Rất Là Yêu Em
-
Chương 9-2
Xe về đến cổng nhà, cô vội vã xuống xe đi gặp ba để thương lượng, trước khi mở cửa, anh kéo cô lại. “Còn chưa trao anh một nụ hôn, sao có thể xuống xe?”
Cô nguyện ý để cho anh hôn, nhưng bị bó hoa trong lòng chặn lại.
Anh nhìn ánh mắt của cô liền hiểu rõ ý cô, lấy hoa của cô ra, ôm cô vào lòng, vui vẻ hôn cô, bàn tay ôm chặt lưng cô, muốn cô dán chặt vào anh hơn, để anh dễ dàng hôn sâu.
Cô nhu thuận ôm cổ của anh, thân mình dựa vào anh, mặc anh đẩy hở môi cô ra, dịu dàng thăm dò cô.
Anh nếm mỗi một tấc hương vị ngọt ngào trong miệng cô, trằn trọc mút hôn cánh môi đầy đặn của cô, thâm nhập dây dưa sâu hơn……
“Ừm……” Cô không nhịn được phát ra âm thanh yêu kiều, anh dây dưa cô tỉ mỉ hơn, từ từ, nhiệt tình tồn tại bên trong cơ thể của bọn họ được thức tỉnh, lửa nóng sóng tình tấn công trên hai thân thể thành thục, dẫn đốt khát vọng ái dục……
“Nói anh dừng lại……” Anh khàn giọng nói.
“Tại sao…… Muốn dừng?”
Nụ hôn của anh dời về phía vành tai xinh xắn của cô, khàn khàn nói: “Anh muốn em……”
Trên mặt cô nhuộm rặng mây đỏ, yếu ớt nói: “Em có thể…… Đi đến nhà của anh.”
Anh lửa nóng nhìn chăm chú cô, khẽ vuốt ve mặt của cô, bộ dáng cô động lòng người khiến anh không cách nào để cho cô chạy.
“Vậy thì, ngồi vững vàng.” Anh đặt cô trở về chỗ ngồi, xe hăng hái quay ngược lại, mở hộp điều khiển cổng xe ra vào nhà anh, đem xe lái vào sân.
Anh xuống xe, cô cũng xuống xe, anh giống như trước đây ôm cô che chở, cùng đi vào trong nhà, lên lầu……
Ở trong phòng ngủ anh, anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, êm ái hôn cô, ngay cả cởi bỏ y phục của cô cũng hấp dẫn khiêu tình, anh khắc chế nhiệt tình cùng lửa tình trong cơ thể đang cháy hừng hực, không muốn làm cho cô bị dọa dẫm phát sợ lần nữa, nếu không anh sẽ hung hăng tự trách mình.
Cô tùy ý anh cởi bỏ từng tầng từng tầng y phục của cô, cùng ngại ngùng mà run rẩy cởi bỏ quần áo anh……
“Cùng anh vào phòng tắm.” Anh nói.
Cô hít sâu, nhìn anh gật đầu, ánh mắt anh dịu dàng làm cho cô có cảm giác an toàn, lần này cô không có chút hoảng hốt nào.
Bọn họ cùng nhau tắm, thân thể sau khi trải qua làn nước ấm trở nên nhạy cảm hơn, ngay cả chạm da một chút xíu cũng đưa đến kích thích rất lớn.
“Anh đi ra ngoài trước chờ em.” Anh gợi cảm nói, ngón tay lướt qua bầu ngực tuyết nộn của cô.
Cô thở gấp, nhìn từ tấm thủy tinh ngăn cách gian phòng tắm thấy anh điều chỉnh ánh đèn tối lại, ngồi ở mép giường đợi cô.
Cô lau sạch thân thể, ngượng ngùng đi về phía anh.
Anh tự tay vuốt ve thân thể phấn hồng mềm mại mê người, đường cong uyển chuyển, vùi mặt ở ngực của cô nói: “Lần trước…… Thật xin lỗi.”
“Tại sao anh xin lỗi?”
“Em biết tại sao.” Hắn xin lỗi vì lần đầu tiên đã thô lỗ, anh tổn thương cô để trừng phạt, mà thật sự tổn thương cô.
“Em…… Vốn muốn trao cho anh.” Cô khẽ vuốt sợi tóc mềm nhỏ sau gáy anh, tha thứ anh khi đó đang nổi nóng, nếu xét từ đầu, lỗi ở cô, không thể trách anh toàn bộ.
Anh ngẩng mặt lên, dưới ánh đèn mờ nhạt nhìn diện mạo đẹp đẽ động lòng người của cô, anh không chỉ cảm động, trái tim càng đau hơn.
“Là thật……” Cô mong anh nhất định phải tin tưởng.
“Anh tin tưởng.” Không ai hiểu hơn so với anh, anh ôm chặt thân thể ấm áp của cô, hôn bầu ngực trơn mềm, liếm mút đóa hoa mềm mại đẹp nhất trong trí nhớ.
Cô thoải mái than nhẹ, nhận được tin tưởng của anh đối với cô mà nói chính là điều quan trọng.
. . . . . .
Hai người không tách ra, anh ôm cô, để cô ngủ yên trong lòng anh.
Lần này, không có ai rời đi trước.
Mà anh thừa dịp cô ngủ say, lấy từ đầu giường ra một chiếc nhẫn kim cương lóe sáng, đeo vào ngón tay trắng nõn của cô, anh không thể đợi thêm, anh muốn cô khi tỉnh lại đồng ý gả cho anh.
****
Mười giờ đêm, ánh sao rực rỡ ngoài cửa sổ.
Quý Tiểu Ba dựa vào lòng anh không muốn rời giường, cả người bủn rủn gối lên cánh tay anh hỏi: “Anh đã tỉnh chưa?”
“Tỉnh. Bảo bối.” Anh thổi nhẹ hơi thở lướt qua gò má cô, cổ của cô.
Cô cười co rút thân mình thành một trái cầu vùi trong ngực anh, anh sủng ái gọi cô bảo bối, cô rất thích nghe.
“Cười cái gì?” Anh trầm giọng cười hỏi cô.
“Em có thể mãi mãi đều là bảo bối của anh sao?” Cô nhắm mắt hỏi lại, luyến tiếc rời khỏi lồng ngực ấm áp dễ chịu của anh.
“Em mãi mãi đều phải” Anh nắm tay của cô, muốn cô xem ngón tay của mình.
Trong sương mù cô cảm giác trên ngón tay có gì vướng víu, mở mắt nhìn, có một viên trên ngón tay cô so với ánh sao càng lóe sáng hơn.
“Đây là……” Cô hơi ngạc nhiên hỏi.
“Nhẫn đính ước.”
“Vì sao anh lại có chiếc nhẫn của nữ?”
“Mua ở nước Pháp, là chuyên gia thủ công tài giỏi chế tạo, anh vốn nhìn trúng chiếc nhẫn dành cho nam, vị người Pháp kia nói chiếc nhẫn là một cặp, không bán riêng lẻ, không thể làm gì khác hơn là mua cả hai.” Anh giải thích chiếc nhẫn có từ đâu.
Cô liếc mắt nhìn anh. “Là thế này phải không? Nói không chừng ban đầu là muốn tặng cho người khác đó!”
“Chớ nói bậy, anh đây luôn luôn giữ mình trong sạch, trừ em ra không có người khác, nó nhất định sẽ là của em.” Anh ôm khuôn mặt cô, muốn mắt cô nhìn thẳng anh, nghiêm chỉnh hỏi: “Có muốn gả cho anh hay không?”
Cô theo dõi mắt thâm thúy của anh cùng vẻ mặt mong đợi, chợt trên đầu nóng lên, nước mắt nóng trào lên hốc mắt, giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu rơi xuống.
“Khi nào thì?” Cô đương nhiên muốn gả cho anh, cô rất thích rất thích anh……
“Càng nhanh càng tốt, chúng ta không cần lãng phí ba năm một lần nữa, anh không muốn đợi thêm.” Anh uổng phí hận cô ba năm, căn bản không đáng.
“Đây là anh cho em một cơ hội khác sao?”
“Là anh thật lòng thỉnh cầu.” Anh lắc đầu, lau đi nước mắt của cô, lại rơi thêm, anh lần nữa lau đi vì cô.
“Có muốn hay không?” Hắn cúi đầu dụ dỗ hỏi.
“Muốn……” Cô sao lại không cần, cô muốn lưu lại đáy mắt anh dịu dàng, cô cần anh thương yêu, anh che chở, cuộc đời của cô mới không có thiếu sót.
“Đừng khóc, anh sẽ yêu thương em cả đời.” Anh thoải mái mà vui sướng ôm cô vào trong ngực nhẹ nhàng dỗ.
“Ô……” Cô nhớ đến mình chờ đợi khổ sở, cùng hành động tốt đẹp anh đối với cô, vẫn không nhịn được khóc sụt sùi như đứa bé trong lòng anh.
Anh kiên trì dỗ, cho đến khi cô chịu dừng khóc mới thôi.
“Anh đưa em về nhà, chúng ta nói chuyện hôn sự cho bác trai bác gái.”
“Được.” Cô đồng ý.
Hai người cùng nhau xuống giường tắm gội, sau khi thay quần áo xuống lầu ăn bữa ăn tối đơn giản, cùng nhau vui vẻ đi đến nhà cô.
****
Trong phòng khách nhà họ Quý, ba Quý cùng mẹ Quý đều ở đây.
Sau khi mọi người ngồi vào chỗ của mình, Huống Ưng Kiệt chủ động nói rõ mục đích đến, Quý Tiểu Ba nhìn về ba mẹ khoe chiếc nhẫn mà hai người họ đính ước .
Ba mẹ Quý kinh ngạc vì hành động nhanh chóng của bọn họ, nhưng đều bày tỏ tán thành.
Ba Quý nhìn Huống Ưng Kiệt nói: “Cậu được lắm đấy, buổi sáng mới đến nói hôn sự, buổi tối đã cùng Tiểu Ba quyết định, người tuổi trẻ bây giờ tốc độ thật là mau mà!”
Quý Tiểu Ba dí dỏm nhìn Huống Ưng Kiệt một cái, rốt cuộc biết buổi sáng anh tới làm gì rồi.
Huống Ưng Kiệt thản nhiên nhìn lại cô, nắm chặt tay cô, tựa như sợ cô chạy mất.
“Ai nói mau! Cũng đã ba năm, coi là chậm.” Mẹ Quý cuối cùng bớt buồn lo, không cần vì con gái không chịu cưới mà lo lắng.
“Quyết định ngày nào? Bác xem Hoàng Lịch (*), chọn một ngày thật tốt.” Ba Quý lập tức lấy Hoàng Lịch ra tra cứu. “Tháng sau có ngày rất tốt, thích hợp cưới gả, chọn ngày hôm đó tốt lắm.”
(*) Hoàng Lịch: sách nói về thời tiết, ngày tháng.
“Được.” Huống Ưng Kiệt cùng Quý Tiểu Ba theo ý kiến trưởng bối làm chủ, xác định ngày cưới, hai trái tim cùng chung nhịp đập mà yên bình hơn.
Chỉ là, Quý Tiểu Ba còn một vấn đề phải thương lượng cùng ba. “Ba, nếu con lập gia đình lại đột nhiên đổi nghề quay về làm thiết kế thời trang, người có luyến tiếc con hay không?” Cô tự nhận là nhân vật quan trọng công ty, sợ ba không thả người.
“Không sao, ba đã sớm nói con không làm được lâu như vậy.” Ba Quý cười cô thua cuộc.
“Ba……” Quý Tiểu Ba mếu máo miệng, muốn ba đừng làm cô xấu hổ.
“Con đó! Con cứ buông tay theo đuổi hạnh phúc của con, ba còn chưa già đến nỗi cần con gái tới thay thế chức vị của ba, trước mắt công việc của con vẫn có người có thể làm.” Ba Quý chính thức tuyên bố.
“Đây là bày tỏ con đây làm quản lý ở công ty một chút trọng lượng cũng không có sao?” Cô chau mày hỏi ba.
“Đứa nhỏ ngốc, con không nhìn rõ tâm ý ba con sao, ông ấy cho rằng hạnh phúc của con cần phải nắm thật chặt không có điều gì so sánh được cả.” Mẹ Quý đánh thức cô.
“Mẹ con nói đúng.” Ba Quý vỗ vỗ tay vợ, ngược lại chỉ điểm Huống Ưng Kiệt. “Con phải đối tốt với cô ấy, cô ấy là bảo bối của nhà hai bác.”
“Con hiểu rồi.” Huống Ưng Kiệt bảo đảm, anh và Quý Tiểu Ba ánh mắt giao nhau, hai người hiểu ý cười.
Ba Quý mẹ Quý cũng cười.
Trong phòng khách mọi người đều trở thành người một nhà, tuy đoạn tình cảm này đối với hai người yêu nhau có trắc trở, sau khi phá bỏ cục diện bế tắc, rốt cuộc có kết cục làm mọi người vừa lòng.
Cô nguyện ý để cho anh hôn, nhưng bị bó hoa trong lòng chặn lại.
Anh nhìn ánh mắt của cô liền hiểu rõ ý cô, lấy hoa của cô ra, ôm cô vào lòng, vui vẻ hôn cô, bàn tay ôm chặt lưng cô, muốn cô dán chặt vào anh hơn, để anh dễ dàng hôn sâu.
Cô nhu thuận ôm cổ của anh, thân mình dựa vào anh, mặc anh đẩy hở môi cô ra, dịu dàng thăm dò cô.
Anh nếm mỗi một tấc hương vị ngọt ngào trong miệng cô, trằn trọc mút hôn cánh môi đầy đặn của cô, thâm nhập dây dưa sâu hơn……
“Ừm……” Cô không nhịn được phát ra âm thanh yêu kiều, anh dây dưa cô tỉ mỉ hơn, từ từ, nhiệt tình tồn tại bên trong cơ thể của bọn họ được thức tỉnh, lửa nóng sóng tình tấn công trên hai thân thể thành thục, dẫn đốt khát vọng ái dục……
“Nói anh dừng lại……” Anh khàn giọng nói.
“Tại sao…… Muốn dừng?”
Nụ hôn của anh dời về phía vành tai xinh xắn của cô, khàn khàn nói: “Anh muốn em……”
Trên mặt cô nhuộm rặng mây đỏ, yếu ớt nói: “Em có thể…… Đi đến nhà của anh.”
Anh lửa nóng nhìn chăm chú cô, khẽ vuốt ve mặt của cô, bộ dáng cô động lòng người khiến anh không cách nào để cho cô chạy.
“Vậy thì, ngồi vững vàng.” Anh đặt cô trở về chỗ ngồi, xe hăng hái quay ngược lại, mở hộp điều khiển cổng xe ra vào nhà anh, đem xe lái vào sân.
Anh xuống xe, cô cũng xuống xe, anh giống như trước đây ôm cô che chở, cùng đi vào trong nhà, lên lầu……
Ở trong phòng ngủ anh, anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, êm ái hôn cô, ngay cả cởi bỏ y phục của cô cũng hấp dẫn khiêu tình, anh khắc chế nhiệt tình cùng lửa tình trong cơ thể đang cháy hừng hực, không muốn làm cho cô bị dọa dẫm phát sợ lần nữa, nếu không anh sẽ hung hăng tự trách mình.
Cô tùy ý anh cởi bỏ từng tầng từng tầng y phục của cô, cùng ngại ngùng mà run rẩy cởi bỏ quần áo anh……
“Cùng anh vào phòng tắm.” Anh nói.
Cô hít sâu, nhìn anh gật đầu, ánh mắt anh dịu dàng làm cho cô có cảm giác an toàn, lần này cô không có chút hoảng hốt nào.
Bọn họ cùng nhau tắm, thân thể sau khi trải qua làn nước ấm trở nên nhạy cảm hơn, ngay cả chạm da một chút xíu cũng đưa đến kích thích rất lớn.
“Anh đi ra ngoài trước chờ em.” Anh gợi cảm nói, ngón tay lướt qua bầu ngực tuyết nộn của cô.
Cô thở gấp, nhìn từ tấm thủy tinh ngăn cách gian phòng tắm thấy anh điều chỉnh ánh đèn tối lại, ngồi ở mép giường đợi cô.
Cô lau sạch thân thể, ngượng ngùng đi về phía anh.
Anh tự tay vuốt ve thân thể phấn hồng mềm mại mê người, đường cong uyển chuyển, vùi mặt ở ngực của cô nói: “Lần trước…… Thật xin lỗi.”
“Tại sao anh xin lỗi?”
“Em biết tại sao.” Hắn xin lỗi vì lần đầu tiên đã thô lỗ, anh tổn thương cô để trừng phạt, mà thật sự tổn thương cô.
“Em…… Vốn muốn trao cho anh.” Cô khẽ vuốt sợi tóc mềm nhỏ sau gáy anh, tha thứ anh khi đó đang nổi nóng, nếu xét từ đầu, lỗi ở cô, không thể trách anh toàn bộ.
Anh ngẩng mặt lên, dưới ánh đèn mờ nhạt nhìn diện mạo đẹp đẽ động lòng người của cô, anh không chỉ cảm động, trái tim càng đau hơn.
“Là thật……” Cô mong anh nhất định phải tin tưởng.
“Anh tin tưởng.” Không ai hiểu hơn so với anh, anh ôm chặt thân thể ấm áp của cô, hôn bầu ngực trơn mềm, liếm mút đóa hoa mềm mại đẹp nhất trong trí nhớ.
Cô thoải mái than nhẹ, nhận được tin tưởng của anh đối với cô mà nói chính là điều quan trọng.
. . . . . .
Hai người không tách ra, anh ôm cô, để cô ngủ yên trong lòng anh.
Lần này, không có ai rời đi trước.
Mà anh thừa dịp cô ngủ say, lấy từ đầu giường ra một chiếc nhẫn kim cương lóe sáng, đeo vào ngón tay trắng nõn của cô, anh không thể đợi thêm, anh muốn cô khi tỉnh lại đồng ý gả cho anh.
****
Mười giờ đêm, ánh sao rực rỡ ngoài cửa sổ.
Quý Tiểu Ba dựa vào lòng anh không muốn rời giường, cả người bủn rủn gối lên cánh tay anh hỏi: “Anh đã tỉnh chưa?”
“Tỉnh. Bảo bối.” Anh thổi nhẹ hơi thở lướt qua gò má cô, cổ của cô.
Cô cười co rút thân mình thành một trái cầu vùi trong ngực anh, anh sủng ái gọi cô bảo bối, cô rất thích nghe.
“Cười cái gì?” Anh trầm giọng cười hỏi cô.
“Em có thể mãi mãi đều là bảo bối của anh sao?” Cô nhắm mắt hỏi lại, luyến tiếc rời khỏi lồng ngực ấm áp dễ chịu của anh.
“Em mãi mãi đều phải” Anh nắm tay của cô, muốn cô xem ngón tay của mình.
Trong sương mù cô cảm giác trên ngón tay có gì vướng víu, mở mắt nhìn, có một viên trên ngón tay cô so với ánh sao càng lóe sáng hơn.
“Đây là……” Cô hơi ngạc nhiên hỏi.
“Nhẫn đính ước.”
“Vì sao anh lại có chiếc nhẫn của nữ?”
“Mua ở nước Pháp, là chuyên gia thủ công tài giỏi chế tạo, anh vốn nhìn trúng chiếc nhẫn dành cho nam, vị người Pháp kia nói chiếc nhẫn là một cặp, không bán riêng lẻ, không thể làm gì khác hơn là mua cả hai.” Anh giải thích chiếc nhẫn có từ đâu.
Cô liếc mắt nhìn anh. “Là thế này phải không? Nói không chừng ban đầu là muốn tặng cho người khác đó!”
“Chớ nói bậy, anh đây luôn luôn giữ mình trong sạch, trừ em ra không có người khác, nó nhất định sẽ là của em.” Anh ôm khuôn mặt cô, muốn mắt cô nhìn thẳng anh, nghiêm chỉnh hỏi: “Có muốn gả cho anh hay không?”
Cô theo dõi mắt thâm thúy của anh cùng vẻ mặt mong đợi, chợt trên đầu nóng lên, nước mắt nóng trào lên hốc mắt, giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu rơi xuống.
“Khi nào thì?” Cô đương nhiên muốn gả cho anh, cô rất thích rất thích anh……
“Càng nhanh càng tốt, chúng ta không cần lãng phí ba năm một lần nữa, anh không muốn đợi thêm.” Anh uổng phí hận cô ba năm, căn bản không đáng.
“Đây là anh cho em một cơ hội khác sao?”
“Là anh thật lòng thỉnh cầu.” Anh lắc đầu, lau đi nước mắt của cô, lại rơi thêm, anh lần nữa lau đi vì cô.
“Có muốn hay không?” Hắn cúi đầu dụ dỗ hỏi.
“Muốn……” Cô sao lại không cần, cô muốn lưu lại đáy mắt anh dịu dàng, cô cần anh thương yêu, anh che chở, cuộc đời của cô mới không có thiếu sót.
“Đừng khóc, anh sẽ yêu thương em cả đời.” Anh thoải mái mà vui sướng ôm cô vào trong ngực nhẹ nhàng dỗ.
“Ô……” Cô nhớ đến mình chờ đợi khổ sở, cùng hành động tốt đẹp anh đối với cô, vẫn không nhịn được khóc sụt sùi như đứa bé trong lòng anh.
Anh kiên trì dỗ, cho đến khi cô chịu dừng khóc mới thôi.
“Anh đưa em về nhà, chúng ta nói chuyện hôn sự cho bác trai bác gái.”
“Được.” Cô đồng ý.
Hai người cùng nhau xuống giường tắm gội, sau khi thay quần áo xuống lầu ăn bữa ăn tối đơn giản, cùng nhau vui vẻ đi đến nhà cô.
****
Trong phòng khách nhà họ Quý, ba Quý cùng mẹ Quý đều ở đây.
Sau khi mọi người ngồi vào chỗ của mình, Huống Ưng Kiệt chủ động nói rõ mục đích đến, Quý Tiểu Ba nhìn về ba mẹ khoe chiếc nhẫn mà hai người họ đính ước .
Ba mẹ Quý kinh ngạc vì hành động nhanh chóng của bọn họ, nhưng đều bày tỏ tán thành.
Ba Quý nhìn Huống Ưng Kiệt nói: “Cậu được lắm đấy, buổi sáng mới đến nói hôn sự, buổi tối đã cùng Tiểu Ba quyết định, người tuổi trẻ bây giờ tốc độ thật là mau mà!”
Quý Tiểu Ba dí dỏm nhìn Huống Ưng Kiệt một cái, rốt cuộc biết buổi sáng anh tới làm gì rồi.
Huống Ưng Kiệt thản nhiên nhìn lại cô, nắm chặt tay cô, tựa như sợ cô chạy mất.
“Ai nói mau! Cũng đã ba năm, coi là chậm.” Mẹ Quý cuối cùng bớt buồn lo, không cần vì con gái không chịu cưới mà lo lắng.
“Quyết định ngày nào? Bác xem Hoàng Lịch (*), chọn một ngày thật tốt.” Ba Quý lập tức lấy Hoàng Lịch ra tra cứu. “Tháng sau có ngày rất tốt, thích hợp cưới gả, chọn ngày hôm đó tốt lắm.”
(*) Hoàng Lịch: sách nói về thời tiết, ngày tháng.
“Được.” Huống Ưng Kiệt cùng Quý Tiểu Ba theo ý kiến trưởng bối làm chủ, xác định ngày cưới, hai trái tim cùng chung nhịp đập mà yên bình hơn.
Chỉ là, Quý Tiểu Ba còn một vấn đề phải thương lượng cùng ba. “Ba, nếu con lập gia đình lại đột nhiên đổi nghề quay về làm thiết kế thời trang, người có luyến tiếc con hay không?” Cô tự nhận là nhân vật quan trọng công ty, sợ ba không thả người.
“Không sao, ba đã sớm nói con không làm được lâu như vậy.” Ba Quý cười cô thua cuộc.
“Ba……” Quý Tiểu Ba mếu máo miệng, muốn ba đừng làm cô xấu hổ.
“Con đó! Con cứ buông tay theo đuổi hạnh phúc của con, ba còn chưa già đến nỗi cần con gái tới thay thế chức vị của ba, trước mắt công việc của con vẫn có người có thể làm.” Ba Quý chính thức tuyên bố.
“Đây là bày tỏ con đây làm quản lý ở công ty một chút trọng lượng cũng không có sao?” Cô chau mày hỏi ba.
“Đứa nhỏ ngốc, con không nhìn rõ tâm ý ba con sao, ông ấy cho rằng hạnh phúc của con cần phải nắm thật chặt không có điều gì so sánh được cả.” Mẹ Quý đánh thức cô.
“Mẹ con nói đúng.” Ba Quý vỗ vỗ tay vợ, ngược lại chỉ điểm Huống Ưng Kiệt. “Con phải đối tốt với cô ấy, cô ấy là bảo bối của nhà hai bác.”
“Con hiểu rồi.” Huống Ưng Kiệt bảo đảm, anh và Quý Tiểu Ba ánh mắt giao nhau, hai người hiểu ý cười.
Ba Quý mẹ Quý cũng cười.
Trong phòng khách mọi người đều trở thành người một nhà, tuy đoạn tình cảm này đối với hai người yêu nhau có trắc trở, sau khi phá bỏ cục diện bế tắc, rốt cuộc có kết cục làm mọi người vừa lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook