Rất Muốn Hôn Anh
Chương 18


Thời gian tập huấn mỹ thuật đã được quyết định.
Cố An muốn thi vào Học viện mỹ thuật tốt nhất cả nước nên dù cô học xã hội có thể xem là giỏi trong số các học sinh theo khối mỹ thuật nhưng áp lực vẫn rất lớn.
Tập huấn mỹ thuật là thử thách đầu tiên.

Cô đã chọn một phòng vẽ ở thành phố bên cạnh để theo học.

Cố An nghe các chị năm ngoái nói các chị ấy thường xuyên vẽ đến rạng sáng, không có ai đứng dậy đi về.

Thời gian nghỉ ngơi còn ít ỏi, hy vọng được về nhà là xa vời.
Một ngày trước khi đi, Cố An sắp xếp hành lý ở trên gác.
Một năm trước, cô từ phía nam đến thành phố Kinh Châu, gặp bọn buôn người ở trạm xe lửa, cũng gặp được Giang Nghiên.
Một năm sau cô lại phải rời đi trong một khoảng thời gian ngắn.
Ba giờ chiều, Cố An nhắn tin cho Cố Trinh trên Wechat: [Anh, tối nay anh có về nhà ăn cơm không?]
Một lúc lâu sau Cố Trinh mới trả lời: [Anh tăng ca, ăn mì gói là được rồi, em nhớ khóa cửa kỹ.]
Trước có lần Cố An đến cục công an đưa cơm cho Cố Trinh phát hiện anh trai mua mì gói toàn mua theo thùng, ngay cả đại thiếu gia như Giang Nghiên cũng vậy, hoàn toàn không kén chọn, tăng ca là ăn mì gói, thậm chí còn có kinh nghiệm, mượn Weibo Giang Ninh đánh giá một loạt mỳ gói.
Khó trách người còn trẻ mà ai cũng bị bệnh dạ dày.
Nhưng cũng không có cách nào khác, họ thật sự rất bận.
Cố An xuống lầu ra tiệm thuốc mua thêm thuốc dạ dày cho vào hòm thuốc, đi siêu thị trong khu mua các loại nguyên liệu nấu ăn nhét đầy tủ lạnh, quét dọn nhà một lượt từ trong ra ngoài, cuối cùng ôm lấy Nhãi con.

Lúc này, tâm trạng cô trùng xuống hẳn, buồn bã vì mình sắp phải rời đi.
Cô mặc tạp dề hình bọt biển Cố Trinh mua cho lên, đứng trước bàn nguyên liệu xử lý thức ăn.
Thịt thăn chua ngọt, canh sườn heo khoai mỡ, nấm hương xào, nấm xào với cải thảo, còn thiếu tinh bột, vậy thì luộc khoai lang và ngô.
Cô đánh bông kem, dành cả một buổi chiều nướng bánh cupcake, còn làm bông lan trứng muối, bột nếp với lòng đỏ dư lại thì làm Qingtuan(1) cô đếm đủ chia cho mọi người trong đội mới bỏ vào túi ra cửa.
(1)Nguyên văn là 青团: là một món ăn vặt đặc sản truyền thống ở phía nam sông Dương Tử, có màu xanh, trộn với nước lá ngải cứu vào bột gạo nếp rồi gói nhân đậu hoặc nhân sen, không ngọt, không béo, có vị thanh nhẹ nhưng dai dai, thơm.
Cố An điền tờ đơn đăng ký vào cục công an, cuối cùng chỉ dám đừng chờ ở hành lang, cô sợ làm phiền anh và Giang Nghiên đang làm việc.
Rõ ràng đã đến giờ tan làm nhưng chỉ có lác đác vài người mặc cảnh phục tới nhà ăn.

Các văn phòng trong tòa nhà lớn đèn đuốc sáng trưng, như máy móc vận hành không biết mệt mỏi.
Cuối cùng vẫn là anh cảnh sát Sở Hàng lần trước gặp phát hiện ra Cố An.
“Anh Trinh, em gái chúng ta đến này!”
Lúc này Cố An mới dám đến cửa phòng làm việc của Cố Trình, gõ vài cái sau đó liền thấy một người.
Anh mặc áo sơ mi cảnh sát màu xanh da trời ôm sát bờ vai, quần tây màu xanh lam ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp, người gầy gò lại cao, chỉ nhìn bóng lưng cũng đủ biết là một anh chàng ưa nhìn.
Cố An rất ít khi thấy Giang Nghiên mặc cảnh phục, chỉ khi nào họp hoặc có hoạt động quan trọng anh mới khoác nó lên người, cho nên bất thình lình thấy anh mặc bộ đó chẳng khác nào một đòn trí mạng.

Này đúng là khí chất cấm dục phiên bản sách giáo khoa!
Phát hiện có ánh mắt nhìn mình ở sau, Giang Nghiên quay đầu lại, trong tay còn cầm một chồng tài liệu về vụ án.
Nếu bỏ qua bộ cảnh phục này thì trông anh rất lịch sự, như giáo sư đại học.
Ánh mắt hai người chạm nhau.


Anh đang nhíu mày bỗng giãn ra, dịu dàng hỏi: “Sao em đến vậy?”
“Dạ! Em sợ anh và anh Trinh lại ăn mỳ gói.” Cố An đặt hộp cơm của anh và Cố Trinh lên bàn, “Nhanh ăn lúc còn nóng, ăn thấy ngon thì phải khen ngon, không ngon thì đừng có cố mà ăn!”
Cố An khịt mũi cười lộ ra chiếc răng khểnh, trong lòng lại hơi chua xót.
Đây là lần cuối trong một thời gian dài cô đưa cơm cho anh và anh trai.
Sau này muốn được ăn món ngon do Cố An nấu cũng hơi khó rồi….
Hơn nữa tính cách hai người quá hướng nội, không biết quan hệ với đồng nghiệp ra sao, không phải những lúc quan trọng là đồng nghiệp giúp đỡ lẫn nhau sao.
Cố An chia bánh cho những người đang tăng ca ở đội hình sự, cô làm một đống bánh bông lan trứng muối, chia tới chia lui hai ba chuyến.
“Cảm ơn em gái!”
“Em gái giỏi thật, nếu sau này mở tiệm thì tụi anh sẽ đi ủng hộ em!”
Cố An gãi đầu lúng túng, bị khen đến mức thấy xấu hổ, sờ mũi nhỏ giọng nói: “Các anh khách sáo quá rồi, làm phiền mọi người sau này giúp đỡ hai anh của em!”
Giang Nghiên đến kêu Cố An lại ăn chung hơi ngẩn người.
Cô vì chuyện này mới làm bánh ngọt cho mọi người sao?
Cố Trinh cũng nghe được, khoanh tay lười biếng dựa vào tường.
“Cố An rất hiểu chuyện.” Giang Nghiên như có điều suy nghĩ.
Cố Trinh thấp giọng nói: “Ăn khổ nhiều tự nhiên sẽ biết, những cô bé lớn lên được người nhà nâng niu sao có thể hiểu nhiều chuyện được như vậy.”
Cố Trinh rũ mắt nhìn Cố An.
Trông cô rất nhỏ con, người lùn, vóc dáng cũng nhỏ.
Nhưng cô biết nấu ăn, còn nấu rất ngon, còn biết làm rất nhiều đồ ngọt.
Các cô bé ở tuổi này nếu như có ba mẹ ở bên, lại còn đang ở thời điểm quan trọng chạy nước rút thi đại học, ai lại chịu để con học những thứ này.
Vậy trước đây cô nhóc ấy đã sống như nào nhỉ?
“Đừng có thấy em ấy đụng một chút là khóc nhè.”
“Em ấy chỉ ỷ có mình ở trước mặt thôi.”
“Lúc tớ không ở bên cạnh, em ấy kiên cường lắm.”
Mọi người trong đội hình sự hâm mộ muốn chết, Sở Hàng cắn lòng đỏ xúc động nói:
“Có em gái thật tốt!”
“Tôi cũng muốn có em gái như Cố An vậy!”
“Nhưng mà tôi gần như không thể có em gái được nữa.”
“Cho nên tôi chuẩn bị chờ Cố An lớn lên, lúc đó tôi có thể……”
Cậu mới vừa nói được một nửa thì hai ánh mắt lạnh như băng đâm xuyên tới, Cố Trinh và Giang Nghiên đồng thời quay đầu nhìn anh, con ngươi lạnh giá như lưỡi lam sắc bén, không một tiếng động mà cảnh cáo:
Cậu, thử, nói, tiếng, nữa, xem?
Sở Hàng run cầm cập, ngoãn ngoãn làm động tác câm miệng, ôm bánh ỉu xìu chạy đi.
Trong khoảng khắc đó, Giang Nghiên đột nhiên nhớ đến lời Cố Trinh nói lúc trước, bạn học của cậu ta nhiều người nói phải chờ Cố An lớn lên, kết quả bị cậu ta đánh khóc.
Mới vừa rồi anh cũng có cảm giác giống vậy.
Anh đang xem em gái bạn mình cũng là em gái mình sao?

Sáng sớm hôm sau.
Thành phố A cách thành phố Kinh Châu khoảng 50 cây số, đi xe gần một tiếng rưỡi mới đến.
Giang Nghiên cầm chìa khóa xe đứng bên cạnh chờ: “Em thu dọn hành lý xong chưa?”

“Dọn xong rồi.” Cố An ngồi đung đưa chân trên chiếc vali cao 28 inchies, chờ anh trai mình chuẩn bị xong cùng đi.
“Nhớ lại xem có quên mang đồ gì không?”
Cố An cong môi, cảm thấy Giang Nghiên còn giống anh ruột hơn anh ruột thật.
“Có quên gì không nhỉ?” Cố An bẻ ngón tay lẩm bẩm đếm một lần, cuối cùng nhìn người trước mắt.
Mấy hôm trước anh mới cắt tóc, kiểu Buzz Cut (2) sạch sẽ gọn gàng làm lộ ra đôi lông mày kiếm đen rậm và đôi mắt xinh đẹp, hai bên thái dương được tỉa kỹ càng, khuôn mặt lạnh lùng, mỗi lần đôi mắt hơi cong lại xuất hiện một thiếu niên đẹp trai trong sáng, tràn ngập hơi thở thanh xuân.
(2)Buzz Cut: kiểu tóc làm nổi bật khuôn mặt rất mạnh vì toàn bộ phần tóc được cắt rất ngắn, sát với da đầu.
Cố An nhỏ giọng nói: “Hình như có…”
“Còn gì?”
Muốn mang anh theo.
Mang được không?
Đối diện với ánh mắt bình tĩnh không cảm xúc của Giang Nghiên, Cố An lắc đầu cười: “Không quên gì hết, em nhớ nhầm rồi!”
Hôm qua Cố Trinh trực đêm, về đến nhà liền tắm rửa thay quần áo rồi giặt đồ, sửa soạn xong đi xuống đã là tám giờ.

Anh xách vali Cố An lên, cười sờ đầu cô một cái, động tác so với thường ngày dịu dàng hơn nhiều: “Lãnh đạo, chúng ta lên đường được chưa?”

Một tiếng rưỡi sau, chiếc xe Land Cruiser màu đen đến đích – phòng vẽ nổi tiếng nhất thành phố A.

Năm nào cũng có học sinh từ nơi này thi đậu học viện mỹ thuật tốt nhất cả nước.
Đúng ra có một khoảng thời gian chỉ tập trung dành cho hội họa và ở cùng với nhóm bạn có chung chí hướng, cùng hướng đến ước mơ là một chuyện rất vui vẻ.

Nhưng không hiểu sao Cố An lại thấy rất hụt hẫng.
Cố Trinh và Giang Nghiên đứng giữa nhóm phụ huynh trông nổi bật lại còn trẻ tuổi, thu hút sự chú ý một số cô gái và giáo viên nữ trẻ.

Cố Trinh như người cha già, hỏi giáo viên chào đón về ăn ở, đi lại,…một lượt.
Người phụ trách phòng vẽ tên Triệu Uyển, người cũng như tên, bà mặc một chiếc sườn xám sáng màu, vì chăm sóc cực kỳ tốt nên không nhìn ra tuổi thật.

Nghe anh trai nói đó là cô dạy thư pháp của Giang Nghiên khi còn bé.
Giang Nghiên đang nghiêng đầu nói chuyện với bà, anh cao hơn cô giáo mình một cái đầu, mặc áo màu trắng tay ngắn với quần thể thao màu đen, lộ mắt cá chân gầy gò, kết hợp với đôi giày giày thể thao màu trắng, nhìn như vậy ngược lại càng giống sinh viên đang cùng giảng viên trao đổi quan điểm về học thuật.
“Là em gái của bạn thân em, tuổi còn rất nhỏ, xin cô để ý em ấy nhiều hơn.”
“Em cũng đã mở lời rồi thì đừng lo.”, Triệu Uyển nhìn sang Cố An, “Yên tâm đi.”
“Cảm ơn cô.”
“Khách sáo quá rồi.” Triệu Uyển mỉm cười.
Lần đầu bà gặp Giang Nghiên là khi anh vẫn còn là một cậu bé cao ngạo ít nói, mười mấy năm không gặp, cậu bé đã trưởng thành thành một cảnh sát tuấn tú.
Bà từng lo lắng vụ bắt cóc ấy sẽ tạo thành bóng ma trong lòng anh, dù sao lúc đó anh mới mười mấy tuổi, lúc trở về cả người bị thương đến mức khó có thể tưởng tượng anh đã trải qua những cuộc hành hạ như thế nào, nhưng anh cứng rắn không nói tiếng nào, không biết là tâm lý phòng ngự sau chấn thương hay đã hoàn toàn vượt qua rào cản đó rồi.
Sau đó anh ngừng học thư pháp, bắt đầu học tán thủ (3) và bắn súng.
(3)Tán thủ là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa.


Bản thân môn tán thủ lại được phân chia ra 3 dạng: Tán thủ Thể thao: Đòn thế thể thao; Tán thủ Dân sự: Đòn thế dân sự.
Còn nghe nói anh thi đại học trước thời hạn, học trường cảnh sát tốt nhất cả nước.
Sau khi mọi việc xong xuôi, các phụ huynh bắt đầu dặn dò con mình một số điều cần chú ý, có một số cô bé chưa bao giờ xa nhà nhào vào lòng mẹ khóc nhè.
Cô An ngơ ngác nhìn.
Cô đã chẳng còn nhớ cảm giác được nằm trong cái ôm của mẹ là như thế nào.
Làm nũng trong lòng mẹ như các bạn ấy đã là ký ức rất lâu rồi.
Cô thở hắt ra, siết tay hạ quyết tâm từ hôm nay trở đi không được khóc nhè.
Giang Nghiên tạm biệt cô giáo quay đầu nhìn thì thấy Cố An đứng ở góc nhỏ giương mắt nhìn cô bạn ôm mẹ làm nũng.
Cô gái ấy cũng không lớn hơn cô là bao nhiêu, đều là lớp 11 nhưng được ôm mẹ làm nũng, ba ở bên cạnh dỗ dành.
Dường như Cố An phát hiện ra anh đang nhìn, cô ngẩng lên, đứng cách một nhóm phụ huynh và học sinh, cười tít mắt nhìn anh, lộ chiếc răng khểnh vô cùng dễ thương.
Nhưng nụ cười trên môi vô cùng ngượng ngạo.
Cố An chạy lạch bạch đến bên cạnh anh trai và Giang Nghiên: “Hai anh mau về đi, lái xe trời tối em không yên tâm, về sớm một chút còn có thể ngủ một giấc ngon lành, vất vả lắm mới xin được một ngày nghỉ…”
“Còn nữa, em mua rất nhiều thức ăn bỏ vào tủ lạnh, nếu không được thì anh và anh Giang Ngiên dùng nồi nấu theo công thức, rất đơn giản, chỉ bấm một cái là được, đừng ăn mỳ gói, rất hại cho dạ dày….”
Cố càng nói nỗi chua xót trong lòng càng dâng cao.
“Còn nữa, cố gắng làm việc chăm chỉ là tốt, nhưng đừng thấy người xấu liền cố gắng nhào lên, phải khỏe mạnh và bình an…”
Cô cúi đầu thấp, giọng nói cũng không sôi nổi như thường ngày.
Học sinh xung quanh dù là nam hay nữ cũng cao hơn cô, cô giống như người bạn nhỏ bị vứt vào một đám trẻ lớn hơn.
Miệng liên tục cằn nhằn, nói hai người trưởng thành như họ phải chăm sóc kỹ mình.
Cố Trinh bình thường hay diss em gái mình, mở miệng nói không nể nang gì, lúc nào cũng chờ cho Cố An sắp mếu mới dỗ, sau đấy Cố An lại mỉm cười bỏ qua mối thù lúc trước tiếp tục điên cuồng theo sau anh.
Sớm biết vậy không cho cô học mỹ thuật, ngồi ở nhà cũng không phải anh không nuôi nổi, anh không nuôi nổi còn có Giang Nghiên nuôi, hai người đàn ông mà không nuôi nổi một đứa trẻ sao?
“Anh, hai người mau đi đi!”
Cố An vẫy bàn tay nhỏ bé như muốn đuổi khách.
Cô đột nhiên nhớ bài thơ của Dickinson (4):
Nếu như chưa từng nhìn thấy mặt trời,
Tôi đã có thể chịu đựng được bóng tối.

(5)
(4)Emily Elizabeth Dickinson (1830 – 1886) là một nhà thơ Mỹ.

Cùng với Walt Whitman, Emily Dickinson đã trở thành nhà thơ đặc sắc nhất của Mỹ trong thế kỉ 19.
(5)Tên gốc bài thơ là “Had I not seen the Sun”:
Had I not seen the Sun
I could have borne the shade
But Light a newer Wilderness
My Wilderness has made
(Đôi lời của editor: Mình không giỏi phân tích thơ lắm nên chỉ phân tích theoo cách hiểu của mình, bạn nào hiểu sâu hơn thì có thể cmt ở dưới.

Ý Cố An là cô sống cô độc lâu rồi quen rồi nên khi đi học xa, xa mọi người thì bình thường nhưng khi được anh trai nhận về nuôi, sống chung với anh trai bên cạnh rồi bỗng nhiên xa anh thì không quen.)
Trong mấy sống ở nhà mợ, cô sống rất tốt.
Nhưng khi được anh nhận về nuôi, khả năng chịu đựng của cô trở nên yếu ớt, không kiên cường một chút nào.
Bởi vì có người dựa vào.
Cố Trinh đứng trước cửa phòng vẽ, không còn vẻ đáng ghét như thường ngày như ai cũng thiếu anh năm triệu nữa, “Được rồi, anh và Giang Nghiên đi đây, em cũng đi vào đi.”
“Anh, anh phải chăm sóc bản thân mình thật tốt đấy, không được bỏ bữa sáng, còn anh Giang Nghiên không được giấu bệnh sợ thầy, bị thương phải đi khám kịp thời, nếu không sẽ bị nhễm trùng, để lại sẹo khó coi lắm….”
Cô nhỏ giọng lầm bầm, Cố Trinh mím môi: “Xoay ra sau, xoay, đi đều bước.”
Cố An gật đầu, nhưng chân như mọc rễ vậy, đứng tại chỗ bất động.

Cho đến khi Cố Trinh cau mày nhìn cô.
Ngay khi Cố An xoay người, nước mắt không hề báo trước rơi xuống.
Cô vươn tay lặng lẽ lau nước mắt, bóng lưng gầy gò nhỏ nhắn, trông cực kỳ đáng thương.
Cố Trinh nhớ lúc ba mẹ ly dị, anh ngồi xe rời đi cũng thấy bóng lưng như vậy.
Hốc mắt đột nhiên nóng bừng, đầu lưỡi Cố Trinh chạm vào hàm răng lạnh băng, anh móc túi quần tìm thuốc nhưng chợt nhớ mình đã cai thuốc từ rất lâu.
Trước mắt Cố An dần mơ hồ, nước mắt cố kiềm nén cả ngày bây giờ đột nhiên tuôn trào.
Trước kia ở nhà mợ, đi học chuyện vui vẻ nhất.
Bây giờ mới hiểu được tâm trạng những bạn học học nội trú nhớ nhà lén khóc.
Thì ra là cảm giác này.
Là luyến tiếc sự hạnh phúc.
“Cố An.” Giọng giọng lành lạnh của Giang Nghiên rót vào tai.
Hô hấp cô chậm lại, “Sao vậy?”
Dáng người cô vốn nhỏ nhắn, đơn thuần vô hại, giống như chú nai con lạc vào thế giới loài người.
Hàng mi dính đẫm nước mắt mà vẫn còn phải cố kiềm nén, nhìn vô cùng tủi thân.
Lúc trước nhìn người khác khóc anh chỉ thấy bực bội.
Nhưng nhìn Cố An khóc anh lại bất lực, trái tim như bị bóp nghẹt.
Cô gái nhỏ cúi đầu, im lặng không nói gì đi về phía trước, càng lúc càng gần anh hơn.
“Anh che em đi, em hình như muốn khóc….” Cô mở miệng nói, giọng mũi rất nặng, nức nở nghẹn ngào, “Nhưng em không muốn người khác thấy em khóc….”
Tiếng người xung quanh ồn ào, hai người chỉ đối mặt nhau như vậy.
Anh rũ mắt, cô đưa bàn tay nhỏ bé bụm mặt, bả vai hơi run rẩy.
Đã vậy hết lần này đến lần khác còn cố gắng kìm nén tiếng nức nở, nghẹn ngào nghe càng thấy đáng thương.
“Ngoan.” Giang Nghiên nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cô, bất lực nói, “Không khóc.”
Cố An không muốn khóc.
Nhưng vẫn khóc.

Cô sợ nhất là người trước mặt đột nhiên dịu dàng.
Cô phát hiện nỗi tủi thân của mình như mây đen hút hết khí ẩm nhanh chóng lan rộng thành một trận mưa lớn.
Vì vậy càng không ngừng được.
Giang Nghiên nhớ lại cô vừa rồi ngơ nhác nhìn những cô gái nũng nịu trong lòng mẹ, nhẹ giọng hỏi, “Có cần anh ôm không?”
Cố An hai mắt ngấn lệ mông lung nhìn anh, chần chừ một lát mới mấp máy môi: “Có…”
Anh vươn tay ôm cô vào trong lòng, gò má dán vào một bên vai anh.
Anh thả lỏng tay ôm lấy cô, trước mắt là ống tay ngắn màu trắng của anh, chóp mũi toàn mùi bạc hà nhè nhẹ, như im lặng an ủi.
Cố An khóc, như thấy cầu vòng sau cơn mưa.
Giang Nghiên buông cô ra, cúi đầu nghiêm túc nhìn cô, lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô.
Sao dịu dàng đến thế vậy…
Giang Nghiên lần theo khéo mắt Cố An, đến gò má rồi chóp mũi, lau kỹ lưỡng một lần khuôn mặt non nớt trắng nõn, nhưng mắt cô vẫn rất đỏ, chóp mũi cũng vậy, trong mắt thì ầng ậc nước.
Cố An mím môi, mở miệng nói chuyện, giọng mũi rất nặng, như vướng gì ở cổ họng.
“Mất mặt quá!”
“Mọi người đều thấy em khóc nhè.”
“Bọn họ cũng không có khóc…”
Cố An rốt cuộc cũng ngẩng đầu, ánh mắt cẩn thận nhìn một vòng xung quanh, khóe miệng hơi bĩu trông rất đáng thương, bắt đầu thấy xấu hổ, trông vừa đáng yêu lại vừa đáng thương, “Không chỉ không khóc mà còn rất vui…”
“Bọn họ là học sinh cấp 3, tất nhiên không thể đụng một cái là khóc nhè.”
Giang Nghiên cúi người nhìn cô, đầu ngón tay gạt đi giọt lệ còn đọng trên mi, con ngươi phản chiếu hình ảnh cô ngẩn ngơ, cười rất đỗi dịu dàng, theo đó là lúm đồng tiền cô thích xuất hiện.
“Em là bạn nhỏ mà, không sao hết.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương