Người bạn này có hơi vô tình quá mức rồi.
Lâm Thành hiển nhiên không thể tiếp thu việc bị dạy dỗ như vậy, vừa mới ngủ dậy đã bị oan uổng ép nghe dạy bảo, anh tỉnh ngủ hẳn, cứ nói đi nói lại: "Em ít khi bị ốm lắm. Đêm qua chẳng nhớ gì cả. Em cũng không đá chăn mà."
"Được được, không có thì không có." Vương Trạch Văn bó tay, em ấy cũng không nhớ rõ nữa thì chính là em ấy thắng, "Nằm ngủ một lát với đạo diễn Vương đi, anh vẫn còn buồn ngủ."
Lâm Thành đã hết buồn ngủ rồi. Anh trợn mắt, liếc nhìn trần nhà, sau đó ngồi dậy, dựa vào thành giường ôm điện thoại, chỉ chừa lại một cánh tay cho Vương Trạch Văn ôm ngủ.
Kết quả là Vương Trạch Văn cũng không ngủ được, ngẩng đầu lên nhìn người bên cạnh.
Làn da của Lâm Thành thật trắng, trên người còn để lại vài vết hằn dấu tay do không cẩn thận. Trên môi cũng có một vết thương, miệng vết thương đã kết vảy.
Lâm Thành liếm môi, có lẽ vẫn cảm thấy hơi khó chịu, lại giơ tay lên sờ sờ, sờ tới đỏ bừng cả môi. Sau đó anh nhíu mày, xé mở miệng vết thương còn chưa khỏi hẳn kia.
Vết thương kia thực sự không phải là do Vương Trạch Văn cắn ra mà là do chính Lâm Thành cắn. Không biết có phải là do hiệu quả cách âm của căn nhà lần trước đã tạo ra bóng đen tâm lý cho Lâm Thành hay không mà biểu hiện tối qua của anh vô cùng kìm nén... Chẳng màng bây giờ họ ở trong một căn biệt thự riêng biệt, xung quanh còn có một vườn hoa, dù đêm khuya có hét chói tai cũng chưa chắc đã vang được bao xa.
Vương Trạch Văn không hiểu sao lại nhớ tới đôi mắt ầng ậc nước, đỏ bừng của đối phương đêm qua.
Lâm Thành phát hiện hắn đang nhìn mình, rũ mắt, đột ngột hỏi một câu: "Làm gì thế? Cảm thấy em không thuần khiết à?"
Vương Trạch Văn cảm thấy hình dung này có hơi kì quái, nhưng cũng không hiểu được là kì quái ở đâu: "Tên ngốc nào nói thế?"
Lâm Thành liếc hắn một cái, nói: "Thôi, chắc là anh ta cũng không nhớ là bản thân đã từng nói ra lời đó đâu."
Vương Trạch Văn: "Ừm. Cứ mặc kệ mấy người đó đi."
Vương Trạch Văn nắm lấy bàn tay trái đang đặt trong chăn của anh, lồng ngón tay mình vào giữa những kẽ ngón tay anh, sau đó thở dài.
Lâm Thành cảm thấy rất ấm áp, cũng cong ngón tay, nắm chặt lấy tay đối phương, cảm nhận được lòng bàn tay hắn ẩm ướt, anh hỏi: "Sao vậy?"
Vương Trạch Văn nói: "Muốn đưa em ra ngoài cho họ nhìn xem, đây chính là bạn trai của anh."
"Show ân ái à." Lâm Thành nói, "Thế là không tốt đâu." Vương Trạch Văn gấp gáp: "Em còn nói thêm nữa, anh sắp muốn tức giận rồi đây. Đồng chí Lâm Thành, bạn trai em chỉ tiếp thu những lời dễ nghe thôi."
Lâm Thành mỉm cười. Tâm tình anh có vẻ rất tốt, chẳng bao lâu sau anh đã cầm điện thoại lên cho Vương Trạch Văn xem, hỏi hắn: "Đôi này có đẹp không?"
Vương Trạch Văn phát hiện anh đang mua dép đi trong nhà.
Dép đi trong nhà của hắn là do người giúp việc mua, mùa đông là dép sợi bông màu đen, mùa hè là dép sợi vải màu xanh đen. Không có đôi nào đáng yêu như của Lâm Thành xem.
Thế là Vương Trạch Văn gât đầu nói: "Đẹp."
Lâm Thành dứt khoát chốt đơn.
Vương Trạch Văn ngồi dậy, lướt shop online với anh.
Hai người nằm mãi tới tận trưa mới từ từ bò dậy, bỏ chăn ga bẩn vào máy giặt, lại gọi cơm về ăn trưa. Ăn xong, Vương Trạch Văn gấp không chờ nổi đi vào phòng Lâm Thành sửa soạn lại đồ đạc, muốn dọn hành lý của anh sang phòng mình.
Quần áo của Lâm Thành không nhiều lắm. Nói đúng hơn, làm một nghệ sĩ mà nói, quần áo của anh không nhiều lắm, hơn nữa kiểu dáng cũng rất đơn điệu. Áo sơ mi và quần áo mặc thường ngày đều là kiểu nghiêm túc tiêu chuẩn, không có tí trẻ trung tươi sáng nào.
Nếu anh tự mình dọn, chưa tới nửa tiếng là đã có thể dọn đồ qua rồi, nhưng cố tình bên cạnh lại có một Vương Trạch Văn quấy rối.
Lâm Thành vừa mới bỏ quần áo vào trong vali, Vương Trạch Văn đã lại rũ quần áo vừa gập gọn ra, bày lên giường, sờ sờ nghịch nghịch, như thể rất kì quái với kiểu dáng của đống quần áo này. Đến tận lúc sau, cả vali đều bị hắn lục lọi tới lung tung rối loạn.
Lâm Thành không nhịn được nói: "Anh đừng lục quần áo của em."
"Vì sao?" Vương Trạch Văn nói, "Cho anh xem một tí. Chút nữa sẽ cất lại giúp em mà."
Lâm Thành: "Đều không phải là hàng hiệu, chỉ một hai trăm tệ thôi. Anh có xem nữa cũng không thấy quen."
Vương Trạch Văn cười nói: "Vậy sao? Vậy sao mặc lên người em lại đẹp như thế chứ?"
Lâm Thành: "Sao tự dưng lại khen em?"
"Có ngày nào mà anh không khen em đâu hả?" Vương Trạch Văn bỏ quần áo xuống, lại đi tới ôm anh, "Hả? Chẳng lẽ anh chưa khen câu nào với em bao giờ sao?"
Hai người ngọt ngọt ngấy ngấy, rất dễ lau súng cướp cò. Cũng may hôm nay có nhiều việc phải làm, rất nhanh Vương Trạch Văn đã buông anh ra, giúp anh dọn đồ sang phòng bên.
Nhưng quần áo của Lâm Thành, vẫn phải mua thêm một hai bộ. Cho dù chính anh không buồn để ý thì tới lúc quan trọng cũng cần phải giữ thể diện.
Về sau chỉ sợ anh sẽ có rất nhiều sự kiện chính thức cần mặc tới.
Ví dụ như tiệc đóng máy "Xin Hãy Nghe Tôi Nói". Hay là tiệc ăn mừng "Dạ Vũ". Hay ví dụ như, các lễ trao giải phim điện ảnh.
Lâm Thành luôn không có hảo cảm gì với mấy bữa tiệc này, nhớ tới lần trước tham dự với Vương Trạch Văn một lần, thì càng không có hứng thú, chỉ cảm thấy cảnh ăn uống linh đình hòng chuộc danh lợi làm người vô cùng mỏi mệt, đều là phân chia mọi người theo giá trị để xếp chỗ ngồi.
Nhưng không đi thì không được.
Vương Trạch Văn tự mình đưa Lâm Thành đi, lần này cũng không để Lâm Thành ngồi một mình nữa. Hắn không khỏi phân trần, kéo thẳng Lâm Thành tới ngồi bên cạnh mình. Tiệc đóng máy, hắn ngồi giữa Lâm Thành và Diệp Đình. Tới tiệc ăn mừng, Quách Dịch Thế ngồi bên trái hắn.
Vì gần đây hắn và Lâm Thành hợp tác với nhau mấy lần, mà "Dạ Vũ" thành công vang dội, sự thưởng thức mà Vương Trạch Văn dành cho Lâm Thành gần như đã là chuyện không ai không biết, cũng không ai hoài nghi gì.
Cũng là bởi công phu chọc cười của Quách Dịch Thế quá mạnh, cậu ta và Lâm Thành xưng anh gọi em, còn thu hút sự chú ý hơn cả Vương Trạch Văn. Làm cho cả bữa tiệc, ánh mắt Vương Trạch Văn nhìn cậu ta đều mang theo sát khí âm thầm.
Cả hai bữa tiệc, Tần Huyền đều có mặt, hắn ngồi đối diện nhìn chằm chằm hai người, ánh mắt mờ mịt, ngồi chưa được một lúc đã đứng dậy đi về.
Vì thân phận của Tần Huyền, Lâm Thành cũng hơi chú ý tới hắn một chút, thế nên sau khi bữa tiệc kết thúc, ánh mắt của đối phương vẫn luôn quanh quẩn trong đầu anh, không xua tan đi nổi.
Vương Trạch Văn nghe anh kể, có hơi buồn cười, bảo anh đừng lo, đây chẳng qua là sự ai oán của gâu gâu ế thôi. Trên mặt Lưu Phong lập tức nhăn nhó.
... Không, trên mặt Lưu Phong gần đây, chỉ có sự vui sướng vì có nhiều tiền.
Có điều gần đây, đúng là có một tin tốt. "Dạ Vũ" của Vương Trạch Văn, nhận được nhiều đề cử trong liên hoan phim lớn. Lâm Thành nhận được đề cử nam phụ xuất sắc nhất. Vương Trạch Văn cũng được đề cử phim điện ảnh xuất sắc nhất.
Lưu Phong gọi điện thoại tới trước, đánh tiếng cho hai người họ.
Lâm Thành rất vui vẻ, sự vui vẻ này toát ra cả bên ngoài, khiến ngay cả Vương Trạch Văn cũng có thể cảm nhận được. Biểu hiện cụ thể chính là vừa chủ động lại nghe lời.
Vương Trạch Văn thực sự hạnh phúc trong suốt một thời gian dài, lại sợ anh không được nhận giải, tới lúc đó mức chênh lệch quá lớn, lại thấy khó chịu trong lòng. Hắn chọn một cơ hội, nhắc nhở khuyên nhủ anh.
Vương Trạch Văn nói: "Cơ hội không lớn. Giải thưởng này vẫn cần một chút may mắn, hơn nữa cạnh tranh vai phụ rất kịch liệt."
Lâm Thành vốn cũng không có hy vọng gì quá lớn, anh gật đầu bảo: "Không sao cả. Đây là lần đầu tiên em được đề cử giải thưởng đấy, thật mới mẻ."
"Không vội, chúng ta đi từng bước." Vương Trạch Văn cười, "Lại nói, thực ra anh cũng chưa lấy được giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất của liên hoan phim lớn."
Lâm Thành hỏi: ""Dạ Vũ" không được à?"
"Không biết. Trông chờ vào may mắn thôi, chắc là không được." Vương Trạch Văn nhún vai tỏ vẻ không sao cả, "Đề tài sát hiện thực xã hội, nhân vật chính có mặt tối, nhạc dạo vừa thảm lại bi, nội dung lại không thể biểu hiện như không bệnh mà rên. Người xem có thể không hiểu nhưng nhà phê bình điện ảnh lại có thể phân tích ra một loạt nội dung đạt tới mức thăng hoa, thần thần bí bí... Đề tài thế này, nếu gặp may, khá dễ lấy được giải thưởng. Hoặc là phim điện ảnh quay thực sự xuất sắc, trổ hết tài năng. Phim của anh đều là phim thương mại, thành tích phòng bán vé tuy không có trở ngại gì, nhưng cũng chưa tới mức tuyệt trần không gì sánh bằng. Ngành sản xuất cũng có thước đo đánh giá, loại phim nào cũng nằm trên thước đo đó, phim thương mại ở vị trí này này."
Vương Trạch Văn giơ tay ý chỉ rất thấp.
Lâm Thành dựa vào người hắn, nghe ra được vị chua xót lại biệt nữu trong giọng nói của hắn, anh vờ như không nhận ra, khích lệ: "Em cảm thấy anh quay rất khá."
Vương Trạch Văn: "Anh đương nhiên là quay rất tốt rồi. Anh thích quay phim thương mại, phim thương mại thì làm sao? Kiếm tiền chẳng lẽ không tốt? Có thể đánh giá phim điện ảnh của anh tốt hay xấu, chính là người xem, cụ thể chính là thành tích bán vé, chứ không phải nhà phê bình điện ảnh hay đoàn giám khảo. Người xem sao có thể nhớ được rõ bộ phim nào đã đạt được giải gì trong các liên hoan phim điện ảnh màu mè? Nhưng họ chắc chắn sẽ nhớ bộ phim điện ảnh nào có doanh thu cao nhất. Phải không nào?"
Lâm Thành cười nói: "Anh nói đúng. Về sau nhắc tới phim võ hiệp, mọi người sẽ nghĩ đến anh ngay."
Vương Trạch Văn: "Ừ."
Vương Trạch Văn giơ tay vuốt tóc Lâm Thành, một lúc lâu sau, hắn vẫn thẳng thắn thở dài: "Nếu có thể lấy, anh vẫn muốn lấy một giải. Như vậy chắc chắn có thể làm cho họ tức chết."
Lâm Thành bật cười.
Vương Trạch Văn nói: "Anh nghĩ rồi. Năm nay không được thì năm sau. Anh không tin năm nào anh cũng quay phim điện ảnh lại không nhận được giải đạo diễn xuất sắc nhất."
Lâm Thành: "Được rồi. Vậy tới lúc đó anh sẽ mời em diễn nam chính chứ?"
Vương Trạch Văn cười nói: "Em đương nhiên là nam chính xuất sắc nhất của anh rồi."
Chờ tới khi hắn quay lại xem Lâm Thành, phát hiện Lâm Thành không ngờ lại đá chăn. Không chỉ thế, anh còn trở mình, cố tình nằm ngủ ở chỗ gió điều hòa thổi thẳng.
Gió lành lạnh thổi lên làn da còn đang nóng của anh, hẳn là rất thoải mái nên anh cứ vậy chìm vào giấc ngủ, còn ôm một cái gối trong ngực.
"Lâm Thành!" Vương Trạch Văn vừa giận lại vừa không tức nổi, lập tức cầm chăn nhào tới, bọc kín anh vào, nhét lại chỗ cũ.
Lâm Thành nửa tỉnh nửa mê, muốn giãy ra, tiếc là sức lực không đủ lớn, bị Vương Trạch Văn đè tay chân lại, không nhúc nhích được. Có lẽ là bởi anh đã quá mệt, mắt cũng không muốn mở ra nữa, phát hiện bản thân phản kháng cũng không có kết quả xong thì nhíu mày, tiếp nhận trạng thái bị bọc lại của bản thân, ngủ tiếp.
Vương Trạch Văn thấy anh cuối cùng cũng đã an phận thì vào nhà tắm cầm một cái khăn mặt ra, lau mái tóc còn chưa sấy cho anh. Hắn nhỏ giọng thầm thì: "Còn nói là tư thế ngủ của bản thân tốt cơ chứ. Sao tới bây giờ lại nằm thành thế này? Anh thấy em chính là không thành thật."
Vương Trạch Văn thu dọn xong, cũng nằm xuống nghỉ ngơi, ai ngờ chưa được bao lâu, đã bị cơn nóng bức đánh thức.
Hắn bật điều hòa nhiệt độ không thấp, sợ Lâm Thành bị cảm. Giờ trong lòng ôm một Lâm Thành nóng không khác gì một cái bếp lò, lòng bàn tay cũng đã vã ra một lớp mồ hôi.
Vương Trạch Văn hoảng sợ, cơn buồn ngủ cũng biến mất, vội bò dậy đi lục lọi hộp thuốc, tìm thuốc rồi gọi Lâm Thành dậy uống.
Lâm Thành mơ mơ màng màng, nghe được giọng hắn, bị hắn nắm cằm bắt há miệng ra uống nước. Phản ứng hoảng hốt trì độn kia, không biết là do ngủ hay là do bị ốm. Vương Trạch Văn cũng không gọi anh dậy tỉnh hẳn, mà cho anh uống thuốc xong, hắn lại nằm xuống cạnh anh, thử hỏi anh xem có chỗ nào không thoải mái không.
Miệng Lâm Thành nỉ non tên hắn, tìm được vị trí của hắn, thì nhào vào lòng hắn, dần dần cũng im lặng trở lại.
Chờ thêm hai tiếng nữa, nhiệt độ cơ thể Lâm Thành dần giảm xuống, Vương Trạch Văn cẩn thận đo nhiệt độ cho anh, phát hiện đúng là đã bình thường trở lại, cuối cùng hắn cũng nhẹ nhàng thở ra, nhắm mắt mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Nhưng lúc này đã là gần sáng, lại thêm một hai tiếng nữa, đồng hồ sinh học đánh thức hắn từ cơn ngủ nông dậy.
Đêm qua quên không kéo rèm, ánh mặt trời chói mắt xuyên qua khe hở, chiếu vào sàn nhà sậm màu.
Vương Trạch Văn nghiêng người, thả tay xuống, phát hiện trong lòng trống trơn. Hắn ngẩng đầu lên, lần theo đường chăn mà tìm, quả nhiên tìm thấy Lâm Thành đang ngủ ở mép giường, sắp lăn xuống dưới.
Thằng nhóc này, biểu hiện như bây giờ là muốn tạo khoảng cách đấy à, bệnh khỏi rồi là bắt đầu không nhận người nữa rồi.
Vương Trạch Văn trườn qua, ôm anh vào lòng mình.
Lâm Thành bị hắn đánh thức, sau khi tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên vẫn là đá chăn ra.
Vương Trạch Văn lập tức đè anh lại, nói: "Đừng nghịch, đêm qua em bị sốt đấy, giờ còn dám đá chăn ra?"
Lâm Thành ngạc nhiên, tự cảm nhận nhiệt độ cơ thể mình, nói: "Em không bị mà."
Vương Trạch Văn bảo: "Là anh cho em uống thuốc!"
Lâm Thành nói chắc nịch: "Không mà. Em không nhớ có chuyện đó."
Vương Trạch Văn: "..." Tại sao lại trở mặt không nhận như thế cơ chứ? Người bạn này có hơi vô tình quá mức rồi.
Lâm Thành hiển nhiên không thể tiếp thu việc bị dạy dỗ như vậy, vừa mới ngủ dậy đã bị oan uổng ép nghe dạy bảo, anh tỉnh ngủ hẳn, cứ nói đi nói lại: "Em ít khi bị ốm lắm. Đêm qua chẳng nhớ gì cả. Em cũng không đá chăn mà."
"Được được, không có thì không có." Vương Trạch Văn bó tay, em ấy cũng không nhớ rõ nữa thì chính là em ấy thắng, "Nằm ngủ một lát với đạo diễn Vương đi, anh vẫn còn buồn ngủ."
Lâm Thành đã hết buồn ngủ rồi. Anh trợn mắt, liếc nhìn trần nhà, sau đó ngồi dậy, dựa vào thành giường ôm điện thoại, chỉ chừa lại một cánh tay cho Vương Trạch Văn ôm ngủ.
Kết quả là Vương Trạch Văn cũng không ngủ được, ngẩng đầu lên nhìn người bên cạnh.
Làn da của Lâm Thành thật trắng, trên người còn để lại vài vết hằn dấu tay do không cẩn thận. Trên môi cũng có một vết thương, miệng vết thương đã kết vảy.
Lâm Thành liếm môi, có lẽ vẫn cảm thấy hơi khó chịu, lại giơ tay lên sờ sờ, sờ tới đỏ bừng cả môi. Sau đó anh nhíu mày, xé mở miệng vết thương còn chưa khỏi hẳn kia.
Vết thương kia thực sự không phải là do Vương Trạch Văn cắn ra mà là do chính Lâm Thành cắn. Không biết có phải là do hiệu quả cách âm của căn nhà lần trước đã tạo ra bóng đen tâm lý cho Lâm Thành hay không mà biểu hiện tối qua của anh vô cùng kìm nén... Chẳng màng bây giờ họ ở trong một căn biệt thự riêng biệt, xung quanh còn có một vườn hoa, dù đêm khuya có hét chói tai cũng chưa chắc đã vang được bao xa.
Vương Trạch Văn không hiểu sao lại nhớ tới đôi mắt ầng ậc nước, đỏ bừng của đối phương đêm qua.
Lâm Thành phát hiện hắn đang nhìn mình, rũ mắt, đột ngột hỏi một câu: "Làm gì thế? Cảm thấy em không thuần khiết à?"
Vương Trạch Văn cảm thấy hình dung này có hơi kì quái, nhưng cũng không hiểu được là kì quái ở đâu: "Tên ngốc nào nói thế?"
Lâm Thành liếc hắn một cái, nói: "Thôi, chắc là anh ta cũng không nhớ là bản thân đã từng nói ra lời đó đâu."
Vương Trạch Văn: "Ừm. Cứ mặc kệ mấy người đó đi."
Vương Trạch Văn nắm lấy bàn tay trái đang đặt trong chăn của anh, lồng ngón tay mình vào giữa những kẽ ngón tay anh, sau đó thở dài.
Lâm Thành cảm thấy rất ấm áp, cũng cong ngón tay, nắm chặt lấy tay đối phương, cảm nhận được lòng bàn tay hắn ẩm ướt, anh hỏi: "Sao vậy?"
Vương Trạch Văn nói: "Muốn đưa em ra ngoài cho họ nhìn xem, đây chính là bạn trai của anh."
"Show ân ái à." Lâm Thành nói, "Thế là không tốt đâu." Vương Trạch Văn gấp gáp: "Em còn nói thêm nữa, anh sắp muốn tức giận rồi đây. Đồng chí Lâm Thành, bạn trai em chỉ tiếp thu những lời dễ nghe thôi."
Lâm Thành mỉm cười. Tâm tình anh có vẻ rất tốt, chẳng bao lâu sau anh đã cầm điện thoại lên cho Vương Trạch Văn xem, hỏi hắn: "Đôi này có đẹp không?"
Vương Trạch Văn phát hiện anh đang mua dép đi trong nhà.
Dép đi trong nhà của hắn là do người giúp việc mua, mùa đông là dép sợi bông màu đen, mùa hè là dép sợi vải màu xanh đen. Không có đôi nào đáng yêu như của Lâm Thành xem.
Thế là Vương Trạch Văn gât đầu nói: "Đẹp."
Lâm Thành dứt khoát chốt đơn.
Vương Trạch Văn ngồi dậy, lướt shop online với anh.
Hai người nằm mãi tới tận trưa mới từ từ bò dậy, bỏ chăn ga bẩn vào máy giặt, lại gọi cơm về ăn trưa. Ăn xong, Vương Trạch Văn gấp không chờ nổi đi vào phòng Lâm Thành sửa soạn lại đồ đạc, muốn dọn hành lý của anh sang phòng mình.
Quần áo của Lâm Thành không nhiều lắm. Nói đúng hơn, làm một nghệ sĩ mà nói, quần áo của anh không nhiều lắm, hơn nữa kiểu dáng cũng rất đơn điệu. Áo sơ mi và quần áo mặc thường ngày đều là kiểu nghiêm túc tiêu chuẩn, không có tí trẻ trung tươi sáng nào.
Nếu anh tự mình dọn, chưa tới nửa tiếng là đã có thể dọn đồ qua rồi, nhưng cố tình bên cạnh lại có một Vương Trạch Văn quấy rối.
Lâm Thành vừa mới bỏ quần áo vào trong vali, Vương Trạch Văn đã lại rũ quần áo vừa gập gọn ra, bày lên giường, sờ sờ nghịch nghịch, như thể rất kì quái với kiểu dáng của đống quần áo này. Đến tận lúc sau, cả vali đều bị hắn lục lọi tới lung tung rối loạn.
Lâm Thành không nhịn được nói: "Anh đừng lục quần áo của em."
"Vì sao?" Vương Trạch Văn nói, "Cho anh xem một tí. Chút nữa sẽ cất lại giúp em mà."
Lâm Thành: "Đều không phải là hàng hiệu, chỉ một hai trăm tệ thôi. Anh có xem nữa cũng không thấy quen."
Vương Trạch Văn cười nói: "Vậy sao? Vậy sao mặc lên người em lại đẹp như thế chứ?"
Lâm Thành: "Sao tự dưng lại khen em?"
"Có ngày nào mà anh không khen em đâu hả?" Vương Trạch Văn bỏ quần áo xuống, lại đi tới ôm anh, "Hả? Chẳng lẽ anh chưa khen câu nào với em bao giờ sao?"
Hai người ngọt ngọt ngấy ngấy, rất dễ lau súng cướp cò. Cũng may hôm nay có nhiều việc phải làm, rất nhanh Vương Trạch Văn đã buông anh ra, giúp anh dọn đồ sang phòng bên.
Nhưng quần áo của Lâm Thành, vẫn phải mua thêm một hai bộ. Cho dù chính anh không buồn để ý thì tới lúc quan trọng cũng cần phải giữ thể diện.
Về sau chỉ sợ anh sẽ có rất nhiều sự kiện chính thức cần mặc tới.
Ví dụ như tiệc đóng máy "Xin Hãy Nghe Tôi Nói". Hay là tiệc ăn mừng "Dạ Vũ". Hay ví dụ như, các lễ trao giải phim điện ảnh.
Lâm Thành luôn không có hảo cảm gì với mấy bữa tiệc này, nhớ tới lần trước tham dự với Vương Trạch Văn một lần, thì càng không có hứng thú, chỉ cảm thấy cảnh ăn uống linh đình hòng chuộc danh lợi làm người vô cùng mỏi mệt, đều là phân chia mọi người theo giá trị để xếp chỗ ngồi.
Nhưng không đi thì không được.
Vương Trạch Văn tự mình đưa Lâm Thành đi, lần này cũng không để Lâm Thành ngồi một mình nữa. Hắn không khỏi phân trần, kéo thẳng Lâm Thành tới ngồi bên cạnh mình. Tiệc đóng máy, hắn ngồi giữa Lâm Thành và Diệp Đình. Tới tiệc ăn mừng, Quách Dịch Thế ngồi bên trái hắn.
Vì gần đây hắn và Lâm Thành hợp tác với nhau mấy lần, mà "Dạ Vũ" thành công vang dội, sự thưởng thức mà Vương Trạch Văn dành cho Lâm Thành gần như đã là chuyện không ai không biết, cũng không ai hoài nghi gì.
Cũng là bởi công phu chọc cười của Quách Dịch Thế quá mạnh, cậu ta và Lâm Thành xưng anh gọi em, còn thu hút sự chú ý hơn cả Vương Trạch Văn. Làm cho cả bữa tiệc, ánh mắt Vương Trạch Văn nhìn cậu ta đều mang theo sát khí âm thầm.
Cả hai bữa tiệc, Tần Huyền đều có mặt, hắn ngồi đối diện nhìn chằm chằm hai người, ánh mắt mờ mịt, ngồi chưa được một lúc đã đứng dậy đi về.
Vì thân phận của Tần Huyền, Lâm Thành cũng hơi chú ý tới hắn một chút, thế nên sau khi bữa tiệc kết thúc, ánh mắt của đối phương vẫn luôn quanh quẩn trong đầu anh, không xua tan đi nổi.
Vương Trạch Văn nghe anh kể, có hơi buồn cười, bảo anh đừng lo, đây chẳng qua là sự ai oán của gâu gâu ế thôi. Trên mặt Lưu Phong lập tức nhăn nhó.
... Không, trên mặt Lưu Phong gần đây, chỉ có sự vui sướng vì có nhiều tiền.
Có điều gần đây, đúng là có một tin tốt. "Dạ Vũ" của Vương Trạch Văn, nhận được nhiều đề cử trong liên hoan phim lớn. Lâm Thành nhận được đề cử nam phụ xuất sắc nhất. Vương Trạch Văn cũng được đề cử phim điện ảnh xuất sắc nhất.
Lưu Phong gọi điện thoại tới trước, đánh tiếng cho hai người họ.
Lâm Thành rất vui vẻ, sự vui vẻ này toát ra cả bên ngoài, khiến ngay cả Vương Trạch Văn cũng có thể cảm nhận được. Biểu hiện cụ thể chính là vừa chủ động lại nghe lời.
Vương Trạch Văn thực sự hạnh phúc trong suốt một thời gian dài, lại sợ anh không được nhận giải, tới lúc đó mức chênh lệch quá lớn, lại thấy khó chịu trong lòng. Hắn chọn một cơ hội, nhắc nhở khuyên nhủ anh.
Vương Trạch Văn nói: "Cơ hội không lớn. Giải thưởng này vẫn cần một chút may mắn, hơn nữa cạnh tranh vai phụ rất kịch liệt."
Lâm Thành vốn cũng không có hy vọng gì quá lớn, anh gật đầu bảo: "Không sao cả. Đây là lần đầu tiên em được đề cử giải thưởng đấy, thật mới mẻ."
"Không vội, chúng ta đi từng bước." Vương Trạch Văn cười, "Lại nói, thực ra anh cũng chưa lấy được giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất của liên hoan phim lớn."
Lâm Thành hỏi: ""Dạ Vũ" không được à?"
"Không biết. Trông chờ vào may mắn thôi, chắc là không được." Vương Trạch Văn nhún vai tỏ vẻ không sao cả, "Đề tài sát hiện thực xã hội, nhân vật chính có mặt tối, nhạc dạo vừa thảm lại bi, nội dung lại không thể biểu hiện như không bệnh mà rên. Người xem có thể không hiểu nhưng nhà phê bình điện ảnh lại có thể phân tích ra một loạt nội dung đạt tới mức thăng hoa, thần thần bí bí... Đề tài thế này, nếu gặp may, khá dễ lấy được giải thưởng. Hoặc là phim điện ảnh quay thực sự xuất sắc, trổ hết tài năng. Phim của anh đều là phim thương mại, thành tích phòng bán vé tuy không có trở ngại gì, nhưng cũng chưa tới mức tuyệt trần không gì sánh bằng. Ngành sản xuất cũng có thước đo đánh giá, loại phim nào cũng nằm trên thước đo đó, phim thương mại ở vị trí này này."
Vương Trạch Văn giơ tay ý chỉ rất thấp.
Lâm Thành dựa vào người hắn, nghe ra được vị chua xót lại biệt nữu trong giọng nói của hắn, anh vờ như không nhận ra, khích lệ: "Em cảm thấy anh quay rất khá."
Vương Trạch Văn: "Anh đương nhiên là quay rất tốt rồi. Anh thích quay phim thương mại, phim thương mại thì làm sao? Kiếm tiền chẳng lẽ không tốt? Có thể đánh giá phim điện ảnh của anh tốt hay xấu, chính là người xem, cụ thể chính là thành tích bán vé, chứ không phải nhà phê bình điện ảnh hay đoàn giám khảo. Người xem sao có thể nhớ được rõ bộ phim nào đã đạt được giải gì trong các liên hoan phim điện ảnh màu mè? Nhưng họ chắc chắn sẽ nhớ bộ phim điện ảnh nào có doanh thu cao nhất. Phải không nào?"
Lâm Thành cười nói: "Anh nói đúng. Về sau nhắc tới phim võ hiệp, mọi người sẽ nghĩ đến anh ngay."
Vương Trạch Văn: "Ừ."
Vương Trạch Văn giơ tay vuốt tóc Lâm Thành, một lúc lâu sau, hắn vẫn thẳng thắn thở dài: "Nếu có thể lấy, anh vẫn muốn lấy một giải. Như vậy chắc chắn có thể làm cho họ tức chết."
Lâm Thành bật cười.
Vương Trạch Văn nói: "Anh nghĩ rồi. Năm nay không được thì năm sau. Anh không tin năm nào anh cũng quay phim điện ảnh lại không nhận được giải đạo diễn xuất sắc nhất."
Lâm Thành: "Được rồi. Vậy tới lúc đó anh sẽ mời em diễn nam chính chứ?"
Vương Trạch Văn cười nói: "Em đương nhiên là nam chính xuất sắc nhất của anh rồi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook